Chương 91: Ngoại truyện 7: Kết hôn 3.
Triệu Thập Dư
13/05/2020
Editor: Trà Đá.
Lúc lên xe, Nam Từ vùi mình trong ngực Hoắc Lâm, lật tới lật lui tờ giấy chứng nhận kết hôn, cuối cùng cô lấy điện thoại ra chụp hai bức, rồi gửi cho Cố Phán.
Trong lúc đang bận Wechat, cô thuận tay đặt giấy chứng nhận kết hôn lên đùi mình, không ngờ Hoắc Lâm lấy lại bỏ vào túi áo.
Nam Từ cũng không quá để ý, vừa gõ chữ vừa nói: “Cất vào túi em đi, anh giữ không tiện.”
“Không sao, anh giữ được.”
Nam Từ dừng động tác lại, gương mặt nhỏ hất lên, nhìn anh một cái.
Trong lòng cô xẹt qua một suy nghĩ, nhưng còn chưa kịp nói ra thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Là Cố Phán.
Nam Từ nhấn nút nghe, cười nói: “Em còn đang định nhắn Wechat cho chị.”
“Nhắn cái gì mà nhắn! Có phải em định nhắn là em và Hoắc Tam đã đi đăng ký kết hôn rồi chứ gì!”
Trong lòng Nam Từ kinh ngạc, định hỏi tại sao Cố Phán lại biết, nhưng nghĩ lại mấy cái quảng cáo chạy khắp đường thế kia, lại còn ‘Bảo bối, tân hôn hạnh phúc’ nữa…
Có lẽ Cố Phán cũng đoán ra được?
“Sao chị biết?” Cô vẫn hỏi.
“Trên Weibo đã truyền ầm lên hết rồi, nói không biết đại gia sến rện nào đó vì yêu mà vung tiền như rác, lúc chị xem video thì có cả lão Thẩm nhà chị coi chung nữa, anh ấy nói là Hoắc Tam làm.”
…Đại gia sến rện?
Nam Từ yên lặng nhìn Hoắc Lâm một chút, trộm cười.
Cố Phán nói xong, cũng không chờ Nam Từ đáp lại, tiếp tục nói: “Đúng rồi, có phải Hoắc Tam cũng giữ luôn giấy chứng nhận kết hôn có phải không?”
“Đúng rồi, sao chị biết.”
“Cái này cần phải hỏi sao! Anh ấy yêu em đến cỡ nào chứ, chắc chắn là không muốn em thấy được giấy chứng nhận kết hôn, để em không bao giờ được nghĩ đến chuyện ly hôn chứ sao.”
Nam Từ: “…”
Hai người nói chuyện hai ba phút nữa mới cúp máy, tiếp đó Nam Từ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hoắc Lâm, nói:
“Cố Phán nói tối nay mời mọi người tụ tập, chúc mừng chúng ta đã đăng ký kết hôn.”
Hoắc Lâm bất giác nhíu mày, hỏi lại: “Em muốn đi hả?”
“Thì người ta cũng có ý tốt, không đi thì hơi bất lịch sự quá.”
“Ừ, em muốn đi thì đi.”
Cô nhìn anh, con mắt chớp chớp, vươn tay ra: “Giấy chứng nhận kết hôn đâu? Đưa em giữ.”
Anh thuận thế nắm tay cô: “Không cần đâu, anh giữ được rồi.”
Nam Từ trừng mắt, hỏi anh: “Đừng nói là anh sợ em nghĩ đến chuyện ly hôn nhé? Cho nên mới không để e giữ. Ai da, em chắc chắn không nghĩ đến chuyện đó đâu, anh đưa em giữ đi!”
“Vậy em giữ làm gì?”
“Thì lâu lâu em lấy ra nhìn thôi.”
Hoắc Lâm thản nhiên đáp: “Em vừa chụp hình rồi đó thôi.”
“…”
Anh nhìn cô, cười cười: “Ngoan, xem ảnh trong điện thoại cũng được.”
“…”
~
Chạng vạng tối, một đám người lại tụ tập, Cố Phán lôi kéo các cô gái tụ tập ở chỗ ghế dài, tách ra khỏi mấy người đàn ông.
Mấy ngày trước Chu Khởi cãi nhau với bạn gái, còn cực kỳ nghiêm trọng, hôm nay vừa mới làm hòa xong cho nên không muốn tách xa bạn gái, gương mặt giận dỗi muốn phản bác, Trấn Tiến đá anh ta một cái.
“Dính với nhau cả ngày còn chưa chán à, coi chừng con gái nhà người ta chán ghét cậu.”
Chu Khởi liếc Trần Tiến một cái, cuối cùng cũng không nói gì.
Sau khi đám con gái tách ra rồi, thì bên này chỉ còn lại bốn người đàn ông.
Khó lắm mới gặp nhau, lại trúng ngày vui của Hoắc Lâm, thế là Trần Tiến gọi người mở một chai rượu tây.
Anh ta vừa lấy rượu vừa mở miệng: “Hoắc Tam, cậu thật là… đang yên đang lành tự dưng thông báo cho toàn thiên hạ biết. Quảng cáo chỗ tòa cao ốc đó cũng là do cậu kêu trợ lý Trương thuê sao? Hôm nay có người gọi điện thoại cho tớ, hỏi rốt cuộc là ai vung tiền lớn như vậy, tớ mờ mịt có biết gì đâu, về sau hỏi người công ty mới biết chuyện gì xảy ra.”
Nói đến đây, Trần Tiến nhìn Hoắc Lâm, lại hỏi: “Sao cậu không nói với tớ, để tớ sắp xếp là được rồi, mắc gì sai trợ lý Trương đi thuê.”
“Không cần.” Hoắc Lâm lười biếng đáp, “Cũng đâu có gì, không muốn mắc nợ ân tình.”
Trần Tiến: “…”
Trần Tiến phát hiện gần đây Hoắc Tam càng lúc càng binh thường, tính tình cũng không còn đáng sợ âm u như trước nữa, lại còn thường xuyên nói đùa.
Tâm tình của Trần Tiến rất phức tạp, nghĩ nghĩ lại nói: “Chuyện này có sớm quá không? Lỡ như cậu và tiểu Nam Từ…”
Lời còn chưa dứt, Hoắc Lâm lập tức liếc anh ta, Chu Khởi cũng cảm giác không thích hợp, đạp Trần Tiến một cái.
“Sau này ra ngoài để tớ khóa cái miệng cậu lại.”
Trần Tiến cũng phát hiện mình hơi quá lời, nhưng cũng biết Hoắc Lâm hiểu rõ mình, chắc sẽ không giận, cười hì hì nói: “Ý tớ là tớ cảm thấy hai người quyết định quá sớm. Ai da, đời người còn dài, mỗi một lựa chọn đều rất quan trọng.”
“Cậu chỉ quan tâm sự vật trước mắt, nên mới mâu thuẫn về việc lựa chọn cẩn thận.” Thẩm Mộ Ngạn chen vào nói.
Hoắc Lâm cười cười, mở miệng: “Đúng, đối với tớ mà nói thì từ trước đến nay Nam Từ chưa bao giờ là một sự lựa chọn.”
Cô là độc nhất, một khi anh đã nhiễm độc thì không cách nào bỏ được.
~
Đầu bên kia, sau khi Cố Phán lôi kéo Nam từ và Hứa Nùng ngồi chung một chỗ, thì Cố Phán rót cho mỗi người một ly rượu.
Nam Từ trực tiếp từ chối, không phải là cô không muốn uống, mà là không thể uống.
“Em không uống, chị biết là… Gần đây bọn em, khụ, muốn có em bé.”
Cố Phán “A” một tiếng, nhớ lại, thế là quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một ly nước ép trái cây.”
Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Cố Phán vừa chống cằm cười nhìn Nam Từ cười hì hì: “Bây giờ em là nữ nhân vật chính khiến tất cả con gái ở thành phố này ghen tỵ đó.”
Nam Từ cũng mỉm cười, trong lòng vừa vui vừa xấu hổ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ghen tỵ cái gì? Ghen tỵ vì em được gả cho đại gia sến rện sao?”
“Ha ha ha, em đừng có nói vậy, trên mạng có rất nhiều người suy đoán, nói đại gia này đốt tiền kiểu sến quá, chắc chắn phải thuộc dạng cha nuôi mới có thể nghĩ ra được. Lúc ấy chị đọc mấy cái bình luận mà cười đau cả bụng.”
Hứa Nùng cũng cười nói: “Chuyện này đã khiến trường em cũng ầm ĩ cả lên.”
“Đúng không đúng không?” Cố Phán cười chen vào nói.
Nam Từ đáp: “Em nghĩ chuyện này không phải do anh ấy nghĩ ra đâu, chắc là cách của trợ lý Trương.”
“Mà cũng có gì đâu, sến mà có tiền là được rồi, Hoắc Tam là người ưu tú như vậy, nếu để các cô gái khác biết thì cũng không nên.”
Nam Từ không hề để tâm, chỉ đơn giản đáp lại: “Không sao, em hoàn toàn tin tưởng anh ấy.”
Cố Phán “Chậc” một tiếng, nhìn Hứa Nùng: “Em nhìn thấy chưa, đây chính là một cô gái điển hình cho việc yêu đương đến mù quáng ngu ngốc không cứu nổi nữa.”
Hứa Nùng cũng vui vẻ cười theo.
Tiếp đó Cố Phán giống như nhớ ra gì đó, bỗng nhiên trộm hỏi: “Rồi cuối cùng em có giữ bản chứng nhận kết hôn không?”
Nhắc đến cái này, Nam Từ mếu méo: “Không có, chắc có lẽ như lời chị nói, anh ấy không muốn em có ý nghĩ đó…”
“Thấy chưa! Đàn ông đều là móng heo hết!”
Cố Phán nói, có chút không phục: “Mặc dù Hoắc Tam có chút thay đổi, nhưng có một số việc vẫn bá đạo như trước. Không được, người đàn ông này tuyệt đối không thể nói chuyện nhẹ nhàng được, nếu không thì sau này sẽ được nước lấn tới! Chị chính là một ví dụ!”
Nghĩ tới đây, Cố Phán nhìn Nam Từ: “Hay là chúng ta làm chuyện gì đó đi!”
~
Nam Từ nhân lúc Cố Phán và Hứa Nùng đang tán gẫu vui vẻ, cô đứng dậy đi toilet.
Nhưng cô không ngờ lại gặp Khúc Nghiên ở đây.
Khúc Nghiên uống có chút say, có vẻ như đang rửa mặt cho tỉnh, trong lúc ngẩng đầu thì vô tình chạm mặt Nam Từ.
Cô ta đương nhiên cũng không ngờ sẽ gặp phải Nam Từ, nên biểu hiện hơi ngưng lại.
Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sau đó, cô ta dựa vào bên tường, cong môi cười nhìn Nam Từ.
“Cô đắc ý lắm đúng không.”
Mấy năm qua cô ta vẫn làm việc ở trong nước, cho nên phát âm cũng tiến bộ rất nhiều, ít ra bây giờ Nam Từ nghe cũng không phát hiện ra cô ta là Hoa kiều.
Nam từ không muốn tranh chấp với người đang say, cô xoay người rửa tay, định rửa xong rồi mau rời khỏi đó.
Khúc Nghiên đương nhiên không buông tha cho Nam Từ, tiếp tục nói: “Cô vênh váo cái gì? Cô cho rằng học trưởng thật sự yêu cô sao? Bây giờ tôi nhìn thấy cô quá đáng thương.”
Nam Từ hoàn toàn không muốn nhiều lời với Khúc Nghiên, cô lau khô tay chuẩn bị ra ngoài.
“Nè! Cô cho rằng tôi gạt cô sao? Tôi đã hỏi bác sĩ tâm lý của học trưởng rồi, anh ta nói cô chỉ là một viên thuốc ngủ của học trưởng mà thôi!”
Lời này khiến Nam Từ dừng bước chân.
Rốt cuộc Nam Từ nhìn cô ta: “Cô có ý gì?”
Khúc Nghiên cười chế giễu: “Học trưởng mắc bệnh khó ngủ trầm trọng, nhưng không hiểu sao ôm cô lại có thể ngủ rất ngon… À, lần này thì cô hiểu rồi chứ? Học trưởng kết hôn với cô không hoàn toàn là vì yêu cô đâu!”
Khúc Nghiên vừa nói vừa khó khăn dựa vào tường.
Nam Từ khẽ cau mày, cô không thèm để ý đến Khúc Nghiên nữa, quay người ra khỏi toilet.
Lúc trở về, lời nói của Khúc Nghiên không ngừng quanh quẩn trong đầu cô, thậm chí sau khi lên xe về nhà, cô cũng có chút thất thần.
Đêm nay Hoắc Lâm uống không nhiều, mặc dù hơi thở có mùi rượu, nhưng cũng không có dáng vẻ say xỉn.
Anh ôm Nam Từ, gương mặt tuấn tú sát lại gần mặt cô, môi mỏng ngậm lấy vành tai cô.
“Em đang nghĩ gì đó?”
Anh trầm giọng hỏi cô, giọng nói có chút khàn, mang theo từ tính mê người mà gợi cảm.
Nếu như là ngày thường, thì Nam Từ chắc chắn sẽ bị mềm nhũn bởi anh, nhưng hôm nay đầu óc cô hơi hỗn loạn, nên không hề rơi vào trạng thái bị mê hoặc.
Hoắc Lâm cảm thấy cô né tránh, đáy mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo, anh nắm cằm cô, ép cô quay đầu lại.
“Sao?”
Nam Từ thật ra cũng không phải hiểu lầm gì, Hoắc Lâm yêu cô, cô cảm nhận được.
Lợi dụng và yêu là hai cách thức hoàn toàn khác nhau, về điều này thì cô hiểu rõ.
Chỉ là điều khiến cô để ý chính là…
“Hoắc Lâm, em hỏi anh, anh bị mắc chứng khó ngủ rất nghiêm trọng à?”
Nam Từ cảm thấy có suy nghĩ mãi cũng không biết được đáp án, thì chi bằng trực tiếp hỏi Hoắc Lâm, sự tin tưởng là điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ, bọn họ muốn nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại, thì phải đặt niềm tin lên hàng đầu.
Hoắc Lâm nghe xong, nhíu mày: “Ai nói với em?”
Ngược lại Hoắc Lâm không nghĩ nhiều, chỉ đoán là Cố Phán đã nghe ngóng được điều gì từ Thẩm Mộ Ngạn cho nên mới truyền đến tai con thỏ nhà anh.
Cho nên sau khi biết cô vì chuyện này mà thất thần, anh lại khôi phục trạng thái lười biếng.
“Đừng có nghe Cố Phán nói mò, cô ấy nổi tiếng bị điên, lời nói ra chưa chắc đã là sự thật đâu.”
“Không phải Cố Phán, chị ấy không biết gì hết.” Nam Từ nghiêm túc nhìn anh, “Hoắc Lâm, em muốn nghe anh thành thật với em.”
Thấy cô nghiêm túc như vậy, anh cũng tùy ý đáp lại, anh ôm cô thật chặt, mở miệng nói:
“Ừ, anh bị bệnh mất ngủ.”
“Bây giờ gì sao? Đã đỡ hơn chưa?”
Hoắc Lâm rủ mắt nhìn cô, cảm thấy cô rất lạ: “Bảo bối, rốt cuộc là ai đã nói gì với em? Sao em lại cố chấp muốn biết sâu hơn về chuyện này?”
“Anh đừng có quan tâm là ai nói với em, bây giờ em chỉ muốn nghe anh nói thật với em thôi.” Nam Từ dừng một chút, lại nói: “Em muốn nghe chính miệng anh nói, không được giấu em bất cứ điều gì.”
Thần sắc Hoắc Lâm dần nhạt đi, một lát sau, anh mở miệng: “Anh thật sự đã bị mất ngủ rất nhiều năm, nhưng sau khi gặp em thì không còn nữa.”
“Cho nên… Ban đầu anh mới lôi kéo em về biệt thự ngủ với anh, chính là muốn xác nhận chuyện này?”
“Ừ.”
“Vậy tại sao không nói em biết?”
Ban đầu cô hoàn toàn không thích anh, anh cũng không muốn nhiều lời, cô có thể hiểu.
Nhưng sau khi yêu nhau lâu như vậy mà anh vẫn không hề nhắc đến chuyện này.
“Chuyện này cũng đâu có gì quan trọng.”
Nam Từ lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt có chút phức tạp, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Quan trọng chứ, Hoắc Lâm, chuyện liên quan đến anh, mặc kệ là tốt hay xấu thì đều quan trọng với em. Cũng giống như anh muốn biết hết tất cả mọi chuyện của em, thì em cũng muốn biết hết tất cả mọi chuyện của anh.”
“Báo bối, không phải chuyện gì em cũng cần biết đâu.” Hoắc Lâm cúi đầu hôn lên gương mặt cô, “Anh muốn tặng em hết tất cả mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này, em chỉ cần ở bên anh, vui vẻ hạnh phúc là được rồi. Còn những chuyện khác…”
“Không, Hoắc Lâm, anh không nên như vậy.” Nam Từ hoàn toàn không nghe lọt tai, “Em không phải đồ dễ vỡ, em cũng muốn san sẻ mọi chuyện cùng anh. Huống chi bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, chẳng lẽ anh cứ như vậy mãi sao, vẫn luôn muốn xây dựng cho em một lâu đài tốt đẹp, còn bên ngoài mưa to gió lớn chỉ một mình anh gánh lấy sao?”
Hoắc Lâm nhìn cô, nói: “Cái này thì có gì không được?”
“Hoàn toàn không được!”
Nam Từ thật sự bị anh chọc đến bực mình, nhưng nghĩ lại hai người vừa mới kết hôn, bầu không khí đang rất đẹp, cho nên cũng không muốn nổi giận.
Đúng lúc này xe đã dừng trước cửa chung cư, cô đẩy anh ra, mở cửa xuống xe trước.
Lúc này điện thoại vang lên một tiếng “Đing”, là âm thanh của Wechat, Nam Từ mở ra coi, là tin nhắn của Cố Phán.
[Nghĩ xong chưa? Thứ bảy tuần này, không ảnh hưởng đến công việc của em! Nhớ tới nhé!]
Ánh mắt Nam từ ngừng lại, cuối cùng trả lời lại:
[Dạ, em sẽ tới.]
Lúc lên xe, Nam Từ vùi mình trong ngực Hoắc Lâm, lật tới lật lui tờ giấy chứng nhận kết hôn, cuối cùng cô lấy điện thoại ra chụp hai bức, rồi gửi cho Cố Phán.
Trong lúc đang bận Wechat, cô thuận tay đặt giấy chứng nhận kết hôn lên đùi mình, không ngờ Hoắc Lâm lấy lại bỏ vào túi áo.
Nam Từ cũng không quá để ý, vừa gõ chữ vừa nói: “Cất vào túi em đi, anh giữ không tiện.”
“Không sao, anh giữ được.”
Nam Từ dừng động tác lại, gương mặt nhỏ hất lên, nhìn anh một cái.
Trong lòng cô xẹt qua một suy nghĩ, nhưng còn chưa kịp nói ra thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Là Cố Phán.
Nam Từ nhấn nút nghe, cười nói: “Em còn đang định nhắn Wechat cho chị.”
“Nhắn cái gì mà nhắn! Có phải em định nhắn là em và Hoắc Tam đã đi đăng ký kết hôn rồi chứ gì!”
Trong lòng Nam Từ kinh ngạc, định hỏi tại sao Cố Phán lại biết, nhưng nghĩ lại mấy cái quảng cáo chạy khắp đường thế kia, lại còn ‘Bảo bối, tân hôn hạnh phúc’ nữa…
Có lẽ Cố Phán cũng đoán ra được?
“Sao chị biết?” Cô vẫn hỏi.
“Trên Weibo đã truyền ầm lên hết rồi, nói không biết đại gia sến rện nào đó vì yêu mà vung tiền như rác, lúc chị xem video thì có cả lão Thẩm nhà chị coi chung nữa, anh ấy nói là Hoắc Tam làm.”
…Đại gia sến rện?
Nam Từ yên lặng nhìn Hoắc Lâm một chút, trộm cười.
Cố Phán nói xong, cũng không chờ Nam Từ đáp lại, tiếp tục nói: “Đúng rồi, có phải Hoắc Tam cũng giữ luôn giấy chứng nhận kết hôn có phải không?”
“Đúng rồi, sao chị biết.”
“Cái này cần phải hỏi sao! Anh ấy yêu em đến cỡ nào chứ, chắc chắn là không muốn em thấy được giấy chứng nhận kết hôn, để em không bao giờ được nghĩ đến chuyện ly hôn chứ sao.”
Nam Từ: “…”
Hai người nói chuyện hai ba phút nữa mới cúp máy, tiếp đó Nam Từ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hoắc Lâm, nói:
“Cố Phán nói tối nay mời mọi người tụ tập, chúc mừng chúng ta đã đăng ký kết hôn.”
Hoắc Lâm bất giác nhíu mày, hỏi lại: “Em muốn đi hả?”
“Thì người ta cũng có ý tốt, không đi thì hơi bất lịch sự quá.”
“Ừ, em muốn đi thì đi.”
Cô nhìn anh, con mắt chớp chớp, vươn tay ra: “Giấy chứng nhận kết hôn đâu? Đưa em giữ.”
Anh thuận thế nắm tay cô: “Không cần đâu, anh giữ được rồi.”
Nam Từ trừng mắt, hỏi anh: “Đừng nói là anh sợ em nghĩ đến chuyện ly hôn nhé? Cho nên mới không để e giữ. Ai da, em chắc chắn không nghĩ đến chuyện đó đâu, anh đưa em giữ đi!”
“Vậy em giữ làm gì?”
“Thì lâu lâu em lấy ra nhìn thôi.”
Hoắc Lâm thản nhiên đáp: “Em vừa chụp hình rồi đó thôi.”
“…”
Anh nhìn cô, cười cười: “Ngoan, xem ảnh trong điện thoại cũng được.”
“…”
~
Chạng vạng tối, một đám người lại tụ tập, Cố Phán lôi kéo các cô gái tụ tập ở chỗ ghế dài, tách ra khỏi mấy người đàn ông.
Mấy ngày trước Chu Khởi cãi nhau với bạn gái, còn cực kỳ nghiêm trọng, hôm nay vừa mới làm hòa xong cho nên không muốn tách xa bạn gái, gương mặt giận dỗi muốn phản bác, Trấn Tiến đá anh ta một cái.
“Dính với nhau cả ngày còn chưa chán à, coi chừng con gái nhà người ta chán ghét cậu.”
Chu Khởi liếc Trần Tiến một cái, cuối cùng cũng không nói gì.
Sau khi đám con gái tách ra rồi, thì bên này chỉ còn lại bốn người đàn ông.
Khó lắm mới gặp nhau, lại trúng ngày vui của Hoắc Lâm, thế là Trần Tiến gọi người mở một chai rượu tây.
Anh ta vừa lấy rượu vừa mở miệng: “Hoắc Tam, cậu thật là… đang yên đang lành tự dưng thông báo cho toàn thiên hạ biết. Quảng cáo chỗ tòa cao ốc đó cũng là do cậu kêu trợ lý Trương thuê sao? Hôm nay có người gọi điện thoại cho tớ, hỏi rốt cuộc là ai vung tiền lớn như vậy, tớ mờ mịt có biết gì đâu, về sau hỏi người công ty mới biết chuyện gì xảy ra.”
Nói đến đây, Trần Tiến nhìn Hoắc Lâm, lại hỏi: “Sao cậu không nói với tớ, để tớ sắp xếp là được rồi, mắc gì sai trợ lý Trương đi thuê.”
“Không cần.” Hoắc Lâm lười biếng đáp, “Cũng đâu có gì, không muốn mắc nợ ân tình.”
Trần Tiến: “…”
Trần Tiến phát hiện gần đây Hoắc Tam càng lúc càng binh thường, tính tình cũng không còn đáng sợ âm u như trước nữa, lại còn thường xuyên nói đùa.
Tâm tình của Trần Tiến rất phức tạp, nghĩ nghĩ lại nói: “Chuyện này có sớm quá không? Lỡ như cậu và tiểu Nam Từ…”
Lời còn chưa dứt, Hoắc Lâm lập tức liếc anh ta, Chu Khởi cũng cảm giác không thích hợp, đạp Trần Tiến một cái.
“Sau này ra ngoài để tớ khóa cái miệng cậu lại.”
Trần Tiến cũng phát hiện mình hơi quá lời, nhưng cũng biết Hoắc Lâm hiểu rõ mình, chắc sẽ không giận, cười hì hì nói: “Ý tớ là tớ cảm thấy hai người quyết định quá sớm. Ai da, đời người còn dài, mỗi một lựa chọn đều rất quan trọng.”
“Cậu chỉ quan tâm sự vật trước mắt, nên mới mâu thuẫn về việc lựa chọn cẩn thận.” Thẩm Mộ Ngạn chen vào nói.
Hoắc Lâm cười cười, mở miệng: “Đúng, đối với tớ mà nói thì từ trước đến nay Nam Từ chưa bao giờ là một sự lựa chọn.”
Cô là độc nhất, một khi anh đã nhiễm độc thì không cách nào bỏ được.
~
Đầu bên kia, sau khi Cố Phán lôi kéo Nam từ và Hứa Nùng ngồi chung một chỗ, thì Cố Phán rót cho mỗi người một ly rượu.
Nam Từ trực tiếp từ chối, không phải là cô không muốn uống, mà là không thể uống.
“Em không uống, chị biết là… Gần đây bọn em, khụ, muốn có em bé.”
Cố Phán “A” một tiếng, nhớ lại, thế là quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một ly nước ép trái cây.”
Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Cố Phán vừa chống cằm cười nhìn Nam Từ cười hì hì: “Bây giờ em là nữ nhân vật chính khiến tất cả con gái ở thành phố này ghen tỵ đó.”
Nam Từ cũng mỉm cười, trong lòng vừa vui vừa xấu hổ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ghen tỵ cái gì? Ghen tỵ vì em được gả cho đại gia sến rện sao?”
“Ha ha ha, em đừng có nói vậy, trên mạng có rất nhiều người suy đoán, nói đại gia này đốt tiền kiểu sến quá, chắc chắn phải thuộc dạng cha nuôi mới có thể nghĩ ra được. Lúc ấy chị đọc mấy cái bình luận mà cười đau cả bụng.”
Hứa Nùng cũng cười nói: “Chuyện này đã khiến trường em cũng ầm ĩ cả lên.”
“Đúng không đúng không?” Cố Phán cười chen vào nói.
Nam Từ đáp: “Em nghĩ chuyện này không phải do anh ấy nghĩ ra đâu, chắc là cách của trợ lý Trương.”
“Mà cũng có gì đâu, sến mà có tiền là được rồi, Hoắc Tam là người ưu tú như vậy, nếu để các cô gái khác biết thì cũng không nên.”
Nam Từ không hề để tâm, chỉ đơn giản đáp lại: “Không sao, em hoàn toàn tin tưởng anh ấy.”
Cố Phán “Chậc” một tiếng, nhìn Hứa Nùng: “Em nhìn thấy chưa, đây chính là một cô gái điển hình cho việc yêu đương đến mù quáng ngu ngốc không cứu nổi nữa.”
Hứa Nùng cũng vui vẻ cười theo.
Tiếp đó Cố Phán giống như nhớ ra gì đó, bỗng nhiên trộm hỏi: “Rồi cuối cùng em có giữ bản chứng nhận kết hôn không?”
Nhắc đến cái này, Nam Từ mếu méo: “Không có, chắc có lẽ như lời chị nói, anh ấy không muốn em có ý nghĩ đó…”
“Thấy chưa! Đàn ông đều là móng heo hết!”
Cố Phán nói, có chút không phục: “Mặc dù Hoắc Tam có chút thay đổi, nhưng có một số việc vẫn bá đạo như trước. Không được, người đàn ông này tuyệt đối không thể nói chuyện nhẹ nhàng được, nếu không thì sau này sẽ được nước lấn tới! Chị chính là một ví dụ!”
Nghĩ tới đây, Cố Phán nhìn Nam Từ: “Hay là chúng ta làm chuyện gì đó đi!”
~
Nam Từ nhân lúc Cố Phán và Hứa Nùng đang tán gẫu vui vẻ, cô đứng dậy đi toilet.
Nhưng cô không ngờ lại gặp Khúc Nghiên ở đây.
Khúc Nghiên uống có chút say, có vẻ như đang rửa mặt cho tỉnh, trong lúc ngẩng đầu thì vô tình chạm mặt Nam Từ.
Cô ta đương nhiên cũng không ngờ sẽ gặp phải Nam Từ, nên biểu hiện hơi ngưng lại.
Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sau đó, cô ta dựa vào bên tường, cong môi cười nhìn Nam Từ.
“Cô đắc ý lắm đúng không.”
Mấy năm qua cô ta vẫn làm việc ở trong nước, cho nên phát âm cũng tiến bộ rất nhiều, ít ra bây giờ Nam Từ nghe cũng không phát hiện ra cô ta là Hoa kiều.
Nam từ không muốn tranh chấp với người đang say, cô xoay người rửa tay, định rửa xong rồi mau rời khỏi đó.
Khúc Nghiên đương nhiên không buông tha cho Nam Từ, tiếp tục nói: “Cô vênh váo cái gì? Cô cho rằng học trưởng thật sự yêu cô sao? Bây giờ tôi nhìn thấy cô quá đáng thương.”
Nam Từ hoàn toàn không muốn nhiều lời với Khúc Nghiên, cô lau khô tay chuẩn bị ra ngoài.
“Nè! Cô cho rằng tôi gạt cô sao? Tôi đã hỏi bác sĩ tâm lý của học trưởng rồi, anh ta nói cô chỉ là một viên thuốc ngủ của học trưởng mà thôi!”
Lời này khiến Nam Từ dừng bước chân.
Rốt cuộc Nam Từ nhìn cô ta: “Cô có ý gì?”
Khúc Nghiên cười chế giễu: “Học trưởng mắc bệnh khó ngủ trầm trọng, nhưng không hiểu sao ôm cô lại có thể ngủ rất ngon… À, lần này thì cô hiểu rồi chứ? Học trưởng kết hôn với cô không hoàn toàn là vì yêu cô đâu!”
Khúc Nghiên vừa nói vừa khó khăn dựa vào tường.
Nam Từ khẽ cau mày, cô không thèm để ý đến Khúc Nghiên nữa, quay người ra khỏi toilet.
Lúc trở về, lời nói của Khúc Nghiên không ngừng quanh quẩn trong đầu cô, thậm chí sau khi lên xe về nhà, cô cũng có chút thất thần.
Đêm nay Hoắc Lâm uống không nhiều, mặc dù hơi thở có mùi rượu, nhưng cũng không có dáng vẻ say xỉn.
Anh ôm Nam Từ, gương mặt tuấn tú sát lại gần mặt cô, môi mỏng ngậm lấy vành tai cô.
“Em đang nghĩ gì đó?”
Anh trầm giọng hỏi cô, giọng nói có chút khàn, mang theo từ tính mê người mà gợi cảm.
Nếu như là ngày thường, thì Nam Từ chắc chắn sẽ bị mềm nhũn bởi anh, nhưng hôm nay đầu óc cô hơi hỗn loạn, nên không hề rơi vào trạng thái bị mê hoặc.
Hoắc Lâm cảm thấy cô né tránh, đáy mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo, anh nắm cằm cô, ép cô quay đầu lại.
“Sao?”
Nam Từ thật ra cũng không phải hiểu lầm gì, Hoắc Lâm yêu cô, cô cảm nhận được.
Lợi dụng và yêu là hai cách thức hoàn toàn khác nhau, về điều này thì cô hiểu rõ.
Chỉ là điều khiến cô để ý chính là…
“Hoắc Lâm, em hỏi anh, anh bị mắc chứng khó ngủ rất nghiêm trọng à?”
Nam Từ cảm thấy có suy nghĩ mãi cũng không biết được đáp án, thì chi bằng trực tiếp hỏi Hoắc Lâm, sự tin tưởng là điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ, bọn họ muốn nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại, thì phải đặt niềm tin lên hàng đầu.
Hoắc Lâm nghe xong, nhíu mày: “Ai nói với em?”
Ngược lại Hoắc Lâm không nghĩ nhiều, chỉ đoán là Cố Phán đã nghe ngóng được điều gì từ Thẩm Mộ Ngạn cho nên mới truyền đến tai con thỏ nhà anh.
Cho nên sau khi biết cô vì chuyện này mà thất thần, anh lại khôi phục trạng thái lười biếng.
“Đừng có nghe Cố Phán nói mò, cô ấy nổi tiếng bị điên, lời nói ra chưa chắc đã là sự thật đâu.”
“Không phải Cố Phán, chị ấy không biết gì hết.” Nam Từ nghiêm túc nhìn anh, “Hoắc Lâm, em muốn nghe anh thành thật với em.”
Thấy cô nghiêm túc như vậy, anh cũng tùy ý đáp lại, anh ôm cô thật chặt, mở miệng nói:
“Ừ, anh bị bệnh mất ngủ.”
“Bây giờ gì sao? Đã đỡ hơn chưa?”
Hoắc Lâm rủ mắt nhìn cô, cảm thấy cô rất lạ: “Bảo bối, rốt cuộc là ai đã nói gì với em? Sao em lại cố chấp muốn biết sâu hơn về chuyện này?”
“Anh đừng có quan tâm là ai nói với em, bây giờ em chỉ muốn nghe anh nói thật với em thôi.” Nam Từ dừng một chút, lại nói: “Em muốn nghe chính miệng anh nói, không được giấu em bất cứ điều gì.”
Thần sắc Hoắc Lâm dần nhạt đi, một lát sau, anh mở miệng: “Anh thật sự đã bị mất ngủ rất nhiều năm, nhưng sau khi gặp em thì không còn nữa.”
“Cho nên… Ban đầu anh mới lôi kéo em về biệt thự ngủ với anh, chính là muốn xác nhận chuyện này?”
“Ừ.”
“Vậy tại sao không nói em biết?”
Ban đầu cô hoàn toàn không thích anh, anh cũng không muốn nhiều lời, cô có thể hiểu.
Nhưng sau khi yêu nhau lâu như vậy mà anh vẫn không hề nhắc đến chuyện này.
“Chuyện này cũng đâu có gì quan trọng.”
Nam Từ lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt có chút phức tạp, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Quan trọng chứ, Hoắc Lâm, chuyện liên quan đến anh, mặc kệ là tốt hay xấu thì đều quan trọng với em. Cũng giống như anh muốn biết hết tất cả mọi chuyện của em, thì em cũng muốn biết hết tất cả mọi chuyện của anh.”
“Báo bối, không phải chuyện gì em cũng cần biết đâu.” Hoắc Lâm cúi đầu hôn lên gương mặt cô, “Anh muốn tặng em hết tất cả mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này, em chỉ cần ở bên anh, vui vẻ hạnh phúc là được rồi. Còn những chuyện khác…”
“Không, Hoắc Lâm, anh không nên như vậy.” Nam Từ hoàn toàn không nghe lọt tai, “Em không phải đồ dễ vỡ, em cũng muốn san sẻ mọi chuyện cùng anh. Huống chi bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, chẳng lẽ anh cứ như vậy mãi sao, vẫn luôn muốn xây dựng cho em một lâu đài tốt đẹp, còn bên ngoài mưa to gió lớn chỉ một mình anh gánh lấy sao?”
Hoắc Lâm nhìn cô, nói: “Cái này thì có gì không được?”
“Hoàn toàn không được!”
Nam Từ thật sự bị anh chọc đến bực mình, nhưng nghĩ lại hai người vừa mới kết hôn, bầu không khí đang rất đẹp, cho nên cũng không muốn nổi giận.
Đúng lúc này xe đã dừng trước cửa chung cư, cô đẩy anh ra, mở cửa xuống xe trước.
Lúc này điện thoại vang lên một tiếng “Đing”, là âm thanh của Wechat, Nam Từ mở ra coi, là tin nhắn của Cố Phán.
[Nghĩ xong chưa? Thứ bảy tuần này, không ảnh hưởng đến công việc của em! Nhớ tới nhé!]
Ánh mắt Nam từ ngừng lại, cuối cùng trả lời lại:
[Dạ, em sẽ tới.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.