Chương 5: Vẫn con mẹ nó xinh đẹp như xưa! 2
Lê Tình Thiên
07/07/2020
Edit: Lê Hoa
Beta: LoBe
* * *
Sáng sớm ngày hôm sau, trên bàn ăn dưới lầu.
"Cái gì! Ông nội, ông không nói nhầm chứ!"
Mục Lê nhíu mày, cậu đặt ly sữa bò trong tay lên bàn ăn, nhìn chằm chằm người con gái đang yên tĩnh ăn cơm bày ra bộ dáng mọi chuyện không liên quan tới tôi, cười nhưng mắt không cười hỏi:
"Nếu con không đáp ứng thì sẽ khóa thẻ của con?"
Quay sang nhìn Mục lão, Mục Lê không kiên nhẫn mở miệng:
"Ông thích uy hiếp con đến nghiện luôn rồi à? Động một chút là khóa thẻ của con."
Đến mí mắt Mục gia gia cũng không nhấc lên, nghiêm túc nói:
"Cách nào cũng là cách, dùng được là được."
"..."
Một phút đồng hồ trôi qua, bầu không khí trong phòng ăn rộng lớn ngột ngạt vô cùng.
Đột nhiên Mục Lê cúi đầu xuống cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, đáy mắt sâu thẳm tựa như biển xanh. Sau đó cậu không nhanh không chậm vỗ tay, dựa người vào ghế, cười như không cười nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm đang ăn sandwich, nói từng câu từng chữ:
"Đã như vậy thì con đồng ý. Có điều sau này ông đừng hối hận với quyết định ngày hôm nay." Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
"Mừng tiểu nói lắp trở về, có điều từ hôm nay, haizz, từ giờ trở đi, em phải giám sát tôi thật tốt nhé." Hai chữ 'thật tốt' này đặc biệt mang ý tứ sâu xa.
Nói xong Mục Lê liền đứng dậy đi ra cửa, vừa mới đi được ba mét, không lạnh không nhạt nói:
"Bây giờ tôi muốn đi ra ngoài.. chơi~Tiểu nói lắp không định đi theo sao?"
Mục Lê cố ý kéo dài thanh âm, quay đầu lại dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm. Để tiểu nói lắp giám sát mình? Chỉ sợ ông suy nghĩ nhiều chứ cậu không bắt nạt cô đã là tốt lắm rồi.
"Mục Lê, ông cảnh cáo con, nếu con dám bắt nạt con bé, xem ông trừng trị con thế nào!"
Mục gia gia nghe câu nói ngả ngớn của Mục Lê, trong cơn giận dữ, đập tay lên mặt bàn ăn, làm cho chè đậu đỏ trước mặt ông bắn vài giọt lên mu bàn tay.
"Mục gia gia đừng tức giận, nên chú ý thân thể." Bạc Nhiễm Nhiễm vừa lấy khăn giấy trong hộp lau tay cho Mục gia gia, vừa xoa dịu lửa giận của ông.
Nhìn bóng dáng Mục Lê biến mất khỏi cửa, Bạc Nhiễm Nhiễm nhìn Mục gia gia gật gật đầu, suy tư nói:
"Mục gia gia ông yên tâm, tiểu nói lắp của ba năm sau, chưa chắc đã không phải đối thủ của anh Mục Lê."
-
Nửa giờ sau, tại quán cà phê Internet ở trung tâm thành phố.
Chỉ còn một tuần nữa là tới ngày khai giảng, mọi người đều hận không thể nắm chặt từng giây từng phút mà.. ăn chơi phóng túng. Mười giờ sáng, quán cà phê Internet đã biến thành biển người, toàn bộ đại sảnh lầu một nhìn đâu cũng thấy chật ních người.
Ngay cả khu nghỉ ngơi cũng rất đông người ngồi. Bạc Nhiễm Nhiễm run rẩy một chút, lại có người đến quán cà phê Internet để làm bài tập hè! Làm được chuyện này, cô thật sự rất bội phục.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
"Ngẩn ra đó làm gì, nhanh lên."
Đi đến giữa cầu thang, Mục Lê đút tay vào túi quần thấy cái đuôi nhỏ phía sau không đuổi kịp, quay đầu lại thì phát hiện cô đang ngây người, sắc mặt trầm xuống, trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn.
Thoáng nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đi ra ở cửa sau, Bạc Nhiễm Nhiễm nheo nheo mắt, ấn đường không nhịn được nhíu lại.
Chỉ nhìn thấy được góc nghiêng gương mặt, chỉ mong là cô nhận sai người. Người mà cô nghĩ đến còn đang ở trong tù.
Lầu ba là phòng VIP, mỗi gian phòng chỉ có bốn máy tính, bày trí lịch sự tao nhã, máy tính cũng đều là loại cao cấp, đặc biệt trong phòng còn có sô pha, giường lớn để nghỉ ngơi. Tóm lại, chỉ cần có thể trả đủ tiền là có thể xem quán cà phê Internet này như.. nhà!
"Này! Bành Triết cậu đâu rồi! Không phải cậu nói yểm hộ tôi sao! Cậu chết ở xó nào rồi!"
"Có phải cậu ganh ghét tôi hôm nay mang theo tiểu muội muội xinh đẹp không hả?"
"Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!"
"..."
Trong gian phòng, bốn máy tính được xếp hai hai đối diện nhau.
Tiêu Ngư mặc áo hoodie màu đen mang tai nghe trùm đầu, nói chuyện phóng khoáng luyên thuyên không dứt.
"Này, cậu câm miệng đi được không, phiền chết đi được!" Bành Triết ngồi ở bàn bên cạnh dùng sức đạp Tiêu Ngư một cái, tháo tai nghe xuống, cậu không bị kẻ thù giết cũng sẽ vì nghe đồng đội nói nhiều mà chết.
"Chuột, tiểu Triết lại sử dụng bạo lực, cậu phải giúp tôi." Bị đạp một chân, Tiêu Ngư cũng không giận mà đi cầu cứu Nhan Hạo.
"A, Chuột, cậu không yêu tớ sao!"
"Buổi sáng hôm nay tớ còn ngàn dặm xa xôi mua bữa sáng cho cậu đấy." Tiêu Ngư tiếp tục luyên thuyên, lần thứ hai nhìn về phía màn hình thì thấy bản thân đã chết rồi.
Cậu bị đồng đội Nhan Hạo giết, còn bị Bành Triết chém cho hai đao.
"..."
"Cậu nói một lời thì sẽ chết sao? Sẽ chết sao?" Tiêu Ngư ở bên cạnh la hét chói tai hệt như lợn bị chọc tiết, Bành Triết tiện tay cầm đùi gà ở bên phải nhét vào miệng Tiêu Ngư.
"Khụ khụ khụ -- cay quá, cay chết tôi rồi a." Tiêu Ngư nhổ miếng đùi gà ra, liền uống một ngụm Sprite, ừng ực ừng ực uống hơn nửa lon.
Nhưng miệng vẫn còn cay cay nóng rát khó chịu, Tiêu Ngư liền đứng dậy đi tới phía sau Bành Triết, trực tiếp siết cổ cậu.
Hai người cứ vậy đánh nhau.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, hai người vốn dĩ còn nằm trên sofa liều sống liều chết đánh nhau, nhìn thấy Mục Lê liền trở nên ngoan ngoãn, đứng ngay ngắn bên cạnh sofa cúi thấp đầu.
Cực kỳ giống với lúc thầy giáo phạt học sinh.
"Đại.. đại ca tới rồi sao lại không báo trước một tiếng để bọn em còn xuống lầu đón tiếp." Tiêu Ngư đi đến trước mặt Mục Lê cười nịnh nọt.
Bị Bành Triết phía đạp mông một cái, Tiêu Ngư cũng chỉ phủi phủi cho hết bụi, làm lơ coi như Bành Triết không tồn tại. Bành Triết hắng giọng một chút, sửa soạn sofa đang hỗn độn trở nên gọn gàng ngăn nắp để Mục Lê ngồi xuống:
"Đại ca, tại sao hôm nay?"
"Này, này, người đẹp đây là.." Vừa dứt lời, Bành Triết nhìn tới nữ sinh đứng ở cửa, há hốc miệng, liền quên mất lời định nói.
Trong phạm vi hai mét không có nữ sinh nào dám đến gần đại ca nhà bọn họ, vừa đến là bị Mục Lê dùng khuôn mặt lạnh lùng như tu la địa ngục nhìn. Thứ hai là vì tính cách Mục Lê lạnh lùng xa cách làm đông đảo nữ sinh đều chùn bước.
Từ từ, nữ sinh kia, cậu cảm thấy hơi quen mắt.
"Tiểu mỹ nhân này có quan hệ gì với đại ca chúng tôi thế vậy? Tại sao lại quen biết?"
"Nếu không có, có thể làm quen với tôi không? Bản thân tôi đẹp trai nhiều tiền, vẫn còn độc thân nha!"
"Trời ạ, chẳng lẽ đây là đại tẩu của chúng ta!"
"Nếu không với tính cách của đại ca, sao có thể dẫn nữ sinh đi chơi?"
Tiêu Ngư tò mò đi tới trước mặt Bạc Nhiễm Nhiễm, đi quanh cô vài vòng, miệng lẩm bẩm, con mắt đen nhánh trần đầy tò mò cùng nghi hoặc.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Bành Triết và Tiêu Ngư đều khiếp sợ, chỉ có Nhan Hạo là bình tĩnh nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm, lại quay đầu nhìn Mục Lê đang ngồi trên ghế sô pha, rồi lại nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm, đột nhiên nhớ ra, lông mày hơn nhíu lại.
"Là Bạc Nhiễm Nhiễm?"
Bạc Nhiễm Nhiễm!
Ba chữ ấy tựa như một quả bom hẹn giờ, Bành Triết và Tiêu Ngư đều nhìn chằm chằm Bạc Nhiễm Nhiễm, bấy giờ mới nhận ra cô gái này là ai.
Bành Triết: Thôi xong, đây không phải là tiểu tùy tùng của lão đại sao?
Tiêu Ngư: Muốn chết, muốn chết, vừa rồi tớ có nói sai gì không thế? Bạc Nhiễm Nhiễm chính là cấm kỵ của lão đại!
Bành Triết: Không sao đâu, đến lúc đó tớ sẽ nhặt xác giúp cậu.
Tiêu Ngư: Tớ có thể bỏ chạy không?
Bành Triết: Cậu suy nghĩ nhiều rồi, chạy? Lão đại dùng ngón tay cũng đủ giết chết cậu rồi.
Tiêu Ngư: Xong!
Xem nhẹ hai người đang àm mặt quỷ bên cạnh, Bạc Nhiễm Nhiễm tiến lên hai bước chào hỏi, "Đã lâu không gặp, Nhan đại ca."
"Đúng là lâu thật, ba năm rồi." Nhan Hạo đón nhận ánh mắt đối phương, ôn hòa cong môi.
Tiêu Ngư không hé răng, trước sau vẫn luôn chú ý Mục Lê đang ngồi trên ghế sofa, chỉ thấy cậu cau mày, trên môi treo một nụ cười lạnh.
Lòng Tiêu Ngư lộp bộp mấy cái, có dự cảm không tốt.
Beta: LoBe
* * *
Sáng sớm ngày hôm sau, trên bàn ăn dưới lầu.
"Cái gì! Ông nội, ông không nói nhầm chứ!"
Mục Lê nhíu mày, cậu đặt ly sữa bò trong tay lên bàn ăn, nhìn chằm chằm người con gái đang yên tĩnh ăn cơm bày ra bộ dáng mọi chuyện không liên quan tới tôi, cười nhưng mắt không cười hỏi:
"Nếu con không đáp ứng thì sẽ khóa thẻ của con?"
Quay sang nhìn Mục lão, Mục Lê không kiên nhẫn mở miệng:
"Ông thích uy hiếp con đến nghiện luôn rồi à? Động một chút là khóa thẻ của con."
Đến mí mắt Mục gia gia cũng không nhấc lên, nghiêm túc nói:
"Cách nào cũng là cách, dùng được là được."
"..."
Một phút đồng hồ trôi qua, bầu không khí trong phòng ăn rộng lớn ngột ngạt vô cùng.
Đột nhiên Mục Lê cúi đầu xuống cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, đáy mắt sâu thẳm tựa như biển xanh. Sau đó cậu không nhanh không chậm vỗ tay, dựa người vào ghế, cười như không cười nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm đang ăn sandwich, nói từng câu từng chữ:
"Đã như vậy thì con đồng ý. Có điều sau này ông đừng hối hận với quyết định ngày hôm nay." Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
"Mừng tiểu nói lắp trở về, có điều từ hôm nay, haizz, từ giờ trở đi, em phải giám sát tôi thật tốt nhé." Hai chữ 'thật tốt' này đặc biệt mang ý tứ sâu xa.
Nói xong Mục Lê liền đứng dậy đi ra cửa, vừa mới đi được ba mét, không lạnh không nhạt nói:
"Bây giờ tôi muốn đi ra ngoài.. chơi~Tiểu nói lắp không định đi theo sao?"
Mục Lê cố ý kéo dài thanh âm, quay đầu lại dùng ánh mắt đùa cợt nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm. Để tiểu nói lắp giám sát mình? Chỉ sợ ông suy nghĩ nhiều chứ cậu không bắt nạt cô đã là tốt lắm rồi.
"Mục Lê, ông cảnh cáo con, nếu con dám bắt nạt con bé, xem ông trừng trị con thế nào!"
Mục gia gia nghe câu nói ngả ngớn của Mục Lê, trong cơn giận dữ, đập tay lên mặt bàn ăn, làm cho chè đậu đỏ trước mặt ông bắn vài giọt lên mu bàn tay.
"Mục gia gia đừng tức giận, nên chú ý thân thể." Bạc Nhiễm Nhiễm vừa lấy khăn giấy trong hộp lau tay cho Mục gia gia, vừa xoa dịu lửa giận của ông.
Nhìn bóng dáng Mục Lê biến mất khỏi cửa, Bạc Nhiễm Nhiễm nhìn Mục gia gia gật gật đầu, suy tư nói:
"Mục gia gia ông yên tâm, tiểu nói lắp của ba năm sau, chưa chắc đã không phải đối thủ của anh Mục Lê."
-
Nửa giờ sau, tại quán cà phê Internet ở trung tâm thành phố.
Chỉ còn một tuần nữa là tới ngày khai giảng, mọi người đều hận không thể nắm chặt từng giây từng phút mà.. ăn chơi phóng túng. Mười giờ sáng, quán cà phê Internet đã biến thành biển người, toàn bộ đại sảnh lầu một nhìn đâu cũng thấy chật ních người.
Ngay cả khu nghỉ ngơi cũng rất đông người ngồi. Bạc Nhiễm Nhiễm run rẩy một chút, lại có người đến quán cà phê Internet để làm bài tập hè! Làm được chuyện này, cô thật sự rất bội phục.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
"Ngẩn ra đó làm gì, nhanh lên."
Đi đến giữa cầu thang, Mục Lê đút tay vào túi quần thấy cái đuôi nhỏ phía sau không đuổi kịp, quay đầu lại thì phát hiện cô đang ngây người, sắc mặt trầm xuống, trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn.
Thoáng nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đi ra ở cửa sau, Bạc Nhiễm Nhiễm nheo nheo mắt, ấn đường không nhịn được nhíu lại.
Chỉ nhìn thấy được góc nghiêng gương mặt, chỉ mong là cô nhận sai người. Người mà cô nghĩ đến còn đang ở trong tù.
Lầu ba là phòng VIP, mỗi gian phòng chỉ có bốn máy tính, bày trí lịch sự tao nhã, máy tính cũng đều là loại cao cấp, đặc biệt trong phòng còn có sô pha, giường lớn để nghỉ ngơi. Tóm lại, chỉ cần có thể trả đủ tiền là có thể xem quán cà phê Internet này như.. nhà!
"Này! Bành Triết cậu đâu rồi! Không phải cậu nói yểm hộ tôi sao! Cậu chết ở xó nào rồi!"
"Có phải cậu ganh ghét tôi hôm nay mang theo tiểu muội muội xinh đẹp không hả?"
"Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!"
"..."
Trong gian phòng, bốn máy tính được xếp hai hai đối diện nhau.
Tiêu Ngư mặc áo hoodie màu đen mang tai nghe trùm đầu, nói chuyện phóng khoáng luyên thuyên không dứt.
"Này, cậu câm miệng đi được không, phiền chết đi được!" Bành Triết ngồi ở bàn bên cạnh dùng sức đạp Tiêu Ngư một cái, tháo tai nghe xuống, cậu không bị kẻ thù giết cũng sẽ vì nghe đồng đội nói nhiều mà chết.
"Chuột, tiểu Triết lại sử dụng bạo lực, cậu phải giúp tôi." Bị đạp một chân, Tiêu Ngư cũng không giận mà đi cầu cứu Nhan Hạo.
"A, Chuột, cậu không yêu tớ sao!"
"Buổi sáng hôm nay tớ còn ngàn dặm xa xôi mua bữa sáng cho cậu đấy." Tiêu Ngư tiếp tục luyên thuyên, lần thứ hai nhìn về phía màn hình thì thấy bản thân đã chết rồi.
Cậu bị đồng đội Nhan Hạo giết, còn bị Bành Triết chém cho hai đao.
"..."
"Cậu nói một lời thì sẽ chết sao? Sẽ chết sao?" Tiêu Ngư ở bên cạnh la hét chói tai hệt như lợn bị chọc tiết, Bành Triết tiện tay cầm đùi gà ở bên phải nhét vào miệng Tiêu Ngư.
"Khụ khụ khụ -- cay quá, cay chết tôi rồi a." Tiêu Ngư nhổ miếng đùi gà ra, liền uống một ngụm Sprite, ừng ực ừng ực uống hơn nửa lon.
Nhưng miệng vẫn còn cay cay nóng rát khó chịu, Tiêu Ngư liền đứng dậy đi tới phía sau Bành Triết, trực tiếp siết cổ cậu.
Hai người cứ vậy đánh nhau.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, hai người vốn dĩ còn nằm trên sofa liều sống liều chết đánh nhau, nhìn thấy Mục Lê liền trở nên ngoan ngoãn, đứng ngay ngắn bên cạnh sofa cúi thấp đầu.
Cực kỳ giống với lúc thầy giáo phạt học sinh.
"Đại.. đại ca tới rồi sao lại không báo trước một tiếng để bọn em còn xuống lầu đón tiếp." Tiêu Ngư đi đến trước mặt Mục Lê cười nịnh nọt.
Bị Bành Triết phía đạp mông một cái, Tiêu Ngư cũng chỉ phủi phủi cho hết bụi, làm lơ coi như Bành Triết không tồn tại. Bành Triết hắng giọng một chút, sửa soạn sofa đang hỗn độn trở nên gọn gàng ngăn nắp để Mục Lê ngồi xuống:
"Đại ca, tại sao hôm nay?"
"Này, này, người đẹp đây là.." Vừa dứt lời, Bành Triết nhìn tới nữ sinh đứng ở cửa, há hốc miệng, liền quên mất lời định nói.
Trong phạm vi hai mét không có nữ sinh nào dám đến gần đại ca nhà bọn họ, vừa đến là bị Mục Lê dùng khuôn mặt lạnh lùng như tu la địa ngục nhìn. Thứ hai là vì tính cách Mục Lê lạnh lùng xa cách làm đông đảo nữ sinh đều chùn bước.
Từ từ, nữ sinh kia, cậu cảm thấy hơi quen mắt.
"Tiểu mỹ nhân này có quan hệ gì với đại ca chúng tôi thế vậy? Tại sao lại quen biết?"
"Nếu không có, có thể làm quen với tôi không? Bản thân tôi đẹp trai nhiều tiền, vẫn còn độc thân nha!"
"Trời ạ, chẳng lẽ đây là đại tẩu của chúng ta!"
"Nếu không với tính cách của đại ca, sao có thể dẫn nữ sinh đi chơi?"
Tiêu Ngư tò mò đi tới trước mặt Bạc Nhiễm Nhiễm, đi quanh cô vài vòng, miệng lẩm bẩm, con mắt đen nhánh trần đầy tò mò cùng nghi hoặc.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Bành Triết và Tiêu Ngư đều khiếp sợ, chỉ có Nhan Hạo là bình tĩnh nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm, lại quay đầu nhìn Mục Lê đang ngồi trên ghế sô pha, rồi lại nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm, đột nhiên nhớ ra, lông mày hơn nhíu lại.
"Là Bạc Nhiễm Nhiễm?"
Bạc Nhiễm Nhiễm!
Ba chữ ấy tựa như một quả bom hẹn giờ, Bành Triết và Tiêu Ngư đều nhìn chằm chằm Bạc Nhiễm Nhiễm, bấy giờ mới nhận ra cô gái này là ai.
Bành Triết: Thôi xong, đây không phải là tiểu tùy tùng của lão đại sao?
Tiêu Ngư: Muốn chết, muốn chết, vừa rồi tớ có nói sai gì không thế? Bạc Nhiễm Nhiễm chính là cấm kỵ của lão đại!
Bành Triết: Không sao đâu, đến lúc đó tớ sẽ nhặt xác giúp cậu.
Tiêu Ngư: Tớ có thể bỏ chạy không?
Bành Triết: Cậu suy nghĩ nhiều rồi, chạy? Lão đại dùng ngón tay cũng đủ giết chết cậu rồi.
Tiêu Ngư: Xong!
Xem nhẹ hai người đang àm mặt quỷ bên cạnh, Bạc Nhiễm Nhiễm tiến lên hai bước chào hỏi, "Đã lâu không gặp, Nhan đại ca."
"Đúng là lâu thật, ba năm rồi." Nhan Hạo đón nhận ánh mắt đối phương, ôn hòa cong môi.
Tiêu Ngư không hé răng, trước sau vẫn luôn chú ý Mục Lê đang ngồi trên ghế sofa, chỉ thấy cậu cau mày, trên môi treo một nụ cười lạnh.
Lòng Tiêu Ngư lộp bộp mấy cái, có dự cảm không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.