Cố Chấp Trói Buộc, Cố Chấp Yêu Em
Chương 7: Ghen tuông
Lalam
25/12/2023
Thương Chiến Nam chuyển tiền xong cánh môi vẽ lên nụ cười cất điện thoại vào túi, cầm lấy chìa khóa trên bàn rời phòng làm việc.
Anh ta không trách Tố Cẩm Huyên vì việc coi trọng em gái hơn người nhà mình, dù sao đây cũng chỉ là bữa cơm trưa nhân cơ hội chị gái cùng cháu trai về chơi mà thôi.
Thời điểm Thương Chiến Nam về tới căn nhà chính, trong nhà chỉ có mình bà Thương.
"Sao chỉ có một mình con?"
Bà ta đang ở trong bếp chỉ đạo người giúp việc nấu món này món kia, thấy con trai về một mình thì sa sầm mặt, ngữ điệu không hài lòng hỏi.
"Có ấy có lịch trình từ trước rồi, lần khác qua sau." Thương Chiến Nam thay vợ giải thích.
Vốn đã không quý mến gì đứa con dâu này, Thương phu nhân gằm mặt xuống đem tất cả những việc không vừa ý ở Tố Cẩm Huyên ra mắng con trai một thể:
"Cái gì quan trọng hơn cả việc về ăn cơm cùng bố mẹ chồng vậy? Đâu phải mẹ bắt nó làm dâu, cũng đâu phải ngày nào cũng gọi? Ngốc nghếch nó đã không muốn làm dâu nhà này rồi sao không để nó đi luôn đi."
Mặt mũi nhà họ Thương bà ta gìn giữ bao nhiêu năm trời đùng một cái bị Tố Cẩm Huyên chưa bước qua cửa làm cho mất hết, đã vậy còn tỏ thái độ gì đây? Không thích hả? Nhà bà ta cái gì cũng tốt Chiến Nam có bỏ vợ vẫn lấy được người tốt hơn cô ta gấp trăm nghìn lần.
Bạch Cúc Lam không hiểu con trai mình ăn phải bùa mê thuốc lú gì nữa? Bao nhiêu cô gái con nhà danh môn không đoái hoài, một hai nằng nặc đòi cưới cái con bé Tố Cẩm Huyên chẳng ra sao, đã thế còn bị nhà nó lợi dụng.
Thương Chiến Nam không muốn để sự việc này đi quá xa, thân thiết ôm bả vai bà nịnh nọt:
"Mẹ sao lại tức giận rồi? Chẳng phải mẹ thích có cháu trai bế bồng? Có khi chín tháng nữa là mẹ được gặp cháu rồi."
Nghe đến đây Bạch Cúc Lam chỉ có thể thở dài, cũng chính vì con trai nói không phải Tố Cẩm Huyên sẽ không kết hôn, cho nên vợ chồng bà mới phải nhắm mắt đồng ý.
Vì hương hỏa nhà họ Thương hết lần này đến lần khác nhún nhường, còn không biết điều nữa thì thôi.
Thương Chiến Nam đưa Bạch Cúc Lam ra ghế sofa, tự tay pha trà rót nước lấy lòng mẹ.
"Mẹ đừng chỉ nhìn những cái xấu của Huyên Huyên, cô ấy là người chu đáo, chăm sóc con cũng rất tốt mẹ thấy không mấy ngày thôi mà con đã thêm được mấy cân thịt rồi."
Bạch Cúc Lam nhìn con trai đúng là có thần sắc hơn trước rất nhiều, vì thế gương mặt cũng bớt căng thẳng hơn: "Mẹ chỉ mong con hạnh phúc với lựa chọn của mình."
"Cậu út... Bảo Bảo nhớ cậu út quá."
Lúc này ngoài cửa truyền tới giọng nói non nới, ngay sau đó là một cục bông mềm mại lao vào lòng Thương Chiến Nam làm nũng.
Thương Chiến Nam cưng chiều ôm cháu trai ngồi lên đùi, ngắt cái má phúng phính hỏi chuyện:
"Bảo Bảo đi đâu về vậy?"
An Thương Khiêm ba tuổi rưỡi chu cái môi nhỏ, khoa chân múa tay nói:
"Con cùng mẹ đi bệnh viện để bác sĩ tiêm cảm cúm."
Nói đoạn cậu bé dừng lại đảo mắt quanh phòng khách, dường như đang tìm kiếm người nào đó:
"Con và mẹ gặp được mợ xinh đẹp ở bệnh viện đấy, mà mợ đi nhanh quá bảo bảo gọi không được."
Nghe đến đây khuôn miệng đang tươi cười của Thương Chiến Nam đông cứng lại, đôi mắt trở lên mù mịt, giọng điệu thoáng tia run rẩy quay sang hỏi chị gái: "Chị và Bảo Bảo đi bệnh viện nào vậy?"
Thương Vân Ái không hiểu tâm tư của em trai, một bên dùng dĩa cắm vào miếng lê được cắt bổ vừa miệng trên đĩa, một bên từ tốn trả lời:
"Bệnh Viện thành phố đấy."
Bàn tay Thương Chiến Nam vô thức nắm chặt lại, nơi đó chẳng phải chỗ tên khốn Đổng Kiện Huân đang nằm sao? Cái gì mà đi ăn cùng em gái? Anh chỉ đánh chứ có thiến hắn ta đếch đâu mà thành em gái được? Hay cho Tố Cẩm Huyên nói dối quá trơn tru, suýt nữa anh đội nón xanh mà không hay biết gì rồi.
Nghĩ tới lúc cô ở bên Đổng Kiện Huân nói dối mình, Thương Chiến Nam tức đến ức nghẹn.
"Cậu Bảo Bảo đau." Không rõ Thương Chiến Nam đã làm ra hành động gì? Chỉ thấy An Thương Khiêm hét lên trong ấm ức.
Thương Chiến Nam tỉnh táo hơn đôi chút đặt cháu trai xuống bên cạnh, còn mình đứng thững dậy.
"Con quên mất công ty còn có việc."
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hai người phụ nữ, Thương Chiến Nam lao như bay ra ngoài cửa.
Anh ta lái xe trong tình trạng mất kiểm soát, đạp ga hết cỡ phóng trên đường, chưa tới mười phút đã có mặt ở bệnh viện thành phố.
Nhưng khi gần tới phòng Đổng Kiện Huân dưỡng thương lại hèn nhát dừng bước.
Thương Chiến Nam tự hỏi giờ anh đi vào sẽ thế nào đây? Bắt quả tang vợ mình và tình nhân thân mật bên nhau ư?
Chắc thằng khốn Đổng Kiện Huân kia vênh váo lắm, nghĩ rằng anh có thế nào cũng không bằng hắn ta có được trái tim Huyên Huyên.
Thương Chiến Nam tức giận đấm mạnh vào tường, đau đớn là thế tuy nhiên vẫn không thể nào xóa nhòa đi đớn đau nơi lồng ngực.
Anh bong thõng tay xuống, thê lương lùi bước.
Thương Chiến Nam vừa đi khỏi, ở nơi cách đó không xa Tố Cẩm Huyên cũng đứng lên chào tạm biệt Đổng Kiện Huân.
Hắn ta không nỡ để Tố Cẩm Huyên đi, gương mặt buồn bã níu giữ:
"Không thể ở lại cùng anh thêm chút nữa sao? Em đi rồi chẳng biết bao giờ mới có thể gặp."
Tố Cẩm Huyên mỉm cười khom người kéo chăn lên ngực anh ta: "Anh làm như em ra nước ngoài không bằng, lúc nào rảnh em lại tới."
"Thôi em không cần tới thăm anh đâu, tên khốn Thương Chiến Nam đó mà biết được lại làm khó em." Đổng Kiện Huân khịt khịt mũi quay mặt vào tường, giận hờn nói.
Tố Cẩm Huyên mím môi, quả thật cô không thể ở lại đây quá lâu được, chỉ đành làm Đổng Kiện Huân mất lòng thôi:
"Anh nghỉ ngơi sớm khỏe."
Nói xong cô liền xoay người, nhưng Đổng Kiện Huân lại bất ngờ ngồi dậy từ sau lưng vòng tay ôm chặt lấy cô:
"Huyên Huyên em còn yêu anh không?"
Tố Cẩm Huyên không ngờ anh ta lại làm vậy, khựng lại trong vài giây rồi kéo tay anh ta ra:
"Kiện Huân em có chồng rồi."
Đổng Kiện Huân cố chấp nói: "Không sao anh không để ý, chỉ cần em còn yêu anh, bao lâu anh cũng chờ được."
Anh ta không trách Tố Cẩm Huyên vì việc coi trọng em gái hơn người nhà mình, dù sao đây cũng chỉ là bữa cơm trưa nhân cơ hội chị gái cùng cháu trai về chơi mà thôi.
Thời điểm Thương Chiến Nam về tới căn nhà chính, trong nhà chỉ có mình bà Thương.
"Sao chỉ có một mình con?"
Bà ta đang ở trong bếp chỉ đạo người giúp việc nấu món này món kia, thấy con trai về một mình thì sa sầm mặt, ngữ điệu không hài lòng hỏi.
"Có ấy có lịch trình từ trước rồi, lần khác qua sau." Thương Chiến Nam thay vợ giải thích.
Vốn đã không quý mến gì đứa con dâu này, Thương phu nhân gằm mặt xuống đem tất cả những việc không vừa ý ở Tố Cẩm Huyên ra mắng con trai một thể:
"Cái gì quan trọng hơn cả việc về ăn cơm cùng bố mẹ chồng vậy? Đâu phải mẹ bắt nó làm dâu, cũng đâu phải ngày nào cũng gọi? Ngốc nghếch nó đã không muốn làm dâu nhà này rồi sao không để nó đi luôn đi."
Mặt mũi nhà họ Thương bà ta gìn giữ bao nhiêu năm trời đùng một cái bị Tố Cẩm Huyên chưa bước qua cửa làm cho mất hết, đã vậy còn tỏ thái độ gì đây? Không thích hả? Nhà bà ta cái gì cũng tốt Chiến Nam có bỏ vợ vẫn lấy được người tốt hơn cô ta gấp trăm nghìn lần.
Bạch Cúc Lam không hiểu con trai mình ăn phải bùa mê thuốc lú gì nữa? Bao nhiêu cô gái con nhà danh môn không đoái hoài, một hai nằng nặc đòi cưới cái con bé Tố Cẩm Huyên chẳng ra sao, đã thế còn bị nhà nó lợi dụng.
Thương Chiến Nam không muốn để sự việc này đi quá xa, thân thiết ôm bả vai bà nịnh nọt:
"Mẹ sao lại tức giận rồi? Chẳng phải mẹ thích có cháu trai bế bồng? Có khi chín tháng nữa là mẹ được gặp cháu rồi."
Nghe đến đây Bạch Cúc Lam chỉ có thể thở dài, cũng chính vì con trai nói không phải Tố Cẩm Huyên sẽ không kết hôn, cho nên vợ chồng bà mới phải nhắm mắt đồng ý.
Vì hương hỏa nhà họ Thương hết lần này đến lần khác nhún nhường, còn không biết điều nữa thì thôi.
Thương Chiến Nam đưa Bạch Cúc Lam ra ghế sofa, tự tay pha trà rót nước lấy lòng mẹ.
"Mẹ đừng chỉ nhìn những cái xấu của Huyên Huyên, cô ấy là người chu đáo, chăm sóc con cũng rất tốt mẹ thấy không mấy ngày thôi mà con đã thêm được mấy cân thịt rồi."
Bạch Cúc Lam nhìn con trai đúng là có thần sắc hơn trước rất nhiều, vì thế gương mặt cũng bớt căng thẳng hơn: "Mẹ chỉ mong con hạnh phúc với lựa chọn của mình."
"Cậu út... Bảo Bảo nhớ cậu út quá."
Lúc này ngoài cửa truyền tới giọng nói non nới, ngay sau đó là một cục bông mềm mại lao vào lòng Thương Chiến Nam làm nũng.
Thương Chiến Nam cưng chiều ôm cháu trai ngồi lên đùi, ngắt cái má phúng phính hỏi chuyện:
"Bảo Bảo đi đâu về vậy?"
An Thương Khiêm ba tuổi rưỡi chu cái môi nhỏ, khoa chân múa tay nói:
"Con cùng mẹ đi bệnh viện để bác sĩ tiêm cảm cúm."
Nói đoạn cậu bé dừng lại đảo mắt quanh phòng khách, dường như đang tìm kiếm người nào đó:
"Con và mẹ gặp được mợ xinh đẹp ở bệnh viện đấy, mà mợ đi nhanh quá bảo bảo gọi không được."
Nghe đến đây khuôn miệng đang tươi cười của Thương Chiến Nam đông cứng lại, đôi mắt trở lên mù mịt, giọng điệu thoáng tia run rẩy quay sang hỏi chị gái: "Chị và Bảo Bảo đi bệnh viện nào vậy?"
Thương Vân Ái không hiểu tâm tư của em trai, một bên dùng dĩa cắm vào miếng lê được cắt bổ vừa miệng trên đĩa, một bên từ tốn trả lời:
"Bệnh Viện thành phố đấy."
Bàn tay Thương Chiến Nam vô thức nắm chặt lại, nơi đó chẳng phải chỗ tên khốn Đổng Kiện Huân đang nằm sao? Cái gì mà đi ăn cùng em gái? Anh chỉ đánh chứ có thiến hắn ta đếch đâu mà thành em gái được? Hay cho Tố Cẩm Huyên nói dối quá trơn tru, suýt nữa anh đội nón xanh mà không hay biết gì rồi.
Nghĩ tới lúc cô ở bên Đổng Kiện Huân nói dối mình, Thương Chiến Nam tức đến ức nghẹn.
"Cậu Bảo Bảo đau." Không rõ Thương Chiến Nam đã làm ra hành động gì? Chỉ thấy An Thương Khiêm hét lên trong ấm ức.
Thương Chiến Nam tỉnh táo hơn đôi chút đặt cháu trai xuống bên cạnh, còn mình đứng thững dậy.
"Con quên mất công ty còn có việc."
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hai người phụ nữ, Thương Chiến Nam lao như bay ra ngoài cửa.
Anh ta lái xe trong tình trạng mất kiểm soát, đạp ga hết cỡ phóng trên đường, chưa tới mười phút đã có mặt ở bệnh viện thành phố.
Nhưng khi gần tới phòng Đổng Kiện Huân dưỡng thương lại hèn nhát dừng bước.
Thương Chiến Nam tự hỏi giờ anh đi vào sẽ thế nào đây? Bắt quả tang vợ mình và tình nhân thân mật bên nhau ư?
Chắc thằng khốn Đổng Kiện Huân kia vênh váo lắm, nghĩ rằng anh có thế nào cũng không bằng hắn ta có được trái tim Huyên Huyên.
Thương Chiến Nam tức giận đấm mạnh vào tường, đau đớn là thế tuy nhiên vẫn không thể nào xóa nhòa đi đớn đau nơi lồng ngực.
Anh bong thõng tay xuống, thê lương lùi bước.
Thương Chiến Nam vừa đi khỏi, ở nơi cách đó không xa Tố Cẩm Huyên cũng đứng lên chào tạm biệt Đổng Kiện Huân.
Hắn ta không nỡ để Tố Cẩm Huyên đi, gương mặt buồn bã níu giữ:
"Không thể ở lại cùng anh thêm chút nữa sao? Em đi rồi chẳng biết bao giờ mới có thể gặp."
Tố Cẩm Huyên mỉm cười khom người kéo chăn lên ngực anh ta: "Anh làm như em ra nước ngoài không bằng, lúc nào rảnh em lại tới."
"Thôi em không cần tới thăm anh đâu, tên khốn Thương Chiến Nam đó mà biết được lại làm khó em." Đổng Kiện Huân khịt khịt mũi quay mặt vào tường, giận hờn nói.
Tố Cẩm Huyên mím môi, quả thật cô không thể ở lại đây quá lâu được, chỉ đành làm Đổng Kiện Huân mất lòng thôi:
"Anh nghỉ ngơi sớm khỏe."
Nói xong cô liền xoay người, nhưng Đổng Kiện Huân lại bất ngờ ngồi dậy từ sau lưng vòng tay ôm chặt lấy cô:
"Huyên Huyên em còn yêu anh không?"
Tố Cẩm Huyên không ngờ anh ta lại làm vậy, khựng lại trong vài giây rồi kéo tay anh ta ra:
"Kiện Huân em có chồng rồi."
Đổng Kiện Huân cố chấp nói: "Không sao anh không để ý, chỉ cần em còn yêu anh, bao lâu anh cũng chờ được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.