Chương 66: Kết thúc + Phiên ngoại tuần trăng mật
Xuân Phong Lựu Hỏa
28/01/2023
Hứa Kỳ không có chuyện gì, ngược lại Biên Biên và Cổ Hoài Bích cãi nhau ầm lên.
"Chuyện cô ấy làm lúc này có khác gì mấy cái thí nghiệm lúc trước Cố Hoài Nhu làm đâu!"
"Đương nhiên là khác, khác nhau ở chỗ một bên là vì yêu, một bên là vì hận"
"Ồ, em có thể nói lý hay không?"
"Anh nói cái gì?" Biên Biên đá cậu: "Nói lại một lần nữa, há, anh nói lại một lần nữa xem, làm sao mà em không nói lý hả?"
"Này, em chú ý chút đi, đây là bệnh viện, ông đây không cần mặt mũi nữa à."
Hai người thiếu chút nữa là đánh nhau ở trong phòng bệnh, Biên Biên đánh còn Cố Hoài Bích thì né, không hề đánh trả.
Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, Hứa Kỳ bình tĩnh nắm tay Lục Diễn, quay đầu lại "Sụyt" với bọn Biên Biên.
Đừng làm ồn đàn anh của cô đang ngủ.
Thể là Biên Biên kéo Cổ Hoài Bích ra ngoài, Cố Hoài Bích lải nhải nói: "Chuyện này tính chất nghiêm trọng, chưa từng có con sói nào làm như vậy sự, dùng máu sói làm một xác chết sống lại, một khi huyết tộc biết chuyện này, hậu quả thật không dám tưởng tượng."
"Tóm lại anh có nghe em nói hay không?"
"Lần này việc Hứa Kỳ làm, không có cách nào tha thứ được, cô ấy thế mà dùng máu mình nuôi cái tên huyết tộc kia ba năm..."
Biện Biên nhón chân, chặn môi Cổ Hoài Bích, đầu lưỡi cô mềm mại, nhẹ nhàng cắn cậu, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, trằn trọc triền miên.
Cổ Hoài Bích xoay người ẩn cô ở chân tường, nâng cằm Biên Biên lên muốn nhiều hơn.
Biên Biên nói với cậu: "Nếu là Cố Hoài Bích anh nằm ở đó, đừng có nói ba năm, ba mươi năm em cũng dưỡng..."
Ánh mắt Cố Hoài Bích dao động, cậu trầm mặc một lát, lần nữa hôn lên môi chặn lời cô.
**
Biên Biên quay lại phòng bệnh, Hứa Kỳ lo lắng nhìn cô, lại nhìn ra cửa, thấy Cố Hoài Bích không vào mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đại ca... Đại ca sẽ không trục xuất tớ đâu nhỉ?" Hứa Kỳ thấp thỏm nói: "Tớ biết chuyện này không nên gạt hai người, nhưng nếu tớ nói, đảm bảo đại ca sẽ không đồng ý, cậu cũng sẽ không đồng ý."
Biên Biên nghiêm túc hỏi Hứa Kỳ: "Làm sao cậu biết dùngmáu sói có thể làm anh ấy sống lại"
Hứa Kỳ chớp chớp mắt, vô tội nói: "Tớ không biết, nhưng Tình Văn nói, lúc trước Cố Hoài Nhu làm thí nghiệm ở hầm bí mật,
tiêm máu sói vào người huyết tộc, sau khi pha loãng máu sói cho vào cơ thể người huyết tộc, đến một mức độ nhất định thật sự làm tim bọn họ đập trở lại, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên và họ có một số đặc điểm gần giống như con người, có điều tất cả thí nghiệm đó đều thất bại, không một thí nghiệm nào thành công, tớ... Tớ thấy thi thể Lục Diễn bắt đầu từ từ thối rữa, tớ muốn giữ anh ấy lại, cho nên..."
Biên Biên biết, nếu là máu sói thuần chủng có lẽ sẽ làm huyết tộc gầy yếu đi xuất hiện phản ứng phụ. Chẳng qua Hứa Kỳ là nửa sói, cô ấy có một nửa dòng máu con người, còn Lục Diễn lại là thế hệ đầu bản thân cậu ta đã mạnh mẽ hơn các huyết tộc khác rất nhiều. Hứa Kỳ dùng máu tim mình nuôi thi thể Lục Diễn, thật đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà, đánh bậy đánh bạ thế mà thành công.
Bây giờ trên các phương diện cơ thể Lục Diễn đã giống như con người, cơ thể này không có sự bất tử, cậu ta sẽ giống như người bình thường có sự tiến hành sự trao đổi chất, dần dần già đi.
Tiền đề là Lục Diễn có thể tỉnh lại.
Trước mắt thì chuyện này chỉ có Hứa Kỳ, Biên Biên và Cố Hoài Bích biết, ngay cả Tình Văn, Hứa Kỳ cũng không có nói. Không thể để người thứ tư biết được, nếu không huyết tộc và tộc sói ắt sẽ thành mớ hỗn độn.
Chúa biết huyết tộc có bao nhiêu chờ mong trở nên mệt mỏi, mong ngóng được sống như con người thực thụ, khát khao được cảm nhận mọi thứ của thế giới này.
Bọn họ sẽ giữ kín bí mật này, chờ ngày Lục Diễn tỉnh dậy.
**
Hôm Biên Biên tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vừa ra khỏi hội trường Cố Hoài Bích lập tức cầu hôn Biên Biên, cực kỳ nghiêm túc quỳ một gối xuống đất, trong khoảnh khắc cậu đưa nhẫn lên, toàn bộ hoa nhài trên cây đều nở rộ, trắng xóa.
Biên Biên ăn mặc một chiếc váy nhỏ, dưới ánh mặt trời làn da cô tựa như hoa nhài trắng, cô mỉm cười ngượng ngùng, cũng không biết nên đặt tay ở đâu.
Biên Biên và Cố Hoài Bích quen biết nhau khi còn bé, phần lớn thời gian đều là cô giống như một người chị nhỏ hiểu chuyện chăm sóc và bao dung cậu.
Nhưng trên thực tế, Trần Biên Biên mới là cô bé không bao giờ lớn được cậu đặt vào câu truyện cổ tích.
Hứa Kỳ ở bệnh viện chăm sóc Lục Diễn không tiện đến đây, chỉ có thể cảm nhận không khí vui vẻ lúc ấy qua video bọn Vân Cảnh quay.
Thạch Tuấn: "Đại ca của chúng ta lấy chó làm gương, mặc một bộ đồ vest cao cấp, tay cầm chậu hoa nhài, không ai ngờ rằng Biên Biên mới từ hội trường ra, đại ca lập tức quỳ xuống!"
Tôn Gia Bình: "Biên Biên sợ tới mức hét lên một cái hồn vía lên mây, thiếu chút nữa bước hụt ngã cầu thang, may mà Vân Cảnh ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy."
Thạch Tuấn: "Dù sao thì lúc ấy Biên Biên cũng không ổn lắm, đặc biệt là sau khi nhìn thấy chậu hoa, lúc đó sắc mặt Biên Biên chẳng khác gì màu hoa cả."
Tôn Gia Bình: "May mắn là tặng chậu hoa, Lawrence nói vốn dĩ đại ca định tặng thịt xông khói và giăm bông mà Biên Biên thích ăn nhất, cơ mà bị cậu ta cố hết sức thuyết phục."
Hứa Kỳ: "OMG, cầu hôn mà tặng thịt, thật là đáng sợ."
Tôn Gia Bình: "Tặng hoa, tặng nhẫn, tặng đá quý gì đó, thật sự quá giả, chỉ có nhường thịt bên miệng mình cho vợ mới là sự chân thành nhất, sự lãng mạn của tộc sói chúng ta con người không hiểu."
Hứa Kỳ: "Tớ... Tớ cũng không hiểu."
Tôn Gia Bình: "Không thì cậu sao mà là tạp lai được."
Hứa Kỳ: "Lật bàn! [giận]!"
Vân Cảnh tiếp tục nói: "Trước đó Lawrence khuyên đại ca, nói nhẫn kim cương mười cara tuy rằng giả dối thua xa chậu hoa sức sống dồi dào, ngụ ý giàu có, thế nhưng có vẻ không ổn lắm, nói cho cùng thì Biện Biên là cô gái con người, có một số việc dù sao cũng phải dựa theo quy tắc của con người."
"Cho nên sau đấy đại ca lại tặng một chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu*, tự tay đeo nó lên ngón áp út của Biên Biên, lúc này sắc mặt Biên Biên mới thoáng dịu đi, đồng ý lời cầu hôn của đại ca."
*Ý chỉ viên kim cương đạt chất lượng cao.
Hứa Kỳ: "Sau đó thì sao?"
Vân Cảnh: "Sau đó cái gì?"
Hứa Kỳ: "Không sau đó á?"
Vân Cảnh: "Đồng ý lời cầu hôn rồi cậu còn muốn nghe cái gì?"
Hứa Kỳ: "Ví dụ như ôm, hôn gì đó?"
Vân Cảnh: "Đại ca nhét Biên Biên vào trong xe đưa về nhà, chuyện sau đó tự tưởng tượng đi."
Hứa Kỳ cúp điện thoại, không kìm được mỉm cười, cô thật sự cảm thấy vui vì Biên Biên.
Còn người đàn ông trước mặt Hứa Kỳ vẫn đang ngủ say, không biết đến bao giờ mới tỉnh dậy, Hứa Kỳ nhảy lên giường bệnh, giống mèo con dựa vào người cậu ta, vùi đầu vào lồng ngực cậu ấy.
Hứa Kỳ lắng nghe tiếng tim đập trong lồng ngực ấy và ngủ thiếp đi.
"Biện Biên sắp kết hôn, anh lại không chịu tỉnh lại, em thật sự rất đau lòng"
"Em thật sự rất nhớ anh..."
"Anh à, anh thích ánh trăng không?"
"Nếu bây giờ anh tỉnh lại, sau này em sẽ tặng cho anh tất cả ánh trăng trên chóp đuôi em."
Mắt Hứa Kỳ ươn ướt nước mắt, cô nói mê... mê mang chìm vào giấc ngủ.
Vào giây phút Hứa Kỳ chìm vào giấc ngủ, người đàn ông bên người mở mắt ra.
Đôi mắt đã biến thành màu xám nhạt một lần nữa có ánh sáng, một lần nữa biến thành đôi con ngươi màu cà phê lấp lánh.
Người nọ cúi xuống nhìn cô gái ngủ say cuộn người bên cạnh mình, nháy mắt biểu cảm mê mang trở nên vô cùng dịu dàng.
Cậu cúi đầu, hôn lên đôi mắt ướt của cô.
"Anh thích ánh trăng."
Nhưng anh thích em hơn.
**
Biên Biên đã từng đồng ý dẫn Cố Hoài Bích đi ngắm nhìn thế giới và núi non sông nước bao la hùng vĩ.
Cho nên tuần trăng mật, Biên Biên quyết định lộ trình là đi một vòng phía tây Tứ Xuyên, cuối cùng rẽ sang Quốc lộ 318 đi
thẳng đến Tây Tạng để lên đỉnh Everest*.
*Đỉnh Everest là biên giới giữa Nepal và Tây Tạng (Trung Quốc).
Biên Biên giải thích tuần trăng mật chỉ nên có hai người là cô và Cố Hoài Bích, cùng nhau ở trên sườn núi lãng mạn ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng.
Có điều Cổ Hoài Bích lại nói muốn đưa thêm vài người trong tộc theo để bảo vệ an toàn cho Biên Biên, Biên Biên thật sự ngu ngốc cho rằng đây là vì sự an toàn của cô.
Thế là hôm xuất phát, lúc Biên Biên nhìn thấy một đội xe Jeep dài cộng thêm hai chiếc xe buýt dừng ở trước cửa nhà mình,
cô trợn tròn cả mắt.
Cô đoán rằng tuần trăng mật lãng mạn của cô đã biến thành tour du lịch mua sắm theo đoàn của ba thế hệ già trẻ tộc sói.
Tộc sói làm chuyện gì cũng phải làm cùng nhau, đặc biệt là đại ca Cố Hoài Bích của bọn họ phải đi tuần trăng mật, địa điểm là đỉnh Everest nơi bọn họ khao khát nhất làm sao bọn họ có thể bỏ lỡ!
Lawrence là hướng dẫn viên du lịch của đoàn trung niên, câu lạc bộ sói lập một nhóm thanh niên riêng, dẫn đầu là Thạch
Tuấn, Tôn Gia Bình và Vân Cảnh, mọi người đều mang theo đồ ăn vặt, vui vẻ leo lên xe, đi hưởng tuần trăng mật với đại ca.
*Du lịch dành cho người già.
Trên chiếc xe Jeep dẫn đầu, ánh mắt giết người của Biên Biên dán vào cửa xe.
Cố Hoài Bích nhíu mày, khi thì đút thạch trái cây cho Biên Biên, khi thì lại giật nhẹ tóc cô, cuối cùng nằm xuống gác đầu trên đùi cô, mở to đôi mắt màu quả phỉ xinh đẹp chớp chớp mắt nhìn cô.
Cậu biết Biên Biên không vui, cho nên muốn nghĩ cách làm cô vui.
Biên Biên quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới cậu.
Cố Hoài Bích nói với Biên Biên: "Bình thường mọi người đều ở miết trong thành phố nên mọi người đều muốn đi chơi."
"Cha mẹ bọn họ không đưa bọn họ ra ngoài chơi à, tại sao anh phải đưa?"
"Bọn họ thích anh, muốn đi cùng anh."
"Thôi đi, đây là muốn góp vui."
Cố Hoài Bích ngồi dậy, nhéo cái mặt nhỏ của Biên Biên, nặn ra một nụ cười tươi: "Đông vui mà đúng không?"
"Rồi rồi."
Biên Biên kéo tay Cố Hoài Bích ra, vỗ vỗ sau đầu cậu.
"Đầu Vương là chỗ em có thể vỗ?"
"Anh không phải Vương của em mà là con chó lớn của em!"
Lawrence một bên lái xe, một bên châm dầu vào lửa: "Đại ca, thể này còn nhịn được à?"
Cố Hoài Bích làm sao nhịn được, vì thể hai người ở phía sau. cãi nhau ồn ào "Đùa" suốt đường đi.
Nghiêm Gia Thụ ngồi ở ghế phụ nhìn qua kính chiếu hậu nhìn hai người ở phía sau, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Vương
thì phải ra dáng Vương, Vương phi cũng phải đoan trang chín chắn để làm gương tốt cho đám trẻ..."
Lời còn chưa dứt, "Bang" một tiếng, một hộp thoại đập vào đầu Nghiêm Gia Thụ.
Nghiêm Gia Thụ:.....
L
awrence nhìn sắc mặt trưởng bối Nghiêm Gia Thụ xanh mét cười ha ha, có điều cậu ta cũng không may mắn thoát khỏi, bị Coca đổ ào lên đầu.
Đương nhiên không chỉ có một xe bọn họ, mà cả đoàn xe đều đang chiến nhau, cái tính trời sinh của tộc sói là như thế, nóng
nảy, năng động, không chịu gò bó... Chỉ cần hai con sói ở cạnh nhau là tưng bừng hẳn lên.
"Ngừng chiến!" Biên Biển cạn sức rồi, cố sức đè mặt Cố Hoài Bích: "Ngừng chiến ngừng chiến!"
Cố Hoài Bích không định buông tha cô, nhào qua chọc cho Biên Biên nhột, Biên Biên vội trốn ở sau lưng Nghiêm Gia Thụ, nắm cổ áo của Nghiêm Gia Thụ tố cáo: "Ông Nghiêm, ông nhìn anh ấy kìa! Anh ấy bắt nạt người ta, có ra dáng Vương đâu chứ?"
Nghiêm Gia Thụ lớn tuổi rồi, bị một đám trẻ ồn ào làm mệt mỏi hết sức, còn hơi đâu quản lý được Cố Hoài Bích thể lực dồi dào.
"Người đàn ông của mình, tự mình lo liệu đi! Tìm tôi làm gì?"
Biên Biên bị đè dưới móng vuốt của Cố Hoài Bích, đành phải liên tục xin tha.
Cố Hoài Bích đùa giỡn đến mệt mỏi, bế Biên Biên như búp bê đặt lên đùi mình, thân mật ngửi cô vô cùng thân thiết.
Biện Biên vòng tay qua ôm lấy cổ Cố Hoài Bích, hôn lên mắt cậu một cái.
"A Hoài."
"Ừm."
"Em mệt."
"Ngủ đi, anh ôm em."
Nghiêm Gia Thụ che mắt lại, lắc đầu tuyệt vọng.
Ông già rồi, không hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi, cũng không nhìn nổi bọn họ dính lấy nhau.
"Tiểu Law, có WC không?" Giữa đường Nghiêm Gia Thụ hỏi Lawrence: "Tôi muốn đi WC."
"Đi WC cái gì, đang ở trên cao tốc mà!"
"Eo, tôi bị say xe, muốn nôn."
"Đừng đừng đừng!" Khóe miệng Lawrence giật giật: "Túi, không phải ông có mang túi theo sao?"
"Ôi! Tôi đã đắc tội gì với mọi người hả?"
"Ai bảo ông đi theo góp vui."
Nghiêm Gia Thụ uống một viên thuốc say xe, thở dài nói: "Nhiều sói nhỏ ra ngoài như vậy, lỡ như gặp rắc rối thì làm sao bây giờ, tôi phải đi theo trông coi!"
"Có đại ca nhìn chòng chọc rồi."
"Nhưng ngài cũng chỉ là một cậu nhóc!"
Nghiêm Gia Thụ cũng coi như là người lo lắng cho mọi người trong tộc nhất trong nhóm người già, sợ đám nói con trong tộc xảy ra chuyện, mặc kệ đường đi xóc nảy cũng phải đi theo.
Cố Hoài Bích ngủ rồi, Biên Biên khép hờ mắt nhưng vẫn nghe thấy lời Nghiêm Gia Thụ nói.
Biên Biên mở mắt nhìn ông, người ông mềm như bông dựa vào ghế, khuôn mặt trắng Biên.
"Ông Nghiêm, ông yên tâm đi, tôi trông bọn họ cho" Biên Biên nói với Nghiêm Gia Thụ: "Không gặp rắc rối gì đâu."
"Hừ, cô cũng chỉ là một cô nhóc"
"Không phải mà."
Thật lòng thì cô có thể hiểu Cổ Hoài Bích.
Tộc sói là chủng tộc được trời xanh và đất đai chúc phúc, bọn họ nhiệt tình và vui vẻ, khái niệm gia đình rất nặng, cực kỳ tin tưởng và thương yêu người nhà mình.
Cố Hoài Bích cô đơn rất lâu, cậu thích cảm giác cãi cọ ồn ào trong gia đình này, điều này khiến cậu cảm thấy yên lòng.
Nếu Biên Biên đã chọn người này, cũng nên giống cậu, yêu những thứ cậu yêu.
Lúc chạng vạng đến Khang Định, đoàn xe dài từ từ chạy vào bãi đỗ xe khách sạn.
Các trưởng bối trong đoàn đều bị say xe đánh gục, vô cùng mệt mỏi.
Biên Biên cùng các hậu bối trong tộc đưa các trưởng bối về phòng nghỉ ngơi, lại đưa cơm thanh đạm đến phòng bọn họ, còn Cố Hoài Bích và Lawrence thì đi kiểm tra xung quanh.
Toàn bộ tộc sói ra ngoài cùng nhau không phải chuyện nhỏ, hơn nữa là già trẻ gì cũng đi hết, cho nên cần phải bảo đảm an toàn.
Nhóm sói già cơm rượu no say, cuối cùng cũng khỏe lại, mọi người ngồi thành hàng ở trên giường trong phòng Nghiêm Gia
Thụ. Nhớ năm xưa, cả đời bọn họ chiến đấu dũng mãnh như ngựa chiến, không ngờ lúc này lại bị bọn hậu bối chê cười.
Nghiêm Gia Thụ phất tay không đồng ý: "Năm đó lúc ông đây tỏa sáng thằng nhóc cậu còn chưa ra đời đâu, vậy mà giờ cười cợt bọn tôi."
"Tôi nào dám! Đây không phải là lo lắng cho sức khỏe các ông à?"
"Đừng lo, rất khỏe!"
...
Bọn họ thật sự rất có tinh thần, ngày hôm sau đi dạo trung tâm thương mại, nhóm trưởng bối định thể hiện phong độ thời trai trẻ của mình, mua thịt bò khô Tây Tạng và cái gì mà thực phẩm chức năng đông trùng hạ thảo, trung tâm thương mại gần như bị các ông quét sạch.
Biên Biên nhìn mấy người bán hàng xung quanh cười không khép được miệng.
Còn nhóm hậu bối thì gặp nạn, vốn không gian bên trong xe rất thoáng giờ thì chất đầy các loại thực phẩm chức năng, nhóm hậu bối kêu than dậy trời nhưng không dám nói thẳng, cả một đám mặt ai cũng như đưa đám.
Buổi sáng, Biên Biên cùng Cố Hoài Bích đi chùa Kim Cương.
Trong chùa hương khói nghi ngút, trời xanh mây trắng kết hợp với ngói vàng tường trắng tạo cảm giác rực rỡ sáng chói,
chụp ảnh rất đẹp.
Cố Hoài Bích cầm máy ảnh, dọc đường đi chụp ảnh cho Biên Biên.
Biên Biên không quá ăn ảnh, tấm nào cũng trông ngờ nghệch ngây thơ, ảnh chụp trông rất ngốc.
Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp Lawrence ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, dùng máy ảnh của mình chụp vài tấm cho Biên Biên, Biên Biên vô cùng hài lòng, còn khen kỹ thuật của Lawrence.
Lawrence đảm nhận làm thợ chụp ảnh riêng cho Biện Biên, hớn hở chụp ảnh cho cô.
Cố Hoài Bích lạnh lùng nhìn cậu ta, cho là cậu ta phá đám, lúc Lawrence bấm chụp thì cậu đẩy cậu ta một cái.
Lawrence: "Làm gì vậy?"
Cố Hoài Bích nghiêm túc nói: "Cô ấy là vợ tôi."
"Tôi biết." Lawrence tiếp tục chỉnh máy ảnh.
Cố Hoài Bích vẫn nghiêm túc như cũ, cậu nhấn mạnh: "Không phải vợ cậu."
"..."
Hai người đàn ông xô xô đẩy đẩy cãi nhau ầm lên, Biện Biên mặc kệ bọn họ, một mình đi qua dưới góc mái hiên chùa, bên cạnh có hàng bánh xe cầu nguyện bằng đồng.
Biện Biên vừa đi vừa đưa tay gạt bánh xe cầu nguyện đếncuối hành lang mái hiên đỏ, lúc đi ngang qua chỗ rẽ, bỗng nhiên trời nổi gió làm chuông gió dưới mái hiên kêu leng keng.
Lúc này, có một nữ tu chắp tay trước ngực đi ngang qua, gật đầu với Biện Biên.
Biên Biên cũng vội gật đầu lại đáp lễ.
"Hoan nghênh các cô." Nữ tu mỉm cười ôn hòa, gương mặt hiền từ nhìn cô.
Biên Biên có chút ngạc nhiên, liệu không biết cô ấy nói "Các cô" là có ám chỉ ý gì không.
Ở hành lang đối diện, Lawrence lại chụp ảnh Cổ Hoài Bích, Cố Hoài Bích duỗi tay che ống kính lại, nói nơi thanh tịnh không được chụp lung tung.
Lawrence càng muốn chụp, còn cố ý chụp lén, chụp lại các khoảnh khắc xấu xí của cậu, Cố Hoài Bích đành phải tẩn cậu ta một trận ngay tại chỗ.
Ánh mắt của nữ tu hướng xuống bụng Biên Biên, dịu dàng nói: "Cũng hoan nghênh con nữa"
Biên Biên không hiểu lắm, nói với nữ tu: "Làm phiền rồi."
Đợi sau khi nữ tu đi mất, Biên Biên sờ lên cái bụng nhỏ bằng phẳng của mình, cảm giác có một năng lượng ấm áp lan tràn khắp người.
Buổi tối, Cố Hoài Bích ghé vào bụng Biên Biên ngửi một lúc lâu.
Biện Biên nâng khuôn mặt đẹp trai của cậu lên, mỉm cười hỏi cậu: "Anh ngửi lung tung gì đó?"
"Nó đến rồi."
"Ai đến?"
Bỗng nhiên Cố Hoài Bích hôn nhẹ lên bụng cô, dịu dàng nói: "Biện Biên, em sắp làm mẹ."
Biên Biên ngồi bật dậy, mở to mắt nhìn Cố Hoài Bích bằng ánh mắt không thể tin được.
"Anh, anh lại đổi sang nghề bác sĩ à? Chuyện này còn đoán trước được."
Cô tưởng cậu nói đùa, nhưng trông mặt Cố Hoài Bích rất nghiêm túc, không có tí gì là đùa.
Cố Hoài Bích vùi vào trong lòng ngực Biên Biên, tay che chở trên bụng cô, khẽ nói: "Anh không dám... bắt nạt em nữa."
**
Kỳ lạ là, Biên Biên cảm giác thể chất mình tốt lên khá nhiều, sau khi đi đến trại ở đỉnh Everest, có rất nhiều con sói trẻ đã tắt đài, bị sợ độ cao nghiêm trọng.
Thể mà Biên Biên không cảm thấy không khỏe chỗ nào cả, ngược lại cô còn rất phấn khởi.
Cố Hoài Bích nói cô mang thai nhưng Biên Biên lại không có cảm giác ấy, không có phản ứng ốm nghén mà còn tràn đầy năng lượng, nếu không phải Cố Hoài Bích kiên quyết phản đối, cô còn định lên đỉnh Everest cùng cậu.
Nhóm sói già đã phải chịu xóc nảy và chứng sợ độ cao suốt đường đi, đến trại ở đỉnh Everest bọn họ đã thích nghi với khí hậu và độ cao ở đây nên không còn sợ độ cao nữa.
Nhóm sói trẻ không có khả năng thích nghi được giống bọn họ, suốt ngày ngủ ở trong lều, đừng nói đỉnh Everest, đến đi đường hai chân còn run nên đành bỏ cuộc.
Nghiêm Gia Thụ khoanh tay dựa ở trước cửa lều, nhìn Lawrence đang truyền nước biển, cười tủm tỉm nói: "Giờ đã biết gừng càng già càng cay chưa?"
"Hừ! Tôi khỏe, khỏe rồi! Đợi tôi thêm hai ngày nữa."
"Bọn tôi không đợi cậu được, chờ lát nữa ăn sáng xong là lập tức khởi hành lên đỉnh Everest, cậu có thể ngắm nó ở dưới đây."
"Ơ, tôi khỏe rồi, tôi đi cùng bọn ông!"
"Đừng cố ép mình, cậu ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Ấy ấy, ông chủ, đừng như vậy mà! Đưa tôi theo với, tôi tới đây tới đây..."
Sáng hôm đó, cả nhóm sói leo lên sườn núi gồ ghề ở phía Bắc, Biên Biên đã chuẩn bị đầy đủ hết các trang bị và dây thừng cho bọn họ. Nhưng không ngờ mấy người này vui vẻ chạy về phía tuyết, biến thành hình thú trong tuyết và leo lên đỉnh núi.
Cảnh bầy sói leo lên đỉnh núi đúng là ngoạn ngục chưa từng thấy.
Thế nhưng A Hoài không đi theo bọn họ, cậu đứng ở bên cạnh Biên Biên, nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay cô.
Anh cũng đi đi" Biện Biên vuốt ve đầu cậu, mỉm cười nói: "Leo lên trên đỉnh núi cao nhất thế giới, không phải đấy là mong muốn đó giờ của anh sao?"
Bầy sói dừng ở giữa sườn núi, tất cả đều quay đầu lại nhìn Vương của bọn họ, tru lên thật dài, giống như đang hối thúc Cố Hoài Bích cùng nhau leo lên đỉnh.
Đầu con sói lớn màu nâu ấy không nhúc nhích, nó đứng ở bên cạnh Biên Biên, không di chuyển nửa bước, con người màu xanh dương kiến nghị bình tĩnh.
Cậu sẽ không đi.
Núi cao sông dài của cậu, thế giới của cậu, mỗi một tấc ánh trăng trong lòng cậu... Là cô gái ở bên cạnh đây.
"Chuyện cô ấy làm lúc này có khác gì mấy cái thí nghiệm lúc trước Cố Hoài Nhu làm đâu!"
"Đương nhiên là khác, khác nhau ở chỗ một bên là vì yêu, một bên là vì hận"
"Ồ, em có thể nói lý hay không?"
"Anh nói cái gì?" Biên Biên đá cậu: "Nói lại một lần nữa, há, anh nói lại một lần nữa xem, làm sao mà em không nói lý hả?"
"Này, em chú ý chút đi, đây là bệnh viện, ông đây không cần mặt mũi nữa à."
Hai người thiếu chút nữa là đánh nhau ở trong phòng bệnh, Biên Biên đánh còn Cố Hoài Bích thì né, không hề đánh trả.
Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, Hứa Kỳ bình tĩnh nắm tay Lục Diễn, quay đầu lại "Sụyt" với bọn Biên Biên.
Đừng làm ồn đàn anh của cô đang ngủ.
Thể là Biên Biên kéo Cổ Hoài Bích ra ngoài, Cố Hoài Bích lải nhải nói: "Chuyện này tính chất nghiêm trọng, chưa từng có con sói nào làm như vậy sự, dùng máu sói làm một xác chết sống lại, một khi huyết tộc biết chuyện này, hậu quả thật không dám tưởng tượng."
"Tóm lại anh có nghe em nói hay không?"
"Lần này việc Hứa Kỳ làm, không có cách nào tha thứ được, cô ấy thế mà dùng máu mình nuôi cái tên huyết tộc kia ba năm..."
Biện Biên nhón chân, chặn môi Cổ Hoài Bích, đầu lưỡi cô mềm mại, nhẹ nhàng cắn cậu, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, trằn trọc triền miên.
Cổ Hoài Bích xoay người ẩn cô ở chân tường, nâng cằm Biên Biên lên muốn nhiều hơn.
Biên Biên nói với cậu: "Nếu là Cố Hoài Bích anh nằm ở đó, đừng có nói ba năm, ba mươi năm em cũng dưỡng..."
Ánh mắt Cố Hoài Bích dao động, cậu trầm mặc một lát, lần nữa hôn lên môi chặn lời cô.
**
Biên Biên quay lại phòng bệnh, Hứa Kỳ lo lắng nhìn cô, lại nhìn ra cửa, thấy Cố Hoài Bích không vào mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đại ca... Đại ca sẽ không trục xuất tớ đâu nhỉ?" Hứa Kỳ thấp thỏm nói: "Tớ biết chuyện này không nên gạt hai người, nhưng nếu tớ nói, đảm bảo đại ca sẽ không đồng ý, cậu cũng sẽ không đồng ý."
Biên Biên nghiêm túc hỏi Hứa Kỳ: "Làm sao cậu biết dùngmáu sói có thể làm anh ấy sống lại"
Hứa Kỳ chớp chớp mắt, vô tội nói: "Tớ không biết, nhưng Tình Văn nói, lúc trước Cố Hoài Nhu làm thí nghiệm ở hầm bí mật,
tiêm máu sói vào người huyết tộc, sau khi pha loãng máu sói cho vào cơ thể người huyết tộc, đến một mức độ nhất định thật sự làm tim bọn họ đập trở lại, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên và họ có một số đặc điểm gần giống như con người, có điều tất cả thí nghiệm đó đều thất bại, không một thí nghiệm nào thành công, tớ... Tớ thấy thi thể Lục Diễn bắt đầu từ từ thối rữa, tớ muốn giữ anh ấy lại, cho nên..."
Biên Biên biết, nếu là máu sói thuần chủng có lẽ sẽ làm huyết tộc gầy yếu đi xuất hiện phản ứng phụ. Chẳng qua Hứa Kỳ là nửa sói, cô ấy có một nửa dòng máu con người, còn Lục Diễn lại là thế hệ đầu bản thân cậu ta đã mạnh mẽ hơn các huyết tộc khác rất nhiều. Hứa Kỳ dùng máu tim mình nuôi thi thể Lục Diễn, thật đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà, đánh bậy đánh bạ thế mà thành công.
Bây giờ trên các phương diện cơ thể Lục Diễn đã giống như con người, cơ thể này không có sự bất tử, cậu ta sẽ giống như người bình thường có sự tiến hành sự trao đổi chất, dần dần già đi.
Tiền đề là Lục Diễn có thể tỉnh lại.
Trước mắt thì chuyện này chỉ có Hứa Kỳ, Biên Biên và Cố Hoài Bích biết, ngay cả Tình Văn, Hứa Kỳ cũng không có nói. Không thể để người thứ tư biết được, nếu không huyết tộc và tộc sói ắt sẽ thành mớ hỗn độn.
Chúa biết huyết tộc có bao nhiêu chờ mong trở nên mệt mỏi, mong ngóng được sống như con người thực thụ, khát khao được cảm nhận mọi thứ của thế giới này.
Bọn họ sẽ giữ kín bí mật này, chờ ngày Lục Diễn tỉnh dậy.
**
Hôm Biên Biên tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vừa ra khỏi hội trường Cố Hoài Bích lập tức cầu hôn Biên Biên, cực kỳ nghiêm túc quỳ một gối xuống đất, trong khoảnh khắc cậu đưa nhẫn lên, toàn bộ hoa nhài trên cây đều nở rộ, trắng xóa.
Biên Biên ăn mặc một chiếc váy nhỏ, dưới ánh mặt trời làn da cô tựa như hoa nhài trắng, cô mỉm cười ngượng ngùng, cũng không biết nên đặt tay ở đâu.
Biên Biên và Cố Hoài Bích quen biết nhau khi còn bé, phần lớn thời gian đều là cô giống như một người chị nhỏ hiểu chuyện chăm sóc và bao dung cậu.
Nhưng trên thực tế, Trần Biên Biên mới là cô bé không bao giờ lớn được cậu đặt vào câu truyện cổ tích.
Hứa Kỳ ở bệnh viện chăm sóc Lục Diễn không tiện đến đây, chỉ có thể cảm nhận không khí vui vẻ lúc ấy qua video bọn Vân Cảnh quay.
Thạch Tuấn: "Đại ca của chúng ta lấy chó làm gương, mặc một bộ đồ vest cao cấp, tay cầm chậu hoa nhài, không ai ngờ rằng Biên Biên mới từ hội trường ra, đại ca lập tức quỳ xuống!"
Tôn Gia Bình: "Biên Biên sợ tới mức hét lên một cái hồn vía lên mây, thiếu chút nữa bước hụt ngã cầu thang, may mà Vân Cảnh ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy."
Thạch Tuấn: "Dù sao thì lúc ấy Biên Biên cũng không ổn lắm, đặc biệt là sau khi nhìn thấy chậu hoa, lúc đó sắc mặt Biên Biên chẳng khác gì màu hoa cả."
Tôn Gia Bình: "May mắn là tặng chậu hoa, Lawrence nói vốn dĩ đại ca định tặng thịt xông khói và giăm bông mà Biên Biên thích ăn nhất, cơ mà bị cậu ta cố hết sức thuyết phục."
Hứa Kỳ: "OMG, cầu hôn mà tặng thịt, thật là đáng sợ."
Tôn Gia Bình: "Tặng hoa, tặng nhẫn, tặng đá quý gì đó, thật sự quá giả, chỉ có nhường thịt bên miệng mình cho vợ mới là sự chân thành nhất, sự lãng mạn của tộc sói chúng ta con người không hiểu."
Hứa Kỳ: "Tớ... Tớ cũng không hiểu."
Tôn Gia Bình: "Không thì cậu sao mà là tạp lai được."
Hứa Kỳ: "Lật bàn! [giận]!"
Vân Cảnh tiếp tục nói: "Trước đó Lawrence khuyên đại ca, nói nhẫn kim cương mười cara tuy rằng giả dối thua xa chậu hoa sức sống dồi dào, ngụ ý giàu có, thế nhưng có vẻ không ổn lắm, nói cho cùng thì Biện Biên là cô gái con người, có một số việc dù sao cũng phải dựa theo quy tắc của con người."
"Cho nên sau đấy đại ca lại tặng một chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu*, tự tay đeo nó lên ngón áp út của Biên Biên, lúc này sắc mặt Biên Biên mới thoáng dịu đi, đồng ý lời cầu hôn của đại ca."
*Ý chỉ viên kim cương đạt chất lượng cao.
Hứa Kỳ: "Sau đó thì sao?"
Vân Cảnh: "Sau đó cái gì?"
Hứa Kỳ: "Không sau đó á?"
Vân Cảnh: "Đồng ý lời cầu hôn rồi cậu còn muốn nghe cái gì?"
Hứa Kỳ: "Ví dụ như ôm, hôn gì đó?"
Vân Cảnh: "Đại ca nhét Biên Biên vào trong xe đưa về nhà, chuyện sau đó tự tưởng tượng đi."
Hứa Kỳ cúp điện thoại, không kìm được mỉm cười, cô thật sự cảm thấy vui vì Biên Biên.
Còn người đàn ông trước mặt Hứa Kỳ vẫn đang ngủ say, không biết đến bao giờ mới tỉnh dậy, Hứa Kỳ nhảy lên giường bệnh, giống mèo con dựa vào người cậu ta, vùi đầu vào lồng ngực cậu ấy.
Hứa Kỳ lắng nghe tiếng tim đập trong lồng ngực ấy và ngủ thiếp đi.
"Biện Biên sắp kết hôn, anh lại không chịu tỉnh lại, em thật sự rất đau lòng"
"Em thật sự rất nhớ anh..."
"Anh à, anh thích ánh trăng không?"
"Nếu bây giờ anh tỉnh lại, sau này em sẽ tặng cho anh tất cả ánh trăng trên chóp đuôi em."
Mắt Hứa Kỳ ươn ướt nước mắt, cô nói mê... mê mang chìm vào giấc ngủ.
Vào giây phút Hứa Kỳ chìm vào giấc ngủ, người đàn ông bên người mở mắt ra.
Đôi mắt đã biến thành màu xám nhạt một lần nữa có ánh sáng, một lần nữa biến thành đôi con ngươi màu cà phê lấp lánh.
Người nọ cúi xuống nhìn cô gái ngủ say cuộn người bên cạnh mình, nháy mắt biểu cảm mê mang trở nên vô cùng dịu dàng.
Cậu cúi đầu, hôn lên đôi mắt ướt của cô.
"Anh thích ánh trăng."
Nhưng anh thích em hơn.
**
Biên Biên đã từng đồng ý dẫn Cố Hoài Bích đi ngắm nhìn thế giới và núi non sông nước bao la hùng vĩ.
Cho nên tuần trăng mật, Biên Biên quyết định lộ trình là đi một vòng phía tây Tứ Xuyên, cuối cùng rẽ sang Quốc lộ 318 đi
thẳng đến Tây Tạng để lên đỉnh Everest*.
*Đỉnh Everest là biên giới giữa Nepal và Tây Tạng (Trung Quốc).
Biên Biên giải thích tuần trăng mật chỉ nên có hai người là cô và Cố Hoài Bích, cùng nhau ở trên sườn núi lãng mạn ngắm tuyết, ngắm sao, ngắm trăng.
Có điều Cổ Hoài Bích lại nói muốn đưa thêm vài người trong tộc theo để bảo vệ an toàn cho Biên Biên, Biên Biên thật sự ngu ngốc cho rằng đây là vì sự an toàn của cô.
Thế là hôm xuất phát, lúc Biên Biên nhìn thấy một đội xe Jeep dài cộng thêm hai chiếc xe buýt dừng ở trước cửa nhà mình,
cô trợn tròn cả mắt.
Cô đoán rằng tuần trăng mật lãng mạn của cô đã biến thành tour du lịch mua sắm theo đoàn của ba thế hệ già trẻ tộc sói.
Tộc sói làm chuyện gì cũng phải làm cùng nhau, đặc biệt là đại ca Cố Hoài Bích của bọn họ phải đi tuần trăng mật, địa điểm là đỉnh Everest nơi bọn họ khao khát nhất làm sao bọn họ có thể bỏ lỡ!
Lawrence là hướng dẫn viên du lịch của đoàn trung niên, câu lạc bộ sói lập một nhóm thanh niên riêng, dẫn đầu là Thạch
Tuấn, Tôn Gia Bình và Vân Cảnh, mọi người đều mang theo đồ ăn vặt, vui vẻ leo lên xe, đi hưởng tuần trăng mật với đại ca.
*Du lịch dành cho người già.
Trên chiếc xe Jeep dẫn đầu, ánh mắt giết người của Biên Biên dán vào cửa xe.
Cố Hoài Bích nhíu mày, khi thì đút thạch trái cây cho Biên Biên, khi thì lại giật nhẹ tóc cô, cuối cùng nằm xuống gác đầu trên đùi cô, mở to đôi mắt màu quả phỉ xinh đẹp chớp chớp mắt nhìn cô.
Cậu biết Biên Biên không vui, cho nên muốn nghĩ cách làm cô vui.
Biên Biên quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới cậu.
Cố Hoài Bích nói với Biên Biên: "Bình thường mọi người đều ở miết trong thành phố nên mọi người đều muốn đi chơi."
"Cha mẹ bọn họ không đưa bọn họ ra ngoài chơi à, tại sao anh phải đưa?"
"Bọn họ thích anh, muốn đi cùng anh."
"Thôi đi, đây là muốn góp vui."
Cố Hoài Bích ngồi dậy, nhéo cái mặt nhỏ của Biên Biên, nặn ra một nụ cười tươi: "Đông vui mà đúng không?"
"Rồi rồi."
Biên Biên kéo tay Cố Hoài Bích ra, vỗ vỗ sau đầu cậu.
"Đầu Vương là chỗ em có thể vỗ?"
"Anh không phải Vương của em mà là con chó lớn của em!"
Lawrence một bên lái xe, một bên châm dầu vào lửa: "Đại ca, thể này còn nhịn được à?"
Cố Hoài Bích làm sao nhịn được, vì thể hai người ở phía sau. cãi nhau ồn ào "Đùa" suốt đường đi.
Nghiêm Gia Thụ ngồi ở ghế phụ nhìn qua kính chiếu hậu nhìn hai người ở phía sau, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Vương
thì phải ra dáng Vương, Vương phi cũng phải đoan trang chín chắn để làm gương tốt cho đám trẻ..."
Lời còn chưa dứt, "Bang" một tiếng, một hộp thoại đập vào đầu Nghiêm Gia Thụ.
Nghiêm Gia Thụ:.....
L
awrence nhìn sắc mặt trưởng bối Nghiêm Gia Thụ xanh mét cười ha ha, có điều cậu ta cũng không may mắn thoát khỏi, bị Coca đổ ào lên đầu.
Đương nhiên không chỉ có một xe bọn họ, mà cả đoàn xe đều đang chiến nhau, cái tính trời sinh của tộc sói là như thế, nóng
nảy, năng động, không chịu gò bó... Chỉ cần hai con sói ở cạnh nhau là tưng bừng hẳn lên.
"Ngừng chiến!" Biên Biển cạn sức rồi, cố sức đè mặt Cố Hoài Bích: "Ngừng chiến ngừng chiến!"
Cố Hoài Bích không định buông tha cô, nhào qua chọc cho Biên Biên nhột, Biên Biên vội trốn ở sau lưng Nghiêm Gia Thụ, nắm cổ áo của Nghiêm Gia Thụ tố cáo: "Ông Nghiêm, ông nhìn anh ấy kìa! Anh ấy bắt nạt người ta, có ra dáng Vương đâu chứ?"
Nghiêm Gia Thụ lớn tuổi rồi, bị một đám trẻ ồn ào làm mệt mỏi hết sức, còn hơi đâu quản lý được Cố Hoài Bích thể lực dồi dào.
"Người đàn ông của mình, tự mình lo liệu đi! Tìm tôi làm gì?"
Biên Biên bị đè dưới móng vuốt của Cố Hoài Bích, đành phải liên tục xin tha.
Cố Hoài Bích đùa giỡn đến mệt mỏi, bế Biên Biên như búp bê đặt lên đùi mình, thân mật ngửi cô vô cùng thân thiết.
Biện Biên vòng tay qua ôm lấy cổ Cố Hoài Bích, hôn lên mắt cậu một cái.
"A Hoài."
"Ừm."
"Em mệt."
"Ngủ đi, anh ôm em."
Nghiêm Gia Thụ che mắt lại, lắc đầu tuyệt vọng.
Ông già rồi, không hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi, cũng không nhìn nổi bọn họ dính lấy nhau.
"Tiểu Law, có WC không?" Giữa đường Nghiêm Gia Thụ hỏi Lawrence: "Tôi muốn đi WC."
"Đi WC cái gì, đang ở trên cao tốc mà!"
"Eo, tôi bị say xe, muốn nôn."
"Đừng đừng đừng!" Khóe miệng Lawrence giật giật: "Túi, không phải ông có mang túi theo sao?"
"Ôi! Tôi đã đắc tội gì với mọi người hả?"
"Ai bảo ông đi theo góp vui."
Nghiêm Gia Thụ uống một viên thuốc say xe, thở dài nói: "Nhiều sói nhỏ ra ngoài như vậy, lỡ như gặp rắc rối thì làm sao bây giờ, tôi phải đi theo trông coi!"
"Có đại ca nhìn chòng chọc rồi."
"Nhưng ngài cũng chỉ là một cậu nhóc!"
Nghiêm Gia Thụ cũng coi như là người lo lắng cho mọi người trong tộc nhất trong nhóm người già, sợ đám nói con trong tộc xảy ra chuyện, mặc kệ đường đi xóc nảy cũng phải đi theo.
Cố Hoài Bích ngủ rồi, Biên Biên khép hờ mắt nhưng vẫn nghe thấy lời Nghiêm Gia Thụ nói.
Biên Biên mở mắt nhìn ông, người ông mềm như bông dựa vào ghế, khuôn mặt trắng Biên.
"Ông Nghiêm, ông yên tâm đi, tôi trông bọn họ cho" Biên Biên nói với Nghiêm Gia Thụ: "Không gặp rắc rối gì đâu."
"Hừ, cô cũng chỉ là một cô nhóc"
"Không phải mà."
Thật lòng thì cô có thể hiểu Cổ Hoài Bích.
Tộc sói là chủng tộc được trời xanh và đất đai chúc phúc, bọn họ nhiệt tình và vui vẻ, khái niệm gia đình rất nặng, cực kỳ tin tưởng và thương yêu người nhà mình.
Cố Hoài Bích cô đơn rất lâu, cậu thích cảm giác cãi cọ ồn ào trong gia đình này, điều này khiến cậu cảm thấy yên lòng.
Nếu Biên Biên đã chọn người này, cũng nên giống cậu, yêu những thứ cậu yêu.
Lúc chạng vạng đến Khang Định, đoàn xe dài từ từ chạy vào bãi đỗ xe khách sạn.
Các trưởng bối trong đoàn đều bị say xe đánh gục, vô cùng mệt mỏi.
Biên Biên cùng các hậu bối trong tộc đưa các trưởng bối về phòng nghỉ ngơi, lại đưa cơm thanh đạm đến phòng bọn họ, còn Cố Hoài Bích và Lawrence thì đi kiểm tra xung quanh.
Toàn bộ tộc sói ra ngoài cùng nhau không phải chuyện nhỏ, hơn nữa là già trẻ gì cũng đi hết, cho nên cần phải bảo đảm an toàn.
Nhóm sói già cơm rượu no say, cuối cùng cũng khỏe lại, mọi người ngồi thành hàng ở trên giường trong phòng Nghiêm Gia
Thụ. Nhớ năm xưa, cả đời bọn họ chiến đấu dũng mãnh như ngựa chiến, không ngờ lúc này lại bị bọn hậu bối chê cười.
Nghiêm Gia Thụ phất tay không đồng ý: "Năm đó lúc ông đây tỏa sáng thằng nhóc cậu còn chưa ra đời đâu, vậy mà giờ cười cợt bọn tôi."
"Tôi nào dám! Đây không phải là lo lắng cho sức khỏe các ông à?"
"Đừng lo, rất khỏe!"
...
Bọn họ thật sự rất có tinh thần, ngày hôm sau đi dạo trung tâm thương mại, nhóm trưởng bối định thể hiện phong độ thời trai trẻ của mình, mua thịt bò khô Tây Tạng và cái gì mà thực phẩm chức năng đông trùng hạ thảo, trung tâm thương mại gần như bị các ông quét sạch.
Biên Biên nhìn mấy người bán hàng xung quanh cười không khép được miệng.
Còn nhóm hậu bối thì gặp nạn, vốn không gian bên trong xe rất thoáng giờ thì chất đầy các loại thực phẩm chức năng, nhóm hậu bối kêu than dậy trời nhưng không dám nói thẳng, cả một đám mặt ai cũng như đưa đám.
Buổi sáng, Biên Biên cùng Cố Hoài Bích đi chùa Kim Cương.
Trong chùa hương khói nghi ngút, trời xanh mây trắng kết hợp với ngói vàng tường trắng tạo cảm giác rực rỡ sáng chói,
chụp ảnh rất đẹp.
Cố Hoài Bích cầm máy ảnh, dọc đường đi chụp ảnh cho Biên Biên.
Biên Biên không quá ăn ảnh, tấm nào cũng trông ngờ nghệch ngây thơ, ảnh chụp trông rất ngốc.
Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp Lawrence ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, dùng máy ảnh của mình chụp vài tấm cho Biên Biên, Biên Biên vô cùng hài lòng, còn khen kỹ thuật của Lawrence.
Lawrence đảm nhận làm thợ chụp ảnh riêng cho Biện Biên, hớn hở chụp ảnh cho cô.
Cố Hoài Bích lạnh lùng nhìn cậu ta, cho là cậu ta phá đám, lúc Lawrence bấm chụp thì cậu đẩy cậu ta một cái.
Lawrence: "Làm gì vậy?"
Cố Hoài Bích nghiêm túc nói: "Cô ấy là vợ tôi."
"Tôi biết." Lawrence tiếp tục chỉnh máy ảnh.
Cố Hoài Bích vẫn nghiêm túc như cũ, cậu nhấn mạnh: "Không phải vợ cậu."
"..."
Hai người đàn ông xô xô đẩy đẩy cãi nhau ầm lên, Biện Biên mặc kệ bọn họ, một mình đi qua dưới góc mái hiên chùa, bên cạnh có hàng bánh xe cầu nguyện bằng đồng.
Biện Biên vừa đi vừa đưa tay gạt bánh xe cầu nguyện đếncuối hành lang mái hiên đỏ, lúc đi ngang qua chỗ rẽ, bỗng nhiên trời nổi gió làm chuông gió dưới mái hiên kêu leng keng.
Lúc này, có một nữ tu chắp tay trước ngực đi ngang qua, gật đầu với Biện Biên.
Biên Biên cũng vội gật đầu lại đáp lễ.
"Hoan nghênh các cô." Nữ tu mỉm cười ôn hòa, gương mặt hiền từ nhìn cô.
Biên Biên có chút ngạc nhiên, liệu không biết cô ấy nói "Các cô" là có ám chỉ ý gì không.
Ở hành lang đối diện, Lawrence lại chụp ảnh Cổ Hoài Bích, Cố Hoài Bích duỗi tay che ống kính lại, nói nơi thanh tịnh không được chụp lung tung.
Lawrence càng muốn chụp, còn cố ý chụp lén, chụp lại các khoảnh khắc xấu xí của cậu, Cố Hoài Bích đành phải tẩn cậu ta một trận ngay tại chỗ.
Ánh mắt của nữ tu hướng xuống bụng Biên Biên, dịu dàng nói: "Cũng hoan nghênh con nữa"
Biên Biên không hiểu lắm, nói với nữ tu: "Làm phiền rồi."
Đợi sau khi nữ tu đi mất, Biên Biên sờ lên cái bụng nhỏ bằng phẳng của mình, cảm giác có một năng lượng ấm áp lan tràn khắp người.
Buổi tối, Cố Hoài Bích ghé vào bụng Biên Biên ngửi một lúc lâu.
Biện Biên nâng khuôn mặt đẹp trai của cậu lên, mỉm cười hỏi cậu: "Anh ngửi lung tung gì đó?"
"Nó đến rồi."
"Ai đến?"
Bỗng nhiên Cố Hoài Bích hôn nhẹ lên bụng cô, dịu dàng nói: "Biện Biên, em sắp làm mẹ."
Biên Biên ngồi bật dậy, mở to mắt nhìn Cố Hoài Bích bằng ánh mắt không thể tin được.
"Anh, anh lại đổi sang nghề bác sĩ à? Chuyện này còn đoán trước được."
Cô tưởng cậu nói đùa, nhưng trông mặt Cố Hoài Bích rất nghiêm túc, không có tí gì là đùa.
Cố Hoài Bích vùi vào trong lòng ngực Biên Biên, tay che chở trên bụng cô, khẽ nói: "Anh không dám... bắt nạt em nữa."
**
Kỳ lạ là, Biên Biên cảm giác thể chất mình tốt lên khá nhiều, sau khi đi đến trại ở đỉnh Everest, có rất nhiều con sói trẻ đã tắt đài, bị sợ độ cao nghiêm trọng.
Thể mà Biên Biên không cảm thấy không khỏe chỗ nào cả, ngược lại cô còn rất phấn khởi.
Cố Hoài Bích nói cô mang thai nhưng Biên Biên lại không có cảm giác ấy, không có phản ứng ốm nghén mà còn tràn đầy năng lượng, nếu không phải Cố Hoài Bích kiên quyết phản đối, cô còn định lên đỉnh Everest cùng cậu.
Nhóm sói già đã phải chịu xóc nảy và chứng sợ độ cao suốt đường đi, đến trại ở đỉnh Everest bọn họ đã thích nghi với khí hậu và độ cao ở đây nên không còn sợ độ cao nữa.
Nhóm sói trẻ không có khả năng thích nghi được giống bọn họ, suốt ngày ngủ ở trong lều, đừng nói đỉnh Everest, đến đi đường hai chân còn run nên đành bỏ cuộc.
Nghiêm Gia Thụ khoanh tay dựa ở trước cửa lều, nhìn Lawrence đang truyền nước biển, cười tủm tỉm nói: "Giờ đã biết gừng càng già càng cay chưa?"
"Hừ! Tôi khỏe, khỏe rồi! Đợi tôi thêm hai ngày nữa."
"Bọn tôi không đợi cậu được, chờ lát nữa ăn sáng xong là lập tức khởi hành lên đỉnh Everest, cậu có thể ngắm nó ở dưới đây."
"Ơ, tôi khỏe rồi, tôi đi cùng bọn ông!"
"Đừng cố ép mình, cậu ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Ấy ấy, ông chủ, đừng như vậy mà! Đưa tôi theo với, tôi tới đây tới đây..."
Sáng hôm đó, cả nhóm sói leo lên sườn núi gồ ghề ở phía Bắc, Biên Biên đã chuẩn bị đầy đủ hết các trang bị và dây thừng cho bọn họ. Nhưng không ngờ mấy người này vui vẻ chạy về phía tuyết, biến thành hình thú trong tuyết và leo lên đỉnh núi.
Cảnh bầy sói leo lên đỉnh núi đúng là ngoạn ngục chưa từng thấy.
Thế nhưng A Hoài không đi theo bọn họ, cậu đứng ở bên cạnh Biên Biên, nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay cô.
Anh cũng đi đi" Biện Biên vuốt ve đầu cậu, mỉm cười nói: "Leo lên trên đỉnh núi cao nhất thế giới, không phải đấy là mong muốn đó giờ của anh sao?"
Bầy sói dừng ở giữa sườn núi, tất cả đều quay đầu lại nhìn Vương của bọn họ, tru lên thật dài, giống như đang hối thúc Cố Hoài Bích cùng nhau leo lên đỉnh.
Đầu con sói lớn màu nâu ấy không nhúc nhích, nó đứng ở bên cạnh Biên Biên, không di chuyển nửa bước, con người màu xanh dương kiến nghị bình tĩnh.
Cậu sẽ không đi.
Núi cao sông dài của cậu, thế giới của cậu, mỗi một tấc ánh trăng trong lòng cậu... Là cô gái ở bên cạnh đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.