Chương 11: Tôi cầm máu cho cô
Xuân Phong Lựu Hỏa
24/02/2020
Buổi chiều nọ năm mười hai tuổi, Biên Biên lần đầu có kinh.
Ngay từ đầu, Cố Hoài Bích cũng không biết đó là cái gì, cậu cho rằng cô bị thương, nên cô khiêng đến sau vườn không có ai, duỗi tay vạch phía sau quần cô nhìn.
Đột ngột như thế Biên Biên không kịp tránh, thẳng tay tát cậu.
Phản xạ của Cố Hoài Bích rất tốt nên nghiêng đầu tránh được.
“Anh điên rồi!”
“Cô mới điên!”
Biên Biên gấp đến độ mặt đỏ cả lên, không ngừng quay đầu lại nhìn quần mình, cô lùi về sau vài bước, tay nắm chặt bên góc quần.
Cố Hoài Bích ngửi thấy mùi máu rất nồng trên người cô, lo lắng nói: “Cô bị thương.”
“Tôi, tôi không có.” Biên Biên che quần lại xoay người bước đi, cắn răng nói: “Anh đừng chạm vào tôi.”
Cố Hoài Bích sao có thể dễ dàng buông tha cô như vậy, cậu đuổi theo nói: “Để tôi cầm máu cho cô.”
“……”
Nghĩ đến cách cầm máu độc đáo của cậu, Biên Biên cảm thấy thở không nổi mà.
**
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ trên mái nhà, hắt xuống một hình vuông nghiêng lệch trên sàn gỗ, trong ánh nắng bụi bặm bay bay.
Thiếu niên đứng ở trên cầu thang, nhắm mắt lại đón ánh mặt trời, cậu nghe thấy âm thanh hỗn loạn của cô gái trên lầu, còn có tiếng tắm rửa, thậm chí, cậu còn nghe được cả tiếng tim đập dồn dập của cô.
Bài học đầu tiên của cuộc đời Cố Hoài Bích được cô giáo Biên Biên nói cho cậu biết nam nữ khác biệt như thế nào, nói mỗi tháng các cô gái đều phải gặp một họ hàng gọi là “Bà dì.”
Cố Hoài Bích cảm giác hơi hoảng, hơn nữa trái tim cũng có chút nóng.
Ánh mắt cậu nhìn cô dịu dàng đi không ít.
Cố Hoài Bích đưa cô vào Vương Phủ Hoa Viên bằng “Cửa nhỏ bí mật,” mặc dù không nói ra nhưng trong lòng hai người bọn họ đều rõ không nên động đến người khác, dẫu sao... Biên Biên nói đây là chuyện riêng tư của con gái.
Sau khi Biên Biên dặn dò, Cố Hoài Bích lại từ “Cửa nhỏ bí mật” chuồn ra ngoài, lúc trở về cầm theo một túi băng vệ sinh, đưa qua kẹt cửa cho Biên Biên.
Cửa phòng lại đóng chặt, cậu dựa lưng vào vách tường nhắm mắt lại.
Cậu lại nghe được âm thanh từ bên trong cánh cửa truyền đến, thậm chí cậu có thể từ âm thanh trong đó, nhìn thấy những chuyện xảy ra trong phòng.
Thế giới này ở trong mắt cậu hoàn toàn trong suốt, không có bất cứ cái gì che lại...
Cố Hoài Bích cảm thấy như thế này không tốt lắm, vì thế cậu tránh đi xa hơn chút, hơn nữa còn chọc ngón trỏ vào lỗ tai để bịt tai lại để không nghe thấy gì nữa.
Đến khi Biên Biên thay quần xong đi ra ngoài thì thấy Cố Hoài Bích đang che lỗ tai lại ngồi một mình ở cầu thang, bộ dạng “Phi lễ chớ nghe.”
“Cố Hoài Bích, tôi xong rồi.”
Cố Hoài Bích quay đầu lại, thấy Biên Biên đã thay sang một chiếc quần dài màu đen, mặc áo thun tay lỡ ren hoa sen*, tóc đen ẩm ướt rũ trên đôi vai gầy, gương mặt sau khi tắm gội đặc biệt ửng hồng.
*Ảnh minh họa:
Cô xấu hổ liếc nhìn cậu.
Cố Hoài Bích rất nhạy cảm, cậu nhận ra mùi vị trong không khí dường như có sự thay đổi, cậu lập tức đứng lên, đến gần cô, hết cúi đầu ngửi bên trái lại quay sang ngửi bên phải cô.
Biên Biên vội đẩy cậu ra, cúi đầu càu nhàu: “Anh ngửi loạn cái gì đó.”
Cậu trai vẫn không ngừng ngửi, cố gắng ngửi xem rốt cuộc đó là mùi gì.
Một lúc lâu sau, cậu mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn phía cô, nói ra ba chữ: “Cô thay đổi.”
Biên Biên không nói gì.
“Tôi thay đổi cái gì?”
“Không biết, chỉ là thay đổi, không như trước kia nữa.”
Trông mặt cậu có vẻ không vui cho lắm.
“Thứ anh đang nói là kinh nguyệt.” Biên Biên cố gắng giải thích cho Cố Hoài Bích, để cậu không cần phải nhìn cô kỳ lạ như thế.
“Bất cứ cô gái nào cũng sẽ trải qua chuyện này thôi, không có gì ghê gớm, cũng không có gì lạ đâu.”
Cố Hoài Bích ngoan cố lắc đầu: “Nhưng rất lạ mà.”
“Có chỗ nào lạ.” Mặt Biên Biên lại đỏ, trách cứ: “Anh đừng có suy nghĩ bậy bạ như mấy bạn nam hư hỏng.”
Cố Hoài Bích không thể diễn tả được sự thay đổi của mùi hương đó, mùi hương đó phảng phất như mùi cây dành dành thanh mát trở thành mùi hương thơm ngào ngạt của hoa hồng đỏ, khiến cho cậu có chút bất ngờ không kịp đề phòng, lại có chút... Ý loạn thần mê.
Đối với cơ thể đặc biệt của Biên Biên, đương nhiên Cố Hoài Bích là người đàn ông nhận biết được sớm nhất.
Bởi vì từ hôm nay trở đi, cô bắt đầu dậy thì, sẽ đần lột xác thành thiếu nữ, trở nên xinh đẹp động lòng người, tương lai sẽ khiến cho vô số đàn ông yêu mến nhớ nhung và cũng sẽ trở thành cô gái mà bọn cậu điên cuồng khao khát có được.
Trong vườn phía sau nhà kiểu Tây, Biên Biên đứng bên bồn rửa, xắn tay áo giặt quần.
Cố Hoài Bích đứng trên xích đu cách đó không xa, im lặng nhìn cô.
Biên Biên buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đôi mắt long lanh, hàng mi vừa đen vừa dày. Cô xắn tay áo đến khuỷu tay để lộ ra cánh tay trắng không tì vết, cô đang dùng sức chà sát vết bẩn trên quần.
Trông vẫn hoàn toàn là dáng vẻ của một cô bé.
“Cố Hoài Bích, chúng ta không thể làm hòa à?” Biên Biên ở bên cạnh giặt quần, dùng tay ướt vén tóc ra sau tai, lộ ra vầng trán thông minh.
Cố Hoài Bích đứng trên xích đu, câu được câu không đáp: “Cũng chẳng phải bạn bè, làm hòa cái gì.”
“Anh giúp tôi thì chúng ta đã là bạn bè rồi, chỉ có bạn bè mới giúp đỡ nhau trong những lúc khó khăn.” Biên Biên đúng lý hợp tình nói.
“Chẳng qua tôi không muốn mất mặt thôi.” Cố Hoài Bích lạnh lùng đáp, cậu không muốn thừa nhận trong giây phút nhìn thấy cô chảy máu cậu thật sự hoang mang lo lắng.
Biên Biên khó hiểu hỏi lại: “Làm sao mà anh mất mặt?”
Cố Hoài Bích cảm thấy mình càng giải thích càng loạn một cách khó hiểu, cậu dứt khoát nhảy xuống xích đu, quả quyết nói: “Cô là đồ của tôi, cô mất mặt thì dĩ nhiên tôi cũng mất mặt.”
Sau khi nói ra câu này, cậu xoay người bỏ đi.
Biên Biên vắt cái quần ướt sũng, bĩu môi, bụng nói cái người này… Tính tình thật là xấu mà.
Còn nữa, cô mới không phải đồ vật của cậu đâu.
……
Chuyện này khiến cho mối quan hệ giữa Cố Hoài Bích và Biên Biên trở nên vi diệu* hơn.
*Vi diệu: để chỉ một hành động, sự việc mang tính bí ẩn, đôi khi vi diệu dùng để chỉ một tình huống , cảnh tỉnh bí ẩn, thâm sâu khó đoán, cao siêu.
Giờ thể dục hôm ấy, tất cả các bạn trong lớp đều trơ mắt nhìn Cố Hoài Bích khiêng Biên Biên đi mất, tuy rằng sau đó có không ít nữ sinh đoán được tại sao lại thế này, nhưng các cô nghĩ mãi vẫn không hiểu sao mà Cố Hoài bích xưa nay lạnh lùng chưa bao giờ chủ động tiếp xúc với người khác lại nhiệt tình “Giúp đỡ” Biên Biên để cô không phải xấu hổ đến vậy.
Nữ sinh khi nhắc tới chuyện này đều sẽ thấy thẹn thùng, nhưng thật sự thì trong lòng các cô vẫn có chút hâm mộ Biên Biên.
Có lẽ vì sự thay đổi về mùi mà kể từ ngày đó, Cố Hoài Bích bắt đầu có cảm giác khác thường mỗi khi đối diện với Biên Biên.
Ở trên lớp, mỗi một ánh mắt, một động tác, cho dù là một tiếng cười khẽ của Biên Biên cũng thu hút sự chú ý của cậu, khiến cậu không cầm lòng được ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trong thế giới của cậu vốn luôn tràn ngập mùi hương và âm thanh, nhưng kể từ hôm ấy, trong những mùi hương cậu ngửi thấy đều có mùi hương của cô; trong tất cả những âm thanh cậu nghe được, sau khi lọc ra cũng chỉ còn lại thanh âm của cô...
Giống như thế giới của Cố Hoài Bích chỉ có một mình Biên Biên.
Đối với sự thay đổi như thế, Cố Hoài Bích lúc nào cũng cảm thấy bực tức vô cớ, vậy là cậu tránh tiếp xúc với Biên Biên, khi nhìn thấy cô cười với mình, cậu lập tức quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt lạnh lùng, đồng thời không cầm lòng được mà che ngực lại.
Có trời mới biết, trái tim cậu tan chảy cả rồi.
……
Cố Hoài Bích cố tình phớt lờ Biên Biên, có đôi khi còn nạt nộ cô, nhưng Biên Biên biết Cố Hoài Bích là người ngoài lạnh trong nóng, thật ra cậu vẫn xem cô là bạn bè.
Cho nên cô vẫn sẽ cười với cậu, tình cờ gặp trên sân bóng rổ cô cũng sẽ dừng lại cổ vũ cho cậu.
Chiều hôm đó, Biên Biên vừa mới đạp xe ra khỏi cổng trường thì xích xe bị tuột.
Biên Biên dựng xe ở ven đường, ngồi xổm xuống nhìn xích xe bị tuột.
Vừa hay, Biên Biên gặp Tiết Thanh cũng vừa tan trường. Tiết Thanh nay vừa cao lại gầy, khuôn mặt bụ bẫm trước kia đã trở nên sắc nét, có cảm giác người đã trưởng thành rồi.
Thật ra do hai trường học cách nhau khá gần, chỉ cách một con đường cho nên hai người cũng thường xuyên gặp nhau.
Tiết Thanh thấy Biên Biên đang sửa xe đạp, không nói nhiều đã ngồi xổm xuống sửa xe giúp cô.
“Nếu sau này xe có tuột xích nữa thì cậu cứ gọi điện thoại cho tớ, không cần phải tự sửa thế này đâu.”
Biên Biên chống đầu gối, cúi người nhìn Tiết Thanh sửa xích xe, cười nói: “Này cũng đâu phải chuyện phức tạp gì, lúc trước tớ đều tự làm mà.”
Tiết Thanh dịu dàng nói: “Tay sẽ bị bẩn.”
“Có gì đâu, bẩn thì rửa sạch là được mà.”
Đúng lúc này, Cố Hoài Bích ôm bóng rổ đi ra cổng trường, xa xa nhìn thấy Biên Biên đang nói chuyện cùng với một nam sinh lạ mặt bên đường.
Nam sinh nửa quỳ trên mặt đất đang sửa xích xe cho cô, hai người vừa nói vừa cười trông rất vui vẻ.
Một luồng máu nóng chạy lên đỉnh đầu, Cố Hoài Bích tiến về phía trước không hỏi rõ ràng đã ném bóng rổ vào người Tiết Thanh.
Tiết Thanh kêu lên một tiếng rồi ngã nhào trên đất cùng với chiếc xe đạp.
Cậu bình thản bước tới, nắm cổ áo Tiết Thanh lên ném mạnh cậu ấy xuống đất.
Cố Hoài Bích như chú sư tử hùng dũng nổi giận vì bị xâm chiếm lãnh thổ, ánh mắt cậu rét lạnh, từ trên cao nhìn xuống liếc Tiết Thanh, gằn từng chữ một: “Cô ấy là của tôi, cậu cách xa cô ấy ra chút.”
Biên Biên bị dọa đến ngây người, nhanh chóng chạy qua muốn đỡ Tiết Thanh đứng lên. Nhưng Cố Hoài Bích nhanh tay nhanh mắt hơn, cậu bắt bả vai cô kéo cô ra phía sau mình, như thú hoang đang bảo vệ thức ăn vậy.
“Cố Hoài Bích, anh làm gì đó!”
“Tôi không cho phép cô tiếp xúc với người đó.”
Trước đây Biên Biên cũng thường hay nói chuyện với mấy nam sinh trong lớp nhưng khi đó Cố Hoài Bích đâu có giận dữ thế này, duy chỉ có Tiết Thanh tới gần Biên Biên là Cố Hoài Bích không thể chịu đựng được.
Bởi vì bản năng cậu đã nhận ra được chàng trai trước mặt này có ý muốn xâm phạm lãnh thổ của cậu...
Đây là lần đầu tiên Biên Biên nhìn thấy Cố Hoài Bích tức giận, đôi mắt cậu biến thành một màu đỏ, cả người tản ra hơi thở đầy sự uy hiếp khiến người khác phải khiếp sợ.
“Tiết Thanh, cậu đi mau đi!”
Biên Biên thấy Cố Hoài Bích có chỗ không ổn, nhưng cô lại không ngăn được cậu, đành bảo Tiết Thanh mau đi: “Cậu đi mau.”
Tiết Thanh cũng bị Cố Hoài Bích dọa sợ, cậu ta chưa từng có gặp ai khi tức giận lại trở nên đáng sợ như vậy. Cậu không muốn gây chuyện, lập tức đứng dậy chạy đi.
Cố Hoài Bích còn muốn đuổi theo đánh Tiết Thanh một trận thật đau, nhưng bị Biên Biên đứng phía sau nắm chặt góc áo cậu, mặc dù cậu có thể dùng chút lực là tránh được, nhưng cậu vẫn kiềm chế lại, lạnh lùng nhìn Tiết Thanh chạy xa.
Biên Biên bị hành động nổi điên của Cố Hoài Bích dọa chết khiếp.
Tuy trước đây Cố Hoài Bích từng nổi điên không kiểm soát được, nhưng phần lớn thời gian đều giữ thái độ lười biếng chậm chạp, chưa từng động tay động chân với ai bao giờ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một mặt khác ở cậu ngang ngược như vậy.
Cố Hoài Bích bước đến gần Biên Biên, cúi đầu ngửi trên người cô: “Cô ở gần cậu ta, trên người toàn là mùi của cậu ta, tôi không thích.”
Biên Biên phát giận, lui về phía sau, giận dữ nói: “Tiết Thanh là bạn tôi.”
“Cậu ta không phải.”
Cố Hoài Bích có thể đánh hơi được tâm tư của tên ấy, kiểu hơi thở… Xao động này làm cậu phẫn nộ.
Biên Biên đi đến bên cạnh chiếc xe đạp, cố gắng nâng xe dậy, đẩy đến chỗ sửa xe ở giao lộ, nhờ chủ tiệm sửa giúp cô.
Cố Hoài Bích làm mặt lạnh đứng bên cạnh cô chẳng nói câu nào.
Biên Biên không quan tâm tới cậu, sửa xe đạp xong cô lập tức leo lên dùng sức đạp chạy như bay. Chạy được chừng mười mét, cô quay đầu lại, nhìn thấy Cố Hoài Bích vẫn còn đứng ở chỗ, trông rất cô đơn.
Học kỳ mới sắp kết thúc rồi mà cậu vẫn chưa có bạn, đi học hay tan học đều cô đơn một mình.
Do xấu tính như vậy nên mới không có bạn đó!
Biên Biên có hơi giận, nhưng cô lại càng khó chịu hơn, cô hét to với cậu: “Này!”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô.
Dưới ánh hoàng hôn, cô gái đáp một chân xuống đất sau đó chống xe đạp. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi bay tóc mái trên trán cô ――
“Mau lại đây, tôi đưa anh về nhà.”
Ngay từ đầu, Cố Hoài Bích cũng không biết đó là cái gì, cậu cho rằng cô bị thương, nên cô khiêng đến sau vườn không có ai, duỗi tay vạch phía sau quần cô nhìn.
Đột ngột như thế Biên Biên không kịp tránh, thẳng tay tát cậu.
Phản xạ của Cố Hoài Bích rất tốt nên nghiêng đầu tránh được.
“Anh điên rồi!”
“Cô mới điên!”
Biên Biên gấp đến độ mặt đỏ cả lên, không ngừng quay đầu lại nhìn quần mình, cô lùi về sau vài bước, tay nắm chặt bên góc quần.
Cố Hoài Bích ngửi thấy mùi máu rất nồng trên người cô, lo lắng nói: “Cô bị thương.”
“Tôi, tôi không có.” Biên Biên che quần lại xoay người bước đi, cắn răng nói: “Anh đừng chạm vào tôi.”
Cố Hoài Bích sao có thể dễ dàng buông tha cô như vậy, cậu đuổi theo nói: “Để tôi cầm máu cho cô.”
“……”
Nghĩ đến cách cầm máu độc đáo của cậu, Biên Biên cảm thấy thở không nổi mà.
**
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ trên mái nhà, hắt xuống một hình vuông nghiêng lệch trên sàn gỗ, trong ánh nắng bụi bặm bay bay.
Thiếu niên đứng ở trên cầu thang, nhắm mắt lại đón ánh mặt trời, cậu nghe thấy âm thanh hỗn loạn của cô gái trên lầu, còn có tiếng tắm rửa, thậm chí, cậu còn nghe được cả tiếng tim đập dồn dập của cô.
Bài học đầu tiên của cuộc đời Cố Hoài Bích được cô giáo Biên Biên nói cho cậu biết nam nữ khác biệt như thế nào, nói mỗi tháng các cô gái đều phải gặp một họ hàng gọi là “Bà dì.”
Cố Hoài Bích cảm giác hơi hoảng, hơn nữa trái tim cũng có chút nóng.
Ánh mắt cậu nhìn cô dịu dàng đi không ít.
Cố Hoài Bích đưa cô vào Vương Phủ Hoa Viên bằng “Cửa nhỏ bí mật,” mặc dù không nói ra nhưng trong lòng hai người bọn họ đều rõ không nên động đến người khác, dẫu sao... Biên Biên nói đây là chuyện riêng tư của con gái.
Sau khi Biên Biên dặn dò, Cố Hoài Bích lại từ “Cửa nhỏ bí mật” chuồn ra ngoài, lúc trở về cầm theo một túi băng vệ sinh, đưa qua kẹt cửa cho Biên Biên.
Cửa phòng lại đóng chặt, cậu dựa lưng vào vách tường nhắm mắt lại.
Cậu lại nghe được âm thanh từ bên trong cánh cửa truyền đến, thậm chí cậu có thể từ âm thanh trong đó, nhìn thấy những chuyện xảy ra trong phòng.
Thế giới này ở trong mắt cậu hoàn toàn trong suốt, không có bất cứ cái gì che lại...
Cố Hoài Bích cảm thấy như thế này không tốt lắm, vì thế cậu tránh đi xa hơn chút, hơn nữa còn chọc ngón trỏ vào lỗ tai để bịt tai lại để không nghe thấy gì nữa.
Đến khi Biên Biên thay quần xong đi ra ngoài thì thấy Cố Hoài Bích đang che lỗ tai lại ngồi một mình ở cầu thang, bộ dạng “Phi lễ chớ nghe.”
“Cố Hoài Bích, tôi xong rồi.”
Cố Hoài Bích quay đầu lại, thấy Biên Biên đã thay sang một chiếc quần dài màu đen, mặc áo thun tay lỡ ren hoa sen*, tóc đen ẩm ướt rũ trên đôi vai gầy, gương mặt sau khi tắm gội đặc biệt ửng hồng.
*Ảnh minh họa:
Cô xấu hổ liếc nhìn cậu.
Cố Hoài Bích rất nhạy cảm, cậu nhận ra mùi vị trong không khí dường như có sự thay đổi, cậu lập tức đứng lên, đến gần cô, hết cúi đầu ngửi bên trái lại quay sang ngửi bên phải cô.
Biên Biên vội đẩy cậu ra, cúi đầu càu nhàu: “Anh ngửi loạn cái gì đó.”
Cậu trai vẫn không ngừng ngửi, cố gắng ngửi xem rốt cuộc đó là mùi gì.
Một lúc lâu sau, cậu mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn phía cô, nói ra ba chữ: “Cô thay đổi.”
Biên Biên không nói gì.
“Tôi thay đổi cái gì?”
“Không biết, chỉ là thay đổi, không như trước kia nữa.”
Trông mặt cậu có vẻ không vui cho lắm.
“Thứ anh đang nói là kinh nguyệt.” Biên Biên cố gắng giải thích cho Cố Hoài Bích, để cậu không cần phải nhìn cô kỳ lạ như thế.
“Bất cứ cô gái nào cũng sẽ trải qua chuyện này thôi, không có gì ghê gớm, cũng không có gì lạ đâu.”
Cố Hoài Bích ngoan cố lắc đầu: “Nhưng rất lạ mà.”
“Có chỗ nào lạ.” Mặt Biên Biên lại đỏ, trách cứ: “Anh đừng có suy nghĩ bậy bạ như mấy bạn nam hư hỏng.”
Cố Hoài Bích không thể diễn tả được sự thay đổi của mùi hương đó, mùi hương đó phảng phất như mùi cây dành dành thanh mát trở thành mùi hương thơm ngào ngạt của hoa hồng đỏ, khiến cho cậu có chút bất ngờ không kịp đề phòng, lại có chút... Ý loạn thần mê.
Đối với cơ thể đặc biệt của Biên Biên, đương nhiên Cố Hoài Bích là người đàn ông nhận biết được sớm nhất.
Bởi vì từ hôm nay trở đi, cô bắt đầu dậy thì, sẽ đần lột xác thành thiếu nữ, trở nên xinh đẹp động lòng người, tương lai sẽ khiến cho vô số đàn ông yêu mến nhớ nhung và cũng sẽ trở thành cô gái mà bọn cậu điên cuồng khao khát có được.
Trong vườn phía sau nhà kiểu Tây, Biên Biên đứng bên bồn rửa, xắn tay áo giặt quần.
Cố Hoài Bích đứng trên xích đu cách đó không xa, im lặng nhìn cô.
Biên Biên buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đôi mắt long lanh, hàng mi vừa đen vừa dày. Cô xắn tay áo đến khuỷu tay để lộ ra cánh tay trắng không tì vết, cô đang dùng sức chà sát vết bẩn trên quần.
Trông vẫn hoàn toàn là dáng vẻ của một cô bé.
“Cố Hoài Bích, chúng ta không thể làm hòa à?” Biên Biên ở bên cạnh giặt quần, dùng tay ướt vén tóc ra sau tai, lộ ra vầng trán thông minh.
Cố Hoài Bích đứng trên xích đu, câu được câu không đáp: “Cũng chẳng phải bạn bè, làm hòa cái gì.”
“Anh giúp tôi thì chúng ta đã là bạn bè rồi, chỉ có bạn bè mới giúp đỡ nhau trong những lúc khó khăn.” Biên Biên đúng lý hợp tình nói.
“Chẳng qua tôi không muốn mất mặt thôi.” Cố Hoài Bích lạnh lùng đáp, cậu không muốn thừa nhận trong giây phút nhìn thấy cô chảy máu cậu thật sự hoang mang lo lắng.
Biên Biên khó hiểu hỏi lại: “Làm sao mà anh mất mặt?”
Cố Hoài Bích cảm thấy mình càng giải thích càng loạn một cách khó hiểu, cậu dứt khoát nhảy xuống xích đu, quả quyết nói: “Cô là đồ của tôi, cô mất mặt thì dĩ nhiên tôi cũng mất mặt.”
Sau khi nói ra câu này, cậu xoay người bỏ đi.
Biên Biên vắt cái quần ướt sũng, bĩu môi, bụng nói cái người này… Tính tình thật là xấu mà.
Còn nữa, cô mới không phải đồ vật của cậu đâu.
……
Chuyện này khiến cho mối quan hệ giữa Cố Hoài Bích và Biên Biên trở nên vi diệu* hơn.
*Vi diệu: để chỉ một hành động, sự việc mang tính bí ẩn, đôi khi vi diệu dùng để chỉ một tình huống , cảnh tỉnh bí ẩn, thâm sâu khó đoán, cao siêu.
Giờ thể dục hôm ấy, tất cả các bạn trong lớp đều trơ mắt nhìn Cố Hoài Bích khiêng Biên Biên đi mất, tuy rằng sau đó có không ít nữ sinh đoán được tại sao lại thế này, nhưng các cô nghĩ mãi vẫn không hiểu sao mà Cố Hoài bích xưa nay lạnh lùng chưa bao giờ chủ động tiếp xúc với người khác lại nhiệt tình “Giúp đỡ” Biên Biên để cô không phải xấu hổ đến vậy.
Nữ sinh khi nhắc tới chuyện này đều sẽ thấy thẹn thùng, nhưng thật sự thì trong lòng các cô vẫn có chút hâm mộ Biên Biên.
Có lẽ vì sự thay đổi về mùi mà kể từ ngày đó, Cố Hoài Bích bắt đầu có cảm giác khác thường mỗi khi đối diện với Biên Biên.
Ở trên lớp, mỗi một ánh mắt, một động tác, cho dù là một tiếng cười khẽ của Biên Biên cũng thu hút sự chú ý của cậu, khiến cậu không cầm lòng được ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trong thế giới của cậu vốn luôn tràn ngập mùi hương và âm thanh, nhưng kể từ hôm ấy, trong những mùi hương cậu ngửi thấy đều có mùi hương của cô; trong tất cả những âm thanh cậu nghe được, sau khi lọc ra cũng chỉ còn lại thanh âm của cô...
Giống như thế giới của Cố Hoài Bích chỉ có một mình Biên Biên.
Đối với sự thay đổi như thế, Cố Hoài Bích lúc nào cũng cảm thấy bực tức vô cớ, vậy là cậu tránh tiếp xúc với Biên Biên, khi nhìn thấy cô cười với mình, cậu lập tức quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt lạnh lùng, đồng thời không cầm lòng được mà che ngực lại.
Có trời mới biết, trái tim cậu tan chảy cả rồi.
……
Cố Hoài Bích cố tình phớt lờ Biên Biên, có đôi khi còn nạt nộ cô, nhưng Biên Biên biết Cố Hoài Bích là người ngoài lạnh trong nóng, thật ra cậu vẫn xem cô là bạn bè.
Cho nên cô vẫn sẽ cười với cậu, tình cờ gặp trên sân bóng rổ cô cũng sẽ dừng lại cổ vũ cho cậu.
Chiều hôm đó, Biên Biên vừa mới đạp xe ra khỏi cổng trường thì xích xe bị tuột.
Biên Biên dựng xe ở ven đường, ngồi xổm xuống nhìn xích xe bị tuột.
Vừa hay, Biên Biên gặp Tiết Thanh cũng vừa tan trường. Tiết Thanh nay vừa cao lại gầy, khuôn mặt bụ bẫm trước kia đã trở nên sắc nét, có cảm giác người đã trưởng thành rồi.
Thật ra do hai trường học cách nhau khá gần, chỉ cách một con đường cho nên hai người cũng thường xuyên gặp nhau.
Tiết Thanh thấy Biên Biên đang sửa xe đạp, không nói nhiều đã ngồi xổm xuống sửa xe giúp cô.
“Nếu sau này xe có tuột xích nữa thì cậu cứ gọi điện thoại cho tớ, không cần phải tự sửa thế này đâu.”
Biên Biên chống đầu gối, cúi người nhìn Tiết Thanh sửa xích xe, cười nói: “Này cũng đâu phải chuyện phức tạp gì, lúc trước tớ đều tự làm mà.”
Tiết Thanh dịu dàng nói: “Tay sẽ bị bẩn.”
“Có gì đâu, bẩn thì rửa sạch là được mà.”
Đúng lúc này, Cố Hoài Bích ôm bóng rổ đi ra cổng trường, xa xa nhìn thấy Biên Biên đang nói chuyện cùng với một nam sinh lạ mặt bên đường.
Nam sinh nửa quỳ trên mặt đất đang sửa xích xe cho cô, hai người vừa nói vừa cười trông rất vui vẻ.
Một luồng máu nóng chạy lên đỉnh đầu, Cố Hoài Bích tiến về phía trước không hỏi rõ ràng đã ném bóng rổ vào người Tiết Thanh.
Tiết Thanh kêu lên một tiếng rồi ngã nhào trên đất cùng với chiếc xe đạp.
Cậu bình thản bước tới, nắm cổ áo Tiết Thanh lên ném mạnh cậu ấy xuống đất.
Cố Hoài Bích như chú sư tử hùng dũng nổi giận vì bị xâm chiếm lãnh thổ, ánh mắt cậu rét lạnh, từ trên cao nhìn xuống liếc Tiết Thanh, gằn từng chữ một: “Cô ấy là của tôi, cậu cách xa cô ấy ra chút.”
Biên Biên bị dọa đến ngây người, nhanh chóng chạy qua muốn đỡ Tiết Thanh đứng lên. Nhưng Cố Hoài Bích nhanh tay nhanh mắt hơn, cậu bắt bả vai cô kéo cô ra phía sau mình, như thú hoang đang bảo vệ thức ăn vậy.
“Cố Hoài Bích, anh làm gì đó!”
“Tôi không cho phép cô tiếp xúc với người đó.”
Trước đây Biên Biên cũng thường hay nói chuyện với mấy nam sinh trong lớp nhưng khi đó Cố Hoài Bích đâu có giận dữ thế này, duy chỉ có Tiết Thanh tới gần Biên Biên là Cố Hoài Bích không thể chịu đựng được.
Bởi vì bản năng cậu đã nhận ra được chàng trai trước mặt này có ý muốn xâm phạm lãnh thổ của cậu...
Đây là lần đầu tiên Biên Biên nhìn thấy Cố Hoài Bích tức giận, đôi mắt cậu biến thành một màu đỏ, cả người tản ra hơi thở đầy sự uy hiếp khiến người khác phải khiếp sợ.
“Tiết Thanh, cậu đi mau đi!”
Biên Biên thấy Cố Hoài Bích có chỗ không ổn, nhưng cô lại không ngăn được cậu, đành bảo Tiết Thanh mau đi: “Cậu đi mau.”
Tiết Thanh cũng bị Cố Hoài Bích dọa sợ, cậu ta chưa từng có gặp ai khi tức giận lại trở nên đáng sợ như vậy. Cậu không muốn gây chuyện, lập tức đứng dậy chạy đi.
Cố Hoài Bích còn muốn đuổi theo đánh Tiết Thanh một trận thật đau, nhưng bị Biên Biên đứng phía sau nắm chặt góc áo cậu, mặc dù cậu có thể dùng chút lực là tránh được, nhưng cậu vẫn kiềm chế lại, lạnh lùng nhìn Tiết Thanh chạy xa.
Biên Biên bị hành động nổi điên của Cố Hoài Bích dọa chết khiếp.
Tuy trước đây Cố Hoài Bích từng nổi điên không kiểm soát được, nhưng phần lớn thời gian đều giữ thái độ lười biếng chậm chạp, chưa từng động tay động chân với ai bao giờ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một mặt khác ở cậu ngang ngược như vậy.
Cố Hoài Bích bước đến gần Biên Biên, cúi đầu ngửi trên người cô: “Cô ở gần cậu ta, trên người toàn là mùi của cậu ta, tôi không thích.”
Biên Biên phát giận, lui về phía sau, giận dữ nói: “Tiết Thanh là bạn tôi.”
“Cậu ta không phải.”
Cố Hoài Bích có thể đánh hơi được tâm tư của tên ấy, kiểu hơi thở… Xao động này làm cậu phẫn nộ.
Biên Biên đi đến bên cạnh chiếc xe đạp, cố gắng nâng xe dậy, đẩy đến chỗ sửa xe ở giao lộ, nhờ chủ tiệm sửa giúp cô.
Cố Hoài Bích làm mặt lạnh đứng bên cạnh cô chẳng nói câu nào.
Biên Biên không quan tâm tới cậu, sửa xe đạp xong cô lập tức leo lên dùng sức đạp chạy như bay. Chạy được chừng mười mét, cô quay đầu lại, nhìn thấy Cố Hoài Bích vẫn còn đứng ở chỗ, trông rất cô đơn.
Học kỳ mới sắp kết thúc rồi mà cậu vẫn chưa có bạn, đi học hay tan học đều cô đơn một mình.
Do xấu tính như vậy nên mới không có bạn đó!
Biên Biên có hơi giận, nhưng cô lại càng khó chịu hơn, cô hét to với cậu: “Này!”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô.
Dưới ánh hoàng hôn, cô gái đáp một chân xuống đất sau đó chống xe đạp. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi bay tóc mái trên trán cô ――
“Mau lại đây, tôi đưa anh về nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.