Chương 6: Trừng phạt
Xuân Phong Lựu Hỏa
24/02/2020
Biên Biên bị đánh hai cái vào lòng bàn tay, còn Cố Hoài Bích đứng ở bên cạnh nhìn, nhìn lòng bàn tay
mềm mại bị thước đánh đến đỏ ửng hết.
Một thước đánh xuống khiến cho Biên Biên đau đến nhỏ giọng kêu lên chảy cả nước mắt.
Trái tim Cố Hoài Bích chợt co rút lại, tay cậu xoa lồng ngực, cảm giác đau đến không thở nổi.
Biên Biên dùng đôi mắt long lanh nhìn về phía Cố Hoài Bích xin giúp đỡ.
“Không được đánh cô ấy.” Cậu nặng nề nói: “Đừng đánh cô ấy nữa, về sau con sẽ không...”
Bang!
Lại là một âm trong trẻo vang lên, Biên Biên rút tay về khóc thành tiếng.
“Ôi, đau quá.”
Trái tim Cố Hoài Bích hoàn toàn trống rỗng, cậu nhanh chóng đi đến trước mặt Biên Biên, cầm tay trái cô, mở lòng bàn tay ra, nhìn lòng bàn tay in rõ vết thước đánh, ánh mắt trở nên thương xót.
Đỗ Uyển Nhu chưa từng nhìn thấy Cố Hoài Bích có vẻ đau lòng như vậy.
Ngón tay cái cậu không ngừng vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của cô, kéo tay cô đến bên môi dùng đầu lưỡi khẽ liếm.
Vậy mà Biên Biên không rút về tay.
Đầu lưỡi của cậu rất ấm còn mềm mại nữa, Biên Biên được cậu liếm, bao nhiêu đau đớn giảm không ít.
Cố Hoài Bích lại giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt cô, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Đỗ Uyển Nhu, giận dữ xoay người rời đi.
Biên Biên bị phạt nhốt một đêm.
Cô bị nhốt ở phòng gác mái nhỏ xa nhất trong Vương Phủ Hoa Viên, ở đây yên ắng ít người lại còn ẩm ướt. Nhưng mà trên gác mái có một chiếc giường và bàn học nhỏ, còn có đèn bàn, không đáng sợ cho lắm.
Chu thẩm mang chăn bông đến cho Biên Biên, an ủi cô: “Hôm nay phu nhân quả thật bị chọc giận nhưng cũng lo lắng nữa, thiếu gia ra ngoài không có người bảo vệ thật sự rất nguy hiểm, chỉ đánh hai cái vào lòng bàn tay đã là phạt nhẹ rồi, nếu thiếu gia không coi trọng cô, che chở cô, không chừng cô đã bị đuổi ra khỏi Vương Phủ Hoa Viên.”
Biên Biên biết, Cố Hoài Bích đối cô rất tốt, khi cô bị đánh, cậu nhìn như là tan nát cõi lòng vậy.
“Không nên trách phu nhân, bà ấy sốt ruột cho con trai.”
“Cháu biết.” Biên Biên không trách Đỗ Uyển Nhu, dù sao, so với đời trước chịu khổ mà nói, chút đau đớn này không đáng kể chút nào.
“Đêm nay cô ngủ một giấc, buổi sáng ngày mai tôi tới đón cô.”
Biên Biên gật đầu, nói cảm ơn với Chu thẩm, chợt cô lại hỏi: “Chu thẩm, cháu muốn biết, Cố Hoài Bích anh ấy... Rốt cuộc sao lại thế này?”
Chu thẩm đang cầm khăn lau lau bàn học, nghe vậy dừng lại.
“Thiếu gia mắc bệnh lạ, căn bệnh này ngày đêm tra tấn thiếu gia, khiến thiếu gia trở nên khác với thiếu niên bình thường.”
Biên Biên ngồi ở mép giường, ôm chăn mềm mại vào ngực, tò mò hỏi: “Khiến anh ấy biến thành quái vật ạ?”
“Thiếu gia không phải quái vật, cậu ấy chỉ là...” Chu thẩm lắc đầu, thở dài nói: “Chỉ là có đôi khi sẽ không kiểm soát được bản thân.”
“Nếu anh ấy không kiểm soát được bản thân, sẽ xảy ra chuyện gì ạ?”
Chu thẩm nhớ lại cái ngày xảy ra chuyện của ba năm trước đây ở Vương Phủ Hoa Viên bỗng nhiên hơi phát run.
“Tôi phải đi rồi.” Chu thẩm không nói nữa, cất giẻ lau, vội vàng rời đi.
Nghi vấn trong lòng Biên Biên càng ngày càng nhiều.
Sau ngày bị nhốt, một thời gian dài Biên Biên không gặp Cố Hoài Bích.
Phần lớn thời gian cô đều ở trường học, lúc ăn cơm Cố Hoài Bích cũng không lộ mặt, hầu như đều dùng cơm trong phòng mình.
Buổi tối cậu sẽ ra ngoài vận động, mỗi lần Biên Biên nghe thấy cách vách có tiếng bước chân, cô sẽ trốn ở bên kẹt cửa nhìn lén.
Thấy thiếu niên kỳ lạ đó ra khỏi cửa, đi xuống thang lầu, Biên Biên lập tức đuổi theo cậu, đi ra sân nhỏ cùng cậu.
Gần đến mùa hè, nhiệt độ không khí dần tăng cao, nhưng cậu vẫn mặc quần dài với áo dài tay, không sợ trời khô nóng.
Biên Biên duy trì khoảng cách mười mét rón rén đi theo phía sau cậu, khi thì tránh ở sau cây, khi thì tránh trong bụi cỏ, bảo đảm không bị cậu phát hiện.
Cậu như hồn ma trong Vương Phủ Hoa Viên, lang thang không có mục tiêu, có đôi khi sẽ leo lên trên ngọn núi giả trong vườn, ngồi trên tảng đá, ngẩng đầu nhìn ánh trăng cong cong ngơ ngẩn đến xuất thần.
Ánh trăng rọi vào làn da trắng ngần của cậu, phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, càng tôn lên ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy của cậu.
Nhìn bóng dáng cô đơn của cậu, Biên Biên cảm giác được sự cô đơn vô bờ bến này đang cắn nuốt trái tim cô.
Cậu ngồi ở núi đá ngắm ánh trăng, thường ngắm cả một đêm.
Không lâu sau đó Biên Biên mệt rã rời, cô dựa vào gốc cây ngáp một cái thật dài, ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang yên lành nằm trên giường trong phòng, chuyện theo dõi đêm qua không khác gì một giấc mơ.
Trong mơ đêm khuya tĩnh lặng, núi giả cao ngất, còn có thiếu niên mê mẩn ngắm ánh trăng... Y như một bức tranh đẹp đẽ, để lại dấu ấn khó phai trong lòng cô.
Cố Hoài Bích không hề chủ động nói chuyện với Biên Biên dù chỉ là một câu, cậu dường như đã gạt bỏ cô ra khỏi danh sách bạn bè của mình.
Nhưng Biên Biên biết, Cố Hoài Bích đang bảo vệ cô.
Sắp phải thi lên sơ trung, Biên Biên không còn thời gian bận tâm chuyện khác, một lòng tập trung vào học tập.
Trước khi thi mấy ngày, trường học sẽ cho các bạn học sinh nghỉ vài ngày, để bọn họ về nhà ôn tập và điều chỉnh trạng thái.
Mấy ngày nghỉ này, cả ngày Biên Biên nhốt mình trong phòng điên cuồng làm đề.
Cô tốt xấu gì cũng được trọng sinh, việc học tiểu học không làm khó được cô. Nhưng cô không thể thiếu cảnh giác được, quyết không thể dẫm vào vết xe đổ đời trước.
Một thước đánh xuống khiến cho Biên Biên đau đến nhỏ giọng kêu lên chảy cả nước mắt.
Trái tim Cố Hoài Bích chợt co rút lại, tay cậu xoa lồng ngực, cảm giác đau đến không thở nổi.
Biên Biên dùng đôi mắt long lanh nhìn về phía Cố Hoài Bích xin giúp đỡ.
“Không được đánh cô ấy.” Cậu nặng nề nói: “Đừng đánh cô ấy nữa, về sau con sẽ không...”
Bang!
Lại là một âm trong trẻo vang lên, Biên Biên rút tay về khóc thành tiếng.
“Ôi, đau quá.”
Trái tim Cố Hoài Bích hoàn toàn trống rỗng, cậu nhanh chóng đi đến trước mặt Biên Biên, cầm tay trái cô, mở lòng bàn tay ra, nhìn lòng bàn tay in rõ vết thước đánh, ánh mắt trở nên thương xót.
Đỗ Uyển Nhu chưa từng nhìn thấy Cố Hoài Bích có vẻ đau lòng như vậy.
Ngón tay cái cậu không ngừng vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của cô, kéo tay cô đến bên môi dùng đầu lưỡi khẽ liếm.
Vậy mà Biên Biên không rút về tay.
Đầu lưỡi của cậu rất ấm còn mềm mại nữa, Biên Biên được cậu liếm, bao nhiêu đau đớn giảm không ít.
Cố Hoài Bích lại giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt cô, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Đỗ Uyển Nhu, giận dữ xoay người rời đi.
Biên Biên bị phạt nhốt một đêm.
Cô bị nhốt ở phòng gác mái nhỏ xa nhất trong Vương Phủ Hoa Viên, ở đây yên ắng ít người lại còn ẩm ướt. Nhưng mà trên gác mái có một chiếc giường và bàn học nhỏ, còn có đèn bàn, không đáng sợ cho lắm.
Chu thẩm mang chăn bông đến cho Biên Biên, an ủi cô: “Hôm nay phu nhân quả thật bị chọc giận nhưng cũng lo lắng nữa, thiếu gia ra ngoài không có người bảo vệ thật sự rất nguy hiểm, chỉ đánh hai cái vào lòng bàn tay đã là phạt nhẹ rồi, nếu thiếu gia không coi trọng cô, che chở cô, không chừng cô đã bị đuổi ra khỏi Vương Phủ Hoa Viên.”
Biên Biên biết, Cố Hoài Bích đối cô rất tốt, khi cô bị đánh, cậu nhìn như là tan nát cõi lòng vậy.
“Không nên trách phu nhân, bà ấy sốt ruột cho con trai.”
“Cháu biết.” Biên Biên không trách Đỗ Uyển Nhu, dù sao, so với đời trước chịu khổ mà nói, chút đau đớn này không đáng kể chút nào.
“Đêm nay cô ngủ một giấc, buổi sáng ngày mai tôi tới đón cô.”
Biên Biên gật đầu, nói cảm ơn với Chu thẩm, chợt cô lại hỏi: “Chu thẩm, cháu muốn biết, Cố Hoài Bích anh ấy... Rốt cuộc sao lại thế này?”
Chu thẩm đang cầm khăn lau lau bàn học, nghe vậy dừng lại.
“Thiếu gia mắc bệnh lạ, căn bệnh này ngày đêm tra tấn thiếu gia, khiến thiếu gia trở nên khác với thiếu niên bình thường.”
Biên Biên ngồi ở mép giường, ôm chăn mềm mại vào ngực, tò mò hỏi: “Khiến anh ấy biến thành quái vật ạ?”
“Thiếu gia không phải quái vật, cậu ấy chỉ là...” Chu thẩm lắc đầu, thở dài nói: “Chỉ là có đôi khi sẽ không kiểm soát được bản thân.”
“Nếu anh ấy không kiểm soát được bản thân, sẽ xảy ra chuyện gì ạ?”
Chu thẩm nhớ lại cái ngày xảy ra chuyện của ba năm trước đây ở Vương Phủ Hoa Viên bỗng nhiên hơi phát run.
“Tôi phải đi rồi.” Chu thẩm không nói nữa, cất giẻ lau, vội vàng rời đi.
Nghi vấn trong lòng Biên Biên càng ngày càng nhiều.
Sau ngày bị nhốt, một thời gian dài Biên Biên không gặp Cố Hoài Bích.
Phần lớn thời gian cô đều ở trường học, lúc ăn cơm Cố Hoài Bích cũng không lộ mặt, hầu như đều dùng cơm trong phòng mình.
Buổi tối cậu sẽ ra ngoài vận động, mỗi lần Biên Biên nghe thấy cách vách có tiếng bước chân, cô sẽ trốn ở bên kẹt cửa nhìn lén.
Thấy thiếu niên kỳ lạ đó ra khỏi cửa, đi xuống thang lầu, Biên Biên lập tức đuổi theo cậu, đi ra sân nhỏ cùng cậu.
Gần đến mùa hè, nhiệt độ không khí dần tăng cao, nhưng cậu vẫn mặc quần dài với áo dài tay, không sợ trời khô nóng.
Biên Biên duy trì khoảng cách mười mét rón rén đi theo phía sau cậu, khi thì tránh ở sau cây, khi thì tránh trong bụi cỏ, bảo đảm không bị cậu phát hiện.
Cậu như hồn ma trong Vương Phủ Hoa Viên, lang thang không có mục tiêu, có đôi khi sẽ leo lên trên ngọn núi giả trong vườn, ngồi trên tảng đá, ngẩng đầu nhìn ánh trăng cong cong ngơ ngẩn đến xuất thần.
Ánh trăng rọi vào làn da trắng ngần của cậu, phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, càng tôn lên ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy của cậu.
Nhìn bóng dáng cô đơn của cậu, Biên Biên cảm giác được sự cô đơn vô bờ bến này đang cắn nuốt trái tim cô.
Cậu ngồi ở núi đá ngắm ánh trăng, thường ngắm cả một đêm.
Không lâu sau đó Biên Biên mệt rã rời, cô dựa vào gốc cây ngáp một cái thật dài, ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang yên lành nằm trên giường trong phòng, chuyện theo dõi đêm qua không khác gì một giấc mơ.
Trong mơ đêm khuya tĩnh lặng, núi giả cao ngất, còn có thiếu niên mê mẩn ngắm ánh trăng... Y như một bức tranh đẹp đẽ, để lại dấu ấn khó phai trong lòng cô.
Cố Hoài Bích không hề chủ động nói chuyện với Biên Biên dù chỉ là một câu, cậu dường như đã gạt bỏ cô ra khỏi danh sách bạn bè của mình.
Nhưng Biên Biên biết, Cố Hoài Bích đang bảo vệ cô.
Sắp phải thi lên sơ trung, Biên Biên không còn thời gian bận tâm chuyện khác, một lòng tập trung vào học tập.
Trước khi thi mấy ngày, trường học sẽ cho các bạn học sinh nghỉ vài ngày, để bọn họ về nhà ôn tập và điều chỉnh trạng thái.
Mấy ngày nghỉ này, cả ngày Biên Biên nhốt mình trong phòng điên cuồng làm đề.
Cô tốt xấu gì cũng được trọng sinh, việc học tiểu học không làm khó được cô. Nhưng cô không thể thiếu cảnh giác được, quyết không thể dẫm vào vết xe đổ đời trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.