Chương 14
Tây Nguyên Mỹ
25/06/2020
EDIT: Kanalz
________________
Chương 14
Đột nhiên lại được xoa đầu, độ ấm của bàn tay anh nhanh chóng len lỏi vào tận ngóc ngách khắp người Tôn Miên Miên, cô cong cong khóe môi mỉm cười nhưng chẳng mấy chốc bàn tay ấy đã rời đi.
Sở Phong lùi lại mấy bước, anh hất cằm nhìn cô " cậu thử lại đi. "
Tôn Miên Miên ừ một cái, rút mũi tên ra. Cô đứng thẳng người, nâng cây cung lên, quay đầu lại nhìn Sở Phong, người đang gật đầu với cô " duỗi thẳng cánh tay trái ra, người thấp xuống một chút, đẩy cung về phía trước, tay phải kéo cung. "
Cô chậm rãi kéo dây cung về phía cằm của mình.
Sở Phong đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng tay phải của cô lên một chút " nhắm mắt phải lại, nhìn mũi tên bằng mắt trái. Buông ra! "
Tôn Miên Miên buông tay ra, mũi tên theo đà bay thẳng về phía trước. Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, mũi tên bắn thẳng vào bia.
Tuy rằng không bắn trúng tâm điểm nhưng đây là lần đầu tiên cô thể hiện tốt đến vậy.
So lần bắn này với mấy phát bắn trước khi được Sở Phong dạy hoàn toàn khác một trời một vực.
Thậm chí cô còn có cảm giác như Hậu Nghệ * mới nhập vào mình.
* Hậu Nghệ là một nhân vật truyền thuyết cổ đại Trung Hoa, được hình tượng hóa là một xạ thủ vĩ đại, gắn liền với truyền thuyết bắn hạ 9 mặt trời. ( nguồn: Wikipedia.)
Cô bắn ba mũi tên liên tiếp, ngoại trừ một mũi hơi bị chệch ra ngoài một xíu thì hai mũi còn lại đều bắn trúng vào bia.
" Đến đây, bắn cung không phải một lần là xong đâu. " Lúc cô chuẩn bị rút mũi tên thứ tư ra thì Sở Phong ngăn lại.
Bắn cung là một môn cực kỳ tiêu hao thể lực, cô dùng cây cung nhỏ nhất nhưng nó vẫn rất nặng. Sau khi hết hứng thú, cô mới cảm thấy cánh tay hơi nhức, cô giơ tay lên trán quẹt một đường, toàn mồ hôi!
" Được rồi "
Sở Phong vặn nắp chai nước đưa qua cho Tôn Miên Miên, cô nói cảm ơn sau đó nhận lấy.
Khương Hạo, người nãy giờ đang rất ngạc nhiên bởi vì được xem phim tình cảm miễn phí mà diễn viên lại còn là anh Phong của cậu.
Sở Phong lại có kiên nhẫn để dạy bắn cung cho một cô gái à? Đứng sát nhau??? Lại còn xoa đầu khen giỏi lắm nữa chứ.
Đúng đúng đúng, tôi không nhìn nhầm đâu, bạn nhỏ ngồi cùng bàn kia vừa rồi tiếp xúc cực kỳ thân mật với Sở Phong, giỏi thật nha.
Nếu không phải rung động thì đây là cái gì? Không phải sức mạnh của tình yêu thì là cái gì? Đây là thầm thương trộm nhớ con gái nhà người ta rồi chứ cái gì nữa?
Ôi chúa Jesus, nữ thần Maria ơi! Anh Phong đã nghĩ thông suốt rồi!
Khương Hạo thấy từ khi nữ thần xuất hiện thì mấy ngày gần đây toàn bộ khối 11 và 12 lan truyền nhanh như chớp. Nếu ví thì Tôn Miên Miên giống như một con gấu trúc khổng lồ cực hiếm trong sở thú ấy, một mình có thể thu hút được rất nhiều sự chú ý. Thậm chí những người ở lớp khác cũng phải len lén chạy qua ngắm, có những người còn mạnh bạo rút điện thoại ra chụp tách tách liên tục.
Hôm qua, lúc Sở Phong đang nằm ườn trên bàn ngủ thì bị tiếng tranh cãi ồn ào đánh thức. Anh tức giận đứng lên rống một tiếng " vẫn chưa xong à " sau đó đóng cửa sau " đùng " một cái, lực mạnh đến mức khung cửa còn phải rớt xuống.
Ai cũng biết lai lịch của Sở Phong lớn cỡ nào, hơn một nửa cái trường Anh Hoa này thuộc quyền sở hữu của nhà anh. Ngoài ra, khi anh chưa tỉnh ngủ thì con ác quỷ bị phong ấn bên trong sẽ lập tức nhảy ra ngoài, so với vẻ mặt đào hoa mọi ngày khác một trời một vực.
Phiên bản ác quỷ của Sở Phong đã dọa cho không ít người phải sợ.
Vì thế từ đó trước cửa của lớp 11A1 luôn im ắng đến phát sợ...
Không phải chứ? Chẳng lẽ lý do hôm qua Phong ca tức giận không chỉ là mỗi việc bị đánh thức?
Bình thường ở trong lớp Tôn Miên Miên không hề kiêu ngạo, người đẹp như vậy mà còn thân thiện nữa chứ, âm thanh nói chuyện cũng cực kỳ dễ nghe, rất dịu dàng.
Khó trách!
Ai da, hình như Khương Hạo đã phát hiện ra chuyện thú vị rồi.
Sáng thứ hai hôm sau, Tôn Miên Miên phát hiện ra rằng cánh tay của mình rất đau, đau đến mức không nhấc lên nổi nữa. Cô đánh răng với một nụ cười cực khổ nở trên môi, đến tóc còn phải nhờ Lý Mộc Ca chải hộ.
Lý Mộc Ca chải tóc cho Tôn Miên Miên, ganh tị nói " tóc cậu đẹp thật ấy, mượt quá trời luôn á, màu sắc cũng đẹp nữa chứ, tóc nâu như vậy đỡ phải đi nhuộm. Haizzzz, tớ muốn 18 tuổi đến nhanh một chút, đến lúc đó muốn làm gì cũng được. "
" Cậu muốn làm gì? " Tôn Miên Miên đưa dây buộc tóc lên cho Lý Mộc Ca.
" Cái gì cũng muốn làm á! Lúc đó mỗi ngày đều không phải bù đầu cắm cổ vào học, có thể quang minh chính đại nói chuyện yêu đương, có thể đi nhuộm tóc thành đủ màu nữa nè, à còn có trang điểm nè, xỏ khuyên tai bla bla " Lý Mộc Ca đặt cái lược xuống " xong rồi, chị họ của tôi ơi, chị muốn làm gì? "
Tôn Miên Miên đang thay quần áo thì khựng lại một chút " tớ à? Tớ muốn hoàn thành tâm nguyện của bố "
Các cô cùng đi đến phòng học, lúc này cách giờ học còn 15 phút.
Bầu không khí trong phòng nặc mùi " Học Tập ". Học sinh giỏi nếu không giải đề thì cũng dán mắt vào học đề cương, các thành phần còn lại thì đang cắm đầu cắm cổ chép bài tập về nhà.
Lư Tiêu Hàn đang hì hục chép bài " A Hào, bài tập tiếng Anh của cậu viết chữ cứ như gà bới ấy! Dính một chùm lại thì con mẹ nó bố thằng nào đọc được. "
Khương Hạo không ngẩng đầu lên nhìn Lư Tiêu Hàn, cứ thế mà trả lời " muốn như nào, chữ đó là style riêng, là rồng bay phượng múa của tớ. Nói đi nói lại nếu không chép thì trả đây thằng kia. "
" Ê căng vậy, nói xíu thôi mà. Mà quăng luôn bài tập toán qua đây đi. "
Sở Phong cũng đến rồi, trong miệng ngậm bịch sữa, anh cũng đang tập trung làm sự nghiệp lớn.
Nhìn thì đại khái là anh vừa tắm sáng nay, mấy giọt nước đang nhỏ xuống từ mái tóc đen nhánh, mùi gỗ tuyết tùng cũng nồng nặc hơn bình thường.
Tôn Miên Miên ngồi xuống, liếc qua thấy anh đang chép bài tập toán.
Nói thật thì Sở Phong viết chữ không tệ, nét bút mạnh mẽ rắn chắc, rất có khí chất. Chắc là khi còn bé bị gia đình bắt luyện thư pháp.
Nhưng mà...
Một cái đề toán cực kỳ phức tạp, anh chỉ ghi hai ba dòng sau đó lập tức ra đáp án. Nói cách khác thì là hết sức ngắn gọn...
Tiết kiệm từng giọt mực...
Bạn học ơi, đến học bá còn không dám làm vậy huống chi bạn lại còn là học tra, chép bài cũng chép không đủ, thái độ này là không được rồi.
Sở Phong ném bịch sữa đã uống hết ra cái thùng rác sau lưng, bịch sữa tạo thành một vòng cung trên không trung, một tiếng nhỏ phát lên sau đó rơi chuẩn xác vào cái thùng rác bé tẹo.
Anh đứng dậy đi lên nộp bài tập mình vừa chép xong cho lớp trưởng, quyển bài tập bị gió ngoài cửa sổ thổi, mấy trang giấy bay bay.
Lư Tiêu Hàn một bên chép bài tập thoăn thoắt một bên ngẩng đầu lên hét lớn " a anh Phong nhanh thế! Hack à "
Sở Phong quay về hướng Lư Tiêu Hàn giơ nắm đấm lên sau đó trở về chỗ ngồi. Anh đóng nắp bút lại.
" Nhìn cái gì vậy? " Sở Phong quay qua hỏi cô gái nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tôn Miên Miên khẽ thở dài 1 cái " thật ra cậu rất thông minh đấy. "
Sở Phong quả thật là thông minh, cô bé bên cạnh nói một câu đầu đuôi không rõ nhưng anh lại hiểu trong nháy mắt.
Nếu một người bình thường thông minh như vậy thì tại sao không đặt việc học lên vị trí đầu mà lại làm một học tra?
Sở Phong liếc nhìn thời khóa biểu sau đó lấy cuốn sách tiếng Anh mới toanh từ trong ngăn bàn ra. Anh dựa người vào sau, cất giọng nói " cậu không hiểu đâu, ông trời cho tôi sự thông minh nhưng không muốn tôi vì việc học mà phải lãng phí nó. "
Khương Hạo cũng đang chép bài tập, nghe vậy cậu ấy quay xuống cười tít mắt " Haiz, anh Phong là người đáng ngưỡng mộ nhất trong đám học tra ở trường này rồi. Anh hùng, xin hãy nhận của tôi một lạy. Chỉ cần anh Phong cứ mãi giữ vị trí đó thì chúng ta sẽ có một cuộc sống không phải ăn hành ngập mặt. "
Tôn Miên Miên "..... " bây giờ cô còn có thể nói gì nữa?
Cái người này thật sự là không có duyên với việc học hành.
Hôm nay đến lượt Tôn Miên Miên trực nhật.
Mỗi lần trực nhật tổng cộng có bốn học sinh, dựa theo chỗ ngồi thì hôm nay là Tôn Miên Miên, Sở Phong, Khương Hạo và Mã Hiên.
Ba nam sinh một nữ sinh.
Chả biết Khương Hạo thì thầm gì với Mã Hiên mà hai đứa đứng cười gian xảo lắm. Hai cậu ấy cầm cây lau nhà đến phòng vệ sinh để giặt, chỉ để lại cho nhân vật chính của chúng ta 1 câu " anh Phong à, anh với bạn cùng bàn nhỏ chia nhau quét nhà với lau bảng đi nhé. "
Lúc đi ngang qua Sở Phong còn chớp chớp mắt, đại loại là " bọn tớ tạo cho cơ hội tốt thế này thì ráng mà phát huy đi. "
Nhưng đáng tiếc, Sở Phong không hiểu!! " mắt của cậu bị chuột rút đấy à? "
Khương Hạo ".... " cậu thật là nghi ngờ việc người anh em này có phải là bạn thân của cậu từ năm 10 tuổi không đây!!
Sau khi họ đi, Sở Phong chủ động giành lấy cây chổi, anh nói với Tôn Miên Miên " cậu lau bảng là được rồi, quét nhà để tớ lo. "
Tôn Miên Miên gật gật đầu, cô lấy cái khăn ướt ra. Đầu tiên đến bàn giáo viên lau sơ qua một chút, đem mấy viên phấn còn dư bỏ lại vào hộp sau đó mới lau bảng.
Dáng người của Tôn Miên Miên không thấp, bình thường chỉ cần nhấc tay lên lau một cái là xong cái bảng nhưng hôm nay tay của cô lại bị đau!!! Những chỗ cao quá đều không lau được.
Cô nhón chân, cố gắng nhảy lên một chút.
" A... " Tôn Miên Miên mếu máo, cô đã cố gắng vậy rồi nhưng vẫn còn một chút phấn dính trên bảng, đang chuẩn bị nhảy lên lần nữa.
Đột nhiên, ánh chiều hoàng hôn hắt vào làm cái bóng đang đứng đằng sau cô hiện lên bảng. Người đó nhẹ nhàng cầm lấy cái khăn lau nốt phần còn lại.
Tôn Miên Miên không nhúc nhích bởi vì lúc ngửi thấy mùi gỗ nhàn nhạt cô đã biết là ai rồi.
Đứng quá gần với Sở Phong làm cả cơ thể của Tôn Miên Miên bỗng nhiên cứng đờ lại. Ký ức ngày hôm qua được anh ôm vào lòng dạy bắn cung bỗng hiện về.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nóng lên, trong lúc không biết phải làm thế nào thì cô thấy Sở Phong đã lau xong tấm bảng.
Anh đưa lại cho cô cái khăn.
Đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau, trong lòng Tôn Miên Miên lại nóng thêm một chút, cô gật đầu " cảm ơn cậu. "
Sở Phong nhìn lướt qua vai cô hỏi " cánh tay sao vậy? Ngày hôm qua bị thương à? "
" Không có, chỉ là hôm qua tập hơi nhiều nên hôm nay bị đau cơ. "
" Nếu như đau quá thì có thể đến phòng y tế xin thuốc bôi vào. "
Tôn Miên Miên " ừ " một tiếng, lau bảng lẫn quét nhà đều đã xong, hai người cùng nhau để mấy cái ghế lên bàn.
Nhưng Khương Hạo lẫn Mã Hiên đều chưa có về, không khỏi nghi ngờ " tại sao Khương Hạo với Mã Hiên đi giặt có cái cây lau nhà thôi mà đến giờ vẫn chưa về nhỉ? "
Sở Phong miễn cưỡng dựa người vào bàn giáo viên nhún nhún vai " không biết nữa, chắc là nhà vệ sinh nhiều người. "
Lúc này, ở trong nhà vệ sinh chả có một bóng người, Mã Hiên hét lên một tiếng, cậu ấy nhìn vào nhân vật game của mình đang dần dần biến thành cái hòm gỗ màu xanh, cậu buồn bã thoát game. Nhìn thời gian, chán nản hỏi " Khương Hạo, cái cây lau nhà này mình giặt từ lúc nãy mà giờ nó khô luôn rồi kìa, có cần nhúng lại nước không?? "
Khương Hạo cũng đã chết, " không cần vội, tớ với cậu ngồi trong này thêm một chút nữa, cây lau nhà cũng bẩn mà, lắm đất thế thì trong thời gian ngắn làm sao giặt sạch được. Chán quá thì chúng ta bàn chuyện tương lai, cậu muốn thi vào trường đại học nào? "
Mã Hiên kiểu "?????? "
Trong phòng học chả có ai chỉ có hai người họ ngồi nhìn nhau, không ai nói gì nhưng bầu không khí khá là quái dị. Tôn Miên Miên cúi đầu, cô hết nhìn móng tay lại sờ lỗ tai. Từ nhỏ đến lớn, nếu gặp chuyện gì căng thẳng thì cô sẽ luôn có động tác nhỏ nào đó.
" À, tớ đi đổ rác. " Tôn Miên Miên nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này thì tim bay ra mất, cô đột nhiên không dám nhìn vào mắt Sở Phong, ánh mắt ấy cứ như cất giấu xoáy nước cuồn cuộn trong đó.
Trong lúc vội vàng cô không chú ý ở dưới chân thế nên vấp vào bục giảng, cả người cô theo quán tính cứ thế ngã về phía trước. Mắt nhìn thấy mình cách mặt đất chỉ còn chút xíu thôi, Tôn Miên Miên thầm nhủ thôi chết toi rồi thì bên cạnh có một cánh tay vươn tới giữ cô lại.
Chuyện xảy ra bất ngờ như vậy, hên là Sở Phong nhanh tay nhưng trước mắt vẫn bị Tôn Miên Miên kéo xuống thế nên anh phải gồng hết mọi sức lực ôm eo cô kéo vào lòng mình.
" Về rồi về rồi, ai da nhà vệ sinh nhiều người quá... " Khương Hạo xách hai cây lau nhà mở cửa phòng học ra thì bị một màn trước mặt dọa, lúc này có thể ví cậu ấy như con gà con, nửa chữ cũng không thốt ra được.
AAAAAAAA!!!!
Ôm!! Ôm!! Ôm kìa!
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Phong: cậu ấy hiểu tôi thật, đúng là anh em chí cốt
Khương hôm nay thể hiện rất tốt Hạo: chuyện nên là chuyện nên làm.
________________
Chương 14
Đột nhiên lại được xoa đầu, độ ấm của bàn tay anh nhanh chóng len lỏi vào tận ngóc ngách khắp người Tôn Miên Miên, cô cong cong khóe môi mỉm cười nhưng chẳng mấy chốc bàn tay ấy đã rời đi.
Sở Phong lùi lại mấy bước, anh hất cằm nhìn cô " cậu thử lại đi. "
Tôn Miên Miên ừ một cái, rút mũi tên ra. Cô đứng thẳng người, nâng cây cung lên, quay đầu lại nhìn Sở Phong, người đang gật đầu với cô " duỗi thẳng cánh tay trái ra, người thấp xuống một chút, đẩy cung về phía trước, tay phải kéo cung. "
Cô chậm rãi kéo dây cung về phía cằm của mình.
Sở Phong đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng tay phải của cô lên một chút " nhắm mắt phải lại, nhìn mũi tên bằng mắt trái. Buông ra! "
Tôn Miên Miên buông tay ra, mũi tên theo đà bay thẳng về phía trước. Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, mũi tên bắn thẳng vào bia.
Tuy rằng không bắn trúng tâm điểm nhưng đây là lần đầu tiên cô thể hiện tốt đến vậy.
So lần bắn này với mấy phát bắn trước khi được Sở Phong dạy hoàn toàn khác một trời một vực.
Thậm chí cô còn có cảm giác như Hậu Nghệ * mới nhập vào mình.
* Hậu Nghệ là một nhân vật truyền thuyết cổ đại Trung Hoa, được hình tượng hóa là một xạ thủ vĩ đại, gắn liền với truyền thuyết bắn hạ 9 mặt trời. ( nguồn: Wikipedia.)
Cô bắn ba mũi tên liên tiếp, ngoại trừ một mũi hơi bị chệch ra ngoài một xíu thì hai mũi còn lại đều bắn trúng vào bia.
" Đến đây, bắn cung không phải một lần là xong đâu. " Lúc cô chuẩn bị rút mũi tên thứ tư ra thì Sở Phong ngăn lại.
Bắn cung là một môn cực kỳ tiêu hao thể lực, cô dùng cây cung nhỏ nhất nhưng nó vẫn rất nặng. Sau khi hết hứng thú, cô mới cảm thấy cánh tay hơi nhức, cô giơ tay lên trán quẹt một đường, toàn mồ hôi!
" Được rồi "
Sở Phong vặn nắp chai nước đưa qua cho Tôn Miên Miên, cô nói cảm ơn sau đó nhận lấy.
Khương Hạo, người nãy giờ đang rất ngạc nhiên bởi vì được xem phim tình cảm miễn phí mà diễn viên lại còn là anh Phong của cậu.
Sở Phong lại có kiên nhẫn để dạy bắn cung cho một cô gái à? Đứng sát nhau??? Lại còn xoa đầu khen giỏi lắm nữa chứ.
Đúng đúng đúng, tôi không nhìn nhầm đâu, bạn nhỏ ngồi cùng bàn kia vừa rồi tiếp xúc cực kỳ thân mật với Sở Phong, giỏi thật nha.
Nếu không phải rung động thì đây là cái gì? Không phải sức mạnh của tình yêu thì là cái gì? Đây là thầm thương trộm nhớ con gái nhà người ta rồi chứ cái gì nữa?
Ôi chúa Jesus, nữ thần Maria ơi! Anh Phong đã nghĩ thông suốt rồi!
Khương Hạo thấy từ khi nữ thần xuất hiện thì mấy ngày gần đây toàn bộ khối 11 và 12 lan truyền nhanh như chớp. Nếu ví thì Tôn Miên Miên giống như một con gấu trúc khổng lồ cực hiếm trong sở thú ấy, một mình có thể thu hút được rất nhiều sự chú ý. Thậm chí những người ở lớp khác cũng phải len lén chạy qua ngắm, có những người còn mạnh bạo rút điện thoại ra chụp tách tách liên tục.
Hôm qua, lúc Sở Phong đang nằm ườn trên bàn ngủ thì bị tiếng tranh cãi ồn ào đánh thức. Anh tức giận đứng lên rống một tiếng " vẫn chưa xong à " sau đó đóng cửa sau " đùng " một cái, lực mạnh đến mức khung cửa còn phải rớt xuống.
Ai cũng biết lai lịch của Sở Phong lớn cỡ nào, hơn một nửa cái trường Anh Hoa này thuộc quyền sở hữu của nhà anh. Ngoài ra, khi anh chưa tỉnh ngủ thì con ác quỷ bị phong ấn bên trong sẽ lập tức nhảy ra ngoài, so với vẻ mặt đào hoa mọi ngày khác một trời một vực.
Phiên bản ác quỷ của Sở Phong đã dọa cho không ít người phải sợ.
Vì thế từ đó trước cửa của lớp 11A1 luôn im ắng đến phát sợ...
Không phải chứ? Chẳng lẽ lý do hôm qua Phong ca tức giận không chỉ là mỗi việc bị đánh thức?
Bình thường ở trong lớp Tôn Miên Miên không hề kiêu ngạo, người đẹp như vậy mà còn thân thiện nữa chứ, âm thanh nói chuyện cũng cực kỳ dễ nghe, rất dịu dàng.
Khó trách!
Ai da, hình như Khương Hạo đã phát hiện ra chuyện thú vị rồi.
Sáng thứ hai hôm sau, Tôn Miên Miên phát hiện ra rằng cánh tay của mình rất đau, đau đến mức không nhấc lên nổi nữa. Cô đánh răng với một nụ cười cực khổ nở trên môi, đến tóc còn phải nhờ Lý Mộc Ca chải hộ.
Lý Mộc Ca chải tóc cho Tôn Miên Miên, ganh tị nói " tóc cậu đẹp thật ấy, mượt quá trời luôn á, màu sắc cũng đẹp nữa chứ, tóc nâu như vậy đỡ phải đi nhuộm. Haizzzz, tớ muốn 18 tuổi đến nhanh một chút, đến lúc đó muốn làm gì cũng được. "
" Cậu muốn làm gì? " Tôn Miên Miên đưa dây buộc tóc lên cho Lý Mộc Ca.
" Cái gì cũng muốn làm á! Lúc đó mỗi ngày đều không phải bù đầu cắm cổ vào học, có thể quang minh chính đại nói chuyện yêu đương, có thể đi nhuộm tóc thành đủ màu nữa nè, à còn có trang điểm nè, xỏ khuyên tai bla bla " Lý Mộc Ca đặt cái lược xuống " xong rồi, chị họ của tôi ơi, chị muốn làm gì? "
Tôn Miên Miên đang thay quần áo thì khựng lại một chút " tớ à? Tớ muốn hoàn thành tâm nguyện của bố "
Các cô cùng đi đến phòng học, lúc này cách giờ học còn 15 phút.
Bầu không khí trong phòng nặc mùi " Học Tập ". Học sinh giỏi nếu không giải đề thì cũng dán mắt vào học đề cương, các thành phần còn lại thì đang cắm đầu cắm cổ chép bài tập về nhà.
Lư Tiêu Hàn đang hì hục chép bài " A Hào, bài tập tiếng Anh của cậu viết chữ cứ như gà bới ấy! Dính một chùm lại thì con mẹ nó bố thằng nào đọc được. "
Khương Hạo không ngẩng đầu lên nhìn Lư Tiêu Hàn, cứ thế mà trả lời " muốn như nào, chữ đó là style riêng, là rồng bay phượng múa của tớ. Nói đi nói lại nếu không chép thì trả đây thằng kia. "
" Ê căng vậy, nói xíu thôi mà. Mà quăng luôn bài tập toán qua đây đi. "
Sở Phong cũng đến rồi, trong miệng ngậm bịch sữa, anh cũng đang tập trung làm sự nghiệp lớn.
Nhìn thì đại khái là anh vừa tắm sáng nay, mấy giọt nước đang nhỏ xuống từ mái tóc đen nhánh, mùi gỗ tuyết tùng cũng nồng nặc hơn bình thường.
Tôn Miên Miên ngồi xuống, liếc qua thấy anh đang chép bài tập toán.
Nói thật thì Sở Phong viết chữ không tệ, nét bút mạnh mẽ rắn chắc, rất có khí chất. Chắc là khi còn bé bị gia đình bắt luyện thư pháp.
Nhưng mà...
Một cái đề toán cực kỳ phức tạp, anh chỉ ghi hai ba dòng sau đó lập tức ra đáp án. Nói cách khác thì là hết sức ngắn gọn...
Tiết kiệm từng giọt mực...
Bạn học ơi, đến học bá còn không dám làm vậy huống chi bạn lại còn là học tra, chép bài cũng chép không đủ, thái độ này là không được rồi.
Sở Phong ném bịch sữa đã uống hết ra cái thùng rác sau lưng, bịch sữa tạo thành một vòng cung trên không trung, một tiếng nhỏ phát lên sau đó rơi chuẩn xác vào cái thùng rác bé tẹo.
Anh đứng dậy đi lên nộp bài tập mình vừa chép xong cho lớp trưởng, quyển bài tập bị gió ngoài cửa sổ thổi, mấy trang giấy bay bay.
Lư Tiêu Hàn một bên chép bài tập thoăn thoắt một bên ngẩng đầu lên hét lớn " a anh Phong nhanh thế! Hack à "
Sở Phong quay về hướng Lư Tiêu Hàn giơ nắm đấm lên sau đó trở về chỗ ngồi. Anh đóng nắp bút lại.
" Nhìn cái gì vậy? " Sở Phong quay qua hỏi cô gái nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tôn Miên Miên khẽ thở dài 1 cái " thật ra cậu rất thông minh đấy. "
Sở Phong quả thật là thông minh, cô bé bên cạnh nói một câu đầu đuôi không rõ nhưng anh lại hiểu trong nháy mắt.
Nếu một người bình thường thông minh như vậy thì tại sao không đặt việc học lên vị trí đầu mà lại làm một học tra?
Sở Phong liếc nhìn thời khóa biểu sau đó lấy cuốn sách tiếng Anh mới toanh từ trong ngăn bàn ra. Anh dựa người vào sau, cất giọng nói " cậu không hiểu đâu, ông trời cho tôi sự thông minh nhưng không muốn tôi vì việc học mà phải lãng phí nó. "
Khương Hạo cũng đang chép bài tập, nghe vậy cậu ấy quay xuống cười tít mắt " Haiz, anh Phong là người đáng ngưỡng mộ nhất trong đám học tra ở trường này rồi. Anh hùng, xin hãy nhận của tôi một lạy. Chỉ cần anh Phong cứ mãi giữ vị trí đó thì chúng ta sẽ có một cuộc sống không phải ăn hành ngập mặt. "
Tôn Miên Miên "..... " bây giờ cô còn có thể nói gì nữa?
Cái người này thật sự là không có duyên với việc học hành.
Hôm nay đến lượt Tôn Miên Miên trực nhật.
Mỗi lần trực nhật tổng cộng có bốn học sinh, dựa theo chỗ ngồi thì hôm nay là Tôn Miên Miên, Sở Phong, Khương Hạo và Mã Hiên.
Ba nam sinh một nữ sinh.
Chả biết Khương Hạo thì thầm gì với Mã Hiên mà hai đứa đứng cười gian xảo lắm. Hai cậu ấy cầm cây lau nhà đến phòng vệ sinh để giặt, chỉ để lại cho nhân vật chính của chúng ta 1 câu " anh Phong à, anh với bạn cùng bàn nhỏ chia nhau quét nhà với lau bảng đi nhé. "
Lúc đi ngang qua Sở Phong còn chớp chớp mắt, đại loại là " bọn tớ tạo cho cơ hội tốt thế này thì ráng mà phát huy đi. "
Nhưng đáng tiếc, Sở Phong không hiểu!! " mắt của cậu bị chuột rút đấy à? "
Khương Hạo ".... " cậu thật là nghi ngờ việc người anh em này có phải là bạn thân của cậu từ năm 10 tuổi không đây!!
Sau khi họ đi, Sở Phong chủ động giành lấy cây chổi, anh nói với Tôn Miên Miên " cậu lau bảng là được rồi, quét nhà để tớ lo. "
Tôn Miên Miên gật gật đầu, cô lấy cái khăn ướt ra. Đầu tiên đến bàn giáo viên lau sơ qua một chút, đem mấy viên phấn còn dư bỏ lại vào hộp sau đó mới lau bảng.
Dáng người của Tôn Miên Miên không thấp, bình thường chỉ cần nhấc tay lên lau một cái là xong cái bảng nhưng hôm nay tay của cô lại bị đau!!! Những chỗ cao quá đều không lau được.
Cô nhón chân, cố gắng nhảy lên một chút.
" A... " Tôn Miên Miên mếu máo, cô đã cố gắng vậy rồi nhưng vẫn còn một chút phấn dính trên bảng, đang chuẩn bị nhảy lên lần nữa.
Đột nhiên, ánh chiều hoàng hôn hắt vào làm cái bóng đang đứng đằng sau cô hiện lên bảng. Người đó nhẹ nhàng cầm lấy cái khăn lau nốt phần còn lại.
Tôn Miên Miên không nhúc nhích bởi vì lúc ngửi thấy mùi gỗ nhàn nhạt cô đã biết là ai rồi.
Đứng quá gần với Sở Phong làm cả cơ thể của Tôn Miên Miên bỗng nhiên cứng đờ lại. Ký ức ngày hôm qua được anh ôm vào lòng dạy bắn cung bỗng hiện về.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nóng lên, trong lúc không biết phải làm thế nào thì cô thấy Sở Phong đã lau xong tấm bảng.
Anh đưa lại cho cô cái khăn.
Đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau, trong lòng Tôn Miên Miên lại nóng thêm một chút, cô gật đầu " cảm ơn cậu. "
Sở Phong nhìn lướt qua vai cô hỏi " cánh tay sao vậy? Ngày hôm qua bị thương à? "
" Không có, chỉ là hôm qua tập hơi nhiều nên hôm nay bị đau cơ. "
" Nếu như đau quá thì có thể đến phòng y tế xin thuốc bôi vào. "
Tôn Miên Miên " ừ " một tiếng, lau bảng lẫn quét nhà đều đã xong, hai người cùng nhau để mấy cái ghế lên bàn.
Nhưng Khương Hạo lẫn Mã Hiên đều chưa có về, không khỏi nghi ngờ " tại sao Khương Hạo với Mã Hiên đi giặt có cái cây lau nhà thôi mà đến giờ vẫn chưa về nhỉ? "
Sở Phong miễn cưỡng dựa người vào bàn giáo viên nhún nhún vai " không biết nữa, chắc là nhà vệ sinh nhiều người. "
Lúc này, ở trong nhà vệ sinh chả có một bóng người, Mã Hiên hét lên một tiếng, cậu ấy nhìn vào nhân vật game của mình đang dần dần biến thành cái hòm gỗ màu xanh, cậu buồn bã thoát game. Nhìn thời gian, chán nản hỏi " Khương Hạo, cái cây lau nhà này mình giặt từ lúc nãy mà giờ nó khô luôn rồi kìa, có cần nhúng lại nước không?? "
Khương Hạo cũng đã chết, " không cần vội, tớ với cậu ngồi trong này thêm một chút nữa, cây lau nhà cũng bẩn mà, lắm đất thế thì trong thời gian ngắn làm sao giặt sạch được. Chán quá thì chúng ta bàn chuyện tương lai, cậu muốn thi vào trường đại học nào? "
Mã Hiên kiểu "?????? "
Trong phòng học chả có ai chỉ có hai người họ ngồi nhìn nhau, không ai nói gì nhưng bầu không khí khá là quái dị. Tôn Miên Miên cúi đầu, cô hết nhìn móng tay lại sờ lỗ tai. Từ nhỏ đến lớn, nếu gặp chuyện gì căng thẳng thì cô sẽ luôn có động tác nhỏ nào đó.
" À, tớ đi đổ rác. " Tôn Miên Miên nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này thì tim bay ra mất, cô đột nhiên không dám nhìn vào mắt Sở Phong, ánh mắt ấy cứ như cất giấu xoáy nước cuồn cuộn trong đó.
Trong lúc vội vàng cô không chú ý ở dưới chân thế nên vấp vào bục giảng, cả người cô theo quán tính cứ thế ngã về phía trước. Mắt nhìn thấy mình cách mặt đất chỉ còn chút xíu thôi, Tôn Miên Miên thầm nhủ thôi chết toi rồi thì bên cạnh có một cánh tay vươn tới giữ cô lại.
Chuyện xảy ra bất ngờ như vậy, hên là Sở Phong nhanh tay nhưng trước mắt vẫn bị Tôn Miên Miên kéo xuống thế nên anh phải gồng hết mọi sức lực ôm eo cô kéo vào lòng mình.
" Về rồi về rồi, ai da nhà vệ sinh nhiều người quá... " Khương Hạo xách hai cây lau nhà mở cửa phòng học ra thì bị một màn trước mặt dọa, lúc này có thể ví cậu ấy như con gà con, nửa chữ cũng không thốt ra được.
AAAAAAAA!!!!
Ôm!! Ôm!! Ôm kìa!
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Phong: cậu ấy hiểu tôi thật, đúng là anh em chí cốt
Khương hôm nay thể hiện rất tốt Hạo: chuyện nên là chuyện nên làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.