Chương 29
Tây Nguyên Mỹ
31/07/2020
EDIT: KANALZ
_______________________
Vào thứ bảy, Tôn Miên Miên cùng Lý Mộc Ca đi đến trung tâm thương mại mới mở gần nhà để mua quà. Năn nỉ mãi cuối cùng Sở Phong cũng chịu nói cho cô là dạo gần đây Khương Hạo đang sưu tầm mấy đĩa nhạc cũ của ban nhạc XX ở nước ngoài.
Lý Mộc Ca tìm hiểu biết là ở tầng 1 của trung tâm thương mại này có một tiệm chuyên bán mấy đồ cũ hồi xưa, cô ấy bảo cứ vào thử vận may xem sao. Không ngờ lại có cái đĩa Khương Hạo cần thật nhưng giá lại chẳng hề " ưu ái " chút nào.
Tiền tiêu vặt của Lý Mộc Ca không ít, nhưng nếu dùng hết tiền vào cái đĩa thì sẽ không còn tiền mua sắm thế nên cô ấy bèn thương lượng cùng Tôn Miên Miên " Cái đĩa này mắc quá, bây giờ tớ có ý này. Món quà này cũng không dễ tìm thế nên cậu với tớ hợp tiền lại mua sau đó hai đứa tặng chung một món quà, thấy thế nào? "
Tôn Miên Miên suy nghĩ một hồi mới nhớ ra có người vẫn vì chuyện này mà ghen tị, cảm thấy đề nghị của Lý Mộc Ca cũng không tồi.
Lâu lâu mới được ra ngoài chơi, Lý Mộc Ca thấy nếu cứ vậy mà về nhà thì hơi phí thế nên cô nàng kéo theo Tôn Miên Miên đi ăn lẩu.
Đồ trang trí của tiệm lẩu đa số là màu đỏ, Tôn Miên Miên và Lý Mộc Ca ngồi vào bàn dành cho cặp đôi, rất nhanh nồi lẩu đã được mang ra.
Thật ra cả Tôn Miên Miễn lẫn Lý Mộc Ca đều không thích ăn cay lắm nhưng quả thật nhà hàng này làm lẩu ăn rất ngon. Họ gọi cả bàn thịt ăn cực kỳ ngon miệng.
Lý Mộc Ca phải uống hết một chai sữa đậu nành, ngậm mấy viên đá mới giảm được vị cay xè lan tỏa trong miệng.
Tôn Miên Miên khuyên " Cậu đừng có vừa ăn nóng vừa uống nước lạnh vào như vậy, dễ bị tiêu chảy lắm. "
" Không sao không sao, cơ thể tớ rất tốt. " Lý Mộc Ca không quá quan tâm trả lởi.
Sự thật sau đó đã dạy cho cô ấy một bài học: Nói trước bước không qua.
Buổi sáng chủ nhật, Tôn Miên Miên thấy Lý Mộc Ca nằm liệt luôn trên giường, đứng cũng không đứng nổi.
" Giờ mặt cậu trắng bệch, hai mắt trống rỗng. Nếu đổi giới tính thì chắc chắn giống như một chàng thư sinh ngu ngơ bị yêu quái hút hết dương khí trong Tây Du Ký ấy. "
" Đi đi đi, yêu quái cái gì, tối hôm qua tớ vào nhà vệ sinh đúng năm lần, đáng lẽ nên nghe lời cậu không ăn nóng uống nước lạnh mới đúng. " Lý Mộc Ca yếu ớt nói.
" Cốc cốc cốc " tiếng gõ cửa vang lên sau đó Tôn Á Vân đi vào, bà mang cái khay để bát cháo và thuốc vào.
Tôn Miên Miên đứng lên, cô rót ly nước ấm để sẵn trên bàn.
Lý Mộc Ca vừa ăn cháo vừa than thở " A, hiếm khi mới được tự do mà tớ lại bị bệnh là sao!? "
Tôn Á Vân nhéo mặt con gái mình " Con đó, mặt lại phúng phính lên rồi, ở trường buổi sáng chịu dậy sớm một chút, chạy mấy vòng có phải tốt không. "
Tôn Miên Miên đang do dự tối nay có nên đi tiệc sinh nhật của Khương Hạo không. Lúc đầu đáng lẽ là cô và Lý Mộc Ca đi chung, bây giờ cô ấy ốm nằm một đống như vậy Tôn Miên Miên có chút không muốn đi.
" Nếu vậy thì tối nay tớ cũng sẽ không đi, ở nhà với cậu rồi sáng mai chúng ta cùng về trường. "
" A không cần đâu, cậu đi thì cứ đi đi, nhớ đem theo quà là được rồi. "
Ngay cả Tôn Á Vân cũng lên tiếng " Con đi đi, lâu lâu mới được một dịp đi chơi cùng bạn bè như vậy rất tốt mà, bình thường đã học nhiều như vậy rồi. Cô với mẹ Khương Hạo tính ra chơi cũng thân, thằng bé ấy tính tình cũng rất tốt, đáng tin cậy. Nếu con ngại buổi tối về một mình thì chơi xong cứ gọi cho cô, cô sẽ cho tài xế đi đón con. "
Tôn Á Vân đã nói đến mức này rồi thì Tôn Miên Miên cũng chỉ bèn gật đầu.
Tiệc sinh nhật của Khương Hạo được tổ chức ở nhà riêng của cậu ấy. Nơi Khương Hạo có thể ăn uống, vui chơi thỏa thích.
Sở Phong đến sớm, anh đi vào chào Khương Hạo và mọi người một tiếng sau đó lại ra ngoài bấm điện thoại.
Hôm nay anh mặc áo đen, cả quần cũng đen, chỉ có tai nghe là màu trắng. Anh đang cúi nên hơn một nửa khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, chỉ có xương quai hàm mờ mờ ảo ảo hiện ra. Cho dù khiêm tốn đến đâu thì vẫn rất bắt mắt, mấy cô gái đi qua đều phải quay đầu nhìn lại.
Có mấy người cũng định mạnh dạn lại bắt chuyện nhưng lại bị cặp mắt lạnh lùng ảm đạm kia của anh dọa sợ.
Anh nhắn tin cho Tôn Miên Miên [ Cậu đi bằng cái gì đến đấy? ]
Tôn Miên Miên [ Tàu điện ngầm ]
Nhà Khương Hạo ở ngay trung tâm thành phố, hiện đại và sầm uất thế nên sẽ bị kẹt xe, đi tàu điện ngầm là giải pháp nhanh nhất.
Sở Phong [ Cậu ra cổng D đi, tôi ở đấy đợi cậu. ]
Tôn Miên Miên [ Ok ]
Tôn Miên Miên vừa đi ra đến cổng D đã thấy Sở Phong đứng dưới gốc cây long não * đợi cô rồi. Người này luôn có một ưu điểm, đó chính là cao, đứng trong đám đông rất dễ nhận ra. Kể cả bây giờ nếu anh không cao thì với khuôn mặt kia cũng dễ nhận ra rồi, trong một đám người mãi mãi là người tỏa sáng nhất.
Hôm nay là cuối tuần, đây còn là thành phố lớn nữa, rất nhiều trung tâm thương mại cùng khu vui chơi. Lượng người đổ ra đường không chỉ là khách bản địa mà còn là khách du lịch nữa. Một người hướng dẫn viên du lịch đi trước cầm cờ đỏ, phía sau một đoàn người nối đuôi theo cậu ta.
Mặc dù Tôn Miên Miên không thấp nhưng lại khá nhẹ nên bị dòng người đẩy tới đẩy lui.
Sở Phong dang tay ra bế cô lên một chút, ôm chặt cô vào lòng, làm vậy mới bảo vệ cô khỏi đám đông kia được nhưng ngược lại hai người chỉ cách mấy cm.
Tay của anh rất đẹp, khớp ngón tay rõ ràng, ngón tay dài và thẳng, dưới lớp da trắng còn thấy được gân xanh nổi lên.
Tôn Miên Miên nhìn chằm chằm vào tay anh mấy giây " Cậu không mỏi tay à? Bế lơ lửng thế này? "
Sở Phong nhướn mày " Ý cậu là tôi có thể buông tay ra à? "
Anh lại ôm cô chặt hơn.
Cô lườm anh một cái " Tớ không phải là búp bê sứ, đụng một chút không sao đâu. "
Sở Phong tiếc nuối ồ một tiếng nhưng vẫn tiếp tục ôm cô. ( Kanalz: Thật sự lúc edit câu này tôi chỉ muốn thêm dấu " =)))))) " vô thôi ấy. Phong ca ca của tôi ơi liêm sỉ anh đâu rồi =))))
Hai người cùng nhau đi đến nhà Khương Hạo, Sở Phong vừa đẩy cửa bước vào thì tiếng đùa giỡn bên trong đã phát ra rất rõ ràng.
Thấy anh đi vào, âm thanh ồn ào nhốn nháo cứ như bị ai bấm nút " stop " vậy, cả đám yên tĩnh trong chốc lát.
Lư Tiêu Hàn là người đầu tiên mở miệng " Hóa ra là anh Phong, tôi còn cứ tưởng nữ thần đến rồi chứ. " cậu ấy thất vọng nói.
" Tớ nghe nói rằng hôm nay nữ thần đến, biết sắp được gặp cô ấy thế nên tôi đã chải chuốt chuẩn bị kỹ càng. " Một bạn nam lạ mặt nói.
" Chải chuốt đã là cái gì, tôi đặc biệt chuẩn bị một cái tượng nho nhỏ tượng trưng cho tình bạn thuần khiết, hữu nghị hợp tác đây này. "
" Một hồi nữ thần đến tôi muốn là người đầu tiên cùng cô ấy chụp chung một tấm ảnh lưu niệm, con mẹ nó các cậu đừng có hòng giành với tôi! "
" Mắc gì cậu là người đầu tiên? Dựa vào cái gì mà đòi làm người đầu tiên. "
Người quen của Khương Hạo không ít nhưng hôm nay cậu ấy mời không nhiều người lắm, ngoại trừ những bạn bè tốt chơi thân trong lớp thì số còn lại đều là mấy cô ấm cậu ấm.
Sở Phong thấp giọng hừ một tiếng, anh đi vào trước sau đó nghiêng đầu nói với Tôn Miên Miên " Cậu cứ vào đi, không cần để ý đến mấy người đó, toàn là một lũ ngu ngốc. "
Lúc này cả phòng mới chú ý phía sau Sở Phong vẫn còn một người.
Tôn Miên Miên từ sau lưng Sở Phong bước ra, cô chào hỏi mọi người " Chào mọi người, tớ là Tôn Miên Miên. "
Bên trong nhà nháy mắt một cái lại yên tĩnh như hồi Sở Phong mở cửa ra.
Mọi người bình thường ở trường đều phải mặc đồng ý, phải tuân thủ rất nhiều quy tắc về ngoại hình bên ngoài, ví dụ như con trai không được để tóc dài qua tai, không được nhuộm. Còn về con gái thì không được trang điểm, đeo đồ trang sức có giá trị v.v
Còn hôm nay là cuối tuần, tất nhiên họ không cần phải làm theo mấy cái quy tắc đó nữa, tất cả mọi người đều thoải mái, tự do tự tại. Có một người bạn của Khương Hạo phá lệ mặc cái áo đinh tán theo phong cách Rock & Roll nổi loạn. Tóc được vuốt keo bồng bềnh như muốn bay cả ra ngoài rồi, đáng tiếc mặt cậu ấy hơi tròn nên giảm độ đẹp trai xuống đáng kể.
Có một vài người còn dẫn theo bạn gái của họ. Ở đây cũng không phải không có mấy người ăn mặc đàng hoàng, ba bốn cô gái ngồi bàn bên cạnh kia kìa. So với mọi người, Tôn Miên Miên mặc quần yếm trông giống với trẻ vị thành niên nhất...
Hôm nay cô để xõa tóc, kẹp một cái nơ hình con bướm. Trên khuôn mặt nở một nụ cười xinh xắn, đuôi mắt cong cong, hai cái má lúm kia như rót ra mật vậy.
Mấy bạn nam lạ mặt vừa mới oang oang kia cứ như mất đi giọng nói vậy, không nói được một chữ nào, cứ thế mà đờ người ra, bọn họ chỉ có thể nghĩ thầm " đờ mờ nữ thần sao lại đáng yêu như vậy? Lại có thể đẹp đến mức này à? "
Khương Hạo lập tức đứng lên cười hì hì bảo bọn họ ngồi xuống " Nãy giờ chỉ đợi hai cậu thôi đó, để tớ bảo người ta mang đồ ăn lên. Cảm ơn nữ thần đã nể mặt tớ mà đến buổi tiệc ngày hôm nay, mặc dù mấy đứa này hơi điên nhưng đều là người tốt cả đấy cho nên cậu không cần sợ, cứ chơi thoải mái. Anh Phong, cậu nhớ để ý chăm sóc bạn cùng bàn nhỏ của cậu đấy. "
Tôn Miên Miên đưa quà cho Khương Hạo " Hôm nay Mộc Ca bị bệnh không đến được, đây là quà mà tớ cùng cậu ấy tặng cậu. "
" Aida quà cái gì mà quà, quà không quan trọng, hôm nay tớ chỉ muốn mượn cơ hội để cho mọi người cùng họp mặt vui chơi. "
Khương Hạo còn chưa nói hết đã bị ai đó đạp vào lưng, Lư Tiêu Hàn vạch trần cậu ấy " Bớt sĩ diện đi ba, một tháng trước ai là thằng điên cuồng ám chỉ nói rằng " tớ muốn AJ1 Obsidian "? "
" Đúng rồi, cậu ấy còn không biết xấu hổ nửa đêm nửa hôm đi gửi cho tôi cái link mua đồ đấy. "
Mọi người cười ầm cả lên.
*
Buổi tiệc hôm nay ăn cùng mọi người cứ như đánh trận vậy.
Không phải các món ăn không đủ mà còn ngược lại cơ, đồ ăn rất phong phú, bào ngư, hải sâm, tôm hùm,...
Nói vậy có lẽ mọi người không tin nhưng đám người ở đây ai chả là thiên kim thiếu gia con nhà giàu, họ đã sớm phát chán với mấy món này.
Nhưng mà bầu không khí hôm nay cực kỳ nóng, muốn ăn phải dành thế nên làm cho mấy món ăn càng ngon hơn.
Lý Mộc Ca ở nhà phát chán, cô ấy nhắn tin cho Tôn Miên Miên [ Thế nào? Vui không? Có anh nào đẹp trai không? ]
Tôn Miên Miên [ Có nha! ]
Lý Mộc Ca [ Aaaa, chụp ảnh, chụp ảnh gửi tớ xem nào!!! ]
Tôn Miên Miên đang tưởng tượng đến dáng vẻ buồn bã hối hận khi không được đi để ngắm trai của Lý Mộc Ca mà bật cười, cô lặng lẽ giơ điện thoại chụp ảnh gửi qua.
Vài giây sau Lý Mộc Ca trả lời [ Mặc dù Khương Hạo trang điểm thì cũng đã trang điểm nhưng tớ vẫn thấy cậu ta giống chó giả dạng người =)))) ]
Tôn Miên Miên [ Hmmmmm ]
Khi cất điện thoại vào túi, Tôn Miên Miên phát hiện ra thức ăn trong bát của mình đã chất đống thành núi còn Sở Phong thì vẫn đang làm tròn bổn phận của mình, đó chính là gắp thịt liên tục vào bát của cô....
Mắt thấy hai miếng thịt ngon nhất của con cá là phần bụng và phần má đều nằm trong bát của Tôn Miên Miên, Lư Tiêu Hàn và Khương Hạo không hẹn mà đều nhìn nhau.
Lư Tiêu Hàn "! "
Khương Hạo ". "
Lư Tiêu Hàn "!!! "
Khương Hạo ". "
Lư Tiêu Hàn hít sâu một hơi, cậu cùng Sở Phong đã quen nhau nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa bao giờ thấy Sở Phong quan tâm một cô gái đến như vậy, cả cơ thể của cậu ấy đều co lại thành điệu bộ sợ hãi rồi.
Lư Tiêu Hàn móc điện thoại ra nhanh tay bấm [ Tớ cảm giác ràng mình vừa ăn một tấn thức ăn cho chó đấy, tớ hoa mắt à? Bé Hạo, đến đây đánh thức tớ dậy đi!!! "
Khương Hạo [ Cậu không cảm thấy điều này là tốt à? Hoa Khôi x Nam Thần, Nữ Thần x Lão Đại. Tôi khóa couple này nhé, chìa khóa tôi cũng nuốt luôn, đừng hòng mở khóa. ]
Lư Tiêu Hàn [!?!?!?!?!?!?!?!? ]
Lư Tiêu Hàn mất một lúc lâu để tiêu hóa, cuối cùng cậu ấy quyết định đứng dậy tự đi thử một chút. Lư Tiêu Hàn cầm bát mình đi đến chỗ Sở Phong " Anh Phong, tớ cũng muốn ăn, gắp cho tớ với. "
Sở Phong chê, anh đẩy bát ra " Tự gắp đi, tay bị gãy à? "
" Không gãy nhưng mà tay của nữ thần cũng có gãy đâu? "
Sở Phong nghiêm túc nói " Đây là tớ chăm sóc cho bạn cùng bàn của tớ, cậu tự đi mà tìm bạn cùng bàn của cậu đi. "
Lư Tiêu Hàn "... " Con mẹ nó bạn cùng bàn của cậu không có đến! Hơn nữa nếu như cậu ấy có đến thì cũng sẽ không có chăm sóc cho Lư Tiêu Hàn kỹ càng vậy đâu!!!
Cậu ấy đang mải suy nghĩ thì lại thấy Sở Phong gắp lên một miếng thịt chiên nước mắm, ôn nhu nói với Tôn Miên Miên " Đũa của tôi vẫn còn sạch, câuj ăn nhanh lên trước khi nó nguội, cái này ăn nóng mới ngon. Thử xem thích không, nếu thích tôi sẽ kêu thêm một phần cho cậu. "
Lư Tiêu Hàn không nghi ngờ gì nữa, nếu đây không phải là tình yêu thì tình yêu là cái con mẹ gì nữa!?
Cả bàn ngồi đó nhưng Tôn Miên Miên vẫn không nhận ra sự khác thường trong họ, cô cứ như con chuột Hamster nhỏ ăn ăn ăn mấy món mà Sở Phong gắp cho cô. Hơn nữa đầu bếp nhà Khương Hạo nấu ăn cực kỳ ngon, cả hương vị lẫn màu sắc đều không chê vào đâu được, trên cả tiêu chuẩn.
Rất nhanh sau đó cô đã ăn no, vừa đẩy bát cơm ra thì bát súp cá nho nhỏ màu trắng ngọc bích xuất hiện " Nguội rồi đó, ăn đi không nóng lắm đâu, cũng không có rau mùi. * "
* Rau mùi: Còn gọi là ngò rí đó mấy bạn.
Tôn Miên Miên nháy mắt mấy cái gọi anh một tiếng " Sở Phong!!!!!!! "
Sở Phong đang lau ngón tay vì lúc nãy vô tình chạm vào vết dầu mỡ dính trên bàn, anh tùy ý " ừ " một cái.
Tôn Miên Miên dừng lại một chút, cô lại mở miệng kêu " Anh Phong "
__________________
Tác giả có điều muốn nói: Được rồi tôi biết rồi, để tôi thay các cô mắng tác giả -- Hư này, dám viết ra cái chương cẩu lương thế này.
_______________________
Vào thứ bảy, Tôn Miên Miên cùng Lý Mộc Ca đi đến trung tâm thương mại mới mở gần nhà để mua quà. Năn nỉ mãi cuối cùng Sở Phong cũng chịu nói cho cô là dạo gần đây Khương Hạo đang sưu tầm mấy đĩa nhạc cũ của ban nhạc XX ở nước ngoài.
Lý Mộc Ca tìm hiểu biết là ở tầng 1 của trung tâm thương mại này có một tiệm chuyên bán mấy đồ cũ hồi xưa, cô ấy bảo cứ vào thử vận may xem sao. Không ngờ lại có cái đĩa Khương Hạo cần thật nhưng giá lại chẳng hề " ưu ái " chút nào.
Tiền tiêu vặt của Lý Mộc Ca không ít, nhưng nếu dùng hết tiền vào cái đĩa thì sẽ không còn tiền mua sắm thế nên cô ấy bèn thương lượng cùng Tôn Miên Miên " Cái đĩa này mắc quá, bây giờ tớ có ý này. Món quà này cũng không dễ tìm thế nên cậu với tớ hợp tiền lại mua sau đó hai đứa tặng chung một món quà, thấy thế nào? "
Tôn Miên Miên suy nghĩ một hồi mới nhớ ra có người vẫn vì chuyện này mà ghen tị, cảm thấy đề nghị của Lý Mộc Ca cũng không tồi.
Lâu lâu mới được ra ngoài chơi, Lý Mộc Ca thấy nếu cứ vậy mà về nhà thì hơi phí thế nên cô nàng kéo theo Tôn Miên Miên đi ăn lẩu.
Đồ trang trí của tiệm lẩu đa số là màu đỏ, Tôn Miên Miên và Lý Mộc Ca ngồi vào bàn dành cho cặp đôi, rất nhanh nồi lẩu đã được mang ra.
Thật ra cả Tôn Miên Miễn lẫn Lý Mộc Ca đều không thích ăn cay lắm nhưng quả thật nhà hàng này làm lẩu ăn rất ngon. Họ gọi cả bàn thịt ăn cực kỳ ngon miệng.
Lý Mộc Ca phải uống hết một chai sữa đậu nành, ngậm mấy viên đá mới giảm được vị cay xè lan tỏa trong miệng.
Tôn Miên Miên khuyên " Cậu đừng có vừa ăn nóng vừa uống nước lạnh vào như vậy, dễ bị tiêu chảy lắm. "
" Không sao không sao, cơ thể tớ rất tốt. " Lý Mộc Ca không quá quan tâm trả lởi.
Sự thật sau đó đã dạy cho cô ấy một bài học: Nói trước bước không qua.
Buổi sáng chủ nhật, Tôn Miên Miên thấy Lý Mộc Ca nằm liệt luôn trên giường, đứng cũng không đứng nổi.
" Giờ mặt cậu trắng bệch, hai mắt trống rỗng. Nếu đổi giới tính thì chắc chắn giống như một chàng thư sinh ngu ngơ bị yêu quái hút hết dương khí trong Tây Du Ký ấy. "
" Đi đi đi, yêu quái cái gì, tối hôm qua tớ vào nhà vệ sinh đúng năm lần, đáng lẽ nên nghe lời cậu không ăn nóng uống nước lạnh mới đúng. " Lý Mộc Ca yếu ớt nói.
" Cốc cốc cốc " tiếng gõ cửa vang lên sau đó Tôn Á Vân đi vào, bà mang cái khay để bát cháo và thuốc vào.
Tôn Miên Miên đứng lên, cô rót ly nước ấm để sẵn trên bàn.
Lý Mộc Ca vừa ăn cháo vừa than thở " A, hiếm khi mới được tự do mà tớ lại bị bệnh là sao!? "
Tôn Á Vân nhéo mặt con gái mình " Con đó, mặt lại phúng phính lên rồi, ở trường buổi sáng chịu dậy sớm một chút, chạy mấy vòng có phải tốt không. "
Tôn Miên Miên đang do dự tối nay có nên đi tiệc sinh nhật của Khương Hạo không. Lúc đầu đáng lẽ là cô và Lý Mộc Ca đi chung, bây giờ cô ấy ốm nằm một đống như vậy Tôn Miên Miên có chút không muốn đi.
" Nếu vậy thì tối nay tớ cũng sẽ không đi, ở nhà với cậu rồi sáng mai chúng ta cùng về trường. "
" A không cần đâu, cậu đi thì cứ đi đi, nhớ đem theo quà là được rồi. "
Ngay cả Tôn Á Vân cũng lên tiếng " Con đi đi, lâu lâu mới được một dịp đi chơi cùng bạn bè như vậy rất tốt mà, bình thường đã học nhiều như vậy rồi. Cô với mẹ Khương Hạo tính ra chơi cũng thân, thằng bé ấy tính tình cũng rất tốt, đáng tin cậy. Nếu con ngại buổi tối về một mình thì chơi xong cứ gọi cho cô, cô sẽ cho tài xế đi đón con. "
Tôn Á Vân đã nói đến mức này rồi thì Tôn Miên Miên cũng chỉ bèn gật đầu.
Tiệc sinh nhật của Khương Hạo được tổ chức ở nhà riêng của cậu ấy. Nơi Khương Hạo có thể ăn uống, vui chơi thỏa thích.
Sở Phong đến sớm, anh đi vào chào Khương Hạo và mọi người một tiếng sau đó lại ra ngoài bấm điện thoại.
Hôm nay anh mặc áo đen, cả quần cũng đen, chỉ có tai nghe là màu trắng. Anh đang cúi nên hơn một nửa khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, chỉ có xương quai hàm mờ mờ ảo ảo hiện ra. Cho dù khiêm tốn đến đâu thì vẫn rất bắt mắt, mấy cô gái đi qua đều phải quay đầu nhìn lại.
Có mấy người cũng định mạnh dạn lại bắt chuyện nhưng lại bị cặp mắt lạnh lùng ảm đạm kia của anh dọa sợ.
Anh nhắn tin cho Tôn Miên Miên [ Cậu đi bằng cái gì đến đấy? ]
Tôn Miên Miên [ Tàu điện ngầm ]
Nhà Khương Hạo ở ngay trung tâm thành phố, hiện đại và sầm uất thế nên sẽ bị kẹt xe, đi tàu điện ngầm là giải pháp nhanh nhất.
Sở Phong [ Cậu ra cổng D đi, tôi ở đấy đợi cậu. ]
Tôn Miên Miên [ Ok ]
Tôn Miên Miên vừa đi ra đến cổng D đã thấy Sở Phong đứng dưới gốc cây long não * đợi cô rồi. Người này luôn có một ưu điểm, đó chính là cao, đứng trong đám đông rất dễ nhận ra. Kể cả bây giờ nếu anh không cao thì với khuôn mặt kia cũng dễ nhận ra rồi, trong một đám người mãi mãi là người tỏa sáng nhất.
Hôm nay là cuối tuần, đây còn là thành phố lớn nữa, rất nhiều trung tâm thương mại cùng khu vui chơi. Lượng người đổ ra đường không chỉ là khách bản địa mà còn là khách du lịch nữa. Một người hướng dẫn viên du lịch đi trước cầm cờ đỏ, phía sau một đoàn người nối đuôi theo cậu ta.
Mặc dù Tôn Miên Miên không thấp nhưng lại khá nhẹ nên bị dòng người đẩy tới đẩy lui.
Sở Phong dang tay ra bế cô lên một chút, ôm chặt cô vào lòng, làm vậy mới bảo vệ cô khỏi đám đông kia được nhưng ngược lại hai người chỉ cách mấy cm.
Tay của anh rất đẹp, khớp ngón tay rõ ràng, ngón tay dài và thẳng, dưới lớp da trắng còn thấy được gân xanh nổi lên.
Tôn Miên Miên nhìn chằm chằm vào tay anh mấy giây " Cậu không mỏi tay à? Bế lơ lửng thế này? "
Sở Phong nhướn mày " Ý cậu là tôi có thể buông tay ra à? "
Anh lại ôm cô chặt hơn.
Cô lườm anh một cái " Tớ không phải là búp bê sứ, đụng một chút không sao đâu. "
Sở Phong tiếc nuối ồ một tiếng nhưng vẫn tiếp tục ôm cô. ( Kanalz: Thật sự lúc edit câu này tôi chỉ muốn thêm dấu " =)))))) " vô thôi ấy. Phong ca ca của tôi ơi liêm sỉ anh đâu rồi =))))
Hai người cùng nhau đi đến nhà Khương Hạo, Sở Phong vừa đẩy cửa bước vào thì tiếng đùa giỡn bên trong đã phát ra rất rõ ràng.
Thấy anh đi vào, âm thanh ồn ào nhốn nháo cứ như bị ai bấm nút " stop " vậy, cả đám yên tĩnh trong chốc lát.
Lư Tiêu Hàn là người đầu tiên mở miệng " Hóa ra là anh Phong, tôi còn cứ tưởng nữ thần đến rồi chứ. " cậu ấy thất vọng nói.
" Tớ nghe nói rằng hôm nay nữ thần đến, biết sắp được gặp cô ấy thế nên tôi đã chải chuốt chuẩn bị kỹ càng. " Một bạn nam lạ mặt nói.
" Chải chuốt đã là cái gì, tôi đặc biệt chuẩn bị một cái tượng nho nhỏ tượng trưng cho tình bạn thuần khiết, hữu nghị hợp tác đây này. "
" Một hồi nữ thần đến tôi muốn là người đầu tiên cùng cô ấy chụp chung một tấm ảnh lưu niệm, con mẹ nó các cậu đừng có hòng giành với tôi! "
" Mắc gì cậu là người đầu tiên? Dựa vào cái gì mà đòi làm người đầu tiên. "
Người quen của Khương Hạo không ít nhưng hôm nay cậu ấy mời không nhiều người lắm, ngoại trừ những bạn bè tốt chơi thân trong lớp thì số còn lại đều là mấy cô ấm cậu ấm.
Sở Phong thấp giọng hừ một tiếng, anh đi vào trước sau đó nghiêng đầu nói với Tôn Miên Miên " Cậu cứ vào đi, không cần để ý đến mấy người đó, toàn là một lũ ngu ngốc. "
Lúc này cả phòng mới chú ý phía sau Sở Phong vẫn còn một người.
Tôn Miên Miên từ sau lưng Sở Phong bước ra, cô chào hỏi mọi người " Chào mọi người, tớ là Tôn Miên Miên. "
Bên trong nhà nháy mắt một cái lại yên tĩnh như hồi Sở Phong mở cửa ra.
Mọi người bình thường ở trường đều phải mặc đồng ý, phải tuân thủ rất nhiều quy tắc về ngoại hình bên ngoài, ví dụ như con trai không được để tóc dài qua tai, không được nhuộm. Còn về con gái thì không được trang điểm, đeo đồ trang sức có giá trị v.v
Còn hôm nay là cuối tuần, tất nhiên họ không cần phải làm theo mấy cái quy tắc đó nữa, tất cả mọi người đều thoải mái, tự do tự tại. Có một người bạn của Khương Hạo phá lệ mặc cái áo đinh tán theo phong cách Rock & Roll nổi loạn. Tóc được vuốt keo bồng bềnh như muốn bay cả ra ngoài rồi, đáng tiếc mặt cậu ấy hơi tròn nên giảm độ đẹp trai xuống đáng kể.
Có một vài người còn dẫn theo bạn gái của họ. Ở đây cũng không phải không có mấy người ăn mặc đàng hoàng, ba bốn cô gái ngồi bàn bên cạnh kia kìa. So với mọi người, Tôn Miên Miên mặc quần yếm trông giống với trẻ vị thành niên nhất...
Hôm nay cô để xõa tóc, kẹp một cái nơ hình con bướm. Trên khuôn mặt nở một nụ cười xinh xắn, đuôi mắt cong cong, hai cái má lúm kia như rót ra mật vậy.
Mấy bạn nam lạ mặt vừa mới oang oang kia cứ như mất đi giọng nói vậy, không nói được một chữ nào, cứ thế mà đờ người ra, bọn họ chỉ có thể nghĩ thầm " đờ mờ nữ thần sao lại đáng yêu như vậy? Lại có thể đẹp đến mức này à? "
Khương Hạo lập tức đứng lên cười hì hì bảo bọn họ ngồi xuống " Nãy giờ chỉ đợi hai cậu thôi đó, để tớ bảo người ta mang đồ ăn lên. Cảm ơn nữ thần đã nể mặt tớ mà đến buổi tiệc ngày hôm nay, mặc dù mấy đứa này hơi điên nhưng đều là người tốt cả đấy cho nên cậu không cần sợ, cứ chơi thoải mái. Anh Phong, cậu nhớ để ý chăm sóc bạn cùng bàn nhỏ của cậu đấy. "
Tôn Miên Miên đưa quà cho Khương Hạo " Hôm nay Mộc Ca bị bệnh không đến được, đây là quà mà tớ cùng cậu ấy tặng cậu. "
" Aida quà cái gì mà quà, quà không quan trọng, hôm nay tớ chỉ muốn mượn cơ hội để cho mọi người cùng họp mặt vui chơi. "
Khương Hạo còn chưa nói hết đã bị ai đó đạp vào lưng, Lư Tiêu Hàn vạch trần cậu ấy " Bớt sĩ diện đi ba, một tháng trước ai là thằng điên cuồng ám chỉ nói rằng " tớ muốn AJ1 Obsidian "? "
" Đúng rồi, cậu ấy còn không biết xấu hổ nửa đêm nửa hôm đi gửi cho tôi cái link mua đồ đấy. "
Mọi người cười ầm cả lên.
*
Buổi tiệc hôm nay ăn cùng mọi người cứ như đánh trận vậy.
Không phải các món ăn không đủ mà còn ngược lại cơ, đồ ăn rất phong phú, bào ngư, hải sâm, tôm hùm,...
Nói vậy có lẽ mọi người không tin nhưng đám người ở đây ai chả là thiên kim thiếu gia con nhà giàu, họ đã sớm phát chán với mấy món này.
Nhưng mà bầu không khí hôm nay cực kỳ nóng, muốn ăn phải dành thế nên làm cho mấy món ăn càng ngon hơn.
Lý Mộc Ca ở nhà phát chán, cô ấy nhắn tin cho Tôn Miên Miên [ Thế nào? Vui không? Có anh nào đẹp trai không? ]
Tôn Miên Miên [ Có nha! ]
Lý Mộc Ca [ Aaaa, chụp ảnh, chụp ảnh gửi tớ xem nào!!! ]
Tôn Miên Miên đang tưởng tượng đến dáng vẻ buồn bã hối hận khi không được đi để ngắm trai của Lý Mộc Ca mà bật cười, cô lặng lẽ giơ điện thoại chụp ảnh gửi qua.
Vài giây sau Lý Mộc Ca trả lời [ Mặc dù Khương Hạo trang điểm thì cũng đã trang điểm nhưng tớ vẫn thấy cậu ta giống chó giả dạng người =)))) ]
Tôn Miên Miên [ Hmmmmm ]
Khi cất điện thoại vào túi, Tôn Miên Miên phát hiện ra thức ăn trong bát của mình đã chất đống thành núi còn Sở Phong thì vẫn đang làm tròn bổn phận của mình, đó chính là gắp thịt liên tục vào bát của cô....
Mắt thấy hai miếng thịt ngon nhất của con cá là phần bụng và phần má đều nằm trong bát của Tôn Miên Miên, Lư Tiêu Hàn và Khương Hạo không hẹn mà đều nhìn nhau.
Lư Tiêu Hàn "! "
Khương Hạo ". "
Lư Tiêu Hàn "!!! "
Khương Hạo ". "
Lư Tiêu Hàn hít sâu một hơi, cậu cùng Sở Phong đã quen nhau nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa bao giờ thấy Sở Phong quan tâm một cô gái đến như vậy, cả cơ thể của cậu ấy đều co lại thành điệu bộ sợ hãi rồi.
Lư Tiêu Hàn móc điện thoại ra nhanh tay bấm [ Tớ cảm giác ràng mình vừa ăn một tấn thức ăn cho chó đấy, tớ hoa mắt à? Bé Hạo, đến đây đánh thức tớ dậy đi!!! "
Khương Hạo [ Cậu không cảm thấy điều này là tốt à? Hoa Khôi x Nam Thần, Nữ Thần x Lão Đại. Tôi khóa couple này nhé, chìa khóa tôi cũng nuốt luôn, đừng hòng mở khóa. ]
Lư Tiêu Hàn [!?!?!?!?!?!?!?!? ]
Lư Tiêu Hàn mất một lúc lâu để tiêu hóa, cuối cùng cậu ấy quyết định đứng dậy tự đi thử một chút. Lư Tiêu Hàn cầm bát mình đi đến chỗ Sở Phong " Anh Phong, tớ cũng muốn ăn, gắp cho tớ với. "
Sở Phong chê, anh đẩy bát ra " Tự gắp đi, tay bị gãy à? "
" Không gãy nhưng mà tay của nữ thần cũng có gãy đâu? "
Sở Phong nghiêm túc nói " Đây là tớ chăm sóc cho bạn cùng bàn của tớ, cậu tự đi mà tìm bạn cùng bàn của cậu đi. "
Lư Tiêu Hàn "... " Con mẹ nó bạn cùng bàn của cậu không có đến! Hơn nữa nếu như cậu ấy có đến thì cũng sẽ không có chăm sóc cho Lư Tiêu Hàn kỹ càng vậy đâu!!!
Cậu ấy đang mải suy nghĩ thì lại thấy Sở Phong gắp lên một miếng thịt chiên nước mắm, ôn nhu nói với Tôn Miên Miên " Đũa của tôi vẫn còn sạch, câuj ăn nhanh lên trước khi nó nguội, cái này ăn nóng mới ngon. Thử xem thích không, nếu thích tôi sẽ kêu thêm một phần cho cậu. "
Lư Tiêu Hàn không nghi ngờ gì nữa, nếu đây không phải là tình yêu thì tình yêu là cái con mẹ gì nữa!?
Cả bàn ngồi đó nhưng Tôn Miên Miên vẫn không nhận ra sự khác thường trong họ, cô cứ như con chuột Hamster nhỏ ăn ăn ăn mấy món mà Sở Phong gắp cho cô. Hơn nữa đầu bếp nhà Khương Hạo nấu ăn cực kỳ ngon, cả hương vị lẫn màu sắc đều không chê vào đâu được, trên cả tiêu chuẩn.
Rất nhanh sau đó cô đã ăn no, vừa đẩy bát cơm ra thì bát súp cá nho nhỏ màu trắng ngọc bích xuất hiện " Nguội rồi đó, ăn đi không nóng lắm đâu, cũng không có rau mùi. * "
* Rau mùi: Còn gọi là ngò rí đó mấy bạn.
Tôn Miên Miên nháy mắt mấy cái gọi anh một tiếng " Sở Phong!!!!!!! "
Sở Phong đang lau ngón tay vì lúc nãy vô tình chạm vào vết dầu mỡ dính trên bàn, anh tùy ý " ừ " một cái.
Tôn Miên Miên dừng lại một chút, cô lại mở miệng kêu " Anh Phong "
__________________
Tác giả có điều muốn nói: Được rồi tôi biết rồi, để tôi thay các cô mắng tác giả -- Hư này, dám viết ra cái chương cẩu lương thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.