Chương 22: Hẹn Hò Chốn Công Sở Chẳng Dễ Dàng
Diep Son
31/07/2023
Vừa đi vừa nói chuyện với hai người kia bỗng di động có tin nhắn vang lên, ngoài anh ra chẳng còn ai khác nhắn cho cô cả, nhìn thời gian vẫn còn hơn 10 phút mới vào giờ làm việc, cô lấy cớ muốn vào nhà vệ sinh để tách ra hai người kia ra để đi gặp anh.
Sợ người khác phát hiện hai người hẹn nhau ở chỗ vắng người, vừa thấy bóng dáng cô anh đã nhịn không nổi mà đi lại kéo cô ôm vào lòng, lên tiếng với giọng ủy khuất.
"Em có nhớ anh không?"
" Có mà anh ôm em chặt quá đi"
" Dám bỏ rơi anh đi ăn với người khác sao?"
"Thôi đừng giận em xin lỗi"
" Chiều nay anh đưa em về"
" Hai tuần này ban em tăng ca nên về trễ, nên anh cũng không cần đợi em đâu?"
" Vì hạng mục đó sao?"
" Ừm"
" Anh nói rồi tối chúng ta về chung, tan ca thì nhắn cho anh, anh không an tâm cho em về một mình đêm khuya thế đâu! Dạo gần đây vì có hạng mục lớn nên công việc cũng dày đặc hơn anh cũng nên tăng ca để hoàn thành"
" Vậy cũng được"
Cố Nhậm buông cô ra, anh cúi đầu xuống vừa định hôn lên môi cô đột nhiên cô nghe được tiếng bước chân từ phía cầu thang, cô giật mình hoảng hốt kéo anh chốn vào một góc, đợi khi không còn nghe tiếng bước chân nữa cô mới kéo anh ra ngoài.
Nhìn gương mặt bất mãn kia làm cô bật cười, nhón chân hôn lên môi anh một cái rồi chạy đi, cô sợ người khác phát hiện nên kết thúc càng nhanh càng tốt, chuyện hôn cô sẽ bù cho anh sau.
Cố Nhậm nhìn bóng lưng đã khuất anh mỉm cười, tuy trong lòng không được thỏa mãn nhưng vẫn được nụ hôn kia bù vào, cũng đã nạp đủ năng lượng để làm việc tiếp rồi.
Nhược Giang quay vào phòng làm việc vừa hay đúng giờ vào làm, cô nhẹ nhàng thở phào, cũng may tai cô rất thính nên mới không bị phát hiện ra lần sau cô sẽ chú ý nhiều hơn.
" Giang Giang em làm xong phần này thì đưa cho chị nha"
" Vâng ạ! Chị chờ em một chút"
Trong ban Marketing ai nấy cũng bận tối mặt tập trung vì phải giải quyết tài liệu, giờ đây chỉ còn nghe tiếng " lộc cộc" do bàn phím phát ra.
Hạng mục lớn này bọn họ không thể sai sót được nếu không họ không có nhiều tiền để bù lỗ vào đâu. Nhược Giang cầm tài liệu đến phòng in vừa hay lại gặp Bạch Điểm ở đây.
Nhược Giang gật đầu với cô ta một cái coi như chào hỏi, đứng đằng sau chờ cô ta in, Bạch Điểm nhìn gương mặt cô chẳng thể nào ưa nổi.
" Nè cô với anh ấy quen nhau bao lâu rồi?"
" Cô hỏi tôi sao?"
" Ở đây ngoài cô chẳng còn người thứ ba không hỏi cô chẳng lẽ tôi tự hỏi bản thân mình?"
" Nhìn xem đây là giờ làm việc không thể nói chuyện riêng được nên tôi không thể trả lời cho giám đốc Bạch được! à chuyện này là chuyện cá nhân của tôi cảm ơn cô đã quan tâm nhiều như vậy"
" Cô...loại người như cô cũng xứng với anh ấy sao? Cô đang ảo tưởng sao? Anh ấy chắc là thấy hứng thú nhất thời mới đồng ý quen cô thôi, cô đừng tưởng bở"
" Giám đốc Bạch đang ghen tị với tôi sao?"
" C..cô nói gì chứ? Ghen tị với loại người như cô sao? Ha"
" Ờh tài liệu cô xong rồi kìa"
" Hứ cô đừng đắc ý sớm như vậy" tức giận cầm tài liệu bỏ đi.
Xem gương mặt tức tối của Bạch Điểm làm tâm trạng cô thoải mái không ít, ỷ mình có chức vụ mà muốn làm khó dễ với cô sao?
Vài người gần đó không biết hai người nói gì nhưng làm cho Bạch Điểm mang cục tức về thì âm thầm tán dương cô, nhìn cô như một vị thần nào đấy, làm cho cô có chút khó hiểu nhìn mọi người.
Những lời cô ta nói quả thật không sai cô chẳng hề xứng với anh chút nào cả, thở dài một cái cô không cho bản thân suy nghĩ tiêu cực nữa, cô phải cố gắng nổ lực nhiều hơn để xứng với anh hơn.
Thời gian trôi qua thật nhanh nhưng tài liệu xử lý vẫn còn nhiều, những người khác trong phòng không thể chịu nỗi liền đứng lên pha cho mình một cốc coffee để bản thân tỉnh táo một chút.
Nhược Giang rất nghiêm túc hoàn thành công việc của mình, Nguyệt Đồng và Linh San nhìn thấy mà thán phục không thôi, chẳng mấy chốc khi nhìn lại đồng hồ cũng đã 23 giờ khuya, trưởng phòng Hàn thấy vậy liền bảo mọi người về ngày mai sẽ làm tiếp tục.
" Giang Giang em về cùng chị luôn không?"
" Dạ thôi ạ! Em gọi xe là được rồi"
" Đúng rồi để cho chị Đồng chở chúng ta về đi! Cậu là con gái về một mình cũng chẳng an toàn đâu"
" Đường về nhà em ngược hướng với nhà hai người, thật sự không cần phiền phức vậy đâu! Vậy em đi trước nha, bye hai người "
Cô sợ bản thân còn tiếp tục ở lại thì hai người họ sẽ kéo cô lên xe mất, nhận được tin nhắn của anh, biết anh đang đợi mình chỗ đỗ xe cô nhanh chân đi đến.
Khi bước vào trong xe Cố Nhậm còn tính thơm cô nhưng lại bị cô đẩy lại gần hơn để che chắn cho cô, bởi vì cô thấy Linh San và Nguyệt đang nhìn về hướng này.
Với tầm nhìn hai người quả nhiên thấy Cố Nhậm giống như đang hôn người khác giới nhưng lại bị che mất nên không thể thấy mặt người đó, hai người sợ bị anh phát hiện nên chuồn đi vào xe của mình.
" Hai người đi chưa?"
" Đi rồi"
" Phù may quá! Anh lái xe nhanh đi"
" Ừm"
Sợ người khác phát hiện hai người hẹn nhau ở chỗ vắng người, vừa thấy bóng dáng cô anh đã nhịn không nổi mà đi lại kéo cô ôm vào lòng, lên tiếng với giọng ủy khuất.
"Em có nhớ anh không?"
" Có mà anh ôm em chặt quá đi"
" Dám bỏ rơi anh đi ăn với người khác sao?"
"Thôi đừng giận em xin lỗi"
" Chiều nay anh đưa em về"
" Hai tuần này ban em tăng ca nên về trễ, nên anh cũng không cần đợi em đâu?"
" Vì hạng mục đó sao?"
" Ừm"
" Anh nói rồi tối chúng ta về chung, tan ca thì nhắn cho anh, anh không an tâm cho em về một mình đêm khuya thế đâu! Dạo gần đây vì có hạng mục lớn nên công việc cũng dày đặc hơn anh cũng nên tăng ca để hoàn thành"
" Vậy cũng được"
Cố Nhậm buông cô ra, anh cúi đầu xuống vừa định hôn lên môi cô đột nhiên cô nghe được tiếng bước chân từ phía cầu thang, cô giật mình hoảng hốt kéo anh chốn vào một góc, đợi khi không còn nghe tiếng bước chân nữa cô mới kéo anh ra ngoài.
Nhìn gương mặt bất mãn kia làm cô bật cười, nhón chân hôn lên môi anh một cái rồi chạy đi, cô sợ người khác phát hiện nên kết thúc càng nhanh càng tốt, chuyện hôn cô sẽ bù cho anh sau.
Cố Nhậm nhìn bóng lưng đã khuất anh mỉm cười, tuy trong lòng không được thỏa mãn nhưng vẫn được nụ hôn kia bù vào, cũng đã nạp đủ năng lượng để làm việc tiếp rồi.
Nhược Giang quay vào phòng làm việc vừa hay đúng giờ vào làm, cô nhẹ nhàng thở phào, cũng may tai cô rất thính nên mới không bị phát hiện ra lần sau cô sẽ chú ý nhiều hơn.
" Giang Giang em làm xong phần này thì đưa cho chị nha"
" Vâng ạ! Chị chờ em một chút"
Trong ban Marketing ai nấy cũng bận tối mặt tập trung vì phải giải quyết tài liệu, giờ đây chỉ còn nghe tiếng " lộc cộc" do bàn phím phát ra.
Hạng mục lớn này bọn họ không thể sai sót được nếu không họ không có nhiều tiền để bù lỗ vào đâu. Nhược Giang cầm tài liệu đến phòng in vừa hay lại gặp Bạch Điểm ở đây.
Nhược Giang gật đầu với cô ta một cái coi như chào hỏi, đứng đằng sau chờ cô ta in, Bạch Điểm nhìn gương mặt cô chẳng thể nào ưa nổi.
" Nè cô với anh ấy quen nhau bao lâu rồi?"
" Cô hỏi tôi sao?"
" Ở đây ngoài cô chẳng còn người thứ ba không hỏi cô chẳng lẽ tôi tự hỏi bản thân mình?"
" Nhìn xem đây là giờ làm việc không thể nói chuyện riêng được nên tôi không thể trả lời cho giám đốc Bạch được! à chuyện này là chuyện cá nhân của tôi cảm ơn cô đã quan tâm nhiều như vậy"
" Cô...loại người như cô cũng xứng với anh ấy sao? Cô đang ảo tưởng sao? Anh ấy chắc là thấy hứng thú nhất thời mới đồng ý quen cô thôi, cô đừng tưởng bở"
" Giám đốc Bạch đang ghen tị với tôi sao?"
" C..cô nói gì chứ? Ghen tị với loại người như cô sao? Ha"
" Ờh tài liệu cô xong rồi kìa"
" Hứ cô đừng đắc ý sớm như vậy" tức giận cầm tài liệu bỏ đi.
Xem gương mặt tức tối của Bạch Điểm làm tâm trạng cô thoải mái không ít, ỷ mình có chức vụ mà muốn làm khó dễ với cô sao?
Vài người gần đó không biết hai người nói gì nhưng làm cho Bạch Điểm mang cục tức về thì âm thầm tán dương cô, nhìn cô như một vị thần nào đấy, làm cho cô có chút khó hiểu nhìn mọi người.
Những lời cô ta nói quả thật không sai cô chẳng hề xứng với anh chút nào cả, thở dài một cái cô không cho bản thân suy nghĩ tiêu cực nữa, cô phải cố gắng nổ lực nhiều hơn để xứng với anh hơn.
Thời gian trôi qua thật nhanh nhưng tài liệu xử lý vẫn còn nhiều, những người khác trong phòng không thể chịu nỗi liền đứng lên pha cho mình một cốc coffee để bản thân tỉnh táo một chút.
Nhược Giang rất nghiêm túc hoàn thành công việc của mình, Nguyệt Đồng và Linh San nhìn thấy mà thán phục không thôi, chẳng mấy chốc khi nhìn lại đồng hồ cũng đã 23 giờ khuya, trưởng phòng Hàn thấy vậy liền bảo mọi người về ngày mai sẽ làm tiếp tục.
" Giang Giang em về cùng chị luôn không?"
" Dạ thôi ạ! Em gọi xe là được rồi"
" Đúng rồi để cho chị Đồng chở chúng ta về đi! Cậu là con gái về một mình cũng chẳng an toàn đâu"
" Đường về nhà em ngược hướng với nhà hai người, thật sự không cần phiền phức vậy đâu! Vậy em đi trước nha, bye hai người "
Cô sợ bản thân còn tiếp tục ở lại thì hai người họ sẽ kéo cô lên xe mất, nhận được tin nhắn của anh, biết anh đang đợi mình chỗ đỗ xe cô nhanh chân đi đến.
Khi bước vào trong xe Cố Nhậm còn tính thơm cô nhưng lại bị cô đẩy lại gần hơn để che chắn cho cô, bởi vì cô thấy Linh San và Nguyệt đang nhìn về hướng này.
Với tầm nhìn hai người quả nhiên thấy Cố Nhậm giống như đang hôn người khác giới nhưng lại bị che mất nên không thể thấy mặt người đó, hai người sợ bị anh phát hiện nên chuồn đi vào xe của mình.
" Hai người đi chưa?"
" Đi rồi"
" Phù may quá! Anh lái xe nhanh đi"
" Ừm"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.