Chương 15: Tỏ Tình Thất Bại
Diep Son
31/07/2023
Trong đầu cô muốn nổ tung luôn rồi, vì bất ngờ bởi nụ hôn của anh cô chẳng biết phải đối diện anh như thế nào mới bỏ chạy như vậy.
Khi cảm nhận được môi của anh phủ lên trái tim cô đã rung động rồi, nếu cứ ở trước mặt anh như thế cô sợ bản thân sẽ không khống chế được mà cưỡng hôn anh mất.
Giọng trầm ấm của anh bên tai khiến cả thân người cô cứng đờ ra quên cả chống cự, nếu cứ tiếp tục như thế cô sẽ đổ anh mất thôi.
" Khi nãy em nói quan hệ chúng ta chỉ là cấp trên với cấp dưới, tôi ghét cay ghét đắng nó, từ lúc em vào ngồi vị trí phỏng vấn tôi đã để ý em, cho đến khi lúc nào chẳng hay tôi đã sa vào lưới tình của em rồi nên tôi muốn chúng ta bắt đầu một mối quan hệ khác! em đồng ý chứ?"
" T..tôi không biết"
" Nếu em muốn suy nghĩ thì tôi cho em thời gian suy nghĩ! Nếu em không đồng ý thì lần sau tôi cũng đều tỏ tình với em như thế này cho đến khi em đồng ý với tôi thì thôi nên em chuẩn bị đi tiếp nhận sự phiền phức này của tôi đi! Bây giờ tôi đưa em về đi thôi"
Không để cô trả lời anh trực tiếp cầm tay kéo cô đi, hai người đi cùng một con đường nhưng ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Cô cố gắng thoát khỏi bàn tay của anh nhưng vẫn không được, anh còn cố gắng nắm chặt hơn. Đến con hẻm quen thuộc cô muốn anh dừng lại nhưng anh vẫn tiếp tục cầm tay cô đi tiếp.
" Anh không cần đưa tôi đi tiếp đâu?"
" Không được! Tôi muốn tận mắt nhìn em an toàn vào nhà"
"Nhà tôi rất gần tôi tự đi vào được "
" Không được! Cứ nghe lời tôi cấm cãi bướng"
Thấy bản thân không thuyết phục được anh nên mặc kệ đi theo anh, đến trước cửa nhà anh mới buông tay cô ra, trước khi vào nhà cô còn bị anh kéo lại ôm vào lòng.
" Ngủ ngon"
" Anh cũng ngủ ngon, anh về bằng cách nào ở đây rất khó bắt xe"
" Tôi lái xe đến đây"
" Vậy chiếc xe trước..."
" Ừm là tôi nhớ em nên mới lái đến đây muốn gặp em, chắc ông trời thấy nổ lực của tôi nên mới cho cơ hội gặp em"
" Vậy anh lái xe về cẩn thận! à ngủ ngon"
Cô đi nhanh vào trong nếu không anh sẽ thấy gương mặt xấu hổ của cô mất. Vừa đến phòng cô liền lăn qua lăn lại tay chân múa loạn xạ, trái tim cô một lần nữa đập nhanh.
" Aaa điên mất thôi"
Trong tối hôm nay cô lại nhận được kinh hỉ lớn như vậy, được nắm tay, lại liên tưởng đến bàn tay lớn của anh bao phủ cả bàn tay nhỏ bé của mình gương mặt cô ửng hồng lên.
Còn có bị mất nụ hôn đầu nữa, nghĩ đi nghĩ lại cô cũng chẳng thiệt thòi gì vì anh rất đẹp trai bù lại cô đã quá hời rồi.
Nghĩ đến nụ hôn lúc nãy cô lấy tay sờ môi mình sau đó mỉm cười, anh còn nói sẽ vì cô mà tỏ tình mỗi ngày, trái tim bé bỏng của cô đã bắt đầu rung động thêm lần nữa.
Đang vui mừng nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân lại tuột đi cảm xúc, anh có thân phận cao quý còn cô chỉ là một người ở dưới đáy xã hội, cô chẳng xứng với anh chút nào cả.
Chuyện của cô giống như truyện lọ lem vậy, nhưng kết cục của lọ lem sẽ được hoàng tử yêu thương hết mực sống với nhau suốt đời ngược lại kết cục của cô sẽ như thế nào đây.
Càng nghĩ đến trong lòng cảm thấy mất mác nên cô quyết định dẹp sang một bên, cô ngồi dậy bước xuống lấy đồ rồi ngâm mình trong bồn tắm để thư giãn đầu óc.
Nhìn thấy cô hối hả đóng cửa để trốn, anh nhịn không được mà khoé môi nâng lên, cảm thấy hôm nay cũng không tệ, nhớ đến cảnh hai người chạm môi nhau liền nở nụ cười, môi cô rất ngọt, nhất định anh sẽ có cơ hội thưởng thức nó.
Nhưng đi được nửa đoạn lại quên mất việc hỏi cô về nhà anh, muốn quay lại sợ làm phiền cô, vậy thì về nhà sẽ nhắn tin hỏi cô sao.
Đến khi anh bước ra con hẻm nhỏ đó thì thấy một người đang nhìn mình.
" Cậu là chủ nhân của chiếc xe đó?"
" Phải"
" Chắc cậu tò mò về tôi rồi! Tôi là bà Trần là người cho thuê nhà ở đây! Tôi thấy đến thời gian cậu lại chiếc xe đó đến đây nhiều lần nhưng không hề xuống xe làm cho tôi chút hiếu kì! Khi nãy tôi còn thấy cậu và con bé Nhược Giang đi chung hai người quen nhau sao?"
" Cháu với cô ấy là đồng nghiệp"
" Cậu để ý con bé sao?"
" Cháu thể hiện rõ như vậy sao?"
" Ừm! Haha! con bé đó rất đáng thương, nếu cậu yêu con bé thật lòng thì bảo vệ nó cẩn thận đừng làm tổn thương nó! Tôi luôn xem con bé là người thân của tôi nên mới nói nhiều với cậu như vậy! Không còn sớm nữa cậu về lái xe cẩn thận"
" Bác cứ yên tâm! cháu sẽ không bao giờ tổn thương cô ấy đâu! cháu xin phép "
"Ừm"
Bác Trần nhìn chiếc xe dần biến mất tâm trạng có chút vui, thật ra bà cũng hiểu được hoàn cảnh của Nhược Giang vì cô đã kể cho bà nghe rồi, tuy được một chút nhưng bà có thể đoán ra được.
Khi cảm nhận được môi của anh phủ lên trái tim cô đã rung động rồi, nếu cứ ở trước mặt anh như thế cô sợ bản thân sẽ không khống chế được mà cưỡng hôn anh mất.
Giọng trầm ấm của anh bên tai khiến cả thân người cô cứng đờ ra quên cả chống cự, nếu cứ tiếp tục như thế cô sẽ đổ anh mất thôi.
" Khi nãy em nói quan hệ chúng ta chỉ là cấp trên với cấp dưới, tôi ghét cay ghét đắng nó, từ lúc em vào ngồi vị trí phỏng vấn tôi đã để ý em, cho đến khi lúc nào chẳng hay tôi đã sa vào lưới tình của em rồi nên tôi muốn chúng ta bắt đầu một mối quan hệ khác! em đồng ý chứ?"
" T..tôi không biết"
" Nếu em muốn suy nghĩ thì tôi cho em thời gian suy nghĩ! Nếu em không đồng ý thì lần sau tôi cũng đều tỏ tình với em như thế này cho đến khi em đồng ý với tôi thì thôi nên em chuẩn bị đi tiếp nhận sự phiền phức này của tôi đi! Bây giờ tôi đưa em về đi thôi"
Không để cô trả lời anh trực tiếp cầm tay kéo cô đi, hai người đi cùng một con đường nhưng ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Cô cố gắng thoát khỏi bàn tay của anh nhưng vẫn không được, anh còn cố gắng nắm chặt hơn. Đến con hẻm quen thuộc cô muốn anh dừng lại nhưng anh vẫn tiếp tục cầm tay cô đi tiếp.
" Anh không cần đưa tôi đi tiếp đâu?"
" Không được! Tôi muốn tận mắt nhìn em an toàn vào nhà"
"Nhà tôi rất gần tôi tự đi vào được "
" Không được! Cứ nghe lời tôi cấm cãi bướng"
Thấy bản thân không thuyết phục được anh nên mặc kệ đi theo anh, đến trước cửa nhà anh mới buông tay cô ra, trước khi vào nhà cô còn bị anh kéo lại ôm vào lòng.
" Ngủ ngon"
" Anh cũng ngủ ngon, anh về bằng cách nào ở đây rất khó bắt xe"
" Tôi lái xe đến đây"
" Vậy chiếc xe trước..."
" Ừm là tôi nhớ em nên mới lái đến đây muốn gặp em, chắc ông trời thấy nổ lực của tôi nên mới cho cơ hội gặp em"
" Vậy anh lái xe về cẩn thận! à ngủ ngon"
Cô đi nhanh vào trong nếu không anh sẽ thấy gương mặt xấu hổ của cô mất. Vừa đến phòng cô liền lăn qua lăn lại tay chân múa loạn xạ, trái tim cô một lần nữa đập nhanh.
" Aaa điên mất thôi"
Trong tối hôm nay cô lại nhận được kinh hỉ lớn như vậy, được nắm tay, lại liên tưởng đến bàn tay lớn của anh bao phủ cả bàn tay nhỏ bé của mình gương mặt cô ửng hồng lên.
Còn có bị mất nụ hôn đầu nữa, nghĩ đi nghĩ lại cô cũng chẳng thiệt thòi gì vì anh rất đẹp trai bù lại cô đã quá hời rồi.
Nghĩ đến nụ hôn lúc nãy cô lấy tay sờ môi mình sau đó mỉm cười, anh còn nói sẽ vì cô mà tỏ tình mỗi ngày, trái tim bé bỏng của cô đã bắt đầu rung động thêm lần nữa.
Đang vui mừng nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân lại tuột đi cảm xúc, anh có thân phận cao quý còn cô chỉ là một người ở dưới đáy xã hội, cô chẳng xứng với anh chút nào cả.
Chuyện của cô giống như truyện lọ lem vậy, nhưng kết cục của lọ lem sẽ được hoàng tử yêu thương hết mực sống với nhau suốt đời ngược lại kết cục của cô sẽ như thế nào đây.
Càng nghĩ đến trong lòng cảm thấy mất mác nên cô quyết định dẹp sang một bên, cô ngồi dậy bước xuống lấy đồ rồi ngâm mình trong bồn tắm để thư giãn đầu óc.
Nhìn thấy cô hối hả đóng cửa để trốn, anh nhịn không được mà khoé môi nâng lên, cảm thấy hôm nay cũng không tệ, nhớ đến cảnh hai người chạm môi nhau liền nở nụ cười, môi cô rất ngọt, nhất định anh sẽ có cơ hội thưởng thức nó.
Nhưng đi được nửa đoạn lại quên mất việc hỏi cô về nhà anh, muốn quay lại sợ làm phiền cô, vậy thì về nhà sẽ nhắn tin hỏi cô sao.
Đến khi anh bước ra con hẻm nhỏ đó thì thấy một người đang nhìn mình.
" Cậu là chủ nhân của chiếc xe đó?"
" Phải"
" Chắc cậu tò mò về tôi rồi! Tôi là bà Trần là người cho thuê nhà ở đây! Tôi thấy đến thời gian cậu lại chiếc xe đó đến đây nhiều lần nhưng không hề xuống xe làm cho tôi chút hiếu kì! Khi nãy tôi còn thấy cậu và con bé Nhược Giang đi chung hai người quen nhau sao?"
" Cháu với cô ấy là đồng nghiệp"
" Cậu để ý con bé sao?"
" Cháu thể hiện rõ như vậy sao?"
" Ừm! Haha! con bé đó rất đáng thương, nếu cậu yêu con bé thật lòng thì bảo vệ nó cẩn thận đừng làm tổn thương nó! Tôi luôn xem con bé là người thân của tôi nên mới nói nhiều với cậu như vậy! Không còn sớm nữa cậu về lái xe cẩn thận"
" Bác cứ yên tâm! cháu sẽ không bao giờ tổn thương cô ấy đâu! cháu xin phép "
"Ừm"
Bác Trần nhìn chiếc xe dần biến mất tâm trạng có chút vui, thật ra bà cũng hiểu được hoàn cảnh của Nhược Giang vì cô đã kể cho bà nghe rồi, tuy được một chút nhưng bà có thể đoán ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.