Chương 12: Quỳ
Rosie
06/03/2024
Sau bữa trưa Đảo Nhi cũng trở về nhà, cái tên đó chẳng hiểu hôm nay bị gì nữa, theo cô biết bình thường anh ta rất ít khi ăn đồ ăn trưa của nhà bếp, như mọi ngày anh ta sẽ cùng trợ lý ăn thức ăn gần công ty, vậy mà hôm nay bắt cô mang đến tận văn phòng để hắn ăn, thấy cô rảnh quá nên sinh chuyện sao?
Buổi chiều, Đảo Nhi đi dạo xung quanh nhà, hôm nay cô mới có thời gian ngắm nhìn thật kỹ khung cảnh của Nghiêm gia, mọi ngóc ngách đều được trang trí rất kỹ, nghe nói đều là lão phu nhân chuẩn bị.
Đang đi thì đột nhiên cô nhìn thấy Viên Hân, cảm thấy cô ta không khác gì âm hồn bất tán đi đâu cũng bắt gặp, Đảo Nhi không muốn tự chuốc họa vào thân, cô cố tình né tránh nhưng Viên Hân không muốn như vậy.
“ Đảo Nhi.”
Đảo Nhi thở dài xem như không thể tránh rồi, cô nhìn về phía Viên Hân, mỉm cười nói:
“ Viên tiểu thư có việc gì?”
“ À cũng không có gì, tôi muốn nói chuyện với cô, chúng ta ra kia được không?”
Nói chuyện? Cô thì có gì cần phải nói với cô ta chứ? Nghĩ là vậy nhưng cô không thể thất lễ, cả hai đi đến một bàn gần đó ngồi xuống, người làm trong nhà nhanh chóng rót trà cho cả hai.
“ Tôi ở lại đây một thời gian sẽ không làm phiền cô chứ?”
Viên Hân nhàn nhã uống trà, ánh mắt đặt trên gương mặt của Đảo Nhi, cô ta cố tình dò xét.
“ Không, sao cô lại nói vậy.”
“ Cũng không có gì, tôi và nhà họ Nghiêm thì không còn gì xa lạ nữa, có thể nói là rất thân thiết, tôi chỉ sợ là cô khó chịu thôi.”
Trong câu nói kia quá rõ ràng ý tứ, cô ta vạch rõ ranh giới giữa cô và nhà họ Nghiêm, ý muốn bảo cô chỉ là người ở ngoài.
Trên gương mặt Đảo Nhi chẳng có mấy biến chuyển, cô nhẹ nhàng nhìn cô ấy, mỉm cười nói:
“ Không sao, mối quan hệ của cô và nhà chồng tôi, tôi biết rất rõ, sáng nay bà nội đã hỏi ý tôi về sự xuất hiện của cô rồi, cô đừng lo.”
Đảo Nhi không muốn nói nhiều với loại người này, mong nói ít cô ta hiểu nhiều, nên biết địa vị của mình ở đâu mà cư xử cho chuẩn mực.
“ Cô!”
Đột nhiên Viên Hân cầm ly trà lên tạt thẳng vào tay cô ấy rồi hét lớn, Đảo Nhi cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, cô quay đầu lại liền nhìn thấy mẹ chồng cô đang đi đến thì ra là vậy.
Đảo Nhi nhếch môi nhìn Viên Hân, nụ cười thể hiện rõ sự khinh bỉ, cô cầm bình trà ngay trên bàn tạt thẳng vào tay cô ta.
Nước trà nóng nhanh chóng lan khắp tế bào, Viên Hân đưa ánh mắt không ngờ nhìn Đảo Nhi, cô ta không ngờ Đảo Nhi lại làm vậy, nhất thời ngây người.
“ Viên Hân, tay con bị gì vậy?”
“ Viên tiểu thư đang cùng con nói chuyện, không cẩn thận mà ấm trà đổ vào tay ạ.”
Đảo Nhi là người trả lời trước, khi nãy Đảo Nhi ngồi quay lưng về phía của Thư Nhiễm nên đương nhiên bà ta không thể thấy được những gì cô làm.
“ Không, là cô ta, cô ta đổ trà vào tay con.”
Viên Hân không ngờ Đảo Nhi lại nói như vậy, làm như vậy không phải người được lợi là Viên Hân sao, Đảo Nhi nhất định sẽ mang tội vừa ăn cắp vừa la làng.
Thư Nhiễm nhíu mày, nhìn Viên Hân rồi lại nhìn Đảo Nhi, vết thương trên tay Viên Hân đang phồng đỏ lên, bà ta đương nhiên tin Viên Hân, những gì Đảo Nhi nói tuy không phải không thể xảy ra nhưng để chọn tin tưởng, thì bà ta chọn Viên Hân.
“ Cô nói nhăn nói cuội gì vậy, sao Viên Hân phải tự đổ trà vào tay nó, nhất định là cô, cô ghen tị vì Viên Hân được Nghiêm gia chúng tôi yêu thương nên mới sinh lòng ganh ghét.”
Thư Nhiễm khó chịu đẩy vai Đảo Nhi, bà ta đổ lỗi cho Đảo Nhi là vì ghen ghét với Viên Hân nên mới làm vậy.
Càng nói Đảo Nhi lại càng cảm thấy buồn cười, Viên Hân có gì mà để cô ghen tị, người lấy được Gia Minh là cô, người làm dâu nhà họ Nghiêm cũng là cô, sao cô phải ghen tị.
“ Dì à, Đảo Nhi không thích con sống ở đây, hay là dì cứ để con ra ngoài ở cũng được ạ.”
Viên Hân cầm lấy bàn tay đang đau run run nói, giọng điệu vô cùng hiểu chuyện, Thư Nhiễm nghe đến đây liền tiếp tục cất lời:
“ Con không phải đi đâu cả, Đảo Nhi không mau xin lỗi Viên Hân, sau khi xin lỗi xong tôi phạt cô quỳ dưới từ đường hết đêm nay.”
Đảo Nhi nhanh chóng quỳ xuống cô đưa ánh mắt vô tội nhìn Thư Nhiễm.
“ Mẹ à, con không có mà.”
Viên Hân nhìn thấy cảnh này đương nhiên rất hài lòng, phần thắng hoàn toàn nghiêng về phía ả ta, cô ta cũng chẳng hiểu vì sao Đảo Nhi lại làm vậy, nhìn vết thương trên tay, nó đỏ rần lên, so với một ly trà ban nãy của ả thì đúng là bình trà kia của Đảo Nhi vẫn chất lượng hơn.
...****************...
Thông báo: Mọi người tích cực like và comment truyện-nếu trước khi cập nhật chap 20 mà truyện đạt 100 like trên tổng số chương hiện có thì mình sẽ bão chap nhé!
...****************...
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.
Buổi chiều, Đảo Nhi đi dạo xung quanh nhà, hôm nay cô mới có thời gian ngắm nhìn thật kỹ khung cảnh của Nghiêm gia, mọi ngóc ngách đều được trang trí rất kỹ, nghe nói đều là lão phu nhân chuẩn bị.
Đang đi thì đột nhiên cô nhìn thấy Viên Hân, cảm thấy cô ta không khác gì âm hồn bất tán đi đâu cũng bắt gặp, Đảo Nhi không muốn tự chuốc họa vào thân, cô cố tình né tránh nhưng Viên Hân không muốn như vậy.
“ Đảo Nhi.”
Đảo Nhi thở dài xem như không thể tránh rồi, cô nhìn về phía Viên Hân, mỉm cười nói:
“ Viên tiểu thư có việc gì?”
“ À cũng không có gì, tôi muốn nói chuyện với cô, chúng ta ra kia được không?”
Nói chuyện? Cô thì có gì cần phải nói với cô ta chứ? Nghĩ là vậy nhưng cô không thể thất lễ, cả hai đi đến một bàn gần đó ngồi xuống, người làm trong nhà nhanh chóng rót trà cho cả hai.
“ Tôi ở lại đây một thời gian sẽ không làm phiền cô chứ?”
Viên Hân nhàn nhã uống trà, ánh mắt đặt trên gương mặt của Đảo Nhi, cô ta cố tình dò xét.
“ Không, sao cô lại nói vậy.”
“ Cũng không có gì, tôi và nhà họ Nghiêm thì không còn gì xa lạ nữa, có thể nói là rất thân thiết, tôi chỉ sợ là cô khó chịu thôi.”
Trong câu nói kia quá rõ ràng ý tứ, cô ta vạch rõ ranh giới giữa cô và nhà họ Nghiêm, ý muốn bảo cô chỉ là người ở ngoài.
Trên gương mặt Đảo Nhi chẳng có mấy biến chuyển, cô nhẹ nhàng nhìn cô ấy, mỉm cười nói:
“ Không sao, mối quan hệ của cô và nhà chồng tôi, tôi biết rất rõ, sáng nay bà nội đã hỏi ý tôi về sự xuất hiện của cô rồi, cô đừng lo.”
Đảo Nhi không muốn nói nhiều với loại người này, mong nói ít cô ta hiểu nhiều, nên biết địa vị của mình ở đâu mà cư xử cho chuẩn mực.
“ Cô!”
Đột nhiên Viên Hân cầm ly trà lên tạt thẳng vào tay cô ấy rồi hét lớn, Đảo Nhi cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, cô quay đầu lại liền nhìn thấy mẹ chồng cô đang đi đến thì ra là vậy.
Đảo Nhi nhếch môi nhìn Viên Hân, nụ cười thể hiện rõ sự khinh bỉ, cô cầm bình trà ngay trên bàn tạt thẳng vào tay cô ta.
Nước trà nóng nhanh chóng lan khắp tế bào, Viên Hân đưa ánh mắt không ngờ nhìn Đảo Nhi, cô ta không ngờ Đảo Nhi lại làm vậy, nhất thời ngây người.
“ Viên Hân, tay con bị gì vậy?”
“ Viên tiểu thư đang cùng con nói chuyện, không cẩn thận mà ấm trà đổ vào tay ạ.”
Đảo Nhi là người trả lời trước, khi nãy Đảo Nhi ngồi quay lưng về phía của Thư Nhiễm nên đương nhiên bà ta không thể thấy được những gì cô làm.
“ Không, là cô ta, cô ta đổ trà vào tay con.”
Viên Hân không ngờ Đảo Nhi lại nói như vậy, làm như vậy không phải người được lợi là Viên Hân sao, Đảo Nhi nhất định sẽ mang tội vừa ăn cắp vừa la làng.
Thư Nhiễm nhíu mày, nhìn Viên Hân rồi lại nhìn Đảo Nhi, vết thương trên tay Viên Hân đang phồng đỏ lên, bà ta đương nhiên tin Viên Hân, những gì Đảo Nhi nói tuy không phải không thể xảy ra nhưng để chọn tin tưởng, thì bà ta chọn Viên Hân.
“ Cô nói nhăn nói cuội gì vậy, sao Viên Hân phải tự đổ trà vào tay nó, nhất định là cô, cô ghen tị vì Viên Hân được Nghiêm gia chúng tôi yêu thương nên mới sinh lòng ganh ghét.”
Thư Nhiễm khó chịu đẩy vai Đảo Nhi, bà ta đổ lỗi cho Đảo Nhi là vì ghen ghét với Viên Hân nên mới làm vậy.
Càng nói Đảo Nhi lại càng cảm thấy buồn cười, Viên Hân có gì mà để cô ghen tị, người lấy được Gia Minh là cô, người làm dâu nhà họ Nghiêm cũng là cô, sao cô phải ghen tị.
“ Dì à, Đảo Nhi không thích con sống ở đây, hay là dì cứ để con ra ngoài ở cũng được ạ.”
Viên Hân cầm lấy bàn tay đang đau run run nói, giọng điệu vô cùng hiểu chuyện, Thư Nhiễm nghe đến đây liền tiếp tục cất lời:
“ Con không phải đi đâu cả, Đảo Nhi không mau xin lỗi Viên Hân, sau khi xin lỗi xong tôi phạt cô quỳ dưới từ đường hết đêm nay.”
Đảo Nhi nhanh chóng quỳ xuống cô đưa ánh mắt vô tội nhìn Thư Nhiễm.
“ Mẹ à, con không có mà.”
Viên Hân nhìn thấy cảnh này đương nhiên rất hài lòng, phần thắng hoàn toàn nghiêng về phía ả ta, cô ta cũng chẳng hiểu vì sao Đảo Nhi lại làm vậy, nhìn vết thương trên tay, nó đỏ rần lên, so với một ly trà ban nãy của ả thì đúng là bình trà kia của Đảo Nhi vẫn chất lượng hơn.
...****************...
Thông báo: Mọi người tích cực like và comment truyện-nếu trước khi cập nhật chap 20 mà truyện đạt 100 like trên tổng số chương hiện có thì mình sẽ bão chap nhé!
...****************...
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.