Chương 54: “Chồng ơi cứu em!”
Đào Hoà Chi
08/04/2022
Edit: Tiểu Màn ThầuÁnh mắt Hoắc Chi Châu thoáng chốc trầm xuống.
Cả căn phòng tràn ngập mùi thơm sữa tắm sau khi cô gái nhỏ tắm rửa xong. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây đơn giản, bên trong không mặc nội y nhẹ nhàng cọ vào người anh. Cọ đến mức anh lập tức muốn bốc cháy.
Giọng nói của Hoắc Chi Châu trầm khàn hỏi: “Trò chơi gì?”
Sắc mặt Mục Noãn Tô ửng hồng, hơi nghiêng người thổi nhẹ vào lỗ tai anh, nói nhỏ: “Hiện giờ em sẽ quyến rũ anh, nếu như anh chịu đựng được hơn 20 phút, thì anh thắng. Nếu không là em thắng. Người thua phải đáp ứng một yêu cầu của người chiến thắng, được không?”
Hoắc Chi Châu nhướng mày, “Nếu em thắng sẽ yêu cầu chuyện gì?”
Cằm Mục Noãn Tô hơi nâng lên, “Không nói!”
Hoắc Chi Châu liếc mắt nhìn cô, im lặng không nói gì, dường như đang âm thầm suy nghĩ lời đề nghị của cô.
Thật lâu sau, anh đột nhiên cong khóe môi, “Tại sao anh vẫn luôn có cảm giác có chút không thỏa đáng vậy?”
Mục Noãn Tô ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy khó hiểu nhìn anh, “Ồ?” một tiếng.
“Nếu như anh thua, anh phải đáp ứng một yêu cầu của em. Còn nếu như anh thắng, anh không có yêu cầu gì đối với em. Cho dù có, nói ra sẽ làm em mất hứng, em cũng sẽ ghi tội cho anh, không biết lúc nào lại cáu kỉnh đòi tính sổ với anh. Nhìn thế nào cũng thấy nó là một giao dịch không công bằng.”
“Em không có nha!” Thấy anh phân tích rõ ràng mạch lạc như vậy, Mục Noãn Tô lập tức tức giận.
Trong thời điểm thế này chẳng phải anh nên thú tính dâng trào không còn đầu óc suy nghĩ sao? Tại sao còn có thể phân tích cặn kẽ như vậy! Cho dù anh nói rất có đạo lý, nhưng mình sẽ không thừa nhận!
“Không được, anh nhất định phải đồng ý!” Mục Noãn Tô một phát nắm lấy cổ áo của anh, hung dữ nói: “Nếu như anh từ bỏ, chính là trực tiếp nhận thua.”
“Còn có điều khoản ngang ngược như vậy sao?” Hoắc Chi Châu nhìn dáng vẻ chú hổ nhỏ của cô nhịn cười.
“Ừ.” Mục Noãn Tô nhẹ gật đầu.
Cô mở miệng còn muốn nói tiếp, đôi môi Hoắc Chi Châu đã áp xuống, tay cũng không thành thật từng chút từng chút tiến vào trong váy ngủ của cô.
“Em còn chưa nói –” Mục Noãn Tô run rẩy muốn trốn.
“—Anh nhận thua.” Giọng nói Hoắc Chi Châu khàn khàn cắt ngang lời nói của cô.
Anh tự nhận mình không có cái định lực kia, chi bằng không nên lãng phí thời gian làm gì. Mặc kệ cô muốn cái gì, mình nhất định không có cách nào từ chối.
Mục Noãn Tô nghe anh nói như vậy, chợt ngây người.
Cô còn chưa làm gì, anh đã trực tiếp chịu thua?
Những thứ cô xem trước kia chẳng phải là vô ích rồi sao?
Hoắc Chi Châu nhận ra cô đang phân tâm, cắn vào đầu lưỡi cô một cái để cảnh cáo.
Ngón tay hơi nâng lên, một mảnh vải tam giác màu đen bị ném xuống đất.
Mục Noãn Tô kêu lên một tiếng, cả người bị anh bế lên.
Hoắc Chi Châu hơi thở nặng nề kề sát vào tai cô nói: “Em ngoan ngoãn phối hợp với anh, em muốn cái gì cũng được. Đã nghe thấy chưa? Không cho phép nửa đường hô mệt bảo dừng lại….”
Mục Noãn Tô bám chặt trên người Hoắc Chi Châu, liên tục đồng ý: “Được được được. Em nhất định sẽ phối hợp thật tốt! Nghe theo lời anh, tuyệt đối không hô mệt!”
Hoắc Chi Châu vuốt ve cái ót của cô, mỉm cười rồi lại hôn xuống, mơ hồ nói: “Cô bé ngoan.”
…….
Giằng co cả một buổi chiều, rốt cuộc Hoắc Chi Châu cũng thỏa mãn, bế Mục Noãn Tô vào phòng tắm giúp cô tắm rửa sạch sẽ.
Mục Noãn Tô mệt mỏi đến nỗi chỉ còn hơi sức để thở.
“Nói đi, muốn cái gì?” Hoắc Chi Châu hiển nhiên tâm tình rất tốt, ôm cô nằm trong bồn tắm lớn.
“Cứ thiếu trước đi, chờ mấy ngày nữa em suy nghĩ xong rồi sẽ nói anh biết.” Mục Noãn Tô nép vào người anh, vô cùng buồn ngủ.
“Đừng ngủ bé cưng, ăn cơm xong hãy ngủ.” Hoắc Chi Châu vỗ nhẹ lưng cô, đỡ cô ngồi dậy.
Anh bước ra khỏi bồn tắm lớn, mặc áo choàng tắm vào, lại cầm một cái áo mới mặc cho Mục Noãn Tô.
Mục Noãn Tô nhắm mắt, nhỏ giọng phàn nàn: “Em còn chưa bôi kem dưỡng da….”
Hoắc Chi Châu bật cười, bế người trở về giường.
“Anh sẽ bôi cho em, em nghỉ ngơi đi.”
Mục Noãn Tô nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được Hoắc Chi Châu đang mở áo choàng tắm của mình ra, bàn tay cực nóng mang đầy hương vị quen thuộc, sau đó từng li từng tí lướt nhẹ qua da của mình.
Hoắc Chi Châu nín thở, vất vả lắm mới đè xuống được ý nghĩ “Thêm một lần nữa” ở trong đầu, mà giúp cô thoa kem dưỡng da. Sau đó, chọn một bộ quần áo ở nhà mặc vào cho cô.
“Tô Tô, dậy ăn cơm nào.” Hoắc Chi Châu vỗ vai cô.
Mục Noãn Tô mơ mơ màng màng “Ừ” một tiếng, giơ tay lên muốn bế.
Hoắc Chi Châu cười nhẹ hai tiếng, khoác hai cánh tay của cô lên người mình, bế cô đi xuống phòng ăn.
Mục Noãn Tô đặt cằm trên vai Hoắc Chi Châu, khẽ mỉm cười.
*
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức của Mục Noãn Tô vừa reo lên, cô đã lập tức thức dậy.
Hoắc Chi Châu vẫn đi làm như thường lệ, trong nhà chỉ có một mình dì giúp việc.
Cô ăn sáng đơn giản rồi vội vàng lái xe đến đại học C.
Đại học C là nơi Bạch Uyển Uyển giảng dạy.
Sau khi cô ấy đến Nam Thành, bất chấp sự phản đối của Hoắc Chi An, cô ấy đơn giản chỉ dựa vào năng lực của bản thân đã xin làm giảng viên dạy học tại đại học C. Bất tri bất giác, đã trải qua nhiều năm.
Trong khuôn viên trường đại học C không có nhiều sinh viên cho lắm, một số khoa đã thi xong. Đại đa số những sinh viên chưa thi xong đều đến thư viện ôn tập. Con đường lớn của trường có cảm giác khá vắng vẻ.
Mục Noãn Tô chậm rãi lái xe đến cửa tòa nhà thông tin, rồi gọi điện thoại cho Bạch Uyển Uyển bảo cô ấy xuống.
Không đến hai phút, Bạch Uyển Uyển đã xuống lầu.
Rõ ràng là mùa hè nóng bức, nhưng Bạch Uyển Uyển vẫn ăn mặc kín đáo. Áo sơmi trắng tay dài cùng với chiếc quần jean rộng thùng thình màu xanh dương đậm, cổ áo sơmi được cài nút cẩn thận tỉ mỉ, che kín nửa cổ dưới và phần xương quai xanh của cô ấy.
Sau khi Bạch Uyển Uyển lên xe, Mục Noãn Tô càng nhìn thấy rõ ràng.
“Chị dâu, sao chị lại gầy như vậy?” Trên mặt cô tràn đầy vẻ khó tin.
Trong Tết Nguyên Đán Bạch Uyển Uyển đã gầy đi một chút, bây giờ cô ấy thậm chí còn gầy hơn trong Tết. Khi cô ấy vừa bước xuống lầu, trông vẻ ngoài mảnh khảnh của cô ấy dường như một cơn gió thổi qua có thể ngã xuống ngay.
Bạch Uyển Uyển nở một nụ cười miễn cưỡng.
Cô ấy không nói, Mục Noãn Tô cũng biết nguyên nhân.
Mặc dù che chắn rất kỹ, nhưng cô vẫn nhìn thấy vết đỏ dưới cổ áo.
Dấu vết này cô quá quen thuộc. Bởi vì ngày hôm qua Hoắc Chi Châu làm dấu ấn này trên xương quai xanh của cô mà cô đã nổi nóng với anh một trận.
Bạch Uyển Uyển vén tóc ra phía sau, tư thế ngồi nhã nhặn lịch sự lại tao nhã, đôi mắt thoạt nhìn rất bình tĩnh nhìn Mục Noãn Tô: “Cảm ơn em đã sẵn lòng giúp chị, Tô Tô.”
Mục Noãn Tô nghe thấy giọng nói của cô ấy, mũi chua xót.
Tính cách của Bạch Uyển Uyển luôn dĩ hòa di quý như vậy, không biết Hoắc Chi An đã làm gì cô ấy mà khiến cho cô ấy sợ hãi đến mức muốn rời khỏi nơi này.
Cô lắc đầu, nắm chặt bàn tay thon gầy trắng nõn của Bạch Uyển Uyển, “Chị dâu, chị yên tâm đi. Em nhất định sẽ giúp chị rời khỏi đây.”
Ngày đó, Bạch Uyển Uyển đã nói đơn giản trong điện thoại.
Sau năm mới, cả hai đi đến thăm một vị bác sĩ Đông y từng điều trị cho Bạch Uyển Uyển khi còn nhỏ. Lời khuyên của vị bác sĩ Đông y chính là cô vẫn có thể có con, nhưng mạo hiểm hơi lớn.
Bởi vì thân thể Bạch Uyển Uyển quá yếu, nếu thực sự muốn có con thì cần phải điều dưỡng ít nhất là một năm.
Bạch Uyển Uyển nghe thấy thế rất vui vẻ. Đã được sự đồng ý của vị bác sĩ này, như vậy không còn vấn đề gì nữa, cô ấy nhất định có thể sinh con!
Hoắc Chi An im lặng không nói gì. Chỉ lặng lẽ cầm lấy phương thuốc dùng trong hai tháng từ vị bác sĩ Đông y.
Hai tháng sau, ông ấy sẽ căn cứ vào tình trạng cơ thể của Bạch Uyển Uyển mà cho phương thuốc mới.
Sau khi trở về Nam Thành, Bạch Uyển Uyển bắt đầu uống thuốc mỗi ngày.
Nhưng không giống như khi còn bé, lúc này mỗi khi uống hết thuốc, trong nội tâm luôn cảm thấy ngọt ngào.
Chỉ cần nghe theo lời dặn của bác sĩ, uống thuốc Đông y một năm để điều dưỡng thân thể, cô ấy và Hoắc Chi An có thể có đứa con của mình!
Bởi vì có hy vọng, cho nên cô ấy và Hoắc Chi An luôn mặn nồng, còn có một khoảng thời gian ngắn ngọt ngào.
Nhưng ai nào ngờ, sau hai tháng cô ấy lại đến bác sĩ Đông y, lúc ông ấy bắt mạch luôn liên tục lắc đầu.
Cô ấy vô cùng hoảng hốt, một chút hy vọng sâu trong đáy lòng dần biến mất.
Sau khi bắt mạch xong, ông ấy thở dài, nói thân thể của cô ấy quá yếu, không thích hợp mang thai, khuyên cô ấy hãy buông bỏ chuyện này đi.
Lời nói của ông ấy như sấm sét giữa trời quang, Bạch Uyển Uyển chán nản, thất vọng không muốn quay trở về Nam Thành với Hoắc Chi An.
Vốn dĩ thời gian cứ như thế trôi qua, dù sao Hoắc Chi An chưa từng để ý đến việc cô ấy không thể sinh con.
Nhưng quay trở về không bao lâu, trong lúc vô tình Bạch Uyển Uyển phát hiện ra Hoắc Chi An đã âm thầm ở sau lưng cô ấy căn dặn vị bác sĩ đó phải thay đổi lời nói.
Từ đó mối quan hệ giữa hai người xuống đến điểm âm.
Thời gian dần qua, trong đầu Bạch Uyển Uyển có ý nghĩ muốn rời đi.
Nhưng bình thường Hoắc Chi An theo cô ấy rất sát, căn bản không có cơ hội rời đi.
Gần đây, cố ấy cố gắng kìm ném sự khó chịu trong nội tâm để cố lấy lòng Hoắc Chi An.
Hoắc Chi An ngoài kinh ngạc vui vẻ ra, vẫn nguyện lòng buông lỏng cho cô ấy một chút không gian riêng tư.
Ít nhất, trong khoảng thời gian đi làm cô ấy hoàn toàn tự do.
Cô ấy không dám tìm những người bạn khác, sợ Hoắc Chi An sẽ trả thù bọn họ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Mục Noãn Tô là thích hợp nhất.
Cô là em dâu của Hoắc Chi An, phía sau cô còn có Hoắc Chi Châu, cho dù Hoắc Chi An nổi giận cũng không thể làm gì cô.
Mục Noãn Tô lấy cái balo ở ghế sau đưa cho Bạch Uyển Uyển, vội vàng nói rõ: “Chi dâu, trong đây có một ít tiền mặt cùng một số bộ quần áo đơn giản, còn có hai tấm thẻ. Một tấm thẻ tên của em một tấm thẻ tên của mẹ em. Em đưa chị hết, vạn nhất thẻ của em bị khóa, chị hãy dùng tấm thẻ tên của mẹ em, mật mã là XXXXXX.”
Bạch Uyển Uyển siết chặt dây đeo balo trong tay, đôi mắt cay cay: “Cảm ơn em, Tô Tô. Chị thực sự không còn cách nào mới tìm đến em, nếu như Hoắc Chi An tìm em gây khó dễ….”
“— Sẽ không đâu chị dâu!” Mục Noãn Tô vội vàng cắt ngang lời nói của cô ấy, “Em còn có Hoắc Chi Châu mà, anh cả sẽ không làm gì em đâu.”
Cô chớp chớp mắt, an ủi: “Yên tâm đi.”
Bạch Uyển Uyển chậm rãi thở ra, trong lòng vẫn khẩn trương không thôi, lo lắng Hoắc Chi An sẽ làm ra chuyện bất lợi với Mục Noãn Tô.
Mục Noãn Tô chạy một đường đưa Bạch Uyển Uyển đến nhà ga.
Bạch Uyển Uyển sớm đã mua vé xe rồi. Đồng thời, cô ấy cũng mua rất nhiều vé xe khách, với các điểm khởi hành và điểm đến khác nhau.
Còn Mục Noãn Tô, dùng giấy tờ tùy thân của mình mua một số vé xe khách khác nhau rồi giao toàn bộ chúng cho Bạch Uyển Uyển.
Cho dù Hoắc Chi An điều tra tất cả ghi chép mua vé, cũng phải phí một phen công phu mới tra ra được đến cùng Bạch Uyển Uyển đã đi đâu. Khi ấy, Bạch Uyển Uyển đã sớm chuyển lên xe khách liên tỉnh đi nơi khác.
“Tô Tô, em mau trở về nhà đi. Chờ Hoắc Chi Châu trở về em hãy thẳng thắn nói hết với cậu ta, nói cho cậu ta biết tất cả đều là chủ ý của chị, chẳng qua là em chỉ có lòng tốt giúp đỡ chị mà thôi. Hãy để cậu ta bảo vệ em, không để cho Hoắc Chi An có cơ hội tổn thương em.” Trước khi lên xe, Bạch Uyển Uyển vẫn không yên tâm dặn dò một phen.
“Em biết rồi chị dâu, chị yên tâm đi. Hoắc Chi Châu sẽ bảo vệ em. Ngược lại là chị đó, ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận nha, chăm sóc tốt cho mình.” So với chính mình, ngược lại Mục Noãn Tô lo lắng cho Bạch Uyển Uyển nhiều hơn. Cô ấy là một cô gái yếu ớt một tay trói gà không chặt, ở bên ngoài một mình thực sự khiến cho người ta không an tâm.
Bạch Uyển Uyển mỉm cười: “Chị chỉ rời khỏi Nam Thành, không có ý định đi tìm chết. Chị sẽ chăm sóc tốt bản thân mình.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mục Noãn Tô, cô ấy thở dài nói: “Bạn của chị đang dạy học trên vùng núi, chị có ý định đến đó tìm cô ấy. Hai người bọn chị có thể chăm sóc lẫn nhau, em yên tâm đi.”
Mục Noãn Tô nghe vậy, tâm tư lo lắng mới chậm rãi buông xuống.
“Chị dâu, nếu anh cả cải tà quy chánh, chị có quay trở về không?” Đôi mắt cô mang theo mong đợi nhìn Bạch Uyển Uyển.
Bạch Uyển Uyển lập tức sững người, không trả lời.
Im lặng trong chốc lát, cô ấy nhẹ giọng lên tiếng: “Chị đi đây.”
Mục Noãn Tô gật đầu, nói: “Chị dâu bảo trọng.”
Cô hạ kính xe xuống, nhìn Bạch Uyển Uyển từng bước đi về phía xe lửa, chậm rãi hóa thành một chấm nhỏ, biến mất trong đám người hối hả kia.
Bạch Uyển Uyển rời đi rồi.
Trong nội tâm Mục Noãn Tô cũng trống rỗng.
Tuy số lần gặp mặt Bạch Uyển Uyển không nhiều lắm, nhưng cô rất thích Bạch Uyển Uyển, nhịn không được muốn đến gần cô ấy hơn.
Lúc Bạch Uyển Uyển tìm cô xin giúp đỡ, cô gần như không do dự lập tức đồng ý.
Bạch Uyển Uyển là một mỹ nhân dịu dàng động lòng người như vậy, Hoắc Chi An lại khiến cho cô ấy trở nên gầy gò thế này, nhất định cô ấy đã chịu rất nhiều tủi thân.
Mục Noãn Tô thở dài, quay đầu xe lái xe về nhà.
*
Hoắc Chi Châu về đến nhà đã là 6 giờ tối.
Mục Noãn Tô vẫn luôn im lặng quan sát vẻ mặt của Hoắc Chi Châu, quyết định sau khi ăn cơm tối xong sẽ nói thẳng với anh.
Đang trong lúc chuẩn bị ăn cơm, điện thoại của Hoắc Chi Châu liên tục reo lên.
Ánh mắt Mục Noãn Tô rơi vào chiếc điện thoại đang reo đó. Trong lòng căng thẳng.
Chỉ nhìn thấy Hoắc Chi Châu nhận điện thoại xong, chưa nghe được vài câu đã nhíu mày nhìn thoáng qua mình.
Da đầu Mục Noãn Tô run lên.
Hoắc Chi Châu “Ừ” hai tiếng cúp điện thoại.
“Tô Tô –” Anh vừa nói hai chữ đã bị tiếng chuông cửa dồn dập cắt đứt.
Dì giúp việc hô lên một tiếng “Ai thế?” rồi đi ra cửa chính của sân xem xét.
Mục Noãn Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng mở cửa tiến vào trong.
Không đến vài giây, cánh cửa phòng khách bị gõ mạnh “Bùm bùm bùm” vang lên.
Mục Noãn Tô bị tiếng đập cửa dồn dập lại mạnh này khẽ run rẩy.
Hoắc Chi Châu liếc nhìn cô, đi đến đó mở cửa.
Một dáng người cao ráo lập tức vọt vào.
Hoắc Chi An đầu tóc rối loạn, phần cằm nhọn đầy râu ria, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm vào Mục Noãn Tô đang đứng một bên: “Người đâu?”
Mục Noãn Tô chưa từng nhìn thấy Hoắc Chi An như vậy, thoáng chốc ngây người.
Hoắc Chi An tiến lên hai bước, cao giọng nói: “Tôi hỏi em người đâu rồi?!”
Mục Noãn Tô bị dọa sợ kêu lên một tiếng, lập tức chạy về phía Hoắc Chi Châu, từ trong miệng thốt ra: “Chồng ơi cứu em!”
Hu hu hu, anh cả thực sự rất đáng sợ! Khó trách chị dâu lại muốn chạy trốn.
Cả căn phòng tràn ngập mùi thơm sữa tắm sau khi cô gái nhỏ tắm rửa xong. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây đơn giản, bên trong không mặc nội y nhẹ nhàng cọ vào người anh. Cọ đến mức anh lập tức muốn bốc cháy.
Giọng nói của Hoắc Chi Châu trầm khàn hỏi: “Trò chơi gì?”
Sắc mặt Mục Noãn Tô ửng hồng, hơi nghiêng người thổi nhẹ vào lỗ tai anh, nói nhỏ: “Hiện giờ em sẽ quyến rũ anh, nếu như anh chịu đựng được hơn 20 phút, thì anh thắng. Nếu không là em thắng. Người thua phải đáp ứng một yêu cầu của người chiến thắng, được không?”
Hoắc Chi Châu nhướng mày, “Nếu em thắng sẽ yêu cầu chuyện gì?”
Cằm Mục Noãn Tô hơi nâng lên, “Không nói!”
Hoắc Chi Châu liếc mắt nhìn cô, im lặng không nói gì, dường như đang âm thầm suy nghĩ lời đề nghị của cô.
Thật lâu sau, anh đột nhiên cong khóe môi, “Tại sao anh vẫn luôn có cảm giác có chút không thỏa đáng vậy?”
Mục Noãn Tô ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy khó hiểu nhìn anh, “Ồ?” một tiếng.
“Nếu như anh thua, anh phải đáp ứng một yêu cầu của em. Còn nếu như anh thắng, anh không có yêu cầu gì đối với em. Cho dù có, nói ra sẽ làm em mất hứng, em cũng sẽ ghi tội cho anh, không biết lúc nào lại cáu kỉnh đòi tính sổ với anh. Nhìn thế nào cũng thấy nó là một giao dịch không công bằng.”
“Em không có nha!” Thấy anh phân tích rõ ràng mạch lạc như vậy, Mục Noãn Tô lập tức tức giận.
Trong thời điểm thế này chẳng phải anh nên thú tính dâng trào không còn đầu óc suy nghĩ sao? Tại sao còn có thể phân tích cặn kẽ như vậy! Cho dù anh nói rất có đạo lý, nhưng mình sẽ không thừa nhận!
“Không được, anh nhất định phải đồng ý!” Mục Noãn Tô một phát nắm lấy cổ áo của anh, hung dữ nói: “Nếu như anh từ bỏ, chính là trực tiếp nhận thua.”
“Còn có điều khoản ngang ngược như vậy sao?” Hoắc Chi Châu nhìn dáng vẻ chú hổ nhỏ của cô nhịn cười.
“Ừ.” Mục Noãn Tô nhẹ gật đầu.
Cô mở miệng còn muốn nói tiếp, đôi môi Hoắc Chi Châu đã áp xuống, tay cũng không thành thật từng chút từng chút tiến vào trong váy ngủ của cô.
“Em còn chưa nói –” Mục Noãn Tô run rẩy muốn trốn.
“—Anh nhận thua.” Giọng nói Hoắc Chi Châu khàn khàn cắt ngang lời nói của cô.
Anh tự nhận mình không có cái định lực kia, chi bằng không nên lãng phí thời gian làm gì. Mặc kệ cô muốn cái gì, mình nhất định không có cách nào từ chối.
Mục Noãn Tô nghe anh nói như vậy, chợt ngây người.
Cô còn chưa làm gì, anh đã trực tiếp chịu thua?
Những thứ cô xem trước kia chẳng phải là vô ích rồi sao?
Hoắc Chi Châu nhận ra cô đang phân tâm, cắn vào đầu lưỡi cô một cái để cảnh cáo.
Ngón tay hơi nâng lên, một mảnh vải tam giác màu đen bị ném xuống đất.
Mục Noãn Tô kêu lên một tiếng, cả người bị anh bế lên.
Hoắc Chi Châu hơi thở nặng nề kề sát vào tai cô nói: “Em ngoan ngoãn phối hợp với anh, em muốn cái gì cũng được. Đã nghe thấy chưa? Không cho phép nửa đường hô mệt bảo dừng lại….”
Mục Noãn Tô bám chặt trên người Hoắc Chi Châu, liên tục đồng ý: “Được được được. Em nhất định sẽ phối hợp thật tốt! Nghe theo lời anh, tuyệt đối không hô mệt!”
Hoắc Chi Châu vuốt ve cái ót của cô, mỉm cười rồi lại hôn xuống, mơ hồ nói: “Cô bé ngoan.”
…….
Giằng co cả một buổi chiều, rốt cuộc Hoắc Chi Châu cũng thỏa mãn, bế Mục Noãn Tô vào phòng tắm giúp cô tắm rửa sạch sẽ.
Mục Noãn Tô mệt mỏi đến nỗi chỉ còn hơi sức để thở.
“Nói đi, muốn cái gì?” Hoắc Chi Châu hiển nhiên tâm tình rất tốt, ôm cô nằm trong bồn tắm lớn.
“Cứ thiếu trước đi, chờ mấy ngày nữa em suy nghĩ xong rồi sẽ nói anh biết.” Mục Noãn Tô nép vào người anh, vô cùng buồn ngủ.
“Đừng ngủ bé cưng, ăn cơm xong hãy ngủ.” Hoắc Chi Châu vỗ nhẹ lưng cô, đỡ cô ngồi dậy.
Anh bước ra khỏi bồn tắm lớn, mặc áo choàng tắm vào, lại cầm một cái áo mới mặc cho Mục Noãn Tô.
Mục Noãn Tô nhắm mắt, nhỏ giọng phàn nàn: “Em còn chưa bôi kem dưỡng da….”
Hoắc Chi Châu bật cười, bế người trở về giường.
“Anh sẽ bôi cho em, em nghỉ ngơi đi.”
Mục Noãn Tô nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được Hoắc Chi Châu đang mở áo choàng tắm của mình ra, bàn tay cực nóng mang đầy hương vị quen thuộc, sau đó từng li từng tí lướt nhẹ qua da của mình.
Hoắc Chi Châu nín thở, vất vả lắm mới đè xuống được ý nghĩ “Thêm một lần nữa” ở trong đầu, mà giúp cô thoa kem dưỡng da. Sau đó, chọn một bộ quần áo ở nhà mặc vào cho cô.
“Tô Tô, dậy ăn cơm nào.” Hoắc Chi Châu vỗ vai cô.
Mục Noãn Tô mơ mơ màng màng “Ừ” một tiếng, giơ tay lên muốn bế.
Hoắc Chi Châu cười nhẹ hai tiếng, khoác hai cánh tay của cô lên người mình, bế cô đi xuống phòng ăn.
Mục Noãn Tô đặt cằm trên vai Hoắc Chi Châu, khẽ mỉm cười.
*
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức của Mục Noãn Tô vừa reo lên, cô đã lập tức thức dậy.
Hoắc Chi Châu vẫn đi làm như thường lệ, trong nhà chỉ có một mình dì giúp việc.
Cô ăn sáng đơn giản rồi vội vàng lái xe đến đại học C.
Đại học C là nơi Bạch Uyển Uyển giảng dạy.
Sau khi cô ấy đến Nam Thành, bất chấp sự phản đối của Hoắc Chi An, cô ấy đơn giản chỉ dựa vào năng lực của bản thân đã xin làm giảng viên dạy học tại đại học C. Bất tri bất giác, đã trải qua nhiều năm.
Trong khuôn viên trường đại học C không có nhiều sinh viên cho lắm, một số khoa đã thi xong. Đại đa số những sinh viên chưa thi xong đều đến thư viện ôn tập. Con đường lớn của trường có cảm giác khá vắng vẻ.
Mục Noãn Tô chậm rãi lái xe đến cửa tòa nhà thông tin, rồi gọi điện thoại cho Bạch Uyển Uyển bảo cô ấy xuống.
Không đến hai phút, Bạch Uyển Uyển đã xuống lầu.
Rõ ràng là mùa hè nóng bức, nhưng Bạch Uyển Uyển vẫn ăn mặc kín đáo. Áo sơmi trắng tay dài cùng với chiếc quần jean rộng thùng thình màu xanh dương đậm, cổ áo sơmi được cài nút cẩn thận tỉ mỉ, che kín nửa cổ dưới và phần xương quai xanh của cô ấy.
Sau khi Bạch Uyển Uyển lên xe, Mục Noãn Tô càng nhìn thấy rõ ràng.
“Chị dâu, sao chị lại gầy như vậy?” Trên mặt cô tràn đầy vẻ khó tin.
Trong Tết Nguyên Đán Bạch Uyển Uyển đã gầy đi một chút, bây giờ cô ấy thậm chí còn gầy hơn trong Tết. Khi cô ấy vừa bước xuống lầu, trông vẻ ngoài mảnh khảnh của cô ấy dường như một cơn gió thổi qua có thể ngã xuống ngay.
Bạch Uyển Uyển nở một nụ cười miễn cưỡng.
Cô ấy không nói, Mục Noãn Tô cũng biết nguyên nhân.
Mặc dù che chắn rất kỹ, nhưng cô vẫn nhìn thấy vết đỏ dưới cổ áo.
Dấu vết này cô quá quen thuộc. Bởi vì ngày hôm qua Hoắc Chi Châu làm dấu ấn này trên xương quai xanh của cô mà cô đã nổi nóng với anh một trận.
Bạch Uyển Uyển vén tóc ra phía sau, tư thế ngồi nhã nhặn lịch sự lại tao nhã, đôi mắt thoạt nhìn rất bình tĩnh nhìn Mục Noãn Tô: “Cảm ơn em đã sẵn lòng giúp chị, Tô Tô.”
Mục Noãn Tô nghe thấy giọng nói của cô ấy, mũi chua xót.
Tính cách của Bạch Uyển Uyển luôn dĩ hòa di quý như vậy, không biết Hoắc Chi An đã làm gì cô ấy mà khiến cho cô ấy sợ hãi đến mức muốn rời khỏi nơi này.
Cô lắc đầu, nắm chặt bàn tay thon gầy trắng nõn của Bạch Uyển Uyển, “Chị dâu, chị yên tâm đi. Em nhất định sẽ giúp chị rời khỏi đây.”
Ngày đó, Bạch Uyển Uyển đã nói đơn giản trong điện thoại.
Sau năm mới, cả hai đi đến thăm một vị bác sĩ Đông y từng điều trị cho Bạch Uyển Uyển khi còn nhỏ. Lời khuyên của vị bác sĩ Đông y chính là cô vẫn có thể có con, nhưng mạo hiểm hơi lớn.
Bởi vì thân thể Bạch Uyển Uyển quá yếu, nếu thực sự muốn có con thì cần phải điều dưỡng ít nhất là một năm.
Bạch Uyển Uyển nghe thấy thế rất vui vẻ. Đã được sự đồng ý của vị bác sĩ này, như vậy không còn vấn đề gì nữa, cô ấy nhất định có thể sinh con!
Hoắc Chi An im lặng không nói gì. Chỉ lặng lẽ cầm lấy phương thuốc dùng trong hai tháng từ vị bác sĩ Đông y.
Hai tháng sau, ông ấy sẽ căn cứ vào tình trạng cơ thể của Bạch Uyển Uyển mà cho phương thuốc mới.
Sau khi trở về Nam Thành, Bạch Uyển Uyển bắt đầu uống thuốc mỗi ngày.
Nhưng không giống như khi còn bé, lúc này mỗi khi uống hết thuốc, trong nội tâm luôn cảm thấy ngọt ngào.
Chỉ cần nghe theo lời dặn của bác sĩ, uống thuốc Đông y một năm để điều dưỡng thân thể, cô ấy và Hoắc Chi An có thể có đứa con của mình!
Bởi vì có hy vọng, cho nên cô ấy và Hoắc Chi An luôn mặn nồng, còn có một khoảng thời gian ngắn ngọt ngào.
Nhưng ai nào ngờ, sau hai tháng cô ấy lại đến bác sĩ Đông y, lúc ông ấy bắt mạch luôn liên tục lắc đầu.
Cô ấy vô cùng hoảng hốt, một chút hy vọng sâu trong đáy lòng dần biến mất.
Sau khi bắt mạch xong, ông ấy thở dài, nói thân thể của cô ấy quá yếu, không thích hợp mang thai, khuyên cô ấy hãy buông bỏ chuyện này đi.
Lời nói của ông ấy như sấm sét giữa trời quang, Bạch Uyển Uyển chán nản, thất vọng không muốn quay trở về Nam Thành với Hoắc Chi An.
Vốn dĩ thời gian cứ như thế trôi qua, dù sao Hoắc Chi An chưa từng để ý đến việc cô ấy không thể sinh con.
Nhưng quay trở về không bao lâu, trong lúc vô tình Bạch Uyển Uyển phát hiện ra Hoắc Chi An đã âm thầm ở sau lưng cô ấy căn dặn vị bác sĩ đó phải thay đổi lời nói.
Từ đó mối quan hệ giữa hai người xuống đến điểm âm.
Thời gian dần qua, trong đầu Bạch Uyển Uyển có ý nghĩ muốn rời đi.
Nhưng bình thường Hoắc Chi An theo cô ấy rất sát, căn bản không có cơ hội rời đi.
Gần đây, cố ấy cố gắng kìm ném sự khó chịu trong nội tâm để cố lấy lòng Hoắc Chi An.
Hoắc Chi An ngoài kinh ngạc vui vẻ ra, vẫn nguyện lòng buông lỏng cho cô ấy một chút không gian riêng tư.
Ít nhất, trong khoảng thời gian đi làm cô ấy hoàn toàn tự do.
Cô ấy không dám tìm những người bạn khác, sợ Hoắc Chi An sẽ trả thù bọn họ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Mục Noãn Tô là thích hợp nhất.
Cô là em dâu của Hoắc Chi An, phía sau cô còn có Hoắc Chi Châu, cho dù Hoắc Chi An nổi giận cũng không thể làm gì cô.
Mục Noãn Tô lấy cái balo ở ghế sau đưa cho Bạch Uyển Uyển, vội vàng nói rõ: “Chi dâu, trong đây có một ít tiền mặt cùng một số bộ quần áo đơn giản, còn có hai tấm thẻ. Một tấm thẻ tên của em một tấm thẻ tên của mẹ em. Em đưa chị hết, vạn nhất thẻ của em bị khóa, chị hãy dùng tấm thẻ tên của mẹ em, mật mã là XXXXXX.”
Bạch Uyển Uyển siết chặt dây đeo balo trong tay, đôi mắt cay cay: “Cảm ơn em, Tô Tô. Chị thực sự không còn cách nào mới tìm đến em, nếu như Hoắc Chi An tìm em gây khó dễ….”
“— Sẽ không đâu chị dâu!” Mục Noãn Tô vội vàng cắt ngang lời nói của cô ấy, “Em còn có Hoắc Chi Châu mà, anh cả sẽ không làm gì em đâu.”
Cô chớp chớp mắt, an ủi: “Yên tâm đi.”
Bạch Uyển Uyển chậm rãi thở ra, trong lòng vẫn khẩn trương không thôi, lo lắng Hoắc Chi An sẽ làm ra chuyện bất lợi với Mục Noãn Tô.
Mục Noãn Tô chạy một đường đưa Bạch Uyển Uyển đến nhà ga.
Bạch Uyển Uyển sớm đã mua vé xe rồi. Đồng thời, cô ấy cũng mua rất nhiều vé xe khách, với các điểm khởi hành và điểm đến khác nhau.
Còn Mục Noãn Tô, dùng giấy tờ tùy thân của mình mua một số vé xe khách khác nhau rồi giao toàn bộ chúng cho Bạch Uyển Uyển.
Cho dù Hoắc Chi An điều tra tất cả ghi chép mua vé, cũng phải phí một phen công phu mới tra ra được đến cùng Bạch Uyển Uyển đã đi đâu. Khi ấy, Bạch Uyển Uyển đã sớm chuyển lên xe khách liên tỉnh đi nơi khác.
“Tô Tô, em mau trở về nhà đi. Chờ Hoắc Chi Châu trở về em hãy thẳng thắn nói hết với cậu ta, nói cho cậu ta biết tất cả đều là chủ ý của chị, chẳng qua là em chỉ có lòng tốt giúp đỡ chị mà thôi. Hãy để cậu ta bảo vệ em, không để cho Hoắc Chi An có cơ hội tổn thương em.” Trước khi lên xe, Bạch Uyển Uyển vẫn không yên tâm dặn dò một phen.
“Em biết rồi chị dâu, chị yên tâm đi. Hoắc Chi Châu sẽ bảo vệ em. Ngược lại là chị đó, ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận nha, chăm sóc tốt cho mình.” So với chính mình, ngược lại Mục Noãn Tô lo lắng cho Bạch Uyển Uyển nhiều hơn. Cô ấy là một cô gái yếu ớt một tay trói gà không chặt, ở bên ngoài một mình thực sự khiến cho người ta không an tâm.
Bạch Uyển Uyển mỉm cười: “Chị chỉ rời khỏi Nam Thành, không có ý định đi tìm chết. Chị sẽ chăm sóc tốt bản thân mình.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mục Noãn Tô, cô ấy thở dài nói: “Bạn của chị đang dạy học trên vùng núi, chị có ý định đến đó tìm cô ấy. Hai người bọn chị có thể chăm sóc lẫn nhau, em yên tâm đi.”
Mục Noãn Tô nghe vậy, tâm tư lo lắng mới chậm rãi buông xuống.
“Chị dâu, nếu anh cả cải tà quy chánh, chị có quay trở về không?” Đôi mắt cô mang theo mong đợi nhìn Bạch Uyển Uyển.
Bạch Uyển Uyển lập tức sững người, không trả lời.
Im lặng trong chốc lát, cô ấy nhẹ giọng lên tiếng: “Chị đi đây.”
Mục Noãn Tô gật đầu, nói: “Chị dâu bảo trọng.”
Cô hạ kính xe xuống, nhìn Bạch Uyển Uyển từng bước đi về phía xe lửa, chậm rãi hóa thành một chấm nhỏ, biến mất trong đám người hối hả kia.
Bạch Uyển Uyển rời đi rồi.
Trong nội tâm Mục Noãn Tô cũng trống rỗng.
Tuy số lần gặp mặt Bạch Uyển Uyển không nhiều lắm, nhưng cô rất thích Bạch Uyển Uyển, nhịn không được muốn đến gần cô ấy hơn.
Lúc Bạch Uyển Uyển tìm cô xin giúp đỡ, cô gần như không do dự lập tức đồng ý.
Bạch Uyển Uyển là một mỹ nhân dịu dàng động lòng người như vậy, Hoắc Chi An lại khiến cho cô ấy trở nên gầy gò thế này, nhất định cô ấy đã chịu rất nhiều tủi thân.
Mục Noãn Tô thở dài, quay đầu xe lái xe về nhà.
*
Hoắc Chi Châu về đến nhà đã là 6 giờ tối.
Mục Noãn Tô vẫn luôn im lặng quan sát vẻ mặt của Hoắc Chi Châu, quyết định sau khi ăn cơm tối xong sẽ nói thẳng với anh.
Đang trong lúc chuẩn bị ăn cơm, điện thoại của Hoắc Chi Châu liên tục reo lên.
Ánh mắt Mục Noãn Tô rơi vào chiếc điện thoại đang reo đó. Trong lòng căng thẳng.
Chỉ nhìn thấy Hoắc Chi Châu nhận điện thoại xong, chưa nghe được vài câu đã nhíu mày nhìn thoáng qua mình.
Da đầu Mục Noãn Tô run lên.
Hoắc Chi Châu “Ừ” hai tiếng cúp điện thoại.
“Tô Tô –” Anh vừa nói hai chữ đã bị tiếng chuông cửa dồn dập cắt đứt.
Dì giúp việc hô lên một tiếng “Ai thế?” rồi đi ra cửa chính của sân xem xét.
Mục Noãn Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng mở cửa tiến vào trong.
Không đến vài giây, cánh cửa phòng khách bị gõ mạnh “Bùm bùm bùm” vang lên.
Mục Noãn Tô bị tiếng đập cửa dồn dập lại mạnh này khẽ run rẩy.
Hoắc Chi Châu liếc nhìn cô, đi đến đó mở cửa.
Một dáng người cao ráo lập tức vọt vào.
Hoắc Chi An đầu tóc rối loạn, phần cằm nhọn đầy râu ria, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm vào Mục Noãn Tô đang đứng một bên: “Người đâu?”
Mục Noãn Tô chưa từng nhìn thấy Hoắc Chi An như vậy, thoáng chốc ngây người.
Hoắc Chi An tiến lên hai bước, cao giọng nói: “Tôi hỏi em người đâu rồi?!”
Mục Noãn Tô bị dọa sợ kêu lên một tiếng, lập tức chạy về phía Hoắc Chi Châu, từ trong miệng thốt ra: “Chồng ơi cứu em!”
Hu hu hu, anh cả thực sự rất đáng sợ! Khó trách chị dâu lại muốn chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.