Chương 862: Anh Thiên mua cho con
Tai
27/08/2021
"Sao hôm nay con đến muộn vậy? Công ty có việc bận không?" Lâm Minh Quang vừa nhìn nhìn thấy Lâm Thanh Di liền mỉm cười bước tới "Tên sao chổi này sao lại tới? Vẫn còn mặt mũi đến sao, Thanh Di, chuyện gì vậy?" Hứa Phương Linh từ bên trong bước ra, sắc mặt trầm xuống khi nhìn thấy Sở Quốc Thiên.
Lâm Uyển Vy nghe thấy tiếng động liền đi tới, khi nhìn thấy Sở Quốc Thiên, mắt cô ấy sáng lên. "Anh Thiên, anh đến rồi, chị nữa, hai người mau ngồi đi." Bởi vì có Lâm Thanh Di ở đó, Lâm Uyển Vy tiết chế lại một chút và không vội vàng chạy qua. “Uyển Vy Sở Quốc Thiên cười.
Hứa Phương Linh khó chịu trừng mắt nhìn Lâm Uyển Vy, “Anh Thiên cái gì chứ, con tránh xa ra, đừng có tự chuốc lấy phiền phức, đúng là!" "Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy, anh Thiên còn tặng xe cho con, mẹ đừng nói về anh ấy nữa được không?" "Làm gì có chuyện đó? Đó là do con làm việc tốt nên người ta tặng con, không phải lúc đó chị Lý bạn chị Thanh Di của con cũng ở đó sao? Liên quan gì đến thứ rác rưởi này?"
Lâm Quang Phúc bưng một món ăn từ trong bếp ra, khịt mũi lạnh lùng, “Đúng thế, cậu ta thì có đồng nào chứ? Uyển Vỵ, nói cái gì cũng không đáng tin cậy, câu này mà nói ra ngoài sẽ bị người ta cười chết mất." "Cậu ta ăn không uống không của chị Thanh Di, không làm được chuyện gì cả, thì có bản lĩnh gì mua xe cho cháu chứ? Nực cười!"
Lâm Thanh Di chưa nghe nói về điều này, và không biết phải nói thế nào. “Những gì con nói đều là sự thật, tại sao mọi người luôn không tin con?” Lâm Uyển Vy không ngờ mọi người sẽ phản ứng như thế này. “Nào, đừng nói nhiều lời, đừng có nói khoác nữa, hôm khác sẽ cảm ơn quản lý Trương và cô Lý” Hứa Phương Linh hung ác trừng mắt nhìn Lâm Uyển Vy và ra hiệu cho cô ấy im lặng.
Lâm Uyển Vy ấm ức, trầm mặc cúi đầu không lên tiếng.
Sở Quốc Thiên không thèm tranh luận với bọn họ, cùng Lâm Thanh Di ngồi xuống, một lúc sau đồ ăn bắt đầu dọn ra, mọi người ngồi chờ Triệu Mai Hương đi mua đồ uống trở về, sau đó bắt đầu ăn. “Sở Quốc Thiên, tôi nghe Mai Hương nói, hai ngày trước cậu vô lễ với mẹ cậu sao?” Lâm Minh Quang nhìn Sở Quốc Thiên, trầm giọng hỏi ở trên bàn ăn. "Mẹ cậu đã nói với tôi mọi chuyện rồi. Tuy rằng bà ấy lái xe và tông vào người khác, bà ấy sai trước, nhưng cậu cũng không thể động tay động chân với người lớn tuổi được!" “Bố, con không làm gì mẹ hết." Sở Quốc Thiên giải thích, “Lúc đó mẹ muốn rời đi, nhưng nếu mẹ rời đi, sự việc sẽ rất nghiêm trọng. Dù sao thì lúc đầu chỉ là một vụ tai nạn giao thông tông người khi vượt đèn đỏ, bỏ tiền ra thương lượng thì có thể giải quyết, nhưng nếu lúc đó mẹ bỏ đi, sẽ biến thành đâm người bỏ chạy, bị bắt sẽ phải xét xử!" “Đây có thể là lý do để cậu động tay động chân với người lớn sao?” Hứa Phương Linh hừ lạnh, “Tôi chỉ biết là cậu động tay động chân với mẹ vợ cậu, bà ấy muốn đi, cậu không thể nói chuyện đàng hoàng được à? Sao cứ phải động tay động chân chứ? Cậu có hiểu đạo lý kính già yêu trẻ không? Đúng là đồ không được giáo dục!”
Sở Quốc Thiên nghĩ cũng thấy buồn cười, nếu có thể thuyết phục được Triệu Mai Hương, anh sẽ không động thủ.
Hơn nữa Triệu Mai Hương là người như thế nào, có thể dùng miệng khuyên can bà ta sao? Hơn nữa lúc đó anh chỉ giữ chặt lấy Triệu Mai Hương, không hề làm gì khác, nói gì đến việc động tay động chân chứ. "Sở Quốc Thiên, tôi nói này!" Lâm Minh Quang lại nói, “Mẹ cậu làm sai, cậu ở bên cạnh khuyên bảo mới đúng, động tay động chân là không thể biện minh được rồi!" "Được rồi, con xin lỗi."
Sở Quốc Thiên trực tiếp xin lỗi, những chuyện như thế này, anh không cần thiết phải cãi, vì với những người này, nếu anh cãi, sẽ là không biết lớn nhỏ, bất hiếu, chi bằng nhận sai, cho cả hai bên một bậc thang bước xuống. “Con có thể đảm bảo rằng những điều tương tự sẽ không bao giờ xảy ra trong tương lai.” Sở Quốc Thiên nói thêm. “Biết sai là tốt." Lâm Minh Quang lạnh lùng liếc nhìn Sở Quốc Thiên, “Không được có lần sau
Lâm Uyển Vy nghe thấy tiếng động liền đi tới, khi nhìn thấy Sở Quốc Thiên, mắt cô ấy sáng lên. "Anh Thiên, anh đến rồi, chị nữa, hai người mau ngồi đi." Bởi vì có Lâm Thanh Di ở đó, Lâm Uyển Vy tiết chế lại một chút và không vội vàng chạy qua. “Uyển Vy Sở Quốc Thiên cười.
Hứa Phương Linh khó chịu trừng mắt nhìn Lâm Uyển Vy, “Anh Thiên cái gì chứ, con tránh xa ra, đừng có tự chuốc lấy phiền phức, đúng là!" "Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy, anh Thiên còn tặng xe cho con, mẹ đừng nói về anh ấy nữa được không?" "Làm gì có chuyện đó? Đó là do con làm việc tốt nên người ta tặng con, không phải lúc đó chị Lý bạn chị Thanh Di của con cũng ở đó sao? Liên quan gì đến thứ rác rưởi này?"
Lâm Quang Phúc bưng một món ăn từ trong bếp ra, khịt mũi lạnh lùng, “Đúng thế, cậu ta thì có đồng nào chứ? Uyển Vỵ, nói cái gì cũng không đáng tin cậy, câu này mà nói ra ngoài sẽ bị người ta cười chết mất." "Cậu ta ăn không uống không của chị Thanh Di, không làm được chuyện gì cả, thì có bản lĩnh gì mua xe cho cháu chứ? Nực cười!"
Lâm Thanh Di chưa nghe nói về điều này, và không biết phải nói thế nào. “Những gì con nói đều là sự thật, tại sao mọi người luôn không tin con?” Lâm Uyển Vy không ngờ mọi người sẽ phản ứng như thế này. “Nào, đừng nói nhiều lời, đừng có nói khoác nữa, hôm khác sẽ cảm ơn quản lý Trương và cô Lý” Hứa Phương Linh hung ác trừng mắt nhìn Lâm Uyển Vy và ra hiệu cho cô ấy im lặng.
Lâm Uyển Vy ấm ức, trầm mặc cúi đầu không lên tiếng.
Sở Quốc Thiên không thèm tranh luận với bọn họ, cùng Lâm Thanh Di ngồi xuống, một lúc sau đồ ăn bắt đầu dọn ra, mọi người ngồi chờ Triệu Mai Hương đi mua đồ uống trở về, sau đó bắt đầu ăn. “Sở Quốc Thiên, tôi nghe Mai Hương nói, hai ngày trước cậu vô lễ với mẹ cậu sao?” Lâm Minh Quang nhìn Sở Quốc Thiên, trầm giọng hỏi ở trên bàn ăn. "Mẹ cậu đã nói với tôi mọi chuyện rồi. Tuy rằng bà ấy lái xe và tông vào người khác, bà ấy sai trước, nhưng cậu cũng không thể động tay động chân với người lớn tuổi được!" “Bố, con không làm gì mẹ hết." Sở Quốc Thiên giải thích, “Lúc đó mẹ muốn rời đi, nhưng nếu mẹ rời đi, sự việc sẽ rất nghiêm trọng. Dù sao thì lúc đầu chỉ là một vụ tai nạn giao thông tông người khi vượt đèn đỏ, bỏ tiền ra thương lượng thì có thể giải quyết, nhưng nếu lúc đó mẹ bỏ đi, sẽ biến thành đâm người bỏ chạy, bị bắt sẽ phải xét xử!" “Đây có thể là lý do để cậu động tay động chân với người lớn sao?” Hứa Phương Linh hừ lạnh, “Tôi chỉ biết là cậu động tay động chân với mẹ vợ cậu, bà ấy muốn đi, cậu không thể nói chuyện đàng hoàng được à? Sao cứ phải động tay động chân chứ? Cậu có hiểu đạo lý kính già yêu trẻ không? Đúng là đồ không được giáo dục!”
Sở Quốc Thiên nghĩ cũng thấy buồn cười, nếu có thể thuyết phục được Triệu Mai Hương, anh sẽ không động thủ.
Hơn nữa Triệu Mai Hương là người như thế nào, có thể dùng miệng khuyên can bà ta sao? Hơn nữa lúc đó anh chỉ giữ chặt lấy Triệu Mai Hương, không hề làm gì khác, nói gì đến việc động tay động chân chứ. "Sở Quốc Thiên, tôi nói này!" Lâm Minh Quang lại nói, “Mẹ cậu làm sai, cậu ở bên cạnh khuyên bảo mới đúng, động tay động chân là không thể biện minh được rồi!" "Được rồi, con xin lỗi."
Sở Quốc Thiên trực tiếp xin lỗi, những chuyện như thế này, anh không cần thiết phải cãi, vì với những người này, nếu anh cãi, sẽ là không biết lớn nhỏ, bất hiếu, chi bằng nhận sai, cho cả hai bên một bậc thang bước xuống. “Con có thể đảm bảo rằng những điều tương tự sẽ không bao giờ xảy ra trong tương lai.” Sở Quốc Thiên nói thêm. “Biết sai là tốt." Lâm Minh Quang lạnh lùng liếc nhìn Sở Quốc Thiên, “Không được có lần sau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.