Chương 470: Bảo Nhi vô lương tâm
Tai
14/07/2021
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Sau khi Sở Quốc Thiên tạm biệt đám người nhà họ Long, dẫn Vương Trạch ngồi máy bay trực thăng trở về Hoan Châu.
Ngay lúc anh vừa dẫn Vương Trạch đi đến Y Đạo Môn, thì Vương Vũ Huyền đã gọi điện đến.
Sở Quốc Thiên cân nhắc một chút, sau đó bắt máy. “Thần y Sở, cảm ơn anh...
Nào ngờ vừa bắt máy, đã vọng đến giọng nói của Vương Vũ Huyên kèm theo tạp âm.
Nghe thấy giọng nói pha lẫn tạp âm, Sở Quốc Thiên sao không biết chuyện tình giữa Vương Vũ Huyền và nhà họ Long, anh cười cười, nói: “Đừng ngại, cô thỏa hiệp với nhà họ Long, cũng vì muốn bảo vệ tôi, không lý nào tôi không giải trừ nguy cơ “Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh. Vương Vũ Huyên cuống cuồng trả lời.
Sở Quốc Thiên bật cười: “Được, tôi vừa về Hoan Châu, còn rất nhiều chuyện cần xử lý, không còn chuyện gì nữa tôi cúp máy đây “Đợi đã!”
Vương Vũ Huyên nghe xong, càng gấp hơn: “Sở... Thần y Sở, tôi muốn đến Hoan Châu tìm anh, có thể chứ?” “Tất nhiên có thể, lúc nào cô cũng có thể đến đây. Sở Quốc Thiên không nghĩ nhiều, nói xong liền cúp máy.
Nhưng anh không biết, sắc mặt Vương Vũ Huyên ở đầu kia điện thoại đã hồng hào như mây rạng chiều, tựa như có thể nhỏ ra máu, cho nên có thể thấy để nói ra câu này cô ấy cần bao nhiêu dũng cảm.
Bởi vì Y Đạo Môn hợp tác với Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di, hiện tại toàn bộ phạm vi bên trong nước Viễn, những bệnh nhân bị di chứng do dùng thuốc “Thanh Phế Linh” chỉ cần tìm được Y Đạo Môn vào giờ khám bệnh miễn phí sẽ được chữa bệnh.
Chính vì vậy, bây giờ Y Đạo Môn và Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di cực kỳ nổi tiếng, thậm chí không ít người nước ngoài cũng biết đến bọn họ.
Mỗi ngày mọi tầng lớp xã hội đều tặng quà cho Y Đạo Môn và Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di, nhằm cảm ơn cống hiến vì cộng đồng của họ, nhưng tất cả đều bị Sở Quốc Thiên từ chối ở ngoài cửa, dặn dò cấp dưới chỉ được nhận thư cảm ơn hoặc cờ khen thưởng các loại mà thôi. . Kiếm Hiệp Hay
Hôm nay, Sở Quốc Thiên đang bận rộn ở Y Đạo Môn, bỗng nhiên, Lâm Thanh Di gọi điện đến. “Thanh Di, em gọi anh có việc gì à?” “Bây giờ anh đang ở đâu?” Chất giọng trong trẻo của Lâm Thanh Di vọng ra: “Em vừa nấu cơm xong, nếu anh rảnh thì nhớ về ăn.”
Sở Quốc Thiên ngây người, không hiểu sao Lâm Thanh Di đột nhiên lại nấu cơm, còn đặc biệt kêu anh về ăn, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc phía tây sao? Cập nhật nhan*h nhất trên ТгцyeлАРP.cом
Nhưng nhanh chóng, anh gật đầu đồng ý: “Anh lập tức về ngay
Nói xong, cúp máy, đi nhanh trở về căn nhà thuê. Hai mươi phút sau, khi Sở Quốc Thiên mới vừa vào cửa, đã ngửi sặc mùi đồ ăn.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên họ khan không ngừng, khuôn mặt Lâm Thanh Di đỏ lên: “Anh đi rửa tay rồi vào ăn cơm.
Lúc này cô đang mặc áo quần ở nhà, mang tạp dề, mất đi vài phần lạnh lùng, tăng thêm mùi vị của người phụ nữ gia đình.
Sở Quốc Thiên nhìn tứ phía một lượt, khó hiểu hỏi: “Bố mẹ và Bảo Nhi không có nhà hả?” “Bố kéo mẹ đi thăm bà nội rồi, Bảo Nhi đang chơi ở chỗ Giai Kỳ” Lâm Thanh Di giải thích.
Sở Quốc Thiên gật đầu, lập tức hỏi: “Hôm nay là ngày gì vậy, sao lại muốn nấu cơm?” “Chúng ta tốt xấu gì cũng là vợ chồng với nhau, không quan tâm sau này sẽ thế nào, em đáng ra phải thực hiện trọn bổn phận của một người vợ, nấu bữa cơm cho anh thì tính là gì cơ chứ.” Lâm Thanh Di nói, rồi xới bát cơm cho Sở Quốc Thiên, đặt trước mặt anh.
Sở Quốc Thiên chẳng câu nệ gì, cầm chén đũa lên gắp thức ăn ăn. “Ăn có ngon không?” Nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di hỏi.
Sau khi Sở Quốc Thiên tạm biệt đám người nhà họ Long, dẫn Vương Trạch ngồi máy bay trực thăng trở về Hoan Châu.
Ngay lúc anh vừa dẫn Vương Trạch đi đến Y Đạo Môn, thì Vương Vũ Huyền đã gọi điện đến.
Sở Quốc Thiên cân nhắc một chút, sau đó bắt máy. “Thần y Sở, cảm ơn anh...
Nào ngờ vừa bắt máy, đã vọng đến giọng nói của Vương Vũ Huyên kèm theo tạp âm.
Nghe thấy giọng nói pha lẫn tạp âm, Sở Quốc Thiên sao không biết chuyện tình giữa Vương Vũ Huyền và nhà họ Long, anh cười cười, nói: “Đừng ngại, cô thỏa hiệp với nhà họ Long, cũng vì muốn bảo vệ tôi, không lý nào tôi không giải trừ nguy cơ “Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh. Vương Vũ Huyên cuống cuồng trả lời.
Sở Quốc Thiên bật cười: “Được, tôi vừa về Hoan Châu, còn rất nhiều chuyện cần xử lý, không còn chuyện gì nữa tôi cúp máy đây “Đợi đã!”
Vương Vũ Huyên nghe xong, càng gấp hơn: “Sở... Thần y Sở, tôi muốn đến Hoan Châu tìm anh, có thể chứ?” “Tất nhiên có thể, lúc nào cô cũng có thể đến đây. Sở Quốc Thiên không nghĩ nhiều, nói xong liền cúp máy.
Nhưng anh không biết, sắc mặt Vương Vũ Huyên ở đầu kia điện thoại đã hồng hào như mây rạng chiều, tựa như có thể nhỏ ra máu, cho nên có thể thấy để nói ra câu này cô ấy cần bao nhiêu dũng cảm.
Bởi vì Y Đạo Môn hợp tác với Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di, hiện tại toàn bộ phạm vi bên trong nước Viễn, những bệnh nhân bị di chứng do dùng thuốc “Thanh Phế Linh” chỉ cần tìm được Y Đạo Môn vào giờ khám bệnh miễn phí sẽ được chữa bệnh.
Chính vì vậy, bây giờ Y Đạo Môn và Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di cực kỳ nổi tiếng, thậm chí không ít người nước ngoài cũng biết đến bọn họ.
Mỗi ngày mọi tầng lớp xã hội đều tặng quà cho Y Đạo Môn và Công ty Hữu hạn Y dược Thanh Di, nhằm cảm ơn cống hiến vì cộng đồng của họ, nhưng tất cả đều bị Sở Quốc Thiên từ chối ở ngoài cửa, dặn dò cấp dưới chỉ được nhận thư cảm ơn hoặc cờ khen thưởng các loại mà thôi. . Kiếm Hiệp Hay
Hôm nay, Sở Quốc Thiên đang bận rộn ở Y Đạo Môn, bỗng nhiên, Lâm Thanh Di gọi điện đến. “Thanh Di, em gọi anh có việc gì à?” “Bây giờ anh đang ở đâu?” Chất giọng trong trẻo của Lâm Thanh Di vọng ra: “Em vừa nấu cơm xong, nếu anh rảnh thì nhớ về ăn.”
Sở Quốc Thiên ngây người, không hiểu sao Lâm Thanh Di đột nhiên lại nấu cơm, còn đặc biệt kêu anh về ăn, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc phía tây sao? Cập nhật nhan*h nhất trên ТгцyeлАРP.cом
Nhưng nhanh chóng, anh gật đầu đồng ý: “Anh lập tức về ngay
Nói xong, cúp máy, đi nhanh trở về căn nhà thuê. Hai mươi phút sau, khi Sở Quốc Thiên mới vừa vào cửa, đã ngửi sặc mùi đồ ăn.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên họ khan không ngừng, khuôn mặt Lâm Thanh Di đỏ lên: “Anh đi rửa tay rồi vào ăn cơm.
Lúc này cô đang mặc áo quần ở nhà, mang tạp dề, mất đi vài phần lạnh lùng, tăng thêm mùi vị của người phụ nữ gia đình.
Sở Quốc Thiên nhìn tứ phía một lượt, khó hiểu hỏi: “Bố mẹ và Bảo Nhi không có nhà hả?” “Bố kéo mẹ đi thăm bà nội rồi, Bảo Nhi đang chơi ở chỗ Giai Kỳ” Lâm Thanh Di giải thích.
Sở Quốc Thiên gật đầu, lập tức hỏi: “Hôm nay là ngày gì vậy, sao lại muốn nấu cơm?” “Chúng ta tốt xấu gì cũng là vợ chồng với nhau, không quan tâm sau này sẽ thế nào, em đáng ra phải thực hiện trọn bổn phận của một người vợ, nấu bữa cơm cho anh thì tính là gì cơ chứ.” Lâm Thanh Di nói, rồi xới bát cơm cho Sở Quốc Thiên, đặt trước mặt anh.
Sở Quốc Thiên chẳng câu nệ gì, cầm chén đũa lên gắp thức ăn ăn. “Ăn có ngon không?” Nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.