Chương 886: Cái mạng chó
Tai
27/08/2021
Bao Phúc lạnh lùng liếc Bảo Săn, sắc mặt tối sầm, trong lòng cảm thấy tức giận khi nghĩ rằng mình suýt bị anh Cường làm khó vì tên vô dụng này! "Anh Cường, anh muốn làm gì thì làm. Đàn em của tôi phạm sai lầm, tôi sẵn sàng cùng chịu phạt, chỉ cần anh bình tĩnh là được."
Hữu Cường gật đầu, lại nhìn Chủ tịch Sở, cung kính nói: "Chủ tịch Sở, anh nói xem nên xử lý thế nào. Mặc dù Bảo Săn này có thể coi là thuộc hạ của anh Thái Sơn, nhưng anh không cần kiêng kỵ. Ông ta vô lễ với anh trước, chỉ cần một câu nói của anh, hắn sống hay chết, đều nghe theo anh!”
Sở Quốc Thiên nghe xong liền nhặt chiếc gậy bóng chày trên mặt đất ném lại cho Hàn Vũ, “Này, ân oán giữa hai người, cậu tự giải quyết đi, không giết người là được." "Đúng rồi, ông ta vừa đòi một cánh tay của tôi, lấy một cánh tay của ông ta trước. “Được!” Hàn Vũ cầm lấy gậy bóng chày, nhìn Bảo Săn đang quỳ gối, hận thù tích tụ ba năm qua trong cậu ta bùng lên.
Cậu ta cầm cây gậy bóng chày đánh thẳng vào người Bảo Săn. "Không, AAA!" “Làm ơn hãy tha cho tôi.” Bỗng chốc, tiếng hét của Bảo Săn vang vọng khắp căn phòng. "Anh Bảo Săn! Anh Bảo Săn!" Nhìn thấy ông chủ của họ đau khổ, đảm đàn hét lên một tiếng, nhưng bọn họ không dám làm gì. “Muốn làm loạn sao?” Bao Phúc trừng mắt nhìn đám người, gầm lên, ánh mắt sắc bén, khiến đám đàn em vội vàng lui về phía sau.
Sau năm sáu phút, Bảo Săn đã ngã xuống vũng máu, hơi thở thoi thóp, mặt mũi bầm dập và sưng tấy. "Hừ" Cầm gậy bóng chày, Hàn Vũ hung hăng thở dài, hận thù bao năm trong lòng liền biến mất, chỉ thấy sảng khoái. “Canh gà mà Hàn Vũ mua cho ông nội cậu ấy giá 3 tỷ, ông uống rồi thì phải trả tiền” Sở Quốc Thiên cúi đầu liếc nhìn Bảo Săn đang rên rỉ. “Vâng vâng vâng, Chủ tịch Sở, yên tâm, Chủ tịch Sở, tôi trả, tôi sẽ trả tiền.” Bảo Săn yếu ớt nói. “Còn không nhanh cảm ơn anh Cường đi, không giết ông đều là nhờ anh ấy nhân từ!” Bao Phúc lạnh lùng quát. "Cảm ơn anh Cường" Bảo Săn vội vàng đứng dậy và quỳ trên mặt đất. "Đừng cảm ơn tôi. Nếu như ông rơi vào tay tôi, thì bây giờ ông chỉ còn là một cái xác chết." Hữu Cường lạnh lùng nói. “Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn chủ tịch Sở. Là anh ấy nhân từ giữ lại cái mạng chó cho ông" “Vâng, vàng, cảm ơn, cảm ơn chủ tịch Sở!” Báo Săn đập đầu liên tục.
Nếu không có câu nói “không chết người là được” của Sở Quốc Thiên, giờ đây ông ta đã chết dưới cây gậy bóng chày. “Bao Phúc, người của anh còn phải quản nhiều nhóm, hôm nay bọn họ dám vô lễ với Chủ tịch Sở, ngày mai không biết sẽ còn gây chuyện thế nào nữa.” Hữu Cường nhìn Bao Phúc, không lạnh không nóng, nói. “Vâng vâng, anh Cường nói đúng!” Bao Phúc cúi đầu, trong lòng tràn đầy căm hận với Bảo Săn. Đây thực sự là tai họa từ trên trời rơi xuống.
Đang yên đang lành, chỉ vì tên thuộc hà này đắc tội với một người không nên đắc tội, suýt chút nữa đã khiến anh ta rơi vào rắc rối.
Nghĩ đến đây, Bao Phúc không khỏi liếc mắt nhìn Sở Quốc Thiên, trong mắt anh ta, người trước mặt nhìn cũng bình thường, không có gì đặc biệt, không ngờ lại là khách quý của Thái Sơn. “Chủ tịch Sở, anh có hài lòng với kết quả của chuyện này không?” Hữu Cường hỏi.
Sở Quốc Thiên gật đầu, "Được rồi." “Vậy thì tốt.” Hữu Cường thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào cái hộp nằm ở bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ kính nể. "Chủ tịch Sở, 30 tỷ ở trong này. Về phần 3 tỷ mà Bảo Săn nợ anh, tôi sẽ bắt ông ta chuyển vào tài khoản của anh càng sớm càng tốt." “Không, cứ gửi cho Hàn Vũ. Sở Quốc Thiên liếc nhìn ông Hàn trên giường bệnh. 3 tỷ đối với anh không là gì, nhưng đối với Hàn Vũ và ông Hàn mà nói, đó là vật cứu mạng.
Có 3 tỷ này, ít nhất họ có thể tìm một nơi tốt hơn, làm ăn nhỏ.
Hơn nữa, 3 tỷ này cũng là anh lấy lý do bát canh gà của Hàn Vũ mua để đòi.
Hữu Cường gật đầu, lại nhìn Chủ tịch Sở, cung kính nói: "Chủ tịch Sở, anh nói xem nên xử lý thế nào. Mặc dù Bảo Săn này có thể coi là thuộc hạ của anh Thái Sơn, nhưng anh không cần kiêng kỵ. Ông ta vô lễ với anh trước, chỉ cần một câu nói của anh, hắn sống hay chết, đều nghe theo anh!”
Sở Quốc Thiên nghe xong liền nhặt chiếc gậy bóng chày trên mặt đất ném lại cho Hàn Vũ, “Này, ân oán giữa hai người, cậu tự giải quyết đi, không giết người là được." "Đúng rồi, ông ta vừa đòi một cánh tay của tôi, lấy một cánh tay của ông ta trước. “Được!” Hàn Vũ cầm lấy gậy bóng chày, nhìn Bảo Săn đang quỳ gối, hận thù tích tụ ba năm qua trong cậu ta bùng lên.
Cậu ta cầm cây gậy bóng chày đánh thẳng vào người Bảo Săn. "Không, AAA!" “Làm ơn hãy tha cho tôi.” Bỗng chốc, tiếng hét của Bảo Săn vang vọng khắp căn phòng. "Anh Bảo Săn! Anh Bảo Săn!" Nhìn thấy ông chủ của họ đau khổ, đảm đàn hét lên một tiếng, nhưng bọn họ không dám làm gì. “Muốn làm loạn sao?” Bao Phúc trừng mắt nhìn đám người, gầm lên, ánh mắt sắc bén, khiến đám đàn em vội vàng lui về phía sau.
Sau năm sáu phút, Bảo Săn đã ngã xuống vũng máu, hơi thở thoi thóp, mặt mũi bầm dập và sưng tấy. "Hừ" Cầm gậy bóng chày, Hàn Vũ hung hăng thở dài, hận thù bao năm trong lòng liền biến mất, chỉ thấy sảng khoái. “Canh gà mà Hàn Vũ mua cho ông nội cậu ấy giá 3 tỷ, ông uống rồi thì phải trả tiền” Sở Quốc Thiên cúi đầu liếc nhìn Bảo Săn đang rên rỉ. “Vâng vâng vâng, Chủ tịch Sở, yên tâm, Chủ tịch Sở, tôi trả, tôi sẽ trả tiền.” Bảo Săn yếu ớt nói. “Còn không nhanh cảm ơn anh Cường đi, không giết ông đều là nhờ anh ấy nhân từ!” Bao Phúc lạnh lùng quát. "Cảm ơn anh Cường" Bảo Săn vội vàng đứng dậy và quỳ trên mặt đất. "Đừng cảm ơn tôi. Nếu như ông rơi vào tay tôi, thì bây giờ ông chỉ còn là một cái xác chết." Hữu Cường lạnh lùng nói. “Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn chủ tịch Sở. Là anh ấy nhân từ giữ lại cái mạng chó cho ông" “Vâng, vàng, cảm ơn, cảm ơn chủ tịch Sở!” Báo Săn đập đầu liên tục.
Nếu không có câu nói “không chết người là được” của Sở Quốc Thiên, giờ đây ông ta đã chết dưới cây gậy bóng chày. “Bao Phúc, người của anh còn phải quản nhiều nhóm, hôm nay bọn họ dám vô lễ với Chủ tịch Sở, ngày mai không biết sẽ còn gây chuyện thế nào nữa.” Hữu Cường nhìn Bao Phúc, không lạnh không nóng, nói. “Vâng vâng, anh Cường nói đúng!” Bao Phúc cúi đầu, trong lòng tràn đầy căm hận với Bảo Săn. Đây thực sự là tai họa từ trên trời rơi xuống.
Đang yên đang lành, chỉ vì tên thuộc hà này đắc tội với một người không nên đắc tội, suýt chút nữa đã khiến anh ta rơi vào rắc rối.
Nghĩ đến đây, Bao Phúc không khỏi liếc mắt nhìn Sở Quốc Thiên, trong mắt anh ta, người trước mặt nhìn cũng bình thường, không có gì đặc biệt, không ngờ lại là khách quý của Thái Sơn. “Chủ tịch Sở, anh có hài lòng với kết quả của chuyện này không?” Hữu Cường hỏi.
Sở Quốc Thiên gật đầu, "Được rồi." “Vậy thì tốt.” Hữu Cường thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào cái hộp nằm ở bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ kính nể. "Chủ tịch Sở, 30 tỷ ở trong này. Về phần 3 tỷ mà Bảo Săn nợ anh, tôi sẽ bắt ông ta chuyển vào tài khoản của anh càng sớm càng tốt." “Không, cứ gửi cho Hàn Vũ. Sở Quốc Thiên liếc nhìn ông Hàn trên giường bệnh. 3 tỷ đối với anh không là gì, nhưng đối với Hàn Vũ và ông Hàn mà nói, đó là vật cứu mạng.
Có 3 tỷ này, ít nhất họ có thể tìm một nơi tốt hơn, làm ăn nhỏ.
Hơn nữa, 3 tỷ này cũng là anh lấy lý do bát canh gà của Hàn Vũ mua để đòi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.