Chương 679: Chuyện nhỏ không tốn chút sức nào
Tai
22/08/2021
Hắc Hổ đứng tại chỗ nghe vậy ý thức được điều gì đó không đúng, cả người càng đổ nhiều mồ hôi hơn. Sở Quốc Thiên ngước mắt nói: “Làm cho sạch sẽ, việc này sẽ không truy cứu nữa.
Dương Cảnh nghe vậy, cả người chấn động, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi hiểu rồi, anh Sở, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý khiến anh hài lòng.”
Nói xong, cô ta trực tiếp đi về phía Hắc Hổ đang run như cầy sấy. “Tổng... tổng giám đốc Dương. Sắc mặt Hắc Hổ trắng bệch nhìn Dương Cảnh, run rẩy suýt chút nữa trực tiếp quỹ xuống xin lỗi đối phương.
Dương Cảnh trầm mặt xuống, không nói lời nào, giơ tay giảng một cái tát lên mặt Hắc Hổ. “Hay lắm Hắc Hổ, anh muốn đi tiểu trên đầu tôi đúng không? Bây giờ dẫn theo người của anh cút được đi đầu càng xa càng tốt cho tôi! Hôm nay tôi sẽ tự mình tới cửa, san bằng hội Kền Kền!” “Không... đừng mà, tổng giám đốc Dương tổng giám đốc Dương, xin cô cho tôi một con đường sống, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi...
Nhưng Dương Cảnh hoàn toàn không muốn nghe anh ta nói gì nữa. Trần Thu Mai ở bên cạnh gọi một cuộc điện thoại, lệnh cho người đi tới căn cứ của hội Kền Kền.
Sắc mặt Hắc Hổ trắng bệch nhìn mọi người, tự biết hiện giờ làm gì cũng muộn rồi.
Hội Kền Kền, sắp mất rồi...
Chàng trai trẻ này, rốt cuộc là ai chứ?
Tại sao có thể khiến tổng giám đốc Dương kiêng dè kính trọng như vậy?
Tại sao chứ?
Thật khó mà hiểu nổi, anh ta cũng không có cách nào để biết, cũng chẳng có ai tình nguyện giải đáp cho anh ta. “Sở Quốc Thiên, anh không sao chứ."
Bởi vì lo lắng Sở Quốc Thiên sẽ xảy ra chuyện, Lâm Thanh Di không yên tâm chờ trong xe, vì vậy chen vào đám người, cao giọng nói.
Dương Cảnh ngây người ra, quay đầu lại thấy Lâm
Thanh Di đang chạy về phía Sở Quốc Thiên với vẻ mặt lo lång. “Đây là." Lâm Thanh Di nhìn mấy tên ngã sống soài trên mặt đất, vô cùng hoảng sợ.
Quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên, lại phát hiện cả người anh không hề có vấn đề gì. “Đây là chuyện gì thế? Anh không sao chứ, không bị thương chứ?”
Đối với sự quan tâm của Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên cười nói: "Anh không sao, chuyện này đã được vị tổng giảm đốc Dương này xử lý rồi, không cần lo lắng. “Xin chào, tôi là chủ của hộp đêm Love Night, Dương Cảnh” Dương Cảnh duỗi tay lịch sự bắt lấy tay Lâm Thanh
Di. “Xin chào, tôi là Lâm Thanh Di, cảm ơn cô, tổng giám đốc Dương Lâm Thanh Di có chút ngạc nhiên nói.
Chân thành nói lời cảm ơn với đối phương, cô có chút không hiểu vì sao vị tổng giám đốc Dương nổi tiếng này lại vô duyên vô cớ ra tay cứu giúp. “Chút chuyện nhỏ không tổn sức mà thôi, thời gian trước tôi có tiếp xúc một chút với hội Kền Kền, hôm nay đi qua, nên thuận tiện xử lý, cũng vì bản thân mình mà thôi, ngược lại làm liên lụy đến hai vị, tôi thật sự xin lỗi.” "Không có gì, không có gì.” Lâm Thanh Di đương nhiên từng nghe qua thanh danh của vị tổng giám đốc Dương này.
Tuy rằng không hiểu nhưng cũng biết được từ miệng người khác rằng thế lực của người này không hề bình thường.
Không ngờ một nhân vật như vậy mà lại hiền hòa, thân thiện như thế. “Những thứ còn lại cứ để tôi xử lý là được rồi, mấy vị bị bất ngờ rồi, tôi sẽ cho người đưa các vị về “Không cần đầu không cần đầu. Đối mặt với sự nhiệt tình và quan tâm như vậy, Lâm Thanh Di lại càng bất ngờ hơn. “Chúng tôi đi xe tới đây, không cần phiền đến cô đâu.”
Sở Quốc Thiên ở bên cạnh nhàn nhạt nói.
Dương Cảnh nghe vậy, cũng không chấp nhất nữa. Sở Quốc Thiên dẫn Lâm Thanh Di về xe, Bảo Nhi đã ngoan ngoãn ngủ.
Đi thẳng về nhà, dặn bọn họ nghỉ ngơi cho tốt, Sở Quốc Thiên bèn trở lại bệnh viện.
Trên Đường, Sở Quốc Thiên gọi điện thoại cho Quách Tiên Nhan. “Anh, có gì phân phó ạ. “Thanh Di tới tập đoàn Văn Hào là vì dự án gì thế?” Quách Tiên Nhan có chút do dự rồi mới nói: “Chuyện này, anh à, thật ra chị dâu tới tập đoàn Văn Hào không phải vì dự án.
Sở Quốc Thiên nghe vậy ánh mắt hơi nhíu lại.
Dương Cảnh nghe vậy, cả người chấn động, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi hiểu rồi, anh Sở, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý khiến anh hài lòng.”
Nói xong, cô ta trực tiếp đi về phía Hắc Hổ đang run như cầy sấy. “Tổng... tổng giám đốc Dương. Sắc mặt Hắc Hổ trắng bệch nhìn Dương Cảnh, run rẩy suýt chút nữa trực tiếp quỹ xuống xin lỗi đối phương.
Dương Cảnh trầm mặt xuống, không nói lời nào, giơ tay giảng một cái tát lên mặt Hắc Hổ. “Hay lắm Hắc Hổ, anh muốn đi tiểu trên đầu tôi đúng không? Bây giờ dẫn theo người của anh cút được đi đầu càng xa càng tốt cho tôi! Hôm nay tôi sẽ tự mình tới cửa, san bằng hội Kền Kền!” “Không... đừng mà, tổng giám đốc Dương tổng giám đốc Dương, xin cô cho tôi một con đường sống, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi...
Nhưng Dương Cảnh hoàn toàn không muốn nghe anh ta nói gì nữa. Trần Thu Mai ở bên cạnh gọi một cuộc điện thoại, lệnh cho người đi tới căn cứ của hội Kền Kền.
Sắc mặt Hắc Hổ trắng bệch nhìn mọi người, tự biết hiện giờ làm gì cũng muộn rồi.
Hội Kền Kền, sắp mất rồi...
Chàng trai trẻ này, rốt cuộc là ai chứ?
Tại sao có thể khiến tổng giám đốc Dương kiêng dè kính trọng như vậy?
Tại sao chứ?
Thật khó mà hiểu nổi, anh ta cũng không có cách nào để biết, cũng chẳng có ai tình nguyện giải đáp cho anh ta. “Sở Quốc Thiên, anh không sao chứ."
Bởi vì lo lắng Sở Quốc Thiên sẽ xảy ra chuyện, Lâm Thanh Di không yên tâm chờ trong xe, vì vậy chen vào đám người, cao giọng nói.
Dương Cảnh ngây người ra, quay đầu lại thấy Lâm
Thanh Di đang chạy về phía Sở Quốc Thiên với vẻ mặt lo lång. “Đây là." Lâm Thanh Di nhìn mấy tên ngã sống soài trên mặt đất, vô cùng hoảng sợ.
Quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên, lại phát hiện cả người anh không hề có vấn đề gì. “Đây là chuyện gì thế? Anh không sao chứ, không bị thương chứ?”
Đối với sự quan tâm của Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên cười nói: "Anh không sao, chuyện này đã được vị tổng giảm đốc Dương này xử lý rồi, không cần lo lắng. “Xin chào, tôi là chủ của hộp đêm Love Night, Dương Cảnh” Dương Cảnh duỗi tay lịch sự bắt lấy tay Lâm Thanh
Di. “Xin chào, tôi là Lâm Thanh Di, cảm ơn cô, tổng giám đốc Dương Lâm Thanh Di có chút ngạc nhiên nói.
Chân thành nói lời cảm ơn với đối phương, cô có chút không hiểu vì sao vị tổng giám đốc Dương nổi tiếng này lại vô duyên vô cớ ra tay cứu giúp. “Chút chuyện nhỏ không tổn sức mà thôi, thời gian trước tôi có tiếp xúc một chút với hội Kền Kền, hôm nay đi qua, nên thuận tiện xử lý, cũng vì bản thân mình mà thôi, ngược lại làm liên lụy đến hai vị, tôi thật sự xin lỗi.” "Không có gì, không có gì.” Lâm Thanh Di đương nhiên từng nghe qua thanh danh của vị tổng giám đốc Dương này.
Tuy rằng không hiểu nhưng cũng biết được từ miệng người khác rằng thế lực của người này không hề bình thường.
Không ngờ một nhân vật như vậy mà lại hiền hòa, thân thiện như thế. “Những thứ còn lại cứ để tôi xử lý là được rồi, mấy vị bị bất ngờ rồi, tôi sẽ cho người đưa các vị về “Không cần đầu không cần đầu. Đối mặt với sự nhiệt tình và quan tâm như vậy, Lâm Thanh Di lại càng bất ngờ hơn. “Chúng tôi đi xe tới đây, không cần phiền đến cô đâu.”
Sở Quốc Thiên ở bên cạnh nhàn nhạt nói.
Dương Cảnh nghe vậy, cũng không chấp nhất nữa. Sở Quốc Thiên dẫn Lâm Thanh Di về xe, Bảo Nhi đã ngoan ngoãn ngủ.
Đi thẳng về nhà, dặn bọn họ nghỉ ngơi cho tốt, Sở Quốc Thiên bèn trở lại bệnh viện.
Trên Đường, Sở Quốc Thiên gọi điện thoại cho Quách Tiên Nhan. “Anh, có gì phân phó ạ. “Thanh Di tới tập đoàn Văn Hào là vì dự án gì thế?” Quách Tiên Nhan có chút do dự rồi mới nói: “Chuyện này, anh à, thật ra chị dâu tới tập đoàn Văn Hào không phải vì dự án.
Sở Quốc Thiên nghe vậy ánh mắt hơi nhíu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.