Chương 389: Cuối cùng vẫn chậm một bước
Tai
02/07/2021
**********
"Bốp!"
Ai ngờ Sở Viêm lại đánh một cái vào tay của Vạn Hào, vô cùng ghét bỏ mà nói: “Đừng động vào tôi, tôi có bệnh sạch sẽ”
Sắc mặt Vạn Hào cứng đờ, cũng không đợi anh ta tiếp tục mở miệng liền nghe Sở Viêm nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì có lẽ anh đã làm hỏng việc rồi?”
“Vâng. Vạn Hào run rẩy một chút rồi kể chuyện trước đó xảy ra không hề thiếu một chi tiết.
Sở Viêm nghe xong liền đạp Vạn Hào một cái bay ra xa. Sau đó liền từng bước từng bước đi về phía Vạn Hào.
“Ngài Sở, anh...anh muốn làm gì?”
Cảm nhận được sát khí trong mắt Sở Viêm, Vạn Hào vô cùng hoảng sợ hỏi.
“Cậu đã làm sai, đương nhiên phải chịu phạt”
“Đừng...đừng mà ngài Sở. Tôi...nhà họ Vạn chúng tôi còn có thể giúp anh mà. Hơn...hơn nữa Chủ tịch Sở trước khi đi còn nói cho tôi biết một số việc."
Sở Viêm nghe vậy liền dừng bước, vô cùng lạnh lùng hỏi: “Cậu còn có điều giấu diếm?”
“Xin...xin lỗi ngài Sở. Tôi...tôi cũng muốn sống” Vạn Hào nhắm mắt nói.
Sở Viêm híp mắt, thu hồi khí thế trên người lại, hỏi: “Anh ta đã nói với cậu những gì?” Đọc truyện hay trên TruyệnApp
“Ngài Sở, Chủ tịch Sở trước khi đi bảo tôi làm gián điệp cho anh ấy, truyền tin giả cho anh, nói rằng nhà họ Vạn chúng tôi đã lấy được phương pháp chế thuốc của bọn họ.” Vạn Hào từ dưới đất bò dậy, nói xong liền đưa cho Sở Viêm một phương thuốc.
"Đây chính là phương thuốc mà anh ta bảo cậu gạt tôi?” Sở Viêm chăm chú hỏi.
“Có lẽ cũng không hoàn toàn là giả, chỉ là có chỗ đúng có chỗ sai, nếu không các anh cũng sẽ không tin.”
Vạn Hào dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Theo tôi được biết, phương thuốc này cũng có thể sản xuất ra thuốc, nhưng cũng không phải là loại thuốc tốt lành gì. Giai đoạn đầu thì không sao, nhưng một khi đến giai đoạn cuối, tác dụng phụ của loại thuốc này sẽ điên cuồng bùng phát, nói không chừng sẽ hại chết không biết bao nhiêu người.”
Hô hấp của Sở Viêm cứng lại, không ngờ Sở Quốc Thiên lại ác độc đến vậy. Nhưng rất nhanh anh ta đã phản ứng lại, cười lạnh: “Buồn cười, thực sự cho rằng nhà họ Sở chúng ta không biết gì sao? Nếu như phương thuốc này có vấn đề thì rất nhanh sẽ bị chúng ta thí nghiệm ra.”
Vạn Hào cũng không tiếp tục đề tài này, anh ta nhìn thoáng qua Sở Viêm, đột nhiên hỏi: “Ngài Sở Viêm, anh có biết thân phận thực sự của Sở Thần y không?”
“Cậu có ý gì?” Sở Viêm nhưởng mày: “Sở thần y không phải Chủ tịch Sở của Y dược Thanh Di sao? Chuyện này hình như tôi đã nói với nhà họ Vạn các cậu rồi, bảo mấy người đừng sợ hãi. Dù sao thì trong mắt nhà họ Sở chúng tôi, một Sở thần y nho nhỏ vẫn còn chưa đủ khiến chúng ta sợ hãi. Chúng tôi chỉ cần phương thuốc của anh ta.”
“Ngài Sở Viêm, thứ cho tôi nói thẳng, Sở thần y có lẽ không đơn giản như mọi người nghĩ. Dù sao thì anh ta cũng khiến cho Y dược Thanh Di chiếm lĩnh một phần thị trường y dược lớn trong thời gian ngắn. Hơn nữa ban đầu còn đánh bại đoàn đại biểu nước Lãng. Người như vậy sao có thể đơn giản như vẻ bề ngoài chứ?” Vạn Hào nói sâu xa.
Sở Viêm im lặng. Tuy rằng anh ta rất không thích cách nói và giọng điệu của Vạn Hào. Nhưng không thể phủ nhận Vạn Hào nói không hề sai.
Hơn nữa, điều kinh khủng hơn là Sở thần y còn có thể tự điều chế phương thuốc. Giống như phương thuốc trong tay anh ta đây, cũng chính là Sở thần y viết ra.
Nghĩ đến đây, anh ta liền lạnh giọng nói: “Vạn Hào, rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
“Ngài Sở, thực ra tôi muốn nói rằng cho dù thế nào tôi cũng sẽ không phản bội anh, không phản bội nhà họ Sở. Người làm trong nhà hai họ tôi đều nắm rất rõ, vì vậy tôi đồng ý làm gián điệp cho Chủ tịch Sở cũng chỉ là muốn thuận lợi thoát thân. Điều này anh có thể hiểu được đúng không?” Vạn Hào nói. “Vậy nên?”
“Vậy nên tôi muốn nhà họ Sở giúp nhà họ Vạn chúng tôi tránh khỏi sự trả thù của Chủ tịch Sở, đồng thời nâng đỡ tôi lên làm gia chủ nhà họ Vạn. Bởi vì Chủ tịch Sở ngoại trừ đưa cho tôi một phương thuốc giả, còn đưa cho tôi một phương thuốc thật”
Nhìn Vạn Hào chầm chậm rút ra một phương thuốc, hô hấp của Sở Viêm bỗng căng thẳng: “Phương... phương thuốc thật?”
“Ha ha, đương nhiên rồi.”
Vẻ mặt Vạn Hào đắc ý: “Thực không dám giấu, tuy rằng nhà họ Vạn chúng tôi không lấy được sự hợp tác với Y dược Thanh Di, nhưng chúng tôi đã lợi dụng phương thức đặc biệt để lấy được phương thuốc thật sự của bọn họ. Chỉ là chuyện này không có ai biết mà thôi. Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Vốn dĩ tôi không định đưa phương thuốc này cho các anh, nhưng bây giờ tôi đã biết mình phải bày tỏ lập trường, nếu không tôi thực sự sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Trong lòng Vạn Hào vô cùng đắc ý. Ngay cả thế lực lớn như nhà họ Sở của Yên kinh cũng không thể lấy được phương thuốc của Y dược Thanh Di, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị nhà họ Vạn bọn họ lấy được. Đây không phải lợi hại bình thường đâu nha.
Sau đó, con ngươi của Sở Viêm cũng co rụt lại, mạnh mẽ thăm dò phương thuốc trong tay Vạn Hào: “Đưa tôi!”
Đáng tiếc Vạn Hào sớm đã có chuẩn bị, khi Sở Viêm vừa nhúc nhích, anh ta lập tức lui về sau vài bước, cười nói: “Ngài Sở Viêm, anh vẫn chưa đồng ý với điều kiện của tôi đâu.”
Ánh mắt Sở Viêm lạnh lẽo, có điều anh ta lập tức trầm giọng đáp: "Nếu phương thuốc được giám định là thật, thì điều kiện của anh cũng là chuyện dễ dàng.
“Tuyệt đối là thật”
“Vậy cũng phải đợi chúng tôi giảm định xong rồi nói.”
“Không không không, ngài Sở Viêm, hình như anh hiểu lầm một vấn đề. Hiện giờ phương thuốc đang ở trong tay tôi, một khi đưa cho anh rồi, tôi sẽ không còn bất kỳ lợi thế nào nữa. Đến lúc đó nếu như các anh đổi ý vậy không phải tôi chỉ còn nước khóc lóc thôi sao?” Vạn Hào liên tục khoát tay nói.
“Nhưng cậu có biết nếu cậu không đưa cho tôi thì sẽ có kết cục gì không?
"Bốp!"
Ai ngờ Sở Viêm lại đánh một cái vào tay của Vạn Hào, vô cùng ghét bỏ mà nói: “Đừng động vào tôi, tôi có bệnh sạch sẽ”
Sắc mặt Vạn Hào cứng đờ, cũng không đợi anh ta tiếp tục mở miệng liền nghe Sở Viêm nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì có lẽ anh đã làm hỏng việc rồi?”
“Vâng. Vạn Hào run rẩy một chút rồi kể chuyện trước đó xảy ra không hề thiếu một chi tiết.
Sở Viêm nghe xong liền đạp Vạn Hào một cái bay ra xa. Sau đó liền từng bước từng bước đi về phía Vạn Hào.
“Ngài Sở, anh...anh muốn làm gì?”
Cảm nhận được sát khí trong mắt Sở Viêm, Vạn Hào vô cùng hoảng sợ hỏi.
“Cậu đã làm sai, đương nhiên phải chịu phạt”
“Đừng...đừng mà ngài Sở. Tôi...nhà họ Vạn chúng tôi còn có thể giúp anh mà. Hơn...hơn nữa Chủ tịch Sở trước khi đi còn nói cho tôi biết một số việc."
Sở Viêm nghe vậy liền dừng bước, vô cùng lạnh lùng hỏi: “Cậu còn có điều giấu diếm?”
“Xin...xin lỗi ngài Sở. Tôi...tôi cũng muốn sống” Vạn Hào nhắm mắt nói.
Sở Viêm híp mắt, thu hồi khí thế trên người lại, hỏi: “Anh ta đã nói với cậu những gì?” Đọc truyện hay trên TruyệnApp
“Ngài Sở, Chủ tịch Sở trước khi đi bảo tôi làm gián điệp cho anh ấy, truyền tin giả cho anh, nói rằng nhà họ Vạn chúng tôi đã lấy được phương pháp chế thuốc của bọn họ.” Vạn Hào từ dưới đất bò dậy, nói xong liền đưa cho Sở Viêm một phương thuốc.
"Đây chính là phương thuốc mà anh ta bảo cậu gạt tôi?” Sở Viêm chăm chú hỏi.
“Có lẽ cũng không hoàn toàn là giả, chỉ là có chỗ đúng có chỗ sai, nếu không các anh cũng sẽ không tin.”
Vạn Hào dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Theo tôi được biết, phương thuốc này cũng có thể sản xuất ra thuốc, nhưng cũng không phải là loại thuốc tốt lành gì. Giai đoạn đầu thì không sao, nhưng một khi đến giai đoạn cuối, tác dụng phụ của loại thuốc này sẽ điên cuồng bùng phát, nói không chừng sẽ hại chết không biết bao nhiêu người.”
Hô hấp của Sở Viêm cứng lại, không ngờ Sở Quốc Thiên lại ác độc đến vậy. Nhưng rất nhanh anh ta đã phản ứng lại, cười lạnh: “Buồn cười, thực sự cho rằng nhà họ Sở chúng ta không biết gì sao? Nếu như phương thuốc này có vấn đề thì rất nhanh sẽ bị chúng ta thí nghiệm ra.”
Vạn Hào cũng không tiếp tục đề tài này, anh ta nhìn thoáng qua Sở Viêm, đột nhiên hỏi: “Ngài Sở Viêm, anh có biết thân phận thực sự của Sở Thần y không?”
“Cậu có ý gì?” Sở Viêm nhưởng mày: “Sở thần y không phải Chủ tịch Sở của Y dược Thanh Di sao? Chuyện này hình như tôi đã nói với nhà họ Vạn các cậu rồi, bảo mấy người đừng sợ hãi. Dù sao thì trong mắt nhà họ Sở chúng tôi, một Sở thần y nho nhỏ vẫn còn chưa đủ khiến chúng ta sợ hãi. Chúng tôi chỉ cần phương thuốc của anh ta.”
“Ngài Sở Viêm, thứ cho tôi nói thẳng, Sở thần y có lẽ không đơn giản như mọi người nghĩ. Dù sao thì anh ta cũng khiến cho Y dược Thanh Di chiếm lĩnh một phần thị trường y dược lớn trong thời gian ngắn. Hơn nữa ban đầu còn đánh bại đoàn đại biểu nước Lãng. Người như vậy sao có thể đơn giản như vẻ bề ngoài chứ?” Vạn Hào nói sâu xa.
Sở Viêm im lặng. Tuy rằng anh ta rất không thích cách nói và giọng điệu của Vạn Hào. Nhưng không thể phủ nhận Vạn Hào nói không hề sai.
Hơn nữa, điều kinh khủng hơn là Sở thần y còn có thể tự điều chế phương thuốc. Giống như phương thuốc trong tay anh ta đây, cũng chính là Sở thần y viết ra.
Nghĩ đến đây, anh ta liền lạnh giọng nói: “Vạn Hào, rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
“Ngài Sở, thực ra tôi muốn nói rằng cho dù thế nào tôi cũng sẽ không phản bội anh, không phản bội nhà họ Sở. Người làm trong nhà hai họ tôi đều nắm rất rõ, vì vậy tôi đồng ý làm gián điệp cho Chủ tịch Sở cũng chỉ là muốn thuận lợi thoát thân. Điều này anh có thể hiểu được đúng không?” Vạn Hào nói. “Vậy nên?”
“Vậy nên tôi muốn nhà họ Sở giúp nhà họ Vạn chúng tôi tránh khỏi sự trả thù của Chủ tịch Sở, đồng thời nâng đỡ tôi lên làm gia chủ nhà họ Vạn. Bởi vì Chủ tịch Sở ngoại trừ đưa cho tôi một phương thuốc giả, còn đưa cho tôi một phương thuốc thật”
Nhìn Vạn Hào chầm chậm rút ra một phương thuốc, hô hấp của Sở Viêm bỗng căng thẳng: “Phương... phương thuốc thật?”
“Ha ha, đương nhiên rồi.”
Vẻ mặt Vạn Hào đắc ý: “Thực không dám giấu, tuy rằng nhà họ Vạn chúng tôi không lấy được sự hợp tác với Y dược Thanh Di, nhưng chúng tôi đã lợi dụng phương thức đặc biệt để lấy được phương thuốc thật sự của bọn họ. Chỉ là chuyện này không có ai biết mà thôi. Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Vốn dĩ tôi không định đưa phương thuốc này cho các anh, nhưng bây giờ tôi đã biết mình phải bày tỏ lập trường, nếu không tôi thực sự sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Trong lòng Vạn Hào vô cùng đắc ý. Ngay cả thế lực lớn như nhà họ Sở của Yên kinh cũng không thể lấy được phương thuốc của Y dược Thanh Di, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị nhà họ Vạn bọn họ lấy được. Đây không phải lợi hại bình thường đâu nha.
Sau đó, con ngươi của Sở Viêm cũng co rụt lại, mạnh mẽ thăm dò phương thuốc trong tay Vạn Hào: “Đưa tôi!”
Đáng tiếc Vạn Hào sớm đã có chuẩn bị, khi Sở Viêm vừa nhúc nhích, anh ta lập tức lui về sau vài bước, cười nói: “Ngài Sở Viêm, anh vẫn chưa đồng ý với điều kiện của tôi đâu.”
Ánh mắt Sở Viêm lạnh lẽo, có điều anh ta lập tức trầm giọng đáp: "Nếu phương thuốc được giám định là thật, thì điều kiện của anh cũng là chuyện dễ dàng.
“Tuyệt đối là thật”
“Vậy cũng phải đợi chúng tôi giảm định xong rồi nói.”
“Không không không, ngài Sở Viêm, hình như anh hiểu lầm một vấn đề. Hiện giờ phương thuốc đang ở trong tay tôi, một khi đưa cho anh rồi, tôi sẽ không còn bất kỳ lợi thế nào nữa. Đến lúc đó nếu như các anh đổi ý vậy không phải tôi chỉ còn nước khóc lóc thôi sao?” Vạn Hào liên tục khoát tay nói.
“Nhưng cậu có biết nếu cậu không đưa cho tôi thì sẽ có kết cục gì không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.