Chương 951: Điếc không sợ súng
Tai
23/09/2021
“Mẹ, bọn họ lại đến nữa sao?” Lâm Uyển Vy bước ra từ phía sau một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cũng tầm tuổi cô ấy. “Ừm.” Bà chủ vội đáp lại một tiếng rồi quay đầu lại nhìn vài tên côn đồ ở cửa bằng ánh mắt không mấy thiện cảm sau đó vội vàng đẩy cánh tay cô gái: “Con đi ra đây làm gì? Đưa bạn học của con vào trong đi, đừng đứng ở đây cản đường.
Nói xong bà chủ vội vàng đẩy cô gái và Lâm Uyển Vy vào bên trong.
Cả cô gái và Lâm Uyển Vy đều gai mắt với kiểu bắt nạt người khác không khác gì với loại thu phí bảo kê trong truyền thuyết, vậy nên nếu hôm nay họ đã gặp phải trường hợp này rồi thì đương nhiên sẽ không lùi bước.
Cô gái ưỡn ngực đi về phía trước, liếc mắt nhìn vài tên côn đồ nhếch mép nói: “Các anh hãy đi đi, chúng tôi sẽ không giao tiền ra đâu!” “Đúng vậy!” Lâm Uyển Vy đứng ở bên cạnh cũng nói bằng giọng đầy quyết liệt, cô ấy không hề sợ đảm côn đồ này. “ây da đây không phải là Linh Na sao, hóa ra cô cũng ở đây à, mới vài ngày không gặp nay lại xinh đẹp lên không ít nha. Hôm nay còn dẫn theo bạn học về à, rất xinh nha, có điều vẫn kém cô một chút.” Vừa nhìn thấy Lâm Uyển Vy và cô gái, đôi mắt của tên thanh niên đã sáng lên, anh ta tự cho mình là đẹp trai liền dùng hai tay vuốt tóc lên rồi lại nói tiếp. “Nếu như người đẹp đã lên tiếng thì chúng ta cũng nên nể mặt người đẹp chứ, chi bằng như vậy đi, chỉ cần hai người uống với chúng tôi hai ly thì mấy đồng tiền trong tháng này chúng tôi sẽ không thu, còn nếu khiến các anh đây cảm thấy vui vẻ thì miễn luôn phí bảo an của năm nay cho các người có được không? Đây là làm ăn sinh lời đấy”
Cô gái tên Linh Na có lẽ không biết đến sự nguy hiểm của xã hội, chỉ dựa vào sự nhiệt huyết của mình mà dám đối đầu với mấy tên côn đồ nên khi đối diện với tên thanh niên đội mũ trùm này cô ấy cũng không hề sợ hãi chút nào.
Lâm Uyển Vy đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào tên thanh niên đội mũ trùm và hét lên một cách giận dữ. “Anh là cái thứ gì hả? Mặt mũi xấu xí như vậy mà còn dám mộng tưởng sao? Tôi khuyên các người tốt nhất là nên cút đi càng sớm càng tốt nếu không tôi sẽ gọi điện cho cơ quan nhà nước để họ xử lý các người!”
Nói xong Lâm Uyển Vy liền rút điện thoại ra và làm bộ tư thế sắp gọi cho chính quyền để báo nếu như bọn họ không rời đi. “Đừng đùa nữa, mau giải quyết đi.”
Tên tóc Mohican có chút sốt ruột liền thúc giục Hoàng Ngô đang đứng ở cửa.
Nghe đại ca nói vậy tên thanh niên đội mũ trùm liền thu về cái tính đùa giỡn và bước vào bên trong cùng với hai tên Hỏa Diễm Đầu
Hỏa Diễm Đầu bước tới chỉ vào Lâm Uyển Vy và nói bằng giọng hung dữ: “Đã là người quen thì bỏ đồ chơi trên tay cô xuống! Nghe thấy chưa hả!”
Bà chủ bị dáng điệu này dọa cho hoảng sợ nhất thời cũng không quan tâm đến việc đếm tiền mà hoảng loạn lấy chúng ra sau đó dừng lại trước mặt Lâm Uyển Vy và cô gái rồi nở một nụ cười. “Thật ngại quá, đây đều là hai đứa con của tôi, chúng không hiểu chuyện, sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại chúng, đây là tiền phí quản lý của tháng này, hôm nào tôi có tiền sẽ mời các anh đi uống rượu để đền tội. “Cứ đưa sớm như thế này có phải hơn không? Thôi được rồi, hôm nay xem như là biết thức thời.
Tên Hỏa Diễm Đầu tóc đỏ rực vừa nói vừa đưa tay ra lấy tiền trong tay bà chủ nhưng Linh Na ở phía sau đột nhiên ấn tay cầm tiền của bà chủ xuống và lo lắng nói: “Mẹ à, đây là tiền xương máu mà bố và mẹ phải thức khuya dậy sớm khổ cực mới có được, làm sao có thể đưa cho bọn họ chứ?” “Linh Na, con... Sắc mặt của bà chủ thay đổi vội vàng đẩy Linh Na lại phía sau đồng thời lại đưa tay cầm tiền ra chỉ lo tiến thêm một bước sẽ khiến mấy ông Diêm Vương này không vui. “Bà đây là không muốn nể mặt đúng không?” Hỏa Diễm Đầu thấy vậy liền trở nên tức giận.
Dùng chân đá chiếc ghế dài sang một bên còn tên thanh niên đội mũ trùm thì đi về phía sau bà chủ với vẻ mặt rất bình thản.
Bà chủ lúc này đã thật sự lo lắng liền vội vàng xoay người để ngăn cản họ đi qua.
Dùng tay đẩy Linh Na và Lâm Uyển Vy vào trong, gương mặt đầy trách móc: “Con nhóc Linh Na hôm nay bị làm sao vậy? Bạn của con đến thì con đưa bạn đi xem ti vi hoặc cái gì đó đi, người lớn đang nói chuyện trẻ con cứ xen vào làm gì? Mau đi đi, đừng có ở đây nhiều chuyện nữa.
Nói xong bà chủ vội vàng đẩy cô gái và Lâm Uyển Vy vào bên trong.
Cả cô gái và Lâm Uyển Vy đều gai mắt với kiểu bắt nạt người khác không khác gì với loại thu phí bảo kê trong truyền thuyết, vậy nên nếu hôm nay họ đã gặp phải trường hợp này rồi thì đương nhiên sẽ không lùi bước.
Cô gái ưỡn ngực đi về phía trước, liếc mắt nhìn vài tên côn đồ nhếch mép nói: “Các anh hãy đi đi, chúng tôi sẽ không giao tiền ra đâu!” “Đúng vậy!” Lâm Uyển Vy đứng ở bên cạnh cũng nói bằng giọng đầy quyết liệt, cô ấy không hề sợ đảm côn đồ này. “ây da đây không phải là Linh Na sao, hóa ra cô cũng ở đây à, mới vài ngày không gặp nay lại xinh đẹp lên không ít nha. Hôm nay còn dẫn theo bạn học về à, rất xinh nha, có điều vẫn kém cô một chút.” Vừa nhìn thấy Lâm Uyển Vy và cô gái, đôi mắt của tên thanh niên đã sáng lên, anh ta tự cho mình là đẹp trai liền dùng hai tay vuốt tóc lên rồi lại nói tiếp. “Nếu như người đẹp đã lên tiếng thì chúng ta cũng nên nể mặt người đẹp chứ, chi bằng như vậy đi, chỉ cần hai người uống với chúng tôi hai ly thì mấy đồng tiền trong tháng này chúng tôi sẽ không thu, còn nếu khiến các anh đây cảm thấy vui vẻ thì miễn luôn phí bảo an của năm nay cho các người có được không? Đây là làm ăn sinh lời đấy”
Cô gái tên Linh Na có lẽ không biết đến sự nguy hiểm của xã hội, chỉ dựa vào sự nhiệt huyết của mình mà dám đối đầu với mấy tên côn đồ nên khi đối diện với tên thanh niên đội mũ trùm này cô ấy cũng không hề sợ hãi chút nào.
Lâm Uyển Vy đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào tên thanh niên đội mũ trùm và hét lên một cách giận dữ. “Anh là cái thứ gì hả? Mặt mũi xấu xí như vậy mà còn dám mộng tưởng sao? Tôi khuyên các người tốt nhất là nên cút đi càng sớm càng tốt nếu không tôi sẽ gọi điện cho cơ quan nhà nước để họ xử lý các người!”
Nói xong Lâm Uyển Vy liền rút điện thoại ra và làm bộ tư thế sắp gọi cho chính quyền để báo nếu như bọn họ không rời đi. “Đừng đùa nữa, mau giải quyết đi.”
Tên tóc Mohican có chút sốt ruột liền thúc giục Hoàng Ngô đang đứng ở cửa.
Nghe đại ca nói vậy tên thanh niên đội mũ trùm liền thu về cái tính đùa giỡn và bước vào bên trong cùng với hai tên Hỏa Diễm Đầu
Hỏa Diễm Đầu bước tới chỉ vào Lâm Uyển Vy và nói bằng giọng hung dữ: “Đã là người quen thì bỏ đồ chơi trên tay cô xuống! Nghe thấy chưa hả!”
Bà chủ bị dáng điệu này dọa cho hoảng sợ nhất thời cũng không quan tâm đến việc đếm tiền mà hoảng loạn lấy chúng ra sau đó dừng lại trước mặt Lâm Uyển Vy và cô gái rồi nở một nụ cười. “Thật ngại quá, đây đều là hai đứa con của tôi, chúng không hiểu chuyện, sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại chúng, đây là tiền phí quản lý của tháng này, hôm nào tôi có tiền sẽ mời các anh đi uống rượu để đền tội. “Cứ đưa sớm như thế này có phải hơn không? Thôi được rồi, hôm nay xem như là biết thức thời.
Tên Hỏa Diễm Đầu tóc đỏ rực vừa nói vừa đưa tay ra lấy tiền trong tay bà chủ nhưng Linh Na ở phía sau đột nhiên ấn tay cầm tiền của bà chủ xuống và lo lắng nói: “Mẹ à, đây là tiền xương máu mà bố và mẹ phải thức khuya dậy sớm khổ cực mới có được, làm sao có thể đưa cho bọn họ chứ?” “Linh Na, con... Sắc mặt của bà chủ thay đổi vội vàng đẩy Linh Na lại phía sau đồng thời lại đưa tay cầm tiền ra chỉ lo tiến thêm một bước sẽ khiến mấy ông Diêm Vương này không vui. “Bà đây là không muốn nể mặt đúng không?” Hỏa Diễm Đầu thấy vậy liền trở nên tức giận.
Dùng chân đá chiếc ghế dài sang một bên còn tên thanh niên đội mũ trùm thì đi về phía sau bà chủ với vẻ mặt rất bình thản.
Bà chủ lúc này đã thật sự lo lắng liền vội vàng xoay người để ngăn cản họ đi qua.
Dùng tay đẩy Linh Na và Lâm Uyển Vy vào trong, gương mặt đầy trách móc: “Con nhóc Linh Na hôm nay bị làm sao vậy? Bạn của con đến thì con đưa bạn đi xem ti vi hoặc cái gì đó đi, người lớn đang nói chuyện trẻ con cứ xen vào làm gì? Mau đi đi, đừng có ở đây nhiều chuyện nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.