Chương 507: Dương Lệ Nga
Tai
18/07/2021
**********
"Hiện tại em hai của ông là gia chủ nhà họ Dương, những lời vừa rồi là do ông và em ba thương lượng với nhau, em hai ông không hề tham gia vào chuyện này.
Đối diện với khuôn mặt mang ý cười lạnh lẽo của Sở Quốc Thiên, Dương Chấn Đông cũng không hề tức giận, ông cụ tiếp tục giải thích: " Bây giờ Chấn Đông ông sẽ đi tìm em hai của mình, ông tin rằng em hai của ông sẽ cho cháu một câu công bằng
Dĩ nhiên, Sở Quốc Thiên đầu phải người ngây thơ dễ tin vào lời Dương Chấn Đông nói như thế, anh nghiêm túc nói: "Ông Dương, ông đừng gạt cháu. Thứ cho cháu nói thẳng, nếu mấy người có thể làm được cái gọi là công bằng kia thì vừa rồi những người trở về không phải chỉ có mình ông
Dừng một chút, anh lại tiếp tục nói: "Cháu không biết chú Khánh định làm thế nào để tìm được gia chủ nhà họ Dương đòi lại công bằng cho cháu, thế nhưng cháu không hề muốn nhìn thấy ông ấy vì cháu mà phải chịu thêm bất cứ nỗi oan ức nào. Nếu không phải trước đó cháu đã đồng ý để lại chuyện này cho chú ấy giải quyết trước thì có lẽ bây giờ cháu cũng không xuất hiện ở đây chỉ để chờ đợi như thế này.
Nghe câu nói ấy nỗi cay đắng trong lòng Dương Chấn Đông dâng lên, ông cụ biết bản thân mình không thể lừa gạt Sở Quốc Thiên được nữa. Nghĩ vậy ông cụ nhanh chóng nhìn về phía Dương Hạo Phương nói: "Hạo Phương, cháu cẩn thận hầu hạ cậu Sở ở bên này, dù có bất cứ chuyện gì cũng cố gắng thỏa mãn cậu ấy." "Sở Quốc Thiên, ông còn có chút chuyện phải làm, ông đi trước đã." Sau khi nói mấy câu coi như chào hỏi, Dương Chấn Đông đứng lên lập tức rời khỏi biệt thự.
Sở Quốc Thiên không hề có ý định giữ ông cụ lại, cũng không thèm tỏ vẻ khách sáo gì nữa. Lúc này trong lòng anh vẫn còn một luồng lửa giận chưa tiêu đi được. Như vừa rồi anh đã nói, nếu như không phải trước đó anh đã đồng ý cho Dương Chấn Đông thời gian xử lý, có lẽ bây giờ anh đã sớm bắt đầu đánh giết rồi. "Tốt nhất là nhà họ Dương của mấy người đừng có tự mình tìm chết." Sở Quốc Thiên híp mắt lại, khẽ nói.
Dương Hạo Phương nghe thấy anh nói như thế, trong lòng lập tức căng thẳng, thế nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên, một tên cô gái trẻ chậm rãi đi vào biệt thự.
Cô gái này còn rất trẻ, nhìn qua ước chừng hai mươi tuổi, ăn mặc rất hợp mốt, trang phục mặc trên người và khuôn mặt được trang điểm vô cùng lộng lẫy, trên cánh tay cô ta là chiếc túi xách rất đẹp. Hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, nhìn thế nào cũng thấy đây là sát thủ của phái mạnh.
Cô ta vừa vào cửa đã bày ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Anh Hạo Phương, anh cũng ở đây ạ?" "Lệ Nga đến rồi đấy à? Em đến thăm bác gái sao? Bác ấy đang ở trong phòng nghỉ ngơi đấy!" Dương Hạo Phương cười cười nói. "Lệ Nga ư? Là Dương Lệ Nga đúng không?" Sở Quốc Thiên nghe thấy tên cô gái vừa đến cảm thấy có chút ngạc nhiên hỏi. "Anh biết tôi à?" Dương Lệ Nga nghe thấy giọng nói của một người lạ, ánh mắt cô ta mang theo sự hiếu kỳ, âm thầm đánh giá Sở Quốc Thiên một chút. "Đúng vậy." Khóe miệng Sở Quốc Thiên từ từ cong lên, anh cười cười nói: "Anh tên là Sở Quốc Thiên, hẳn là em cũng đã từng nghe tên anh rồi." "Sở Quốc Thiên à?"
Đầu tiên Dương Lệ Nga có chút kinh ngạc, thế nhưng ngay sau đó đôi mắt xinh đẹp của cô ta lập tức trợn cả lên, nét khinh thường tràn ngập đôi mắt, cô ta nói: "Tôi còn cho rằng là ai cơ đấy, hoá ra anh chính là cái tên rác rưởi bị nhà họ Sở vứt bỏ kia à"
Khuôn mặt Sở Quốc Thiên vốn đang tươi cười, khi nghe vậy thì lập tức trở nên cứng đờ. Cập nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРР.*cом
Giọng nói của Dương Hạo Phương nhanh chóng vang lên mang theo chút trách cứ nói: "Lệ Nga, em đang nói bậy nói bạ cái gì thế?" "Sao lại là em nói bậy, lẽ nào điều em nói không phải sự thật à?" Dương Lệ Nga tức giận trả lời anh ta một câu, sau đó đi thẳng về phía gian phòng của Dương Nhã Đan. "Em..."
Dương Hạo Phương tức giận, thế nhưng anh ta cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể nhìn Sở Quốc Thiên bằng ánh mắt xin lỗi.
Sở Quốc Thiên không hề tức giận, dù sao đi chăng nữa thì Dương Lệ Nga vẫn còn nhỏ, hơn nữa bọn họ cũng không có tình cảm gì sâu đậm lắm, thế nên khi cô ta nói mấy lời như thế với anh cũng không lạ.
Không thể không nói, mặc dù Dương Lệ Nga không có chút cảm tình gì với Sở Quốc Thiên, thế nhưng khi ở trước mặt mẹ của mình cô ta cũng không nói gì. Sau khi Dương Lệ Nga đến biệt thự, vẫn luôn làm bạn bên cạnh Dương Nhã Đan, tỉ mỉ chăm sóc bà.
Trong khoảng thời gian này, Dương Ngải Sinh cũng đã tới mấy lần, thế nhưng mỗi lần sau khi nhìn thấy Sở Thiên, nét xem thường và chế giễu luôn tràn ngập trên khuôn mặt của anh ta. Nếu như không có Dương Hạo Phương luôn bên cạnh khuyên nhủ đội câu, nói không chừng anh ta đã sớm làm ầm ĩ lên với Sở Quốc Thiên rồi.
Đối mặt với tất cả những thứ này, Sở Quốc Thiên không hề có bất cứ chút rung rinh nào, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì những người này cũng đều là con cái của Dương Nhã Đan. Không nề mặt sư thì cũng phải nể mặt phật, Sở Quốc Thiên anh không thể bắt nạt con cái của dì Nhã Đan được. "Quốc Thiên, Quốc Thiên...
Mười giờ tối, bỗng nhiên có vài tiếng gọi từ trong phòng Dương Nhã Đan truyền ra.
"Hiện tại em hai của ông là gia chủ nhà họ Dương, những lời vừa rồi là do ông và em ba thương lượng với nhau, em hai ông không hề tham gia vào chuyện này.
Đối diện với khuôn mặt mang ý cười lạnh lẽo của Sở Quốc Thiên, Dương Chấn Đông cũng không hề tức giận, ông cụ tiếp tục giải thích: " Bây giờ Chấn Đông ông sẽ đi tìm em hai của mình, ông tin rằng em hai của ông sẽ cho cháu một câu công bằng
Dĩ nhiên, Sở Quốc Thiên đầu phải người ngây thơ dễ tin vào lời Dương Chấn Đông nói như thế, anh nghiêm túc nói: "Ông Dương, ông đừng gạt cháu. Thứ cho cháu nói thẳng, nếu mấy người có thể làm được cái gọi là công bằng kia thì vừa rồi những người trở về không phải chỉ có mình ông
Dừng một chút, anh lại tiếp tục nói: "Cháu không biết chú Khánh định làm thế nào để tìm được gia chủ nhà họ Dương đòi lại công bằng cho cháu, thế nhưng cháu không hề muốn nhìn thấy ông ấy vì cháu mà phải chịu thêm bất cứ nỗi oan ức nào. Nếu không phải trước đó cháu đã đồng ý để lại chuyện này cho chú ấy giải quyết trước thì có lẽ bây giờ cháu cũng không xuất hiện ở đây chỉ để chờ đợi như thế này.
Nghe câu nói ấy nỗi cay đắng trong lòng Dương Chấn Đông dâng lên, ông cụ biết bản thân mình không thể lừa gạt Sở Quốc Thiên được nữa. Nghĩ vậy ông cụ nhanh chóng nhìn về phía Dương Hạo Phương nói: "Hạo Phương, cháu cẩn thận hầu hạ cậu Sở ở bên này, dù có bất cứ chuyện gì cũng cố gắng thỏa mãn cậu ấy." "Sở Quốc Thiên, ông còn có chút chuyện phải làm, ông đi trước đã." Sau khi nói mấy câu coi như chào hỏi, Dương Chấn Đông đứng lên lập tức rời khỏi biệt thự.
Sở Quốc Thiên không hề có ý định giữ ông cụ lại, cũng không thèm tỏ vẻ khách sáo gì nữa. Lúc này trong lòng anh vẫn còn một luồng lửa giận chưa tiêu đi được. Như vừa rồi anh đã nói, nếu như không phải trước đó anh đã đồng ý cho Dương Chấn Đông thời gian xử lý, có lẽ bây giờ anh đã sớm bắt đầu đánh giết rồi. "Tốt nhất là nhà họ Dương của mấy người đừng có tự mình tìm chết." Sở Quốc Thiên híp mắt lại, khẽ nói.
Dương Hạo Phương nghe thấy anh nói như thế, trong lòng lập tức căng thẳng, thế nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên, một tên cô gái trẻ chậm rãi đi vào biệt thự.
Cô gái này còn rất trẻ, nhìn qua ước chừng hai mươi tuổi, ăn mặc rất hợp mốt, trang phục mặc trên người và khuôn mặt được trang điểm vô cùng lộng lẫy, trên cánh tay cô ta là chiếc túi xách rất đẹp. Hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, nhìn thế nào cũng thấy đây là sát thủ của phái mạnh.
Cô ta vừa vào cửa đã bày ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: "Anh Hạo Phương, anh cũng ở đây ạ?" "Lệ Nga đến rồi đấy à? Em đến thăm bác gái sao? Bác ấy đang ở trong phòng nghỉ ngơi đấy!" Dương Hạo Phương cười cười nói. "Lệ Nga ư? Là Dương Lệ Nga đúng không?" Sở Quốc Thiên nghe thấy tên cô gái vừa đến cảm thấy có chút ngạc nhiên hỏi. "Anh biết tôi à?" Dương Lệ Nga nghe thấy giọng nói của một người lạ, ánh mắt cô ta mang theo sự hiếu kỳ, âm thầm đánh giá Sở Quốc Thiên một chút. "Đúng vậy." Khóe miệng Sở Quốc Thiên từ từ cong lên, anh cười cười nói: "Anh tên là Sở Quốc Thiên, hẳn là em cũng đã từng nghe tên anh rồi." "Sở Quốc Thiên à?"
Đầu tiên Dương Lệ Nga có chút kinh ngạc, thế nhưng ngay sau đó đôi mắt xinh đẹp của cô ta lập tức trợn cả lên, nét khinh thường tràn ngập đôi mắt, cô ta nói: "Tôi còn cho rằng là ai cơ đấy, hoá ra anh chính là cái tên rác rưởi bị nhà họ Sở vứt bỏ kia à"
Khuôn mặt Sở Quốc Thiên vốn đang tươi cười, khi nghe vậy thì lập tức trở nên cứng đờ. Cập nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРР.*cом
Giọng nói của Dương Hạo Phương nhanh chóng vang lên mang theo chút trách cứ nói: "Lệ Nga, em đang nói bậy nói bạ cái gì thế?" "Sao lại là em nói bậy, lẽ nào điều em nói không phải sự thật à?" Dương Lệ Nga tức giận trả lời anh ta một câu, sau đó đi thẳng về phía gian phòng của Dương Nhã Đan. "Em..."
Dương Hạo Phương tức giận, thế nhưng anh ta cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể nhìn Sở Quốc Thiên bằng ánh mắt xin lỗi.
Sở Quốc Thiên không hề tức giận, dù sao đi chăng nữa thì Dương Lệ Nga vẫn còn nhỏ, hơn nữa bọn họ cũng không có tình cảm gì sâu đậm lắm, thế nên khi cô ta nói mấy lời như thế với anh cũng không lạ.
Không thể không nói, mặc dù Dương Lệ Nga không có chút cảm tình gì với Sở Quốc Thiên, thế nhưng khi ở trước mặt mẹ của mình cô ta cũng không nói gì. Sau khi Dương Lệ Nga đến biệt thự, vẫn luôn làm bạn bên cạnh Dương Nhã Đan, tỉ mỉ chăm sóc bà.
Trong khoảng thời gian này, Dương Ngải Sinh cũng đã tới mấy lần, thế nhưng mỗi lần sau khi nhìn thấy Sở Thiên, nét xem thường và chế giễu luôn tràn ngập trên khuôn mặt của anh ta. Nếu như không có Dương Hạo Phương luôn bên cạnh khuyên nhủ đội câu, nói không chừng anh ta đã sớm làm ầm ĩ lên với Sở Quốc Thiên rồi.
Đối mặt với tất cả những thứ này, Sở Quốc Thiên không hề có bất cứ chút rung rinh nào, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì những người này cũng đều là con cái của Dương Nhã Đan. Không nề mặt sư thì cũng phải nể mặt phật, Sở Quốc Thiên anh không thể bắt nạt con cái của dì Nhã Đan được. "Quốc Thiên, Quốc Thiên...
Mười giờ tối, bỗng nhiên có vài tiếng gọi từ trong phòng Dương Nhã Đan truyền ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.