Chương 801: Giáo huấn
Tai
23/08/2021
Chất
Đinh Vũ Long không dám trốn, mặt ngay lập tức sưng lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức không dám nói gì, Phùng Đức Minh làm thế này có quá khoa trương không vậy? Trước mặt bao nhiêu người thế này mà lại đánh Đình Vũ Long, dù sao thì đối phương cũng là một ông chủ
Ông Phùng hoàn toàn không coi những người như Đinh Vũ Long ra gì.
Còn Đình Vũ Long sau khi bị đánh như vậy trước mặt đám đông, cũng không dám nói gì, chỉ rụt đầu đứng yên, không dám nói một câu.
Tuy đám đông không ai biết, Đinh Vũ Long biết rõ nhất
Y dược Thanh Di không chỉ là một công ty đơn giản như vậy, phía sau công ty đó là khu vực trắng đen không rõ ràng lớn nhất Hoan Châu, anh ta cũng không rõ cụ thể chỉ nghe nói phạm vi ảnh hưởng phía sau nó rất lớn và phức tap.
Đắc tội với khách hàng của Y dược Thanh Di, Đinh Vũ Long chỉ ăn một cái tát thì có là gì chứ?
Phải nói là, cho dù là bị đánh gãy chân, anh ta cũng không dám nói lời nào, ngược lại còn cảm tạ đại ân đại đức!
Chỉ thấy ông Phùng quay lại xin lỗi Sở Quốc Thiên, “Anh Sở, anh nghĩ phải làm thế nào với người này? Anh có muốn ném anh ta xuống sông cho cá ăn cho bớt giận không?"
Khi đám người nhà họ Lý nghe thấy điều này, tất cả bọn họ đều tái mặt vì sợ hãi.
Sự độc đoán của ông Phùng khiến mọi người trong nhà họ Lý đều vô cùng khiếp sợ.
Sở Quốc Thiên không muốn làm lớn chuyện, xua tay nói: “Quên đi, ông Phong, chuyện này không phải chuyện lớn, đừng làm khó Tổng giám đốc Đinh nữa." "Cảm ơn anh Sở, cám ơn anh Sở! Lúc trước tôi sai rồi, thật xin lỗi, là tôi có mắt nhưng không thấy núi Thái Sơn!"
Đinh Vũ Long nghe Sở Quốc Thiên nói xong, vội cúi đầu cảm ơn Sở Quốc Thiên. “Chặt một chân của anh ta đi là được.” Sở Quốc Thiên nói thêm một câu, vẻ mặt lãnh đạm. "A? Anh Sở, tha cho tôi, tha thứ cho tôi! Ông Phùng, đừng! Tôi biết sai rồi, vừa rồi tôi đã sai, xin hãy tha cho tôi." Đinh Vũ Long sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống đất van xin.
Hầu Vũ Chính đứng ở bên cạnh, vẻ mặt xấu xí, không biết phải nói gì.
Trương Thiệu Hải đứng ở bên cạnh thực sự không thể nhìn tiếp được nữa.
Anh ta thấy kế hoạch của mình dường như đã bị đảo lộn, tất cả ánh đèn sân khấu đã bị người tên cái gì mà Sở Hải Dũng cướp mất, đây không phải là điều anh ta muốn thấy, hôm nay anh ta đến đây là có mục đích. "Anh Sở, chuyện này có hơi quá đáng rồi không? Ông Phong, ông cũng vậy. Tổng giám đốc Đinh chỉ đùa với anh Sở chút thôi, không cần nghiêm trọng như vậy. Anh lại vừa đánh vừa giết thế này, không phải hai người là bạn sao? Dù sao đi nữa cũng nên để dành chút thể diện cho bạn bè chứ!” Trương Thiệu Hải trầm giọng nói. “Bạn bè?” Ông Phùng nhưởng mày và quay đầu nhìn Trương Thiệu Hải, “Trương Thiệu Hải, anh Trương, đúng không? Anh Sở là khách quý của tôi ở Y dược Thanh Di. Đinh Vũ Long và Hầu Vũ Chính, ai đã nói với anh rằng họ là bạn của tôi? Nhiều nhất chúng tôi chỉ gặp nhau một vài lần, đừng thấy người sang bắt quàng làm họ.
Hơn nữa, họ đối xử với khách của công ty chúng ta thô lỗ như vậy. Chẳng nhẽ anh muốn tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao?” “Đó chỉ là trò đùa của Tổng giám đốc Đinh thôi, Ông
Phùng, chắc anh cũng nghe nói rồi, tha thứ cho người khác cũng là tha thứ cho chính mình. Trương Thiệu Hải phản bác nói.
Anh ta không thể so sánh với những ông chủ nhỏ như Hầu Vũ Chính và Đinh Vũ Long, công ty dưới quyền anh ta có thể được coi là có tên tuổi trong ngành ở trong nước, vì lĩnh vực dịch vụ hoàn toàn khác với Y dược Thanh Di nên rất khó có thể có qua lại với nhau. Sắc mặt ông Phùng có chút khó coi, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Nhưng Sở Quốc Thiên cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, nên nhàn nhạt liếc nhìn Đình Vũ Long, “Quên đi, Tổng giám đốc Đinh, tuy rằng chuyện này không phải chuyện lớn, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ. Hôm nay, nể mặt Doãn Nhi gọi anh một tiếng chủ, tôi không tính toán chuyện này với anh "Thật sao? Cảm ơn Sở Quốc Thiên, cám ơn." Đinh Vũ Long lau mồ hội trên trán, cả người cứng đờ nói lời cảm ơn, chỉ sợ Sở Quốc Thiên nói thêm một cầu nữa.
Đinh Vũ Long không dám trốn, mặt ngay lập tức sưng lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức không dám nói gì, Phùng Đức Minh làm thế này có quá khoa trương không vậy? Trước mặt bao nhiêu người thế này mà lại đánh Đình Vũ Long, dù sao thì đối phương cũng là một ông chủ
Ông Phùng hoàn toàn không coi những người như Đinh Vũ Long ra gì.
Còn Đình Vũ Long sau khi bị đánh như vậy trước mặt đám đông, cũng không dám nói gì, chỉ rụt đầu đứng yên, không dám nói một câu.
Tuy đám đông không ai biết, Đinh Vũ Long biết rõ nhất
Y dược Thanh Di không chỉ là một công ty đơn giản như vậy, phía sau công ty đó là khu vực trắng đen không rõ ràng lớn nhất Hoan Châu, anh ta cũng không rõ cụ thể chỉ nghe nói phạm vi ảnh hưởng phía sau nó rất lớn và phức tap.
Đắc tội với khách hàng của Y dược Thanh Di, Đinh Vũ Long chỉ ăn một cái tát thì có là gì chứ?
Phải nói là, cho dù là bị đánh gãy chân, anh ta cũng không dám nói lời nào, ngược lại còn cảm tạ đại ân đại đức!
Chỉ thấy ông Phùng quay lại xin lỗi Sở Quốc Thiên, “Anh Sở, anh nghĩ phải làm thế nào với người này? Anh có muốn ném anh ta xuống sông cho cá ăn cho bớt giận không?"
Khi đám người nhà họ Lý nghe thấy điều này, tất cả bọn họ đều tái mặt vì sợ hãi.
Sự độc đoán của ông Phùng khiến mọi người trong nhà họ Lý đều vô cùng khiếp sợ.
Sở Quốc Thiên không muốn làm lớn chuyện, xua tay nói: “Quên đi, ông Phong, chuyện này không phải chuyện lớn, đừng làm khó Tổng giám đốc Đinh nữa." "Cảm ơn anh Sở, cám ơn anh Sở! Lúc trước tôi sai rồi, thật xin lỗi, là tôi có mắt nhưng không thấy núi Thái Sơn!"
Đinh Vũ Long nghe Sở Quốc Thiên nói xong, vội cúi đầu cảm ơn Sở Quốc Thiên. “Chặt một chân của anh ta đi là được.” Sở Quốc Thiên nói thêm một câu, vẻ mặt lãnh đạm. "A? Anh Sở, tha cho tôi, tha thứ cho tôi! Ông Phùng, đừng! Tôi biết sai rồi, vừa rồi tôi đã sai, xin hãy tha cho tôi." Đinh Vũ Long sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống đất van xin.
Hầu Vũ Chính đứng ở bên cạnh, vẻ mặt xấu xí, không biết phải nói gì.
Trương Thiệu Hải đứng ở bên cạnh thực sự không thể nhìn tiếp được nữa.
Anh ta thấy kế hoạch của mình dường như đã bị đảo lộn, tất cả ánh đèn sân khấu đã bị người tên cái gì mà Sở Hải Dũng cướp mất, đây không phải là điều anh ta muốn thấy, hôm nay anh ta đến đây là có mục đích. "Anh Sở, chuyện này có hơi quá đáng rồi không? Ông Phong, ông cũng vậy. Tổng giám đốc Đinh chỉ đùa với anh Sở chút thôi, không cần nghiêm trọng như vậy. Anh lại vừa đánh vừa giết thế này, không phải hai người là bạn sao? Dù sao đi nữa cũng nên để dành chút thể diện cho bạn bè chứ!” Trương Thiệu Hải trầm giọng nói. “Bạn bè?” Ông Phùng nhưởng mày và quay đầu nhìn Trương Thiệu Hải, “Trương Thiệu Hải, anh Trương, đúng không? Anh Sở là khách quý của tôi ở Y dược Thanh Di. Đinh Vũ Long và Hầu Vũ Chính, ai đã nói với anh rằng họ là bạn của tôi? Nhiều nhất chúng tôi chỉ gặp nhau một vài lần, đừng thấy người sang bắt quàng làm họ.
Hơn nữa, họ đối xử với khách của công ty chúng ta thô lỗ như vậy. Chẳng nhẽ anh muốn tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao?” “Đó chỉ là trò đùa của Tổng giám đốc Đinh thôi, Ông
Phùng, chắc anh cũng nghe nói rồi, tha thứ cho người khác cũng là tha thứ cho chính mình. Trương Thiệu Hải phản bác nói.
Anh ta không thể so sánh với những ông chủ nhỏ như Hầu Vũ Chính và Đinh Vũ Long, công ty dưới quyền anh ta có thể được coi là có tên tuổi trong ngành ở trong nước, vì lĩnh vực dịch vụ hoàn toàn khác với Y dược Thanh Di nên rất khó có thể có qua lại với nhau. Sắc mặt ông Phùng có chút khó coi, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Nhưng Sở Quốc Thiên cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, nên nhàn nhạt liếc nhìn Đình Vũ Long, “Quên đi, Tổng giám đốc Đinh, tuy rằng chuyện này không phải chuyện lớn, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ. Hôm nay, nể mặt Doãn Nhi gọi anh một tiếng chủ, tôi không tính toán chuyện này với anh "Thật sao? Cảm ơn Sở Quốc Thiên, cám ơn." Đinh Vũ Long lau mồ hội trên trán, cả người cứng đờ nói lời cảm ơn, chỉ sợ Sở Quốc Thiên nói thêm một cầu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.