Chương 684: Không cần thiết
Tai
22/08/2021
Lâm Uyển Vy không hiểu, nhìn Sở Quốc Thiên nhỏ giọng nói: “Anh, anh đang làm gì thế, rõ ràng là anh có tiền, sao phải chịu cục tức này, em sắp nghẹn chết rồi đây này “Bị khinh thường?” Sở Quốc Thiên liếc mắt nhìn Lâm Uyển Vy một cái rồi bật cười nói: “Không cần phải so đo với bọn họ. Lâm Uyển Vy nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, kiểu người không quan tâm đến mọi việc như Sở Quốc Thiên, cô ấy có học thế nào cũng không theo nổi.
Những cô gái khác ở xung quang không giống Lâm Uyển Vỵ, nếu là bọn họ, bây giờ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức dùng mọi cách để nịnh nọt lấy lòng Châu Tuấn Việt.
Theo như bọn họ thấy, có thể kết bạn với một anh chàng nhà giàu như thế, chính là một niềm vinh dự lớn. “Anh Châu, tôi kính anh một ly “Tôi tên là Thu Hương, đây là danh thiếp của tôi, thường xuyên liên hệ nhé." “Còn có tôi nữa, anh Châu, chú tôi và nhà anh từng hợp tác với nhau.
Vẻ mặt Châu Tuấn Việt tràn đầy hưởng thụ, nhận lấy danh thiếp của cô gái nịnh hót, thậm chí còn cố ý khoe khoang cho Lâm Uyển Vy xem.
Giống như là muốn nói, sao hả, em nhìn thấy chưa, người thích anh nhiều như vậy, em cũng chỉ như là một cọng hành thôi, được anh nhìn trúng là may mắn của em, vậy mà còn không biết nắm bắt? Trong lòng Lâm Uyển Vy tràn đầy khinh thường, quay đầu đi không nhìn anh ta, tiếp tục cười nói với Sở Quốc
Thiên.
Dáng vẻ này khiến Châu Tuấn Việt càng thêm tức giận. Anh ta cảm thấy mời lời nhục mạ vừa rồi vẫn còn quá nhẹ, nếu không sao đối phương có thể có vẻ mặt chẳng chút để tâm nào như vậy chứ?
Dám cướp phụ nữ với anh ta? Vậy thì anh ta sẽ khiến Sở Quốc Thiên mãi mãi không ngóc đầu lên nổi, để anh hoàn toàn mất mặt về nhà.
Có người nhịn không được nói với Lâm Uyển Vy. “Người này là tên ở rể ăn bám, mỹ nhân à, chim khôn biết chọn cành đậu, cô hà tất phải có mắt như mù đứng cùng một chỗ với loại người như vậy chứ?" “Đúng vậy, cô nhìn xem anh Châu của chúng ta, là chàng trai đẹp trai tài giỏi biết bao, tuổi nhỏ mà có tài, bây giờ còn không chế cô ít tuổi, tình nguyện đợi cô, sao cô có thể không biết quý trọng chứ?" "Người thường đi về chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp.. Đám người sôi nổi xen vào, mồm năm miệng mười bàn tán.
Tuy rằng mọi người đều bênh vực, đứng về phía Châu Tuấn Việt, dù sao thì người ta cũng vừa có tiền vừa có quyền, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai lại càng rộng mở. Con người đều như vậy.
Mấy cô gái nịnh bợ kia nhìn về phía Sở Quốc Thiên, vẻ mặt càng thêm khinh thường, trong lòng cảm thấy Lâm Uyển Vy đúng là không biết tốt xấu.
Châu Tuần Việt hất cầm, dùng lỗ mũi nhìn Sở Quốc Thiên, lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong lồng ngực ra, ném về phía Sở Quốc Thiên. “Ba tỷ đẩy, cút được bao xa thì cút đi, đừng có mà ở đây cản đường chuyện tốt của tôi!”
Dứt khoát, trực tiếp
Bang!
Sở Quốc Thiên cười lạnh, cũng lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, ném về phía đối phương: "Ba mươi tỷ, đừng có quấy rầy Uyển Vy nữa.
Ba mươi tỷ, đừng có quấy rầy Uyển Vy nữa?
Tất cả những người có mặt ở đây đều ngày ra, ai nấy đều mở to mắt ngây ngốc nhìn Sở Quốc Thiên.
Ngay cả Lâm Uyển Nhi ở bên cạnh cũng không kịp phản ứng lại.
Có lẽ ai cũng không thể tin nổi, Châu Tuấn Việt lại ném ra một tấm thẻ hơn ba tỷ bảo Sở Quốc Thiên cút đi.
Nhưng điều càng khiến cho mọi người bất ngờ hơn là Sở Quốc Thiên lại không chút khách khí bỏ ra số tiền còn lớn hơn cả Châu Tuấn Việt.
Trực tiếp lấy ra chiếc thẻ ba mươi tỷ ném cho đối phương. Đây chẳng khác nào giảng cho Châu Tuấn Việt một cái tát trước mặt mọi người.
Nói sao thì Châu Tuấn Việt người ta cũng là con trai của tập đoàn sở hữu số tài sản mười mấy nghìn tỷ, mà Sở Quốc Thiên chỉ là một tên ở rể nhà họ Lâm.
Hai người khác nhau một trời một vực.
Châu Như Vân hừ lạnh một tiếng, bật cười nói: "Cười chết mất, anh ăn bám nhà họ Lâm, là một tên vô dụng không làm nên trò trống gì, còn dám lấy ra ba mươi tỷ, giả vỡ giả vịt cái gì chứ? Không sợ người ta cười đến rụng răng sao? Còn ba mươi tỷ, nếu trong túi anh có nổi ba tỷ, tôi sẽ
Sở Quốc Thiên giương mắt nhìn chăm chăm vào Châu Như Vân nói: "Cô sẽ như thế nào? Nếu tôi có, cô sẽ cởi quần áo chạy một vòng được không?”
Những cô gái khác ở xung quang không giống Lâm Uyển Vỵ, nếu là bọn họ, bây giờ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức dùng mọi cách để nịnh nọt lấy lòng Châu Tuấn Việt.
Theo như bọn họ thấy, có thể kết bạn với một anh chàng nhà giàu như thế, chính là một niềm vinh dự lớn. “Anh Châu, tôi kính anh một ly “Tôi tên là Thu Hương, đây là danh thiếp của tôi, thường xuyên liên hệ nhé." “Còn có tôi nữa, anh Châu, chú tôi và nhà anh từng hợp tác với nhau.
Vẻ mặt Châu Tuấn Việt tràn đầy hưởng thụ, nhận lấy danh thiếp của cô gái nịnh hót, thậm chí còn cố ý khoe khoang cho Lâm Uyển Vy xem.
Giống như là muốn nói, sao hả, em nhìn thấy chưa, người thích anh nhiều như vậy, em cũng chỉ như là một cọng hành thôi, được anh nhìn trúng là may mắn của em, vậy mà còn không biết nắm bắt? Trong lòng Lâm Uyển Vy tràn đầy khinh thường, quay đầu đi không nhìn anh ta, tiếp tục cười nói với Sở Quốc
Thiên.
Dáng vẻ này khiến Châu Tuấn Việt càng thêm tức giận. Anh ta cảm thấy mời lời nhục mạ vừa rồi vẫn còn quá nhẹ, nếu không sao đối phương có thể có vẻ mặt chẳng chút để tâm nào như vậy chứ?
Dám cướp phụ nữ với anh ta? Vậy thì anh ta sẽ khiến Sở Quốc Thiên mãi mãi không ngóc đầu lên nổi, để anh hoàn toàn mất mặt về nhà.
Có người nhịn không được nói với Lâm Uyển Vy. “Người này là tên ở rể ăn bám, mỹ nhân à, chim khôn biết chọn cành đậu, cô hà tất phải có mắt như mù đứng cùng một chỗ với loại người như vậy chứ?" “Đúng vậy, cô nhìn xem anh Châu của chúng ta, là chàng trai đẹp trai tài giỏi biết bao, tuổi nhỏ mà có tài, bây giờ còn không chế cô ít tuổi, tình nguyện đợi cô, sao cô có thể không biết quý trọng chứ?" "Người thường đi về chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp.. Đám người sôi nổi xen vào, mồm năm miệng mười bàn tán.
Tuy rằng mọi người đều bênh vực, đứng về phía Châu Tuấn Việt, dù sao thì người ta cũng vừa có tiền vừa có quyền, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai lại càng rộng mở. Con người đều như vậy.
Mấy cô gái nịnh bợ kia nhìn về phía Sở Quốc Thiên, vẻ mặt càng thêm khinh thường, trong lòng cảm thấy Lâm Uyển Vy đúng là không biết tốt xấu.
Châu Tuần Việt hất cầm, dùng lỗ mũi nhìn Sở Quốc Thiên, lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong lồng ngực ra, ném về phía Sở Quốc Thiên. “Ba tỷ đẩy, cút được bao xa thì cút đi, đừng có mà ở đây cản đường chuyện tốt của tôi!”
Dứt khoát, trực tiếp
Bang!
Sở Quốc Thiên cười lạnh, cũng lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, ném về phía đối phương: "Ba mươi tỷ, đừng có quấy rầy Uyển Vy nữa.
Ba mươi tỷ, đừng có quấy rầy Uyển Vy nữa?
Tất cả những người có mặt ở đây đều ngày ra, ai nấy đều mở to mắt ngây ngốc nhìn Sở Quốc Thiên.
Ngay cả Lâm Uyển Nhi ở bên cạnh cũng không kịp phản ứng lại.
Có lẽ ai cũng không thể tin nổi, Châu Tuấn Việt lại ném ra một tấm thẻ hơn ba tỷ bảo Sở Quốc Thiên cút đi.
Nhưng điều càng khiến cho mọi người bất ngờ hơn là Sở Quốc Thiên lại không chút khách khí bỏ ra số tiền còn lớn hơn cả Châu Tuấn Việt.
Trực tiếp lấy ra chiếc thẻ ba mươi tỷ ném cho đối phương. Đây chẳng khác nào giảng cho Châu Tuấn Việt một cái tát trước mặt mọi người.
Nói sao thì Châu Tuấn Việt người ta cũng là con trai của tập đoàn sở hữu số tài sản mười mấy nghìn tỷ, mà Sở Quốc Thiên chỉ là một tên ở rể nhà họ Lâm.
Hai người khác nhau một trời một vực.
Châu Như Vân hừ lạnh một tiếng, bật cười nói: "Cười chết mất, anh ăn bám nhà họ Lâm, là một tên vô dụng không làm nên trò trống gì, còn dám lấy ra ba mươi tỷ, giả vỡ giả vịt cái gì chứ? Không sợ người ta cười đến rụng răng sao? Còn ba mươi tỷ, nếu trong túi anh có nổi ba tỷ, tôi sẽ
Sở Quốc Thiên giương mắt nhìn chăm chăm vào Châu Như Vân nói: "Cô sẽ như thế nào? Nếu tôi có, cô sẽ cởi quần áo chạy một vòng được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.