Chương 214: Lão đại đến
Tai
17/06/2021
Lúc này, Lý Phát Nhân vô cùng nghi hoặc, bà không hiểu vì sao những dòng họ với Sở Quốc Thiên đều như nước với lửa lại không hề làm khó Sở Quốc Thiên mà còn cúi đầu xin được tha thứ, hơn nữa vì để được thứ lỗi còn không ngại đắc tội với nhà họ Cơ ở Yên Kinh.
Đó là nhà họ Cơ đó! Một dòng họ lớn khiến nhà họ Triệu bất lực!
Một dòng họ khiến con cái nhà họ Triệu mất đi nhân phẩm, trở thành những con chó bám đuôi.
Nhìn thấy Lý Phát Nhân vô cùng chấn động, Sở Quốc Thiên cười cười, nói: “Bà ngoại, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước đi, đến lúc đó vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Được!”
Sở Quốc Thiên lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía đại diện các nhà, nói: “Đều đứng lên đi, tôi phải cùng bà ngoại đi ăn cơm rồi.”
Mọi người nghe vậy, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó liền phản ứng lại, sôi nổi nói: “Bà cụ, nể mặt tôi, chúng ta tới khách sạn năm sao ở Tôn Châu ăn một bữa nhé?”
“Bà cụ, vẫn là nên để nhà họ Chân mời bà, khách sạn có cái gì ăn ngon cơ chứ, Tôn Châu vừa mở một nhà hàng sáu sao, mùi vị rất ngon!”
“Tôi mặc kệ, các người muốn mời cũng được, nhưng tiền cơm để nhà họ Phùng tôi trả”
“Chuyện này... Nhìn ba ông chủ ba nhà giàu có tranh nhau mời ăn cơm, Lý Phát Nhân nghẹn lời.
Bà không ngốc, ba người trước mặt này ai cũng cao quý hơn bà, nếu như trước đây, chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra, hôm nay lại như vậy, chắc chắn là có liên quan tới Sở Quốc Thiên.
Nhất thời, ánh mắt Lý Phát Nhân nhìn Sở Quốc Thiên càng thêm phức tạp, anh... Rốt cuộc đã làm gì với ba nhà bọn họ?
Con cháu nhà họ Triệu còn ngạc nhiên hơn cả Lý Phát Nhân, ngay cả Cơ Vỹ, trong mắt ông ta không có một chút biểu cảm nào.
“Mẹ, chuyện... Chuyện này rốt cuộc là sao, vì sao những người này đều cung kính với bà ngoại vậy?” Cuối cùng, Khương Nhi hỏi Triệu Quế Chi một câu.
“Mẹ... Mẹ cũng không biết. Triệu Quế Chi lẩm bẩm trả lời.
Sở Quốc Thiên cũng không để ý những người này, anh thấy Lý Phát Nhân đứng sững sờ tại chỗ, liền cười dìu bà qua, nói: “Bà ngoại, nếu như họ muốn mời bà ăn cơm, vậy đi thôi, dù sao cũng đều là bạn."
“Bạn?” Lý Phát Nhân không thể tưởng tượng được nhìn về phía Sở Quốc Thiên.
"Không tin bà có thể hỏi bọn họ.” Sở Quốc Thiên nhún vai, nhìn thoáng qua mấy ông chủ nói.
“Đúng vậy, chúng ta đều là bạn của Cậu Sở!”
“Bà cụ, chúng ta đi thôi!”
“Bà cụ, người nhất định phải đi, Tần Chí Tôn cũng muốn cùng bà ăn một bữa cơm!”
Lần này ngoài ba ông chủ kia, Tần Chí Tôn cũng chen vào nói một câu.
Lý Phát Nhân tràn ngập hoài nghi, thấy Sở Quốc Thiên có gì đó che giấu, sắc mặt liền trầm xuống, giả vờ tức giận nói: “Con nói thật bà nghe, bọn họ rốt cuộc là vì cái gì mà kính nể con như vậy?”
Sở Quốc Thiên thấy thế, khóe miệng lộ ra một tia chua xót, nói: “Bà ngoại, thực ra trước đây con có nói với người nghe thân phận của con rồi, nhưng mà người không có tin...
“Con có thể có thân phận gì?” Lý Phát Nhân tức giận trợn mắt, không hề nghĩ tới chuyện Y dược Thanh Di vài ngày trước.
“Được rồi bà ngoại, có chuyện gì lúc nữa nói cũng không muộn, chúng ta đi ăn cơm trước đã” Sở Quốc Thiên không muốn ở đây lãng phí thời gian, vì vậy nhắc nhở thêm lần nữa.
Nhìn thấy đám người Sở Quốc Thiên với Lý Phát Nhân rời khỏi, Triệu Quốc Ái tức khắc không nổi nữa, ông ta nhìn về phía Cơ Vỹ vội la lên: “Anh Vỹ, bây giờ nhiều nhà đứng về phe Sở Quốc Thiên như vậy, chúng ta vẫn tiếp tục bắt cậu ta không?”
“Đương nhiên có!”
Cơ Vỹ không chút nghĩ ngợi liền nói một câu: “Cái gì mà dòng họ lớn chứ, trước mặt nhà họ cơ Yên Kinh, chỉ là đám gà vịt mà thôi.”
Triệu Quốc Ái nghe vậy, trong lòng khôi phục lại sự tự tin, ông ta vung tay lên, đang muốn ra lệnh, kết quả lúc này, một giọng nói từ cửa vang lên: “Chị cả, chị định ra ngoài sao?”
Mọi người sửng sốt, nhìn về phía tiếng nói, liền nhìn thấy một người thân hình cao lớn, đầu đội kính đen tóc bạc
Đó là nhà họ Cơ đó! Một dòng họ lớn khiến nhà họ Triệu bất lực!
Một dòng họ khiến con cái nhà họ Triệu mất đi nhân phẩm, trở thành những con chó bám đuôi.
Nhìn thấy Lý Phát Nhân vô cùng chấn động, Sở Quốc Thiên cười cười, nói: “Bà ngoại, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước đi, đến lúc đó vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Được!”
Sở Quốc Thiên lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía đại diện các nhà, nói: “Đều đứng lên đi, tôi phải cùng bà ngoại đi ăn cơm rồi.”
Mọi người nghe vậy, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó liền phản ứng lại, sôi nổi nói: “Bà cụ, nể mặt tôi, chúng ta tới khách sạn năm sao ở Tôn Châu ăn một bữa nhé?”
“Bà cụ, vẫn là nên để nhà họ Chân mời bà, khách sạn có cái gì ăn ngon cơ chứ, Tôn Châu vừa mở một nhà hàng sáu sao, mùi vị rất ngon!”
“Tôi mặc kệ, các người muốn mời cũng được, nhưng tiền cơm để nhà họ Phùng tôi trả”
“Chuyện này... Nhìn ba ông chủ ba nhà giàu có tranh nhau mời ăn cơm, Lý Phát Nhân nghẹn lời.
Bà không ngốc, ba người trước mặt này ai cũng cao quý hơn bà, nếu như trước đây, chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra, hôm nay lại như vậy, chắc chắn là có liên quan tới Sở Quốc Thiên.
Nhất thời, ánh mắt Lý Phát Nhân nhìn Sở Quốc Thiên càng thêm phức tạp, anh... Rốt cuộc đã làm gì với ba nhà bọn họ?
Con cháu nhà họ Triệu còn ngạc nhiên hơn cả Lý Phát Nhân, ngay cả Cơ Vỹ, trong mắt ông ta không có một chút biểu cảm nào.
“Mẹ, chuyện... Chuyện này rốt cuộc là sao, vì sao những người này đều cung kính với bà ngoại vậy?” Cuối cùng, Khương Nhi hỏi Triệu Quế Chi một câu.
“Mẹ... Mẹ cũng không biết. Triệu Quế Chi lẩm bẩm trả lời.
Sở Quốc Thiên cũng không để ý những người này, anh thấy Lý Phát Nhân đứng sững sờ tại chỗ, liền cười dìu bà qua, nói: “Bà ngoại, nếu như họ muốn mời bà ăn cơm, vậy đi thôi, dù sao cũng đều là bạn."
“Bạn?” Lý Phát Nhân không thể tưởng tượng được nhìn về phía Sở Quốc Thiên.
"Không tin bà có thể hỏi bọn họ.” Sở Quốc Thiên nhún vai, nhìn thoáng qua mấy ông chủ nói.
“Đúng vậy, chúng ta đều là bạn của Cậu Sở!”
“Bà cụ, chúng ta đi thôi!”
“Bà cụ, người nhất định phải đi, Tần Chí Tôn cũng muốn cùng bà ăn một bữa cơm!”
Lần này ngoài ba ông chủ kia, Tần Chí Tôn cũng chen vào nói một câu.
Lý Phát Nhân tràn ngập hoài nghi, thấy Sở Quốc Thiên có gì đó che giấu, sắc mặt liền trầm xuống, giả vờ tức giận nói: “Con nói thật bà nghe, bọn họ rốt cuộc là vì cái gì mà kính nể con như vậy?”
Sở Quốc Thiên thấy thế, khóe miệng lộ ra một tia chua xót, nói: “Bà ngoại, thực ra trước đây con có nói với người nghe thân phận của con rồi, nhưng mà người không có tin...
“Con có thể có thân phận gì?” Lý Phát Nhân tức giận trợn mắt, không hề nghĩ tới chuyện Y dược Thanh Di vài ngày trước.
“Được rồi bà ngoại, có chuyện gì lúc nữa nói cũng không muộn, chúng ta đi ăn cơm trước đã” Sở Quốc Thiên không muốn ở đây lãng phí thời gian, vì vậy nhắc nhở thêm lần nữa.
Nhìn thấy đám người Sở Quốc Thiên với Lý Phát Nhân rời khỏi, Triệu Quốc Ái tức khắc không nổi nữa, ông ta nhìn về phía Cơ Vỹ vội la lên: “Anh Vỹ, bây giờ nhiều nhà đứng về phe Sở Quốc Thiên như vậy, chúng ta vẫn tiếp tục bắt cậu ta không?”
“Đương nhiên có!”
Cơ Vỹ không chút nghĩ ngợi liền nói một câu: “Cái gì mà dòng họ lớn chứ, trước mặt nhà họ cơ Yên Kinh, chỉ là đám gà vịt mà thôi.”
Triệu Quốc Ái nghe vậy, trong lòng khôi phục lại sự tự tin, ông ta vung tay lên, đang muốn ra lệnh, kết quả lúc này, một giọng nói từ cửa vang lên: “Chị cả, chị định ra ngoài sao?”
Mọi người sửng sốt, nhìn về phía tiếng nói, liền nhìn thấy một người thân hình cao lớn, đầu đội kính đen tóc bạc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.