Chương 969: Lặp đi lặp lại
Tai
23/09/2021
Một lát sau, ông ta mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Bà có biết làm cách nào để tìm Sở Quốc Thiên về không?"
Lời này vừa nói xong, khiến mọi người xung quanh đều bị bất ngờ. "Thầny Sở muốn tìm tên vô dụng kia làm gì thế?" Hứa
Phương Linh lau nước mắt của mình, không hiểu hỏi lại. "Chẳng lẽ cậu muốn trừng trị anh ta sao? Vậy thì tốt quá rồi, từ đầu nên có người đi dạy dỗ cho tên vô dụng đó một bài học." "Đúng vậy, tên ăn bám kia chỉ ỷ vào sự vẻ vang của nhà bọn họ, ăn uống của họ nữa. Đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ mà!"
Người nhà họ Lâm đều nghĩ rằng thần y Sở sẽ dạy dỗ Sở Quốc Thiên, nên cả đám người này giống như ăn thêm gan hùm và mở miệng mắng chửi và chỉ trích một trận.
Nhưng mà trong lúc mọi người đang cố gắng mắng chửi Sở Quốc Thiên thậm tệ, thì thần y Sở lại lắc đầu và У chậm rãi nói. "Không phải tôi muốn đi tìm anh ta, người phải đi tìm là các người mới đúng chứ. Tôi nói thật với các người vậy, bệnh nhân này không phải là không có cách nào chữa trị, chỉ là tôi không chữa được."
Sở Quốc Thiên nói xong, mọi người đưa mắt nhìn nhau. "Thần y Sở nói vậy là có ý gì? Có cách chữa trị, nhưng mà vì sao lại nói ngài không chữa được?" Hứa Phương Linh nôn nóng hỏi. "Vì tôi thật sự không biết làm sao để chữa. Nhưng nhìn tình trạng kim đan cắm trên người bệnh nhân này, thì chỉ có người giỏi châm cứu mới chữa khỏi cho bệnh nhân này thôi. Hơn nữa, tôi nghĩ chỉ có người tên Sở Quốc Thiên mà mọi người luôn miệng gọi anh ta là tên vô dụng ấy, mới có cách cứu bệnh nhân. Chứ còn tìm những người khác, họ cũng không làm gì được."
Thái độ của thần y Sở vô cùng nghiêm túc, không một chút làm người ta cảm thấy ông ta đang nói đùa.
Nghe lời ông ta nói như thế, đám người đang ồn ào lập tức chìm vào im lặng, vì thế cả tầng lầu cũng yên tĩnh đến đáng sợ.
Bây giờ cả đám đều một kiểu anh nhìn tôi, tôi nhìn anh và ngây ngốc.
Trong lúc này, tất cả hoàn cảnh đều rất yên tĩnh. Dường như họ còn có thể nghe được tiếng hít thở của nhau rõ ràng. "Sao... Sao lại xảy ra chuyện này được chứ?" “Thần y Sở có phải đang nói đùa với chúng tôi không?" "Tên vô dụng kia làm sao có thể cứu được Quang Phúc chứ?" "Đúng vậy, không thể nào có chuyện đó xảy ra được." Mọi người đều mở to hai mắt lên, họ đều không tin vào lời nói của thần y Sở.
Chuyện này như một tiếng sét ngang trời, trong thoảng chốc làm mọi người không chấp nhận được chuyện này. "Không phải. Thần y Sở chỉ là đang nói đùa với chúng tôi thôi đúng không? Sở Quốc Thiên làm sao cứu được Quang Phúc chứ? Cậu ta là một đứa không học hành và không nghề nghiệp, rõ ràng nó là một đứa vô dụng mà." Hứa Phương Linh lập tức bước lên phía trước, mắt mở lớn hỏi Sở Quốc Thiên. "Tôi nói lần cuối, tôi không nói giỡn. Lúc trước người bác sĩ này cũng có nói qua cách làm của Sở Quốc Thiên rất phù hợp rồi đấy thôi, nhưng nếu các người cố ý không muốn tin, thì tôi cũng đành chịu. Bệnh nhân này các người chỉ có thể tìm gặp Sở Quốc Thiên để chữa trị. Chuyện này các người tự giải quyết ổn thỏa đi!"
Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nói dứt câu, rồi anh đứng thẳng dậy xoay người rời đi, không quan tâm đến những người nhà họ Lâm này nữa. "Thần y Sở! Thần y Sở đợi đã...! Thần y Sở." “Thần y Sở ơi, anh!"
Người nhà họ Lâm nhìn đối phương muốn đi, vội vàng gọi với theo.
Nhưng Sở Quốc Thiên làm lơ họ đi, anh quay người bước vào thang máy rồi nhấn nút xuống tầng trệt.
Đám người họ Lâm nhìn thấy thế đứng ngẩng ra, nhìn tình hình không mấy tốt đẹp hiện giờ mà ảo não. "Sao có thể như vậy được chứ?" Đầu gối của Hứa Phương Linh mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất và ngơ ngác nhìn về hướng Sở Quốc Thiên đã rời đi. Cả cơ thể như rơi vào tuyệt vọng và u mê. "Trước đây tôi cũng đã nói với các người rồi, cách làm của Sở Quốc Thiên rất phù hợp để thử một lần và thậm chí tôi còn dùng thân phận của mình để bảo đảm chuyện này. Nhưng hết lần này đến lần khác, các người lại không tin tôi. Thần y Sở cũng đã nói như thế rồi, các người tự nghĩ cách đi."
Bác sĩ lúc trước bảo đảm để Sở Quốc Thiên được vào phòng chăm sóc đặc biệt đi tới, ông ta nói với giọng cảm thán và lắc đầu rời đi.
Lúc này, cả đám người nhà họ Lâm không biết nên nói cái gì mới phải, trong lòng họ càng hỗn độn hơn. "Vậy, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Thần y Sở nói chỉ có Sở Quốc Thiên mới có thể cứu được Quang Phúc thôi. Thế chúng ta phải tìm cách tìm Sở Quốc Thiên về á!" Có người nôn nóng la lên. "Không được! Không thể được!" Hứa Phương Linh như bị điên thét lên một tiếng.
Lời này vừa nói xong, khiến mọi người xung quanh đều bị bất ngờ. "Thầny Sở muốn tìm tên vô dụng kia làm gì thế?" Hứa
Phương Linh lau nước mắt của mình, không hiểu hỏi lại. "Chẳng lẽ cậu muốn trừng trị anh ta sao? Vậy thì tốt quá rồi, từ đầu nên có người đi dạy dỗ cho tên vô dụng đó một bài học." "Đúng vậy, tên ăn bám kia chỉ ỷ vào sự vẻ vang của nhà bọn họ, ăn uống của họ nữa. Đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ mà!"
Người nhà họ Lâm đều nghĩ rằng thần y Sở sẽ dạy dỗ Sở Quốc Thiên, nên cả đám người này giống như ăn thêm gan hùm và mở miệng mắng chửi và chỉ trích một trận.
Nhưng mà trong lúc mọi người đang cố gắng mắng chửi Sở Quốc Thiên thậm tệ, thì thần y Sở lại lắc đầu và У chậm rãi nói. "Không phải tôi muốn đi tìm anh ta, người phải đi tìm là các người mới đúng chứ. Tôi nói thật với các người vậy, bệnh nhân này không phải là không có cách nào chữa trị, chỉ là tôi không chữa được."
Sở Quốc Thiên nói xong, mọi người đưa mắt nhìn nhau. "Thần y Sở nói vậy là có ý gì? Có cách chữa trị, nhưng mà vì sao lại nói ngài không chữa được?" Hứa Phương Linh nôn nóng hỏi. "Vì tôi thật sự không biết làm sao để chữa. Nhưng nhìn tình trạng kim đan cắm trên người bệnh nhân này, thì chỉ có người giỏi châm cứu mới chữa khỏi cho bệnh nhân này thôi. Hơn nữa, tôi nghĩ chỉ có người tên Sở Quốc Thiên mà mọi người luôn miệng gọi anh ta là tên vô dụng ấy, mới có cách cứu bệnh nhân. Chứ còn tìm những người khác, họ cũng không làm gì được."
Thái độ của thần y Sở vô cùng nghiêm túc, không một chút làm người ta cảm thấy ông ta đang nói đùa.
Nghe lời ông ta nói như thế, đám người đang ồn ào lập tức chìm vào im lặng, vì thế cả tầng lầu cũng yên tĩnh đến đáng sợ.
Bây giờ cả đám đều một kiểu anh nhìn tôi, tôi nhìn anh và ngây ngốc.
Trong lúc này, tất cả hoàn cảnh đều rất yên tĩnh. Dường như họ còn có thể nghe được tiếng hít thở của nhau rõ ràng. "Sao... Sao lại xảy ra chuyện này được chứ?" “Thần y Sở có phải đang nói đùa với chúng tôi không?" "Tên vô dụng kia làm sao có thể cứu được Quang Phúc chứ?" "Đúng vậy, không thể nào có chuyện đó xảy ra được." Mọi người đều mở to hai mắt lên, họ đều không tin vào lời nói của thần y Sở.
Chuyện này như một tiếng sét ngang trời, trong thoảng chốc làm mọi người không chấp nhận được chuyện này. "Không phải. Thần y Sở chỉ là đang nói đùa với chúng tôi thôi đúng không? Sở Quốc Thiên làm sao cứu được Quang Phúc chứ? Cậu ta là một đứa không học hành và không nghề nghiệp, rõ ràng nó là một đứa vô dụng mà." Hứa Phương Linh lập tức bước lên phía trước, mắt mở lớn hỏi Sở Quốc Thiên. "Tôi nói lần cuối, tôi không nói giỡn. Lúc trước người bác sĩ này cũng có nói qua cách làm của Sở Quốc Thiên rất phù hợp rồi đấy thôi, nhưng nếu các người cố ý không muốn tin, thì tôi cũng đành chịu. Bệnh nhân này các người chỉ có thể tìm gặp Sở Quốc Thiên để chữa trị. Chuyện này các người tự giải quyết ổn thỏa đi!"
Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nói dứt câu, rồi anh đứng thẳng dậy xoay người rời đi, không quan tâm đến những người nhà họ Lâm này nữa. "Thần y Sở! Thần y Sở đợi đã...! Thần y Sở." “Thần y Sở ơi, anh!"
Người nhà họ Lâm nhìn đối phương muốn đi, vội vàng gọi với theo.
Nhưng Sở Quốc Thiên làm lơ họ đi, anh quay người bước vào thang máy rồi nhấn nút xuống tầng trệt.
Đám người họ Lâm nhìn thấy thế đứng ngẩng ra, nhìn tình hình không mấy tốt đẹp hiện giờ mà ảo não. "Sao có thể như vậy được chứ?" Đầu gối của Hứa Phương Linh mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất và ngơ ngác nhìn về hướng Sở Quốc Thiên đã rời đi. Cả cơ thể như rơi vào tuyệt vọng và u mê. "Trước đây tôi cũng đã nói với các người rồi, cách làm của Sở Quốc Thiên rất phù hợp để thử một lần và thậm chí tôi còn dùng thân phận của mình để bảo đảm chuyện này. Nhưng hết lần này đến lần khác, các người lại không tin tôi. Thần y Sở cũng đã nói như thế rồi, các người tự nghĩ cách đi."
Bác sĩ lúc trước bảo đảm để Sở Quốc Thiên được vào phòng chăm sóc đặc biệt đi tới, ông ta nói với giọng cảm thán và lắc đầu rời đi.
Lúc này, cả đám người nhà họ Lâm không biết nên nói cái gì mới phải, trong lòng họ càng hỗn độn hơn. "Vậy, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Thần y Sở nói chỉ có Sở Quốc Thiên mới có thể cứu được Quang Phúc thôi. Thế chúng ta phải tìm cách tìm Sở Quốc Thiên về á!" Có người nôn nóng la lên. "Không được! Không thể được!" Hứa Phương Linh như bị điên thét lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.