Chương 89: Người của nhà họ Triệu
Tai
06/06/2021
**********
Ngay sau đó Triệu Mai Hương nhớ lại, bà ấy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ thời thượng và lạnh lùng nói: “Triệu Ngọc Phấn, đủ rồi đấy! Chuyện xảy ra năm năm trước đến bây giờ cô vẫn đổ lỗi cho tôi sao, cô thật sự quá đáng lắm rồi đấy!”
Người phụ nữ thời thượng nghe vậy, sắc mặt của bà ta càng trở nên hung dữ hơn, bà ta lao đến phía Triệu Mai Hương và hùng hổ nói: “Chị còn dám chối tội sao! Năm năm trước chính chị là người đã ăn trộm sợi dây chuyền kim cương của tôi, tôi thấy gia đình chị không có điều kiện nên mới không tính toán với chị. Nhưng bây giờ gia đình chị đã khá hơn trước, hôm nay lại còn thắng kiện, ai mà không biết con gái của chị là giám đốc điều hành của Y Dược Thanh Di, hiện tại chị cũng không thiếu tiền vậy sao lại không trả lại sợi dây chuyền cho tôi!”
“Vấn đề là tôi thực sự không lấy trộm dây chuyền của cô!” Triệu Mai Hương tức giận đến mức làm rơi đôi đũa rồi đứng dậy khỏi chỗ.
Bảo Nhi bị hành động của Triệu Mai Hương làm cho hoảng sợ liền mau chóng chạy vào lòng của Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên vừa an ủi Bảo Nhi vừa cau mày nhìn vào Triệu Ngọc Phấn.
Đúng lúc này Lâm Thanh Di đã kịp phản ứng trở lại, cô đi về phía Triệu Ngọc Phần và nghiêm túc nói:
“Cô à, có phải là cô đã nhầm lẫn gì rồi không? Mấy năm nay cháu chưa từng thấy mẹ cháu đeo sợi dây chuyền nào cả?"
“Cháu tránh ra đi!”
Ai mà biết được Triệu Ngọc Phần không thèm để ý tới những gì Lâm Thanh Di nói, bà ta đẩy cô sang một bên rồi lao về phía Triệu Mai Hương và tức giận hét lên: “Trả lại sợi dây chuyền cho tôi!”
Triệu Mai Hương sửng sốt, bà ấy theo bản năng lùi lại một bước, nhìn thấy vậy Lâm Minh Quang ở bên cạnh liền nhanh chóng chặn Triệu Ngọc Phấn lại và trầm giọng nói: “Ngọc Phấn, bình tĩnh lại một chút, chúng ta cùng xem xét lại chuyện này.”
“Xem xét cái mẹ anh ấy!”
Nghe vậy Triệu Ngọc Phần tức giận liền tát vào mặt Lâm Minh Quang một cái.
Lâm Minh Quang phản ứng lại, ông ta giữ chặt tay của Triệu Ngọc Phấn rồi nói: “Giữ cái miệng của cô cho sạch sẽ vào!”
Triệu Ngọc Phần giãy giụa vài cái thấy không thoát được liền kêu toáng lên, Sở Quốc Thiên cau chặt mày lại, anh đang định đứng lên xử lý, kết quả là vừa định đứng lên thì cảm nhận được điều gì đó anh lại ngồi lại chỗ.
Loảng xoảng!
Năm phút sau, cánh cửa còn chưa kịp đóng đột nhiên lại bị ai đó từ bên ngoài đập một cái. Một thanh niên ăn mặc bảnh bao lao vào với vẻ mặt đầy tức giận.
“Con trai, mau tới cứu mẹ đi!”
Vừa thấy có người tới Triệu Ngọc Phấn vội vàng gọi lên.
“Mẹ à, không phải mẹ bảo đợi con sao? Sao mẹ lại đến đây một mình vậy?” Gương mặt người thanh niên đầy khó chịu bước về phía trước và giải cứu Triệu Ngọc Phấn khỏi Lâm Minh Quang.
“Con trai, con nhất định phải trút giận thay mẹ!” Cuối cùng Triệu Ngọc Phấn cũng đã thoát khỏi khó khăn, vẻ mặt bà ta lại đầy ngạo mạn.
Có điều Chu Chí Viễn chỉ vung tay lên một cái và chỉ thị cho các vệ sĩ ở ngoài cửa: "Đưa bà chủ ra ngoài trước!”
"Vâng!"
Vệ sĩ nghe vậy liền đi vào và đưa Triệu Ngọc Phấn ra khỏi nhà của Lâm Thanh Di.
Cho đến khi vài người đi hết, Chu Chí Viễn sửa sang lại quần áo và nhìn về phía Lâm Thanh Di nói: “Xin lỗi, mẹ tôi là vậy nên mong mọi người đừng nóng giận.”
“Không đâu không đâu, mọi người đều là người một nhà mà, làm sao có thể tức giận được chứ” Lâm Minh Quang cười gượng.
"Không, chúng ta không phải là người một nhà!”
Ai mà biết được Chu Chí Viễn lại lắc đầu nói: “Các người đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu nên chúng ta không phải là người một nhà!”
Sắc mặt của mọi người liền thay đổi.
Nhưng Chu Chí Viễn nói cũng không có gì là không thích hợp, anh ta nói với Triệu Mai Hương: “Bác à, tôi không có ý kiến gì về bác đâu nhưng lỗi của bác chính là không nên gả vào nhà họ Lâm, cho dù có gả vào nhà họ Lâm thì bác cũng không nên kết hôn với người kém cỏi nhất là Lâm Minh Quang. Vì tên vô dụng này mà bác không chỉ tiêu tốn vô số tài nguyên của nhà họ Triệu mà thậm chí còn lấy trộm chiếc vòng cổ kim cương mà bố tôi tặng mẹ tôi để làm quà sinh nhật. Bác đã làm chúng tôi thất vọng quá nhiều.”
“Tôi không lấy trộm sợi dây chuyền!” Triệu Mai Hương lập tức tức giận mắng, hai mắt đỏ hoe nói: “Tuy rằng điều kiện của chúng tôi kém hơn một chút nhưng chúng tôi tuyệt đối không lấy trộm đồ của các người!”
Chu Chí Viễn cười chế nhạo nói: “Tôi biết là bác sẽ không thừa nhận mà, yên tâm đi tôi sẽ không gọi cảnh sát đầu, suy cho cùng thì nhà họ Triệu chúng tôi cũng không phải một gia tộc nhỏ nên không thể để mất mặt được!”
“Hôm nay tôi tới đây chỉ để thông báo với bác một điều, bà nội sắp tròn tám mươi tuổi rồi, khi đó tất cả mọi người nhà họ Triệu sẽ có mặt nên tôi hy vọng các người sẽ chủ động thừa nhận lỗi lầm và giao ra chiếc vòng cổ kim cương trong bữa tiệc mừng thọ của bà nội!”
Chu Chí Viễn nói xong liền nhìn về phía Lâm Thanh Di sau đó sải bước về phía cửa nhưng vừa đi đến cửa anh ta liền dừng lại và nói: “Đừng nghĩ rằng không giao ra sẽ không sao, bà nội nói rồi nếu các người vẫn cứng đầu thì bà sẽ không để ý đến tình cảm nữa đâu!”
Sắc mặt Triệu Mai Hương tái nhợt đi, hai con mắt liên tục đảo rồi ngã về phía sau, nếu không phải Lâm Minh Quang nhanh tay nhanh mắt thì bà ấy đã sớm ngã xuống đất rồi.
Lâm Thanh Di vội vàng kiểm tra thấy mẹ không sao, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Quốc Thiên không nói gì mà chỉ nhìn biểu hiện của gia đình nhưng trong lòng đã thầm thở dài.
Sau đó cả nhà không ăn cơm nữa, ngoại trừ Sở Quốc Thiên đang ôm lấy Bảo Nhi thì những người khác đều nhốt mình trong phòng, nhất thời không khí trong nhà vô cùng ảm đạm.
Đêm đó Sở Quốc Thiên vừa tắm rửa cho Bảo Nhi và dỗ cô bé đi ngủ xong thì điện thoại trong túi liền rung lên.
“Nói đi.”
Sở Quốc Thiên lặng lẽ đi tới phòng khách và nói chuyện điện thoại với Lão Thất.
“Anh... anh Thiên!” Lão Thất có chút sửng sốt trước giọng điệu lạnh như băng của anh, anh ta nói: “Công ty luật của Tần Phong đã được thành lập theo lệnh của anh, và cổ đông chính là anh. Ngoài ra hôm nay Trịnh Văn Xương và những người khác còn làm một số hành động để ngăn cản Y Dược Thanh Di sản xuất, có điều anh Hổ đã dẫn người đến xử lý rồi vậy nên tin là sau này sẽ không có chuyện gì
Ngay sau đó Triệu Mai Hương nhớ lại, bà ấy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ thời thượng và lạnh lùng nói: “Triệu Ngọc Phấn, đủ rồi đấy! Chuyện xảy ra năm năm trước đến bây giờ cô vẫn đổ lỗi cho tôi sao, cô thật sự quá đáng lắm rồi đấy!”
Người phụ nữ thời thượng nghe vậy, sắc mặt của bà ta càng trở nên hung dữ hơn, bà ta lao đến phía Triệu Mai Hương và hùng hổ nói: “Chị còn dám chối tội sao! Năm năm trước chính chị là người đã ăn trộm sợi dây chuyền kim cương của tôi, tôi thấy gia đình chị không có điều kiện nên mới không tính toán với chị. Nhưng bây giờ gia đình chị đã khá hơn trước, hôm nay lại còn thắng kiện, ai mà không biết con gái của chị là giám đốc điều hành của Y Dược Thanh Di, hiện tại chị cũng không thiếu tiền vậy sao lại không trả lại sợi dây chuyền cho tôi!”
“Vấn đề là tôi thực sự không lấy trộm dây chuyền của cô!” Triệu Mai Hương tức giận đến mức làm rơi đôi đũa rồi đứng dậy khỏi chỗ.
Bảo Nhi bị hành động của Triệu Mai Hương làm cho hoảng sợ liền mau chóng chạy vào lòng của Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên vừa an ủi Bảo Nhi vừa cau mày nhìn vào Triệu Ngọc Phấn.
Đúng lúc này Lâm Thanh Di đã kịp phản ứng trở lại, cô đi về phía Triệu Ngọc Phần và nghiêm túc nói:
“Cô à, có phải là cô đã nhầm lẫn gì rồi không? Mấy năm nay cháu chưa từng thấy mẹ cháu đeo sợi dây chuyền nào cả?"
“Cháu tránh ra đi!”
Ai mà biết được Triệu Ngọc Phần không thèm để ý tới những gì Lâm Thanh Di nói, bà ta đẩy cô sang một bên rồi lao về phía Triệu Mai Hương và tức giận hét lên: “Trả lại sợi dây chuyền cho tôi!”
Triệu Mai Hương sửng sốt, bà ấy theo bản năng lùi lại một bước, nhìn thấy vậy Lâm Minh Quang ở bên cạnh liền nhanh chóng chặn Triệu Ngọc Phấn lại và trầm giọng nói: “Ngọc Phấn, bình tĩnh lại một chút, chúng ta cùng xem xét lại chuyện này.”
“Xem xét cái mẹ anh ấy!”
Nghe vậy Triệu Ngọc Phần tức giận liền tát vào mặt Lâm Minh Quang một cái.
Lâm Minh Quang phản ứng lại, ông ta giữ chặt tay của Triệu Ngọc Phấn rồi nói: “Giữ cái miệng của cô cho sạch sẽ vào!”
Triệu Ngọc Phần giãy giụa vài cái thấy không thoát được liền kêu toáng lên, Sở Quốc Thiên cau chặt mày lại, anh đang định đứng lên xử lý, kết quả là vừa định đứng lên thì cảm nhận được điều gì đó anh lại ngồi lại chỗ.
Loảng xoảng!
Năm phút sau, cánh cửa còn chưa kịp đóng đột nhiên lại bị ai đó từ bên ngoài đập một cái. Một thanh niên ăn mặc bảnh bao lao vào với vẻ mặt đầy tức giận.
“Con trai, mau tới cứu mẹ đi!”
Vừa thấy có người tới Triệu Ngọc Phấn vội vàng gọi lên.
“Mẹ à, không phải mẹ bảo đợi con sao? Sao mẹ lại đến đây một mình vậy?” Gương mặt người thanh niên đầy khó chịu bước về phía trước và giải cứu Triệu Ngọc Phấn khỏi Lâm Minh Quang.
“Con trai, con nhất định phải trút giận thay mẹ!” Cuối cùng Triệu Ngọc Phấn cũng đã thoát khỏi khó khăn, vẻ mặt bà ta lại đầy ngạo mạn.
Có điều Chu Chí Viễn chỉ vung tay lên một cái và chỉ thị cho các vệ sĩ ở ngoài cửa: "Đưa bà chủ ra ngoài trước!”
"Vâng!"
Vệ sĩ nghe vậy liền đi vào và đưa Triệu Ngọc Phấn ra khỏi nhà của Lâm Thanh Di.
Cho đến khi vài người đi hết, Chu Chí Viễn sửa sang lại quần áo và nhìn về phía Lâm Thanh Di nói: “Xin lỗi, mẹ tôi là vậy nên mong mọi người đừng nóng giận.”
“Không đâu không đâu, mọi người đều là người một nhà mà, làm sao có thể tức giận được chứ” Lâm Minh Quang cười gượng.
"Không, chúng ta không phải là người một nhà!”
Ai mà biết được Chu Chí Viễn lại lắc đầu nói: “Các người đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu nên chúng ta không phải là người một nhà!”
Sắc mặt của mọi người liền thay đổi.
Nhưng Chu Chí Viễn nói cũng không có gì là không thích hợp, anh ta nói với Triệu Mai Hương: “Bác à, tôi không có ý kiến gì về bác đâu nhưng lỗi của bác chính là không nên gả vào nhà họ Lâm, cho dù có gả vào nhà họ Lâm thì bác cũng không nên kết hôn với người kém cỏi nhất là Lâm Minh Quang. Vì tên vô dụng này mà bác không chỉ tiêu tốn vô số tài nguyên của nhà họ Triệu mà thậm chí còn lấy trộm chiếc vòng cổ kim cương mà bố tôi tặng mẹ tôi để làm quà sinh nhật. Bác đã làm chúng tôi thất vọng quá nhiều.”
“Tôi không lấy trộm sợi dây chuyền!” Triệu Mai Hương lập tức tức giận mắng, hai mắt đỏ hoe nói: “Tuy rằng điều kiện của chúng tôi kém hơn một chút nhưng chúng tôi tuyệt đối không lấy trộm đồ của các người!”
Chu Chí Viễn cười chế nhạo nói: “Tôi biết là bác sẽ không thừa nhận mà, yên tâm đi tôi sẽ không gọi cảnh sát đầu, suy cho cùng thì nhà họ Triệu chúng tôi cũng không phải một gia tộc nhỏ nên không thể để mất mặt được!”
“Hôm nay tôi tới đây chỉ để thông báo với bác một điều, bà nội sắp tròn tám mươi tuổi rồi, khi đó tất cả mọi người nhà họ Triệu sẽ có mặt nên tôi hy vọng các người sẽ chủ động thừa nhận lỗi lầm và giao ra chiếc vòng cổ kim cương trong bữa tiệc mừng thọ của bà nội!”
Chu Chí Viễn nói xong liền nhìn về phía Lâm Thanh Di sau đó sải bước về phía cửa nhưng vừa đi đến cửa anh ta liền dừng lại và nói: “Đừng nghĩ rằng không giao ra sẽ không sao, bà nội nói rồi nếu các người vẫn cứng đầu thì bà sẽ không để ý đến tình cảm nữa đâu!”
Sắc mặt Triệu Mai Hương tái nhợt đi, hai con mắt liên tục đảo rồi ngã về phía sau, nếu không phải Lâm Minh Quang nhanh tay nhanh mắt thì bà ấy đã sớm ngã xuống đất rồi.
Lâm Thanh Di vội vàng kiểm tra thấy mẹ không sao, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Quốc Thiên không nói gì mà chỉ nhìn biểu hiện của gia đình nhưng trong lòng đã thầm thở dài.
Sau đó cả nhà không ăn cơm nữa, ngoại trừ Sở Quốc Thiên đang ôm lấy Bảo Nhi thì những người khác đều nhốt mình trong phòng, nhất thời không khí trong nhà vô cùng ảm đạm.
Đêm đó Sở Quốc Thiên vừa tắm rửa cho Bảo Nhi và dỗ cô bé đi ngủ xong thì điện thoại trong túi liền rung lên.
“Nói đi.”
Sở Quốc Thiên lặng lẽ đi tới phòng khách và nói chuyện điện thoại với Lão Thất.
“Anh... anh Thiên!” Lão Thất có chút sửng sốt trước giọng điệu lạnh như băng của anh, anh ta nói: “Công ty luật của Tần Phong đã được thành lập theo lệnh của anh, và cổ đông chính là anh. Ngoài ra hôm nay Trịnh Văn Xương và những người khác còn làm một số hành động để ngăn cản Y Dược Thanh Di sản xuất, có điều anh Hổ đã dẫn người đến xử lý rồi vậy nên tin là sau này sẽ không có chuyện gì
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.