Chương 130: Người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh
Tai
08/06/2021
**********
Sắc mặt của Nam Cung Văn rốt cục cũng thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, sắc mặt tái xanh nói: "Sở Quốc Thiên, anh nghĩ lại cho chắc đi, anh thật sự muốn đối đầu với nhà họ Nam Cung, làm kẻ địch của chúng tôi sao?"
“Ồn ào!"
Đối mặt với việc Nam Cung Văn nói nhảm, Sở Quốc Thiên căn bản không có một chút xíu kiên nhẫn nào, ngay khi anh ta vừa dứt lời, thân hình anh lại lần nữa lóe lên, hung hăng quất cho anh ta một bạt tai.
"Phốc!"
Sức lực của Sở Quốc Thiên cũng không thể nào so được với Nam Cung Văn, chỉ là một bạt tại mà thôi, đã đánh cho anh ta văng ra mấy cái răng.
"Nam Cung Văn, tôi đã từng nói rồi, nhà họ Nam Cung của cậu cho dù có mạnh mẽ, có thế lực lớn mạnh hơn nữa, cũng không lọt được vào mắt Sở Quốc Thiên tôi, hôm nay cậu khiến cho bác sĩ Uông bị thương thành như thế, món nợ này tôi sẽ tính cho rõ ràng với cậu." Sở Quốc Thiên đến gần Nam Cung Văn, chân trái đạp ở trên lồng ngực của anh ta.
Nam Cung Văn liên tiếp bị đánh, lửa giận trong lòng sớm đã thiêu đốt đến cực hạn, anh ta muốn đẩy chân Sở Quốc Thiên ra, thế nhưng mà mặc cho anh ta có dùng lực như thế nào, cũng không có bất kỳ hiệu quả gì.
"Sở Quốc Thiên, anh đừng tưởng rằng mình có khả năng đánh đấm không tệ liền có thể muốn làm gì thì làm, món nợ này nhà họ Nam Cung chúng tôi cũng sẽ tính với anh rõ ràng!" Nam Cung Văn tức muốn nổ tung, anh ta đã bấy nhiêu tuổi rồi còn chưa từng bị thua thiệt lớn như vậy lần nào, nếu có thể, anh ta nhất định sẽ tháo Sở Quốc Thiên ra thành tám khối cho hả dạ.
Nhìn lửa giận trong mắt Nam Cung Văn, Sở Quốc Thiên lại là bĩu môi khinh thường: "Đến lúc này cậu còn mạnh miệng, xem ra tôi vẫn còn quá nhân từ với cậu nhỉ."
Sở Quốc Thiên nói xong, chân trái dùng sức, lập tức, một tràng âm thanh của tiếng xương gãy đột ngột vang lên nghe mà rợn người.
"A... Sở Quốc Thiên, tôi muốn anh chết đi..."
Xương sườn bị đạp gãy, Nam Cung Văn lập tức không thể khống chế được mà kêu đau thành tiếng.
Nghe thấy Nam Cung Văn kêu rên, Uông Đông Thành bên cạnh rốt cục cũng kịp phản ứng, ông ta nhìn thoáng qua Nam Cung Văn kêu rên không thôi, nhịn không được nuốt nước miếng một cái, nói: "Sở Quốc Thiên, cậu... Cậu nhanh thả cậu chủ Nam Cung ra đi!"
Uông Đông Thành bị dọa sợ, mặc dù vết thương của Nam Cung Văn không phải do ông ta tạo thành thế nhưng lại là bị ở trong nhà ông ta, nếu như bị nhà họ Nam Cung biết được, ông ta tuyệt đối không thể nào thoát được dính dáng tới.
Vừa nghĩ tới cảnh trả thù của loại quái vật như nhà họ Nam Cung, dù là Uông Đông Thành đã quen nhìn thấy mưa gió, cũng không nhịn được sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng...
Sở Quốc Thiên nghe vậy, lại là cười lạnh một tiếng nói: "Uông Đông Thành, bác sĩ Uông dù thế nào cũng là cháu gái ruột của ông, tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ông lại vì quyền lợi, trơ mắt nhìn cô ấy bị ngược đãi, ông có còn là con người không?"
Sắc mặt Uông Đông Thành cứng đờ, anh ta theo bản năng nhìn thoáng qua Uông Giai Kỳ điềm đạm đáng yêu, mặc dù hổ thẹn trong lòng, thế nhưng mà vừa nghĩ tới món lợi mà nhà họ Nam Cung đã cho ông ta, lập tức lại lạnh lùng nói ra: "Sở Quốc Thiên, tôi đối xử với Giai Kỳ ra làm sao, đó cũng là chuyện nhà của tôi, không liên quan chút nào tới một người ngoài như cậu, không mượn cậu xen vào!"
Nghe thấy ông nội của mình lại lần nữa nói ra lời nói dứt khoát như thế, Uông Giai Kỳ lần nữa cảm thấy cái mũi mình chua xót, nước mắt ào ào chảy xuống, thế nhưng mà cô ấy không nói gì, bởi vì lòng của cô đã sớm bị Uông Đông Thành tổn thương phá thành từng mảnh nhỏ...
Nhưng, Uông Đông Thành không có chút thương hại nào trong lòng, ngược lại một mặt hung ác nói: "Sở Quốc Thiên, nếu như cậu không bảo người của cậu dừng tay lại, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
Ông ta biết rằng, cho dù là vệ sĩ nhà mình, hay là vệ sĩ nhà họ Nam Cung, căn bản không phải là đối thủ của những người Hạ Văn Tân kia, mặc dù tạm thời còn chưa bị thất bại thảm hại, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Uông Đông Thành, khiến cho sát khí trong lòng Sở Quốc Thiên càng sâu, chỉ thấy sau khi anh rút chân trái về phía sau, lại chậm rãi bước tới hướng của Uông Đông Thành, nói: "Uông Đông Thành, vốn dĩ tôi còn muốn tha cho ông một cái mạng, thế nhưng mà mỗi một hành động coi trời bằng vung của ông, căn bản không đáng để tôi nhẹ tay với ông chút nào!"
Sở Quốc Thiên nói, liền giơ cổ tay lên, nhưng vào lúc này, anh nhướng mày, chậm rãi nhìn về phía bên ngoài biệt thự.
"Cậu chủ, cậu không sao chứ?" Chỉ thấy bên ngoài biệt thự, có một người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh chạy vội vào, đụng bay một đám vệ sĩ cùng với tay sai của Hạ Văn Tần, liền tiếp tục đỡ Nam Cung Văn đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất dậy.
"A đau... Đau quá!"
Bởi vì động tác của người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh quá mức thô lỗ, Nam Cung Văn lập tức nhịn đau không được mà kêu thành tiếng: "Chú Phong, chú tới vừa khéo, mau mau giết chết tên khốn kiếp này cho cháu đi!"
Người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh nhìn theo phía mà Nam Cung Văn đang nhìn, lập tức liền thấy được Sở Quốc Thiên đang lẳng lặng nhìn ông ta, trong lúc nhất thời sắc mặt vô cùng u ám nói: "Thằng nhãi, mày dám đánh cậu chủ nhà tao?"
"Đừng nói nhảm, muốn báo thù cứ việc ra tay." Sở Quốc Thiên từ tốn nói.
Mặc dù khí thế trên người người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh vô cùng hùng hậu, thế nhưng mà còn không có khiến anh coi trọng chút nào.
"Muốn chết!" Người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh nghe vậy thì giận dữ, vừa nói vừa vung ra một chưởng.
"Anh Sở, để cho tôi tới đánh với anh ta!"
Nào biết được, đúng lúc này, Hạ Văn Tân một mực yên lặng bảo vệ Uông Giai Kỳ lại là quát nhẹ một tiếng, lập tức liền tung ra một chưởng, lao tới đón lấy đòn tấn công của người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh.
Sở Quốc Thiên sững sờ, anh thực ra đã sớm biết Hạ Văn Tân có ngón võ ở trình độ nhất định, hơn nữa bản lĩnh còn không yếu, cho dù so ra kém người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh, cũng không có khả năng bị thua rất thảm.
Vốn dĩ, anh muốn đánh nhanh thắng nhanh, chỉ có điều sau khi trồng thấy Hạ Văn Tần ra tay, dứt khoát liền ngừng lại, dù sao, anh nhìn ra được Hạ Văn Tân đã đến bình cảnh, nếu như có thể có được kinh nghiệm thực chiến lần này, nói không chừng có thể tiến thêm một bước.
"Ầm!"
Một tiếng trầm trầm vang lên, người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh hơi lui về sau một bước, Hạ Văn Tân lại là liên tiếp lui về phía sau năm, sáu bước.
Lập tức chỉ trong một chiêu này, người có khả năng đều đã biết được ai cao ai thấp.
"Cậu không phải đối thủ của tôi, cút ngay!" Người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh thấy Hạ Văn Tân dám chặn mình lại, lập tức liền gầm lên một tiếng.
Lúc này, khắp khuôn mặt Hạ Văn Tân đều là vẻ nghiêm túc, vốn dĩ nguyên nhân anh ta quả quyết ra tay, chính là nhớ kỹ lời của ông cụ nhà mình đã căn dặn, nhất định phải nghĩ cách để Sở Quốc Thiên nợ anh một ơn, dù là đánh đổi mạng sống cũng phải làm cho được.
Sắc mặt của Nam Cung Văn rốt cục cũng thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, sắc mặt tái xanh nói: "Sở Quốc Thiên, anh nghĩ lại cho chắc đi, anh thật sự muốn đối đầu với nhà họ Nam Cung, làm kẻ địch của chúng tôi sao?"
“Ồn ào!"
Đối mặt với việc Nam Cung Văn nói nhảm, Sở Quốc Thiên căn bản không có một chút xíu kiên nhẫn nào, ngay khi anh ta vừa dứt lời, thân hình anh lại lần nữa lóe lên, hung hăng quất cho anh ta một bạt tai.
"Phốc!"
Sức lực của Sở Quốc Thiên cũng không thể nào so được với Nam Cung Văn, chỉ là một bạt tại mà thôi, đã đánh cho anh ta văng ra mấy cái răng.
"Nam Cung Văn, tôi đã từng nói rồi, nhà họ Nam Cung của cậu cho dù có mạnh mẽ, có thế lực lớn mạnh hơn nữa, cũng không lọt được vào mắt Sở Quốc Thiên tôi, hôm nay cậu khiến cho bác sĩ Uông bị thương thành như thế, món nợ này tôi sẽ tính cho rõ ràng với cậu." Sở Quốc Thiên đến gần Nam Cung Văn, chân trái đạp ở trên lồng ngực của anh ta.
Nam Cung Văn liên tiếp bị đánh, lửa giận trong lòng sớm đã thiêu đốt đến cực hạn, anh ta muốn đẩy chân Sở Quốc Thiên ra, thế nhưng mà mặc cho anh ta có dùng lực như thế nào, cũng không có bất kỳ hiệu quả gì.
"Sở Quốc Thiên, anh đừng tưởng rằng mình có khả năng đánh đấm không tệ liền có thể muốn làm gì thì làm, món nợ này nhà họ Nam Cung chúng tôi cũng sẽ tính với anh rõ ràng!" Nam Cung Văn tức muốn nổ tung, anh ta đã bấy nhiêu tuổi rồi còn chưa từng bị thua thiệt lớn như vậy lần nào, nếu có thể, anh ta nhất định sẽ tháo Sở Quốc Thiên ra thành tám khối cho hả dạ.
Nhìn lửa giận trong mắt Nam Cung Văn, Sở Quốc Thiên lại là bĩu môi khinh thường: "Đến lúc này cậu còn mạnh miệng, xem ra tôi vẫn còn quá nhân từ với cậu nhỉ."
Sở Quốc Thiên nói xong, chân trái dùng sức, lập tức, một tràng âm thanh của tiếng xương gãy đột ngột vang lên nghe mà rợn người.
"A... Sở Quốc Thiên, tôi muốn anh chết đi..."
Xương sườn bị đạp gãy, Nam Cung Văn lập tức không thể khống chế được mà kêu đau thành tiếng.
Nghe thấy Nam Cung Văn kêu rên, Uông Đông Thành bên cạnh rốt cục cũng kịp phản ứng, ông ta nhìn thoáng qua Nam Cung Văn kêu rên không thôi, nhịn không được nuốt nước miếng một cái, nói: "Sở Quốc Thiên, cậu... Cậu nhanh thả cậu chủ Nam Cung ra đi!"
Uông Đông Thành bị dọa sợ, mặc dù vết thương của Nam Cung Văn không phải do ông ta tạo thành thế nhưng lại là bị ở trong nhà ông ta, nếu như bị nhà họ Nam Cung biết được, ông ta tuyệt đối không thể nào thoát được dính dáng tới.
Vừa nghĩ tới cảnh trả thù của loại quái vật như nhà họ Nam Cung, dù là Uông Đông Thành đã quen nhìn thấy mưa gió, cũng không nhịn được sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng...
Sở Quốc Thiên nghe vậy, lại là cười lạnh một tiếng nói: "Uông Đông Thành, bác sĩ Uông dù thế nào cũng là cháu gái ruột của ông, tục ngữ nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ông lại vì quyền lợi, trơ mắt nhìn cô ấy bị ngược đãi, ông có còn là con người không?"
Sắc mặt Uông Đông Thành cứng đờ, anh ta theo bản năng nhìn thoáng qua Uông Giai Kỳ điềm đạm đáng yêu, mặc dù hổ thẹn trong lòng, thế nhưng mà vừa nghĩ tới món lợi mà nhà họ Nam Cung đã cho ông ta, lập tức lại lạnh lùng nói ra: "Sở Quốc Thiên, tôi đối xử với Giai Kỳ ra làm sao, đó cũng là chuyện nhà của tôi, không liên quan chút nào tới một người ngoài như cậu, không mượn cậu xen vào!"
Nghe thấy ông nội của mình lại lần nữa nói ra lời nói dứt khoát như thế, Uông Giai Kỳ lần nữa cảm thấy cái mũi mình chua xót, nước mắt ào ào chảy xuống, thế nhưng mà cô ấy không nói gì, bởi vì lòng của cô đã sớm bị Uông Đông Thành tổn thương phá thành từng mảnh nhỏ...
Nhưng, Uông Đông Thành không có chút thương hại nào trong lòng, ngược lại một mặt hung ác nói: "Sở Quốc Thiên, nếu như cậu không bảo người của cậu dừng tay lại, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
Ông ta biết rằng, cho dù là vệ sĩ nhà mình, hay là vệ sĩ nhà họ Nam Cung, căn bản không phải là đối thủ của những người Hạ Văn Tân kia, mặc dù tạm thời còn chưa bị thất bại thảm hại, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Uông Đông Thành, khiến cho sát khí trong lòng Sở Quốc Thiên càng sâu, chỉ thấy sau khi anh rút chân trái về phía sau, lại chậm rãi bước tới hướng của Uông Đông Thành, nói: "Uông Đông Thành, vốn dĩ tôi còn muốn tha cho ông một cái mạng, thế nhưng mà mỗi một hành động coi trời bằng vung của ông, căn bản không đáng để tôi nhẹ tay với ông chút nào!"
Sở Quốc Thiên nói, liền giơ cổ tay lên, nhưng vào lúc này, anh nhướng mày, chậm rãi nhìn về phía bên ngoài biệt thự.
"Cậu chủ, cậu không sao chứ?" Chỉ thấy bên ngoài biệt thự, có một người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh chạy vội vào, đụng bay một đám vệ sĩ cùng với tay sai của Hạ Văn Tần, liền tiếp tục đỡ Nam Cung Văn đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất dậy.
"A đau... Đau quá!"
Bởi vì động tác của người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh quá mức thô lỗ, Nam Cung Văn lập tức nhịn đau không được mà kêu thành tiếng: "Chú Phong, chú tới vừa khéo, mau mau giết chết tên khốn kiếp này cho cháu đi!"
Người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh nhìn theo phía mà Nam Cung Văn đang nhìn, lập tức liền thấy được Sở Quốc Thiên đang lẳng lặng nhìn ông ta, trong lúc nhất thời sắc mặt vô cùng u ám nói: "Thằng nhãi, mày dám đánh cậu chủ nhà tao?"
"Đừng nói nhảm, muốn báo thù cứ việc ra tay." Sở Quốc Thiên từ tốn nói.
Mặc dù khí thế trên người người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh vô cùng hùng hậu, thế nhưng mà còn không có khiến anh coi trọng chút nào.
"Muốn chết!" Người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh nghe vậy thì giận dữ, vừa nói vừa vung ra một chưởng.
"Anh Sở, để cho tôi tới đánh với anh ta!"
Nào biết được, đúng lúc này, Hạ Văn Tân một mực yên lặng bảo vệ Uông Giai Kỳ lại là quát nhẹ một tiếng, lập tức liền tung ra một chưởng, lao tới đón lấy đòn tấn công của người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh.
Sở Quốc Thiên sững sờ, anh thực ra đã sớm biết Hạ Văn Tân có ngón võ ở trình độ nhất định, hơn nữa bản lĩnh còn không yếu, cho dù so ra kém người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh, cũng không có khả năng bị thua rất thảm.
Vốn dĩ, anh muốn đánh nhanh thắng nhanh, chỉ có điều sau khi trồng thấy Hạ Văn Tần ra tay, dứt khoát liền ngừng lại, dù sao, anh nhìn ra được Hạ Văn Tân đã đến bình cảnh, nếu như có thể có được kinh nghiệm thực chiến lần này, nói không chừng có thể tiến thêm một bước.
"Ầm!"
Một tiếng trầm trầm vang lên, người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh hơi lui về sau một bước, Hạ Văn Tân lại là liên tiếp lui về phía sau năm, sáu bước.
Lập tức chỉ trong một chiêu này, người có khả năng đều đã biết được ai cao ai thấp.
"Cậu không phải đối thủ của tôi, cút ngay!" Người đàn ông vạm vỡ mặt lạnh thấy Hạ Văn Tân dám chặn mình lại, lập tức liền gầm lên một tiếng.
Lúc này, khắp khuôn mặt Hạ Văn Tân đều là vẻ nghiêm túc, vốn dĩ nguyên nhân anh ta quả quyết ra tay, chính là nhớ kỹ lời của ông cụ nhà mình đã căn dặn, nhất định phải nghĩ cách để Sở Quốc Thiên nợ anh một ơn, dù là đánh đổi mạng sống cũng phải làm cho được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.