Chương 301: Nhà nào chứ?
Tai
24/06/2021
**********
Dương Hạo Phương cùng Dương Hạnh chưa từng chứng kiến tình huống như thế này bao giờ, trong nháy mắt cả người run rẩy, bây giờ bọn họ nhận ra bị khí thế của Sở Quốc Thiên bức bách, bọn họ ngay cả nói chuyện cũng không làm được.
Cũng không biết qua bao lâu, ngay khi hai anh em họ thiếu chút nữa quỳ xuống, Sở Quốc Thiên lúc này mới giảm bớt khí thế, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thân thể hai người vừa được buông lỏng, lập tức từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, một lúc lâu sau, Dương Hạo Phương vừa lau mồ hôi, vừa run giọng nói: "Sở... Thần y Sở, chuyện này có chút phức tạp..."
"Nói ngắn gọn."
"Đây là chuyện xấu trong nhà, thật sự không dễ nói lắm..." Dương Hạo Phương đột nhiên nhìn Sở Quốc Thiên, do dự nói: "Thần y Sở, thứ tôi thất lễ nói một câu, ngài cùng bác của tôi rốt cuộc có quan hệ gì?"
Sở Quốc Thiên nhìn thoáng qua Dương Hạo Phương, thấy hắn thật sự khó có thể mở miệng, cũng không miễn cưỡng quá nhiều, suy nghĩ một chút, liền viết một số điện thoại đưa cho Dương Hạo Phương, trịnh trọng nói: "Cậu chủ Dương, nếu bác của anh thật sự bị đuổi khỏi nhà họ Dương, phiền anh gọi điện thông báo cho tôi một tiếng!"
"Được." Dương Hạo Phương theo bản năng tiếp nhận tờ giấy, bất quá lập tức liền phản ứng lại, lần thứ hai hỏi: "Thần y Sở, ngài cùng bác của tôi rất cuộc có quan hệ gì?"
"Tôi gọi bà ấy một tiếng là dì Nhã Đan?" Sở Quốc Thiên nói xong lời này, cũng không nói thêm gì nữa lập tức rời khỏi khu nhà.
Sau khi trở về Hoan Châu, Sở Quốc Thiên trước tiên chạy tới bệnh viện nhân dân số một Hoan Châu.
Bởi vì trước đây trong khi Sở Quốc Thiên chữa bệnh cho Lâm Thanh Di, nhờ có y thuật siêu phàm, cùng với tác dụng của các dược liệu quý, thân thể Lâm Thanh Di hiện tại khôi phục rất tốt, bất cứ lúc nào đều có thể xuất viện.
Khi Sở Quốc Thiên đi tới phòng bệnh, phát hiện Lâm Minh Quang cùng Triệu Mai Hương đã hồi phục đang thu dọn hành lý cho Lâm Thanh Di, thấy Sở Quốc Thiên đến, Triệu Mai Hương nhất thời sắc mặt trầm xuống.
Sở Quốc Thiên đầu tiên chào hỏi hai người, tiếp theo liền đến gần Lâm Thanh Di sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, dịu dàng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Rất tốt." Lâm Thanh Di bình tĩnh trả lời.
Thấy con gái của mình sau khi thấy Sở Quốc Thiên tới, liền không còn tươi cười, Triệu Mai Hương không khỏi lạnh lùng hỏi: "Sở Quốc Thiên, anh có còn là đàn ông hay không? Vợ mình bị thương nhập viện, anh làm chồng mà một ngày cũng không thấy vào thăm, lương tâm của anh không cảm thấy áy náy chút nào sao?"
"Mẹ, con đây là đi tìm bọn Hoàng Thế Công đòi lại công bằng." Sở Quốc Thiên suy nghĩ một chút, nói.
"Đòi công bằng? Anh có biết Hoàng Thế Công có gia thế như thế nào không? Chỉ bằng anh cũng muốn đòi lại công bằng, sợ là ngay cả chết như thế nào anh cũng không biết!” Triệu Mai Hương khinh thường nói.
Sở Quốc Thiên mở miệng, biết mình lúc này không nên để lộ thân phận, nói nhiều hơn nữa cũng không có ích lợi gì, vì thế dứt khoát không giải thích nữa.
Cảm nhận được bầu không khí trong phòng bệnh có chút áp lực, Lâm Thanh Di môi hồng khẽ mở, nói: "Mẹ, đừng nói những chuyện này nữa, chúng ta về nhà đi."
Nhìn Lâm Thanh Di muốn đi về, Triệu Mai Hương vội vàng ngăn cản cô lại, hỏi: "Thanh Di, chúng ta về nhà nào?"
"Đương nhiên là nhà ở đường Đông Trang của chúng ta a, ngoại trừ nơi đó, chúng ta còn có thể đi đâu nữa? Lâm Thanh Di trả lời.
"Không được, nhà ở đường Đông Trang mẹ đã bảo bố con bán đi rồi!" Triệu Mai Dương nói.
"Cái gì?"
Lâm Thanh Di nghe được lời này, nhất thời liền nóng nảy: "Sao hai người có thể bán nhà? Bảo Nhi bây giờ vẫn còn đi học, không thể để con bé đến chỗ ở để đi học cũng không có."
"Thì làm sao? Con có cái gì mà phải lo lắng? Không phải tất cả nhà chúng ta đang sống ở biệt thự số một tại Vạn Thịnh Tân Thành cũng rất tốt đó sao. Vậy tại sao nhà chúng ta cần phải giữ lại căn nhà rách ở đường Đông Trang? Về phần Bảo Nhi, con cũng đừng lo lắng, mẹ đã mang Bảo Nhi về sống trong biệt thự số 1 của Vạn Thịnh Tân Thành rồi!" Triệu Mai Hương nói với giọng đầy tự hào.
"Mẹ!"
Lâm Tâm Di nghe được nhíu mày: "Biệt thự số 1 không phải nhà chúng ta, đó là Sở Hoàng Minh, mẹ..."
Nhưng cô còn chưa kịp nói lời nào đã bị Triệu Mai Hương không kiên nhẫn cắt đứt: "Được rồi, con đừng nói những thứ này, Sở Hoàng Minh người ta là tự nguyện đem nhà cho chúng ta ở, con nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
“Đúng rồi, hiện tại Vạn Thịnh Tân Thành mới đổi ông chủ, tăng cường biện pháp an ninh, về sau cũng sẽ không xảy ra chuyện Hoàng Thế Công đến ức hiếp chúng ta nữa, con cứ yên tâm đi, hơn nữa hai mẹ con chúng ta trọng thương mới khỏi, cũng cần một điều kiện sống tốt một chút không phải sao?"
"Đúng vậy, mẹ con nói không sai, chúng ta liền đến biệt thự số 1 ở đi." Lâm Minh Quang lúc này cũng bổ sung thêm một câu.
Dương Hạo Phương cùng Dương Hạnh chưa từng chứng kiến tình huống như thế này bao giờ, trong nháy mắt cả người run rẩy, bây giờ bọn họ nhận ra bị khí thế của Sở Quốc Thiên bức bách, bọn họ ngay cả nói chuyện cũng không làm được.
Cũng không biết qua bao lâu, ngay khi hai anh em họ thiếu chút nữa quỳ xuống, Sở Quốc Thiên lúc này mới giảm bớt khí thế, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thân thể hai người vừa được buông lỏng, lập tức từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, một lúc lâu sau, Dương Hạo Phương vừa lau mồ hôi, vừa run giọng nói: "Sở... Thần y Sở, chuyện này có chút phức tạp..."
"Nói ngắn gọn."
"Đây là chuyện xấu trong nhà, thật sự không dễ nói lắm..." Dương Hạo Phương đột nhiên nhìn Sở Quốc Thiên, do dự nói: "Thần y Sở, thứ tôi thất lễ nói một câu, ngài cùng bác của tôi rốt cuộc có quan hệ gì?"
Sở Quốc Thiên nhìn thoáng qua Dương Hạo Phương, thấy hắn thật sự khó có thể mở miệng, cũng không miễn cưỡng quá nhiều, suy nghĩ một chút, liền viết một số điện thoại đưa cho Dương Hạo Phương, trịnh trọng nói: "Cậu chủ Dương, nếu bác của anh thật sự bị đuổi khỏi nhà họ Dương, phiền anh gọi điện thông báo cho tôi một tiếng!"
"Được." Dương Hạo Phương theo bản năng tiếp nhận tờ giấy, bất quá lập tức liền phản ứng lại, lần thứ hai hỏi: "Thần y Sở, ngài cùng bác của tôi rất cuộc có quan hệ gì?"
"Tôi gọi bà ấy một tiếng là dì Nhã Đan?" Sở Quốc Thiên nói xong lời này, cũng không nói thêm gì nữa lập tức rời khỏi khu nhà.
Sau khi trở về Hoan Châu, Sở Quốc Thiên trước tiên chạy tới bệnh viện nhân dân số một Hoan Châu.
Bởi vì trước đây trong khi Sở Quốc Thiên chữa bệnh cho Lâm Thanh Di, nhờ có y thuật siêu phàm, cùng với tác dụng của các dược liệu quý, thân thể Lâm Thanh Di hiện tại khôi phục rất tốt, bất cứ lúc nào đều có thể xuất viện.
Khi Sở Quốc Thiên đi tới phòng bệnh, phát hiện Lâm Minh Quang cùng Triệu Mai Hương đã hồi phục đang thu dọn hành lý cho Lâm Thanh Di, thấy Sở Quốc Thiên đến, Triệu Mai Hương nhất thời sắc mặt trầm xuống.
Sở Quốc Thiên đầu tiên chào hỏi hai người, tiếp theo liền đến gần Lâm Thanh Di sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, dịu dàng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Rất tốt." Lâm Thanh Di bình tĩnh trả lời.
Thấy con gái của mình sau khi thấy Sở Quốc Thiên tới, liền không còn tươi cười, Triệu Mai Hương không khỏi lạnh lùng hỏi: "Sở Quốc Thiên, anh có còn là đàn ông hay không? Vợ mình bị thương nhập viện, anh làm chồng mà một ngày cũng không thấy vào thăm, lương tâm của anh không cảm thấy áy náy chút nào sao?"
"Mẹ, con đây là đi tìm bọn Hoàng Thế Công đòi lại công bằng." Sở Quốc Thiên suy nghĩ một chút, nói.
"Đòi công bằng? Anh có biết Hoàng Thế Công có gia thế như thế nào không? Chỉ bằng anh cũng muốn đòi lại công bằng, sợ là ngay cả chết như thế nào anh cũng không biết!” Triệu Mai Hương khinh thường nói.
Sở Quốc Thiên mở miệng, biết mình lúc này không nên để lộ thân phận, nói nhiều hơn nữa cũng không có ích lợi gì, vì thế dứt khoát không giải thích nữa.
Cảm nhận được bầu không khí trong phòng bệnh có chút áp lực, Lâm Thanh Di môi hồng khẽ mở, nói: "Mẹ, đừng nói những chuyện này nữa, chúng ta về nhà đi."
Nhìn Lâm Thanh Di muốn đi về, Triệu Mai Hương vội vàng ngăn cản cô lại, hỏi: "Thanh Di, chúng ta về nhà nào?"
"Đương nhiên là nhà ở đường Đông Trang của chúng ta a, ngoại trừ nơi đó, chúng ta còn có thể đi đâu nữa? Lâm Thanh Di trả lời.
"Không được, nhà ở đường Đông Trang mẹ đã bảo bố con bán đi rồi!" Triệu Mai Dương nói.
"Cái gì?"
Lâm Thanh Di nghe được lời này, nhất thời liền nóng nảy: "Sao hai người có thể bán nhà? Bảo Nhi bây giờ vẫn còn đi học, không thể để con bé đến chỗ ở để đi học cũng không có."
"Thì làm sao? Con có cái gì mà phải lo lắng? Không phải tất cả nhà chúng ta đang sống ở biệt thự số một tại Vạn Thịnh Tân Thành cũng rất tốt đó sao. Vậy tại sao nhà chúng ta cần phải giữ lại căn nhà rách ở đường Đông Trang? Về phần Bảo Nhi, con cũng đừng lo lắng, mẹ đã mang Bảo Nhi về sống trong biệt thự số 1 của Vạn Thịnh Tân Thành rồi!" Triệu Mai Hương nói với giọng đầy tự hào.
"Mẹ!"
Lâm Tâm Di nghe được nhíu mày: "Biệt thự số 1 không phải nhà chúng ta, đó là Sở Hoàng Minh, mẹ..."
Nhưng cô còn chưa kịp nói lời nào đã bị Triệu Mai Hương không kiên nhẫn cắt đứt: "Được rồi, con đừng nói những thứ này, Sở Hoàng Minh người ta là tự nguyện đem nhà cho chúng ta ở, con nghĩ nhiều như vậy làm gì?"
“Đúng rồi, hiện tại Vạn Thịnh Tân Thành mới đổi ông chủ, tăng cường biện pháp an ninh, về sau cũng sẽ không xảy ra chuyện Hoàng Thế Công đến ức hiếp chúng ta nữa, con cứ yên tâm đi, hơn nữa hai mẹ con chúng ta trọng thương mới khỏi, cũng cần một điều kiện sống tốt một chút không phải sao?"
"Đúng vậy, mẹ con nói không sai, chúng ta liền đến biệt thự số 1 ở đi." Lâm Minh Quang lúc này cũng bổ sung thêm một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.