Chương 597: Ông chủ mới
Tai
22/08/2021
Khi những lời này nói ra, vẻ mặt của mọi người càng thêm khó coi, những người ban đầu do dự mà không động thủ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Người của Y Đạo Môn trong lòng cảm thấy bất an. Nếu như người của Dược Các cùng nhau động thủ, bọn họ căn bản không có biện pháp nào để phản kháng, bọn họ còn đang bị thương thì làm sao mà có thể đánh thắng được?
Nhưng vào lúc này, Sở Quốc Thiên đột nhiên từ phía sau bước lên phía trước. “Vương Bách Tuấn, tôi hỏi ông, ông vừa rồi nói đây là vũ khí bí mật của ông, điều này là thật sao?”
Giọng nói của Sở Quốc Thiên đột nhiên vang lên, hiện trường nhất thời trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nhìn Sở Quốc Thiên. “Cái gì?” ông chủ Dược Các có chút không kịp trở tay. “Tôi hỏi ông, đây thật sự là vũ khí bí mật của ông và cũng là độc dược mạnh nhất sao?” Sở Quốc Thiên lặp lại lần nữa.
Ông chủ Dược Các nhìn Sở Quốc Thiên, trong lòng cảm thấy không ổn, không rõ đối phương muốn làm gì, nhưng vẫn là kiên trì đến cùng, lạnh lùng nói: “Đương nhiên!” “Được.” Sở Quốc Thiên nhưởng mắt, vẻ mặt bình tĩnh rút ra một cây ngân châm, trực tiếp nhìn chằm chằm ông chủ Dược Các Vương Bách Tuấn. “Nếu tôi đoán không sai, chất độc của ông chỉ là dùng lá ngón, cây trạng nguyên, ô đầu...làm thành phần chính để chiết xuất và cấu tạo, đúng chứ?” “Cậu...làm sao anh biết được!” ông chủ Dược Các kinh ngạc nhìn Sở Quốc Thiên.
Một tia giễu cợt thoáng qua trong mắt Sở Quốc Thiên. “Những thứ này có mùi hương vô cùng đặc biệt, ngửi một cái liền có thể đoán ra.” “Vậy thì sao?” ông chủ Dược Các miễn cưỡng sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Hiện tại cậu đã trúng độc rồi, không bao lâu nữa sẽ chết. Cậu cho rằng hiện tại biết được nguyên liệu có thể thay đổi được điều gì sao?” “Không phải vậy chứ? Ông không làm được, không có nghĩa là người khác cũng không làm được... Sở Quốc Thiên nói xong liền cầm ngân châm cắm vào một vị trí trên cổ của mình, sau đó lại lấy ra một cây ngân châm khác nhét cắm vào chỗ gan bàn tay.
Gần như ngay khi kim châm được đưa vào, anh đột nhiên cúi xuống và nôn ra một vũng chất lỏng sẫm màu, tất cả mọi người đều cau mày khi ngửi thấy mùi của nó.
Không cần đoán, chỉ cần nhìn thoáng qua ai cũng có thể kết luận đây chính là độc tố trong cơ thể Sở Quốc Thiên! “Tôi đã giải độc được rồi." Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói. “Đồ khốn kiếp!” ông chủ Dược Các đột nhiên lớn tiếng chửi bởi, chỉ vào Sở Quốc Thiên: “Đây là vũ khí bí mật của tôi. Cậu làm sao có thể giải quyết trong một hai câu chứ? Nói láo!” “Nếu ông không tin thì cứ đợi vài phút rồi xem thử xem?” Sở Quốc Thiên nói.
Ông chủ Dược Các chỉ cảm thấy hô hấp run lên, cả người tức giận phát run.
Mọi người xung quanh đồng loạt lấy điện thoại di động ra và tất cả đều bắt đầu đếm thời gian.
Nếu là người khác dưới tình huống như vậy nói ra chắc chắn điều này chắc chắn sẽ không đáng tin cậy.
Tuy nhiên, người đứng ở đây lúc này chính là thần y Sở.
Nếu lời nói của anh mà là giả dối, thì lời nói không ai trên thế giới này có thể tin được. Dù sao y thuật của đối phương, hiện giờ mọi người có mắt đều có thể nhìn thấy.
Nhưng vào lúc này, ông chủ Dược Các đột nhiên quay người lại, dĩ nhiên là muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Không đợi ông ta chạy ra xa, mọi người liền thấy đầu gối ông ta bỗng nhiên mềm nhũn, ngã quỵ xuống trên mặt đất.
Mọi người nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện ra một cây ngân châm không biết đã cắm trên người đối phương từ lúc nào.
Thượng Vân Minh muốn bước tới để đỡ đối phương đứng lên, nhưng lại do dự mà không có động tác nào
Sở Quốc Thiên chậm rãi đi tới, đồng thời từ trong lòng ngực lấy ra một viên thuốc, từ trên cao rút ra một mảnh, không nói gì mà véo hàm đối phương nhét vào. “Cậu cho tôi ăn cái gì vậy hả?” Vẻ mặt ông chủ Dược Các hoảng sợ nhìn Sở Quốc Thiên.
Không đợi ông ta nghe thấy câu trả lời của Sở Quốc
Thiên đã liền hét lên một tiếng rồi sau đó đau đớn cuộn mình có quấp trên mặt đất. Lập tức co giật một hồi rồi ngất xỉu. “Cậu đã làm gì với ông chủ Dược Các của chúng tôi!
Thượng Vân Minh bị dọa không nhẹ.
Sở Quốc Thiên hờ hững liếc nhìn đối phương: “Đừng lo lắng, ông ta không có nguy hiểm tính mạng, tôi chỉ là cho ông ta biết thực ra chất độc mạnh nhất là như thế nào.”
Mạnh nhất?
Mọi người đồng loạt rùng mình. “Vốn dĩ chất độc này nhất định có thể giết chết ông ta, nhưng mà tôi đã khống chế số lượng. Hiện tại, tĩnh mạch của ông ta bị tổn thương nghiêm trọng. Tuy nhiên, trong tương lai, ông ta chỉ có thể dành nửa cuối đời của mình ở trên giường bệnh. Loại độc này mới đúng là độc mạnh nhất, trừ tôi ra không ai có thể giải được!"
Sở Quốc Thiên giương mắt, lạnh lùng quét qua một vòng. “Hiện tại, ông chủ mới của Dược Các chính là tôi, Sở
Quốc Thiên!”
Một tiếng này làm cho thể xác lẫn tinh thần của mọi người đều bị chấn động!
Người của Y Đạo Môn trong lòng cảm thấy bất an. Nếu như người của Dược Các cùng nhau động thủ, bọn họ căn bản không có biện pháp nào để phản kháng, bọn họ còn đang bị thương thì làm sao mà có thể đánh thắng được?
Nhưng vào lúc này, Sở Quốc Thiên đột nhiên từ phía sau bước lên phía trước. “Vương Bách Tuấn, tôi hỏi ông, ông vừa rồi nói đây là vũ khí bí mật của ông, điều này là thật sao?”
Giọng nói của Sở Quốc Thiên đột nhiên vang lên, hiện trường nhất thời trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nhìn Sở Quốc Thiên. “Cái gì?” ông chủ Dược Các có chút không kịp trở tay. “Tôi hỏi ông, đây thật sự là vũ khí bí mật của ông và cũng là độc dược mạnh nhất sao?” Sở Quốc Thiên lặp lại lần nữa.
Ông chủ Dược Các nhìn Sở Quốc Thiên, trong lòng cảm thấy không ổn, không rõ đối phương muốn làm gì, nhưng vẫn là kiên trì đến cùng, lạnh lùng nói: “Đương nhiên!” “Được.” Sở Quốc Thiên nhưởng mắt, vẻ mặt bình tĩnh rút ra một cây ngân châm, trực tiếp nhìn chằm chằm ông chủ Dược Các Vương Bách Tuấn. “Nếu tôi đoán không sai, chất độc của ông chỉ là dùng lá ngón, cây trạng nguyên, ô đầu...làm thành phần chính để chiết xuất và cấu tạo, đúng chứ?” “Cậu...làm sao anh biết được!” ông chủ Dược Các kinh ngạc nhìn Sở Quốc Thiên.
Một tia giễu cợt thoáng qua trong mắt Sở Quốc Thiên. “Những thứ này có mùi hương vô cùng đặc biệt, ngửi một cái liền có thể đoán ra.” “Vậy thì sao?” ông chủ Dược Các miễn cưỡng sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Hiện tại cậu đã trúng độc rồi, không bao lâu nữa sẽ chết. Cậu cho rằng hiện tại biết được nguyên liệu có thể thay đổi được điều gì sao?” “Không phải vậy chứ? Ông không làm được, không có nghĩa là người khác cũng không làm được... Sở Quốc Thiên nói xong liền cầm ngân châm cắm vào một vị trí trên cổ của mình, sau đó lại lấy ra một cây ngân châm khác nhét cắm vào chỗ gan bàn tay.
Gần như ngay khi kim châm được đưa vào, anh đột nhiên cúi xuống và nôn ra một vũng chất lỏng sẫm màu, tất cả mọi người đều cau mày khi ngửi thấy mùi của nó.
Không cần đoán, chỉ cần nhìn thoáng qua ai cũng có thể kết luận đây chính là độc tố trong cơ thể Sở Quốc Thiên! “Tôi đã giải độc được rồi." Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói. “Đồ khốn kiếp!” ông chủ Dược Các đột nhiên lớn tiếng chửi bởi, chỉ vào Sở Quốc Thiên: “Đây là vũ khí bí mật của tôi. Cậu làm sao có thể giải quyết trong một hai câu chứ? Nói láo!” “Nếu ông không tin thì cứ đợi vài phút rồi xem thử xem?” Sở Quốc Thiên nói.
Ông chủ Dược Các chỉ cảm thấy hô hấp run lên, cả người tức giận phát run.
Mọi người xung quanh đồng loạt lấy điện thoại di động ra và tất cả đều bắt đầu đếm thời gian.
Nếu là người khác dưới tình huống như vậy nói ra chắc chắn điều này chắc chắn sẽ không đáng tin cậy.
Tuy nhiên, người đứng ở đây lúc này chính là thần y Sở.
Nếu lời nói của anh mà là giả dối, thì lời nói không ai trên thế giới này có thể tin được. Dù sao y thuật của đối phương, hiện giờ mọi người có mắt đều có thể nhìn thấy.
Nhưng vào lúc này, ông chủ Dược Các đột nhiên quay người lại, dĩ nhiên là muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Không đợi ông ta chạy ra xa, mọi người liền thấy đầu gối ông ta bỗng nhiên mềm nhũn, ngã quỵ xuống trên mặt đất.
Mọi người nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện ra một cây ngân châm không biết đã cắm trên người đối phương từ lúc nào.
Thượng Vân Minh muốn bước tới để đỡ đối phương đứng lên, nhưng lại do dự mà không có động tác nào
Sở Quốc Thiên chậm rãi đi tới, đồng thời từ trong lòng ngực lấy ra một viên thuốc, từ trên cao rút ra một mảnh, không nói gì mà véo hàm đối phương nhét vào. “Cậu cho tôi ăn cái gì vậy hả?” Vẻ mặt ông chủ Dược Các hoảng sợ nhìn Sở Quốc Thiên.
Không đợi ông ta nghe thấy câu trả lời của Sở Quốc
Thiên đã liền hét lên một tiếng rồi sau đó đau đớn cuộn mình có quấp trên mặt đất. Lập tức co giật một hồi rồi ngất xỉu. “Cậu đã làm gì với ông chủ Dược Các của chúng tôi!
Thượng Vân Minh bị dọa không nhẹ.
Sở Quốc Thiên hờ hững liếc nhìn đối phương: “Đừng lo lắng, ông ta không có nguy hiểm tính mạng, tôi chỉ là cho ông ta biết thực ra chất độc mạnh nhất là như thế nào.”
Mạnh nhất?
Mọi người đồng loạt rùng mình. “Vốn dĩ chất độc này nhất định có thể giết chết ông ta, nhưng mà tôi đã khống chế số lượng. Hiện tại, tĩnh mạch của ông ta bị tổn thương nghiêm trọng. Tuy nhiên, trong tương lai, ông ta chỉ có thể dành nửa cuối đời của mình ở trên giường bệnh. Loại độc này mới đúng là độc mạnh nhất, trừ tôi ra không ai có thể giải được!"
Sở Quốc Thiên giương mắt, lạnh lùng quét qua một vòng. “Hiện tại, ông chủ mới của Dược Các chính là tôi, Sở
Quốc Thiên!”
Một tiếng này làm cho thể xác lẫn tinh thần của mọi người đều bị chấn động!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.