Chương 732: Phân xử
Tai
22/08/2021
“Bị thương à? Lạc Lạc của tôi cắn các người? Các người có bị mù không hay tôi bị mù?” Người phụ nữ hét lên. “Không lẽ đợi chó của cô làm bị thương người ta, tôi liền ra tay không được sao?” Sở Quốc Thiên lạnh lùng hỏi. “Cắn anh hay sao?”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên: “Cứ coi như các người bị cắn rồi đi, nói cho mà biết, gái già này không thiếu tiền, các người cần bao nhiêu thì tôi trả, nghĩ tôi thiếu tiền hay sao ? Cái hạng để tiện như các người thì đáng giá bao nhiêu? Mấy người dựa vào đâu mà dám làm Lạc Lạc của tôi bị thương hả ? Các người đúng là lũ chết tiệt mà.”
Sở Quốc Thiên không thèm để ý tới chuyện này, một người phụ nữ bướng bỉnh như vậy còn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ mạng người rẻ hơn mạng chó? “Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói khác cất lên.
Trong tầm tay anh, một người đàn ông trạc ba mươi bước tới, người cao lớn thô kệch, đi dép tông, toàn thân mập mạp, to béo. “Anh hai, anh hai, Lạc Lạc của em bị lũ người này làm bị thương, anh phải đứng ra phân xử cho em vụ này!”
Người đàn bà chỉ vào Sở Quốc Thiên tức giận nói. “Cái gì?” Người đàn ông lộ ra vẻ mặt xấu xa khi nghe những lời này.
Con chó ngao Tây Tạng trong vòng tay của người phụ nữ duỗi ra thêm vài lần, đá vài lần vào chân sau của cô ấy, và cuối cùng là không còn cử động. “Lạc Lạc. Vẻ mặt của người phụ nữ ngưng trệ, cô cảm thấy nhịp tim bất định của con chó ngao Tây Tạng, sau đó cô run lên và ngã xuống đất. “Anh hai, Lạc Lạc, ngừng thở rồi.”
Người phụ nữ lẩm bẩm.
Nghe đến đây, người này cau mày nói: “Tại sao anh lại đánh con chó của em gái tôi? Anh không muốn sống nữa phải không?” “Con chó của tôi có giá ít nhất một trăm hai mươi triệu đồng. Nó đã được nuôi trong nhà em gái tôi năm sáu năm nay rồi. Giống như người thân của em gái tôi, anh nói đánh là đánh. Ý anh là gì, hả?”
Người đàn ông nhìn Sở Quốc Thiên với ánh mắt xấu xa. "Đây là cái sai của riêng anh. Anh dắt chó đi mà không có dây xích. Ai biết ai sẽ bị thương? Vừa rồi tôi suýt chút nữa đã để nó căn vợ mình. Tôi không thể không phòng vệ chính đáng ư?" Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn hai người đó. “Chỉ để phòng thần thôi à?
Anh xem anh đã đã đánh Lạc Lạc nhà tôi đến chết chưa? Anh nhìn xem nó còn thở không, anh nhìn đi!”
Người phụ nữ đau lòng hét lên. “Này anh kia, chuyện này đã đến lúc phải phân xử rồi, mau nói cách giải quyết đi, đừng nói nhảm nữa!” Người đàn ông hung hằng nhìn chăm chăm Sở Quốc Thiên: “Con chó của tôi ăn đồ xịn nhập khẩu, còn bố dưỡng hơn cả anh. Anh đánh chết nó, ít nhất thì cũng phải trả cho chúng tôi chín trăm triệu đồng!” “Chín trăm triệu, không ai có thể ít hơn, bằng không chuyện này, chúng ta vĩnh viễn không xong với nhau đâu! Chúng ta đều là người địa phương này, đừng làm cho chúng tôi tức giận kẻo lại chuốc vạ vào thân, tìm người xử các người! “Chín trăm triệu ư?” Sở Quốc Thiên giễu cợt: "Anh đang nằm mơ đó à? "Sao, anh còn không muốn thừa nhận sao? Tôi có thể nói rõ là chính anh đã giết con chó của em gái tôi. Nhất định anh phải bồi thường số tiền này!” “Tôi là người phòng vệ chính đáng. Với loại cho to lớn hung dữ như vậy, lẽ ra các người không nên để nó thả rông ra ngoài một cách tùy tiện như thế. Các người dắt nó đi cũng được thôi, nhưng cũng phải xích nó lại, hôm nay các người lẽ ra phải cảm ơn tôi, đã đưa ra cho các người cách giải quyết để tránh phiền phức. “Cảm ơn anh ư?” Người đàn ông dường như đã nghe thấy một câu chuyện cười nào đó. “Để phòng vệ à? Con chó của tôi đã làm anh bị thương à? Lạc Lạc nhà tôi không bao giờ làm bị thương bất cứ ai. Chả có lí do gì mà khi gặp anh hôm nay nó lại cần người như thế được?”
Người phụ nữ tức giận hét lên, hung ác nhìn chăm chăm Lâm Thanh Di, nhìn thấy người bên kia tinh xảo xinh đẹp, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tị, lửa giận càng thêm mãnh liệt. "Người phụ nữ của anh thoạt nhìn qua đã thấy không phải là thứ tốt đẹp gì rồi. Cô ấy mang dáng vẻ của một kẻ lẳng lơ. Chắc chắn là khi cô ta nhìn thấy Lạc Lạc của tôi liền muốn trêu chọc. Kết quả là Lạc Lạc không thích cô ấy, mới vùng vẫy lên vài lần.
Ngay khi giọng người phụ nữ cất lên, cô ấy bị cắt ngang bởi một cái tát đau điếng. Một cái tát nổ đ đóm mắt khiến má phải của cô ấy sưng lên,đau đớn. “Ôi, anh ... anh dám đánh tôi!”
Người phụ nữ ôm mặt nhìn Sở Quốc Thiên với vẻ mặt phẫn uất khó tin.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên: “Cứ coi như các người bị cắn rồi đi, nói cho mà biết, gái già này không thiếu tiền, các người cần bao nhiêu thì tôi trả, nghĩ tôi thiếu tiền hay sao ? Cái hạng để tiện như các người thì đáng giá bao nhiêu? Mấy người dựa vào đâu mà dám làm Lạc Lạc của tôi bị thương hả ? Các người đúng là lũ chết tiệt mà.”
Sở Quốc Thiên không thèm để ý tới chuyện này, một người phụ nữ bướng bỉnh như vậy còn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ mạng người rẻ hơn mạng chó? “Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói khác cất lên.
Trong tầm tay anh, một người đàn ông trạc ba mươi bước tới, người cao lớn thô kệch, đi dép tông, toàn thân mập mạp, to béo. “Anh hai, anh hai, Lạc Lạc của em bị lũ người này làm bị thương, anh phải đứng ra phân xử cho em vụ này!”
Người đàn bà chỉ vào Sở Quốc Thiên tức giận nói. “Cái gì?” Người đàn ông lộ ra vẻ mặt xấu xa khi nghe những lời này.
Con chó ngao Tây Tạng trong vòng tay của người phụ nữ duỗi ra thêm vài lần, đá vài lần vào chân sau của cô ấy, và cuối cùng là không còn cử động. “Lạc Lạc. Vẻ mặt của người phụ nữ ngưng trệ, cô cảm thấy nhịp tim bất định của con chó ngao Tây Tạng, sau đó cô run lên và ngã xuống đất. “Anh hai, Lạc Lạc, ngừng thở rồi.”
Người phụ nữ lẩm bẩm.
Nghe đến đây, người này cau mày nói: “Tại sao anh lại đánh con chó của em gái tôi? Anh không muốn sống nữa phải không?” “Con chó của tôi có giá ít nhất một trăm hai mươi triệu đồng. Nó đã được nuôi trong nhà em gái tôi năm sáu năm nay rồi. Giống như người thân của em gái tôi, anh nói đánh là đánh. Ý anh là gì, hả?”
Người đàn ông nhìn Sở Quốc Thiên với ánh mắt xấu xa. "Đây là cái sai của riêng anh. Anh dắt chó đi mà không có dây xích. Ai biết ai sẽ bị thương? Vừa rồi tôi suýt chút nữa đã để nó căn vợ mình. Tôi không thể không phòng vệ chính đáng ư?" Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn hai người đó. “Chỉ để phòng thần thôi à?
Anh xem anh đã đã đánh Lạc Lạc nhà tôi đến chết chưa? Anh nhìn xem nó còn thở không, anh nhìn đi!”
Người phụ nữ đau lòng hét lên. “Này anh kia, chuyện này đã đến lúc phải phân xử rồi, mau nói cách giải quyết đi, đừng nói nhảm nữa!” Người đàn ông hung hằng nhìn chăm chăm Sở Quốc Thiên: “Con chó của tôi ăn đồ xịn nhập khẩu, còn bố dưỡng hơn cả anh. Anh đánh chết nó, ít nhất thì cũng phải trả cho chúng tôi chín trăm triệu đồng!” “Chín trăm triệu, không ai có thể ít hơn, bằng không chuyện này, chúng ta vĩnh viễn không xong với nhau đâu! Chúng ta đều là người địa phương này, đừng làm cho chúng tôi tức giận kẻo lại chuốc vạ vào thân, tìm người xử các người! “Chín trăm triệu ư?” Sở Quốc Thiên giễu cợt: "Anh đang nằm mơ đó à? "Sao, anh còn không muốn thừa nhận sao? Tôi có thể nói rõ là chính anh đã giết con chó của em gái tôi. Nhất định anh phải bồi thường số tiền này!” “Tôi là người phòng vệ chính đáng. Với loại cho to lớn hung dữ như vậy, lẽ ra các người không nên để nó thả rông ra ngoài một cách tùy tiện như thế. Các người dắt nó đi cũng được thôi, nhưng cũng phải xích nó lại, hôm nay các người lẽ ra phải cảm ơn tôi, đã đưa ra cho các người cách giải quyết để tránh phiền phức. “Cảm ơn anh ư?” Người đàn ông dường như đã nghe thấy một câu chuyện cười nào đó. “Để phòng vệ à? Con chó của tôi đã làm anh bị thương à? Lạc Lạc nhà tôi không bao giờ làm bị thương bất cứ ai. Chả có lí do gì mà khi gặp anh hôm nay nó lại cần người như thế được?”
Người phụ nữ tức giận hét lên, hung ác nhìn chăm chăm Lâm Thanh Di, nhìn thấy người bên kia tinh xảo xinh đẹp, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tị, lửa giận càng thêm mãnh liệt. "Người phụ nữ của anh thoạt nhìn qua đã thấy không phải là thứ tốt đẹp gì rồi. Cô ấy mang dáng vẻ của một kẻ lẳng lơ. Chắc chắn là khi cô ta nhìn thấy Lạc Lạc của tôi liền muốn trêu chọc. Kết quả là Lạc Lạc không thích cô ấy, mới vùng vẫy lên vài lần.
Ngay khi giọng người phụ nữ cất lên, cô ấy bị cắt ngang bởi một cái tát đau điếng. Một cái tát nổ đ đóm mắt khiến má phải của cô ấy sưng lên,đau đớn. “Ôi, anh ... anh dám đánh tôi!”
Người phụ nữ ôm mặt nhìn Sở Quốc Thiên với vẻ mặt phẫn uất khó tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.