Chương 370: Sự tồn tại vĩnh viễn có thể ngước nhìn
Tai
30/06/2021
**********
Triệu Mai Hương không chịu nổi cơn tức giận này, khi thấy không có ai chú ý đến mình, bà ta bước nhanh về phía Nghê Đại Hồng, người triệu tập buổi họp mặt này, "Đại Hồng, lâu rồi không gặp!"
Lúc này Nghê Đại Hồng đang nói chuyện cười đùa với mấy người nam nữ ăn mặc sang trọng thì bị cắt ngang, không khỏi ngẩng đầu nhìn, phát hiện là Triệu Mai Hương, liền cười đáp: “Mai Hương? Đã lâu không gặp, mấy năm nay bà thế nào?" "Tôi ổn."
Triệu Mai Hương cười nói tiếp: "Đại Hồng, nhờ có lần này ông đã vội vàng đưa đứa con lớn tới đây, nếu không thì tôi không biết khi nào chúng ta mới có thể tụ họp cả."
“Ha ha, Mai Hương cứ nói đùa, bà mau tìm một chỗ ngồi đi, sẽ có đồ ăn ngay thôi!” Nghê Đại Hồng cười.
Gương mặt tươi cười của Triệu Mai Hương cứng đờ lại, bà ta lúng túng nói: "Đại Hồng, tôi cũng muốn ngồi, nhưng... không có chỗ ngồi nha?"
“Gì chứ?”
Nghê Đại Hồng nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện không có chỗ ngồi, không khỏi áy náy nói: "Thực xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi sẽ lập tức nhờ người thu xếp ngay, bà chờ một chút!"
“Cám ơn.” Triệu Tương Lân thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, theo lệnh của Nghê Đại Hồng, không bao lâu đã có nhân viên công tác đến đến đưa ghế, nhưng điều đáng xấu hổ là những chiếc ghế này lại là những chiếc ghế dài bằng nhựa, rõ ràng không phải là một đẳng cấp với những chiếc ghế sofa da và ghế ngồi trong phòng riêng.
Ngoài ra, sau khi nhân viên đem mấy cái ghế bằng nhựa đến thì đặt ở góc khuất nhất, hoàn toàn không được đặt ở vị trí dễ thấy, khiến người ta thoạt nhìn có cảm giác chênh lệch cực kỳ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
“Khách sạn mấy người không có ghế à?” Triệu Mai Hương đột nhiên bùng nổ khi nhìn thấy thế.
"Xin lỗi, thưa bà, người của các bà thật sự nhiều lắm, chúng tôi không có cách nào có thể trang bị ghế ngồi cùng kiểu được, xin thứ lỗi cho!"
"Chẳng lẽ khách sạn của anh kinh doanh tốt như vậy sao? Không biết đường mượn ghế ở phòng riêng khác đến đây à?” Triệu Mai Hương tức giận nói.
“Xin lỗi, thưa bà, các phòng riêng của khách sạn chúng tôi đều được đặt trước, ngày nào đông khách cả, cũng không có cách nào mượn tạm cả.” Nhân viên kiên nhẫn giải thích.
"Khốn nạn!"
Triệu Tương Lân tức giận, vừa định nổi giận, Lâm Minh Quang ở bên đã vội vàng thuyết phục: “Quên đi vợ ơi, hôm nay là ngày mà bọn bà tụ họ, đừng vì chuyện nhỏ này mà làm để người ta chế cười, gáng nhịn đi. "
Sau khi được Lâm Minh Quang thấp giọng nhắc nhở, cuối cùng Triệu Mai Hương cũng có phản ứng lại, cảm thấy có rất nhiều ánh mắt trong phòng đang nhìn bà ta, bà ta phải khịt mũi một tiếng rồi lạnh lùng ngồi xuống.
Lâm Minh Quang không nói, nhưng rõ ràng anh cảm nhận được bầu không khí kỳ quái trong phòng riêng, nhất là khi nhìn thấy ý trêu tức chợt lóe rồi biến mất trong mắt Nghê Đại Hồng, lập tức anh liền hiểu được có lẽ là Nghê Đại Hồng cố tình.
Chẳng mấy chốc, bát đĩa lần lượt được mang vào phòng riêng, một nhóm người bắt đầu ngồi vào chỗ, ăn uống.
“A, thì mấy người Mai Hương ngồi ở đây, hại tôi tìm cả buổi còn tưởng bà không đến.” Đột nhiên, một giọng nói không hài hòa vang lên.
Triệu Mai Hương quay đầu lại nhìn, chợt nhận ra đó là Đinh Nhã Chinh - người trước đó đã cùng với đứa con trai chết tiệt kẻ xướng người họa, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
"Đến đến đến đây, đừng thất thần mà, bạn học cũ chúng ta đã mấy năm không gặp nhau rồi, vừa rồi còn có xích mích nhỏ, em gái kính chị chén rượu, xem như nhận lỗi!”
Đinh Nhã Chi nói xong thì hớp một ngụm rượu, và sau đó quay trở lại chỗ ngồi của mình.
"Kiếm nhân!"
Nhìn thấy Đinh Nhã Chi ghét bỏ bà ta ra mặt, Triệu Mai Hương lồng ngực tức giận đến run lên, chỉ thấy bà ta bật dậy, tức giận hét lên: "Đinh Nhã Chi, đứng ở chỗ đó cho bà!"
Đinh Nhã Chi nghe xong, chớp mắt, nghi ngờ hỏi: "Mai Hương, bà đang gọi tôi sao?"
"Vô nghĩa!"
Triệu Mai Hương tức giận quá, chỉ vào Đinh Nhã Chi và cả giận nói: "Đừng có làm dáng vẻ này với bà, lúc nãy con trai bà đã tát chồng tôi một cái và còn dùng những lời xấu xa nói về tôi, bà chỉ uống một ngụm rượu để xin lỗi, bà muốn lừa ai vậy?"
“Vậy bà muốn thế nào?”
Đương nhiên Đinh Nhã Chi không phải là ngọn đèn cạn dầu, khi nhìn thấy Triệu Mai Hương cạch mặt với bà ta, bà ta cũng cười lạnh mà nói: "Dù sao bà cũng đã một bỏ tuổi rồi sao lại không có chút dáng vẻ của người lớn gì hết vậy, không lẽ bà còn muốn bảo Minh Minh nhà tôi vì cô mà uống một ngụm?” "Bà... Bà nói nhảm gì vậy?"
Nghe thấy nghĩa khác trong lời này, Triệu Hương Mai tức giận đến đỏ mặt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Nhưng Minh Minh khẽ cười một tiếng và bước đến chỗ Triệu Mai Hương và nói: "Xin chào dì Triệu, con tên là Lý Tôn Minh, con là CEO của Cẩm Vinh Thương Mậu, và cha tôi là chủ tịch của tập đoàn, con xin lỗi vì lúc nãy đã mạo phạm dì! "
Sau khi Lý Tôn Minh nói điều này, anh ta đổi cuộc trò chuyện và nói: "Tha lỗi cho tôi tuổi trẻ khí thịnh, ở đây là xã hội hư vinh, tiền tài và địa vị là quan trọng nhất, nếu các người không có tài phú và địa vị xã hội sánh được với hai mẹ con tôi, cho dù tôi có nể mặt mũi mẹ tôi mà xin lỗi dì thì trong lòng tôi vẫn khinh thường mấy người như cũ thôi, hiểu ý của tôi không?”
“Cậu..."
Đối mặt với lời nói khinh thường của Lý Tôn Minh, Triệu Mai Hương tức giận run rẩy cả người.
Lâm Minh Quang thấy vậy, nhanh chóng bắt tay bà ta, sau đó trầm giọng nói với Lý Tôn Minh: "Nhóc con, cậu thật sự không có tố chất, cậu có tiền thì hay lắm à? Có tiền thì thông minh hơn người à? Có tiền là tự ý khi dễ, làm nhục người khác sao?”
"Đương nhiên, tôi là người coi trọng tiền bạc nhất, có tiền là có tất cả. Đây là điều mà người nghèo như ông sẽ không bao giờ hiểu được." Lý Tôn Minh cười nói.
“Cậu mới là người nghèo, cả gia đình cậu đều nghèo!” Ngay khi Lý Tôn Minh nói điều này, Triệu Mai Hương giống như bị giẫm phải đuôi, chỉ vào Lý Tôn Minh, tức giận nói: “Không phải nhà cậu mở một cái công ty nhỏ à, có gì đáng kiêu ngạo đầu, cậu có biết con rể của tôi là ai không? Nói cho cậu biết, con rể của tôi chính là sự tồn tại vĩnh viễn cậu chỉ có thể ngước nhìn! "
"Con rể của bà, bà đang nói đến anh ta à?"
Lý Tôn Minh sửng sốt chỉ vào Sở
Quốc Thiên ở bên cạnh, trêu tức hỏi.
Triệu Mai Hương không chịu nổi cơn tức giận này, khi thấy không có ai chú ý đến mình, bà ta bước nhanh về phía Nghê Đại Hồng, người triệu tập buổi họp mặt này, "Đại Hồng, lâu rồi không gặp!"
Lúc này Nghê Đại Hồng đang nói chuyện cười đùa với mấy người nam nữ ăn mặc sang trọng thì bị cắt ngang, không khỏi ngẩng đầu nhìn, phát hiện là Triệu Mai Hương, liền cười đáp: “Mai Hương? Đã lâu không gặp, mấy năm nay bà thế nào?" "Tôi ổn."
Triệu Mai Hương cười nói tiếp: "Đại Hồng, nhờ có lần này ông đã vội vàng đưa đứa con lớn tới đây, nếu không thì tôi không biết khi nào chúng ta mới có thể tụ họp cả."
“Ha ha, Mai Hương cứ nói đùa, bà mau tìm một chỗ ngồi đi, sẽ có đồ ăn ngay thôi!” Nghê Đại Hồng cười.
Gương mặt tươi cười của Triệu Mai Hương cứng đờ lại, bà ta lúng túng nói: "Đại Hồng, tôi cũng muốn ngồi, nhưng... không có chỗ ngồi nha?"
“Gì chứ?”
Nghê Đại Hồng nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện không có chỗ ngồi, không khỏi áy náy nói: "Thực xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi sẽ lập tức nhờ người thu xếp ngay, bà chờ một chút!"
“Cám ơn.” Triệu Tương Lân thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, theo lệnh của Nghê Đại Hồng, không bao lâu đã có nhân viên công tác đến đến đưa ghế, nhưng điều đáng xấu hổ là những chiếc ghế này lại là những chiếc ghế dài bằng nhựa, rõ ràng không phải là một đẳng cấp với những chiếc ghế sofa da và ghế ngồi trong phòng riêng.
Ngoài ra, sau khi nhân viên đem mấy cái ghế bằng nhựa đến thì đặt ở góc khuất nhất, hoàn toàn không được đặt ở vị trí dễ thấy, khiến người ta thoạt nhìn có cảm giác chênh lệch cực kỳ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
“Khách sạn mấy người không có ghế à?” Triệu Mai Hương đột nhiên bùng nổ khi nhìn thấy thế.
"Xin lỗi, thưa bà, người của các bà thật sự nhiều lắm, chúng tôi không có cách nào có thể trang bị ghế ngồi cùng kiểu được, xin thứ lỗi cho!"
"Chẳng lẽ khách sạn của anh kinh doanh tốt như vậy sao? Không biết đường mượn ghế ở phòng riêng khác đến đây à?” Triệu Mai Hương tức giận nói.
“Xin lỗi, thưa bà, các phòng riêng của khách sạn chúng tôi đều được đặt trước, ngày nào đông khách cả, cũng không có cách nào mượn tạm cả.” Nhân viên kiên nhẫn giải thích.
"Khốn nạn!"
Triệu Tương Lân tức giận, vừa định nổi giận, Lâm Minh Quang ở bên đã vội vàng thuyết phục: “Quên đi vợ ơi, hôm nay là ngày mà bọn bà tụ họ, đừng vì chuyện nhỏ này mà làm để người ta chế cười, gáng nhịn đi. "
Sau khi được Lâm Minh Quang thấp giọng nhắc nhở, cuối cùng Triệu Mai Hương cũng có phản ứng lại, cảm thấy có rất nhiều ánh mắt trong phòng đang nhìn bà ta, bà ta phải khịt mũi một tiếng rồi lạnh lùng ngồi xuống.
Lâm Minh Quang không nói, nhưng rõ ràng anh cảm nhận được bầu không khí kỳ quái trong phòng riêng, nhất là khi nhìn thấy ý trêu tức chợt lóe rồi biến mất trong mắt Nghê Đại Hồng, lập tức anh liền hiểu được có lẽ là Nghê Đại Hồng cố tình.
Chẳng mấy chốc, bát đĩa lần lượt được mang vào phòng riêng, một nhóm người bắt đầu ngồi vào chỗ, ăn uống.
“A, thì mấy người Mai Hương ngồi ở đây, hại tôi tìm cả buổi còn tưởng bà không đến.” Đột nhiên, một giọng nói không hài hòa vang lên.
Triệu Mai Hương quay đầu lại nhìn, chợt nhận ra đó là Đinh Nhã Chinh - người trước đó đã cùng với đứa con trai chết tiệt kẻ xướng người họa, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
"Đến đến đến đây, đừng thất thần mà, bạn học cũ chúng ta đã mấy năm không gặp nhau rồi, vừa rồi còn có xích mích nhỏ, em gái kính chị chén rượu, xem như nhận lỗi!”
Đinh Nhã Chi nói xong thì hớp một ngụm rượu, và sau đó quay trở lại chỗ ngồi của mình.
"Kiếm nhân!"
Nhìn thấy Đinh Nhã Chi ghét bỏ bà ta ra mặt, Triệu Mai Hương lồng ngực tức giận đến run lên, chỉ thấy bà ta bật dậy, tức giận hét lên: "Đinh Nhã Chi, đứng ở chỗ đó cho bà!"
Đinh Nhã Chi nghe xong, chớp mắt, nghi ngờ hỏi: "Mai Hương, bà đang gọi tôi sao?"
"Vô nghĩa!"
Triệu Mai Hương tức giận quá, chỉ vào Đinh Nhã Chi và cả giận nói: "Đừng có làm dáng vẻ này với bà, lúc nãy con trai bà đã tát chồng tôi một cái và còn dùng những lời xấu xa nói về tôi, bà chỉ uống một ngụm rượu để xin lỗi, bà muốn lừa ai vậy?"
“Vậy bà muốn thế nào?”
Đương nhiên Đinh Nhã Chi không phải là ngọn đèn cạn dầu, khi nhìn thấy Triệu Mai Hương cạch mặt với bà ta, bà ta cũng cười lạnh mà nói: "Dù sao bà cũng đã một bỏ tuổi rồi sao lại không có chút dáng vẻ của người lớn gì hết vậy, không lẽ bà còn muốn bảo Minh Minh nhà tôi vì cô mà uống một ngụm?” "Bà... Bà nói nhảm gì vậy?"
Nghe thấy nghĩa khác trong lời này, Triệu Hương Mai tức giận đến đỏ mặt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Nhưng Minh Minh khẽ cười một tiếng và bước đến chỗ Triệu Mai Hương và nói: "Xin chào dì Triệu, con tên là Lý Tôn Minh, con là CEO của Cẩm Vinh Thương Mậu, và cha tôi là chủ tịch của tập đoàn, con xin lỗi vì lúc nãy đã mạo phạm dì! "
Sau khi Lý Tôn Minh nói điều này, anh ta đổi cuộc trò chuyện và nói: "Tha lỗi cho tôi tuổi trẻ khí thịnh, ở đây là xã hội hư vinh, tiền tài và địa vị là quan trọng nhất, nếu các người không có tài phú và địa vị xã hội sánh được với hai mẹ con tôi, cho dù tôi có nể mặt mũi mẹ tôi mà xin lỗi dì thì trong lòng tôi vẫn khinh thường mấy người như cũ thôi, hiểu ý của tôi không?”
“Cậu..."
Đối mặt với lời nói khinh thường của Lý Tôn Minh, Triệu Mai Hương tức giận run rẩy cả người.
Lâm Minh Quang thấy vậy, nhanh chóng bắt tay bà ta, sau đó trầm giọng nói với Lý Tôn Minh: "Nhóc con, cậu thật sự không có tố chất, cậu có tiền thì hay lắm à? Có tiền thì thông minh hơn người à? Có tiền là tự ý khi dễ, làm nhục người khác sao?”
"Đương nhiên, tôi là người coi trọng tiền bạc nhất, có tiền là có tất cả. Đây là điều mà người nghèo như ông sẽ không bao giờ hiểu được." Lý Tôn Minh cười nói.
“Cậu mới là người nghèo, cả gia đình cậu đều nghèo!” Ngay khi Lý Tôn Minh nói điều này, Triệu Mai Hương giống như bị giẫm phải đuôi, chỉ vào Lý Tôn Minh, tức giận nói: “Không phải nhà cậu mở một cái công ty nhỏ à, có gì đáng kiêu ngạo đầu, cậu có biết con rể của tôi là ai không? Nói cho cậu biết, con rể của tôi chính là sự tồn tại vĩnh viễn cậu chỉ có thể ngước nhìn! "
"Con rể của bà, bà đang nói đến anh ta à?"
Lý Tôn Minh sửng sốt chỉ vào Sở
Quốc Thiên ở bên cạnh, trêu tức hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.