Chương 396: Thiên thần hạ phàm
Tai
03/07/2021
Nghĩ thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra, Diệp Khuynh Thành lại tàn độc đến như vậy.
Một lúc sau, người phụ nữ hét lên một cách đầy phẫn nộ cùng tuyệt vọng: “Cậu... cậu đúng là đồ súc sinh!”
Còn Lăng Vân hai mắt đã thừ ra từ lâu, không hề có chút thần sắc, cô ấy thật sự không thể tưởng tượng, nếu như Diệp Khuynh Thành thật sự giữ lại xác của cô, vậy sẽ xảy ra cảnh tượng gì đây...
Cũng không biết qua bao lâu, khi Diệp Khuynh Thành đã mất đi sự nhẫn nại, chỉ thấy Lăng Vân chậm rãi nói: “Có phải tôi giao cho các người thứ các người cần, chúng tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Đương nhiên.” Diệp Khuynh Thành cười nói.
“Không được! Tiểu Vân, con không thể đồng ý với bọn chúng!”
“Đúng đó Tiểu Vân, nếu như bọn chúng có được những bảo vật kia, thì cũng sẽ không tha cho chúng ta, con phải suy nghĩ thật kỹ!” Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Không đợi Lăng Vân đồng ý, người phụ nữ và ông lão bên cạnh đã vội vàng lên tiếng khuyên ngăn.
Nhưng tiếc là, Lăng Vân không còn sự lựa chọn nào khác, cô gắng gượng kiềm chế cơn đau trên người, nói một cách thê lương: “Nhưng con cũng không thể trừng mắt nhìn hai người chết, chỉ cần có một tia hy vọng sống sót, con cũng muốn bảo vệ hai người được bình an!”
Nói xong, Lăng Vân liền gắng sức móc ra huyền chi được gói cẩn thận trong ngực, huyền chi không hề lớn như trong tưởng tượng, nhưng toàn thân đều đỏ như máu, nhìn một cái liền biết không phải là thứ tầm thường.
Diệp Khuynh Thành vừa nhìn thấy huyền chi, hai mắt đã sáng rực, hắn nhanh chớp cướp lấy, sau một hồi kiểm tra cẩn thận, đã cười phá lên: “Huyền chi, quả nhiên là huyền chi ngàn năm, rất tốt hahaha..."
"Đây là long huyết mà mày muốn, cầm đi.”
Lăng Vân vừa nói vừa móc ra một chiếc lọ rất nhỏ bằng thủy tinh, đưa cho Diệp Khuynh Thành.
Nhìn giọt máu bên trong chiếc lọ, Diệp Khuynh Thành lập tức thở gấp, sau khi đã xem một cách cẩn thận, hắn ta cất giọng run rẩy: “Cuối cùng ta đã có được một giọt long huyết, có được nó, nhà họ Diệp ta nhất định sẽ nhanh chóng phất lên!”
“Đồ đều đã đưa cho tụi mày, đã có thể thả bọn tao ra chưa?” Lăng Vân cất giọng yếu ớt.
Diệp Khuynh Thành lấy lại bình tĩnh, hắn ta đánh giá một lượt thân hình hoàn mỹ xinh đẹp của Lăng Vân, nói một cách cợt nhã: “Cô nghĩ nhiều rồi.” “Mày muốn lật kèo?” Lăng Vân biến sắc.
“Ha ha, ta lật kèo thì cô có thể làm gì được ta? Nếu như tha cho một mỹ nhân yêu kiều như cô mà không từ từ hưởng thụ, há chẳng phải quá phí phạm của trời sao?” Diệp Khuynh Thành liếm môi nói, khuôn mặt lộ ra sự gian tà.
Nhìn thấy bộ mặt thật của Diệp Khuynh Thành, Lăng Vân không thôi run rẫy, chưa đợi cô làm gì, Diệp Khuynh Thành đã giữ chặt lấy bả vai cô, khống chế cô một cách hoàn toàn.
“Súc sinh, thả Tiểu Vân ra!”
“Mày không được làm hại Tiểu Vân!”
Người phụ nữ và ông lão lập tức nổi giận, cả hai đều muốn cứu Lăng Vân, nhưng đã lần lượt bị chỉa súng vào ngực.
Diệp Khuynh Thành nhìn cả ba đều bị khống chế, sắc mặt càng thêm hung ác nói: “Nếu như hai người quan tâm đến ả đàn bà này như vậy, vậy bây giờ
bản công tử sẽ ở trước mặt các ngươi và các anh em sẽ làm cô ta, bản thiếu gia thật sự rất mong đợi hai người các người sẽ có biểu cảm gì!” Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
"Ha ha..."
Diệp Khuynh Thành vừa dứt lời, thuộc hạ của hắn ta đã cười phá lên, nhìn Lăng Vân bằng những cặp mắt nóng rực.
Lăng Vân muốn vùng vẫy, nhưng phần bụng của cô vẫn không ngừng chảy máu, chỉ cần một cái động nhẹ đã đau đến chết đi sống lại.
Người phụ nữ và ông lão nhìn thấy cảnh này, phút chốc hai mắt đã đỏ ửng, nhưng ngoài tuyệt vọng ra, cả hai cũng không thể làm gì khác.
Diệp Khuynh Thành giống như rất hài lòng với biểu cảm của ba người, sau một hồi âm thầm thưởng thức, hắn ta đã sờ soạng một cách mạnh bạo cơ thể của Lăng Vân, giống như muốn cởi sạch quần áo của cô.
Lăng Vân sao có thể chịu đựng sự sỉ nhục này, nhìn thấy Diệp Khuynh Thành thật sự muốn lừa mình, cô lập tức không quan tâm đến cơn đau ở bụng, cô rút mạnh cây trâm sau đầu ra, đâm mạnh vào tim của mình.
“Phập!”
Ai biết được, cây trâm còn chưa đâm vào tim, đã bị Diệp Khuynh Thành nhanh tay đánh rơi xuống đất, hắn ta nhìn cây trâm dưới đất, sau đó cất giọng u ám: “Em gái nhỏ, muốn tự sát à? Em có cơ hội sao?”
Vừa nói, hắn vừa tiếp tục sờ soạng, chỉ nghe một tiếng “xẹt”, quần áo trên người Lăng Vân đã bị sẽ ra thành từng mảnh vụn, lộ ra làn da trắng trẻo mịn màng.
"A!"
Lăng Vân cảm thấy trước ngực lành lạnh, lập tức kêu lên một tiếng đầy tuyệt vọng.
Chỉ tiếc là, đổi lại tiếng kêu của cô là dục vọng đang càng dâng cao của Diệp Khuynh Thành, hoàn toàn không hề có chút cảm thông và thương xót.
Một lúc sau, người phụ nữ hét lên một cách đầy phẫn nộ cùng tuyệt vọng: “Cậu... cậu đúng là đồ súc sinh!”
Còn Lăng Vân hai mắt đã thừ ra từ lâu, không hề có chút thần sắc, cô ấy thật sự không thể tưởng tượng, nếu như Diệp Khuynh Thành thật sự giữ lại xác của cô, vậy sẽ xảy ra cảnh tượng gì đây...
Cũng không biết qua bao lâu, khi Diệp Khuynh Thành đã mất đi sự nhẫn nại, chỉ thấy Lăng Vân chậm rãi nói: “Có phải tôi giao cho các người thứ các người cần, chúng tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Đương nhiên.” Diệp Khuynh Thành cười nói.
“Không được! Tiểu Vân, con không thể đồng ý với bọn chúng!”
“Đúng đó Tiểu Vân, nếu như bọn chúng có được những bảo vật kia, thì cũng sẽ không tha cho chúng ta, con phải suy nghĩ thật kỹ!” Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Không đợi Lăng Vân đồng ý, người phụ nữ và ông lão bên cạnh đã vội vàng lên tiếng khuyên ngăn.
Nhưng tiếc là, Lăng Vân không còn sự lựa chọn nào khác, cô gắng gượng kiềm chế cơn đau trên người, nói một cách thê lương: “Nhưng con cũng không thể trừng mắt nhìn hai người chết, chỉ cần có một tia hy vọng sống sót, con cũng muốn bảo vệ hai người được bình an!”
Nói xong, Lăng Vân liền gắng sức móc ra huyền chi được gói cẩn thận trong ngực, huyền chi không hề lớn như trong tưởng tượng, nhưng toàn thân đều đỏ như máu, nhìn một cái liền biết không phải là thứ tầm thường.
Diệp Khuynh Thành vừa nhìn thấy huyền chi, hai mắt đã sáng rực, hắn nhanh chớp cướp lấy, sau một hồi kiểm tra cẩn thận, đã cười phá lên: “Huyền chi, quả nhiên là huyền chi ngàn năm, rất tốt hahaha..."
"Đây là long huyết mà mày muốn, cầm đi.”
Lăng Vân vừa nói vừa móc ra một chiếc lọ rất nhỏ bằng thủy tinh, đưa cho Diệp Khuynh Thành.
Nhìn giọt máu bên trong chiếc lọ, Diệp Khuynh Thành lập tức thở gấp, sau khi đã xem một cách cẩn thận, hắn ta cất giọng run rẩy: “Cuối cùng ta đã có được một giọt long huyết, có được nó, nhà họ Diệp ta nhất định sẽ nhanh chóng phất lên!”
“Đồ đều đã đưa cho tụi mày, đã có thể thả bọn tao ra chưa?” Lăng Vân cất giọng yếu ớt.
Diệp Khuynh Thành lấy lại bình tĩnh, hắn ta đánh giá một lượt thân hình hoàn mỹ xinh đẹp của Lăng Vân, nói một cách cợt nhã: “Cô nghĩ nhiều rồi.” “Mày muốn lật kèo?” Lăng Vân biến sắc.
“Ha ha, ta lật kèo thì cô có thể làm gì được ta? Nếu như tha cho một mỹ nhân yêu kiều như cô mà không từ từ hưởng thụ, há chẳng phải quá phí phạm của trời sao?” Diệp Khuynh Thành liếm môi nói, khuôn mặt lộ ra sự gian tà.
Nhìn thấy bộ mặt thật của Diệp Khuynh Thành, Lăng Vân không thôi run rẫy, chưa đợi cô làm gì, Diệp Khuynh Thành đã giữ chặt lấy bả vai cô, khống chế cô một cách hoàn toàn.
“Súc sinh, thả Tiểu Vân ra!”
“Mày không được làm hại Tiểu Vân!”
Người phụ nữ và ông lão lập tức nổi giận, cả hai đều muốn cứu Lăng Vân, nhưng đã lần lượt bị chỉa súng vào ngực.
Diệp Khuynh Thành nhìn cả ba đều bị khống chế, sắc mặt càng thêm hung ác nói: “Nếu như hai người quan tâm đến ả đàn bà này như vậy, vậy bây giờ
bản công tử sẽ ở trước mặt các ngươi và các anh em sẽ làm cô ta, bản thiếu gia thật sự rất mong đợi hai người các người sẽ có biểu cảm gì!” Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
"Ha ha..."
Diệp Khuynh Thành vừa dứt lời, thuộc hạ của hắn ta đã cười phá lên, nhìn Lăng Vân bằng những cặp mắt nóng rực.
Lăng Vân muốn vùng vẫy, nhưng phần bụng của cô vẫn không ngừng chảy máu, chỉ cần một cái động nhẹ đã đau đến chết đi sống lại.
Người phụ nữ và ông lão nhìn thấy cảnh này, phút chốc hai mắt đã đỏ ửng, nhưng ngoài tuyệt vọng ra, cả hai cũng không thể làm gì khác.
Diệp Khuynh Thành giống như rất hài lòng với biểu cảm của ba người, sau một hồi âm thầm thưởng thức, hắn ta đã sờ soạng một cách mạnh bạo cơ thể của Lăng Vân, giống như muốn cởi sạch quần áo của cô.
Lăng Vân sao có thể chịu đựng sự sỉ nhục này, nhìn thấy Diệp Khuynh Thành thật sự muốn lừa mình, cô lập tức không quan tâm đến cơn đau ở bụng, cô rút mạnh cây trâm sau đầu ra, đâm mạnh vào tim của mình.
“Phập!”
Ai biết được, cây trâm còn chưa đâm vào tim, đã bị Diệp Khuynh Thành nhanh tay đánh rơi xuống đất, hắn ta nhìn cây trâm dưới đất, sau đó cất giọng u ám: “Em gái nhỏ, muốn tự sát à? Em có cơ hội sao?”
Vừa nói, hắn vừa tiếp tục sờ soạng, chỉ nghe một tiếng “xẹt”, quần áo trên người Lăng Vân đã bị sẽ ra thành từng mảnh vụn, lộ ra làn da trắng trẻo mịn màng.
"A!"
Lăng Vân cảm thấy trước ngực lành lạnh, lập tức kêu lên một tiếng đầy tuyệt vọng.
Chỉ tiếc là, đổi lại tiếng kêu của cô là dục vọng đang càng dâng cao của Diệp Khuynh Thành, hoàn toàn không hề có chút cảm thông và thương xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.