Chương 247: Tự tin
Tai
20/06/2021
Lúc này, người lo lắng nhất vẫn là Hướng Đào Ảnh đang đợi ba vị trọng tài.
Vết thương của bà ta còn nặng hơn những người nhân viên kia nhiều, nếu như đám người nhân viên kia Vương Trạch cũng không có cách chữa trị thì vết thương của bà ta càng không có hi vọng.
Càng nghĩ tới càng sợ, Hướng Đào Ánh không chịu được nổi vội vàng nói: “Phó viện trưởng Vương, ngài nhất định phải nghĩ cách cứu chúng tôi!”
“Đúng đấy, chúng tôi vì học viện y học này mà cống hiến cả đời người rồi, ngài không thể thấy chết mà không cứu!”
“Thầy Vương..."
“Im miệng hết cho tôi!” Nghe thấy tiếng kêu cứu của ba vị trọng tài, Vương Trạch trong lòng vốn không vui liền lạnh lùng nói: “Các người hoảng gì chứ, tôi chỉ là tạm thời chưa nghĩ ra kế hoạch ứng phó, hoàn toàn không có nghĩa là vết thương mãi mãi không thể chữa!”
“Nhưng..."
“Không nhưng nhị gì cả!”
Thấy Hướng Đào Ảnh còn muốn nói gì nữa, Vương Trạch không do dự mà cắt mạnh suy nghĩ của bà ta, lạnh lùng nói: “Vết thương của mọi người, học viện y học sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, nhưng việc quan trọng nhất trước mắt là phải khống chế được anh ta, nếu không bộ mặt của học viện chúng ta sẽ chẳng còn nữa!
Sắc mặt Hướng Đào Ảnh bỗng đổi, bà ta biết những lời nói này của Vương Trạch chỉ là kéo dài thời gian hơn. Vết thương của bọn họ, có lẽ thực sự rất khó chữa... Trong phút chốc, không khí trong lễ đường bỗng nhiên trở nên trầm lặng, tất cả mọi người nhìn lên sàn thi đấu, không ai dám phát ra tiếng động làm phiền. Là một trong số những người quan trọng trong sự việc lần này Trương Thái Nam sớm đã mất đi vẻ điềm tĩnh trước đó, anh ta hét lớn với những người nhân viên ít ỏi còn lại: “Còn đứng đó làm gì, mau chóng đưa người này xuống.
Nhưng điều làm anh ta thất vọng đó là, những người nhân viên còn lại không hề để ý tới lời anh ta nói.
Đùa gì cơ chứ, nhiều người như thế mà cũng không đến gần thần y Sở được, muốn tiễn chúng tôi xuống dưới hoàng tuyền sao, nghĩ chúng tôi là kẻ ngốc à?”
Trương Thái Nam đợi vài giây, không thấy ai hành động, sự tức giận càng trào sôi: “Bọn mày đều không muốn làm nữa rồi đúng không? Nếu như không muốn làm nữa thì cút đi cho tao, học viện y học không nuôi người vô dụng!”
Nói ra những lời đó, những người nhân viên lúc này mới ý thức, một người trung niên gan lớn nổi giận trả lời lại: “Cậu Trương à, cậu đừng chỉ biết đứng đó nói suông, cậu có bản lĩnh thì tự mình làm đi!”
"Mày..."
Trương Thái Nam suýt chút nữa thì tức đến chết, anh ta muốn nói gì, nhưng trong cổ họng lại nghẹn không nói ra được.
Ngay cả thầy của mình đều chịu bó tay với những vết thương này, nếu như anh ta cũng bị thần y Sở làm cho bị thương, cũng chẳng phải đồng nghĩa với việc trở thành phế vật sao?
Sở Quốc Thiên thấy không ai dám ra tay, anh bất giác quay qua nhìn Vương Trạch, cười nhạt nói: “Vương Trạch, nếu như ông không còn chiêu gì nữa, vậy thì tôi không khách sáo nữa.”
Vương Trạch cau mày, đúng lúc ông ta đang định nói gì đó, đột nhiên, trong hội trường có một đám người bước vào, nhìn số lượng người, tuyệt đối vượt quá trăm người.
Bọn họ người người mặc đồng phục, tay cầm vũ khí, chính là nhân viên bảo vệ của học viện y học!
Chớp mắt đã thấy ba người Sở Quốc Thiên bị hơn trăm người bảo vệ vây quanh, sắc mặt Vương Trạch cuối cùng cũng thả lỏng: “Thần y Sở, hôm nay cậu làm loạn cả học viện y học của chúng tôi, những nhân viên của chúng tôi bị làm cho trọng thương cũng không ít, những hành vi của cậu đã làm cho tinh thần của viện y học chúng tôi hoang mang, cho nên hôm nay nhất định cậu phải ở lại đây!”
Vương Trạch ngưng một lúc, rồi truyền mệnh lệnh xuống cho đám người bảo vệ nói: “Tất cả nghe hết cho tôi, người trước mặt chúng ta đây chính là hung thủ tàn độc, tất cả mọi người đều không được lơ là, nếu như ai có thể bắt được anh ta, học viện y học sẽ thưởng một căn biệt thự, ba mươi tỷ tiền mặt” Một căn biệt thự! Ba mươi tỷ tiền mặt!
Lời của Vương Trạch, đã đốt cháy lên được tinh thần hừng hực khí thế, không chỉ là nhân viên bảo vệ, cho dù là một số người khán giả nào có mặt ở đó, cũng đều trở nên hừng hực.
Nhìn những đôi mắt sáng rực của nhân viên bảo vệ, Trương Hoàng Vĩ lại càng hoảng loạn thêm, anh ta theo bản năng nhìn theo hướng Sở Quốc Thiên và Triệu Thiên Hoằng, kết quả liền phát hiện ra hai người vẫn điềm tĩnh đứng nguyên một chỗ, có vẻ như không nhìn thấy người trước mặt, không nghe thấy những lời trước đó.
Đại chiến bùng phát trong phút chốc, Vương Vũ Huyên đứng xa xa cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cô ấy nhìn Vương Trạch, nói một cách lạnh lùng: “Ông Vương à, các người thế này có hơi quá đáng rồi đấy.”
“Cô Vương à, đây là việc nhà của học viện y học chúng tôi, hi vọng cô đừng có lo chuyện bao đồng!” Vương Trạch còn chưa nói hết, Trương Thái
Vết thương của bà ta còn nặng hơn những người nhân viên kia nhiều, nếu như đám người nhân viên kia Vương Trạch cũng không có cách chữa trị thì vết thương của bà ta càng không có hi vọng.
Càng nghĩ tới càng sợ, Hướng Đào Ánh không chịu được nổi vội vàng nói: “Phó viện trưởng Vương, ngài nhất định phải nghĩ cách cứu chúng tôi!”
“Đúng đấy, chúng tôi vì học viện y học này mà cống hiến cả đời người rồi, ngài không thể thấy chết mà không cứu!”
“Thầy Vương..."
“Im miệng hết cho tôi!” Nghe thấy tiếng kêu cứu của ba vị trọng tài, Vương Trạch trong lòng vốn không vui liền lạnh lùng nói: “Các người hoảng gì chứ, tôi chỉ là tạm thời chưa nghĩ ra kế hoạch ứng phó, hoàn toàn không có nghĩa là vết thương mãi mãi không thể chữa!”
“Nhưng..."
“Không nhưng nhị gì cả!”
Thấy Hướng Đào Ảnh còn muốn nói gì nữa, Vương Trạch không do dự mà cắt mạnh suy nghĩ của bà ta, lạnh lùng nói: “Vết thương của mọi người, học viện y học sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, nhưng việc quan trọng nhất trước mắt là phải khống chế được anh ta, nếu không bộ mặt của học viện chúng ta sẽ chẳng còn nữa!
Sắc mặt Hướng Đào Ảnh bỗng đổi, bà ta biết những lời nói này của Vương Trạch chỉ là kéo dài thời gian hơn. Vết thương của bọn họ, có lẽ thực sự rất khó chữa... Trong phút chốc, không khí trong lễ đường bỗng nhiên trở nên trầm lặng, tất cả mọi người nhìn lên sàn thi đấu, không ai dám phát ra tiếng động làm phiền. Là một trong số những người quan trọng trong sự việc lần này Trương Thái Nam sớm đã mất đi vẻ điềm tĩnh trước đó, anh ta hét lớn với những người nhân viên ít ỏi còn lại: “Còn đứng đó làm gì, mau chóng đưa người này xuống.
Nhưng điều làm anh ta thất vọng đó là, những người nhân viên còn lại không hề để ý tới lời anh ta nói.
Đùa gì cơ chứ, nhiều người như thế mà cũng không đến gần thần y Sở được, muốn tiễn chúng tôi xuống dưới hoàng tuyền sao, nghĩ chúng tôi là kẻ ngốc à?”
Trương Thái Nam đợi vài giây, không thấy ai hành động, sự tức giận càng trào sôi: “Bọn mày đều không muốn làm nữa rồi đúng không? Nếu như không muốn làm nữa thì cút đi cho tao, học viện y học không nuôi người vô dụng!”
Nói ra những lời đó, những người nhân viên lúc này mới ý thức, một người trung niên gan lớn nổi giận trả lời lại: “Cậu Trương à, cậu đừng chỉ biết đứng đó nói suông, cậu có bản lĩnh thì tự mình làm đi!”
"Mày..."
Trương Thái Nam suýt chút nữa thì tức đến chết, anh ta muốn nói gì, nhưng trong cổ họng lại nghẹn không nói ra được.
Ngay cả thầy của mình đều chịu bó tay với những vết thương này, nếu như anh ta cũng bị thần y Sở làm cho bị thương, cũng chẳng phải đồng nghĩa với việc trở thành phế vật sao?
Sở Quốc Thiên thấy không ai dám ra tay, anh bất giác quay qua nhìn Vương Trạch, cười nhạt nói: “Vương Trạch, nếu như ông không còn chiêu gì nữa, vậy thì tôi không khách sáo nữa.”
Vương Trạch cau mày, đúng lúc ông ta đang định nói gì đó, đột nhiên, trong hội trường có một đám người bước vào, nhìn số lượng người, tuyệt đối vượt quá trăm người.
Bọn họ người người mặc đồng phục, tay cầm vũ khí, chính là nhân viên bảo vệ của học viện y học!
Chớp mắt đã thấy ba người Sở Quốc Thiên bị hơn trăm người bảo vệ vây quanh, sắc mặt Vương Trạch cuối cùng cũng thả lỏng: “Thần y Sở, hôm nay cậu làm loạn cả học viện y học của chúng tôi, những nhân viên của chúng tôi bị làm cho trọng thương cũng không ít, những hành vi của cậu đã làm cho tinh thần của viện y học chúng tôi hoang mang, cho nên hôm nay nhất định cậu phải ở lại đây!”
Vương Trạch ngưng một lúc, rồi truyền mệnh lệnh xuống cho đám người bảo vệ nói: “Tất cả nghe hết cho tôi, người trước mặt chúng ta đây chính là hung thủ tàn độc, tất cả mọi người đều không được lơ là, nếu như ai có thể bắt được anh ta, học viện y học sẽ thưởng một căn biệt thự, ba mươi tỷ tiền mặt” Một căn biệt thự! Ba mươi tỷ tiền mặt!
Lời của Vương Trạch, đã đốt cháy lên được tinh thần hừng hực khí thế, không chỉ là nhân viên bảo vệ, cho dù là một số người khán giả nào có mặt ở đó, cũng đều trở nên hừng hực.
Nhìn những đôi mắt sáng rực của nhân viên bảo vệ, Trương Hoàng Vĩ lại càng hoảng loạn thêm, anh ta theo bản năng nhìn theo hướng Sở Quốc Thiên và Triệu Thiên Hoằng, kết quả liền phát hiện ra hai người vẫn điềm tĩnh đứng nguyên một chỗ, có vẻ như không nhìn thấy người trước mặt, không nghe thấy những lời trước đó.
Đại chiến bùng phát trong phút chốc, Vương Vũ Huyên đứng xa xa cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cô ấy nhìn Vương Trạch, nói một cách lạnh lùng: “Ông Vương à, các người thế này có hơi quá đáng rồi đấy.”
“Cô Vương à, đây là việc nhà của học viện y học chúng tôi, hi vọng cô đừng có lo chuyện bao đồng!” Vương Trạch còn chưa nói hết, Trương Thái
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.