Chương 5: Vả mặt
Tai
06/06/2021
Giọng điệu của Sở Quốc Thiên bình tĩnh đến lạ, nhưng những ai hiểu về anh thì đều biết, lúc này đây Chiến Thần Tây Kỳ đang trong trạng thái giận dữ đến tột cùng.
Nếu như không phải trong quãng thời gian này đã thiếu nợ Lâm Thanh Di và nhà họ Lâm quá nhiều, giờ phút này, chỉ sợ Triệu Mai Hương đã đầu lìa khỏi xác từ lâu rồi.
Nhưng dù vậy, khí thế trên người anh cũng chẳng phải là thứ mà người bình thường có thể đối mặt trực diện được. Triệu Mai Hương cũng cảm giác, rằng bản thân hiện thời như đang bị một con mãnh thú từ thuở hồng hoang nhìn chòng chọc vậy, trong thoảng chốc quên cả việc cử động. “Sở Quốc Thiên, cậu muốn làm gì? Thứ phế vật như cậu, cậu còn quay lại để làm những chuyện phản phúc như vậy đấy há?"
Rốt cuộc cũng là Lâm Minh Quang phản ứng lại đầu tiên, vừa nói chuyện vừa chạy về phía Triệu Mai Hương, định kéo tay Sở Quốc Thiên ra.
Vương Tuấn Anh vừa chứng kiến trọn vẹn toàn bộ cảnh tượng này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Anh ta có thể nhìn ra, người nhà họ Lâm cực kỳ có ác cảm với tên lính quèn thổi tha này.
Ánh mắt anh ta láo liên một chút, sau đấy đi lại gần Triệu Mai Hương, ra vẻ như ân cần phong độ hỏi han: “Dì à, dì có sao không a? Anh này, anh đúng thật là bất lịch sự quá đấy, tại sao lại vô lễ với người lớn tuổi hơn mình như thế được?" Nghe Vương Tuấn Anh nói thế, Triệu Mai Hương bèn cố gượng cười theo bản năng, nhưng ngay sau đó, khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, khiến bà ta giận đến mức lập tức trợn trừng nhìn Sở Quốc Thiên, mắng mỏ: “Sở Quốc Thiên, cậu đúng là giỏi lắm. Cậu không chỉ bỏ rơi vợ con mà bây giờ con khinh khi người bề trên nữa hả? Loại người như cậu, tôi sẽ không bao giờ cho phép con gái tôi sống chung với cậu nữa đâu. Ly dị đi! Lập tức ly dị cho tôi
Trông thấy Bảo Nhi chực khóc thêm lần nữa, Lâm Thanh Di vội lên tiếng an ủi con, sau đấy nhìn sang Triệu Mai Hương mà nói: “Mẹ à, mẹ đừng nói thêm gì nữa được không! Có chuyện gì muốn nói thì về nhà mình nói với nhau không được ư? Lâm Thanh Di vừa nói, vừa nhìn sang Vương lấn Anh, giọng điệu vững vàng, kiên quyết: “Anh Vương, tôi thực lòng cảm ơn anh đã giúp đỡ cho nhà tôi. Nhưng tôi cũng đã nói từ sớm, rằng tôi là người đã có chồng con rồi, xin anh đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi thêm nữa. Cảm ơn anh"
Nghe cô nói thế, Sở Quốc Thiên hơi ngẩn ngơ, trên mặt hiển hiện nụ cười hiếm lắm mới gặp được.
Trong lòng cô vẫn có minh, vẫn nhận mình là chồng cô
Vương Tuấn Anh nghe thế, sợi cơ quanh khỏe mắt giật giật. Đồ rác rưởi, hừ, cũng chỉ là cái giày rách mà thôi, thế mà dám đứng trước mặt bao người giở giọng từ chối ông đây!
Triệu Mai Hương thấy sắc mặt Vương Tuấn Anh chuyển biến xấu, vội vàng lên tiếng nói: “Thanh Di, con ăn nói kiểu gì thế? Cậu Vương những năm qua đã giúp đỡ chúng ta bao nhiêu bận, chẳng lẽ con còn không biết? Đến tận bây giờ mà con còn nghĩ đến tên phế vật này ư, nó thì rốt cuộc có thứ gì tốt đẹp hơn cậu Vương vậy?" Thấy Triệu Mai Hương bản vệ cho mình, sắc mặt Vương Tuấn Anh mới dịu đi một chút. Anh ta nhìn Lâm Thanh Di một thoảng, sau đấy mới đáp lại lời bênh vực của Triệu Mai Hương: “Dì à, dì đừng nói Thanh Di nặng lời như vậy. Cô cũng vì nghĩ cho đứa bé, con hiểu mà “Tuấn Anh, con quá tốt bụng. Thanh Di nhà bọn cô mà bằng một nửa con thời thì người làm bố làm mẹ như bọn cô cũng chẳng cần nhọc lòng như vậy"
Nhìn Triệu Mai Hương và Vương Tuấn Anh người tung kẻ hứng, thế như Sở Quốc Thiên vẫn thản nhiên chúng động đậy gì. Trong lòng anh, chỉ cần Lâm Thanh Di chấp nhận anh, thế đã quá đủ rồi.
Lòng dạ của người khác, có quan hệ gì với mình chứ?
Ngay lúc này đây, Vương Tuấn Anh giả vờ như vừa chực nhớ ra điều gì đấy. Anh ta lấy từ trong ngực ra một cái hộp cực kỳ kỳ công, đưa cho Lâm Minh Quang và nói: "Chú ơi, con đặc biệt tìm qua vài mối, mua về một con Đông Trùng Hạ Thảo nguyên thủy loại hảo hạng, chủ nhìn qua xem có ưng hay không?” Vương Tuấn Anh vừa nói vừa mở chiếc hộp ra, trong thoảng chốc, một con Đông Trùng Hạ Thảo lớn cỡ chừng một củ cà rốt xuất hiện trong tầm mắt mọi người. “Cái này... cũng quá lớn rồi đấy?”
Người bình thường đã nào từng thấy một con Đông Trùng Hạ Thảo lớn cỡ này đầu chứ. Triệu Mai Hương còn phản ứng thái quá hơn, hô to một tiếng.
Trông thấy ánh mắt mọi người ai nấy đều tập trung hết vào hộp Đông Trùng Hạ Thảo, Vương Tuấn Anh cực kỳ đắc ý khoe khoang “Dì à, dì không biết đấy chứ, con Đông Trùng Hạ Thảo này đã có tâm trăm năm rồi. Nếu chủ ăn vào sẽ cực kỳ tốt cho thận luôn đấy ạ.
Có chừng trăm năm!
Hai ông bà già nghe vậy, trong mắt chẳng hẹn mà cùng lóe qua chút rung động. Lâm Minh Quang chật vật nuốt nước miếng một cái ực, khoát tay liên tục nói: "Cậu Vương à, cái này... quá quý giá rồi, chủ không nhận nổi đâu!"
Nhìn thấy Lâm Minh Quang ngoài miệng cử không nhận nổi, không nhận nổi nhưng đôi mắt đã dính chặt vào con Đông Trùng Hạ Thảo này không dứt nổi, miệng Vương Tuấn Anh không nhịn được nhếch lên, thuận tay đẩy vào ngực ông "Không đặt chút nào đâu ạ, cũng tâm có một tỷ hai thôi mà, con là bậc con cháu, mua quà biểu chủ cũng là lẽ thường
Ngay khi Lâm Minh Quang còn định đưa đẩy từ chối,
Vương Tuấn Anh mắt xuống hai bàn tay trống không của Sở Quốc Thiên, ra vẻ hài hước mà nói: “Sở Quốc Thiên, tôi coi như là người ngoài mà cũng mua quà tặng Còn anh coi như là con rể trong nhà, chẳng nhẽ một món mà anh cũng chẳng chuẩn bị đấy
Sở Quốc Thiên sao lại chẳng rõ trò khích đều vớ vẩn này của Vương Tuấn Anh chứ, có điều anh cũng chẳng màng bận tâm, chỉ hờ hững bảo: “Lần này tôi quay về gấp gáp, chưa kịp chuẩn bị, lần sau tôi sẽ cho người đưa quà đến Vừa nói dứt lời, đề tài lại thay đổi nhanh chóng, khi anh lên tiếng bảo rằng: “Có điều, thứ Đông Trùng Hạ Thảo này của anh có vấn đề đấy. “Anh nói bậy bạ gì đấy!
Nụ cười của Vương Tuấn Anh cứng đờ, trong mắt hiện vẻ hốt hoảng, sau đẩy nhanh chóng la toáng lên, quát bảo: “Tôi đã mua hộp Đông Trùng Hạ Thảo thượng hạng này với giá một tỷ hai trăm triệu đấy, hơn nữa, còn có cả giấy giám định của chuyên gia ở đây đây. Anh dựa vào đâu mà nói nó là giả? Một kẻ bất tài như anh mà cũng hiểu biết về những thứ này
Vương Tuấn Anh vừa nói vừa lấy trong túi chứa hộp đựng một tờ giấy giám định, có điều Sở Quốc Thiên chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ nói thêm lần “Tờ giấy giám định này ấy, ngay dưới chân cầu, tôi chỉ cần đưa sáu mươi nghìn thôi là đã có luôn mười y hệt rồi đấy! “Ai nấy đều biết, đông trùng hạ thảo là một loài nấm ký sinh, loại sinh trưởng hoang đã là khi sâu bọ bỏ tới bỏ lui dân hình thành. Còn khi được công nhân trồng ra, đó chính là cho chúng ký sinh hằn trên người sâu. Mặc dù đều có tác dụng bồi bổ, nhưng hiệu quả thật sự một cái trên trời một cái dưới đất. Thứ mà anh huệnh hoang nói là loại đông trùng hạ thảo trên trăm năm thượng hạng ấy, thực chất tác dụng của nó còn chẳng bằng một quả táo đỏ thông thường! Đừng nói một tỷ hai trăm triệu, dù có bán một trăm hai mươi nghìn thì tôi cũng chẳng thèm mua
Cái gì cơ?
Sở Quốc Thiên vừa nói hết lời, tất cả mọi người đều khiếp vía.
Nhà họ Lâm vốn là gia tộc đời đời làm ngành y, ít nhiều cũng có trụ cột kiến thức về dược lý, dĩ nhiên hiểu được lời của Sở Quốc Thiên thuyết phục hơn nhiều. Chẳng qua là bọn họ không thể ngờ được Vương Tuấn Anh sẽ lại mua hàng giả để lừa bọn họ.
Vương Tuấn Anh tức giận, muốn nói gì đó lại chẳng biết phải phân bua như thế nào. Gương mặt trong phút chốc đỏ bừng lên.
Sở Quốc Thiên vốn chẳng muốn để tâm đến Vương Tuấn Anh, có điều chỉ khi anh ta đừng có tự mình tìm phiền phức thôi. “Sở Quốc Thiên! Chỗ này có phần cho cậu xen miệng vào nói hay sao? Nhà chúng tôi nếu không nhờ cậu Vương hỗ trợ hết mực suốt bao năm qua đã chẳng biết sa sút đến thế nào rồi. Thứ bất tài chẳng hiểu biết quái gì như cậu dựa vào đâu mà nói Đông Trùng Hạ Thảo là giả? Cậu đừng có ở đây nói xăng nói bậy thêm nữa, mau cút đi cho tôi!”
Lâm Minh Quang mắng Sở Quốc Thiên xong thì quay sang cười làm lành với Vương Tuấn Anh, nói: “Tuấn Anh à, con bớt giận nhé. Đừng so đo với thứ bất tài này làm chi, chủ tin tưởng con sẽ không lừa gạt chủ di đâu mà" "Đúng đấy đúng đấy. dì cũng tin đồ con mua là thật Triệu Mai Hương bấy giờ cũng phản ứng lại, vội vàng a dua Ban này bọn họ vất vả làm mới nhận được cái gật đầu đồng ý của Vương Tuấn Anh cho phép đặt thêm một kiện hàng thuốc men với giá vốn. Nếu như bị Sở Quốc Thiên phá hỏng thì tiền chắc chắc sẽ tăng. Lõ vốn thì lấy gì mà đền?
Vương Tuấn Anh nghe vậy mới dễ chịu hơn một chút, anh ta quay sang châm chọc Sở Quốc Thiên “Nghe thấy chưa? Ánh mắt của người ngoài cuộc còn sáng hơn trăng sao, anh không biết thì cũng có người biết rõ
Mặt Sở Quốc Thiên nheo lại, sắc mặt khó chịu. Anh biết tỏng rằng Lâm Minh Quang cũng đã nhìn ra được con đồng trùng hạ thảo ấy là đồ giả, thế mà vẫn quyết định bênh vực Vương Tuấn Anh.
Ngay khi tình cảnh đang lâm vào lúng túng, điện thoại của Lâm Minh Quang bằng reo vang: "Được được, tôi đã biết. Chúng tôi sẽ tới ngay.
Lâm Minh Quang nghe máy xong, lập tức bày vẻ mặt áy náy nói: “Tuấn Anh à, xin lỗi con nhé, mới nhận được điện thoại, bảo chủ phải đi tham dự hội nghị ngay, con xem." “Vâng, chú cứ đi đi ạ. Đúng lúc cháu cũng có chuyện bận, con đi trước đi ạ"
Vương Tuấn Anh vừa nói vừa chào tạm biệt mấy người Triệu Mai Hương, nhưng, ngay khi anh ta đi lướt qua người Sở Quốc Thiên, thì lập tức nói với Sở Quốc Thiên với âm lượng chỉ hai người mới nghe được “Nhãi ranh, dù tôi có đưa cho họ đông trùng hạ thảo giả thì sao nào? Anh thấy bọn họ sẽ tin tôi hay tin anh đây? Còn nữa nhé, vợ anh rồi cũng sẽ nhanh chóng bị tôi chơi thôi. Chậc chậc, nếu anh muốn thì đến khi đó tôi có thể cho anh đứng một bên thưởng thức đấy!
Nếu như không phải trong quãng thời gian này đã thiếu nợ Lâm Thanh Di và nhà họ Lâm quá nhiều, giờ phút này, chỉ sợ Triệu Mai Hương đã đầu lìa khỏi xác từ lâu rồi.
Nhưng dù vậy, khí thế trên người anh cũng chẳng phải là thứ mà người bình thường có thể đối mặt trực diện được. Triệu Mai Hương cũng cảm giác, rằng bản thân hiện thời như đang bị một con mãnh thú từ thuở hồng hoang nhìn chòng chọc vậy, trong thoảng chốc quên cả việc cử động. “Sở Quốc Thiên, cậu muốn làm gì? Thứ phế vật như cậu, cậu còn quay lại để làm những chuyện phản phúc như vậy đấy há?"
Rốt cuộc cũng là Lâm Minh Quang phản ứng lại đầu tiên, vừa nói chuyện vừa chạy về phía Triệu Mai Hương, định kéo tay Sở Quốc Thiên ra.
Vương Tuấn Anh vừa chứng kiến trọn vẹn toàn bộ cảnh tượng này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Anh ta có thể nhìn ra, người nhà họ Lâm cực kỳ có ác cảm với tên lính quèn thổi tha này.
Ánh mắt anh ta láo liên một chút, sau đấy đi lại gần Triệu Mai Hương, ra vẻ như ân cần phong độ hỏi han: “Dì à, dì có sao không a? Anh này, anh đúng thật là bất lịch sự quá đấy, tại sao lại vô lễ với người lớn tuổi hơn mình như thế được?" Nghe Vương Tuấn Anh nói thế, Triệu Mai Hương bèn cố gượng cười theo bản năng, nhưng ngay sau đó, khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, khiến bà ta giận đến mức lập tức trợn trừng nhìn Sở Quốc Thiên, mắng mỏ: “Sở Quốc Thiên, cậu đúng là giỏi lắm. Cậu không chỉ bỏ rơi vợ con mà bây giờ con khinh khi người bề trên nữa hả? Loại người như cậu, tôi sẽ không bao giờ cho phép con gái tôi sống chung với cậu nữa đâu. Ly dị đi! Lập tức ly dị cho tôi
Trông thấy Bảo Nhi chực khóc thêm lần nữa, Lâm Thanh Di vội lên tiếng an ủi con, sau đấy nhìn sang Triệu Mai Hương mà nói: “Mẹ à, mẹ đừng nói thêm gì nữa được không! Có chuyện gì muốn nói thì về nhà mình nói với nhau không được ư? Lâm Thanh Di vừa nói, vừa nhìn sang Vương lấn Anh, giọng điệu vững vàng, kiên quyết: “Anh Vương, tôi thực lòng cảm ơn anh đã giúp đỡ cho nhà tôi. Nhưng tôi cũng đã nói từ sớm, rằng tôi là người đã có chồng con rồi, xin anh đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi thêm nữa. Cảm ơn anh"
Nghe cô nói thế, Sở Quốc Thiên hơi ngẩn ngơ, trên mặt hiển hiện nụ cười hiếm lắm mới gặp được.
Trong lòng cô vẫn có minh, vẫn nhận mình là chồng cô
Vương Tuấn Anh nghe thế, sợi cơ quanh khỏe mắt giật giật. Đồ rác rưởi, hừ, cũng chỉ là cái giày rách mà thôi, thế mà dám đứng trước mặt bao người giở giọng từ chối ông đây!
Triệu Mai Hương thấy sắc mặt Vương Tuấn Anh chuyển biến xấu, vội vàng lên tiếng nói: “Thanh Di, con ăn nói kiểu gì thế? Cậu Vương những năm qua đã giúp đỡ chúng ta bao nhiêu bận, chẳng lẽ con còn không biết? Đến tận bây giờ mà con còn nghĩ đến tên phế vật này ư, nó thì rốt cuộc có thứ gì tốt đẹp hơn cậu Vương vậy?" Thấy Triệu Mai Hương bản vệ cho mình, sắc mặt Vương Tuấn Anh mới dịu đi một chút. Anh ta nhìn Lâm Thanh Di một thoảng, sau đấy mới đáp lại lời bênh vực của Triệu Mai Hương: “Dì à, dì đừng nói Thanh Di nặng lời như vậy. Cô cũng vì nghĩ cho đứa bé, con hiểu mà “Tuấn Anh, con quá tốt bụng. Thanh Di nhà bọn cô mà bằng một nửa con thời thì người làm bố làm mẹ như bọn cô cũng chẳng cần nhọc lòng như vậy"
Nhìn Triệu Mai Hương và Vương Tuấn Anh người tung kẻ hứng, thế như Sở Quốc Thiên vẫn thản nhiên chúng động đậy gì. Trong lòng anh, chỉ cần Lâm Thanh Di chấp nhận anh, thế đã quá đủ rồi.
Lòng dạ của người khác, có quan hệ gì với mình chứ?
Ngay lúc này đây, Vương Tuấn Anh giả vờ như vừa chực nhớ ra điều gì đấy. Anh ta lấy từ trong ngực ra một cái hộp cực kỳ kỳ công, đưa cho Lâm Minh Quang và nói: "Chú ơi, con đặc biệt tìm qua vài mối, mua về một con Đông Trùng Hạ Thảo nguyên thủy loại hảo hạng, chủ nhìn qua xem có ưng hay không?” Vương Tuấn Anh vừa nói vừa mở chiếc hộp ra, trong thoảng chốc, một con Đông Trùng Hạ Thảo lớn cỡ chừng một củ cà rốt xuất hiện trong tầm mắt mọi người. “Cái này... cũng quá lớn rồi đấy?”
Người bình thường đã nào từng thấy một con Đông Trùng Hạ Thảo lớn cỡ này đầu chứ. Triệu Mai Hương còn phản ứng thái quá hơn, hô to một tiếng.
Trông thấy ánh mắt mọi người ai nấy đều tập trung hết vào hộp Đông Trùng Hạ Thảo, Vương Tuấn Anh cực kỳ đắc ý khoe khoang “Dì à, dì không biết đấy chứ, con Đông Trùng Hạ Thảo này đã có tâm trăm năm rồi. Nếu chủ ăn vào sẽ cực kỳ tốt cho thận luôn đấy ạ.
Có chừng trăm năm!
Hai ông bà già nghe vậy, trong mắt chẳng hẹn mà cùng lóe qua chút rung động. Lâm Minh Quang chật vật nuốt nước miếng một cái ực, khoát tay liên tục nói: "Cậu Vương à, cái này... quá quý giá rồi, chủ không nhận nổi đâu!"
Nhìn thấy Lâm Minh Quang ngoài miệng cử không nhận nổi, không nhận nổi nhưng đôi mắt đã dính chặt vào con Đông Trùng Hạ Thảo này không dứt nổi, miệng Vương Tuấn Anh không nhịn được nhếch lên, thuận tay đẩy vào ngực ông "Không đặt chút nào đâu ạ, cũng tâm có một tỷ hai thôi mà, con là bậc con cháu, mua quà biểu chủ cũng là lẽ thường
Ngay khi Lâm Minh Quang còn định đưa đẩy từ chối,
Vương Tuấn Anh mắt xuống hai bàn tay trống không của Sở Quốc Thiên, ra vẻ hài hước mà nói: “Sở Quốc Thiên, tôi coi như là người ngoài mà cũng mua quà tặng Còn anh coi như là con rể trong nhà, chẳng nhẽ một món mà anh cũng chẳng chuẩn bị đấy
Sở Quốc Thiên sao lại chẳng rõ trò khích đều vớ vẩn này của Vương Tuấn Anh chứ, có điều anh cũng chẳng màng bận tâm, chỉ hờ hững bảo: “Lần này tôi quay về gấp gáp, chưa kịp chuẩn bị, lần sau tôi sẽ cho người đưa quà đến Vừa nói dứt lời, đề tài lại thay đổi nhanh chóng, khi anh lên tiếng bảo rằng: “Có điều, thứ Đông Trùng Hạ Thảo này của anh có vấn đề đấy. “Anh nói bậy bạ gì đấy!
Nụ cười của Vương Tuấn Anh cứng đờ, trong mắt hiện vẻ hốt hoảng, sau đẩy nhanh chóng la toáng lên, quát bảo: “Tôi đã mua hộp Đông Trùng Hạ Thảo thượng hạng này với giá một tỷ hai trăm triệu đấy, hơn nữa, còn có cả giấy giám định của chuyên gia ở đây đây. Anh dựa vào đâu mà nói nó là giả? Một kẻ bất tài như anh mà cũng hiểu biết về những thứ này
Vương Tuấn Anh vừa nói vừa lấy trong túi chứa hộp đựng một tờ giấy giám định, có điều Sở Quốc Thiên chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ nói thêm lần “Tờ giấy giám định này ấy, ngay dưới chân cầu, tôi chỉ cần đưa sáu mươi nghìn thôi là đã có luôn mười y hệt rồi đấy! “Ai nấy đều biết, đông trùng hạ thảo là một loài nấm ký sinh, loại sinh trưởng hoang đã là khi sâu bọ bỏ tới bỏ lui dân hình thành. Còn khi được công nhân trồng ra, đó chính là cho chúng ký sinh hằn trên người sâu. Mặc dù đều có tác dụng bồi bổ, nhưng hiệu quả thật sự một cái trên trời một cái dưới đất. Thứ mà anh huệnh hoang nói là loại đông trùng hạ thảo trên trăm năm thượng hạng ấy, thực chất tác dụng của nó còn chẳng bằng một quả táo đỏ thông thường! Đừng nói một tỷ hai trăm triệu, dù có bán một trăm hai mươi nghìn thì tôi cũng chẳng thèm mua
Cái gì cơ?
Sở Quốc Thiên vừa nói hết lời, tất cả mọi người đều khiếp vía.
Nhà họ Lâm vốn là gia tộc đời đời làm ngành y, ít nhiều cũng có trụ cột kiến thức về dược lý, dĩ nhiên hiểu được lời của Sở Quốc Thiên thuyết phục hơn nhiều. Chẳng qua là bọn họ không thể ngờ được Vương Tuấn Anh sẽ lại mua hàng giả để lừa bọn họ.
Vương Tuấn Anh tức giận, muốn nói gì đó lại chẳng biết phải phân bua như thế nào. Gương mặt trong phút chốc đỏ bừng lên.
Sở Quốc Thiên vốn chẳng muốn để tâm đến Vương Tuấn Anh, có điều chỉ khi anh ta đừng có tự mình tìm phiền phức thôi. “Sở Quốc Thiên! Chỗ này có phần cho cậu xen miệng vào nói hay sao? Nhà chúng tôi nếu không nhờ cậu Vương hỗ trợ hết mực suốt bao năm qua đã chẳng biết sa sút đến thế nào rồi. Thứ bất tài chẳng hiểu biết quái gì như cậu dựa vào đâu mà nói Đông Trùng Hạ Thảo là giả? Cậu đừng có ở đây nói xăng nói bậy thêm nữa, mau cút đi cho tôi!”
Lâm Minh Quang mắng Sở Quốc Thiên xong thì quay sang cười làm lành với Vương Tuấn Anh, nói: “Tuấn Anh à, con bớt giận nhé. Đừng so đo với thứ bất tài này làm chi, chủ tin tưởng con sẽ không lừa gạt chủ di đâu mà" "Đúng đấy đúng đấy. dì cũng tin đồ con mua là thật Triệu Mai Hương bấy giờ cũng phản ứng lại, vội vàng a dua Ban này bọn họ vất vả làm mới nhận được cái gật đầu đồng ý của Vương Tuấn Anh cho phép đặt thêm một kiện hàng thuốc men với giá vốn. Nếu như bị Sở Quốc Thiên phá hỏng thì tiền chắc chắc sẽ tăng. Lõ vốn thì lấy gì mà đền?
Vương Tuấn Anh nghe vậy mới dễ chịu hơn một chút, anh ta quay sang châm chọc Sở Quốc Thiên “Nghe thấy chưa? Ánh mắt của người ngoài cuộc còn sáng hơn trăng sao, anh không biết thì cũng có người biết rõ
Mặt Sở Quốc Thiên nheo lại, sắc mặt khó chịu. Anh biết tỏng rằng Lâm Minh Quang cũng đã nhìn ra được con đồng trùng hạ thảo ấy là đồ giả, thế mà vẫn quyết định bênh vực Vương Tuấn Anh.
Ngay khi tình cảnh đang lâm vào lúng túng, điện thoại của Lâm Minh Quang bằng reo vang: "Được được, tôi đã biết. Chúng tôi sẽ tới ngay.
Lâm Minh Quang nghe máy xong, lập tức bày vẻ mặt áy náy nói: “Tuấn Anh à, xin lỗi con nhé, mới nhận được điện thoại, bảo chủ phải đi tham dự hội nghị ngay, con xem." “Vâng, chú cứ đi đi ạ. Đúng lúc cháu cũng có chuyện bận, con đi trước đi ạ"
Vương Tuấn Anh vừa nói vừa chào tạm biệt mấy người Triệu Mai Hương, nhưng, ngay khi anh ta đi lướt qua người Sở Quốc Thiên, thì lập tức nói với Sở Quốc Thiên với âm lượng chỉ hai người mới nghe được “Nhãi ranh, dù tôi có đưa cho họ đông trùng hạ thảo giả thì sao nào? Anh thấy bọn họ sẽ tin tôi hay tin anh đây? Còn nữa nhé, vợ anh rồi cũng sẽ nhanh chóng bị tôi chơi thôi. Chậc chậc, nếu anh muốn thì đến khi đó tôi có thể cho anh đứng một bên thưởng thức đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.