Chương 147
Ninh Viễn
05/05/2021
Nếu như Đồng Ấu Ninh biết vừa rồi Lục Tĩnh Sanh điện thoại đến là muốn báo cho nàng biết chuyện Quan Nguyên, khẳng định nàng sẽ lập tức đem mũi nhọn hướng về Quan Nguyên mà xả: Chuyện xui xẻo cả đời này của ta chính là dính tới cái con người này! Chỉ cần nàng xuất hiện xác định vững chắc có chuyện không may!
Mẹ Hứa giết đến phòng làm việc của Đồng Ấu Ninh thật làm cho Đồng Ấu Ninh có chút giật mình. Đọc qua tiểu thuyết cùng nghe qua chuyện Hứa Ảnh Thiên cùng mẹ nàng trước kia tại trong hành lang bệnh viện, lấy chuyện tính hướng ra công kích lẫn nhau, nàng xác định rõ mẹ Hứa chính là một kiểu nhân vật hung ác, tính tình so với Hứa Ảnh Thiên còn khó hơn. Nhưng lần này bà có thể trực tiếp đến phòng làm việc Đồng Ấu Ninh gây ồn ào cũng hoàn toàn chính xác đánh cho nàng một kích không kịp trở tay.
Lần trước mẹ Hứa tại dưới nhà Hứa Ảnh Thiên bắt được các nàng một lần, hơn nửa đêm Đồng Ấu Ninh dừng xe ở chỗ ấy, hai người còn ngồi trong xe thật lâu Hứa Ảnh Thiên mới xuống xe. Mẹ Hứa đã sớm nhìn chằm chằm nàng, đợi nàng xuống xe liền tiến lên cùng nàng nhao nhao. Hứa Ảnh Thiên sợ Đồng Ấu Ninh nghe thấy vội vàng đem bà kéo đến trong hành lang, thấy Đồng Ấu Ninh lái xe đi, lúc này Hứa Ảnh Thiên mới xem như thả lỏng cùng mẹ nàng giằng co.
Đồng Ấu Ninh vốn không biết chuyện này, mẹ Hứa trực tiếp tìm tới cửa xem như cho nàng làm cái kiểm tra bất ngờ.
Mẹ Hứa trình bày cặn kẽ từ khi Đồng Ấu Ninh biến thái này thông đồng cùng con gái bà cũng biến thái theo về sau nhao nhao như nào, các nàng vốn là quan hệ mẹ con ngọt ngào thân thiết hiện giờ lâm vào bế tắc căng thẳng, liên tiếp cãi nhau, ở chỗ nào cũng có thể khắc khẩu, từ nhẹ nhàng khuyên can, tới dùng tình thân khuyên giải, đến bây giờ ồn ào tới mức muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, và Đồng Ấu Ninh này chính là tên đầu sỏ gây tai họa ảnh hưởng tới quan hệ đầm ấm của nhà bà.
Mẹ Hứa nói liên tục, âm thanh lớn, bao nhiêu tính từ tiêu cực đều lôi vào, đặc biệt còn nói vài câu từ cực kỳ khó nghe.
Suốt quá trình, Đồng Ấu Ninh một câu cũng không có phản bác, đối mặt với công kích của mẹ Hứa nàng bình tĩnh mỉm cười. Mẹ Hứa bị nàng nhìn chằm chằm, trong lòng run lên:
"Cô tại sao không nói chuyện? Đừng tưởng rằng làm bộ không nói gì có thể lừa dối để ta bỏ qua!"
Cuối cùng Đồng Ấu Ninh mở miệng: "A di người hiểu lầm rồi, cháu một chút cũng không phải lừa dối gì, cháu cảm thấy được người nói đặc biệt đúng."
"Gì?"
"Cháu biến thái là hung phạm ảnh hưởng tới quan hệ gia đình dì, chuyện này cháu thừa nhận."
Mẹ Hứa không nghĩ tới Đồng Ấu Ninh có thể nói như vậy, trong lúc nhất thời thật đúng là không biết lại nhặt câu nào mắng tiếp.
"Tiểu Triệu." Đồng Ấu Ninh hướng cô nương trong phòng làm việc nói, "Lấy cho A di chén nước ấm, thấm giọng."
Tiểu Triệu: "Vâng!"
Mẹ Hứa hồ nghi mà nhìn nàng, ngồi vào một bên.
Tiểu Triệu rời đi, lấy một chén trà hoa cúc cho mẹ Hứa, Đồng Ấu Ninh ngồi đối diện bà: "A di, cháu hiểu ý người. Người chẳng phải muốn Ảnh Thiên kết hôn, không muốn người khác chỉ trỏ sao? Cháu đều hiểu, chuyện cháu cùng Ảnh Thiên bị truyền thông khui ra ngoài là lỗi của cháu, dì chắc bị người quen nhắc tới không ít, về điểm này, tại đây cháu xin nhận lỗi với dì."
Mẹ Hứa nhìn xem khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo không chút khuyết điểm của Đồng Ấu Ninh, vừa nhìn trong nháy mắt không nhớ ra mục đích chính mình muốn tới đây.
Đèn đỏ, đèn đỏ, lại đèn đỏ.
Hứa Ảnh Thiên ngồi ở trong xe, biểu lộ trên mặt tương đối đáng sợ, giống như là thùng thuốc nổ không có chỗ phát tác.
...
"... Cho nên a a di, người có nghĩ đây không phải là phương pháp cả hai cùng có lợi sao?" Đồng Ấu Ninh vì nàng thêm trà mới.
Những người khác trong phòng làm việc thức thời rời đi, mẹ Hứa yên tĩnh uống trà tựa như một khách nhân vô cùng ưu nhã.
Nhưng ngẫm kỹ lại coi, không sai a, nàng thế nhưng là đến dạy cho tiểu minh tinh không coi ai ra gì này nên làm người như thế nào đấy, sao lại thành tình cảnh nhàn nhã uống trà đàm đạo? Thế nhưng là... Nàng nói tựa hồ cũng đúng. Tính tình nữ nhi nhà mình thật sự là giống mẹ, trò giỏi hơn thầy nữa, nàng đã xác định chuyện gì thì càng không cho nàng làm, cho dù nàng có có dập đầu tóe máu cũng không lui về phía sau một bước. Mẹ Hứa sở dĩ không cùng Hứa Ảnh Thiên ồn ào tới cùng cũng là bởi vì bà biết mình không thắng được, xương cốt quá cứng gặm không được. Còn Tiểu minh tinh kia cả ngày cười hì hì nhìn qua có vẻ nhỏ nhẹ, có lẽ tương đối khá dễ gặm. Vì vậy mẹ Hứa liền mang tâm tư đánh phủ đầu mà tìm đến tận cửa.
Nghĩ rằng tùy tiện cho vài câu khó nghe là có thể đem đối phương dọa lùi —— xem phim kịch truyền hình thấy được minh tinh trong đó đều đặc biệt dối trá, cũng đặc biệt sợ bị gièm pha, lộ scandas, nếu bà ồn ào không ăn được liền quẳng xuống câu sáng mai gọi phóng viên, nhất định có thể trấn áp Đồng Ấu Ninh.
Ai ngờ Đồng Ấu Ninh dùng lời nói thấm thía đáp lại.
Nửa tiếng đồng hồ trước.
"A di, cháu nói lời thật lòng người chớ để ý, cháu là thực lòng thích Ảnh Thiên. Cháu đã từng kết giao bạn trai cũng từng có bạn gái, không phải nói lời khoác lác, nhưng cháu cũng đã thấy không ít người, Ảnh Thiên là một người trong số ít người làm cho cháu có cảm giác đặc biệt dễ chịu, rất hiểu chuyện lại độc lập, có sự quật cường đặc biệt đáng yêu, cái này cũng giống người."
Tay không, mỉm cười đối lại, lời nói này của Đồng Ấu Ninh nói được thiệt tình, mẹ Hứa nghe được trong lòng thoải mái, bất quá không có biểu lộ ra: "Thôi đi, ít vuốt mông ngựa, vô dụng! Ta nói với cô, dù sao nó cũng là con gái ta, ta mặc kệ nàng học điều xấu từ chỗ nào về, hay từ khi nào mà thành đồng tính luyến ái, ta muốn ôm cháu của ta! Họ Hứa chúng ta một đời từ những thế hệ trước đều ngay thẳng, bà ngoại Ảnh Thiên là bác sĩ, ba nàng cũng là bác sĩ, chúng ta từ trước cho tới giờ đều làm công tác trợ giúp người bệnh, làm điều quang minh lỗi lạc, làm việc mà người khác ngợi ca, loại sự kiện dơ bẩn gì đó một kiện cũng không có, không tin cô hỏi thăm đôi chút sẽ biết. Kết quả đến phiên nàng..." Mẹ Hứa chỉ chính là Hứa Ảnh Thiên, "Gây ra loại xì căng đan này, nó nói với ta cái gì không kết hôn, nói cái gì mà ưa thích nữ nhân... Đây không phải chính là biến thái sao?"
Đồng Ấu Ninh cười khẩy: "Người không thể tiếp nhận, cháu hiểu, nhưng cháu cũng ưa thích nàng..."
Mẹ Hứa cắt ngang: "Ơ, ưa thích? Cô đây là biến thái có hiểu không? Đây là vi phạm luân thường đạo lý, là bệnh! Phải trị!"
Đám người trong Phòng làm việc nghe không nổi nữa, Đồng Ấu Ninh giữ nguyên dáng vẻ như trước cười phụ họa: "Vâng vâng, điều trị, ngày mai sẽ đi trị. Bất quá a di, Cháu biết người là mạnh miệng mềm lòng, người chính là muốn cho Ảnh Thiên có thể sống tốt, làm mẹ sao có thể thật sự cùng con gái gây khó dễ? Ảnh Thiên không hiểu, nhưng cháu hiểu." Vừa nói, tay nàng vươn tới nắm chặt tay mẹ Hứa. Mẹ Hứa lại càng hoảng sợ, ghét bỏ mà đem bàn tay rút về.
Đồng Ấu Ninh xoa xoa đôi bàn tay: "Cháu yêu Ảnh Thiên, người cũng yêu, chúng ta đều yêu nàng, chúng ta nên cùng đứng trên một chiến tuyến cùng nhau tiến lên mới phải. Nàng là sốt ruột, sợ cháu phải ấm ức mới cùng người tranh chấp, kỳ thật cháu đặc biệt không muốn nhìn thấy hai người trở mặt thành thù. Cháu sẽ tốt tốt khuyên nhủ nàng, vừa vặn nàng cũng muốn đến bệnh viện Frans thực tập đi, trong khoảng thời gian này hai người tách ra đều xin bớt giận, suy nghĩ thật kỹ..."
"Đợi một lát." Mẹ Hứa hỏi, "Bệnh viện Frans? Nàng muốn đi Bệnh viện Frans? Sao ta không biết?"
Đồng Ấu Ninh nghi hoặc: "Nàng không có nói với dì? Đoán chừng là muốn cho người một kinh hỉ đây."
Bệnh viện Frans là ước mơ từ ba ba của Hứa Ảnh Thiên. Năm đó ba nàng muốn đi, nhưng vì cưới mẹ Hứa nên lại không thành. Về sau Hứa Ảnh Thiên cũng muốn đi, trẻ tuổi nhiều dự định, mắt thấy muốn ngâm nước nóng *Ý là gần như không còn tiếp tục, bỗng nhiên bị Đồng Ấu Ninh đề cập tới.
Mẹ Hứa hoài nghi: "Nàng sao có thể đi chỗ này thực tập? Bác sĩ ưu tú bên họ còn khó mà vào đấy nữa!"
Đồng Ấu Ninh cười: "Cái này người không cần lo lắng, cháu cũng có chút quan hệ, đã giúp Ảnh Thiên chuẩn bị hết thảy. Bác sĩ nước ngoài dựa vào y thuật kiếm tiền, bác sĩ trong nước dựa vào bán thuốc mà sống, Ảnh Thiên là một cái bác sĩ tốt, nàng có năng lực, thích hợp với nơi có điều kiện tốt hơn."
"Làm sao có thể, cô cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao, lừa bịp ta."
Đồng Ấu Ninh đứng dậy rời khỏi, đi đến bên trong phòng cách vách xuất ra một phong thư, mở ra: "Đây là thư mời bác sĩ thực tập đặc biệt của bệnh viện Frans, với cái này người có thể phân biệt thật giả a." . Bạn đang đọc truyện tại ++ T R U M t r u y e n . C OM ++
Mẹ Hứa vừa nhìn, lại nhìn, nhìn đi nhìn lại, thật đúng là...
Đồng Ấu Ninh hai tay cắm ở trong túi áo, đứng lên từ từ dạo bước: "Về sau nàng đi bệnh viện Frans, cháu cùng nàng cũng sẽ sinh ra khoảng cách, nàng cũng có khả năng bởi vì xa cách mà từ từ mất đi hứng thú đối với cháu, đến lúc đó khả năng nàng cũng sẽ không yêu thích cháu nữa." Đồng Ấu Ninh biểu lộ bi thương lại như tự kiềm chế, đặc biệt giống như chuyện này rất quan trọng, "Cháu sẽ tôn trọng lựa chọn của nàng, sẽ không dây dưa nàng..."
Mẹ Hứa: "Vậy cô hao tổn giúp đỡ nàng đi ra nước ngoài là vì cái gì!"
"Vì nàng có thể có tương lai tốt hơn, a di, ưa thích một người không phải là muốn cho nàng tốt hơn sao?"
Đồng Ấu Ninh lần này quả thực áp dụng kỹ năng diễn xuất và dựng kịch bản trên chính bản thân mình, Tiểu Triệu thấy lão hồ ly lại ra vẻ, vẽ nên tình cảnh trắc trở tình yêu, thiếu chút nữa bật cười, tranh thủ thời gian chạy.
"Nếu như, cháu là nói nếu như, trải qua khảo nghiệm của thời gian và khoảng cách Ảnh Thiên vẫn ưa thích cháu thì..., hy vọng a di tác thành. Tài năng khác cháu không có, nhưng cháu có thể kiếm tiền, cháu sẽ cho Ảnh Thiên một cuộc sống tốt nhất, sẽ không để cho nàng ăn một điểm khổ nào."
Mẹ Hứa cảm thấy có chỗ nào đó còn thiếu, tựa hồ bỏ sót cái gì, đang suy nghĩ thì Đồng Ấu Ninh nói tiếp: "Về hài tử, cũng có thể thỏa mãn người."
Mẹ Hứa vỗ bàn một cái: "Đúng! Đây mới là mấu chốt đấy!"
"Bệnh viện Frans có kho t*ng trùng hiến tặng, t*ng trùng loại người gì cũng đều có, hơn nữa đều là đến từ những lãnh đạo cấp cao các doanh nghiệp lớn vô cùng ưu tú, hay các ngôi sao thể thao. Chờ khi Ảnh Thiên quay về nước không chừng ôm thêm một tiểu hài tử đáng yêu cùng trở về đi, cháu cũng sẽ coi hắn như là đứa nhỏ ruột thịt của mình mà đối đãi."
Mẹ Hứa hít một hơi, lại nhả ra, nghi vấn mười phần mà nhìn chằm chằm vào Đồng Ấu Ninh.
"Từ người khác, có thể giống nhau sao?"
"Có thể di truyền gen thông minh cùng thể trạng cường tráng, khẳng định không giống vậy."
"..."
Nàng nói là sự thật sao? Làm sao có thể là sự thật chứ, có chút ít thủ đoạn đấy có thể hù dọa ai a.
Nhưng mà... Vạn nhất là sự thật thì sao? Nàng không phải đại minh tinh sao?
"A di, người hãy suy nghĩ cân nhắc thật kỹ? Đây là chuyện cả hai cùng có lợi, có thể uống trà cần gì run." Đồng Ấu Ninh đem chén trà đưa tới trước mặt nàng.
"Mẹ —— "
Cửa phòng làm việc mở rộng ra, Hứa Ảnh Thiên xông tới, quả nhiên trông thấy Mẹ nàng ngồi ở đây.
Cùng Đồng Ấu Ninh ánh mắt giao nhau, Hứa Ảnh Thiên nhanh như điên, bước nhanh đi lên giữ chặt cánh tay của mẹ nàng liền hướng bên ngoài túm đi: "Mẹ thật sự là chê con sống quá thoái mái sao —— mẹ làm sao lại cố sức gây thêm tai họa cho con thế, ném hết mặt mũi luôn đi —— "
Đồng Ấu Ninh đứng lên: "Ảnh Thiên, đừng đối với Mẹ như vậy."
"..."
Hứa Ảnh Thiên tựa như nuốt phải một tấn nước hoàn toàn ngốc tại chỗ. Loại nick name "Ảnh Thiên" này là chuyện gì xảy ra? Hơn nữa ai là Mẹ của nàng ta a!
Đồng Ấu Ninh đem nàng kéo đến bên người, dùng thanh âm trầm thấp nhưng mẹ Hứa có thể nghe thấy nói: "Em cùng Mẹ đang nói chuyện phiếm, trò chuyện rất tốt, chị phải tôn trọng Mẹ, hiếu thuận với Mẹ, đừng xông tới là tức giận, nha?"
Nàng "nha" một chữ cuối như thể chứa đựng cả túi nước mơ hồ trong mắt, Hứa Ảnh Thiên tỉ mỉ nhìn lại từ đầu đến đuôi một lần, đây là Đồng Ấu Ninh không có nhận lầm người a...
"Con ồn ào cái gì? Ta cùng Đồng tiểu thư đang nói chuyện phiếm làm sao lại xông xồng xộc đi vào?" Mẹ Hứa chỉ vào Đồng Ấu Ninh, "Con hỏi nàng chút coi, ta có làm khó xử nàng sao?"
Đồng Ấu Ninh nhanh chóng đáp: "Không có!"
Mẹ Hứa đứng lên, từ trong lỗ mũi trùng trùng điệp điệp "Hừ" một tiếng: "Người khác đều tốt, có mẹ là không tốt, con chính là nghĩ như vậy đúng không?"
Hứa Ảnh Thiên: "..."
Mẹ Hứa rời đi, Hứa Ảnh Thiên không hiểu gì: "Xảy ra chuyện gì vậy? Em hạ dược lão thái thái? Đồng tiểu thư... Nàng trước kia nhắc tới em đều gọi em là biến thái."
Đồng Ấu Ninh xoa xoa đầu nàng: "Chị nên học tập em chút đi, là Mẹ mà sao có thể dùng sức mạnh đây? Chị xem, em không phải đối phó xong rồi sao?"
Hứa Ảnh Thiên đặc biệt tò mò nghe Đồng Ấu Ninh nói đầu đuôi, ánh mắt ảm đạm xuống: "Em bịa chuyện như vậy không tới vài ngày đã bị mẹ của chị vạch trần. Em cho rằng nàng là người dễ đối phó như vậy sao? Trở về nàng còn phải tiếp tục quan sát, thấy chúng ta vẫn còn ở trong nước khẳng định nàng lại phải ồn ào, chỉ biết nàng càng ồn ào càng hung dữ."
Đồng Ấu Ninh: "Chúng ta tại sao phải ở trong nước? Chị không phải đi Frans sao?"
"..." Hứa Ảnh Thiên cầm qua thư mời của Viện Frans, buồn bực một hồi lâu, mới nói, "Cái này... là thật sự?"
"Chị thật nghĩ là em lừa mẹ chị?"
"Việc này sao chị cũng không biết!"
"Thật có lỗi, Em nhất thời thuận tay đem chuyện này làm, vốn nghĩ để cho chị một chút bất ngờ, nếu như chị không đáp ứng em, em cũng sẽ liền cho chị chút uy hiếp nhỏ..."
Hứa Ảnh Thiên nhìn nàng.
Đồng Ấu Ninh nói: "Mười năm tới em có kế hoạch phát triển ra nước ngoài, chị theo em cùng đi chứ."
Mẹ Hứa giết đến phòng làm việc của Đồng Ấu Ninh thật làm cho Đồng Ấu Ninh có chút giật mình. Đọc qua tiểu thuyết cùng nghe qua chuyện Hứa Ảnh Thiên cùng mẹ nàng trước kia tại trong hành lang bệnh viện, lấy chuyện tính hướng ra công kích lẫn nhau, nàng xác định rõ mẹ Hứa chính là một kiểu nhân vật hung ác, tính tình so với Hứa Ảnh Thiên còn khó hơn. Nhưng lần này bà có thể trực tiếp đến phòng làm việc Đồng Ấu Ninh gây ồn ào cũng hoàn toàn chính xác đánh cho nàng một kích không kịp trở tay.
Lần trước mẹ Hứa tại dưới nhà Hứa Ảnh Thiên bắt được các nàng một lần, hơn nửa đêm Đồng Ấu Ninh dừng xe ở chỗ ấy, hai người còn ngồi trong xe thật lâu Hứa Ảnh Thiên mới xuống xe. Mẹ Hứa đã sớm nhìn chằm chằm nàng, đợi nàng xuống xe liền tiến lên cùng nàng nhao nhao. Hứa Ảnh Thiên sợ Đồng Ấu Ninh nghe thấy vội vàng đem bà kéo đến trong hành lang, thấy Đồng Ấu Ninh lái xe đi, lúc này Hứa Ảnh Thiên mới xem như thả lỏng cùng mẹ nàng giằng co.
Đồng Ấu Ninh vốn không biết chuyện này, mẹ Hứa trực tiếp tìm tới cửa xem như cho nàng làm cái kiểm tra bất ngờ.
Mẹ Hứa trình bày cặn kẽ từ khi Đồng Ấu Ninh biến thái này thông đồng cùng con gái bà cũng biến thái theo về sau nhao nhao như nào, các nàng vốn là quan hệ mẹ con ngọt ngào thân thiết hiện giờ lâm vào bế tắc căng thẳng, liên tiếp cãi nhau, ở chỗ nào cũng có thể khắc khẩu, từ nhẹ nhàng khuyên can, tới dùng tình thân khuyên giải, đến bây giờ ồn ào tới mức muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, và Đồng Ấu Ninh này chính là tên đầu sỏ gây tai họa ảnh hưởng tới quan hệ đầm ấm của nhà bà.
Mẹ Hứa nói liên tục, âm thanh lớn, bao nhiêu tính từ tiêu cực đều lôi vào, đặc biệt còn nói vài câu từ cực kỳ khó nghe.
Suốt quá trình, Đồng Ấu Ninh một câu cũng không có phản bác, đối mặt với công kích của mẹ Hứa nàng bình tĩnh mỉm cười. Mẹ Hứa bị nàng nhìn chằm chằm, trong lòng run lên:
"Cô tại sao không nói chuyện? Đừng tưởng rằng làm bộ không nói gì có thể lừa dối để ta bỏ qua!"
Cuối cùng Đồng Ấu Ninh mở miệng: "A di người hiểu lầm rồi, cháu một chút cũng không phải lừa dối gì, cháu cảm thấy được người nói đặc biệt đúng."
"Gì?"
"Cháu biến thái là hung phạm ảnh hưởng tới quan hệ gia đình dì, chuyện này cháu thừa nhận."
Mẹ Hứa không nghĩ tới Đồng Ấu Ninh có thể nói như vậy, trong lúc nhất thời thật đúng là không biết lại nhặt câu nào mắng tiếp.
"Tiểu Triệu." Đồng Ấu Ninh hướng cô nương trong phòng làm việc nói, "Lấy cho A di chén nước ấm, thấm giọng."
Tiểu Triệu: "Vâng!"
Mẹ Hứa hồ nghi mà nhìn nàng, ngồi vào một bên.
Tiểu Triệu rời đi, lấy một chén trà hoa cúc cho mẹ Hứa, Đồng Ấu Ninh ngồi đối diện bà: "A di, cháu hiểu ý người. Người chẳng phải muốn Ảnh Thiên kết hôn, không muốn người khác chỉ trỏ sao? Cháu đều hiểu, chuyện cháu cùng Ảnh Thiên bị truyền thông khui ra ngoài là lỗi của cháu, dì chắc bị người quen nhắc tới không ít, về điểm này, tại đây cháu xin nhận lỗi với dì."
Mẹ Hứa nhìn xem khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo không chút khuyết điểm của Đồng Ấu Ninh, vừa nhìn trong nháy mắt không nhớ ra mục đích chính mình muốn tới đây.
Đèn đỏ, đèn đỏ, lại đèn đỏ.
Hứa Ảnh Thiên ngồi ở trong xe, biểu lộ trên mặt tương đối đáng sợ, giống như là thùng thuốc nổ không có chỗ phát tác.
...
"... Cho nên a a di, người có nghĩ đây không phải là phương pháp cả hai cùng có lợi sao?" Đồng Ấu Ninh vì nàng thêm trà mới.
Những người khác trong phòng làm việc thức thời rời đi, mẹ Hứa yên tĩnh uống trà tựa như một khách nhân vô cùng ưu nhã.
Nhưng ngẫm kỹ lại coi, không sai a, nàng thế nhưng là đến dạy cho tiểu minh tinh không coi ai ra gì này nên làm người như thế nào đấy, sao lại thành tình cảnh nhàn nhã uống trà đàm đạo? Thế nhưng là... Nàng nói tựa hồ cũng đúng. Tính tình nữ nhi nhà mình thật sự là giống mẹ, trò giỏi hơn thầy nữa, nàng đã xác định chuyện gì thì càng không cho nàng làm, cho dù nàng có có dập đầu tóe máu cũng không lui về phía sau một bước. Mẹ Hứa sở dĩ không cùng Hứa Ảnh Thiên ồn ào tới cùng cũng là bởi vì bà biết mình không thắng được, xương cốt quá cứng gặm không được. Còn Tiểu minh tinh kia cả ngày cười hì hì nhìn qua có vẻ nhỏ nhẹ, có lẽ tương đối khá dễ gặm. Vì vậy mẹ Hứa liền mang tâm tư đánh phủ đầu mà tìm đến tận cửa.
Nghĩ rằng tùy tiện cho vài câu khó nghe là có thể đem đối phương dọa lùi —— xem phim kịch truyền hình thấy được minh tinh trong đó đều đặc biệt dối trá, cũng đặc biệt sợ bị gièm pha, lộ scandas, nếu bà ồn ào không ăn được liền quẳng xuống câu sáng mai gọi phóng viên, nhất định có thể trấn áp Đồng Ấu Ninh.
Ai ngờ Đồng Ấu Ninh dùng lời nói thấm thía đáp lại.
Nửa tiếng đồng hồ trước.
"A di, cháu nói lời thật lòng người chớ để ý, cháu là thực lòng thích Ảnh Thiên. Cháu đã từng kết giao bạn trai cũng từng có bạn gái, không phải nói lời khoác lác, nhưng cháu cũng đã thấy không ít người, Ảnh Thiên là một người trong số ít người làm cho cháu có cảm giác đặc biệt dễ chịu, rất hiểu chuyện lại độc lập, có sự quật cường đặc biệt đáng yêu, cái này cũng giống người."
Tay không, mỉm cười đối lại, lời nói này của Đồng Ấu Ninh nói được thiệt tình, mẹ Hứa nghe được trong lòng thoải mái, bất quá không có biểu lộ ra: "Thôi đi, ít vuốt mông ngựa, vô dụng! Ta nói với cô, dù sao nó cũng là con gái ta, ta mặc kệ nàng học điều xấu từ chỗ nào về, hay từ khi nào mà thành đồng tính luyến ái, ta muốn ôm cháu của ta! Họ Hứa chúng ta một đời từ những thế hệ trước đều ngay thẳng, bà ngoại Ảnh Thiên là bác sĩ, ba nàng cũng là bác sĩ, chúng ta từ trước cho tới giờ đều làm công tác trợ giúp người bệnh, làm điều quang minh lỗi lạc, làm việc mà người khác ngợi ca, loại sự kiện dơ bẩn gì đó một kiện cũng không có, không tin cô hỏi thăm đôi chút sẽ biết. Kết quả đến phiên nàng..." Mẹ Hứa chỉ chính là Hứa Ảnh Thiên, "Gây ra loại xì căng đan này, nó nói với ta cái gì không kết hôn, nói cái gì mà ưa thích nữ nhân... Đây không phải chính là biến thái sao?"
Đồng Ấu Ninh cười khẩy: "Người không thể tiếp nhận, cháu hiểu, nhưng cháu cũng ưa thích nàng..."
Mẹ Hứa cắt ngang: "Ơ, ưa thích? Cô đây là biến thái có hiểu không? Đây là vi phạm luân thường đạo lý, là bệnh! Phải trị!"
Đám người trong Phòng làm việc nghe không nổi nữa, Đồng Ấu Ninh giữ nguyên dáng vẻ như trước cười phụ họa: "Vâng vâng, điều trị, ngày mai sẽ đi trị. Bất quá a di, Cháu biết người là mạnh miệng mềm lòng, người chính là muốn cho Ảnh Thiên có thể sống tốt, làm mẹ sao có thể thật sự cùng con gái gây khó dễ? Ảnh Thiên không hiểu, nhưng cháu hiểu." Vừa nói, tay nàng vươn tới nắm chặt tay mẹ Hứa. Mẹ Hứa lại càng hoảng sợ, ghét bỏ mà đem bàn tay rút về.
Đồng Ấu Ninh xoa xoa đôi bàn tay: "Cháu yêu Ảnh Thiên, người cũng yêu, chúng ta đều yêu nàng, chúng ta nên cùng đứng trên một chiến tuyến cùng nhau tiến lên mới phải. Nàng là sốt ruột, sợ cháu phải ấm ức mới cùng người tranh chấp, kỳ thật cháu đặc biệt không muốn nhìn thấy hai người trở mặt thành thù. Cháu sẽ tốt tốt khuyên nhủ nàng, vừa vặn nàng cũng muốn đến bệnh viện Frans thực tập đi, trong khoảng thời gian này hai người tách ra đều xin bớt giận, suy nghĩ thật kỹ..."
"Đợi một lát." Mẹ Hứa hỏi, "Bệnh viện Frans? Nàng muốn đi Bệnh viện Frans? Sao ta không biết?"
Đồng Ấu Ninh nghi hoặc: "Nàng không có nói với dì? Đoán chừng là muốn cho người một kinh hỉ đây."
Bệnh viện Frans là ước mơ từ ba ba của Hứa Ảnh Thiên. Năm đó ba nàng muốn đi, nhưng vì cưới mẹ Hứa nên lại không thành. Về sau Hứa Ảnh Thiên cũng muốn đi, trẻ tuổi nhiều dự định, mắt thấy muốn ngâm nước nóng *Ý là gần như không còn tiếp tục, bỗng nhiên bị Đồng Ấu Ninh đề cập tới.
Mẹ Hứa hoài nghi: "Nàng sao có thể đi chỗ này thực tập? Bác sĩ ưu tú bên họ còn khó mà vào đấy nữa!"
Đồng Ấu Ninh cười: "Cái này người không cần lo lắng, cháu cũng có chút quan hệ, đã giúp Ảnh Thiên chuẩn bị hết thảy. Bác sĩ nước ngoài dựa vào y thuật kiếm tiền, bác sĩ trong nước dựa vào bán thuốc mà sống, Ảnh Thiên là một cái bác sĩ tốt, nàng có năng lực, thích hợp với nơi có điều kiện tốt hơn."
"Làm sao có thể, cô cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao, lừa bịp ta."
Đồng Ấu Ninh đứng dậy rời khỏi, đi đến bên trong phòng cách vách xuất ra một phong thư, mở ra: "Đây là thư mời bác sĩ thực tập đặc biệt của bệnh viện Frans, với cái này người có thể phân biệt thật giả a." . Bạn đang đọc truyện tại ++ T R U M t r u y e n . C OM ++
Mẹ Hứa vừa nhìn, lại nhìn, nhìn đi nhìn lại, thật đúng là...
Đồng Ấu Ninh hai tay cắm ở trong túi áo, đứng lên từ từ dạo bước: "Về sau nàng đi bệnh viện Frans, cháu cùng nàng cũng sẽ sinh ra khoảng cách, nàng cũng có khả năng bởi vì xa cách mà từ từ mất đi hứng thú đối với cháu, đến lúc đó khả năng nàng cũng sẽ không yêu thích cháu nữa." Đồng Ấu Ninh biểu lộ bi thương lại như tự kiềm chế, đặc biệt giống như chuyện này rất quan trọng, "Cháu sẽ tôn trọng lựa chọn của nàng, sẽ không dây dưa nàng..."
Mẹ Hứa: "Vậy cô hao tổn giúp đỡ nàng đi ra nước ngoài là vì cái gì!"
"Vì nàng có thể có tương lai tốt hơn, a di, ưa thích một người không phải là muốn cho nàng tốt hơn sao?"
Đồng Ấu Ninh lần này quả thực áp dụng kỹ năng diễn xuất và dựng kịch bản trên chính bản thân mình, Tiểu Triệu thấy lão hồ ly lại ra vẻ, vẽ nên tình cảnh trắc trở tình yêu, thiếu chút nữa bật cười, tranh thủ thời gian chạy.
"Nếu như, cháu là nói nếu như, trải qua khảo nghiệm của thời gian và khoảng cách Ảnh Thiên vẫn ưa thích cháu thì..., hy vọng a di tác thành. Tài năng khác cháu không có, nhưng cháu có thể kiếm tiền, cháu sẽ cho Ảnh Thiên một cuộc sống tốt nhất, sẽ không để cho nàng ăn một điểm khổ nào."
Mẹ Hứa cảm thấy có chỗ nào đó còn thiếu, tựa hồ bỏ sót cái gì, đang suy nghĩ thì Đồng Ấu Ninh nói tiếp: "Về hài tử, cũng có thể thỏa mãn người."
Mẹ Hứa vỗ bàn một cái: "Đúng! Đây mới là mấu chốt đấy!"
"Bệnh viện Frans có kho t*ng trùng hiến tặng, t*ng trùng loại người gì cũng đều có, hơn nữa đều là đến từ những lãnh đạo cấp cao các doanh nghiệp lớn vô cùng ưu tú, hay các ngôi sao thể thao. Chờ khi Ảnh Thiên quay về nước không chừng ôm thêm một tiểu hài tử đáng yêu cùng trở về đi, cháu cũng sẽ coi hắn như là đứa nhỏ ruột thịt của mình mà đối đãi."
Mẹ Hứa hít một hơi, lại nhả ra, nghi vấn mười phần mà nhìn chằm chằm vào Đồng Ấu Ninh.
"Từ người khác, có thể giống nhau sao?"
"Có thể di truyền gen thông minh cùng thể trạng cường tráng, khẳng định không giống vậy."
"..."
Nàng nói là sự thật sao? Làm sao có thể là sự thật chứ, có chút ít thủ đoạn đấy có thể hù dọa ai a.
Nhưng mà... Vạn nhất là sự thật thì sao? Nàng không phải đại minh tinh sao?
"A di, người hãy suy nghĩ cân nhắc thật kỹ? Đây là chuyện cả hai cùng có lợi, có thể uống trà cần gì run." Đồng Ấu Ninh đem chén trà đưa tới trước mặt nàng.
"Mẹ —— "
Cửa phòng làm việc mở rộng ra, Hứa Ảnh Thiên xông tới, quả nhiên trông thấy Mẹ nàng ngồi ở đây.
Cùng Đồng Ấu Ninh ánh mắt giao nhau, Hứa Ảnh Thiên nhanh như điên, bước nhanh đi lên giữ chặt cánh tay của mẹ nàng liền hướng bên ngoài túm đi: "Mẹ thật sự là chê con sống quá thoái mái sao —— mẹ làm sao lại cố sức gây thêm tai họa cho con thế, ném hết mặt mũi luôn đi —— "
Đồng Ấu Ninh đứng lên: "Ảnh Thiên, đừng đối với Mẹ như vậy."
"..."
Hứa Ảnh Thiên tựa như nuốt phải một tấn nước hoàn toàn ngốc tại chỗ. Loại nick name "Ảnh Thiên" này là chuyện gì xảy ra? Hơn nữa ai là Mẹ của nàng ta a!
Đồng Ấu Ninh đem nàng kéo đến bên người, dùng thanh âm trầm thấp nhưng mẹ Hứa có thể nghe thấy nói: "Em cùng Mẹ đang nói chuyện phiếm, trò chuyện rất tốt, chị phải tôn trọng Mẹ, hiếu thuận với Mẹ, đừng xông tới là tức giận, nha?"
Nàng "nha" một chữ cuối như thể chứa đựng cả túi nước mơ hồ trong mắt, Hứa Ảnh Thiên tỉ mỉ nhìn lại từ đầu đến đuôi một lần, đây là Đồng Ấu Ninh không có nhận lầm người a...
"Con ồn ào cái gì? Ta cùng Đồng tiểu thư đang nói chuyện phiếm làm sao lại xông xồng xộc đi vào?" Mẹ Hứa chỉ vào Đồng Ấu Ninh, "Con hỏi nàng chút coi, ta có làm khó xử nàng sao?"
Đồng Ấu Ninh nhanh chóng đáp: "Không có!"
Mẹ Hứa đứng lên, từ trong lỗ mũi trùng trùng điệp điệp "Hừ" một tiếng: "Người khác đều tốt, có mẹ là không tốt, con chính là nghĩ như vậy đúng không?"
Hứa Ảnh Thiên: "..."
Mẹ Hứa rời đi, Hứa Ảnh Thiên không hiểu gì: "Xảy ra chuyện gì vậy? Em hạ dược lão thái thái? Đồng tiểu thư... Nàng trước kia nhắc tới em đều gọi em là biến thái."
Đồng Ấu Ninh xoa xoa đầu nàng: "Chị nên học tập em chút đi, là Mẹ mà sao có thể dùng sức mạnh đây? Chị xem, em không phải đối phó xong rồi sao?"
Hứa Ảnh Thiên đặc biệt tò mò nghe Đồng Ấu Ninh nói đầu đuôi, ánh mắt ảm đạm xuống: "Em bịa chuyện như vậy không tới vài ngày đã bị mẹ của chị vạch trần. Em cho rằng nàng là người dễ đối phó như vậy sao? Trở về nàng còn phải tiếp tục quan sát, thấy chúng ta vẫn còn ở trong nước khẳng định nàng lại phải ồn ào, chỉ biết nàng càng ồn ào càng hung dữ."
Đồng Ấu Ninh: "Chúng ta tại sao phải ở trong nước? Chị không phải đi Frans sao?"
"..." Hứa Ảnh Thiên cầm qua thư mời của Viện Frans, buồn bực một hồi lâu, mới nói, "Cái này... là thật sự?"
"Chị thật nghĩ là em lừa mẹ chị?"
"Việc này sao chị cũng không biết!"
"Thật có lỗi, Em nhất thời thuận tay đem chuyện này làm, vốn nghĩ để cho chị một chút bất ngờ, nếu như chị không đáp ứng em, em cũng sẽ liền cho chị chút uy hiếp nhỏ..."
Hứa Ảnh Thiên nhìn nàng.
Đồng Ấu Ninh nói: "Mười năm tới em có kế hoạch phát triển ra nước ngoài, chị theo em cùng đi chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.