Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu
Chương 22
Tổng Công Đại Nhân
26/08/2020
Giang
Gia Niên lâm vào trầm mặc, nữ hành khách bên cạnh khóc càng thêm khổ sở, nhóm tiếp viên hàng không cũng sợ hãi nhưng đây là công việc của bọn
họ, gặp loại tình huống này bọn họ cần phải lau nước mắt, đi ra trấn an
hành khách.
Ân Mạn dẫn đầu cùng bọn họ đi ra, đến trước cabin trấn an hành khách, cô ta ngồi xổm bên cạnh Giang Gia Niên, ôn nhu an ủi hành khách đang khóc thút thít: "Vị tiểu thư này, thỉnh ngài không cần lo lắng, máy bay đang hạ cánh, mong ngài tin tưởng năng lực của chúng tôi, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì."
Ân Mạn kiên nhẫn mà dịu dàng khuyên bảo, nhưng không thu được hiệu quả gì, nữ hành khách vẫn tiếp tục khóc sướt mướt, hơn nữa càng khóc âm thanh càng lớn, không ngừng ầm ĩ muốn xuống máy bay, tuy rằng Ân Mạn tiếp tục cường điệu rằng máy bay đang hạ cánh nhưng đối phương chính là không thể bình tĩnh.
Giang Gia Niên ngồi ở một bên, nhìn Ân Mạn sau khi bị cự tuyệt vô số lần vẫn có thể hòa ái thân thiện mà nói chuyện với đối phương, thật sự là vô cùng bội phục. Từ đáy mắt Ân Mạn không khó nhìn ra cô ấy cũng đang sợ hãi, nhưng lại có thể nhẫn nại kìm nén sợ hãi như vậy mà mỉm cười, ở một thời khắc nào đó, tiếp viên hàng không cũng giống như hộ sĩ, đều là thiên sứ.
Nhưng mà thiên sứ cũng có lúc lực bất tòng tâm.
Kể cả nhóm tiếp viên hàng không đã tận lực an ủi hành khách nhưng toàn bộ cabin vẫn một mảnh hỗn loạn như cũ.
Chính là trong thời khắc hỗn loạn này, khoang máy bay vang lên tiếng đinh nhắc nhở, thể hiện kế tiếp sẽ có người phát quảng bá.
Trong lòng Giang Gia Niên ẩn ẩn cảm thấy sẽ là ai, nhưng khi thanh âm của anh thực sự vang lên, cảm xúc trong lòng cô lại càng thêm phức tạp.
"Thưa quí vị, tôi là cơ trưởng của chuyến bay lần này, thỉnh mọi người ngồi tại chỗ chính mình, không cần hoảng sợ, chúng tôi đều đã được huấn luyện nghiêm khắc, trải qua nhiều lần các tình huống như hiện tại, hoàn toàn có năng lực đem các vị an toàn đến trên mặt đất, thỉnh các vị yên tâm."
Hôm nay Giang Gia Niên còn chưa đối mặt với Hạ Kinh Chước, chỉ là lúc cơ trưởng quảng bá nghe được âm thanh của anh.
Từ lúc cô gặp Hạ Kinh Chước tới nay, mỗi lần anh nói rất dài đều là quảng bá, lần này cũng không ngoại lệ.
Ngữ khí nói chuyện của anh vẫn luôn như vậy, ổn định, điềm đạm, lộ ra một cỗ tự tin, giống như không gì là anh không thể làm được.
Cô không rõ hiện tại tâm tình của mình là như thế nào, ước chừng những người khác cũng giống cô đi, bởi vì lúc cô quay đầu quan sát, liền thấy tất cả mọi người đều bình tĩnh lại một cách thần kỳ.
Thu hồi tầm mắt, chậm rãi cúi đầu, Giang Gia Niên nâng tay đỡ sườn mặt, nhớ lại hồi ức bọn họ quen biết.
Cô càng muốn quên lại càng thanh tỉnh, cô tỉnh táo sẽ ở trong lòng nói cho chính mình không cần tưởng tượng này nọ, thích một người quá vất vả, đã thất bại trên thân một người, trong thời gian ngắn, thậm chí trong tương lai, cô cũng không dám lại có lần thứ hai.
***
Có câu nói là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.
Nếu nói máy bay trục trặc đã đủ làm cho người ta sợ hãi, thì càng làm cho người ta lo lắng chính là, theo máy bay hạ xuống từng chút, ánh sáng trên khoang máy bay càng tối sầm lại.
Vùng gần Los Angeles đang mưa, trên bầu trời mây đen dày đặc, ở độ cao này, toàn bộ máy bay đều bị mây đen vây kín, ánh đèn ở khoang máy bay đã tắt, hành khách chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được người bên cạnh.
Máy bay có thể bình an đáp xuống sân bay sao?
Yêu cầu của Giang Gia Niên đã hạ xuống thấp nhất, xóc nảy gì cô cũng đều không sợ, khủng phi chứng vào lúc này đã không có biểu hiện gì rõ ràng, cô đã sợ hãi đến cực điểm, sinh ra chết lặng, thậm chí còn tiệm cận bình tĩnh.
Nắm chặt tay vịn chỗ ngồi, cô nỗ lực duy trì hô hấp ổn định, máy bay thường thường sẽ xóc nảy một chút, bên ngoài cửa sổ cách đó không xa, cô có thể rõ ràng nhìn thấy tia sét hiện lên, Giang Gia Niên chậm rãi nhắm mắt lại, cái trán vừa mới bị đụng phải sưng đỏ lên, nhưng điểm phiền toái này căn bản không đáng để trong lòng, cô phỏng đoán so với những hành khách này, cơ trưởng lưng đeo trách nhiệm sinh mạng của hàng trăm người chỉ sợ càng không tốt.
Trên thực tế đích xác là như vậy.
Không khí trong khoang điều khiển càng ngưng trọng hơn so với khoang hành khách, tuy rằng ở đây không có tiếng khóc, không có tiếng ồn ào, cũng không có âm thanh cầu nguyện nhưng nơi này trên mặt mỗi người đều toát mồ hôi lạnh cùng biểu tình cứng đờ thể hiện có bao nhiêu khó khắn.
Bọn họ bốn người phụ trách sinh mệnh của mấy trăm người, những người này bao gồm chính bọn họ hôm nay có thể sống sót hay không đều chỉ dựa vào bốn người bọn họ.
Nói là bốn người, thật ra chỉ có hai người.
Tại thời khắc này phó phi công căn bản đã rơi vào trạng thái tê liệt, tuy là Trần Phong cùng Lâm Đống đã sớm biết hết tất cả nhưng cũng có chút không chống đỡ được.
Nói thật Trần Phong không dự đoán được mọi việc sẽ nghiêm trọng như vậy.
Trước mắt bọn họ phát hiện chính là động cơ máy bay trục trặc, đây chính là yếu tố uy hiếp đến an toàn hàng đầu, xử lý vấn đề này chính là hạng mục không thể thiếu khi huấn luyện mỗi phi công, cũng là vấn đề được huấn luyện nhiều nhất, thường xuyên nhất.
Mặc kệ là phó phi công trẻ tuổi hay là lão phi công tóc trắng xóa, đều cần phải dựa theo quy định nghiêm khắc mà tiến hành huấn luyện. Trần Phong biết với bốn người ở đây, phương pháp xử lý vấn đề bọn họ đều vô cùng quen thuộc, hơn nữa nhớ kỹ từng bước.
Nhưng vấn đề là, trước đó bọn họ xử lý vấn đề này tất cả đều là bắt chước người khác, chân chính gặp được vấn đề như vậy vẫn là lần đầu tiên. Cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Kinh Chước thao tác điều khiển máy bay, thông tin ở đài quan sát không ngừng truyền đến, hiển nhiên trừ mấy trăm người trên máy bay, mọi người trên mặt đất cũng đều chú ý đến máy bay này, có thể an toàn hạ cánh xuống sân bay Los Angeles hay không cũng tác động đến tâm của mọi người.
Kỹ thuật phi hành của Hạ Kinh Chước là không thể bắt bẻ, ở hãng bay An Bình anh là phi công mũi nhọn số một số hai.
Nhưng giờ này khắc này, trạng thái của anh hình như không tốt lắm.
Anh nhíu chặt mi, mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi chế phục màu trắng trên người, sắc mặt anh cũng không tốt, môi mím chặt lại, chỉ việc anh hết sức chăm chú nhưng đôi mắt anh lại giống như không có tiêu cự.
Anh đang nhớ cái gì? Anh đang nghĩ cái gì? Giờ phút này phân thần một giây thôi là có khả năng xảy ra tai nạn trên không, ở thời khắc như vậy anh rốt cuộc nghĩ đến ai?
Chuyện này chỉ có chính trong lòng anh rõ nhất.
Thật ra anh cũng không nghĩ gì.
Anh chỉ là nghĩ tới một người, một người chết vì tai nạn trên không, một người đã chết rất lâu.
Không ngừng hít sâu, Hạ Kinh Chước chậm rãi điều khiển côn, máy bay tiếp tục hạ xuống, xóc nảy kịch liệt cũng không chỉ ảnh hưởng tới hành khách, còn ảnh hưởng tới bọn họ. Trần Phong cùng Lâm Đống nhìn nhau một chút, giờ phút này Lâm Đống vô cùng hối hận chính mình lúc trước lựa chọn sai lầm, ông ta không nên biết rõ máy bay trục trặc lại không kiểm tra, bị ma xui quỷ khiến mà nghe theo Trần Phòng, muốn cho bọn họ chút giáo huấn.
Hiện tại thì tốt rồi, nếu máy bay bình an hạ cánh thì chính là vạn sự may mắn, nếu không thể, mấy người bọn họ liền chôn cùng.
Tưởng tượng đến những cảnh đó, Lâm Đống bay nhiều năm như vậy cũng bắt đầu có chút cầm lòng không đậu mà đôi tay phát run, trong lúc vô tình Hình Chu phát hiện, trong lòng bất an cơ hồ làm cậu ta hận không thể lập tức tự sát tạ tội.
Hôm nay chính cậu ta là người phụ trách kiểm tra động cơ.
Năm nay cậu ta 26 tuổi, tiến vào ngành hàng không cũng gần bốn năm, trở thành phó phi công cũng một thời gian rồi, phụ trách kiểm tra động cơ cũng không phải lần đầu tiên.
Ân Mạn dẫn đầu cùng bọn họ đi ra, đến trước cabin trấn an hành khách, cô ta ngồi xổm bên cạnh Giang Gia Niên, ôn nhu an ủi hành khách đang khóc thút thít: "Vị tiểu thư này, thỉnh ngài không cần lo lắng, máy bay đang hạ cánh, mong ngài tin tưởng năng lực của chúng tôi, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì."
Ân Mạn kiên nhẫn mà dịu dàng khuyên bảo, nhưng không thu được hiệu quả gì, nữ hành khách vẫn tiếp tục khóc sướt mướt, hơn nữa càng khóc âm thanh càng lớn, không ngừng ầm ĩ muốn xuống máy bay, tuy rằng Ân Mạn tiếp tục cường điệu rằng máy bay đang hạ cánh nhưng đối phương chính là không thể bình tĩnh.
Giang Gia Niên ngồi ở một bên, nhìn Ân Mạn sau khi bị cự tuyệt vô số lần vẫn có thể hòa ái thân thiện mà nói chuyện với đối phương, thật sự là vô cùng bội phục. Từ đáy mắt Ân Mạn không khó nhìn ra cô ấy cũng đang sợ hãi, nhưng lại có thể nhẫn nại kìm nén sợ hãi như vậy mà mỉm cười, ở một thời khắc nào đó, tiếp viên hàng không cũng giống như hộ sĩ, đều là thiên sứ.
Nhưng mà thiên sứ cũng có lúc lực bất tòng tâm.
Kể cả nhóm tiếp viên hàng không đã tận lực an ủi hành khách nhưng toàn bộ cabin vẫn một mảnh hỗn loạn như cũ.
Chính là trong thời khắc hỗn loạn này, khoang máy bay vang lên tiếng đinh nhắc nhở, thể hiện kế tiếp sẽ có người phát quảng bá.
Trong lòng Giang Gia Niên ẩn ẩn cảm thấy sẽ là ai, nhưng khi thanh âm của anh thực sự vang lên, cảm xúc trong lòng cô lại càng thêm phức tạp.
"Thưa quí vị, tôi là cơ trưởng của chuyến bay lần này, thỉnh mọi người ngồi tại chỗ chính mình, không cần hoảng sợ, chúng tôi đều đã được huấn luyện nghiêm khắc, trải qua nhiều lần các tình huống như hiện tại, hoàn toàn có năng lực đem các vị an toàn đến trên mặt đất, thỉnh các vị yên tâm."
Hôm nay Giang Gia Niên còn chưa đối mặt với Hạ Kinh Chước, chỉ là lúc cơ trưởng quảng bá nghe được âm thanh của anh.
Từ lúc cô gặp Hạ Kinh Chước tới nay, mỗi lần anh nói rất dài đều là quảng bá, lần này cũng không ngoại lệ.
Ngữ khí nói chuyện của anh vẫn luôn như vậy, ổn định, điềm đạm, lộ ra một cỗ tự tin, giống như không gì là anh không thể làm được.
Cô không rõ hiện tại tâm tình của mình là như thế nào, ước chừng những người khác cũng giống cô đi, bởi vì lúc cô quay đầu quan sát, liền thấy tất cả mọi người đều bình tĩnh lại một cách thần kỳ.
Thu hồi tầm mắt, chậm rãi cúi đầu, Giang Gia Niên nâng tay đỡ sườn mặt, nhớ lại hồi ức bọn họ quen biết.
Cô càng muốn quên lại càng thanh tỉnh, cô tỉnh táo sẽ ở trong lòng nói cho chính mình không cần tưởng tượng này nọ, thích một người quá vất vả, đã thất bại trên thân một người, trong thời gian ngắn, thậm chí trong tương lai, cô cũng không dám lại có lần thứ hai.
***
Có câu nói là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.
Nếu nói máy bay trục trặc đã đủ làm cho người ta sợ hãi, thì càng làm cho người ta lo lắng chính là, theo máy bay hạ xuống từng chút, ánh sáng trên khoang máy bay càng tối sầm lại.
Vùng gần Los Angeles đang mưa, trên bầu trời mây đen dày đặc, ở độ cao này, toàn bộ máy bay đều bị mây đen vây kín, ánh đèn ở khoang máy bay đã tắt, hành khách chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được người bên cạnh.
Máy bay có thể bình an đáp xuống sân bay sao?
Yêu cầu của Giang Gia Niên đã hạ xuống thấp nhất, xóc nảy gì cô cũng đều không sợ, khủng phi chứng vào lúc này đã không có biểu hiện gì rõ ràng, cô đã sợ hãi đến cực điểm, sinh ra chết lặng, thậm chí còn tiệm cận bình tĩnh.
Nắm chặt tay vịn chỗ ngồi, cô nỗ lực duy trì hô hấp ổn định, máy bay thường thường sẽ xóc nảy một chút, bên ngoài cửa sổ cách đó không xa, cô có thể rõ ràng nhìn thấy tia sét hiện lên, Giang Gia Niên chậm rãi nhắm mắt lại, cái trán vừa mới bị đụng phải sưng đỏ lên, nhưng điểm phiền toái này căn bản không đáng để trong lòng, cô phỏng đoán so với những hành khách này, cơ trưởng lưng đeo trách nhiệm sinh mạng của hàng trăm người chỉ sợ càng không tốt.
Trên thực tế đích xác là như vậy.
Không khí trong khoang điều khiển càng ngưng trọng hơn so với khoang hành khách, tuy rằng ở đây không có tiếng khóc, không có tiếng ồn ào, cũng không có âm thanh cầu nguyện nhưng nơi này trên mặt mỗi người đều toát mồ hôi lạnh cùng biểu tình cứng đờ thể hiện có bao nhiêu khó khắn.
Bọn họ bốn người phụ trách sinh mệnh của mấy trăm người, những người này bao gồm chính bọn họ hôm nay có thể sống sót hay không đều chỉ dựa vào bốn người bọn họ.
Nói là bốn người, thật ra chỉ có hai người.
Tại thời khắc này phó phi công căn bản đã rơi vào trạng thái tê liệt, tuy là Trần Phong cùng Lâm Đống đã sớm biết hết tất cả nhưng cũng có chút không chống đỡ được.
Nói thật Trần Phong không dự đoán được mọi việc sẽ nghiêm trọng như vậy.
Trước mắt bọn họ phát hiện chính là động cơ máy bay trục trặc, đây chính là yếu tố uy hiếp đến an toàn hàng đầu, xử lý vấn đề này chính là hạng mục không thể thiếu khi huấn luyện mỗi phi công, cũng là vấn đề được huấn luyện nhiều nhất, thường xuyên nhất.
Mặc kệ là phó phi công trẻ tuổi hay là lão phi công tóc trắng xóa, đều cần phải dựa theo quy định nghiêm khắc mà tiến hành huấn luyện. Trần Phong biết với bốn người ở đây, phương pháp xử lý vấn đề bọn họ đều vô cùng quen thuộc, hơn nữa nhớ kỹ từng bước.
Nhưng vấn đề là, trước đó bọn họ xử lý vấn đề này tất cả đều là bắt chước người khác, chân chính gặp được vấn đề như vậy vẫn là lần đầu tiên. Cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Kinh Chước thao tác điều khiển máy bay, thông tin ở đài quan sát không ngừng truyền đến, hiển nhiên trừ mấy trăm người trên máy bay, mọi người trên mặt đất cũng đều chú ý đến máy bay này, có thể an toàn hạ cánh xuống sân bay Los Angeles hay không cũng tác động đến tâm của mọi người.
Kỹ thuật phi hành của Hạ Kinh Chước là không thể bắt bẻ, ở hãng bay An Bình anh là phi công mũi nhọn số một số hai.
Nhưng giờ này khắc này, trạng thái của anh hình như không tốt lắm.
Anh nhíu chặt mi, mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi chế phục màu trắng trên người, sắc mặt anh cũng không tốt, môi mím chặt lại, chỉ việc anh hết sức chăm chú nhưng đôi mắt anh lại giống như không có tiêu cự.
Anh đang nhớ cái gì? Anh đang nghĩ cái gì? Giờ phút này phân thần một giây thôi là có khả năng xảy ra tai nạn trên không, ở thời khắc như vậy anh rốt cuộc nghĩ đến ai?
Chuyện này chỉ có chính trong lòng anh rõ nhất.
Thật ra anh cũng không nghĩ gì.
Anh chỉ là nghĩ tới một người, một người chết vì tai nạn trên không, một người đã chết rất lâu.
Không ngừng hít sâu, Hạ Kinh Chước chậm rãi điều khiển côn, máy bay tiếp tục hạ xuống, xóc nảy kịch liệt cũng không chỉ ảnh hưởng tới hành khách, còn ảnh hưởng tới bọn họ. Trần Phong cùng Lâm Đống nhìn nhau một chút, giờ phút này Lâm Đống vô cùng hối hận chính mình lúc trước lựa chọn sai lầm, ông ta không nên biết rõ máy bay trục trặc lại không kiểm tra, bị ma xui quỷ khiến mà nghe theo Trần Phòng, muốn cho bọn họ chút giáo huấn.
Hiện tại thì tốt rồi, nếu máy bay bình an hạ cánh thì chính là vạn sự may mắn, nếu không thể, mấy người bọn họ liền chôn cùng.
Tưởng tượng đến những cảnh đó, Lâm Đống bay nhiều năm như vậy cũng bắt đầu có chút cầm lòng không đậu mà đôi tay phát run, trong lúc vô tình Hình Chu phát hiện, trong lòng bất an cơ hồ làm cậu ta hận không thể lập tức tự sát tạ tội.
Hôm nay chính cậu ta là người phụ trách kiểm tra động cơ.
Năm nay cậu ta 26 tuổi, tiến vào ngành hàng không cũng gần bốn năm, trở thành phó phi công cũng một thời gian rồi, phụ trách kiểm tra động cơ cũng không phải lần đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.