Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu
Chương 26
Tổng Công Đại Nhân
26/08/2020
Nửa
đêm, phòng khách sạn vẫn sáng đèn, người phụ nữ ngồi ở bên bàn quay đầu
lại, thấy người đàn ông nửa dựa vào đầu giường đang đọc sách, anh tắm
xong, tóc nhu thuận mà rũ ở bên tai, kể cả thời gian đã khuya trên người vẫn mặc chế phục như cũ.
Giang Gia Niên cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian ở góc bên phải máy tính, đều đã muộn như vậy rồi, sao anh ta không gọi cô? Tay chân nhẹ nhàng đứng dậy, hy vọng không quấy rầy đến đối phương nhưng Hạ Kinh Chước so với cô còn cảnh giác hơn nhiều, cô vừa mới đứng lên anh liền nhìn lại, khép sách trong tay nhìn cô nói: "Bận xong rồi sao?"
Giang Gia Niên không được tự nhiên nói: "Không sai biệt lắm, sao anh không gọi tôi? Một khi tôi làm việc là sẽ dễ quên mất thời gian, miệng vết thương của anh còn chưa xử lý đi? Tôi tới giúp anh."
Cô nói liền đi tới mép giường, nửa cong lưng muốn vén ống tay áo sơ mi của anh lên, nhưng Hạ Kinh Chước lại né tránh tay cô.
Cô sửng sốt, khó hiểu mà nhìn về phía anh, Hạ Kinh Chước rũ mắt, lông mi dài mà cong vút hơi run run, chỉ nghe anh nhẹ giọng nói: "Tôi vừa xử lý qua rồi, không đáng ngại, thời gian đã khuya, nghỉ ngơi đi."
...
Không cần xử lý sao.
Giang Gia Niên cúi đầu nhìn kỹ cánh tay anh, dưới bóng mờ của áo sơ mi, hình như thật sự đã băng bó qua.
Như vậy chính là không cần cô đi.
Vậy nguyên nhân cô ở chỗ này hình như liền không còn, Giang Gia Niên có chút không biết theo ai.
Đứng tại chỗ một lúc, cô mới vuốt vuốt tóc, xấu hổ mà cười cười một chút, thu thập một chút đồ đạc của chính mình nói: "Vậy ngủ đi."
Nói xong, cô đến ngăn tủ tìm kiếm đồ vật gì đó, không bao lâu sau liền cầm theo thảm dự phòng, trải ở trên thảm ở mép giường.
Trải thảm xong, cô đứng lên đi gọi điện thoại, nhìn dáng vẻ như là tính toán gì đó, điện thoại còn chưa thông liền nghe được thanh âm u nhã lưỡng lự của Hạ Kinh Chước.
"Cô muốn ngủ trên mặt đất?"
Đây là gian phòng giường lớn, ngủ hai người vẫn rất rộng, nhưng trai đơn gái chiếc như vậy còn ngủ trên một cái giường, lần nay hai người đều tỉnh táo, không ai uống rượu, này rõ ràng là chuyện không có khả năng.
Cho nên Giang Gia Niên cảm thấy, cô muốn ngủ ở trên mặt đất không có bất kỳ vấn đề gì.
Cô quyết đoán mà quay đầu lại gật đầu, sau đó nghi hoặc nói: "Có vấn đề gì sao?"
Hạ Kinh Chước im lặng mà nhìn cô một hồi, anh không nói chuyện nhưng từ ánh mắt có thể thấy anh không hề tán thành việc này.
Giang Gia Niên cho rằng kể cả anh không tán thành cũng không có biện pháp cho nên tính tiếp tục gọi điện thoại, trong lúc đó Hạ Kinh Chước lại cầm lấy ly nước trên ngăn tủ, đổ từng chút một xuống cái thảm cô vừa trải xong, làm cho thảm ướt gần hết.
"Tôi không thành vấn đề, cô ngủ đi."
Làm xong tất cả những việc này, anh còn vô cùng bình tĩnh mà nói một câu như vậy, sau đó liền bỏ sách ra, nằm xuống, kéo chăn.
Giang Gia Niên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm anh, anh nhắm mắt lại, giống như là ngủ rồi, nhưng ai cũng biết căn bản là không có khả năng.
Trầm mặc một chút, Giang Gia Niên bước nhanh tới mép giường, kéo chăn ra, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt anh, anh vẫn nhắm hai mắt, giống như đã ngủ không hề có cảm giác, nhưng kẻ ngốc cũng biết, thời gian ngắn như vậy không thể ngủ được.
"Anh đây là có ý gì?"
Bởi vì khoảng cách quá gần, khi cô nói chuyện hô hấp đều phả lên trên mặt anh, đôi mắt anh giật giật, chậm rãi mở ra, đối diện gần với cặp con ngươi thâm thúy như bầu trời đêm kia như vậy, Giang Gia Niên theo bản năng bắt đầu lui về sau, nhưng rất nhanh đã bị người kéo lại, đêm nay cô đều bị anh kéo rất nhiều lần, giống như anh đã thành thói quen, đáng tiếc cô vẫn là không ngăn được khẩn trương.
Hai người dựa đến gần như vậy, hô hấp đều tràn ngập hơi thở của nhau, Giang Gia Niên bỗng nhiên nhớ tới chính mình còn chưa tắm rửa đáng răng, cảm nhận được hơi thở thơm mát của anh, thế nhưng lại cảm thấy hổ thẹn.
"Đầu tiên, tôi là đàn ông, không muốn nghe người khác nói tôi không có phong độ thân sĩ, để phụ nữ ngủ trên mặt đất. Tiếp theo..." Tầm mắt anh hạ xuống, hơi rũ mí mắt, ái muội như vậy, mang theo cảm giác cực hạn, "Tiếp theo, tôi không thích ngủ trên mặt đất, cho nên mong cô im lặng mà nằm ở đây, không cần gây rối, được chứ."
Không cần gây rối, được chứ.
Cái ngữ khí kia, ôn tồn nói không nên lời, thế nhưng không hề lạnh nhạt, Giang Gia Niên hoài nghi chính mình nghe lầm, giờ khắc này cô cảm thấy anh có khả năng muốn nói "Ngủ đi, ngoan"...
Ngoan cái quỷ.
Giang Gia Niên toàn thân cứng đờ mà nằm ở đó, tay anh liền đặt ở bên hông cô, theo thời gian trôi qua, anh vẫn không có ý định buông ra, Giang Gia Niên nằm ở đó, cảm thấy buổi sáng ngày mai tỉnh dậy xương cốt của chính mình đều phải phế đi.
Từ từ, cô bắt đầu thử di chuyển, muốn rút người ra từ phía dưới, mắt thấy tay anh sắp thoát khỏi eo cô, nhưng thực bi ai chính là, lúc cô sắp thành công anh liền mở mắt.
Khuôn mặt anh anh tuấn như vậy, đôi mắt mê người không thể nghi ngờ, những bị đôi mắt như vậy nhìn thực dễ dàng làm người không chỗ dung thân...
Giang Gia Niên liền có chút cảm giác không chỗ dung thân.
Nhưng mà nếu người quẫn bách tới cực điểm tựa hồ sẽ có chút bất cứ giá nào, cảm xúc không sợ bất kỳ cái gì.
Giang Gia Niên đặc biệt tiêu sái dứt khoát mà đứng lên, thoát ly "khống chế" của anh, vuốt vuốt tóc, cười nói với Hạ Kinh Chước đang nhìn chằm chằm cô tạo áp lực không tiếng động: "Ha ha, đừng nóng vội, tôi chỉ là...Đi đánh răng, rửa mặt một chút."
...Thật là mềm yếu muốn mệnh.
Thật chán ghét chính mình như vậy, giống như đột nhiên có nhược điểm bị đối phương nắm trong lòng bàn tay, căn bản chạy không thoát.
Rõ ràng lúc đối mặt với Lâm Hàn Dữ cũng chưa từng như vậy.
Giang Gia Niên nói xong liền nhăn mi lại, tự chán ghét chính mình xoay người vào toilet, không nghĩ tới, biểu tình cuối cùng kia của cô phảng phất giống như là đang chán ghét người khác, Hạ Kinh Chước nhìn thấy liền có điều suy nghĩ.
Anh thay đổi tư thế, đổi thành nằm ngửa, tay áp trên chăn, nhìn trần nhà suy nghĩ, anh rốt cuộc đang làm những gì.
Anh suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra nguyên nhân là gì, chỉ cảm thấy chính mình nổi điên, hoặc là giống như suốt 27 năm qua đột nhiên thông suốt, liền muốn thân cận cùng phụ nữ một chút.
Vậy vì sao đối phương không phải là người có hảo cảm với anh đây?
Vì cái gì nhất định phải là người phụ nữ đối với anh e sợ tránh còn không kịp.
Yêu? Chưa nói tới.
Thích? Đó là cái gì?
Chẳng lẽ là tình kết chim non đáng chết sao.
Giang Gia Niên cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian ở góc bên phải máy tính, đều đã muộn như vậy rồi, sao anh ta không gọi cô? Tay chân nhẹ nhàng đứng dậy, hy vọng không quấy rầy đến đối phương nhưng Hạ Kinh Chước so với cô còn cảnh giác hơn nhiều, cô vừa mới đứng lên anh liền nhìn lại, khép sách trong tay nhìn cô nói: "Bận xong rồi sao?"
Giang Gia Niên không được tự nhiên nói: "Không sai biệt lắm, sao anh không gọi tôi? Một khi tôi làm việc là sẽ dễ quên mất thời gian, miệng vết thương của anh còn chưa xử lý đi? Tôi tới giúp anh."
Cô nói liền đi tới mép giường, nửa cong lưng muốn vén ống tay áo sơ mi của anh lên, nhưng Hạ Kinh Chước lại né tránh tay cô.
Cô sửng sốt, khó hiểu mà nhìn về phía anh, Hạ Kinh Chước rũ mắt, lông mi dài mà cong vút hơi run run, chỉ nghe anh nhẹ giọng nói: "Tôi vừa xử lý qua rồi, không đáng ngại, thời gian đã khuya, nghỉ ngơi đi."
...
Không cần xử lý sao.
Giang Gia Niên cúi đầu nhìn kỹ cánh tay anh, dưới bóng mờ của áo sơ mi, hình như thật sự đã băng bó qua.
Như vậy chính là không cần cô đi.
Vậy nguyên nhân cô ở chỗ này hình như liền không còn, Giang Gia Niên có chút không biết theo ai.
Đứng tại chỗ một lúc, cô mới vuốt vuốt tóc, xấu hổ mà cười cười một chút, thu thập một chút đồ đạc của chính mình nói: "Vậy ngủ đi."
Nói xong, cô đến ngăn tủ tìm kiếm đồ vật gì đó, không bao lâu sau liền cầm theo thảm dự phòng, trải ở trên thảm ở mép giường.
Trải thảm xong, cô đứng lên đi gọi điện thoại, nhìn dáng vẻ như là tính toán gì đó, điện thoại còn chưa thông liền nghe được thanh âm u nhã lưỡng lự của Hạ Kinh Chước.
"Cô muốn ngủ trên mặt đất?"
Đây là gian phòng giường lớn, ngủ hai người vẫn rất rộng, nhưng trai đơn gái chiếc như vậy còn ngủ trên một cái giường, lần nay hai người đều tỉnh táo, không ai uống rượu, này rõ ràng là chuyện không có khả năng.
Cho nên Giang Gia Niên cảm thấy, cô muốn ngủ ở trên mặt đất không có bất kỳ vấn đề gì.
Cô quyết đoán mà quay đầu lại gật đầu, sau đó nghi hoặc nói: "Có vấn đề gì sao?"
Hạ Kinh Chước im lặng mà nhìn cô một hồi, anh không nói chuyện nhưng từ ánh mắt có thể thấy anh không hề tán thành việc này.
Giang Gia Niên cho rằng kể cả anh không tán thành cũng không có biện pháp cho nên tính tiếp tục gọi điện thoại, trong lúc đó Hạ Kinh Chước lại cầm lấy ly nước trên ngăn tủ, đổ từng chút một xuống cái thảm cô vừa trải xong, làm cho thảm ướt gần hết.
"Tôi không thành vấn đề, cô ngủ đi."
Làm xong tất cả những việc này, anh còn vô cùng bình tĩnh mà nói một câu như vậy, sau đó liền bỏ sách ra, nằm xuống, kéo chăn.
Giang Gia Niên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm anh, anh nhắm mắt lại, giống như là ngủ rồi, nhưng ai cũng biết căn bản là không có khả năng.
Trầm mặc một chút, Giang Gia Niên bước nhanh tới mép giường, kéo chăn ra, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt anh, anh vẫn nhắm hai mắt, giống như đã ngủ không hề có cảm giác, nhưng kẻ ngốc cũng biết, thời gian ngắn như vậy không thể ngủ được.
"Anh đây là có ý gì?"
Bởi vì khoảng cách quá gần, khi cô nói chuyện hô hấp đều phả lên trên mặt anh, đôi mắt anh giật giật, chậm rãi mở ra, đối diện gần với cặp con ngươi thâm thúy như bầu trời đêm kia như vậy, Giang Gia Niên theo bản năng bắt đầu lui về sau, nhưng rất nhanh đã bị người kéo lại, đêm nay cô đều bị anh kéo rất nhiều lần, giống như anh đã thành thói quen, đáng tiếc cô vẫn là không ngăn được khẩn trương.
Hai người dựa đến gần như vậy, hô hấp đều tràn ngập hơi thở của nhau, Giang Gia Niên bỗng nhiên nhớ tới chính mình còn chưa tắm rửa đáng răng, cảm nhận được hơi thở thơm mát của anh, thế nhưng lại cảm thấy hổ thẹn.
"Đầu tiên, tôi là đàn ông, không muốn nghe người khác nói tôi không có phong độ thân sĩ, để phụ nữ ngủ trên mặt đất. Tiếp theo..." Tầm mắt anh hạ xuống, hơi rũ mí mắt, ái muội như vậy, mang theo cảm giác cực hạn, "Tiếp theo, tôi không thích ngủ trên mặt đất, cho nên mong cô im lặng mà nằm ở đây, không cần gây rối, được chứ."
Không cần gây rối, được chứ.
Cái ngữ khí kia, ôn tồn nói không nên lời, thế nhưng không hề lạnh nhạt, Giang Gia Niên hoài nghi chính mình nghe lầm, giờ khắc này cô cảm thấy anh có khả năng muốn nói "Ngủ đi, ngoan"...
Ngoan cái quỷ.
Giang Gia Niên toàn thân cứng đờ mà nằm ở đó, tay anh liền đặt ở bên hông cô, theo thời gian trôi qua, anh vẫn không có ý định buông ra, Giang Gia Niên nằm ở đó, cảm thấy buổi sáng ngày mai tỉnh dậy xương cốt của chính mình đều phải phế đi.
Từ từ, cô bắt đầu thử di chuyển, muốn rút người ra từ phía dưới, mắt thấy tay anh sắp thoát khỏi eo cô, nhưng thực bi ai chính là, lúc cô sắp thành công anh liền mở mắt.
Khuôn mặt anh anh tuấn như vậy, đôi mắt mê người không thể nghi ngờ, những bị đôi mắt như vậy nhìn thực dễ dàng làm người không chỗ dung thân...
Giang Gia Niên liền có chút cảm giác không chỗ dung thân.
Nhưng mà nếu người quẫn bách tới cực điểm tựa hồ sẽ có chút bất cứ giá nào, cảm xúc không sợ bất kỳ cái gì.
Giang Gia Niên đặc biệt tiêu sái dứt khoát mà đứng lên, thoát ly "khống chế" của anh, vuốt vuốt tóc, cười nói với Hạ Kinh Chước đang nhìn chằm chằm cô tạo áp lực không tiếng động: "Ha ha, đừng nóng vội, tôi chỉ là...Đi đánh răng, rửa mặt một chút."
...Thật là mềm yếu muốn mệnh.
Thật chán ghét chính mình như vậy, giống như đột nhiên có nhược điểm bị đối phương nắm trong lòng bàn tay, căn bản chạy không thoát.
Rõ ràng lúc đối mặt với Lâm Hàn Dữ cũng chưa từng như vậy.
Giang Gia Niên nói xong liền nhăn mi lại, tự chán ghét chính mình xoay người vào toilet, không nghĩ tới, biểu tình cuối cùng kia của cô phảng phất giống như là đang chán ghét người khác, Hạ Kinh Chước nhìn thấy liền có điều suy nghĩ.
Anh thay đổi tư thế, đổi thành nằm ngửa, tay áp trên chăn, nhìn trần nhà suy nghĩ, anh rốt cuộc đang làm những gì.
Anh suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra nguyên nhân là gì, chỉ cảm thấy chính mình nổi điên, hoặc là giống như suốt 27 năm qua đột nhiên thông suốt, liền muốn thân cận cùng phụ nữ một chút.
Vậy vì sao đối phương không phải là người có hảo cảm với anh đây?
Vì cái gì nhất định phải là người phụ nữ đối với anh e sợ tránh còn không kịp.
Yêu? Chưa nói tới.
Thích? Đó là cái gì?
Chẳng lẽ là tình kết chim non đáng chết sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.