Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 30

Tổng Công Đại Nhân

28/08/2020

Trên thực tế, đúng là cô xem như hiểu đối phương, sau khi cô bắt đầu nhanh chóng ăn cái gì đó, Lâm Hàn Dữ thật sự không quấy rầy cô, chỉ là ở một bên im lặng, ngẫu nhiên sẽ đưa khăn giấy hoặc là ly nước cho cô.

Khi cô ăn xong, tiếp viên hàng không tiến đến thu dọn tất cả, anh ta mới đè thấp thanh âm mở miệng, mang theo ngữ khí chưa đầy hồi ức nói: "Anh nhớ rõ trước kia chúng ta cùng nhau đi công tác, lúc ngồi máy bay em sẽ luôn ngủ, liền dựa vào trên vai anh." Nhớ tới những cảnh đó, tâm tình anh ta liền không tồi, cầm lòng không đậu mà cong cong khóe miệng nói, "Hiện tại em cũng có thể như vậy, không cần suy nghĩ quá nhiều. Bả vai của anh vĩnh viễn đều giữ lại cho em, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể dựa vào."

Này xem như là ngầm thổ lộ, nếu đổi lại là trước kia, Giang Gia Niên đại khái sẽ không chút do dự mà dựa vào trên vai anh ta, đáng tiếc hiện tại trên lưng anh ta đeo một cái thân phận vị hôn phu, phản ứng cô dành cho anh ta trừ bỏ thờ ơ cũng chỉ có thờ ơ.

Cũng chỉ có thể là thờ ơ.

Cuối cùng uống một ngụm nước, gọi tiếp viên hàng không tới dọn ly nước, thu bàn ăn lại, Giang Gia Niên dựa trên lưng ghế rời xa người đàn ông bên cạnh, nghiêng đầu nhắm mắt lại, làm bộ ngủ rồi.

Lâm Hàn Dữ nhìn cô chăm chú, con ngươi đẹp đẽ tràn đầy mất mát, đôi tay anh ta cũng không biết để đâu, hồi lâu sau mới hồng con mắt mà quay mặt sang một bên.

Anh ta thật sự thật sự hy vọng tất cả trước đó đều chưa từng xảy ra, chẳng sợ bọn họ không thể ở bên nhau cũng không cần giống như bây giờ, khó có thể ở chung như vậy. Anh muốn cô trở về như lúc trước, mặc dù biết rất khó nhưng anh vẫn muốn cô trở về như trước đây.

Máy bay muốn phi hành mười mấy giờ.

Từ sáng đến tối.

Giang Gia Niên vẫn là Giang Gia Niên bị khủng phi chứng kia, khi máy bay gặp được dòng khí xóc nảy vẫn sẽ từ giả bộ ngủ bừng tỉnh lại, gắt gao nắm chặt tay vịn chỗ ngồi để ẩn nhẫn sợ hãi.

Lâm Hàn Dữ căn bản không có tâm tư đi ngủ, anh cơ hồ vẫn luôn nhìn cô, tự nhiên cũng xem biến đổi đột ngột của cô xem ở trong mắt.

"Gặp ác mộng sao?" Anh ta nhanh chóng nói một tiếng, theo bản năng bắt được tay cô, hy vọng cô không dùng tay vịn thương tổn chính mình. Tay anh ta khô ráo ấm áp cũng mang đến cho cô an ủi không nhỏ, cô chần chờ mà nhìn về phía người bên cạnh, đối diện với tầm mắt của anh ta, đáy mắt anh ta hiện lên ảnh ngược thân ảnh của cô, chuyên chú như vậy, phảng phất như trừ cô ra không chưa được ai khác, nếu đây là sự thật thì tốt rồi.

Nếu là sự thật thì thật tốt biết bao.



Đáng tiếc.

Đây là người sắp trở thành chồng của người khác, hành vi của cô như vậy đâu khác gì tiểu tam mà mọi người đòi đánh.

Giả vờ trấn định, Giang Gia Niên nỗ lực mà kéo tay ra khỏi tay Lâm Hàn Dữ, anh ta nhìn cô mặc dù vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn muốn rời xa chính mình, trái tim đều giống như bị nghiền nát, cơ hồ không cách nào hô hấp.

Anh ta làm ra một động tác mạnh mẽ nhất từ lúc bọn họ gặp lại nhau đến giờ, dùng sức đem cô kéo lại, đem cả người cô kéo vào trong ngực, cũng không nói lời nào, chỉ vùi đầu vào tóc cô, hít sâu một hơi.

Giang Gia Niên ngơ ngẩn, còn chưa làm rõ được tình huống này là như thế nào, cũng chưa kịp nói cự tuyệt, quanh thân cô tràn đầy hương vị quen thuộc của người đàn ông kia, mỗi lần buổi tối gặp ác mộng, khi tỉnh lại phảng phất như chỉ cần ngửi thấy hương vị này, cô liền có thể an tâm, giống như giờ phút này.

Cô không sợ hãi.

Không sợ hãi một chút nào.

Nếu có thể vẫn luôn được anh ta che chở như vậy, cô còn gì phải sợ đâu.

Đáng tiếc cô không có tư cách được che chở như vậy, người có tư cách kia là Hứa Hoan Nhan.

Sau khi phục hồi tinh thần lại, Giang Gia Niên kiên định mà đẩy anh ta ra, ngồi lại vị trí của chính mình, nghiêng đầu nhìn vị hành khách ngồi dựa vào cửa sổ bên kia, nhẹ giọng hỏi: "Xin chào tiên sinh, tôi muốn ngồi vị trí cạnh cửa sổ, xin hỏi ngài có thể đổi cho tôi được không?"

Người đàn ông ngẩn người, nhìn người bên cạnh Giang Gia Niên, phát hiện ánh mắt người đàn ông kia nhìn Giang Gia Niên có chút khắc chế lại kỳ quái, anh ta cho rằng cô không quen biết đối phương, bị đối phương xâm phạm nên mới muốn đổi vị trí, lập tức gật đầu đáp ứng.

Lâm Hàn Dữ trơ mắt nhìn người đàn ông kia đổi vị trí với Giang Gia Niên, cô rời xa chính mình, dựa vào bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hoàn toàn không bố thí cho chính mình nửa cái ánh mắt, đôi mắt anh ta vốn dĩ hồng hồng nay càng thêm nghiêm trọng, một người đàn ông trưởng thành như vậy, tựa hồ đều có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.

Mới vừa đổi sang vị trí của Giang Gia Niên, người đàn ông tràn đầy đề phòng mà liếc mắt nhìn Lâm Hàn Dữ một cái, đem anh ta coi như tội phạm, vẻ mặt chính nghĩa mà phòng bị anh ta, hai tròng mắt Lâm Hàn Dữ trần trụi liếc lại anh ta một cái, lạnh nhạt mà thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại khuyên chính mình bình tĩnh một chút.



Giang Thành.

Âm thanh ho khan không ngừng vang lên trong phòng, chung cư độc thân đơn giản mà sáng sủa, Hạ Kinh Chước mặt tái nhợt nằm ở trên giường, mặt vô biểu tình mà lật sách trong tay.

Dừng bay một tuần, bảy ngày nhận xử phạt này, anh vừa vặn bị cảm.

Có thể là bởi vì bị mắc mưa ở Los Angeles, trở về cũng không dự phòng mới có thể như vậy.

Thông thường loại thời điểm như thế này chính là thời cơ đột nhập tốt nhất đối với người ái mộ, Ân Mạn đương nhiên không muốn buông tha, nhưng cô ta là tiếp viên trưởng, thật sự không thể xin nghỉ, không thể tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội vuột mất.

Mà Hạ Kinh Chước thì sao?

Anh chờ mong nhất chính là dãy số tồn tại ở trên di động kia hiển thị trên màn hình di động.

Đúng vậy, anh luôn chờ mong một việc không có khả năng xảy ra.

Lại nhịn không được bắt đầu ho khan, trận mưa ở Los Angeles kia làm anh vốn có chút mệt mỏi thân thể liền phát bệnh, anh nằm trên giường, tiếng ho khan phát ra từ lồng ngực chấn động, hồi lâu sau anh mới ngừng ho, giọng nói vẫn ở trạng thái nóng lên như cũ, rõ ràng ly nước ở ngay mép giường lại không muốn duỗi tay đi lấy, tựa hồ chỉ có tra tấn chính mình như vậy mới có thể làm anh không nghĩ đến người phụ nữ kia.

Ngẫu nhiên nhiều như vậy, để một người phụ nữ đáng giận đi vào tầm mắt anh, anh vô số lần nói với chính mình kia chỉ là trùng hợp, nhưng nhìn sách trong tay, "Số mệnh" của Đông Dã,bên trong vừa vặn viết--

Toàn bộ sự trùng hợp trong sinh mệnh kỳ thật đều là mệnh trung chú định. Chính là số mệnh.

***

Editor: Hạ cơ trưởng trở lại rồi đây!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook