Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu
Chương 63
Tổng Công Đại Nhân
30/08/2020
Bên kia.
Thời gian dừng bay ba tháng của Hình Chu còn dư lại gần một nửa, trước mắt cậu ta vẫn cứ làm công tác mặt đất, nhưng anh ta vô cùng yêu việc được phi hành, cho nên mỗi ngày mặc kệ có việc gì, luôn phải chờ tới sau khi Hạ Kinh Chước cùng đồng nghiệp tan tầm mới đi, theo sau Hạ Kinh Chước hỏi một chút chuyện hôm nay nhìn thấy nghe thấy, giống như chính mình cũng phi hành.
Đương nhiên tiện thể theo chân, cậu ta cũng muốn nhân cơ hội nhìn Ân Mạn, từ sau khi làm công tác mặt đất, Hình Chu đã rất khó nhìn thấy Ân Mạn, tuy rằng tâm tư của cô ấy trước sau như một đều đặt trên người Hạ Kinh Chước, những bọn họ còn chưa kết hôn, cũng không ở bên nhau, không đại biểu cậu ta không có cơ hội. Nói không chừng ngày nào đó Ân Mạn từ bỏ Hạ Kinh Chước, đột nhiên cảm thấy cậu ta cũng không tệ lắm thì sao?
Tuy rằng cơ hội như vậy rất xa vời nhưng cậu ta vẫn muốn thử một lần, nếu không cứ từ bỏ như vậy, cậu ta thật không cam lòng.
Hôm nay Hạ Kinh Chước bay đi Bắc Mỹ đã trở lại, đến khi tan tầm Hình Chu còn chưa về, ở lại công ty chờ bọn họ.
Bởi vì chuyện cậu ta dừng bay, công ty tạm thời cấp cho Hạ Kinh Chước một phó phi công khác, cùng phi hành đường dài vẫn là đội bay kia của Lâm Đống, nhớ tới bộ dáng Trần Phong châm chọc mỉa mai cùng khinh thường chính mình mỗi khi gặp mặt, Hình Chu liền cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, nhưng cậu ta cũng không có biện pháp, tự tạo nghiệt không thể sống, ai bảo chính mình phạm vào sai lầm để người ta có cớ nói đây? Về sau phải cẩn thận chút, những ngày như vậy cậu ta chịu thật sự quá đủ rồi.
Đến khoảng 9h, nhân viên hai đội bay ngồi trên xe đưa đón trở về công ty, Hình Chu từ thật xa liền đã nhìn thấy, đang muốn đi qua lại phát hiện nước ấm cậu ta chuẩn bị cho Hạ Kinh Chước và Ân Mạn không mang theo, nháy mắt liền quay về lấy.
Mà Hạ Kinh Chước bên này căn bản không phát hiện Hình Chu từng xuất hiện ở đằng trước, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, đi đầu đội ngũ, bên người làm Lâm cơ trưởng, Trần Phong, còn có Ân Mạn.
Phó phi công anh tạm thời mang theo, nói thật còn không có ngộ tính bằng Hình Chu, lại không hợp tính cách với anh, nói tương đối nhiều, bị anh trách cứ hai lần, hai người trừ khi làm việc liền không hề nói chuyện.
Lúc này đối phương cố ý đi ở phía sau xa đội ngũ, không muốn đi cùng anh.
Kỹ sư máy móc của đôi bay Phùng Thần là người cuối cùng đi xuống, nhanh chóng đuổi theo, thẳng đến khi đến bên người Hạ Kinh Chước, mọi người nhìn anh ta có chút kỳ quái, sao lại hoang mang rối loạn như vậy?
Hạ Kinh Chước cũng nghi hoặc như vậy, Phùng Thần là kỹ sư máy móc của máy bay bọn họ, lần trước sự cố chuyến bay 591 kia anh ta cũng ở trên máy bay, hơn nữa còn phụ trách kiểm tra động cơ, nhưng anh ta không phải chịu trách nhiệm chủ yếu, cho nên còn được tiếp tục bay.
"Hạ cơ trưởng, tôi có chút việc muốn nói với một mình anh, anh đi với tôi một chút được chứ?" Phùng Thần thấp giọng nói, mang theo ánh mắt che dấu, đặc biệt muốn tránh Lâm Đống cùng Trần Phong, Trần Phong liếc mắt nhìn anh ta, tuy rằng không biết bọn họ muốn nói gì, nhưng hắn ta có tật giật mình, luôn cảm thấy có liên quan tới sự cố lần trước
"Được."
Hạ Kinh Chước không cự tuyệt Phùng Thần, cùng anh ta rời khỏi đội ngũ, Ân Mạn nhìn theo từ phía xa, muốn đi theo, cuối cùng lại từ bỏ.
Người ta nói chuyện, cô ta vẫn là không nên đi quấy rầy, nghe góc tường không phải là hành vi tốt, nếu bị Hạ Kinh Chước phát hiện sẽ chán ghét cô ta.
Cô ta tự mình hiểu lấy, biết không nên đi, những cũng không đại biểu những người khác cũng vậy.
Bởi vì chột dạ, Trần Phong đương nhiên muốn chú ý đối thoại của Phùng Thần cùng Hạ Kinh Chước một chút, cho nên khi những người khác bắt đầu lục tục rời đi, anh ta cho Lâm Đống một ánh mắt, liền lặng yên không tiếng động mà rời khỏi đội ngũ, đi về phía Hạ Kinh Chước và Phùng Thần rời đi.
Lâm Đống thu hút sự chú ý của người khác, để bọn họ quên chú ý Trần Phong, liền cứ như vậy cùng nhau về công ty thực hiện trình tự ly cơ.
Bên này, Phùng Thần cùng Hạ Kinh Chước cũng phải đi nộp tài liệu làm thủ tục ly cơ, cho nên không thể nói lâu lắm, cũng không đi quá xa.
Rẽ vào chỗ ngoặt, bọn họ liền dừng lại.
"Là chuyện gì?"
Đây là thanh âm của Hạ Kinh Chước, anh dò hỏi, ngữ khí bình đạm, cũng không quá hiếu kỳ.
Trần Phong tránh ở ven tường nghe lén, tim đập không tự giác nhanh hơn, hắn ta mơ hồ đoán được bọn họ muốn nói chuyện gì, những sau khi Phùng Thần thật sự nói ra, hắn ta vẫn là có chút khẩn trương.
"Hạ cơ trưởng, sự cố 591 lần trước, tôi cảm thấy có chút vấn đề."
Đây là thanh âm của Phùng Thần, cũng không phải ngữ khí suy đoán, là câu khẳng định, như vậy chính là nói, anh ta đã có chứng cư.
Trần Phong đứng ở ven tường nhíu chặt mày, lộ ra biểu tình âm ngoan.
***
Hình Chu đi lấy nước ấm, trên đường gặp được Ân Mạn, cậu ta nhiệt tình mà đưa nước qua, nhìn xung quanh một chút nói: "Ai, sao không thấy anh Kinh Chước?"
Ân Mạn quay đầu lại nhìn một chút nói: "Vừa rồi Phùng Thần kêu anh ấy đi rồi, hẳn là lát nữa mới quay lại."
Phùng Thần? Kia không phải là kỹ sư máy móc sao?
Hình Chu nghi hoặc mà gật đầu một chút, cầm nước ấm chuẩn bị cho Hạ Kinh Chước đi tìm, bên này Phùng Thần cùng Hạ Kinh Chước vẫn đang nói chuyện.
"Cái sự cố kia hình như cũng không phải trách nhiệm của Hình Chu." Phùng Thần hạ giọng nói, "Tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, ngày đó tôi cùng cậu ta kiểm tra động cơ, tuyệt đối không có vấn đề, sao có thể xảy ra chuyện chứ?"
Hạ Kinh Chước nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt có thể thấy được là không có người khác, nhưng tai vách mạch rừng, loại chuyện này không nên thảo luận ở chỗ này, cho nên anh nói: "Hôm nào tôi gọi điện thoại cho anh hẹn gặp mặt sau đi."
Phùng Thần gật đầu đồng ý.
Ven tường, Trần Phòng không nghe được gì những cũng biết việc này liên quan đến mình, lại không thể tìm tòi đến cùng, miễn bàn có bao nhiêu nóng nảy.
Thấy người sau tường phải đi, hắn ta nhanh chóng rời đi trước một bước, lúc rời đi liền vừa lúc gặp Hình Chu, hắn ta bỗng nhiên có một ý tưởng, đi lên ôm lấy cậu ta nói: "Cậu muốn đi tìm ai?"
Hình Chu có chút không muốn nói chuyện với hắn ta, nhưng hắn ta đã hỏi cũng chỉ có thể lạnh giọng trả lười: "Việc này không liên quan đến anh, tôi đi tìm Hạ cơ trưởng."
Nhìn nước ấm chuẩn bị trong tay Hình Chu, Trần Phòng trào phúng mà cười cười: "Cậu đứa nhỏ này thật đúng là đáng thương, còn vội vàng đi chuẩn bị nước ấm cho người ta, lại không biết người ta đối xử với cậu như thế nào."
Hình Chu trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm hắn ta: "Anh có ý gì?"
Trong khái niệm của Hình Chu, Trần Phong nhiều lắm cũng chỉ mắng cậu ta là trùng theo đuôi, thích nịnh nọt, cậu ta hoàn toàn không dự đoán được tiếp theo hắn ra sẽ nói ra một tin tức có tính nổ mạnh như vậy.
"Cậu nhanh chóng đi nhìn đi, anh Kinh Chước của cậu đang thì thầm với Phùng Thần kìa, trong lúc vô tình tôi giống như nghe được có liên quan đến chuyến bay 591, cậu đi nghe một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch đó?"
Hắn ta cố ý làm Hình Chu hiểu lầm, làm Hình Chu cảm thấy Hạ Kinh Chước cùng Phùng Thần có hiềm nghi, nói xong liền vội vàng rời đi, lo lắng bị Hạ Kinh Chước nhìn thấy, rốt cuộc Hạ Kinh Chước cũng không giống Hình Chu đơn thuần dễ lừa gạt như vậy, bị hắn ta nói một chút đã bị nắm mũi dắt đi.
Hình Chu cúi đâu nhìn bình giữ ấm chính mình chuẩn bị cho Hạ Kinh Chước, mỗi lần anh Kinh Chước bay xong cậu ta luôn đưa nước ấm đến, đây đã là thói quen của cậu ta. Kể cả cậu ta bị dừng bay, nhưng cậu ta vẫn luôn cảm thấy lúc trước Hạ Kinh Chước nguyện ý cùng cậu ta dừng bay làm kiểm tra là người tốt, cậu ta tuyệt đối không hy vọng phát hiện ra cái gì làm cậu ta phải thay đổi cách nhìn với Hạ Kinh Chước.
Cậu ta có chút mờ mịt, nắm chặt bình giữ ấm trong tay, không biết có nên đi lên hay không, nhưng cuối cùng, lòng hiếu kỳ chiến thắng yếu đuối, cậu ta vẫn là đi qua, tay chân nhẹ nhàng, cố ý che dấu hành động của chính mình.
Cách đó không xa, quả nhiên có thể nghe thấy tiếng bước chân, mơ hồ có thể phân biệt ra, đó là Phùng Thần đang nói chuyện với Hạ Kinh Chước.
"Tôi chờ điện thoại của anh, chúng ta gặp mặt bàn lại, chuyện này liên quan rất lớn, bị người khác biết cũng không an toàn."
Đây là Phùng Thần đang nói chuyện, ngữ điệu có chút khẩn trương, không biết vì sao.
Kế tiếp là Hạ Kinh Chước trả lời, liên hệ với luận điệu vừa rồi của Trần Phong, giờ phút này lại nghe Hạ Kinh Chước trả lời, ít nhiều có chút kỳ quái.
"Không cần đem chuyện này nói cho bất kỳ ai, hiện tại ai cũng không đáng tin cậy, anh biết chưa? Đặc biệt là Hình Chu, tính tình cậu ta một khi biết được liền thất bại trong gang tấc."
Không ai đáng tin cậy.
Không thể nói cho bất kỳ ai.
Đặc biệt là cậu ta.
Tim Hình Chu đập như sấm, không tự giác liền ẩn người, chỉ cách hai người kia một bức tường.
Khi đó Phùng Thần còn đang nói: "Tôi biết, chỉ cần có chút sơ hở thì nỗ lực của chúng ta liền uổng phí, tôi có chừng mực, anh yên tâm."
***
Editor: Bạn nhỏ Hình Chu này 26t mà nhận thức chắc không bằng đứa trẻ 6t, quá dễ bị lợi dụng rồi. Haizzz...
Thời gian dừng bay ba tháng của Hình Chu còn dư lại gần một nửa, trước mắt cậu ta vẫn cứ làm công tác mặt đất, nhưng anh ta vô cùng yêu việc được phi hành, cho nên mỗi ngày mặc kệ có việc gì, luôn phải chờ tới sau khi Hạ Kinh Chước cùng đồng nghiệp tan tầm mới đi, theo sau Hạ Kinh Chước hỏi một chút chuyện hôm nay nhìn thấy nghe thấy, giống như chính mình cũng phi hành.
Đương nhiên tiện thể theo chân, cậu ta cũng muốn nhân cơ hội nhìn Ân Mạn, từ sau khi làm công tác mặt đất, Hình Chu đã rất khó nhìn thấy Ân Mạn, tuy rằng tâm tư của cô ấy trước sau như một đều đặt trên người Hạ Kinh Chước, những bọn họ còn chưa kết hôn, cũng không ở bên nhau, không đại biểu cậu ta không có cơ hội. Nói không chừng ngày nào đó Ân Mạn từ bỏ Hạ Kinh Chước, đột nhiên cảm thấy cậu ta cũng không tệ lắm thì sao?
Tuy rằng cơ hội như vậy rất xa vời nhưng cậu ta vẫn muốn thử một lần, nếu không cứ từ bỏ như vậy, cậu ta thật không cam lòng.
Hôm nay Hạ Kinh Chước bay đi Bắc Mỹ đã trở lại, đến khi tan tầm Hình Chu còn chưa về, ở lại công ty chờ bọn họ.
Bởi vì chuyện cậu ta dừng bay, công ty tạm thời cấp cho Hạ Kinh Chước một phó phi công khác, cùng phi hành đường dài vẫn là đội bay kia của Lâm Đống, nhớ tới bộ dáng Trần Phong châm chọc mỉa mai cùng khinh thường chính mình mỗi khi gặp mặt, Hình Chu liền cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, nhưng cậu ta cũng không có biện pháp, tự tạo nghiệt không thể sống, ai bảo chính mình phạm vào sai lầm để người ta có cớ nói đây? Về sau phải cẩn thận chút, những ngày như vậy cậu ta chịu thật sự quá đủ rồi.
Đến khoảng 9h, nhân viên hai đội bay ngồi trên xe đưa đón trở về công ty, Hình Chu từ thật xa liền đã nhìn thấy, đang muốn đi qua lại phát hiện nước ấm cậu ta chuẩn bị cho Hạ Kinh Chước và Ân Mạn không mang theo, nháy mắt liền quay về lấy.
Mà Hạ Kinh Chước bên này căn bản không phát hiện Hình Chu từng xuất hiện ở đằng trước, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, đi đầu đội ngũ, bên người làm Lâm cơ trưởng, Trần Phong, còn có Ân Mạn.
Phó phi công anh tạm thời mang theo, nói thật còn không có ngộ tính bằng Hình Chu, lại không hợp tính cách với anh, nói tương đối nhiều, bị anh trách cứ hai lần, hai người trừ khi làm việc liền không hề nói chuyện.
Lúc này đối phương cố ý đi ở phía sau xa đội ngũ, không muốn đi cùng anh.
Kỹ sư máy móc của đôi bay Phùng Thần là người cuối cùng đi xuống, nhanh chóng đuổi theo, thẳng đến khi đến bên người Hạ Kinh Chước, mọi người nhìn anh ta có chút kỳ quái, sao lại hoang mang rối loạn như vậy?
Hạ Kinh Chước cũng nghi hoặc như vậy, Phùng Thần là kỹ sư máy móc của máy bay bọn họ, lần trước sự cố chuyến bay 591 kia anh ta cũng ở trên máy bay, hơn nữa còn phụ trách kiểm tra động cơ, nhưng anh ta không phải chịu trách nhiệm chủ yếu, cho nên còn được tiếp tục bay.
"Hạ cơ trưởng, tôi có chút việc muốn nói với một mình anh, anh đi với tôi một chút được chứ?" Phùng Thần thấp giọng nói, mang theo ánh mắt che dấu, đặc biệt muốn tránh Lâm Đống cùng Trần Phong, Trần Phong liếc mắt nhìn anh ta, tuy rằng không biết bọn họ muốn nói gì, nhưng hắn ta có tật giật mình, luôn cảm thấy có liên quan tới sự cố lần trước
"Được."
Hạ Kinh Chước không cự tuyệt Phùng Thần, cùng anh ta rời khỏi đội ngũ, Ân Mạn nhìn theo từ phía xa, muốn đi theo, cuối cùng lại từ bỏ.
Người ta nói chuyện, cô ta vẫn là không nên đi quấy rầy, nghe góc tường không phải là hành vi tốt, nếu bị Hạ Kinh Chước phát hiện sẽ chán ghét cô ta.
Cô ta tự mình hiểu lấy, biết không nên đi, những cũng không đại biểu những người khác cũng vậy.
Bởi vì chột dạ, Trần Phong đương nhiên muốn chú ý đối thoại của Phùng Thần cùng Hạ Kinh Chước một chút, cho nên khi những người khác bắt đầu lục tục rời đi, anh ta cho Lâm Đống một ánh mắt, liền lặng yên không tiếng động mà rời khỏi đội ngũ, đi về phía Hạ Kinh Chước và Phùng Thần rời đi.
Lâm Đống thu hút sự chú ý của người khác, để bọn họ quên chú ý Trần Phong, liền cứ như vậy cùng nhau về công ty thực hiện trình tự ly cơ.
Bên này, Phùng Thần cùng Hạ Kinh Chước cũng phải đi nộp tài liệu làm thủ tục ly cơ, cho nên không thể nói lâu lắm, cũng không đi quá xa.
Rẽ vào chỗ ngoặt, bọn họ liền dừng lại.
"Là chuyện gì?"
Đây là thanh âm của Hạ Kinh Chước, anh dò hỏi, ngữ khí bình đạm, cũng không quá hiếu kỳ.
Trần Phong tránh ở ven tường nghe lén, tim đập không tự giác nhanh hơn, hắn ta mơ hồ đoán được bọn họ muốn nói chuyện gì, những sau khi Phùng Thần thật sự nói ra, hắn ta vẫn là có chút khẩn trương.
"Hạ cơ trưởng, sự cố 591 lần trước, tôi cảm thấy có chút vấn đề."
Đây là thanh âm của Phùng Thần, cũng không phải ngữ khí suy đoán, là câu khẳng định, như vậy chính là nói, anh ta đã có chứng cư.
Trần Phong đứng ở ven tường nhíu chặt mày, lộ ra biểu tình âm ngoan.
***
Hình Chu đi lấy nước ấm, trên đường gặp được Ân Mạn, cậu ta nhiệt tình mà đưa nước qua, nhìn xung quanh một chút nói: "Ai, sao không thấy anh Kinh Chước?"
Ân Mạn quay đầu lại nhìn một chút nói: "Vừa rồi Phùng Thần kêu anh ấy đi rồi, hẳn là lát nữa mới quay lại."
Phùng Thần? Kia không phải là kỹ sư máy móc sao?
Hình Chu nghi hoặc mà gật đầu một chút, cầm nước ấm chuẩn bị cho Hạ Kinh Chước đi tìm, bên này Phùng Thần cùng Hạ Kinh Chước vẫn đang nói chuyện.
"Cái sự cố kia hình như cũng không phải trách nhiệm của Hình Chu." Phùng Thần hạ giọng nói, "Tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, ngày đó tôi cùng cậu ta kiểm tra động cơ, tuyệt đối không có vấn đề, sao có thể xảy ra chuyện chứ?"
Hạ Kinh Chước nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt có thể thấy được là không có người khác, nhưng tai vách mạch rừng, loại chuyện này không nên thảo luận ở chỗ này, cho nên anh nói: "Hôm nào tôi gọi điện thoại cho anh hẹn gặp mặt sau đi."
Phùng Thần gật đầu đồng ý.
Ven tường, Trần Phòng không nghe được gì những cũng biết việc này liên quan đến mình, lại không thể tìm tòi đến cùng, miễn bàn có bao nhiêu nóng nảy.
Thấy người sau tường phải đi, hắn ta nhanh chóng rời đi trước một bước, lúc rời đi liền vừa lúc gặp Hình Chu, hắn ta bỗng nhiên có một ý tưởng, đi lên ôm lấy cậu ta nói: "Cậu muốn đi tìm ai?"
Hình Chu có chút không muốn nói chuyện với hắn ta, nhưng hắn ta đã hỏi cũng chỉ có thể lạnh giọng trả lười: "Việc này không liên quan đến anh, tôi đi tìm Hạ cơ trưởng."
Nhìn nước ấm chuẩn bị trong tay Hình Chu, Trần Phòng trào phúng mà cười cười: "Cậu đứa nhỏ này thật đúng là đáng thương, còn vội vàng đi chuẩn bị nước ấm cho người ta, lại không biết người ta đối xử với cậu như thế nào."
Hình Chu trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm hắn ta: "Anh có ý gì?"
Trong khái niệm của Hình Chu, Trần Phong nhiều lắm cũng chỉ mắng cậu ta là trùng theo đuôi, thích nịnh nọt, cậu ta hoàn toàn không dự đoán được tiếp theo hắn ra sẽ nói ra một tin tức có tính nổ mạnh như vậy.
"Cậu nhanh chóng đi nhìn đi, anh Kinh Chước của cậu đang thì thầm với Phùng Thần kìa, trong lúc vô tình tôi giống như nghe được có liên quan đến chuyến bay 591, cậu đi nghe một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch đó?"
Hắn ta cố ý làm Hình Chu hiểu lầm, làm Hình Chu cảm thấy Hạ Kinh Chước cùng Phùng Thần có hiềm nghi, nói xong liền vội vàng rời đi, lo lắng bị Hạ Kinh Chước nhìn thấy, rốt cuộc Hạ Kinh Chước cũng không giống Hình Chu đơn thuần dễ lừa gạt như vậy, bị hắn ta nói một chút đã bị nắm mũi dắt đi.
Hình Chu cúi đâu nhìn bình giữ ấm chính mình chuẩn bị cho Hạ Kinh Chước, mỗi lần anh Kinh Chước bay xong cậu ta luôn đưa nước ấm đến, đây đã là thói quen của cậu ta. Kể cả cậu ta bị dừng bay, nhưng cậu ta vẫn luôn cảm thấy lúc trước Hạ Kinh Chước nguyện ý cùng cậu ta dừng bay làm kiểm tra là người tốt, cậu ta tuyệt đối không hy vọng phát hiện ra cái gì làm cậu ta phải thay đổi cách nhìn với Hạ Kinh Chước.
Cậu ta có chút mờ mịt, nắm chặt bình giữ ấm trong tay, không biết có nên đi lên hay không, nhưng cuối cùng, lòng hiếu kỳ chiến thắng yếu đuối, cậu ta vẫn là đi qua, tay chân nhẹ nhàng, cố ý che dấu hành động của chính mình.
Cách đó không xa, quả nhiên có thể nghe thấy tiếng bước chân, mơ hồ có thể phân biệt ra, đó là Phùng Thần đang nói chuyện với Hạ Kinh Chước.
"Tôi chờ điện thoại của anh, chúng ta gặp mặt bàn lại, chuyện này liên quan rất lớn, bị người khác biết cũng không an toàn."
Đây là Phùng Thần đang nói chuyện, ngữ điệu có chút khẩn trương, không biết vì sao.
Kế tiếp là Hạ Kinh Chước trả lời, liên hệ với luận điệu vừa rồi của Trần Phong, giờ phút này lại nghe Hạ Kinh Chước trả lời, ít nhiều có chút kỳ quái.
"Không cần đem chuyện này nói cho bất kỳ ai, hiện tại ai cũng không đáng tin cậy, anh biết chưa? Đặc biệt là Hình Chu, tính tình cậu ta một khi biết được liền thất bại trong gang tấc."
Không ai đáng tin cậy.
Không thể nói cho bất kỳ ai.
Đặc biệt là cậu ta.
Tim Hình Chu đập như sấm, không tự giác liền ẩn người, chỉ cách hai người kia một bức tường.
Khi đó Phùng Thần còn đang nói: "Tôi biết, chỉ cần có chút sơ hở thì nỗ lực của chúng ta liền uổng phí, tôi có chừng mực, anh yên tâm."
***
Editor: Bạn nhỏ Hình Chu này 26t mà nhận thức chắc không bằng đứa trẻ 6t, quá dễ bị lợi dụng rồi. Haizzz...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.