Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu
Chương 88
Tổng Công Đại Nhân
30/08/2020
Thấy
anh trầm mặc không nói, Giang Gia Niên duỗi tay cầm tay anh, từng ngón
tay khẽ vuốt lên ngón tay anh, thật kỳ diệu, động tác như vậy của cô làm tâm tình của anh giống như lập tức bình tĩnh thanh tỉnh hơn rất nhiều,
anh nhìn phía trước, ngay cả hô hấp cũng mang theo mùi rượu, không biết
khi nào ý thức lại mơ hồ, giây phút thanh tỉnh ngắn ngủi này, đáng quý.
"Em cũng là quá ngốc, lúc ấy ba anh khẩn cầu em đừng nói cho anh, em liền thật sự không nói cho anh. Khi đó em không nghĩ tới Lâm Hàn Dữ có thể đê tiện lợi dụng quan hệ của anh với em để kiếm lời cho công ty, liền khẳng định cũng sẽ để anh thấy tất cả, nếu đều làm mùng một, anh ta sao lại có thể không làm mười lăm đây? Việc này không phải phù hợp với bản chất thương nhân của anh ta sao."
Giang Gia Niên thu hồi tầm mắt nhìn Hạ Kinh Chước, chậm rãi nói, "Cho nên em từ chức, về sau em sẽ không đến Duyệt Đồ làm việc nữa, từ nay về sau anh ta là anh ta, em là em, em cùng anh ta không còn bất kỳ liên quan gì."
Dừng một chút, cường điệu, "Còn chuyện An Bình quyết định tiếp tục hợp tác với Duyệt Đồ, em thật sự không có tham dự vào, có thể là Lâm Hàn Dữ nói gì đó với ba anh, ba anh mới có thể lựa chọn như vậy. Em nghĩ, ông ấy là muốn cho công tác của em ổn định một chút, rốt cuộc thì em đã mang thai, còn cùng anh kết hôn, ông ấy muốn anh sống tốt, anh không tiếp thu sự trợ giúp của ông ấy, ông ấy cũng chỉ có thể tới giúp em."
Lời này nói xong, hiểu lầm xem như giải thích rõ ràng, không có vấn đề tin hay không tin tồn tại, cô thẳng thắn như vậy, thậm chí không tiếc từ chức, rời khỏi công ty chứng kiến cô trưởng thành kia để chứng mình chính mình, Hạ Kinh Chước không có lý do gì mà không tin cô.
Anh chậm rãi dựa sang một bên, đem đầu đặt ở trên vai có chút nhỏ bé yếu ớt của người phụ nữ, cô nhìn anh, anh lại nhìn qua kính chắn gió nhìn đám người bên ngoài, qua hồi lâu, đến khi cô cho rằng anh đều ngủ rồi, mới nghe thấy được anh phảng phất như vừa mới tìm về giọng nói.
"Đời này anh đều không thể làm chuyện động tay động chân với phi cơ, đem mấy trăm sinh mệnh đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm."
Anh ách giọng nói, hô hấp tràn ngập mùi rượu cũng không dễ ngửi, nhưng Giang Gia Niên cũng không ghét bỏ, một chút cũng không.
"Bởi vì....."
Anh chậm rãi gục đầu xuống, Giang Gia Niên cảm giác được bả vai ướt át, muốn an ủi anh, lại không biết nên nói cái gì.
"Bởi vì mẹ anh, người sinh ra anh, nuôi dưỡng anh, ngươi anh yêu nhất trên thế giới này, liền qua đời trong một tai nạn trên không."
Anh không dấu vết, khinh thanh tế ngữ mà ném ra một tin tức bùng nổ như vậy, ngay cả Giang Gia Niên cũng kinh ngạc không thôi, cô kinh ngạc liếc anh, Hạ Kinh Chước nhìn phía trước tự giễu nói: "Anh sao có thể động tay động chân với phi cơ? Người khác hiểu lầm anh cũng không sao, nhưng anh không nghĩ tới HÌnh Chu sẽ cùng người khác tới bôi nhọ anh." Anh ngồi dậy nhìn về phía Giang Gia Niên, ngữ khí khó chịu nói, "Cậu ta là người anh dùng thiệt tình đối đãi mang theo, anh hy vọng một ngày nào đó cậu ta có thể trở thành một phi công phụ trách chuyên nghiệp, anh dùng hết khả năng mà dạy tất cả kỹ xảo anh biết cho cậu ta, nhưng tới cuối cùng, người cùng người khác hoa dao nhỏ trên người anh cũng là cậu ta."
Giống như sợi dây căng quá đột nhiên bị chặt đứt ngay lập tức, Hạ Kinh Chước trầm mặc mà bị Giang Gia Niên kéo vào trong lòng ngực ôm gắt gao, giống như người mẹ ôm ấp đứa con của mình, Giang Gia Niên biết hình dung như vậy không đúng, nhưng cô nghĩ, hiện tại cô đại khái chính là loại trạng thái nhìn thấy đứa con chính mình ở bên ngoài bị người khác khi dễ, trong lòng có loại cảm giác bi phẫn đan xen.
Hình Chu.
Tên này cô nhớ kỹ.
Cô đương nhiên sẽ không tìm Hình Chu đánh cho cậu ta một trận, đó cũng không phải phong cách của cô, nhưng cô sẽ làm cậu ta tự mình đến xin lỗi Hạ Kinh Chước, còn có tha thứ cho đối phương hay không, đó là chuyện của anh.
Giang Gia Niên càng nghĩ càng tức giận, lực đạo ôm Hạ Kinh Chước càng thêm chặt, cô cắn môi dưới, giống như đang nhìn thấy kẻ thủ, thẳng đến khi người trong lòng ngực chậm rãi ngẩng đầu lên đối diện với cô, Giang Gia Niên nhìn anh chậm rãi nói: "Không có việc gì, tất cả đều sẽ tốt thôi."
Chính là một câu an ủi đơn giản như vậy, giống như là mở ra van áp điều tiết cảm xúc, Hạ Kinh Chước ánh mắt phức tạp mà nhìn cô hồi lâu, nghẹn ngào nói một câu: "Gia Niên....."
"Anh.....Anh không bao giờ là phi công nữa."
"Có khả năng đời này anh không thể lại được điều khiển phi cơ."
"Gia Niên, anh không bao giờ có thể bay."
"Không bao giờ có thể."
"Gia Niên....."
Buổi tối ngày đó Giang Gia Niên vô cùng khó chịu.
Thời điểm biết được tin tức Lâm Hàn Dữ cùng Hứa Hoan Nhan đính hôn cũng không khó chịu như vậy.
Cô lái xe về nhà, đem Hạ Kinh Chước sắp xếp xong, giúp anh cởi giày cùng chế phục chật vật trên người, nhìn chính anh an tĩnh mà đánh răng, mới kéo chăn lên cho anh, tắt đèn, sau đó liền nằm bên cạnh anh, không nhúc nhích mà nhìn anh.
Nhìn một lúc, cô lấy di động, hạ độ sáng màn hình, tìm được số của Ân Mạn, gửi cho đối phương một tin nhắn.
Lúc này Ân Mạn còn chưa ngủ, vẫn luôn không có tin tức của Hạ Kinh Chước làm cô ta không có cách nào an tâm đi ngủ, nửa đêm rốt cuộc chờ được tin nhắn của Giang Gia Niên, lại có thêm một vấn đề.
[Thỉnh cô cho tôi số di động của Hình Chu. Mặt khác, Kinh Chước đã về đến nhà, không cần lo lắng.]
Đối với người phụ nữ thích chồng của mình, thái độ của Giang Gia Niên xem như là vô cùng không tồi, Ân Mạn cũng không bắt bẻ cái gì, nhưng cô ta có chút lo lắng sau khi Giang Gia Niên có số điện thoại của Hình Chu sẽ làm ra chuyện hồ đồ gì hay không.
Cô ta không hiểu biết Giang Gia Niên, chỉ biết cô là nữ tổng giám đốc, lớn hơn Hạ Kinh Chước mấy tuổi, ngày thường đều sấm rền gió cuốn, là cấp trên rất lợi hại trong mắt nhân viên.
Giang Gia Niên như vậy, hẳn là sẽ không bởi vì kích động mà làm ra việc gì khác người.
Ân Mạn do dự hồi lâu, mới gửi số điện thoại của Hình Chu cho cô, lúc ấy cô ta nghĩ chính là, kể cả Giang Gia Niên thật sự muốn làm cái gì, Hình Chu cũng nên chịu, cậu ta làm ra chuyện sai lầm, theo lý nên nhận trừng phạt.
Giang Gia Niên một đêm không ngủ.
Nửa đêm trước, cô suy xét làm thế nào mới có thể giúp Hạ Kinh Chước tìm lại trong sạch, trừ bỏ chủ nhiệm Lý, cô cũng không tính là quen thuộc với người An Bình, đối với những chi tiết trong công tác của phi công chân chính cô cũng không quá hiểu biết.
Những việc cô có thể hỗ trợ thật sự không nhiều lắm.
Sau nửa đêm, cô suy nghĩ hai vợ chồng trong nhà đồng thời lâm vào trạng thái thất nghiệp, nên làm cái gì để phong phú sinh hoạt rảnh rỗi này đây.
Người luôn bận rộn đột nhiên rảnh rỗi, không miên man suy nghĩ mới là lạ.
Ngược lại cô còn tốt, mấu chốt là Hạ Kinh Chước bên này.
Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Hạ Kinh Chước tỉnh lại bên cạnh đã không có ai.
Đầu anh rất đau, còn có thể mơ hồ nhớ lại việc xảy ra hôm qua, anh dựa vào đầu giường im lặng một lúc, giương mắt nhìn phía bên người, tìm kiếm thân ảnh Giang Gia Niên, liền thấy ở ban công bên kia, anh tìm được cô rồi.
Cô đang thu quần áo, chế phục giặt sạch sẽ được cô ôm vào trong ngực, cô đi đến phòng để quần áo, cửa mở ra, bên này anh cũng có thể thấy cô đang làm gì.
Cô đem chế phục treo lên chỉnh tề, đặt ở bên trong tủ quần áo. Đem áo khoác thích hợp mặc mùa đông lấy ra, đem áo sơ mi dựa theo màu sắc cùng mùa sắp xếp theo thứ tự, vô cùng dụng tâm.
Tâm tình giống như đột nhiên tốt lên một chút.
Hạ Kinh Chước xốc chăn xuống giường, tối hôm qua cư nhiên anh còn nhớ đổi áo ngủ, cũng không tính là quá thất thố đi.
Nghĩ như vậy, người đã muốn chạy tới cửa phòng để quần áo, người đang thu thập không cần ngẩng đầu cũng biết ai tới, vừa làm vừa nói: "Chế phục tạm thời không mặc đến, em giúp anh để gọn gàng trước, hơn nữa thời tiết ngày càng lạnh, cũng sắp đến tết rồi, chúng ta coi như cùng nhau nghỉ ngơi, mặc quần áo, bồi em đi bệnh viện."
Nói xong lời này, Giang Gia Niên đứng lên, nhìn biểu tình ngơ ngác của người đàn ông đứng ở cửa, giơ tay quơ quơ trước mặt anh nói: "Đi làm kiểm tra thai sản, trước đó anh bận, em không quấy rầy anh, anh cũng sẽ không cho rằng mang thai sinh đứa nhỏ đơn giản như vậy chứ?"
Hạ Kinh Chước trực tiếp bắt được tay của cô khua loạn trước mặt anh, đặt bên môi hôn hôn, mặt già của Giang Gia Niên đỏ lên, khụ một tiếng nhẹ nhàng nói câu "Sáng sớm phát điên cái gì", sau đó liền lướt qua người anh nhanh chóng rời đi, nhưng đến lúc thật sự rời đi, lại dừng bước ngoái đầu hôn lên má anh một cái, lúc này mới nhanh chóng chạy ra ngoài.
Người phụ nữ này còn nói người khác cho rằng sinh đứa nhỏ đơn giản, cô còn không phải đã quên chính mình mang thai sao, luôn chạy tới chạy lui, may mà sàn nhà không trơn, nếu không té ngã thì làm sao bây giờ.
Hạ Kinh Chước giơ tay khẽ vuốt qua khuôn mặt, trong lòng đã biết Giang Gia Niên ước chừng đều nghe nói hết rồi, muốn giấu diếm cũng không cần thiết.
Anh xoay người đi ra ngoài, đi vào phòng khách liền thấy cô đi vào phòng bếp, anh trầm ngâm một lát, hỏi cái vấn đề bình thường nhất.
"Sáng nay ăn cái gì?"
Tất cả giống như đều rất tốt.
Bình tĩnh, an ổn, hương vị cuộc sống, làm ảnh hưởng của chuyện xấu cũng giảm bớt rất nhiều.
Nhưng mà đây là đối với vợ chồng son bọn họ mà nói, một người khác cũng biết chuyện này đã không có biện pháp bình tĩnh.
Sáng sớm Hạ Uyên liền đến An Bình, trực tiếp ngăn cản Trần Phong cùng Hình Chu muốn đi chấp phi, đen mặt lôi kéo hai người nói: "Trần Phong cùng Hình Chu đúng không? Hai người các cậu đi theo tôi, chúng ta đến gặp lão Lý tâm sự."
Trần Phong liếc mắt một cái liền đoán ra đây là ba Hạ Kinh Chước, hơi có chút hoảng loạn nói: "Vị tiên sinh này, chúng tôi còn phải đi làm việc, phi cơ một lát nữa liền cất cánh, ngài có việc không bằng chờ chúng tôi kết thúc công việc rồi nói sau."
Hình Chu cũng gật đầu nói: "Ngài có chuyện gì chờ chúng tôi tan tầm rồi nói sau được không? Nhưng mà ngài là ai? Tìm chúng tôi làm cái gì?"
"Em cũng là quá ngốc, lúc ấy ba anh khẩn cầu em đừng nói cho anh, em liền thật sự không nói cho anh. Khi đó em không nghĩ tới Lâm Hàn Dữ có thể đê tiện lợi dụng quan hệ của anh với em để kiếm lời cho công ty, liền khẳng định cũng sẽ để anh thấy tất cả, nếu đều làm mùng một, anh ta sao lại có thể không làm mười lăm đây? Việc này không phải phù hợp với bản chất thương nhân của anh ta sao."
Giang Gia Niên thu hồi tầm mắt nhìn Hạ Kinh Chước, chậm rãi nói, "Cho nên em từ chức, về sau em sẽ không đến Duyệt Đồ làm việc nữa, từ nay về sau anh ta là anh ta, em là em, em cùng anh ta không còn bất kỳ liên quan gì."
Dừng một chút, cường điệu, "Còn chuyện An Bình quyết định tiếp tục hợp tác với Duyệt Đồ, em thật sự không có tham dự vào, có thể là Lâm Hàn Dữ nói gì đó với ba anh, ba anh mới có thể lựa chọn như vậy. Em nghĩ, ông ấy là muốn cho công tác của em ổn định một chút, rốt cuộc thì em đã mang thai, còn cùng anh kết hôn, ông ấy muốn anh sống tốt, anh không tiếp thu sự trợ giúp của ông ấy, ông ấy cũng chỉ có thể tới giúp em."
Lời này nói xong, hiểu lầm xem như giải thích rõ ràng, không có vấn đề tin hay không tin tồn tại, cô thẳng thắn như vậy, thậm chí không tiếc từ chức, rời khỏi công ty chứng kiến cô trưởng thành kia để chứng mình chính mình, Hạ Kinh Chước không có lý do gì mà không tin cô.
Anh chậm rãi dựa sang một bên, đem đầu đặt ở trên vai có chút nhỏ bé yếu ớt của người phụ nữ, cô nhìn anh, anh lại nhìn qua kính chắn gió nhìn đám người bên ngoài, qua hồi lâu, đến khi cô cho rằng anh đều ngủ rồi, mới nghe thấy được anh phảng phất như vừa mới tìm về giọng nói.
"Đời này anh đều không thể làm chuyện động tay động chân với phi cơ, đem mấy trăm sinh mệnh đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm."
Anh ách giọng nói, hô hấp tràn ngập mùi rượu cũng không dễ ngửi, nhưng Giang Gia Niên cũng không ghét bỏ, một chút cũng không.
"Bởi vì....."
Anh chậm rãi gục đầu xuống, Giang Gia Niên cảm giác được bả vai ướt át, muốn an ủi anh, lại không biết nên nói cái gì.
"Bởi vì mẹ anh, người sinh ra anh, nuôi dưỡng anh, ngươi anh yêu nhất trên thế giới này, liền qua đời trong một tai nạn trên không."
Anh không dấu vết, khinh thanh tế ngữ mà ném ra một tin tức bùng nổ như vậy, ngay cả Giang Gia Niên cũng kinh ngạc không thôi, cô kinh ngạc liếc anh, Hạ Kinh Chước nhìn phía trước tự giễu nói: "Anh sao có thể động tay động chân với phi cơ? Người khác hiểu lầm anh cũng không sao, nhưng anh không nghĩ tới HÌnh Chu sẽ cùng người khác tới bôi nhọ anh." Anh ngồi dậy nhìn về phía Giang Gia Niên, ngữ khí khó chịu nói, "Cậu ta là người anh dùng thiệt tình đối đãi mang theo, anh hy vọng một ngày nào đó cậu ta có thể trở thành một phi công phụ trách chuyên nghiệp, anh dùng hết khả năng mà dạy tất cả kỹ xảo anh biết cho cậu ta, nhưng tới cuối cùng, người cùng người khác hoa dao nhỏ trên người anh cũng là cậu ta."
Giống như sợi dây căng quá đột nhiên bị chặt đứt ngay lập tức, Hạ Kinh Chước trầm mặc mà bị Giang Gia Niên kéo vào trong lòng ngực ôm gắt gao, giống như người mẹ ôm ấp đứa con của mình, Giang Gia Niên biết hình dung như vậy không đúng, nhưng cô nghĩ, hiện tại cô đại khái chính là loại trạng thái nhìn thấy đứa con chính mình ở bên ngoài bị người khác khi dễ, trong lòng có loại cảm giác bi phẫn đan xen.
Hình Chu.
Tên này cô nhớ kỹ.
Cô đương nhiên sẽ không tìm Hình Chu đánh cho cậu ta một trận, đó cũng không phải phong cách của cô, nhưng cô sẽ làm cậu ta tự mình đến xin lỗi Hạ Kinh Chước, còn có tha thứ cho đối phương hay không, đó là chuyện của anh.
Giang Gia Niên càng nghĩ càng tức giận, lực đạo ôm Hạ Kinh Chước càng thêm chặt, cô cắn môi dưới, giống như đang nhìn thấy kẻ thủ, thẳng đến khi người trong lòng ngực chậm rãi ngẩng đầu lên đối diện với cô, Giang Gia Niên nhìn anh chậm rãi nói: "Không có việc gì, tất cả đều sẽ tốt thôi."
Chính là một câu an ủi đơn giản như vậy, giống như là mở ra van áp điều tiết cảm xúc, Hạ Kinh Chước ánh mắt phức tạp mà nhìn cô hồi lâu, nghẹn ngào nói một câu: "Gia Niên....."
"Anh.....Anh không bao giờ là phi công nữa."
"Có khả năng đời này anh không thể lại được điều khiển phi cơ."
"Gia Niên, anh không bao giờ có thể bay."
"Không bao giờ có thể."
"Gia Niên....."
Buổi tối ngày đó Giang Gia Niên vô cùng khó chịu.
Thời điểm biết được tin tức Lâm Hàn Dữ cùng Hứa Hoan Nhan đính hôn cũng không khó chịu như vậy.
Cô lái xe về nhà, đem Hạ Kinh Chước sắp xếp xong, giúp anh cởi giày cùng chế phục chật vật trên người, nhìn chính anh an tĩnh mà đánh răng, mới kéo chăn lên cho anh, tắt đèn, sau đó liền nằm bên cạnh anh, không nhúc nhích mà nhìn anh.
Nhìn một lúc, cô lấy di động, hạ độ sáng màn hình, tìm được số của Ân Mạn, gửi cho đối phương một tin nhắn.
Lúc này Ân Mạn còn chưa ngủ, vẫn luôn không có tin tức của Hạ Kinh Chước làm cô ta không có cách nào an tâm đi ngủ, nửa đêm rốt cuộc chờ được tin nhắn của Giang Gia Niên, lại có thêm một vấn đề.
[Thỉnh cô cho tôi số di động của Hình Chu. Mặt khác, Kinh Chước đã về đến nhà, không cần lo lắng.]
Đối với người phụ nữ thích chồng của mình, thái độ của Giang Gia Niên xem như là vô cùng không tồi, Ân Mạn cũng không bắt bẻ cái gì, nhưng cô ta có chút lo lắng sau khi Giang Gia Niên có số điện thoại của Hình Chu sẽ làm ra chuyện hồ đồ gì hay không.
Cô ta không hiểu biết Giang Gia Niên, chỉ biết cô là nữ tổng giám đốc, lớn hơn Hạ Kinh Chước mấy tuổi, ngày thường đều sấm rền gió cuốn, là cấp trên rất lợi hại trong mắt nhân viên.
Giang Gia Niên như vậy, hẳn là sẽ không bởi vì kích động mà làm ra việc gì khác người.
Ân Mạn do dự hồi lâu, mới gửi số điện thoại của Hình Chu cho cô, lúc ấy cô ta nghĩ chính là, kể cả Giang Gia Niên thật sự muốn làm cái gì, Hình Chu cũng nên chịu, cậu ta làm ra chuyện sai lầm, theo lý nên nhận trừng phạt.
Giang Gia Niên một đêm không ngủ.
Nửa đêm trước, cô suy xét làm thế nào mới có thể giúp Hạ Kinh Chước tìm lại trong sạch, trừ bỏ chủ nhiệm Lý, cô cũng không tính là quen thuộc với người An Bình, đối với những chi tiết trong công tác của phi công chân chính cô cũng không quá hiểu biết.
Những việc cô có thể hỗ trợ thật sự không nhiều lắm.
Sau nửa đêm, cô suy nghĩ hai vợ chồng trong nhà đồng thời lâm vào trạng thái thất nghiệp, nên làm cái gì để phong phú sinh hoạt rảnh rỗi này đây.
Người luôn bận rộn đột nhiên rảnh rỗi, không miên man suy nghĩ mới là lạ.
Ngược lại cô còn tốt, mấu chốt là Hạ Kinh Chước bên này.
Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Hạ Kinh Chước tỉnh lại bên cạnh đã không có ai.
Đầu anh rất đau, còn có thể mơ hồ nhớ lại việc xảy ra hôm qua, anh dựa vào đầu giường im lặng một lúc, giương mắt nhìn phía bên người, tìm kiếm thân ảnh Giang Gia Niên, liền thấy ở ban công bên kia, anh tìm được cô rồi.
Cô đang thu quần áo, chế phục giặt sạch sẽ được cô ôm vào trong ngực, cô đi đến phòng để quần áo, cửa mở ra, bên này anh cũng có thể thấy cô đang làm gì.
Cô đem chế phục treo lên chỉnh tề, đặt ở bên trong tủ quần áo. Đem áo khoác thích hợp mặc mùa đông lấy ra, đem áo sơ mi dựa theo màu sắc cùng mùa sắp xếp theo thứ tự, vô cùng dụng tâm.
Tâm tình giống như đột nhiên tốt lên một chút.
Hạ Kinh Chước xốc chăn xuống giường, tối hôm qua cư nhiên anh còn nhớ đổi áo ngủ, cũng không tính là quá thất thố đi.
Nghĩ như vậy, người đã muốn chạy tới cửa phòng để quần áo, người đang thu thập không cần ngẩng đầu cũng biết ai tới, vừa làm vừa nói: "Chế phục tạm thời không mặc đến, em giúp anh để gọn gàng trước, hơn nữa thời tiết ngày càng lạnh, cũng sắp đến tết rồi, chúng ta coi như cùng nhau nghỉ ngơi, mặc quần áo, bồi em đi bệnh viện."
Nói xong lời này, Giang Gia Niên đứng lên, nhìn biểu tình ngơ ngác của người đàn ông đứng ở cửa, giơ tay quơ quơ trước mặt anh nói: "Đi làm kiểm tra thai sản, trước đó anh bận, em không quấy rầy anh, anh cũng sẽ không cho rằng mang thai sinh đứa nhỏ đơn giản như vậy chứ?"
Hạ Kinh Chước trực tiếp bắt được tay của cô khua loạn trước mặt anh, đặt bên môi hôn hôn, mặt già của Giang Gia Niên đỏ lên, khụ một tiếng nhẹ nhàng nói câu "Sáng sớm phát điên cái gì", sau đó liền lướt qua người anh nhanh chóng rời đi, nhưng đến lúc thật sự rời đi, lại dừng bước ngoái đầu hôn lên má anh một cái, lúc này mới nhanh chóng chạy ra ngoài.
Người phụ nữ này còn nói người khác cho rằng sinh đứa nhỏ đơn giản, cô còn không phải đã quên chính mình mang thai sao, luôn chạy tới chạy lui, may mà sàn nhà không trơn, nếu không té ngã thì làm sao bây giờ.
Hạ Kinh Chước giơ tay khẽ vuốt qua khuôn mặt, trong lòng đã biết Giang Gia Niên ước chừng đều nghe nói hết rồi, muốn giấu diếm cũng không cần thiết.
Anh xoay người đi ra ngoài, đi vào phòng khách liền thấy cô đi vào phòng bếp, anh trầm ngâm một lát, hỏi cái vấn đề bình thường nhất.
"Sáng nay ăn cái gì?"
Tất cả giống như đều rất tốt.
Bình tĩnh, an ổn, hương vị cuộc sống, làm ảnh hưởng của chuyện xấu cũng giảm bớt rất nhiều.
Nhưng mà đây là đối với vợ chồng son bọn họ mà nói, một người khác cũng biết chuyện này đã không có biện pháp bình tĩnh.
Sáng sớm Hạ Uyên liền đến An Bình, trực tiếp ngăn cản Trần Phong cùng Hình Chu muốn đi chấp phi, đen mặt lôi kéo hai người nói: "Trần Phong cùng Hình Chu đúng không? Hai người các cậu đi theo tôi, chúng ta đến gặp lão Lý tâm sự."
Trần Phong liếc mắt một cái liền đoán ra đây là ba Hạ Kinh Chước, hơi có chút hoảng loạn nói: "Vị tiên sinh này, chúng tôi còn phải đi làm việc, phi cơ một lát nữa liền cất cánh, ngài có việc không bằng chờ chúng tôi kết thúc công việc rồi nói sau."
Hình Chu cũng gật đầu nói: "Ngài có chuyện gì chờ chúng tôi tan tầm rồi nói sau được không? Nhưng mà ngài là ai? Tìm chúng tôi làm cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.