Chương 76
Phá Quân Tinh
10/05/2021
"Khê di ---" Nam Mộ Ngân nhìn Mộc Tử Khê từ trên bầu trời rớt xuống kìm lòng không được hô.
Cũng không quan tâm Bách Lý Thương Mặc có thể công kích nữa hay không, ngự kiếm bay lên, ở giữa không trung tiếp được người nào đó đang rơi xuống.
Ôm Mộc Tử Khê, nhìn khóe miệng nàng tràn đầy máu cùng sự chật vật rõ ràng không thuộc về nàng, nội tâm khó chịu như bị đao cắt, hai mắt tràn đầy hận ý khắc cốt, lạnh lùng nhìn Bách Lý Thương Mặc đã trở lại, giận dữ hét: "Bách Lý Thương Mặc, ngươi có thể tuyệt tình vậy sao? Nàng yêu ngươi như vậy, ngươi lại nhẫn tâm làm nàng bị thương? Vì Bách Lý Thần ngươi thật sự có thể vứt bỏ người yêu ngươi sao?!".
Nam Mộ Ngân không hy vọng Bách Lý Thương Mặc cùng Mộc Tử Khê tái hợp, vì thế nàng thậm chí có thể đem Mộc Tử Khê đẩy đi. Tuy rằng biết Khê di đang bị thương, cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần, nhưng khi chính mắt thấy nàng bị thương, tâm vẫn đau, đau đớn khôn cùng.
Bách Lý Thương Mặc ngay cả mày cũng không nhăn, chì nhìn Nam Mộ Ngân, ánh mắt rất sâu, giống như từ trong hành vi của Nam Mộ Ngân nhìn ra cái gì đó. Không biết cảm thụ được cái gì, dường như hơi phiền muộn.
"Có một số việc đã qua, nếu không thể trở lại như trước thì nên quý trọng hiện tại" ánh mắt Bách Lý Thương Mặc chuyển qua mặt Mộc Tử Khê, khuôn mặt này đã không còn bộ dáng tuổi trẻ khi đó nữa, càng lúc càng âm trầm, càng tuấn lãng, chỉ là ánh sáng ấm áp như trong trí nhớ đã không bao giờ còn tồn tại trong con người nàng nữa. Chống lại ánh mắt Mộc Tử Khê, bên trong lời nói của Bách Lý Thương Mặc có cảm xúc nói không nên lời, có hối hận, có đau đớn, có hận ý, còn có không tha, "Thương Mặc, nếu ta chưa từng làm con nhóc đó bị thương, ngươi còn có thể đối với ta như trước sao?" ôm ngực, Mộc Tử Khê cười thật thê lương, máu hồng theo răng nanh chảy ra, dường như còn có cái gì đó tan nát.
Thái độ Mộc Tử Khê không còn cường ngạnh như khi vừa mới bắt đầu nữa, mà là một loại khẩn cầu, khẩn cầu đáp án của Bách Lý Thương Mặc.
Bách Lý Thương Mặc kép nữa mí mắt, ngữ khí cũng không còn lạnh lẽo nữa, "Tử Khê, từ thời điểm ta biết ngươi còn sống, chúng ta vĩnh viễn không còn khả năng tái hợp".
Nếu Mộc Tử Khê chưa từng làm Thần Nhi bị thương, vậy thì mình cũng sẽ không hiểu được phần tình cảm kia đối với Thần Nhi.
Chỉ là tất cả đều đã xảy ra, ngươi nói với nàng thế nào đây?
Thương hay không thương Bách Lý Thần không phải trọng điểm, trọng điểm là Mộc Tử Khê ngay cả dũng khí gặp mặt nàng cũng không có, các nàng lại càng không thể.
Vốn là tình yêu bị thế tục chỉ trích, nếu mất đi dũng khí, như vậy làm sao có thể tiếp tục tiến tới?!
"Ha ha, ta, hiểu được" Mộc Tử Khê chậm rãi nhắm mắt lại, một khắc này, nàng thật sự hết hy vọng.
Thì ra người chân chính hại mình mất đi tình yêu lại là chính mình.
Là chính mình đã đánh mất tình yêu của mình.
Bách Lý Thương Mặc cho tới bây giờ chưa thấy qua Mộc Tử Khê suy sụp tinh thần, cho tới nay nàng đều như ánh mặt trời, rất to gan, không quan tâm đến ánh mắt của người khác, vì sao đến hiện tại nàng lại bắt đầu sợ đầu sợ đuôi? Mà mình, lại vì nàng mà trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt, đến cuối cùng vì quan hệ với Thần Nhi mới phát hiện thì ra tất cả đều do chính mình dựng nên, tự bao vây chính mình, cho nên rốt cuộc thấy không rõ thế giới.
Yêu thương Thần Nhi là vì nàng đánh vỡ tầng lớp được dựng lên kia, tiến vào tâm của mình.
Cho nên, Mộc Tử Khê, chúng ta yêu không đủ sâu.
Cô Cô đại nhân ngẩng đầu lên, nhìn những đám mây trên trời, xanh biếc như nước, sáng ngời, như tâm tình hiện tại.
Trong cảm xúc không biết tên, một giọt nước mắt lặng yên rơi xuống.
Nước mắt trong suốt rơi dưới ánh mặt trời, chia thành nhiều mảnh, đẹp như hoa sen sớm nở tối tàn.
Bách Lý Thần mím môi, đối với tình yêu của Cô Cô cùng Mộc Tử Khê, nàng cũng thật tiếc hận.
Có lẽ ứng với câu nói kia, gặp nhau sai thời điểm tức là một tiếng thở dài.
Bách Lý Thương Mặc nắm tay Bách Lý Thần, liền đi lướt qua Mộc Tử Khê.
Tóc dài đen như mực rất đẹp, nhưng càng quyết đoán.
Đây là Bách Lý Thương Mặc, một người có thể rất dịu dàng, cũng là một cô gái rất quyết đoán.
Bách Lý Thần quay đầu liếc mắt nhìn một cái, nơi đó có bóng dáng cô gái áo vàng kiên định, Mộc Tử Khê ở trong lòng nàng hẳn cũng rất điềm tĩnh?
Không biết vì sao Bách Lý Thần cảm thấy hình ảnh này thật duy mĩ.
Lúc trước mình cũng nằm ở trong lòng Cô Cô như thế phải không?
Nghĩ vậy, mặt mất tự nhiên đỏ hồng, rồi sau đó lặng lẽ nhìn Cô Cô đại nhân, "Cô cô, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi".
Cho dù con đường phía trước tiếp tục nguy hiểm, ta cũng không sợ.
"Ừm" tay nắm lấy Bách Lý Thần siết chặt, bởi vì nàng rốt cuộc không thể chịu được đả kích lần thứ hai.
Bách Lý Thần biết Cô Cô lựa chọn mình thì đã dùng rất nhiều dũng khí, bởi vì chênh lệch về địa vị, ngăn cách về thân phận, còn chênh lệch về tuổi tác, đây toàn bộ là những vấn đề gặp phải, chỉ là Cô cô vẫn chọn Bách Lý Thần.
Đây xem như là một canh bạc.
Cược Bách Lý Thần một lòng.
"Cô Cô, kỳ thật trên thế giới này chỉ có hai loại tình cảm có thể gọi là lãng mạn, một loại là giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, một loại khác là quên đi bản thân vì chuyện lớn. Ta thầm nghĩ mình cùng Cô Cô giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, cho nên, ta sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh Cô Cô, sẽ cùng Cô Cô xem hoa nở hoa tàn, xem mây tụ mây bay".
Cô Cô, ngươi cùng Mộc Tử Khê quên đi bản thân vì chuyện lớn, cho nên mời ngươi cùng ta giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn vĩnh viễn đi tiếp.
Ta không có lợi hại như Mộc Tử Khê, nhưng ta sẽ cố gắng, cố gắng đuổi theo bước chân Cô Cô.
Bách Lý Thương Mặc quay đầu nhìn Bách Lý Thần tươi cười, tâm liền ấm áp.
Có lẽ Thần Nhi không phải tốt nhất, nhưng cũng thích hợp nhất với mình.
Bách Lý Thần tuy rằng chấp nhặt, nhưng càng cố chấp, cho nên nàng cần có một viên định tâm hoàn.
Cũng vì điểm ấy, Bách Lý Thương Mặc mới dám dùng mình làm tiền đặt cược, tiến hành một ván bài liên quan đến hạnh phúc cả đời nàng.
"Thần Nhi, lần sau chúng ta lại đi kinh thành đi" Bách Lý Thương Mặc nhớ tới Bách Lý Thần viết bài từ, ở trong biển người, chỉ cần một cái liếc mắt liền hiểu được rốt cuộc không thoát ra được.
Hàm nghĩa trong việc này chỉ có hai nàng mới hiểu được.
"Được" mặt mày Bách Lý Thần hớn hở nhìn Cô Cô đại nhân, Cô Cô tuy rằng không nói thêm điều gì êm tai, nhưng ý tứ trong lời này các nàng đều biết, Cô Cô gián tiếp tỏ thái độ của nàng.
Bách Lý Thương Mặc là loại người sẽ không nói dễ nghe để dỗ dành người của mình, nhưng tuyệt đối chỉ dùng hành động thực tế để bày tỏ.
Không thể nói rõ loại nào tốt, loại nào không tốt, chỉ cần mình thích thì đó là tốt.
Bách Lý Thần cảm thấy mình lấy được một cái mỏ vàng to, người vĩ đại giống như Cô Cô lại được mình nhặt được, đời trước nàng rốt cuộc đã đốt bao nhiêu nhang đèn đây? Trong lòng âm thầm mừng thầm, không ngờ Cô Cô đại nhân chuyển hướng gió, trực tiếp từ hình tượng dịu dàng chuyển thành hình tượng phúc hắc.
"Thần Nhi, ta nhớ rõ lần trước ngươi nói với ta ngươi không biết người làm ngươi bị thương là ai nhỉ?".
Bách Lý Thương Mặc gạt một lọn tóc dính trên trán Bách Lý Thần ra, cười nói.
Bách Lý Thần tươi cười cứng lại trên mặt, nhìn Cô Cô đại nhân chỉ cảm thấy áp lực lớn không bình thường.
Cô Cô cười rộ lên nhìn đẹp lắm, nhưng vì sao ta lại cảm thấy thật là khủng khiếp?!
Quả nhiên, lừa ai cũng được, trăm ngàn lần không được lừa Cô Cô!
Bởi vì, đau quá!!!
Ôm lỗ tai đang bị xoắn, Bách Lý Thần đau nhe răng trợn mắt, mà Cô Cô đại nhân của chúng ta lại cười càng ngày càng dịu dàng.
Thì ra dịu dàng cùng phúc hắc chỉ cách nhau có một đường chỉ.
Cũng không quan tâm Bách Lý Thương Mặc có thể công kích nữa hay không, ngự kiếm bay lên, ở giữa không trung tiếp được người nào đó đang rơi xuống.
Ôm Mộc Tử Khê, nhìn khóe miệng nàng tràn đầy máu cùng sự chật vật rõ ràng không thuộc về nàng, nội tâm khó chịu như bị đao cắt, hai mắt tràn đầy hận ý khắc cốt, lạnh lùng nhìn Bách Lý Thương Mặc đã trở lại, giận dữ hét: "Bách Lý Thương Mặc, ngươi có thể tuyệt tình vậy sao? Nàng yêu ngươi như vậy, ngươi lại nhẫn tâm làm nàng bị thương? Vì Bách Lý Thần ngươi thật sự có thể vứt bỏ người yêu ngươi sao?!".
Nam Mộ Ngân không hy vọng Bách Lý Thương Mặc cùng Mộc Tử Khê tái hợp, vì thế nàng thậm chí có thể đem Mộc Tử Khê đẩy đi. Tuy rằng biết Khê di đang bị thương, cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần, nhưng khi chính mắt thấy nàng bị thương, tâm vẫn đau, đau đớn khôn cùng.
Bách Lý Thương Mặc ngay cả mày cũng không nhăn, chì nhìn Nam Mộ Ngân, ánh mắt rất sâu, giống như từ trong hành vi của Nam Mộ Ngân nhìn ra cái gì đó. Không biết cảm thụ được cái gì, dường như hơi phiền muộn.
"Có một số việc đã qua, nếu không thể trở lại như trước thì nên quý trọng hiện tại" ánh mắt Bách Lý Thương Mặc chuyển qua mặt Mộc Tử Khê, khuôn mặt này đã không còn bộ dáng tuổi trẻ khi đó nữa, càng lúc càng âm trầm, càng tuấn lãng, chỉ là ánh sáng ấm áp như trong trí nhớ đã không bao giờ còn tồn tại trong con người nàng nữa. Chống lại ánh mắt Mộc Tử Khê, bên trong lời nói của Bách Lý Thương Mặc có cảm xúc nói không nên lời, có hối hận, có đau đớn, có hận ý, còn có không tha, "Thương Mặc, nếu ta chưa từng làm con nhóc đó bị thương, ngươi còn có thể đối với ta như trước sao?" ôm ngực, Mộc Tử Khê cười thật thê lương, máu hồng theo răng nanh chảy ra, dường như còn có cái gì đó tan nát.
Thái độ Mộc Tử Khê không còn cường ngạnh như khi vừa mới bắt đầu nữa, mà là một loại khẩn cầu, khẩn cầu đáp án của Bách Lý Thương Mặc.
Bách Lý Thương Mặc kép nữa mí mắt, ngữ khí cũng không còn lạnh lẽo nữa, "Tử Khê, từ thời điểm ta biết ngươi còn sống, chúng ta vĩnh viễn không còn khả năng tái hợp".
Nếu Mộc Tử Khê chưa từng làm Thần Nhi bị thương, vậy thì mình cũng sẽ không hiểu được phần tình cảm kia đối với Thần Nhi.
Chỉ là tất cả đều đã xảy ra, ngươi nói với nàng thế nào đây?
Thương hay không thương Bách Lý Thần không phải trọng điểm, trọng điểm là Mộc Tử Khê ngay cả dũng khí gặp mặt nàng cũng không có, các nàng lại càng không thể.
Vốn là tình yêu bị thế tục chỉ trích, nếu mất đi dũng khí, như vậy làm sao có thể tiếp tục tiến tới?!
"Ha ha, ta, hiểu được" Mộc Tử Khê chậm rãi nhắm mắt lại, một khắc này, nàng thật sự hết hy vọng.
Thì ra người chân chính hại mình mất đi tình yêu lại là chính mình.
Là chính mình đã đánh mất tình yêu của mình.
Bách Lý Thương Mặc cho tới bây giờ chưa thấy qua Mộc Tử Khê suy sụp tinh thần, cho tới nay nàng đều như ánh mặt trời, rất to gan, không quan tâm đến ánh mắt của người khác, vì sao đến hiện tại nàng lại bắt đầu sợ đầu sợ đuôi? Mà mình, lại vì nàng mà trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt, đến cuối cùng vì quan hệ với Thần Nhi mới phát hiện thì ra tất cả đều do chính mình dựng nên, tự bao vây chính mình, cho nên rốt cuộc thấy không rõ thế giới.
Yêu thương Thần Nhi là vì nàng đánh vỡ tầng lớp được dựng lên kia, tiến vào tâm của mình.
Cho nên, Mộc Tử Khê, chúng ta yêu không đủ sâu.
Cô Cô đại nhân ngẩng đầu lên, nhìn những đám mây trên trời, xanh biếc như nước, sáng ngời, như tâm tình hiện tại.
Trong cảm xúc không biết tên, một giọt nước mắt lặng yên rơi xuống.
Nước mắt trong suốt rơi dưới ánh mặt trời, chia thành nhiều mảnh, đẹp như hoa sen sớm nở tối tàn.
Bách Lý Thần mím môi, đối với tình yêu của Cô Cô cùng Mộc Tử Khê, nàng cũng thật tiếc hận.
Có lẽ ứng với câu nói kia, gặp nhau sai thời điểm tức là một tiếng thở dài.
Bách Lý Thương Mặc nắm tay Bách Lý Thần, liền đi lướt qua Mộc Tử Khê.
Tóc dài đen như mực rất đẹp, nhưng càng quyết đoán.
Đây là Bách Lý Thương Mặc, một người có thể rất dịu dàng, cũng là một cô gái rất quyết đoán.
Bách Lý Thần quay đầu liếc mắt nhìn một cái, nơi đó có bóng dáng cô gái áo vàng kiên định, Mộc Tử Khê ở trong lòng nàng hẳn cũng rất điềm tĩnh?
Không biết vì sao Bách Lý Thần cảm thấy hình ảnh này thật duy mĩ.
Lúc trước mình cũng nằm ở trong lòng Cô Cô như thế phải không?
Nghĩ vậy, mặt mất tự nhiên đỏ hồng, rồi sau đó lặng lẽ nhìn Cô Cô đại nhân, "Cô cô, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi".
Cho dù con đường phía trước tiếp tục nguy hiểm, ta cũng không sợ.
"Ừm" tay nắm lấy Bách Lý Thần siết chặt, bởi vì nàng rốt cuộc không thể chịu được đả kích lần thứ hai.
Bách Lý Thần biết Cô Cô lựa chọn mình thì đã dùng rất nhiều dũng khí, bởi vì chênh lệch về địa vị, ngăn cách về thân phận, còn chênh lệch về tuổi tác, đây toàn bộ là những vấn đề gặp phải, chỉ là Cô cô vẫn chọn Bách Lý Thần.
Đây xem như là một canh bạc.
Cược Bách Lý Thần một lòng.
"Cô Cô, kỳ thật trên thế giới này chỉ có hai loại tình cảm có thể gọi là lãng mạn, một loại là giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, một loại khác là quên đi bản thân vì chuyện lớn. Ta thầm nghĩ mình cùng Cô Cô giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, cho nên, ta sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh Cô Cô, sẽ cùng Cô Cô xem hoa nở hoa tàn, xem mây tụ mây bay".
Cô Cô, ngươi cùng Mộc Tử Khê quên đi bản thân vì chuyện lớn, cho nên mời ngươi cùng ta giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn vĩnh viễn đi tiếp.
Ta không có lợi hại như Mộc Tử Khê, nhưng ta sẽ cố gắng, cố gắng đuổi theo bước chân Cô Cô.
Bách Lý Thương Mặc quay đầu nhìn Bách Lý Thần tươi cười, tâm liền ấm áp.
Có lẽ Thần Nhi không phải tốt nhất, nhưng cũng thích hợp nhất với mình.
Bách Lý Thần tuy rằng chấp nhặt, nhưng càng cố chấp, cho nên nàng cần có một viên định tâm hoàn.
Cũng vì điểm ấy, Bách Lý Thương Mặc mới dám dùng mình làm tiền đặt cược, tiến hành một ván bài liên quan đến hạnh phúc cả đời nàng.
"Thần Nhi, lần sau chúng ta lại đi kinh thành đi" Bách Lý Thương Mặc nhớ tới Bách Lý Thần viết bài từ, ở trong biển người, chỉ cần một cái liếc mắt liền hiểu được rốt cuộc không thoát ra được.
Hàm nghĩa trong việc này chỉ có hai nàng mới hiểu được.
"Được" mặt mày Bách Lý Thần hớn hở nhìn Cô Cô đại nhân, Cô Cô tuy rằng không nói thêm điều gì êm tai, nhưng ý tứ trong lời này các nàng đều biết, Cô Cô gián tiếp tỏ thái độ của nàng.
Bách Lý Thương Mặc là loại người sẽ không nói dễ nghe để dỗ dành người của mình, nhưng tuyệt đối chỉ dùng hành động thực tế để bày tỏ.
Không thể nói rõ loại nào tốt, loại nào không tốt, chỉ cần mình thích thì đó là tốt.
Bách Lý Thần cảm thấy mình lấy được một cái mỏ vàng to, người vĩ đại giống như Cô Cô lại được mình nhặt được, đời trước nàng rốt cuộc đã đốt bao nhiêu nhang đèn đây? Trong lòng âm thầm mừng thầm, không ngờ Cô Cô đại nhân chuyển hướng gió, trực tiếp từ hình tượng dịu dàng chuyển thành hình tượng phúc hắc.
"Thần Nhi, ta nhớ rõ lần trước ngươi nói với ta ngươi không biết người làm ngươi bị thương là ai nhỉ?".
Bách Lý Thương Mặc gạt một lọn tóc dính trên trán Bách Lý Thần ra, cười nói.
Bách Lý Thần tươi cười cứng lại trên mặt, nhìn Cô Cô đại nhân chỉ cảm thấy áp lực lớn không bình thường.
Cô Cô cười rộ lên nhìn đẹp lắm, nhưng vì sao ta lại cảm thấy thật là khủng khiếp?!
Quả nhiên, lừa ai cũng được, trăm ngàn lần không được lừa Cô Cô!
Bởi vì, đau quá!!!
Ôm lỗ tai đang bị xoắn, Bách Lý Thần đau nhe răng trợn mắt, mà Cô Cô đại nhân của chúng ta lại cười càng ngày càng dịu dàng.
Thì ra dịu dàng cùng phúc hắc chỉ cách nhau có một đường chỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.