Chương 78
Phá Quân Tinh
10/05/2021
Tần Liễu nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cự Mãng màu đen này, chỉ sợ nó đột nhiên tập kích hai người.
Nói đến đây, Tần Liễu tuy rằng là đại tiểu thư của Thiên Đạo Tông, nhưng loại trường hợp này nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua, Tư Chân Giới linh khí thiếu khuyết, kì trân dị thú thật sự gặp không nhiều, ngẫu nhiên nhìn thấy một con yêu thú thì cũng nhanh chóng bị người tu chân chém giết để lấy nội đan, cho nên nói giống loại yêu thú nhỏ bé này cơ hồ là bị diệt sạch.
Tiểu Ngư Tuyết ôm thật chặt thắt lưng Tần Liễu, nghiêng đầu mắt không nháy nhìn Cự Mãng, trên mặt có e ngại, cũng có hưng phấn không chịu được.
Thần khí, thần khí, Ngư Tuyết tuy là thần khí kiếm linh, nhưng kỳ thật nàng chính là một cây kiếm, kiếm tốt nhưng chủ nhân không tốt thì cũng là không tốt, nàng chỉ có thể tăng thêm tác dụng, không có khả năng nghịch thiên có thể trực tiếp chém Cự Mãng này. Chủ nhân trước kia của nàng là tiên, có thêm Ngư Tuyết thì như cá gặp nước, tồn tại ở tiên giới cũng không thể bỏ qua, đáng tiếc cuối cùng vẫn rơi xuống, bởi vì thực lực không tới trình độ Đỉnh Thiên, lại bởi vì nguyên nhân Ngư Tuyết hoài bích có tội*, cuối cùng bị chúng tiên nhân ám sát. Sau đó vấn đề ai sở hữu Ngư Tuyết thiếu chút nữa lại có thêm một trận gió tanh mưa máu, cuối cùng chỉ có thể đem nàng phong ấn trong hang động.
(Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội - nguyên chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,...cũng có thể mang đến tai hoạ.)
"Liễu, ta thấy chúng ta vẫn nên lặng lẽ đi qua ---" Ngư Tuyết nghĩ tới nghĩ lui, chiến lực bên mình thật sự không xong, mà đối phương có vẻ rất mạnh, cho dù mình là thần khí cũng ăn không tiêu, hưng phấn lúc mới bắt đầu giờ đã bị lý trí thay thế, Ngư Tuyết nhẹ giọng nói.
"Ta cũng cảm thấy như vậy" Tần đại tiểu thư cũng không cho rằng thân thể nhỏ bé của mình có thể đánh lại nó, chính cha nàng đến đây, nói không chừng cũng đánh không lại, càng không nói tới thực lực Ly Hợp sơ kỳ của nàng.
Hai người nắm tay nhau, lấy tư thế cực kỳ thong thả đi về phía bên phải.
Đáng tiếc, tuy rằng Tần Liễu cùng Ngư Tuyết không muốn 'Gây chuyện thị phi', nhưng Cự Mãng người ta không nghĩ như vậy.
Nó ở trong này ngủ say bao lâu chính nó cũng không biết, nó vốn sinh hoạt trong đầm lầy, đáng tiếc khi ra ngoài rèn luyện gặp phải Long tộc, tuy rằng rồng cùng rắn cũng tính là 'họ hàng', nhưng giá trị con người và địa vị kém xa lắc, tựa như chim trĩ cùng phượng hoàng, đó là so sánh cũng không so sánh được.
Lúc ấy tuổi tác nó còn nhỏ, tính tình sốc nổi, đối với Long tộc cũng không có sự kính sợ, nói năng lỗ mãng, cuối cùng bị người Long tộc hàng phục, bắt nó nhốt trong động núi lửa này, một lần nhốt đến hiện tại.
Tập tính của Cự Mãng thích râm mát, mà nhiệt độ của động núi lửa này có thể hóa khai bạch cốt*, do Cự Mãng có năng lực thích ứng mạnh mẽ, sống qua được giai đoạn khó nhất này, cuối cùng ở trong này tu luyện được một thân thực lực.
(Hóa khai bạch cốt: hóa thành đống xương trắng)
Cho nên đối với sinh vật có diện mạo con người này, nghĩ xem nó có bao nhiêu hận.
Nếu như ngươi bị người khác nhốt mấy ngàn năm, không chừng ngươi cũng sẽ hận như vậy.
Con ngươi quỷ dị di động theo chuyển động của hai người, lạnh lùng giống nhau đang cười nhạo hai người không biết lượng sức.
Lúc này Tần Liễu nhìn quái vật lớn trước mặt mới phát hiện mình nhỏ bé, tu vi căn bản không đủ, ở trước mặt nó linh lực của mình đều bị ức chế, lại càng không muốn nói.
Cự Mãng kia dường như lười tiếp tục dây dưa cùng hai người, thân mình giống như tên rời cung hướng các nàng đánh tới.
Thân thể cao lớn không phải trở ngại, mà là một loại ưu thế, thân mình linh hoạt hướng thẳng tắp tới Tần Liễu cùng Ngư Tuyết.
"Đáng chết!" sắc mặt Tần Liễu trắng bệch, kéo tay Ngư Tuyết chạy không ngừng, nhưng mà hai chân thì làm sao chạy thoát khoải Cự Mãng đây?
Lúc này Tần Liễu sớm quên mình là người tu chân, ngay cả linh kiếm cũng quên dùng.
Nhìn chung Ngư Tuyết so với Tần Liễu vẫn tốt hơn rất nhiều, dù sao thời điểm nàng làm thần khí, loại yêu thúc này căn bản không thèm nhìn, bị nàng chém giết không ít, đáng tiếc thiếu chủ nhân lợi hại, Ngư Tuyết cũng chỉ có thể biến thành cặn bã.
"Liễu, nó đến đây!" Ngư Tuyết biết chiến đấu là không thể tránh được, trốn không thoát, cắn răng quay đầu nói: "Không giết nó, chúng ta căn bản không ra được!" có đại gia hỏa này thủ, đừng nói tìm ra cửa, có thể trốn tránh mà không bị phát hiện cũng tốt lắm rồi.
Tần Liễu coi như hiểu được, người ta căn bản không tính tha cho mình.
Nếu không thể trốn, thì liều mạng thôi!
Sự liều lĩnh bị khởi động, Tần Liễu cũng chạy không thoát, dù sao trốn cũng trốn không được.
"Một khi đã như vậy, vậy liều mạng đi!" Tần đại tiểu thư rút kiếm ra, linh kiếm đánh ra một kiếm quyết hướng thẳng đến trên thân Cự Mãng, mà Cự Mãng kia dường như bị chọc giận, trực tiếp tấn công hai người trong lúc đó.
Hai người bị hắc mãng đánh bay ra ngoài, Tần Liễu lại liên tục xoay chuyển thân mình vài lần, nhịn không được hộc ra một búng máu.
Nếu không có linh giáp che chở, va chạm này nói không chừng có thể làm gãy mất mấy cái xương sườn.
Tu vi của Tần Liễu trước mặt Cự Mãng giống như học sinh tiểu học, không xem là gì.
Cho dù Bách Lý Thương Mặc đến đây, cũng chỉ có thể cùng nó đánh ngang tay mà thôi.
Thật ra tu vi của Cự Mãng này bởi vì tu luyện tới tầng thứ chín, cũng sắp hóa thành rồng rồi.
Hóa rồng, tương đương với Đại Thành của người tu chân sau khi Độ Kiếp.
Chính là cái gọi 'nhất ngộ phong vân tiện hóa long'. Đúng là như thế.
(Nhất ngộ phong vân tiện hóa long: một câu được cải biến lại từ tác phẩm Phong Vân - ý chỉ gặp đúng thời vận là có thể thực hiện được mong muốn)
Trên đầu Cự Mãng có bốn cái xương bắt đầu nhú ra, sau khi hóa rồng sẽ biến thành sừng, thực lực cũng dần dần gia tăng.
Ngư Tuyết cũng không tốt hơn bao nhiêu, tuy rằng là thần khí nên nàng không thể bị phá vỡ, nhưng hiện tại nàng là kiếm linh a, là có máu có thịt, tự nhiên cũng sẽ đau, sẽ bị thương.
Như vậy không được a, chống lại yêu thú này, một chút phần thắng cũng không có!
Ngư Tuyết nhìn thoáng qua thân mình Tần Liễu đang chuyển động, nhớ tới mấy ngày nay Tần Liễu đối xử với mình rất tốt, nếu nàng biết, nàng tất nhiên sẽ tức giận, có lẽ lập tức chán ghét mình.
Nhưng nếu không làm như vậy, hai người chắc chắn sẽ chết, có lẽ cuối cùng mình có thể hóa thành thần khí mà chạy thoát được một kiếp, nhưng không thể nghi ngờ là Tần Liễu sẽ phải chết.
Sống hay chết, Ngư Tuyết khuất phục.
Quên đi, coi như báo đáp việc mấy ngày nay nàng chăm sóc mình, huống hồ trước kia chính mình còn đối xử với nàng như vậy, quả nhiên, là kiếp số a!
Nhắm hai mắt lại, thân mình Ngư Tuyết chậm rãi biến hóa, cuối cùng biến thành một thanh kiếm.
Đây mới là hình thái cuối cùng của Ngư Tuyết muội muội, là thần khí khiến cho tiên giới tranh đoạt, Ngư Tuyết!
Tần Liễu vốn nghĩ đến việc gặp phải loại yêu thú này là điều không thể tin được rồi, không nghĩ tới chuyện càng không thể tin được còn ở phía sau, tiểu cô nương vẫn ngang ngược nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục lại có thể ở trước mặt mình biến hóa thành một thanh kiếm?
Mà thanh kiếm này, sao mà nhìn quen mắt quá?!
Tần Liễu vĩnh viễn sẽ không quên ngày đó, ngày bị Bách Lý Thần nhục nhã.
Nhưng nàng phát hiện kẻ làm mình nhục nhã không phải người, mà là một thanh kiếm lại không biết nên phản ứng ra sao?!
Ngư Tuyết cũng không quan tâm được tâm tình của Tần Liễu, mũi kiếm cắm bên chân Tần đại tiểu thư, "Liễu, linh khí không gây thương tổn cho nó, dùng ta!" thanh âm từ đáy lòng Tần Liễu truyền đến, Tần đại tiểu thư cũng biết hiện tại không phải thời điểm để hỏi, chỉ có thể đem nghi hoặc đặt sang một bên, tay cầm chắc chuôi kiếm, trong nháy mắt dường nhu có cái gì đó tiến thẳng vào lòng nàng.
Thì ra, đây mới chân chính là ngươi.
Tần Liễu không biết hiện tại thâm tình của mình là gì, chỉ có thể cưỡng chế xao động trong đáy lòng, đem tất cả bình tĩnh trở lại.
Chỉ có bình tĩnh và tài năng mói có cơ hội thắng.
Trước khi biết chân tướng, nàng chưa muốn chết!
Một khắc này, Bách Lý Thần gì đó đều là mây bay, chỉ có nắm chặt kiếm trong tay mới là vương đạo.
Cuối cùng cũng biết trong đầu xuất hiện cái gì, một chiêu thức, bí quyết kiếm pháp làm cho Tần Liễu trong nháy mắt hiểu được đây là Ngư Tuyết lặng lẽ truyền thụ cho mình bí quyết để phối hợp với nó.
Mỗi thanh kiếm đều có tuyệt chiêu của mình, tất nhiên Ngư Tuyết cũng có.
Ngư muội muội không phải không nghĩ tới chuyện truyền thụ cho Bách Lý Thần, người đó nề hà không chịu thua kém, đối với Ngư Tuyết cũng không xem nàng là thần khí, cho nên ngay cả cơ hội mở miệng Ngư muội muội cũng không có. Thậm chí ở thời điểm tỷ thí, Bách Lý Thần cũng bắt nó để dành tới cuối cùng, không bất đắc dĩ lắm tuyệt đối không cần.
Nay đem phương pháp thao túng chính mình giao cho Tần Liễu, nhất định bắt đầu một mối nghiệt duyên.
Không có Tần Liễu, cơ hội Ngư Tuyết muốn xuất chiêu liên tục cũng không có.
Tuy rằng cảm giác rất dài, kỳ thật cũng chỉ là khoảnh khắc mà thôi.
Tần Liễu lĩnh ngộ kiếm quyết, ánh mắt dường như càng sáng thêm vài phần, nhìn Cự Mãng cũng không chỉ có sợ hãi, mà có thêm ý giết chóc.
Nói đến đây, Tần Liễu tuy rằng là đại tiểu thư của Thiên Đạo Tông, nhưng loại trường hợp này nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua, Tư Chân Giới linh khí thiếu khuyết, kì trân dị thú thật sự gặp không nhiều, ngẫu nhiên nhìn thấy một con yêu thú thì cũng nhanh chóng bị người tu chân chém giết để lấy nội đan, cho nên nói giống loại yêu thú nhỏ bé này cơ hồ là bị diệt sạch.
Tiểu Ngư Tuyết ôm thật chặt thắt lưng Tần Liễu, nghiêng đầu mắt không nháy nhìn Cự Mãng, trên mặt có e ngại, cũng có hưng phấn không chịu được.
Thần khí, thần khí, Ngư Tuyết tuy là thần khí kiếm linh, nhưng kỳ thật nàng chính là một cây kiếm, kiếm tốt nhưng chủ nhân không tốt thì cũng là không tốt, nàng chỉ có thể tăng thêm tác dụng, không có khả năng nghịch thiên có thể trực tiếp chém Cự Mãng này. Chủ nhân trước kia của nàng là tiên, có thêm Ngư Tuyết thì như cá gặp nước, tồn tại ở tiên giới cũng không thể bỏ qua, đáng tiếc cuối cùng vẫn rơi xuống, bởi vì thực lực không tới trình độ Đỉnh Thiên, lại bởi vì nguyên nhân Ngư Tuyết hoài bích có tội*, cuối cùng bị chúng tiên nhân ám sát. Sau đó vấn đề ai sở hữu Ngư Tuyết thiếu chút nữa lại có thêm một trận gió tanh mưa máu, cuối cùng chỉ có thể đem nàng phong ấn trong hang động.
(Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội - nguyên chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,...cũng có thể mang đến tai hoạ.)
"Liễu, ta thấy chúng ta vẫn nên lặng lẽ đi qua ---" Ngư Tuyết nghĩ tới nghĩ lui, chiến lực bên mình thật sự không xong, mà đối phương có vẻ rất mạnh, cho dù mình là thần khí cũng ăn không tiêu, hưng phấn lúc mới bắt đầu giờ đã bị lý trí thay thế, Ngư Tuyết nhẹ giọng nói.
"Ta cũng cảm thấy như vậy" Tần đại tiểu thư cũng không cho rằng thân thể nhỏ bé của mình có thể đánh lại nó, chính cha nàng đến đây, nói không chừng cũng đánh không lại, càng không nói tới thực lực Ly Hợp sơ kỳ của nàng.
Hai người nắm tay nhau, lấy tư thế cực kỳ thong thả đi về phía bên phải.
Đáng tiếc, tuy rằng Tần Liễu cùng Ngư Tuyết không muốn 'Gây chuyện thị phi', nhưng Cự Mãng người ta không nghĩ như vậy.
Nó ở trong này ngủ say bao lâu chính nó cũng không biết, nó vốn sinh hoạt trong đầm lầy, đáng tiếc khi ra ngoài rèn luyện gặp phải Long tộc, tuy rằng rồng cùng rắn cũng tính là 'họ hàng', nhưng giá trị con người và địa vị kém xa lắc, tựa như chim trĩ cùng phượng hoàng, đó là so sánh cũng không so sánh được.
Lúc ấy tuổi tác nó còn nhỏ, tính tình sốc nổi, đối với Long tộc cũng không có sự kính sợ, nói năng lỗ mãng, cuối cùng bị người Long tộc hàng phục, bắt nó nhốt trong động núi lửa này, một lần nhốt đến hiện tại.
Tập tính của Cự Mãng thích râm mát, mà nhiệt độ của động núi lửa này có thể hóa khai bạch cốt*, do Cự Mãng có năng lực thích ứng mạnh mẽ, sống qua được giai đoạn khó nhất này, cuối cùng ở trong này tu luyện được một thân thực lực.
(Hóa khai bạch cốt: hóa thành đống xương trắng)
Cho nên đối với sinh vật có diện mạo con người này, nghĩ xem nó có bao nhiêu hận.
Nếu như ngươi bị người khác nhốt mấy ngàn năm, không chừng ngươi cũng sẽ hận như vậy.
Con ngươi quỷ dị di động theo chuyển động của hai người, lạnh lùng giống nhau đang cười nhạo hai người không biết lượng sức.
Lúc này Tần Liễu nhìn quái vật lớn trước mặt mới phát hiện mình nhỏ bé, tu vi căn bản không đủ, ở trước mặt nó linh lực của mình đều bị ức chế, lại càng không muốn nói.
Cự Mãng kia dường như lười tiếp tục dây dưa cùng hai người, thân mình giống như tên rời cung hướng các nàng đánh tới.
Thân thể cao lớn không phải trở ngại, mà là một loại ưu thế, thân mình linh hoạt hướng thẳng tắp tới Tần Liễu cùng Ngư Tuyết.
"Đáng chết!" sắc mặt Tần Liễu trắng bệch, kéo tay Ngư Tuyết chạy không ngừng, nhưng mà hai chân thì làm sao chạy thoát khoải Cự Mãng đây?
Lúc này Tần Liễu sớm quên mình là người tu chân, ngay cả linh kiếm cũng quên dùng.
Nhìn chung Ngư Tuyết so với Tần Liễu vẫn tốt hơn rất nhiều, dù sao thời điểm nàng làm thần khí, loại yêu thúc này căn bản không thèm nhìn, bị nàng chém giết không ít, đáng tiếc thiếu chủ nhân lợi hại, Ngư Tuyết cũng chỉ có thể biến thành cặn bã.
"Liễu, nó đến đây!" Ngư Tuyết biết chiến đấu là không thể tránh được, trốn không thoát, cắn răng quay đầu nói: "Không giết nó, chúng ta căn bản không ra được!" có đại gia hỏa này thủ, đừng nói tìm ra cửa, có thể trốn tránh mà không bị phát hiện cũng tốt lắm rồi.
Tần Liễu coi như hiểu được, người ta căn bản không tính tha cho mình.
Nếu không thể trốn, thì liều mạng thôi!
Sự liều lĩnh bị khởi động, Tần Liễu cũng chạy không thoát, dù sao trốn cũng trốn không được.
"Một khi đã như vậy, vậy liều mạng đi!" Tần đại tiểu thư rút kiếm ra, linh kiếm đánh ra một kiếm quyết hướng thẳng đến trên thân Cự Mãng, mà Cự Mãng kia dường như bị chọc giận, trực tiếp tấn công hai người trong lúc đó.
Hai người bị hắc mãng đánh bay ra ngoài, Tần Liễu lại liên tục xoay chuyển thân mình vài lần, nhịn không được hộc ra một búng máu.
Nếu không có linh giáp che chở, va chạm này nói không chừng có thể làm gãy mất mấy cái xương sườn.
Tu vi của Tần Liễu trước mặt Cự Mãng giống như học sinh tiểu học, không xem là gì.
Cho dù Bách Lý Thương Mặc đến đây, cũng chỉ có thể cùng nó đánh ngang tay mà thôi.
Thật ra tu vi của Cự Mãng này bởi vì tu luyện tới tầng thứ chín, cũng sắp hóa thành rồng rồi.
Hóa rồng, tương đương với Đại Thành của người tu chân sau khi Độ Kiếp.
Chính là cái gọi 'nhất ngộ phong vân tiện hóa long'. Đúng là như thế.
(Nhất ngộ phong vân tiện hóa long: một câu được cải biến lại từ tác phẩm Phong Vân - ý chỉ gặp đúng thời vận là có thể thực hiện được mong muốn)
Trên đầu Cự Mãng có bốn cái xương bắt đầu nhú ra, sau khi hóa rồng sẽ biến thành sừng, thực lực cũng dần dần gia tăng.
Ngư Tuyết cũng không tốt hơn bao nhiêu, tuy rằng là thần khí nên nàng không thể bị phá vỡ, nhưng hiện tại nàng là kiếm linh a, là có máu có thịt, tự nhiên cũng sẽ đau, sẽ bị thương.
Như vậy không được a, chống lại yêu thú này, một chút phần thắng cũng không có!
Ngư Tuyết nhìn thoáng qua thân mình Tần Liễu đang chuyển động, nhớ tới mấy ngày nay Tần Liễu đối xử với mình rất tốt, nếu nàng biết, nàng tất nhiên sẽ tức giận, có lẽ lập tức chán ghét mình.
Nhưng nếu không làm như vậy, hai người chắc chắn sẽ chết, có lẽ cuối cùng mình có thể hóa thành thần khí mà chạy thoát được một kiếp, nhưng không thể nghi ngờ là Tần Liễu sẽ phải chết.
Sống hay chết, Ngư Tuyết khuất phục.
Quên đi, coi như báo đáp việc mấy ngày nay nàng chăm sóc mình, huống hồ trước kia chính mình còn đối xử với nàng như vậy, quả nhiên, là kiếp số a!
Nhắm hai mắt lại, thân mình Ngư Tuyết chậm rãi biến hóa, cuối cùng biến thành một thanh kiếm.
Đây mới là hình thái cuối cùng của Ngư Tuyết muội muội, là thần khí khiến cho tiên giới tranh đoạt, Ngư Tuyết!
Tần Liễu vốn nghĩ đến việc gặp phải loại yêu thú này là điều không thể tin được rồi, không nghĩ tới chuyện càng không thể tin được còn ở phía sau, tiểu cô nương vẫn ngang ngược nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục lại có thể ở trước mặt mình biến hóa thành một thanh kiếm?
Mà thanh kiếm này, sao mà nhìn quen mắt quá?!
Tần Liễu vĩnh viễn sẽ không quên ngày đó, ngày bị Bách Lý Thần nhục nhã.
Nhưng nàng phát hiện kẻ làm mình nhục nhã không phải người, mà là một thanh kiếm lại không biết nên phản ứng ra sao?!
Ngư Tuyết cũng không quan tâm được tâm tình của Tần Liễu, mũi kiếm cắm bên chân Tần đại tiểu thư, "Liễu, linh khí không gây thương tổn cho nó, dùng ta!" thanh âm từ đáy lòng Tần Liễu truyền đến, Tần đại tiểu thư cũng biết hiện tại không phải thời điểm để hỏi, chỉ có thể đem nghi hoặc đặt sang một bên, tay cầm chắc chuôi kiếm, trong nháy mắt dường nhu có cái gì đó tiến thẳng vào lòng nàng.
Thì ra, đây mới chân chính là ngươi.
Tần Liễu không biết hiện tại thâm tình của mình là gì, chỉ có thể cưỡng chế xao động trong đáy lòng, đem tất cả bình tĩnh trở lại.
Chỉ có bình tĩnh và tài năng mói có cơ hội thắng.
Trước khi biết chân tướng, nàng chưa muốn chết!
Một khắc này, Bách Lý Thần gì đó đều là mây bay, chỉ có nắm chặt kiếm trong tay mới là vương đạo.
Cuối cùng cũng biết trong đầu xuất hiện cái gì, một chiêu thức, bí quyết kiếm pháp làm cho Tần Liễu trong nháy mắt hiểu được đây là Ngư Tuyết lặng lẽ truyền thụ cho mình bí quyết để phối hợp với nó.
Mỗi thanh kiếm đều có tuyệt chiêu của mình, tất nhiên Ngư Tuyết cũng có.
Ngư muội muội không phải không nghĩ tới chuyện truyền thụ cho Bách Lý Thần, người đó nề hà không chịu thua kém, đối với Ngư Tuyết cũng không xem nàng là thần khí, cho nên ngay cả cơ hội mở miệng Ngư muội muội cũng không có. Thậm chí ở thời điểm tỷ thí, Bách Lý Thần cũng bắt nó để dành tới cuối cùng, không bất đắc dĩ lắm tuyệt đối không cần.
Nay đem phương pháp thao túng chính mình giao cho Tần Liễu, nhất định bắt đầu một mối nghiệt duyên.
Không có Tần Liễu, cơ hội Ngư Tuyết muốn xuất chiêu liên tục cũng không có.
Tuy rằng cảm giác rất dài, kỳ thật cũng chỉ là khoảnh khắc mà thôi.
Tần Liễu lĩnh ngộ kiếm quyết, ánh mắt dường như càng sáng thêm vài phần, nhìn Cự Mãng cũng không chỉ có sợ hãi, mà có thêm ý giết chóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.