Chương 15: Tựa một con thuyền đội mưa về cảng, tìm bến neo đậu của riêng mình
Bạc Ngạn Biên
26/08/2021
Chu Dư An đang mua ô trong trung tâm thương mại thì tình cờ chạm mặt một đồng nghiệp phải gọi là chúa bà tám, thế là bị kéo lại buôn dưa lê một lúc lâu ơi là lâu. Cuối cùng được giải thoát, cuống cuồng chạy ra ngoài, thì lại nhận được điện thoại của Minh Nghiên.
“Lạc Lạc à, mẹ đến thành phố Văn Hoa rồi, con đang đâu đấy?”
Cậu không ngờ Minh Nghiên sẽ tiến hành kiểm tra đột xuất thế, cậu hốt hoảng nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến mà không báo trước với con một tiếng thế ạ, mẹ đang ở đâu?”
“Mẹ vừa vào trung tâm thương mại mua cho con mấy thứ, đều là đồ con thích từ bé đấy.”
Chu Dư An ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Con đang đi ăn tối với đồng nghiệp để xây dựng văn hóa doanh nghiệp, chắc phải khuya mới về cơ ạ, có thể tối nay không gặp được mẹ rồi.”
Giọng Minh Nghiên thoáng đọng vẻ mệt mỏi, bà đáp: “Tối đi ăn với đồng nghiệp à, ừ, thế cứ đi đi, mà nhớ tuyệt đối không được uống nhiều rượu đâu đấy. Nếu tan muộn quá thì nhờ đồng nghiệp đưa về nhé. Mai mẹ lại đến với con, ngoan nha.”
Chu Dư An nhận ra được tâm trạng Minh Nghiên có vẻ chìm xuống nên hỏi han quan tâm thêm vài câu, cuối cùng nói hẹn gặp mẹ vào ngày mai xong mới cúp máy.
Cậu xem đồng hồ, giờ đã quá hai mươi phút của giờ hẹn rồi. Ngoài trời đổ cơn mưa tầm tã, cậu mở vội chiếc ô mới mua rồi lao vào trong màn mưa…
Màn đêm ngút ngàn từ bầu trời hoàn toàn bao phủ mặt đất, trên phố chập chùng những chiếc ô đa loại đa sắc. Ánh đèn tờ mờ từ đuôi ô tô hóa thành những đốm sáng rực rỡ, những tấm biển quảng cáo khổng lồ lần lượt được thắp sáng, nơi nơi là những bóng đèn neon lung linh sáng rọi, chúng phản chiếu ánh sáng của mình xuống tất thảy những vũng nước to nhỏ, trông như một thức uống đầy màu sắc trải bạt ngàn trên mặt đất.
Chu Dư An giơ chiếc ô nhỏ màu vàng chạy băng qua đám đông đang dồn dập vào trung tâm thương mại, cậu rất sợ Chung Phất Sơ đợi không thấy cậu nên đã rời đi.
Những giọt nước nồng đượm hương vị của mùa hạ chứa đựng cả mong đợi và vui mừng của cậu, từ từ bốc hơi trong bóng đêm tăm tối, rồi ngưng tụ trên khung cửa kính.
Thế nhưng cậu lại không thấy Chung Phất Sơ ở lối vào của trung tâm thương mại. Cậu lo lắng gọi điện cho anh nhiều lần nhưng cũng không ai nhấc máy.
Chẳng lẽ Chung Phất Sơ thấy cậu tới trễ nên đã giận mà cho cậu leo cây rồi?
Không thể nào!
Chu Dư An chưa chịu bỏ cuộc, ngơ ngác tìm kiếm khắp khu vực lân cận. Chợt đâu, một con xe ô tô chạy với tốc độ bàn thờ lao vùn vụt qua vũng nước và tạt mạnh nước lên người khiến cậu lạnh thấu tim, thế nhưng cậu lại chẳng mảy may để ý, lau qua mặt rồi tiếp tục kiếm tìm.
Cuối cùng, sau khi rẽ qua một ngã tư, cậu đã nhìn thấy bóng dáng của Chung Phất Sơ.
Anh không che ô, đi một mình dưới màn mưa xối xả về hướng bãi đậu xe, tựa một con thuyền đội mưa về cảng, tìm bến neo đậu của riêng mình.
Khoảnh khắc ấy, Chu Dư An bỗng nhớ tới buổi chiều mùa hạ mười hai năm trước, khi ấy bóng lưng Chung Phất Sơ cũng cô độc ảm đạm thế này. Thốt nhiên đảo chiều thời gian khiến cậu cảm thấy căng thẳng không sao giải thích. Cậu gạt phăng những ngổn ngang trong đầu, cầm ô chạy thật nhanh thật nhanh, một mạch lao tới bên người Chung Phất Sơ và giơ cao cán, che phủ mái đầu anh.
Tiếng mưa bàng bạc bốn bề khóa hai người vào trong, khiến Chu Dư An phải cất cao giọng nói: “Bác sĩ Chung! Em xin lỗi! Em đến muộn mất rồi, nhưng em không cố ý, anh đừng giận em được không?”
Cậu thận trọng ngẩng đầu nhìn Chung Phất Sơ, song, còn chưa kịp nhìn rõ mặt thì đã bị anh kéo ghì vào lòng.
Chung Phất Sơ siết chặt eo cậu, bàn tay trái ghì lấy gáy cậu rồi áp vào lồng ngực mình, mang theo toàn bộ sức mạnh mà anh có lúc bấy giờ. Nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua làn áo sơ mi ướt át và bao chặt lấy thân cậu, dấy lên ảo giác về một hồi kề cận da thịt.
Chu Dư An kinh ngạc mở tròn đôi mắt, và ngay tiếp theo, nhiệt độ nóng bỏng xiết ấy đã lan tràn lên đôi bờ má cậu. Trái tim cậu kịch liệt vang vọng, thình thịch, thình thịch. Cậu ngoan ngoãn ở trong vòng tay của Chung Phất Sơ, chỉ cảm thấy sao mà choáng váng.
“Anh sao thế bác sĩ Chung?” Mặt cậu dán sát vào cổ Chung Phất Sơ, lúc cất tiếng, đôi môi cậu sẽ khẽ khàng lướt qua làn da mát lạnh nơi anh, và mang theo từng hơi nóng ẩm.
Chung Phất Sơ lặng thinh không đáp, mà chỉ thêm siết cậu chặt hơn. Trên phố có không ít đôi mắt đổ dồn vào hai người, với đủ dạng ánh mắt, nhưng nó cũng chẳng khiến anh mảy may chú ý.
Cả người Chu Dư An phảng phất như bị anh quấn thật chặt. Cơn mưa xối xả nện vào chiếc ô, hòa với nhịp đập con tim kín kẽ, khiến ta cảm thấy đôi phần khó thở.
Cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Chung Phất Sơ, nhưng cảm thấy cả người anh như đang chìm vào cơn mưa tháng sáu, giống như người đang phiêu bạt trên biển ôm một khúc gỗ trôi dạt, siết mạnh đến thế, sát nhau là vậy.
Cậu không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục giơ cao cán ô nhỏ màu vàng để xây lên một tấm mái nhỏ chở che trong mưa, khẽ khàng cất tiếng hỏi:
“Bác sĩ Chung ơi, anh không vui sao ạ?”
Những tưởng rằng Chung Phất Sơ sẽ không để ý đến mình, thế rồi cậu bỗng nghe thấy Chung Phất Sơ cất tiếng với chất giọng thật thấp thật trầm:
“Chu Dư An, cậu đến muộn.”
Rõ là một lời trách móc, thế nhưng lại chẳng có chút nào ý chỉ trích.
Chu Dư An sửng sốt, không nhận ra được ý tứ sâu xa trong đó, đành phải áy náy đáp: “Em xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ đến trễ nữa, nhất định sẽ đến thật sớm và không bao giờ để anh phải chờ em nữa.”
Cậu hẵng còn muốn tiếp tục hứa hẹn thêm, nhưng Chung Phất Sơ đã buông cậu ra và nhận lấy chiếc ô từ trong tay cậu.
Chu Dư An có phần tiếc nuối nhiệt độ trong vòng tay ấy, cậu ngẩng mặt lên nhìn, và rồi sững sờ.
Cậu chưa từng nhìn thấy ánh mắt của Chung Phất Sơ lúc này, như thể có cảm xúc nặng nề nào đó đã bị gạt xuống rồi bị cuốn trôi bởi cơn mưa tầm tã ngày hè. Ánh đèn neon phản chiếu trong mắt anh, tựa bình rượu Trầm Hương lâu năm, trong bóng tối và ánh sáng hòa quyện, nó chậm rãi lưu động tại giao điểm của nỗi buồn và niềm vui.
Đầu cậu thoáng chốc trống rỗng, cho đến khi Chung Phất Sơ đột nhiên ôm lấy eo kéo cậu vào lòng mình, và ngay bên cạnh là một chiếc xe máy điện phóng sượt qua.
Sống mũi Chu Dư An đập vào vai Chung Phất Sơ, rồi bất chợt tỉnh khỏi cơn mê mộng. Cậu xoa mũi, có phần ngượng nghịu.
Chung Phất Sơ hỏi nhỏ: “Đau không?”
Chu Dư An lắc đầu liên tục, cậu ngẩng lên ngó Chung Phất Sơ, ngắm một chốc thì bỗng cười rộ lên, ngọc đẹp ý cười không ngừng tràn ra từ hoắm sâu đồng điếu, liên tục, liên tục, tỏa ra thức thơm ngọt ngào như mật ong sánh vàng.
Càng nghĩ, cậu lại càng thấy vui vẻ, thậm chí còn cười thành tiếng.
Cái thương và cái vui đều là thế, khó lòng mà che giấu, tựa những quả quýt sai trĩu đầy cành rụng xuống đất cuối thu, và rồi nứt toác. Hương thơm tràn ra từ những kẽ nứt vờn vút suốt đêm dài, thơm lừng mát lịm, khiến lữ khách nghe đến không khỏi dãn cơ mặt, tạm thời quên đi nỗi mệt nhọc và phong trần của cuộc hành trình bất tận.
Chung Phất Sơ cúi đầu trông cậu, trong mắt như ánh lên ý cười nhàn nhạt, hỏi cậu: “Cười ngốc gì đấy?”
Chu Dư An tự nhiên thấy ngưa ngứa cổ họng, thình lình gập người hắt xì một cái, khịt mũi rồi nói, giọng hơi khàn: “Chỉ là cứ thấy anh là lại thấy vui, rất muốn hôm nào cũng được gặp anh!”
Chung Phất Sơ siết chặt cán ô, nhìn sang chỗ khác, tầm mắt rơi xuống bộ quần áo ướt sũng dính sát người của Chu Dư An, mày lập tức chau lại: “Sao lại ướt thế kia?”
Chu Dư An ngó lướt qua quần áo mình, bĩu môi bảo: “Một con ô tô lao như bay qua vũng nước, tạt hết nước vào người em.” Rồi lại cười rộ lên, “Như là đài phun nước ấy. Nếu không phải vội tìm anh thì nhất định em sẽ chửi chết tay tài xế kia.”
“Phải về thay quần áo khô.” Chung Phất Sơ phớt lờ câu nói đùa của cậu, giọng điệu cứng rắn, “Cậu vừa mới phẫu thuật, không được để phổi ngấm lạnh.”
Chu Dư An sửng sốt, tưởng rằng anh không muốn đi xem nhạc hội nữa, cuống đến nỗi lưỡi cũng như xoắn cả vào răng, “Em không sao! Lát nữa quần áo sẽ khô ngay thôi, với cả, với cả tối nay Từ Hành đi chơi mất rồi, mà em lại không cầm theo chìa khóa nhà.”
Cậu cuống quá nên không thể không bịa tạm một lý do để đối phó.
Chung Phất Sơ ấp mu bàn tay lên trán cậu, vẻ mặt mang theo đôi phần lo lắng, nói: “Thế thì về nhà tôi thay quần áo ướt ra đã, nếu còn thời gian thì đi xem nhạc hội.”
Chu Dư An tức khắc ngớ sững người, cậu không thể tin vào tai mình, thế nhưng khóe miệng lại đã nhếch tớn lên trước, ngay cả giọng nói cũng run lên đầy phấn khích: “Dạ dạ dạ! Về nhà về nhà!”
Về nhà là nhất, về nhà là đỉnh của chóp, nhạc với chả nhiếc gì tầm này nữa!
Thấy vẻ tung tăng phấn khởi của Chu Dư An, khóe miệng Chung Phất Sơ cũng hơi nhếch lên, anh bảo: “Đi lấy xe nào.”
Chu Dư An được Chung Phất Sơ dẫn tới bãi đậu xe. Tuy rằng cái ô bé nhỏ chẳng đủ sức che được kín hai người, song cậu lại chẳng nhận ra quá nửa chiếc ô vẫn luôn ngả về phía mình, vì sự chú ý của cậu đã dồn hết vào bàn tay đang lặng lẽ nắm ống tay áo Chung Phất Sơ của mình, có vẻ rất sợ bị anh phát hiện.
Cậu nghển cổ ngắm Chung Phất Sơ, ánh đèn neon mờ ảo bên đường rọi vào người khiến những đường nét sắc bén nơi khuôn mặt anh mềm mại đi không ít, làm lòng người rộn rạo trong đêm mưa nóng nực này.
“Tập trung đi đứng.” Chung Phất Sơ đột ngột nói.
Chu Dư An hoàn hồn, rối rít nhìn về phía trước, hai vành tai phút chốc đỏ phừng phừng. Cậu cảm thấy tối nay Chung Phất Sơ thật là dịu dàng quá đỗi, khiến cậu không kiềm được mà được voi đòi tiên.
“Bác sĩ Chung ơi, sau này em đến bệnh viện tìm anh được không ạ?”
“Được.”
“Bác sĩ Chung ơi, sau này em sẽ tiếp tục rủ anh đi chơi được không ạ?”
“Được.”
“Bác sĩ Chung ơi, tối nay em ngủ lại nhà anh được không ạ?”
“Được.”
……..
Chu Dư An cảm thấy Chung Phất Sơ có hơi nuông chiều mình ý, cứ như thể dù cậu có yêu cầu gi gỉ gì, Chung Phất Sơ đều sẽ đồng ý tất.
Cậu ôm theo tâm trạng thấp thỏm vui sướng ấy mà bước đến xe của Chung Phất Sơ, và rồi, tất cả sự chú ý của cậu đã bị chiếc xe chứa đầy Pikachu này hấp dẫn.
Trên gương là một bé Pikachu treo lủng lẳng, còn băng ghế sau thì chứa đầy Pikachu bằng bông. Cậu hãi hùng quay sang hỏi Chung Phất Sơ: “Bác sĩ Chung thích Pikachu ạ?”
Chung Phất Sơ không trốn tránh, gật đầu.
Chu Dư An đảo tròng mắt một vòng, bỗng nhớ ra chú Pikachu bằng giấy mà mình đã tự làm đợt trước, không khỏi hỏi: “Thế bé Pikachu em tặng anh còn giữ không ạ?”
Chung Phất Sơ nghiêng người giúp cậu thắt dây an toàn, đáp: “Ở nhà tôi.”
Cơ thể đột nhiên sáp tới cùng với hơi thở ấm áp gần như ôm trọn lấy cậu khiến Chu Dư An đỏ bừng đôi má, ngay cả mình mẩy cũng nóng bừng lên. Cậu lặng lẽ vươn tay chỉnh điều hòa cho thốc thẳng vào mình, song Chung Phất Sơ lại giữ cổ tay nhỏ gầy của cậu, chau mày nói:
“Giờ cậu chưa được để điều hòa thốc thẳng vào người đâu.”
Chu Dư An đỏ mặt gật đầu, bấy giờ Chung Phất Sơ mới buông tay rồi quay về ghế lái.
Cậu thở hắt ra một hơi, dõi mắt qua khung cửa sổ xe, lặng lẽ ấn ngón tay lên nơi cổ tay vừa được Chung Phất Sơ nắm lấy rồi tự mình bắt mạch.
Toang rồi, mạch đập loạn xạ luôn.
Tự dưng một lời kịch chẳng biết ló ra từ đâu bay vèo vào đầu cậu: “Mạch tượng lưu loát khéo đưa đẩy, chính là hỉ mạch.”
Đờ heo? Chu Dư An lắc mạnh đầu.
Chung Phất Sơ sống tại khu dân cư Vân Lâm, ngay gần Đại học Văn Hoa. Lúc cả hai đến nơi thì ngoài trời mưa đã tạnh.
Xuống xe rồi Chu Dư An mới thấy hồi hộp, cậu đi theo Chung Phất Sơ, thầm ghi nhớ đường đi và số tầng, thậm chí còn nhớ cả màu lông của con mèo ở tầng dưới nhà anh.
Sau khi vào cửa, Chung Phất Sơ lục trong tủ giày một hồi, rồi lấy ra và đưa cậu một đôi dép đi trong nhà.
Chu Dư An cúi đầu nhìn cái, ấy mà lại là hình Pikachu, hai tai còn dựng đứng cả lên nữa chứ.
“…..”
Cậu ngoan ngoãn xỏ vào rồi lại ngước mặt lên xem.
Vãi, đây là hang ổ Pikachu hả?
Hình như Chung Phất Sơ có hơi ngượng, nên bỏ lại một câu “Tôi đi rót nước” rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Chu Dư An ướt sũng toàn thân, lúng túng đứng im trong phòng khách chứ không dám bước lung tung, thầm quan sát chung quanh căn hộ.
Căn hộ của Chung Phất Sơ được dọn dẹp rất sạch sẽ, sạch đến mức không có hơi thở của sinh hoạt luôn ấy. Cậu hài lòng nghĩ, như này thì chắc hẳn là không có “Nhà son giấu nàng” rồi.
Chung Phất Sơ bước tới đưa cốc nước ấm cho cậu, Chu Dư An nói cảm ơn rồi uống hết cốc nước, sau đó ánh mắt bỗng rơi vào miếng gạc trên cánh tay phải của Chung Phất Sơ. Cậu đưa tay chạm vào thì thấy nó đã sũng ướt, vội nói: “Bác sĩ Chung, tay của anh… nên băng lại trước không ạ?”
“Tôi sẽ tự xử lý.”
“Một tay thì xử lý thế nào? Để em giúp anh!” Chu Dư An xung phong nhận việc.
Thấy vẻ mặt sực vẻ xum xoe của cậu, Chung Phất Sơ đành phải dẫn cậu về phòng mình, lấy hộp sơ cứu trong ngăn kéo rồi lấy băng gạc và nước thuốc, kế tiếp hướng dẫn Chu Dư An cách làm.
Chu Dư An nín thở, dùng kéo y tế nhẹ nhàng cắt bỏ miếng gạc cũ. Khoảnh khắc nhìn thấy vết thương lộ ra, cậu không khỏi xót hết lòng dạ, bất giác cúi người tới, nhẹ nhàng thổi lên miệng vết thương.
Khi còn nhỏ, mỗi khi cậu va vào đâu đó, mẹ cậu đều sẽ thổi phù phù cho cậu như này.
Chung Phất Sơ bất chợt rụt tay lại, vẻ mặt có phần không vui. Chu Dư An ngớ người, không biết mình đã làm sai điều gì, song vẫn nói xin lỗi: “Em xin lỗi.”
“Không có gì.” Chung Phất Sơ thu lại cảm xúc trong mắt, tiếp tục để Chu Dư An băng lại vết thương cho mình.
Xong việc, Chung Phất Sơ lại đi tìm đồ vệ sinh cá nhân và đồ ngủ cho cậu, còn cậu thì ở trong phòng Chung Phất Sơ, lặng lẽ quan sát nơi này.
Chung kết là Chung Phất Sơ vẫn “nhà son giấu nàng” đấy nhá.
Chu Dư An liếc chú Pikachu bằng bông cỡ bự trên giường rồi nhéo rồi vò hai cái tai nó, hỏi nhỏ:
“Pikachu, đại ca Pikachu, pa pa Pikachu ới, bao giờ ngài nghỉ việc thì nhường lại vị trí này cho em nha?”
Tất nhiên Pikachu nào có trả lời cậu, cậu lại bước đến tủ kính bên tường, cực độ ngạc nhiên khi nhìn thấy đống đồ nhỏ nhặt đầy ắp bên trong.
Có muôn kiểu đồ chơi của trẻ nhỏ như bánh kẹo, bút chì,… thoạt nhìn là do lũ nhóc tặng, không ngờ Chung Phất Sơ lại sẽ sưu tầm những thứ nhỏ nhặt này.
Kế đó cậu lại nhìn thấy một bức ảnh đen trắng được đặt chính giữa tủ kính. Bên trong là một thiếu niên đang cười tươi rói, hai bên khóe miệng hiện hai lúm đồng điếu bé xinh.
Người trong ảnh chẳng lẽ là em trai của Chung Phất Sơ? Thế nên lúc trước nhắc tới, Chung Phất Sơ mới biểu hiện như thế?
Cậu lại cúi xuống xem tiếp và thấy ở một khung đồ rất trống trải bên dưới, chỉ chứa hai món đồ là một chiếc ô màu vàng đã cũ bạc và một bé Pikachu bằng giấy mà lúc trước cậu tặng cho Chung Phất Sơ.
Chiếc ô rõ ràng đã quá cũ, tuy rằng sạch sẽ nhưng lại đã phai màu, in hằn dấu vết của thời gian. Cậu cẩn thận lấy chiếc ô ra, trên tay cầm chiếc ô được in tên một nhãn hiệu nổi tiếng và khắc một dòng chữ đã hơi mờ.
Phía trên được khắc xiên vẹo ba chữ.
Chu Dư An.
Khóe mắt cậu bỗng trở nên nóng rẫy cay xè.
Thật chẳng ngờ chút lòng tốt nhỏ nhặt chẳng đáng kể ấy, lại được Chung Phất Sơ trân trọng đến nhường này.
Mà chính cậu, lại đã quên lâu đến thế.
– Hết chương 15 –
“Lạc Lạc à, mẹ đến thành phố Văn Hoa rồi, con đang đâu đấy?”
Cậu không ngờ Minh Nghiên sẽ tiến hành kiểm tra đột xuất thế, cậu hốt hoảng nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến mà không báo trước với con một tiếng thế ạ, mẹ đang ở đâu?”
“Mẹ vừa vào trung tâm thương mại mua cho con mấy thứ, đều là đồ con thích từ bé đấy.”
Chu Dư An ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Con đang đi ăn tối với đồng nghiệp để xây dựng văn hóa doanh nghiệp, chắc phải khuya mới về cơ ạ, có thể tối nay không gặp được mẹ rồi.”
Giọng Minh Nghiên thoáng đọng vẻ mệt mỏi, bà đáp: “Tối đi ăn với đồng nghiệp à, ừ, thế cứ đi đi, mà nhớ tuyệt đối không được uống nhiều rượu đâu đấy. Nếu tan muộn quá thì nhờ đồng nghiệp đưa về nhé. Mai mẹ lại đến với con, ngoan nha.”
Chu Dư An nhận ra được tâm trạng Minh Nghiên có vẻ chìm xuống nên hỏi han quan tâm thêm vài câu, cuối cùng nói hẹn gặp mẹ vào ngày mai xong mới cúp máy.
Cậu xem đồng hồ, giờ đã quá hai mươi phút của giờ hẹn rồi. Ngoài trời đổ cơn mưa tầm tã, cậu mở vội chiếc ô mới mua rồi lao vào trong màn mưa…
Màn đêm ngút ngàn từ bầu trời hoàn toàn bao phủ mặt đất, trên phố chập chùng những chiếc ô đa loại đa sắc. Ánh đèn tờ mờ từ đuôi ô tô hóa thành những đốm sáng rực rỡ, những tấm biển quảng cáo khổng lồ lần lượt được thắp sáng, nơi nơi là những bóng đèn neon lung linh sáng rọi, chúng phản chiếu ánh sáng của mình xuống tất thảy những vũng nước to nhỏ, trông như một thức uống đầy màu sắc trải bạt ngàn trên mặt đất.
Chu Dư An giơ chiếc ô nhỏ màu vàng chạy băng qua đám đông đang dồn dập vào trung tâm thương mại, cậu rất sợ Chung Phất Sơ đợi không thấy cậu nên đã rời đi.
Những giọt nước nồng đượm hương vị của mùa hạ chứa đựng cả mong đợi và vui mừng của cậu, từ từ bốc hơi trong bóng đêm tăm tối, rồi ngưng tụ trên khung cửa kính.
Thế nhưng cậu lại không thấy Chung Phất Sơ ở lối vào của trung tâm thương mại. Cậu lo lắng gọi điện cho anh nhiều lần nhưng cũng không ai nhấc máy.
Chẳng lẽ Chung Phất Sơ thấy cậu tới trễ nên đã giận mà cho cậu leo cây rồi?
Không thể nào!
Chu Dư An chưa chịu bỏ cuộc, ngơ ngác tìm kiếm khắp khu vực lân cận. Chợt đâu, một con xe ô tô chạy với tốc độ bàn thờ lao vùn vụt qua vũng nước và tạt mạnh nước lên người khiến cậu lạnh thấu tim, thế nhưng cậu lại chẳng mảy may để ý, lau qua mặt rồi tiếp tục kiếm tìm.
Cuối cùng, sau khi rẽ qua một ngã tư, cậu đã nhìn thấy bóng dáng của Chung Phất Sơ.
Anh không che ô, đi một mình dưới màn mưa xối xả về hướng bãi đậu xe, tựa một con thuyền đội mưa về cảng, tìm bến neo đậu của riêng mình.
Khoảnh khắc ấy, Chu Dư An bỗng nhớ tới buổi chiều mùa hạ mười hai năm trước, khi ấy bóng lưng Chung Phất Sơ cũng cô độc ảm đạm thế này. Thốt nhiên đảo chiều thời gian khiến cậu cảm thấy căng thẳng không sao giải thích. Cậu gạt phăng những ngổn ngang trong đầu, cầm ô chạy thật nhanh thật nhanh, một mạch lao tới bên người Chung Phất Sơ và giơ cao cán, che phủ mái đầu anh.
Tiếng mưa bàng bạc bốn bề khóa hai người vào trong, khiến Chu Dư An phải cất cao giọng nói: “Bác sĩ Chung! Em xin lỗi! Em đến muộn mất rồi, nhưng em không cố ý, anh đừng giận em được không?”
Cậu thận trọng ngẩng đầu nhìn Chung Phất Sơ, song, còn chưa kịp nhìn rõ mặt thì đã bị anh kéo ghì vào lòng.
Chung Phất Sơ siết chặt eo cậu, bàn tay trái ghì lấy gáy cậu rồi áp vào lồng ngực mình, mang theo toàn bộ sức mạnh mà anh có lúc bấy giờ. Nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua làn áo sơ mi ướt át và bao chặt lấy thân cậu, dấy lên ảo giác về một hồi kề cận da thịt.
Chu Dư An kinh ngạc mở tròn đôi mắt, và ngay tiếp theo, nhiệt độ nóng bỏng xiết ấy đã lan tràn lên đôi bờ má cậu. Trái tim cậu kịch liệt vang vọng, thình thịch, thình thịch. Cậu ngoan ngoãn ở trong vòng tay của Chung Phất Sơ, chỉ cảm thấy sao mà choáng váng.
“Anh sao thế bác sĩ Chung?” Mặt cậu dán sát vào cổ Chung Phất Sơ, lúc cất tiếng, đôi môi cậu sẽ khẽ khàng lướt qua làn da mát lạnh nơi anh, và mang theo từng hơi nóng ẩm.
Chung Phất Sơ lặng thinh không đáp, mà chỉ thêm siết cậu chặt hơn. Trên phố có không ít đôi mắt đổ dồn vào hai người, với đủ dạng ánh mắt, nhưng nó cũng chẳng khiến anh mảy may chú ý.
Cả người Chu Dư An phảng phất như bị anh quấn thật chặt. Cơn mưa xối xả nện vào chiếc ô, hòa với nhịp đập con tim kín kẽ, khiến ta cảm thấy đôi phần khó thở.
Cậu không nhìn thấy vẻ mặt của Chung Phất Sơ, nhưng cảm thấy cả người anh như đang chìm vào cơn mưa tháng sáu, giống như người đang phiêu bạt trên biển ôm một khúc gỗ trôi dạt, siết mạnh đến thế, sát nhau là vậy.
Cậu không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục giơ cao cán ô nhỏ màu vàng để xây lên một tấm mái nhỏ chở che trong mưa, khẽ khàng cất tiếng hỏi:
“Bác sĩ Chung ơi, anh không vui sao ạ?”
Những tưởng rằng Chung Phất Sơ sẽ không để ý đến mình, thế rồi cậu bỗng nghe thấy Chung Phất Sơ cất tiếng với chất giọng thật thấp thật trầm:
“Chu Dư An, cậu đến muộn.”
Rõ là một lời trách móc, thế nhưng lại chẳng có chút nào ý chỉ trích.
Chu Dư An sửng sốt, không nhận ra được ý tứ sâu xa trong đó, đành phải áy náy đáp: “Em xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ đến trễ nữa, nhất định sẽ đến thật sớm và không bao giờ để anh phải chờ em nữa.”
Cậu hẵng còn muốn tiếp tục hứa hẹn thêm, nhưng Chung Phất Sơ đã buông cậu ra và nhận lấy chiếc ô từ trong tay cậu.
Chu Dư An có phần tiếc nuối nhiệt độ trong vòng tay ấy, cậu ngẩng mặt lên nhìn, và rồi sững sờ.
Cậu chưa từng nhìn thấy ánh mắt của Chung Phất Sơ lúc này, như thể có cảm xúc nặng nề nào đó đã bị gạt xuống rồi bị cuốn trôi bởi cơn mưa tầm tã ngày hè. Ánh đèn neon phản chiếu trong mắt anh, tựa bình rượu Trầm Hương lâu năm, trong bóng tối và ánh sáng hòa quyện, nó chậm rãi lưu động tại giao điểm của nỗi buồn và niềm vui.
Đầu cậu thoáng chốc trống rỗng, cho đến khi Chung Phất Sơ đột nhiên ôm lấy eo kéo cậu vào lòng mình, và ngay bên cạnh là một chiếc xe máy điện phóng sượt qua.
Sống mũi Chu Dư An đập vào vai Chung Phất Sơ, rồi bất chợt tỉnh khỏi cơn mê mộng. Cậu xoa mũi, có phần ngượng nghịu.
Chung Phất Sơ hỏi nhỏ: “Đau không?”
Chu Dư An lắc đầu liên tục, cậu ngẩng lên ngó Chung Phất Sơ, ngắm một chốc thì bỗng cười rộ lên, ngọc đẹp ý cười không ngừng tràn ra từ hoắm sâu đồng điếu, liên tục, liên tục, tỏa ra thức thơm ngọt ngào như mật ong sánh vàng.
Càng nghĩ, cậu lại càng thấy vui vẻ, thậm chí còn cười thành tiếng.
Cái thương và cái vui đều là thế, khó lòng mà che giấu, tựa những quả quýt sai trĩu đầy cành rụng xuống đất cuối thu, và rồi nứt toác. Hương thơm tràn ra từ những kẽ nứt vờn vút suốt đêm dài, thơm lừng mát lịm, khiến lữ khách nghe đến không khỏi dãn cơ mặt, tạm thời quên đi nỗi mệt nhọc và phong trần của cuộc hành trình bất tận.
Chung Phất Sơ cúi đầu trông cậu, trong mắt như ánh lên ý cười nhàn nhạt, hỏi cậu: “Cười ngốc gì đấy?”
Chu Dư An tự nhiên thấy ngưa ngứa cổ họng, thình lình gập người hắt xì một cái, khịt mũi rồi nói, giọng hơi khàn: “Chỉ là cứ thấy anh là lại thấy vui, rất muốn hôm nào cũng được gặp anh!”
Chung Phất Sơ siết chặt cán ô, nhìn sang chỗ khác, tầm mắt rơi xuống bộ quần áo ướt sũng dính sát người của Chu Dư An, mày lập tức chau lại: “Sao lại ướt thế kia?”
Chu Dư An ngó lướt qua quần áo mình, bĩu môi bảo: “Một con ô tô lao như bay qua vũng nước, tạt hết nước vào người em.” Rồi lại cười rộ lên, “Như là đài phun nước ấy. Nếu không phải vội tìm anh thì nhất định em sẽ chửi chết tay tài xế kia.”
“Phải về thay quần áo khô.” Chung Phất Sơ phớt lờ câu nói đùa của cậu, giọng điệu cứng rắn, “Cậu vừa mới phẫu thuật, không được để phổi ngấm lạnh.”
Chu Dư An sửng sốt, tưởng rằng anh không muốn đi xem nhạc hội nữa, cuống đến nỗi lưỡi cũng như xoắn cả vào răng, “Em không sao! Lát nữa quần áo sẽ khô ngay thôi, với cả, với cả tối nay Từ Hành đi chơi mất rồi, mà em lại không cầm theo chìa khóa nhà.”
Cậu cuống quá nên không thể không bịa tạm một lý do để đối phó.
Chung Phất Sơ ấp mu bàn tay lên trán cậu, vẻ mặt mang theo đôi phần lo lắng, nói: “Thế thì về nhà tôi thay quần áo ướt ra đã, nếu còn thời gian thì đi xem nhạc hội.”
Chu Dư An tức khắc ngớ sững người, cậu không thể tin vào tai mình, thế nhưng khóe miệng lại đã nhếch tớn lên trước, ngay cả giọng nói cũng run lên đầy phấn khích: “Dạ dạ dạ! Về nhà về nhà!”
Về nhà là nhất, về nhà là đỉnh của chóp, nhạc với chả nhiếc gì tầm này nữa!
Thấy vẻ tung tăng phấn khởi của Chu Dư An, khóe miệng Chung Phất Sơ cũng hơi nhếch lên, anh bảo: “Đi lấy xe nào.”
Chu Dư An được Chung Phất Sơ dẫn tới bãi đậu xe. Tuy rằng cái ô bé nhỏ chẳng đủ sức che được kín hai người, song cậu lại chẳng nhận ra quá nửa chiếc ô vẫn luôn ngả về phía mình, vì sự chú ý của cậu đã dồn hết vào bàn tay đang lặng lẽ nắm ống tay áo Chung Phất Sơ của mình, có vẻ rất sợ bị anh phát hiện.
Cậu nghển cổ ngắm Chung Phất Sơ, ánh đèn neon mờ ảo bên đường rọi vào người khiến những đường nét sắc bén nơi khuôn mặt anh mềm mại đi không ít, làm lòng người rộn rạo trong đêm mưa nóng nực này.
“Tập trung đi đứng.” Chung Phất Sơ đột ngột nói.
Chu Dư An hoàn hồn, rối rít nhìn về phía trước, hai vành tai phút chốc đỏ phừng phừng. Cậu cảm thấy tối nay Chung Phất Sơ thật là dịu dàng quá đỗi, khiến cậu không kiềm được mà được voi đòi tiên.
“Bác sĩ Chung ơi, sau này em đến bệnh viện tìm anh được không ạ?”
“Được.”
“Bác sĩ Chung ơi, sau này em sẽ tiếp tục rủ anh đi chơi được không ạ?”
“Được.”
“Bác sĩ Chung ơi, tối nay em ngủ lại nhà anh được không ạ?”
“Được.”
……..
Chu Dư An cảm thấy Chung Phất Sơ có hơi nuông chiều mình ý, cứ như thể dù cậu có yêu cầu gi gỉ gì, Chung Phất Sơ đều sẽ đồng ý tất.
Cậu ôm theo tâm trạng thấp thỏm vui sướng ấy mà bước đến xe của Chung Phất Sơ, và rồi, tất cả sự chú ý của cậu đã bị chiếc xe chứa đầy Pikachu này hấp dẫn.
Trên gương là một bé Pikachu treo lủng lẳng, còn băng ghế sau thì chứa đầy Pikachu bằng bông. Cậu hãi hùng quay sang hỏi Chung Phất Sơ: “Bác sĩ Chung thích Pikachu ạ?”
Chung Phất Sơ không trốn tránh, gật đầu.
Chu Dư An đảo tròng mắt một vòng, bỗng nhớ ra chú Pikachu bằng giấy mà mình đã tự làm đợt trước, không khỏi hỏi: “Thế bé Pikachu em tặng anh còn giữ không ạ?”
Chung Phất Sơ nghiêng người giúp cậu thắt dây an toàn, đáp: “Ở nhà tôi.”
Cơ thể đột nhiên sáp tới cùng với hơi thở ấm áp gần như ôm trọn lấy cậu khiến Chu Dư An đỏ bừng đôi má, ngay cả mình mẩy cũng nóng bừng lên. Cậu lặng lẽ vươn tay chỉnh điều hòa cho thốc thẳng vào mình, song Chung Phất Sơ lại giữ cổ tay nhỏ gầy của cậu, chau mày nói:
“Giờ cậu chưa được để điều hòa thốc thẳng vào người đâu.”
Chu Dư An đỏ mặt gật đầu, bấy giờ Chung Phất Sơ mới buông tay rồi quay về ghế lái.
Cậu thở hắt ra một hơi, dõi mắt qua khung cửa sổ xe, lặng lẽ ấn ngón tay lên nơi cổ tay vừa được Chung Phất Sơ nắm lấy rồi tự mình bắt mạch.
Toang rồi, mạch đập loạn xạ luôn.
Tự dưng một lời kịch chẳng biết ló ra từ đâu bay vèo vào đầu cậu: “Mạch tượng lưu loát khéo đưa đẩy, chính là hỉ mạch.”
Đờ heo? Chu Dư An lắc mạnh đầu.
Chung Phất Sơ sống tại khu dân cư Vân Lâm, ngay gần Đại học Văn Hoa. Lúc cả hai đến nơi thì ngoài trời mưa đã tạnh.
Xuống xe rồi Chu Dư An mới thấy hồi hộp, cậu đi theo Chung Phất Sơ, thầm ghi nhớ đường đi và số tầng, thậm chí còn nhớ cả màu lông của con mèo ở tầng dưới nhà anh.
Sau khi vào cửa, Chung Phất Sơ lục trong tủ giày một hồi, rồi lấy ra và đưa cậu một đôi dép đi trong nhà.
Chu Dư An cúi đầu nhìn cái, ấy mà lại là hình Pikachu, hai tai còn dựng đứng cả lên nữa chứ.
“…..”
Cậu ngoan ngoãn xỏ vào rồi lại ngước mặt lên xem.
Vãi, đây là hang ổ Pikachu hả?
Hình như Chung Phất Sơ có hơi ngượng, nên bỏ lại một câu “Tôi đi rót nước” rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Chu Dư An ướt sũng toàn thân, lúng túng đứng im trong phòng khách chứ không dám bước lung tung, thầm quan sát chung quanh căn hộ.
Căn hộ của Chung Phất Sơ được dọn dẹp rất sạch sẽ, sạch đến mức không có hơi thở của sinh hoạt luôn ấy. Cậu hài lòng nghĩ, như này thì chắc hẳn là không có “Nhà son giấu nàng” rồi.
Chung Phất Sơ bước tới đưa cốc nước ấm cho cậu, Chu Dư An nói cảm ơn rồi uống hết cốc nước, sau đó ánh mắt bỗng rơi vào miếng gạc trên cánh tay phải của Chung Phất Sơ. Cậu đưa tay chạm vào thì thấy nó đã sũng ướt, vội nói: “Bác sĩ Chung, tay của anh… nên băng lại trước không ạ?”
“Tôi sẽ tự xử lý.”
“Một tay thì xử lý thế nào? Để em giúp anh!” Chu Dư An xung phong nhận việc.
Thấy vẻ mặt sực vẻ xum xoe của cậu, Chung Phất Sơ đành phải dẫn cậu về phòng mình, lấy hộp sơ cứu trong ngăn kéo rồi lấy băng gạc và nước thuốc, kế tiếp hướng dẫn Chu Dư An cách làm.
Chu Dư An nín thở, dùng kéo y tế nhẹ nhàng cắt bỏ miếng gạc cũ. Khoảnh khắc nhìn thấy vết thương lộ ra, cậu không khỏi xót hết lòng dạ, bất giác cúi người tới, nhẹ nhàng thổi lên miệng vết thương.
Khi còn nhỏ, mỗi khi cậu va vào đâu đó, mẹ cậu đều sẽ thổi phù phù cho cậu như này.
Chung Phất Sơ bất chợt rụt tay lại, vẻ mặt có phần không vui. Chu Dư An ngớ người, không biết mình đã làm sai điều gì, song vẫn nói xin lỗi: “Em xin lỗi.”
“Không có gì.” Chung Phất Sơ thu lại cảm xúc trong mắt, tiếp tục để Chu Dư An băng lại vết thương cho mình.
Xong việc, Chung Phất Sơ lại đi tìm đồ vệ sinh cá nhân và đồ ngủ cho cậu, còn cậu thì ở trong phòng Chung Phất Sơ, lặng lẽ quan sát nơi này.
Chung kết là Chung Phất Sơ vẫn “nhà son giấu nàng” đấy nhá.
Chu Dư An liếc chú Pikachu bằng bông cỡ bự trên giường rồi nhéo rồi vò hai cái tai nó, hỏi nhỏ:
“Pikachu, đại ca Pikachu, pa pa Pikachu ới, bao giờ ngài nghỉ việc thì nhường lại vị trí này cho em nha?”
Tất nhiên Pikachu nào có trả lời cậu, cậu lại bước đến tủ kính bên tường, cực độ ngạc nhiên khi nhìn thấy đống đồ nhỏ nhặt đầy ắp bên trong.
Có muôn kiểu đồ chơi của trẻ nhỏ như bánh kẹo, bút chì,… thoạt nhìn là do lũ nhóc tặng, không ngờ Chung Phất Sơ lại sẽ sưu tầm những thứ nhỏ nhặt này.
Kế đó cậu lại nhìn thấy một bức ảnh đen trắng được đặt chính giữa tủ kính. Bên trong là một thiếu niên đang cười tươi rói, hai bên khóe miệng hiện hai lúm đồng điếu bé xinh.
Người trong ảnh chẳng lẽ là em trai của Chung Phất Sơ? Thế nên lúc trước nhắc tới, Chung Phất Sơ mới biểu hiện như thế?
Cậu lại cúi xuống xem tiếp và thấy ở một khung đồ rất trống trải bên dưới, chỉ chứa hai món đồ là một chiếc ô màu vàng đã cũ bạc và một bé Pikachu bằng giấy mà lúc trước cậu tặng cho Chung Phất Sơ.
Chiếc ô rõ ràng đã quá cũ, tuy rằng sạch sẽ nhưng lại đã phai màu, in hằn dấu vết của thời gian. Cậu cẩn thận lấy chiếc ô ra, trên tay cầm chiếc ô được in tên một nhãn hiệu nổi tiếng và khắc một dòng chữ đã hơi mờ.
Phía trên được khắc xiên vẹo ba chữ.
Chu Dư An.
Khóe mắt cậu bỗng trở nên nóng rẫy cay xè.
Thật chẳng ngờ chút lòng tốt nhỏ nhặt chẳng đáng kể ấy, lại được Chung Phất Sơ trân trọng đến nhường này.
Mà chính cậu, lại đã quên lâu đến thế.
– Hết chương 15 –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.