Cô Con Gái Quốc Dân Ba Tuổi Rưỡi
Chương 16: Kẹo Vị Ô Mai
Vân Trĩ
25/12/2022
Nhưng cụ thể không giống ở chỗ nào thì cô bé không biết, cô bé chỉ biết rằng hai chị gái nhất định không thể xảy ra chuyện gì!
Hơn nữa các chị ấy lợi hại như vậy, làm sao sẽ xảy ra chuyện chứ?
Tuy biết rõ đây chỉ là một giả thiết, nhưng kẹo bông nhỏ có tuyến lệ phát triển, lúc này nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt, một giọt nước mắt to bằng hạt đậu như sắp rơi xuống, khiến ai nấy nhìn vào đều cảm thấy rất xúc động.
"Cố Tuế Tuế, cháu..." Đạo diễn Trần kinh ngạc phát hiện mình mới nói chưa bao lâu, cô bé bên người đã cho cảm xúc chìm đắm vào trong đó: "Đúng rồi, chính là thế này, đợi lát nữa quay phim cháu cứ giữ nguyên cảm xúc này."
Đạo diễn Trần biết phải tận dụng thời cơ, vội vàng gọi người sắp xếp máy quay, cũng để diễn viên chính Lục Trì tới diễn cùng cô bé, tiếp tục quá trình quay phim.
Lần này, Cố Tuế Tuế rất thuận lợi qua cửa, nắm bắt được nỗi sợ hãi và cảm xúc không nỡ ấy.
Chỉ có điều khóc quá nhập tâm, nên di chứng có chút nghiêm trọng, sau khi đạo diễn hô cắt xong, trong mười phút nước mắt của cô bé vẫn không ngừng lại được.
"Tuế Tuế, cứ tiếp tục khóc như thế, hai mắt của em sẽ sưng lên." Lục Trì kết thúc cảnh quay, trang phục còn chưa đổi đã cầm khăn giấy lau nước mắt cho Cố Tuế Tuế.
Thực ra anh biết cảm giác nhập vai là gì, ngay cả người đã đóng phim nhiều năm cũng rất khó có thể lập tức thoát ra được cảm xúc ấy, huống hồ là cô bé mới chỉ ba tuổi.
Nhưng Lục Trì là con một trong nhà, không có em trai em gái, bình thường không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, tay chân lập tức luống cuống, cuối cùng không thể dỗ được cô bé vui vẻ trở lại.
"Chị Oánh Ngọc, chị tới rồi."
"Ừ."
Phó Oánh Ngọc chỉ còn một cảnh cuối cùng trong đoàn làm phim "Ngủ đông" là có thể đóng máy, chính là vào buổi tối hôm nay.
Cô vốn định đi vào phòng hóa trang dành riêng cho mình, nào ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Sao lần nào gặp cô bé này cũng thấy nó đang khóc...
Chẹp, đúng là một nhóc mít ướt.
Phó Oánh Ngọc nhướng mày, cất bước đi tới, lấy ra một viên kẹo trong túi, thờ ơ nói:
"Này nhóc con, hôm nay là kẹo vị ô mai."
Cố Tuế Tuế còn chưa kịp phản ứng, Lục Trì ở bên cạnh nhìn về phía Phó Oánh Ngọc với vẻ hết sức kinh ngạc.
Phó Oánh Ngọc chính là nữ chính trong bộ phim này, anh đã đóng phim với cô ấy hơn hai tháng, cũng biết người phụ nữ này bất kể là đối với người ngoài hay đối với người mình, đều chưa bao giờ nhiệt tình.
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao?
Hơn nữa các chị ấy lợi hại như vậy, làm sao sẽ xảy ra chuyện chứ?
Tuy biết rõ đây chỉ là một giả thiết, nhưng kẹo bông nhỏ có tuyến lệ phát triển, lúc này nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt, một giọt nước mắt to bằng hạt đậu như sắp rơi xuống, khiến ai nấy nhìn vào đều cảm thấy rất xúc động.
"Cố Tuế Tuế, cháu..." Đạo diễn Trần kinh ngạc phát hiện mình mới nói chưa bao lâu, cô bé bên người đã cho cảm xúc chìm đắm vào trong đó: "Đúng rồi, chính là thế này, đợi lát nữa quay phim cháu cứ giữ nguyên cảm xúc này."
Đạo diễn Trần biết phải tận dụng thời cơ, vội vàng gọi người sắp xếp máy quay, cũng để diễn viên chính Lục Trì tới diễn cùng cô bé, tiếp tục quá trình quay phim.
Lần này, Cố Tuế Tuế rất thuận lợi qua cửa, nắm bắt được nỗi sợ hãi và cảm xúc không nỡ ấy.
Chỉ có điều khóc quá nhập tâm, nên di chứng có chút nghiêm trọng, sau khi đạo diễn hô cắt xong, trong mười phút nước mắt của cô bé vẫn không ngừng lại được.
"Tuế Tuế, cứ tiếp tục khóc như thế, hai mắt của em sẽ sưng lên." Lục Trì kết thúc cảnh quay, trang phục còn chưa đổi đã cầm khăn giấy lau nước mắt cho Cố Tuế Tuế.
Thực ra anh biết cảm giác nhập vai là gì, ngay cả người đã đóng phim nhiều năm cũng rất khó có thể lập tức thoát ra được cảm xúc ấy, huống hồ là cô bé mới chỉ ba tuổi.
Nhưng Lục Trì là con một trong nhà, không có em trai em gái, bình thường không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, tay chân lập tức luống cuống, cuối cùng không thể dỗ được cô bé vui vẻ trở lại.
"Chị Oánh Ngọc, chị tới rồi."
"Ừ."
Phó Oánh Ngọc chỉ còn một cảnh cuối cùng trong đoàn làm phim "Ngủ đông" là có thể đóng máy, chính là vào buổi tối hôm nay.
Cô vốn định đi vào phòng hóa trang dành riêng cho mình, nào ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Sao lần nào gặp cô bé này cũng thấy nó đang khóc...
Chẹp, đúng là một nhóc mít ướt.
Phó Oánh Ngọc nhướng mày, cất bước đi tới, lấy ra một viên kẹo trong túi, thờ ơ nói:
"Này nhóc con, hôm nay là kẹo vị ô mai."
Cố Tuế Tuế còn chưa kịp phản ứng, Lục Trì ở bên cạnh nhìn về phía Phó Oánh Ngọc với vẻ hết sức kinh ngạc.
Phó Oánh Ngọc chính là nữ chính trong bộ phim này, anh đã đóng phim với cô ấy hơn hai tháng, cũng biết người phụ nữ này bất kể là đối với người ngoài hay đối với người mình, đều chưa bao giờ nhiệt tình.
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.