Cô Con Gái Quốc Dân Ba Tuổi Rưỡi
Chương 14: Khóc Sẽ Không Đẹp
Vân Trĩ
24/12/2022
Thậm chí Phùng Dao Cầm còn từng nghĩ, nếu không có đứa trẻ này, có khi một mình chị đã không phải sống khổ sở như vậy.
Nhưng dù sao cũng là đứa trẻ mình mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, cho dù lúc cuộc sống gian khổ nhất, chị cũng không nhẫn tâm ném con bé vào trại trẻ mồ côi.
Cho đến sau này, Cố Tuế Tuế vì vẻ ngoài xuất chúng, được người ta nhìn trúng trên đường, trở thành một người mẫu nhí, cuộc sống của hai mẹ con ngày càng tốt hơn.
Mấy tháng nay, Phùng Dao Cầm vẫn luôn xem nhẹ chuyện trọng trách nuôi gia đình rơi lên vai đứa con gái ba tuổi, chị tự nói với mình, việc này cũng vì tốt cho con gái, muốn để con gái trở nên nổi bật, nhưng hôm nay bị hành động ấm lòng của con gái làm cho xúc động, tâm tư vẫn luôn đè nén thoáng cái vỡ òa ra, khiến chị không thở nổi.
Phùng Dao Cầm ôm chặt lấy con gái, nói với giọng áy náy:
"Cố Tuế Tuế, mẹ có lỗi với con, bắt con nhỏ như thế này đã phải đi kiếm tiền, là mẹ vô dụng, không thể cho con cuộc sống tốt hơn..."
Chị không phải là một người mẹ tốt có trách nhiệm.
Cố Tuế Tuế mờ mịt không hiểu vì sao mẹ lại xin lỗi, nhưng vẫn học cách chị Đào Yêu an ủi mình lúc trước, khẽ vỗ nhẹ nhẹ lên vai mẹ, nói bằng giọng dỗ dành:
"Đừng khóc, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp."
…
Trong tiểu thuyết nguyên tác của "Ngủ đông", cảnh của cô công chúa nhỏ mất nước không nhiều lắm. Trong đó khó nhất là cảnh cuối cùng, cũng chính là lúc hai anh em bị kẻ địch truy sát, cuối cùng cô công chúa nhỏ đã chết trong lòng nam chính.
Có điều phải hôm nay Cố Tuế Tuế không phải quay cảnh này, mà là công chúa nhỏ và nam chính được cha mẹ đưa ra khỏi hoàng cung.
Ở trong đoàn làm phim gần nửa tháng, kẹo bông nhỏ đã hoàn toàn thích ứng được với cuộc sống nơi này, nhân viên của đoàn làm phim cũng rất có thiện cảm với cô bé miệng ngọt, người càng ngọt hơn này, chỗ nào cũng quan tâm chăm lo cho cô bé, ngay cả đạo diễn Trần luôn có thái độ nghiêm cẩn trong lúc quay phim cũng không ngoại lệ.
Bắt đầu khởi động máy từ tám giờ sáng đến mười hai giờ trưa, Cố Tuế Tuế khóc mấy lần trước ống kính, nhưng cảm xúc không sao đúng được, quay hỏng liên tiếp mấy lần liền.
Cố Tuế Tuế vừa nghĩ tới cảnh bây giờ cả người mình đang bẩn thỉu, không đẹp chút nào, nên khóc rất chân thật, mỗi lần nước mắt nói ra là ra.
Nhưng đạo diễn Trần ở bên cạnh cứ cảm thấy thiếu đi một chút sức nóng.
Nhưng dù sao cũng là đứa trẻ mình mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, cho dù lúc cuộc sống gian khổ nhất, chị cũng không nhẫn tâm ném con bé vào trại trẻ mồ côi.
Cho đến sau này, Cố Tuế Tuế vì vẻ ngoài xuất chúng, được người ta nhìn trúng trên đường, trở thành một người mẫu nhí, cuộc sống của hai mẹ con ngày càng tốt hơn.
Mấy tháng nay, Phùng Dao Cầm vẫn luôn xem nhẹ chuyện trọng trách nuôi gia đình rơi lên vai đứa con gái ba tuổi, chị tự nói với mình, việc này cũng vì tốt cho con gái, muốn để con gái trở nên nổi bật, nhưng hôm nay bị hành động ấm lòng của con gái làm cho xúc động, tâm tư vẫn luôn đè nén thoáng cái vỡ òa ra, khiến chị không thở nổi.
Phùng Dao Cầm ôm chặt lấy con gái, nói với giọng áy náy:
"Cố Tuế Tuế, mẹ có lỗi với con, bắt con nhỏ như thế này đã phải đi kiếm tiền, là mẹ vô dụng, không thể cho con cuộc sống tốt hơn..."
Chị không phải là một người mẹ tốt có trách nhiệm.
Cố Tuế Tuế mờ mịt không hiểu vì sao mẹ lại xin lỗi, nhưng vẫn học cách chị Đào Yêu an ủi mình lúc trước, khẽ vỗ nhẹ nhẹ lên vai mẹ, nói bằng giọng dỗ dành:
"Đừng khóc, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp."
…
Trong tiểu thuyết nguyên tác của "Ngủ đông", cảnh của cô công chúa nhỏ mất nước không nhiều lắm. Trong đó khó nhất là cảnh cuối cùng, cũng chính là lúc hai anh em bị kẻ địch truy sát, cuối cùng cô công chúa nhỏ đã chết trong lòng nam chính.
Có điều phải hôm nay Cố Tuế Tuế không phải quay cảnh này, mà là công chúa nhỏ và nam chính được cha mẹ đưa ra khỏi hoàng cung.
Ở trong đoàn làm phim gần nửa tháng, kẹo bông nhỏ đã hoàn toàn thích ứng được với cuộc sống nơi này, nhân viên của đoàn làm phim cũng rất có thiện cảm với cô bé miệng ngọt, người càng ngọt hơn này, chỗ nào cũng quan tâm chăm lo cho cô bé, ngay cả đạo diễn Trần luôn có thái độ nghiêm cẩn trong lúc quay phim cũng không ngoại lệ.
Bắt đầu khởi động máy từ tám giờ sáng đến mười hai giờ trưa, Cố Tuế Tuế khóc mấy lần trước ống kính, nhưng cảm xúc không sao đúng được, quay hỏng liên tiếp mấy lần liền.
Cố Tuế Tuế vừa nghĩ tới cảnh bây giờ cả người mình đang bẩn thỉu, không đẹp chút nào, nên khóc rất chân thật, mỗi lần nước mắt nói ra là ra.
Nhưng đạo diễn Trần ở bên cạnh cứ cảm thấy thiếu đi một chút sức nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.