Chương 4
Trần Anh Đông
12/08/2023
Vũ Bình tới vị trí cũ hôm trước ngồi, giờ cậu mới dám nhìn lên bóng lưng của chị rồi thở ra một phát. Khi nãy đứng đối diện chị làm cậu hồi họp không dám thở mạnh. Sợ bị mấy đứa bạn đi ngang nhìn thấy nên cậu hơi xoay người vào phía vách tường, cúi đầu bấm điện thoại. Ít phút sau thì chị cũng bưng nước tới, đặt nhẹ nhàng trước bàn còn thì thầm nhỏ mời cậu uống. Vũ Bình giả vờ không nghe thấy, cứ ngồi lướt điện thoại.
Trời cũng đã 20h hơn nên không có nhiều khách, chị ngồi ở chiếc ghế thấp trong quầy nên cậu chẳng thể nhìn thấy. Nếu là Thiên Di thì cậu ta sẽ tới ngồi cạnh cậu rồi. Thấy không mấy khả thi, cậu đi lại quầy ngó vào bên trong gọi chị để kêu thêm món ăn vặt. Vũ Bình nhìn một lượt những món ăn đã từng dùng qua, cậu chọn đại một món bánh tráng rồi thanh toán tiền.
Mẹc bánh tráng đã qua mười phút vẫn để y nguyên trên bàn, còn chị thì đang đứng quét sân bên ngoài. Căn bản là cậu trước giờ không thích ăn bánh tráng. Vũ Bình lôi quyển sách đang theo dõi gần đây ra, giả vờ đọc, thỉnh thoảng sẽ lén nhìn ra bên ngoài. Quán đang bật những bản nhạc chill chill, không gian thì yên tĩnh nhưng nãy giờ cậu đọc gì cũng không thể tiếp thu được.
Tường Linh quét sân xong bước vào nhìn thấy trên bàn mẹc bánh vẫn chưa có dầu hiệu đụng tới còn lo lắng sợ có vấn đề gì nên cậu không ăn. Nhìn lên Vũ Bình vẫn đang đọc sách nên chị cũng không dám làm phiền.
Thấy thời cơ đã tới, cậu hít thở thật sâu nhìn lên thì chị cũng đã ngồi xuống. Cậu bất mãn lắc lắc đầu, đóng quyển sách bỏ vào cặp. Lần này cậu quyết tâm phải bắt chuyện được với chị, Vũ Bình nhấc mông nghiêng người nhẹ về phía trước định mở miệng gọi chị thì bên ngoài đèn pha từ một chiếc xe máy đang rọi thẳng vào cậu. Vũ Bình lấy tay che mắt lại cho đến khi đèn xe tắt, khuôn mặt quen quen dần hiện lên. Cả nhóm bạn của cậu đang dừng xe phía trước cười cười rồi đi vào.
Biết rằng bản thân chẳng trốn được nữa, Vũ Bình nở nụ cuời giả trân nhìn lấy đám bạn đang bước vào. Ánh mắt đổ dồn về phía cậu cười nham hiểm.
"Ủa, tưởng về nhà rồi. Sao ngồi đây?" - Giọng nói đầy hàm ý của Nguyệt Vân nhấn nhá đầy đủ. Mấy người còn lại chỉ biết cười trừ chờ màn chọc ghẹo của Nguyệt Vân.
"Thì...khát nước nên... vô uống nước" - Vũ Bình nói ấp a ấp úng mắt láo liên nhìn qua lại.
Bình Nguyên cầm ly nước ép thơm của cậu lên xoay xoay nhìn, đôi mài rậm chụm lại. "Này là nước gì vậy? Bạc xĩu hôm nay có màu lạ ha?" - Bình Nguyên tỏ vẻ tò mò hỏi lại cậu.
Cậu dường như bị đuối lý chỉ biết im lặng, cả nhóm mới chịu buông tha đi lại quầy kêu nước. Phía dưới tay cậu nắm chặt hai bên quần kiềm chế sự bất lực, Bạch Lam quay lại ngồi cạnh cười cười không nói gì. Kéo mẹc bánh tráng lại rồi bắt đầu trộn nước chấm, cũng không quên cố ý nói lớn - "Mốt chắc phải thuê người đi cạnh để trộn bánh tráng cho Bình quá. Có việc trộn muối thôi mà cũng không làm được để bánh tráng cứng lại rồi này."
Vũ Bình nhìn lên thấy chị đang cười cùng như đang hòa vào sự trêu chọc của họ làm cậu không vui. Cả buổi cậu không nói một câu nào, họ cũng chẳng để tâm, cứ ngồi nói chuyện. Được khoảng nửa tiếng thì tất cả đều đứng lên đi về vì cũng khá trễ, quán cũng chẳng còn ai ngoài chị và nhóm cậu. Đi ngang qua quầy, cậu chẳng thèm quay qua nhìn chị, khuôn mặt hằn hộc bước qua Tường Linh rồi lên xe chạy đi. Chắc chắn là chị cũng không để tâm đến biểu hiện của cậu.
Vừa về tới phòng, cậu văng chiếc cặp trên giường rồi lấy đồ đi tắm, đáng lý ra mọi thứ đều đã ổn rồi mà bị phá đám khiến cậu không can tâm. Vũ Bình cũng không thèm mở điện thoại lên mà tắt đèn đi ngủ, nằm lăn qua lăn lại trên giường cậu lại nhớ tới hình bóng của chị. Chỉ khi chị cười thôi cũng tiếp thêm cho cậu một năng lượng tích cực. Nhắm mắt suy nghĩ một lúc thì cậu cũng thiếp đi.
Sáng sớm Thiên Di đã tới trước nhà gọi cậu dậy đi ăn sáng rồi cùng đến trường, thứ tư tuần nào cả hai cũng đi ăn sáng rồi chở nhau đến trường. Ngồi trên xe Thiên Di nhích lại gần cằm đặt lên vai Vũ Bình nói chuyện.
"Mày gặp chị Tường Linh rồi?"
Vũ Bình giật mình loạng choạng tay lái khi nghe Thiên Di nhắc tới tên chị. Vốn không tính đề cập tới nhưng Thiên Di đã hỏi nên cậu cũng trả lợi. - "Có gặp qua vài lần."
"Chị ấy xinh quá mà, nên ai cũng để ý theo đuổi..."
"Tao không có theo đuổi" - Vũ Bình cắt ngang câu nói của Thiên Di.
"Tao đâu có nói mày theo đuổi chị ấy đâu. Tao chỉ nói tới mấy ông hay ghé quán ngay ca của chị ấy, ngồi đấy cả buổi tối chọc ghẹo chị, kiếm cớ hẹn chị đi chơi suốt á."
Cậu là người cực kỳ ghét cái thể loại thấy gái là chọc ghẹo nên nghe vậy càng thấy tức.
"Không biết chị ấy có người yêu chưa nữa, nếu có rồi mà biết chuyện đó chắc bắt chị nghỉ làm quá" - Không thấy cậu nói năng gì thì Thiên Di mới nói tiếp.
"Xinh đẹp như chị ấy chắc có người yêu rồi" - Vũ Bình vô thức nói ra suy nghĩ của bản thân. Cậu không quan tâm chuyện chị có ai bên cạnh chưa, bản thân cũng chưa nghĩ là sẽ thích chị. Chẳng qua tò mò một chút về chị.
Tới quán hủ tiếu quen thuộc cả hai kêu hai tô hủ tiếu thập cẩm nhỏ, Vũ Bình lấy đũa muỗng lau cho cả hai rồi đi rót hai ly nước. Chân vẫn còn đau mà cậu cứ làm mọi thứ theo thói quen.
"Tao thấy mày có kết bạn với chị Linh, nhanh ha" - Ngộ thật, toàn bộ câu chuyện sáng giờ Thiên Di nói chỉ xoay quanh chị làm cậu bối rối không biết nói gì.
"Trưa hôm qua lúc mày mua cafe đi ra thì chị cũng vừa tới. Tao có kể với chị ấy chuyện có người cần nhờ chị chỉ làm bài tập tiếng anh á. Chị nói là có gì cứ hỏi chị giúp."
Cậu nhìn lên, khuôn mặt mếu máo nhăn nhó như sắp khóc đến nơi. Với khả năng của cậu thì bài tập anh văn chẳng có gì khó khăn, chỉ là lúc đó cậu nói bừa một lý do. Không ngờ Thiên Di lại nói chuyện đó cho chị nghe, nghĩ lại tối hôm qua gặp chị, chắc chị đang cười quê mình rồi. - "Chị ấy biết tao không?"
"Tao không nói tên mày, mà mày tới quán suốt chắc chị ấy biết mà."
"Ăn nhanh đi, sắp trễ giờ học rồi." - Vũ Bình lại tiếp tục đánh trống lãng không nhắc đến chị.
Vào tới lớp thì thầy cũng đã tới, cậu len lõi vào bên trong ngồi xuống, Nguyệt Vân nghiên người qua nói thì thầm vào tai cậu. - "Tới quán gặp chị Linh hay sao mà vào trễ vậy?"
Cậu lấy khuỷu tay đẩy Nguyệt Vân ra, nhích vào góc trong cách cậu ấy một khoảng. Vũ Bình là người rất dễ tự ái, hay giận hờn nhưng cũng mau quên.
Trời cũng đã 20h hơn nên không có nhiều khách, chị ngồi ở chiếc ghế thấp trong quầy nên cậu chẳng thể nhìn thấy. Nếu là Thiên Di thì cậu ta sẽ tới ngồi cạnh cậu rồi. Thấy không mấy khả thi, cậu đi lại quầy ngó vào bên trong gọi chị để kêu thêm món ăn vặt. Vũ Bình nhìn một lượt những món ăn đã từng dùng qua, cậu chọn đại một món bánh tráng rồi thanh toán tiền.
Mẹc bánh tráng đã qua mười phút vẫn để y nguyên trên bàn, còn chị thì đang đứng quét sân bên ngoài. Căn bản là cậu trước giờ không thích ăn bánh tráng. Vũ Bình lôi quyển sách đang theo dõi gần đây ra, giả vờ đọc, thỉnh thoảng sẽ lén nhìn ra bên ngoài. Quán đang bật những bản nhạc chill chill, không gian thì yên tĩnh nhưng nãy giờ cậu đọc gì cũng không thể tiếp thu được.
Tường Linh quét sân xong bước vào nhìn thấy trên bàn mẹc bánh vẫn chưa có dầu hiệu đụng tới còn lo lắng sợ có vấn đề gì nên cậu không ăn. Nhìn lên Vũ Bình vẫn đang đọc sách nên chị cũng không dám làm phiền.
Thấy thời cơ đã tới, cậu hít thở thật sâu nhìn lên thì chị cũng đã ngồi xuống. Cậu bất mãn lắc lắc đầu, đóng quyển sách bỏ vào cặp. Lần này cậu quyết tâm phải bắt chuyện được với chị, Vũ Bình nhấc mông nghiêng người nhẹ về phía trước định mở miệng gọi chị thì bên ngoài đèn pha từ một chiếc xe máy đang rọi thẳng vào cậu. Vũ Bình lấy tay che mắt lại cho đến khi đèn xe tắt, khuôn mặt quen quen dần hiện lên. Cả nhóm bạn của cậu đang dừng xe phía trước cười cười rồi đi vào.
Biết rằng bản thân chẳng trốn được nữa, Vũ Bình nở nụ cuời giả trân nhìn lấy đám bạn đang bước vào. Ánh mắt đổ dồn về phía cậu cười nham hiểm.
"Ủa, tưởng về nhà rồi. Sao ngồi đây?" - Giọng nói đầy hàm ý của Nguyệt Vân nhấn nhá đầy đủ. Mấy người còn lại chỉ biết cười trừ chờ màn chọc ghẹo của Nguyệt Vân.
"Thì...khát nước nên... vô uống nước" - Vũ Bình nói ấp a ấp úng mắt láo liên nhìn qua lại.
Bình Nguyên cầm ly nước ép thơm của cậu lên xoay xoay nhìn, đôi mài rậm chụm lại. "Này là nước gì vậy? Bạc xĩu hôm nay có màu lạ ha?" - Bình Nguyên tỏ vẻ tò mò hỏi lại cậu.
Cậu dường như bị đuối lý chỉ biết im lặng, cả nhóm mới chịu buông tha đi lại quầy kêu nước. Phía dưới tay cậu nắm chặt hai bên quần kiềm chế sự bất lực, Bạch Lam quay lại ngồi cạnh cười cười không nói gì. Kéo mẹc bánh tráng lại rồi bắt đầu trộn nước chấm, cũng không quên cố ý nói lớn - "Mốt chắc phải thuê người đi cạnh để trộn bánh tráng cho Bình quá. Có việc trộn muối thôi mà cũng không làm được để bánh tráng cứng lại rồi này."
Vũ Bình nhìn lên thấy chị đang cười cùng như đang hòa vào sự trêu chọc của họ làm cậu không vui. Cả buổi cậu không nói một câu nào, họ cũng chẳng để tâm, cứ ngồi nói chuyện. Được khoảng nửa tiếng thì tất cả đều đứng lên đi về vì cũng khá trễ, quán cũng chẳng còn ai ngoài chị và nhóm cậu. Đi ngang qua quầy, cậu chẳng thèm quay qua nhìn chị, khuôn mặt hằn hộc bước qua Tường Linh rồi lên xe chạy đi. Chắc chắn là chị cũng không để tâm đến biểu hiện của cậu.
Vừa về tới phòng, cậu văng chiếc cặp trên giường rồi lấy đồ đi tắm, đáng lý ra mọi thứ đều đã ổn rồi mà bị phá đám khiến cậu không can tâm. Vũ Bình cũng không thèm mở điện thoại lên mà tắt đèn đi ngủ, nằm lăn qua lăn lại trên giường cậu lại nhớ tới hình bóng của chị. Chỉ khi chị cười thôi cũng tiếp thêm cho cậu một năng lượng tích cực. Nhắm mắt suy nghĩ một lúc thì cậu cũng thiếp đi.
Sáng sớm Thiên Di đã tới trước nhà gọi cậu dậy đi ăn sáng rồi cùng đến trường, thứ tư tuần nào cả hai cũng đi ăn sáng rồi chở nhau đến trường. Ngồi trên xe Thiên Di nhích lại gần cằm đặt lên vai Vũ Bình nói chuyện.
"Mày gặp chị Tường Linh rồi?"
Vũ Bình giật mình loạng choạng tay lái khi nghe Thiên Di nhắc tới tên chị. Vốn không tính đề cập tới nhưng Thiên Di đã hỏi nên cậu cũng trả lợi. - "Có gặp qua vài lần."
"Chị ấy xinh quá mà, nên ai cũng để ý theo đuổi..."
"Tao không có theo đuổi" - Vũ Bình cắt ngang câu nói của Thiên Di.
"Tao đâu có nói mày theo đuổi chị ấy đâu. Tao chỉ nói tới mấy ông hay ghé quán ngay ca của chị ấy, ngồi đấy cả buổi tối chọc ghẹo chị, kiếm cớ hẹn chị đi chơi suốt á."
Cậu là người cực kỳ ghét cái thể loại thấy gái là chọc ghẹo nên nghe vậy càng thấy tức.
"Không biết chị ấy có người yêu chưa nữa, nếu có rồi mà biết chuyện đó chắc bắt chị nghỉ làm quá" - Không thấy cậu nói năng gì thì Thiên Di mới nói tiếp.
"Xinh đẹp như chị ấy chắc có người yêu rồi" - Vũ Bình vô thức nói ra suy nghĩ của bản thân. Cậu không quan tâm chuyện chị có ai bên cạnh chưa, bản thân cũng chưa nghĩ là sẽ thích chị. Chẳng qua tò mò một chút về chị.
Tới quán hủ tiếu quen thuộc cả hai kêu hai tô hủ tiếu thập cẩm nhỏ, Vũ Bình lấy đũa muỗng lau cho cả hai rồi đi rót hai ly nước. Chân vẫn còn đau mà cậu cứ làm mọi thứ theo thói quen.
"Tao thấy mày có kết bạn với chị Linh, nhanh ha" - Ngộ thật, toàn bộ câu chuyện sáng giờ Thiên Di nói chỉ xoay quanh chị làm cậu bối rối không biết nói gì.
"Trưa hôm qua lúc mày mua cafe đi ra thì chị cũng vừa tới. Tao có kể với chị ấy chuyện có người cần nhờ chị chỉ làm bài tập tiếng anh á. Chị nói là có gì cứ hỏi chị giúp."
Cậu nhìn lên, khuôn mặt mếu máo nhăn nhó như sắp khóc đến nơi. Với khả năng của cậu thì bài tập anh văn chẳng có gì khó khăn, chỉ là lúc đó cậu nói bừa một lý do. Không ngờ Thiên Di lại nói chuyện đó cho chị nghe, nghĩ lại tối hôm qua gặp chị, chắc chị đang cười quê mình rồi. - "Chị ấy biết tao không?"
"Tao không nói tên mày, mà mày tới quán suốt chắc chị ấy biết mà."
"Ăn nhanh đi, sắp trễ giờ học rồi." - Vũ Bình lại tiếp tục đánh trống lãng không nhắc đến chị.
Vào tới lớp thì thầy cũng đã tới, cậu len lõi vào bên trong ngồi xuống, Nguyệt Vân nghiên người qua nói thì thầm vào tai cậu. - "Tới quán gặp chị Linh hay sao mà vào trễ vậy?"
Cậu lấy khuỷu tay đẩy Nguyệt Vân ra, nhích vào góc trong cách cậu ấy một khoảng. Vũ Bình là người rất dễ tự ái, hay giận hờn nhưng cũng mau quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.