Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương
Chương 60: Đưa Sách Cho Em
Tam Nhật Thành Tinh
25/01/2024
Giản Du Du gặp phải khảo nghiệm to lớn mà xưa nay cô chưa gặp bao giờ, cô trừng mắt nhìn phông chữ không ngừng lập loè trên sách, nghĩ Giản Chí An cả đời vất vả vì gia đình, hiện tại ngay cả đi đường cũng không nhanh nhẹn, nói không dao động thì là giả.
Loại cảm dỗ này vốn không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Ngón tay cô đang lơ lửng phía trên lựa chọn của trang sách, liếc mắt nhìn thấy Vu Hạ Khôn bước từng bước một về phía cô, anh không hề phòng bị, cả người đều là dáng vẻ thoải mái và lười nhác, thậm chí bởi vì vừa mới thân mật mà cả người đều toát ra vẻ thoả mãn, đi chân trần giẫm lên thảm, nói bằng giọng chứa ý cười: "Em đang nhìn gì thế?"
Ngón tay của Giản Du Du chỉ còn cách chữ "Đồng ý" không đến hai centimet, cô rất chắc chắn bản thân mình đã động lòng, mình cũng không hề bối rối, đến bây giờ cô có thể phân biệt rõ cảnh trong mơ và hiện thực như trước, bởi vì ở đây cô không bị cận thị, cô có thể nhìn rõ những thứ viết trên trang sách, có thể hiểu rõ dùng một giấc mộng để đổi lấy sức khỏe và tuổi thọ của ba mình là chuyện mà một cô con gái hiếu thuận nên làm.
Cô không phải là Eva, người bị con rắn mê hoặc, đáng lẽ cô phải biết nên lựa chọn như thế nào, một bên là người đàn ông gần như không có hi vọng có thể ở bên nhau lâu dài, một bên là người cha sinh ra và nuôi dưỡng cô, cho cô tình yêu thương chiều chuộng vô hạn, khi lựa chọn này lại xuất hiện trước mắt thì cán cân thăng bằng trong lòng cũng đã lệch rồi.
Giản Du Du chưa bao giờ là một người phụ nữ bị tình yêu mê hoặc.
Nhưng giọng nói của Vu Hạ Khôn vẫn khiến chô đầu ngón tay của cô run lên, cô nhanh chóng gấp trang sách lại, một động tác vô cùng đơn giản nhẹ nhàng lại nặng như ngàn cân. Tay cô ấn lên trang sách nhăn dúm dó, cô ngẩng đầu lên nhìn Vu Hạ Khôn đang nở nụ cười, đôi mắt cô lập tức đỏ hoe trong nháy mắt.
Vu Hạ Khôn không biết vì sao cô lại như thế, khó hiểu đứng yên một lát ở mép giường, rồi duỗi tay ôm lấy cô. Giản Du Du vẫn còn đè tay lên trên trang sách chưa buông ra. Cô đột nhiên mở miệng nói: "Anh đã biết sách có thể đọc hiểu suy nghĩ trong lòng người ta rồi nhỉ."
"Nó vừa dụ dỗ em," Giản Du Du nói: "Nó nói chỉ cần em cứu nó ra khỏi tay anh, nó sẽ khiến cho ba em khỏe lại, nó nói tuổi thọ của ba em chỉ còn ba năm, nó có thể giúp kéo dài tuổi thọ cho ba em, thậm chí còn đồng ý sáng tạo ra việc đếm không hết tiền cho em, để em tiêu cả đời không hết."
Vu Hạ Khôn cứng đờ cả người, phản ứng đầu tiên chính là duỗi tay ra cầm lấy sách, Giản Du Du cũng không ngăn cản. Vu Hạ Khôn ôm sách đứng ở trên mặt đất, cổ và trán nổi gân xanh, nhìn có vẻ rất muốn xé tan cuốn sách ngay tại chỗ. Anh duỗi tay cầm cuốn sách thật chặt, bóp cuốn sách mỏng tang chẳng còn lại bao nhiêu trang sách ở trong tay chặt đến mức vặn vẹo biến hình.
"Em đừng tin nó!" Vu Hạ Khôn khàn giọng hét lên.
Giản Du Du đỏ hoe mắt, từng câu từng chữ cắt lời Vu Hạ Khôn: "Em có nó lâu hơn anh nhiều, em biết nó nói thật."
Trong nháy mắt Vu Hạ Khôn có vẻ mặt tuyệt vọng, mà cảm giác tuyệt vọng ấy nhanh chóng khuếch tán ra vô hạn theo lời nói của Giản Du Du: "Anh biết đấy, lần thứ hai em quay về, chính là vì bệnh tình của ba em, em chưa hoàn thành nhiệm vụ, là em "tự sát" để rời khỏi thế giới, hiện tại tất cả người làm trong biệt thự đều cho rằng em chỉ là một thế thân của Giản Du mà anh lại tìm tới."
Vu Hạ Khôn gần như không thể hô hấp, Giản Du Du nhìn anh, gằn từng câu từng chữ: "Đưa sách cho em, anh biết mà, ba em quan trọng như thế nào đối với em, anh cũng đã thấy rồi đấy, ngay cả việc ngồi yên một lát mà ông ấy cũng không làm được, vất vả cả đời, khi già đi còn rơi vào kết cục như vậy, ông trời quá không công bằng, ba em lương thiện và thành thật cả đời, em là con gái của ông, không thể làm gì thì thôi đi, nhưng khi có cách thì làm sao em có thể nhìn ông ấy đi tìm chết như vậy chứ?"
Vu Hạ Khôn cầm sách lùi một bước về phía sau, há miệng thở dốc, nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào, nước mắt anh chảy xuống dọc theo gương mặt vặn vẹo, miệng mấp máy rất nhiều lần, mới nói: "Đừng đối xử với anh như vậy... Em nói em yêu anh mà!"
Giản Du Du nhìn Vu Hạ Khôn, có thể nói là vẻ mặt cô bình tĩnh, giọng điệu cũng rất bình thường, thậm chí còn không đỏ mắt.
"Em yêu anh, nhưng không có ba em thì sẽ không có em."
Trong giọng nói của Vu Hạ Khôn phát ra một loại âm thanh giống như con thú nhỏ đáng thương sắp chết bởi vì bị mãnh thú ép đến đường cùng: "Em đừng đối xử với anh như vậy..."
Vu Hạ Khôn đứng không vững, cả người run rẩy kịch liệt, ôm sách nửa quỳ ở trên mép giường, đây là con đường duy nhất để anh có thể đi đến thế giới của người mình yêu, là thứ giúp anh chống trọi sống đến tận bây giờ, anh biết tính cách của mình có thiếu sót, bị tác giả của quyển sách này đắp nặn thành người có tính cách thích thể hiện và coi tình yêu là trên hết.
Anh biết, anh đều biết hết, nhưng anh cũng biết, tình yêu của anh đều là thật, anh điên cuồng, yêu Giản Du Du đến mức đánh mất bản thân, cho dù cô có thay đổi dáng dấp ở trong thế giới hiện thực thì anh cũng không hề thay đổi chút nào.
"Em nhìn anh đi..." Nước mắt của Vu Hạ Khôn thấm ướt lông mi anh, lông mi nhanh chóng run rẩy, anh cất sách đi, dùng cả tay lẫn chân để bò đến mép giường, quỳ gối trên thảm túm lấy tay của Giản Du Du: "Em nhìn anh đi, sờ anh đi, anh là thật, anh có nhiệt độ, con mẹ nó anh là một con người mà Giản Du Du ——"
"Sao em có thể như vậy chứ! Sao có thể như vậy!" Anh hét lên đau đớn đến quặn thắt tim gan, siết chặt tay Giản Du Du, chặt đến mức cô đau tới nhíu mày.
"Sao em dám làm như vậy, em còn muốn anh thế nào nữa Giản Du Du, em đã hứa với anh, em nói em yêu anh, em yêu anh!" Vu Hạ Khôn bắt đầu hơi hơi phát điên, không ngừng lặp lại những lời này.
Giản Du Du nhìn anh không nói gì, Vu Hạ Khôn kéo cô ôm chặt cô vào trong l*иg ngực: "Cầu xin em, đừng đối xử với anh như vậy, anh yêu em, anh yêu em, anh cũng là thật, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, anh cho em tất cả tiền bạc mà anh có, cũng đủ cho em tiêu cả đời không hết..."
Giọng nói của Vu Hạ Khôn tràn ngập tiếng khóc nghẹn ngào, anh ôm mặt Giản Du Du, không nhẹ không nặng mà lắc cô: "Em nói gì đi, em nói gì đi!"
"Em yêu anh đúng không, em..." Cả người Vu Hạ Khôn hơi hơi co giật, anh thấy Giản Du Du nhíu mày, anh tựa vào trán cô mà không hề dùng sức, khóc rống lên đau đớn.
"Anh có thể ở bên em cả đời, cho anh một chút thời gian, anh chắc chắn có thể... Tìm được biện pháp, anh tới làm ba của em, làm chồng của em, làm con trai của em, làm cái gì của em cũng được, đừng bỏ rơi anh, đừng bỏ rơi anh..."
Tim Giản Du Du như bị dao cắt, cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vu Hạ Khôn, thấy đáy mắt anh tràn ngập tơ máu, quả thực như nhỏ ra máu. Cô cắn chặt răng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Anh đưa sách cho em đi."
Tiếng khóc của Vu Hạ Khôn đột nhiên im bặt, động tác của anh cũng đột nhiên ngừng lại, nhưng đây là yên bình trước cơn bão, anh nhanh chóng đứng bật dậy một cách đột ngột, đi một vòng ở mép giường, sau đó cười lạnh: "Em đừng mơ! Đừng mơ! Bây giờ anh sẽ xé rách cuốn sách này, đốt trụi! Phá hủy hoàn toàn! Em bỏ rơi anh, cũng đừng mơ có thể cứu ba của em!"
Vu Hạ Khôn nói xong, mặt mày dữ tợn: "Anh sẽ phá nát nhà em, để cho em nếm thử cảm giác bị bỏ rơi, Giản Du Du, em dám đùa giỡn anh, cho dù anh chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết thì ở thế giới hiện thực, anh cũng có thể làm em sống không được chết không xong!"
"Em đừng nhìn anh như vậy, tại sao em lại nhìn anh như vậy, em luôn luôn như vậy!" Vu Hạ Khôn đi đến bên cạnh bàn, dường như muốn uống nước, nhưng bưng cốc nước lên rồi lại đột nhiên vứt xuống đất: "Anh muốn huỷ hoại em, không ở bên anh thì em đi chết đi!"
Anh nói rất ác độc, mỗi một chữ chỉ nghe cũng giống như trúng độc, quả thật lòng thù hận giống như sắp biến thành thực thể, những hàng chữ như biến thành dao nhỏ, thiên đao vạn quả* lăng trì xử tử Giản Du Du!
*Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh ở Trung Quốc.
Nhưng vẻ mặt của Giản Du Du không hề thay đổi một chút nào, cô luôn luôn có thể vô cùng bình tĩnh trong mọi trường hợp, Vu Hạ Khôn đã từng thích loại bình tĩnh này, cảm thấy ở bên cô, thế giới mới là thật, trong lòng lộ ra sự yên bình vô tận.
Nhưng hiện tại anh lại hận loại bình tĩnh này muốn chết, cứ như thể từ đầu đến cuối, hết thảy đều do một mình anh độc diễn đầy nực cười, cô là người xem duy nhất, nhưng khi anh biểu diễn xong phần tan xương nát thịt, cô còn chẳng buồn vỗ tay một cái cho anh!
Vu Hạ Khôn đứng trên mặt đất, cơ thể run rẩy và cảm xúc tan vỡ, anh chìm xuống dưới cái nhìn bình tĩnh chăm chú của Giản Du Du, chìm tới đáy, biến thành cục diện đáng buồn.
Anh hơi hơi quay đầu đi, đau thương trong ánh mắt cũng dần dần rút đi, chỉ còn hô hấp hỗn loạn, còn có ngón tay út khẽ run run, mới có thể nhìn ra vừa nãy anh đã bộc phát kịch liệt như thế nào.
Anh nhìn Giản Du Du, nhìn đôi môi đỏ đã từng hôn mình vô số lần của cô, đôi môi nói yêu mình, đôi môi đã từng làm anh xao xuyến, lại một lần nữa nói ra mấy chữ kia: "Đưa sách cho em."
Vu Hạ Khôn dường như không còn cảm nhận được sự đau lòng, thậm chí anh còn cười khẽ một tiếng.
"Em nhẫn tâm lắm, từ đầu tới cuối, đối với em, anh chỉ là một lời văn có hình dạng của người trưởng thành. Được lắm." Vu Hạ Khôn gật đầu, sửa sang lại đầu tóc và quần áo của mình, không biết chân đã giẫm lên mảnh sứ vỡ thừ bao giờ, máu chảy nhuốm một chút lên trên mu bàn chân, là màu đỏ.
Là màu đỏ, không phải lục lam tím, vì sao cô chưa bao giờ xem anh là con người chứ?
Vu Hạ Khôn lấy sách ra, đi đến bên cạnh Giản Du Du, ném vào trên mặt cô: "Cút đi, cút xa một chút."
Anh điên rồi, rốt cuộc vẫn không nỡ thật sự làm tổn thương Giản Du Du, từ đầu tới cuối, anh vẫn là như vậy, chỉ có thể gϊếŧ người phóng hỏa bằng miệng mà thôi.
Vu Hạ Khôn nói xong, cũng không dám nhìn nhiều hơn một cái, anh sợ nhìn thấy vẻ mặt nhảy nhót vui sướиɠ của Giản Du Du thì sẽ nhịn không được mà bóp chết cô ở trong ngực.
Anh trực tiếp xoay người đi thẳng về phòng tắm, sống lưng anh thẳng tắp, giữ vững hình người, nhưng vừa mở cửa phòng tắm ra, đi vào, anh lập tức quỳ thẳng gối xuống đất, gục xuống sàn nhà ẩm ướt lạnh lẽo, Vu Hạ Khôn không màng dơ bẩn mà gục sát đầu xuống đó, lại lặng lẽ bật khóc, há miệng, nhưng không phát ra âm thanh.
Giản Du Du cầm sách trong tay, mở trang lót ra, phía trên vẫn là lựa chọn, lần này nhảy nhót càng sinh động hơn, cuốn sách còn liệt kê ra lựa chọn khác, gần như khi có nó, nửa đời sau, Giản Du Du chính là người chiến thắng chân chính trong cuộc đời.
Lần này, Giản Du Du không giơ ngón tay lên nữa, mà là đuổi về phía sau, nhìn về phía phòng tắm.
Rốt cuộc yêu một người có thể nhiều như thế nào?
Giản Du Du chỉ là người đứng ngoài quan sát như vậy mà cũng có loại cảm giác ớn lạnh dựng cả tóc gáy.
Cô tự thấy cả đời cũng không thể yêu ai nhiều như vậy.
Cô giơ tay lên, chữ trên trang lót lập loè không ngừng, cô lại không chạm tay vào chữ "Đồng ý", mà là mở trang lót ra, nắm lấy một tờ, cầm lấy phía trên trang sách: "Soẹt" một tiếng xé lấy một tờ.
Nói cô độc ác cũng được, nhẫn tâm cũng thế, cô nhìn thấy những lọ thuốc kia, chỉ muốn biết rốt cuộc Vu Hạ Khôn điên tới mức nào, có thể làm tổn thương cô dưới tình huống cực đoan hay không. Cô còn muốn biết, đến tột cùng Vu Hạ Khôn sẽ lựa chọn huỷ hoại cô, hay là thật sự sẽ đưa sách cho cô.
Kết quả không thể nghi ngờ là làm cô hài lòng, Vu Hạ Khôn vẫn giống như lúc trước, vẫn là người giống như con trai có vỏ ngoài cứng rắn nhưng trong lòng mềm nhũn, anh cực kì hận nhưng vẫn sẽ không huỷ hoại người anh thích.
Người như vậy, không chỉ đáng giá để cô yêu, mà còn càng đáng giá để làm người thân của cô, người thân của cô cũng không nhiều, ba mẹ, Biện Hạ, Bánh Trôi Nhỏ, kể từ hôm nay trở đi, lại thêm một Vu Hạ Khôn nữa.
Từ chối cơ hội khiến cho ba mình có thể khỏe lại, đổi lấy một người thân, Giản Du Du biết, ba cô có biết thì chắc chắn cũng sẽ ủng hộ cô.
Sống chết có số, đây là lời nói mà sau khi ba cô nằm viện đã nói ra, ông cứ nhắc mãi để an ủi mẹ cô.
Giản Du Du đặt trang sách vừa xé lên trên gối, rồi đặt cuốn sách lên giá sách, thở dài một hơi thật dài.
Sau đó cười rộ lên, đi đến cửa phòng tắm rồi mở cửa ra: "Anh yêu ơi, đừng làm loạn nữa, ngủ thôi!"
Vu Hạ Khôn khóc đến mức giống như con cá chết, nhận ra Giản Du Du không rời đi, thậm chí còn mở cửa cười với anh, khi nói giỡn, đầu tiên là anh mừng như điên, sau đó là nổi giận đùng đùng.
Giản Du Du chịu đựng cơn giận ngút trời của Vu Hạ Khôn cả đêm, ngày hôm sau tỉnh lại ở thế giới hiện thực vào giữa trưa, Vu Hạ Khôn đang ngủ bên cạnh cô, nhưng dấu vết điên cuồng bị vần suốt đêm hôm qua không bị mang tới hiện thực.
Vu Hạ Khôn vẫn còn đang ngủ, Giản Du Du đứng dậy kéo rèm ra, dang hai tay ôm lấy ánh mặt trời, cảm giác Vu Hạ Khôn bóp cổ cô, cắm cho cô muốn vỡ thành từng mảnh, lại còn nói hận cô tàn nhẫn vẫn còn đọng lại ở trong lòng. Thật ra, cô cảm thấy... Ờm rất ngon, có vẻ bệnh tâm thần cũng không nghiêm trọng lắm.
Vậy không cần uống thuốc nữa.
Loại cảm dỗ này vốn không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Ngón tay cô đang lơ lửng phía trên lựa chọn của trang sách, liếc mắt nhìn thấy Vu Hạ Khôn bước từng bước một về phía cô, anh không hề phòng bị, cả người đều là dáng vẻ thoải mái và lười nhác, thậm chí bởi vì vừa mới thân mật mà cả người đều toát ra vẻ thoả mãn, đi chân trần giẫm lên thảm, nói bằng giọng chứa ý cười: "Em đang nhìn gì thế?"
Ngón tay của Giản Du Du chỉ còn cách chữ "Đồng ý" không đến hai centimet, cô rất chắc chắn bản thân mình đã động lòng, mình cũng không hề bối rối, đến bây giờ cô có thể phân biệt rõ cảnh trong mơ và hiện thực như trước, bởi vì ở đây cô không bị cận thị, cô có thể nhìn rõ những thứ viết trên trang sách, có thể hiểu rõ dùng một giấc mộng để đổi lấy sức khỏe và tuổi thọ của ba mình là chuyện mà một cô con gái hiếu thuận nên làm.
Cô không phải là Eva, người bị con rắn mê hoặc, đáng lẽ cô phải biết nên lựa chọn như thế nào, một bên là người đàn ông gần như không có hi vọng có thể ở bên nhau lâu dài, một bên là người cha sinh ra và nuôi dưỡng cô, cho cô tình yêu thương chiều chuộng vô hạn, khi lựa chọn này lại xuất hiện trước mắt thì cán cân thăng bằng trong lòng cũng đã lệch rồi.
Giản Du Du chưa bao giờ là một người phụ nữ bị tình yêu mê hoặc.
Nhưng giọng nói của Vu Hạ Khôn vẫn khiến chô đầu ngón tay của cô run lên, cô nhanh chóng gấp trang sách lại, một động tác vô cùng đơn giản nhẹ nhàng lại nặng như ngàn cân. Tay cô ấn lên trang sách nhăn dúm dó, cô ngẩng đầu lên nhìn Vu Hạ Khôn đang nở nụ cười, đôi mắt cô lập tức đỏ hoe trong nháy mắt.
Vu Hạ Khôn không biết vì sao cô lại như thế, khó hiểu đứng yên một lát ở mép giường, rồi duỗi tay ôm lấy cô. Giản Du Du vẫn còn đè tay lên trên trang sách chưa buông ra. Cô đột nhiên mở miệng nói: "Anh đã biết sách có thể đọc hiểu suy nghĩ trong lòng người ta rồi nhỉ."
"Nó vừa dụ dỗ em," Giản Du Du nói: "Nó nói chỉ cần em cứu nó ra khỏi tay anh, nó sẽ khiến cho ba em khỏe lại, nó nói tuổi thọ của ba em chỉ còn ba năm, nó có thể giúp kéo dài tuổi thọ cho ba em, thậm chí còn đồng ý sáng tạo ra việc đếm không hết tiền cho em, để em tiêu cả đời không hết."
Vu Hạ Khôn cứng đờ cả người, phản ứng đầu tiên chính là duỗi tay ra cầm lấy sách, Giản Du Du cũng không ngăn cản. Vu Hạ Khôn ôm sách đứng ở trên mặt đất, cổ và trán nổi gân xanh, nhìn có vẻ rất muốn xé tan cuốn sách ngay tại chỗ. Anh duỗi tay cầm cuốn sách thật chặt, bóp cuốn sách mỏng tang chẳng còn lại bao nhiêu trang sách ở trong tay chặt đến mức vặn vẹo biến hình.
"Em đừng tin nó!" Vu Hạ Khôn khàn giọng hét lên.
Giản Du Du đỏ hoe mắt, từng câu từng chữ cắt lời Vu Hạ Khôn: "Em có nó lâu hơn anh nhiều, em biết nó nói thật."
Trong nháy mắt Vu Hạ Khôn có vẻ mặt tuyệt vọng, mà cảm giác tuyệt vọng ấy nhanh chóng khuếch tán ra vô hạn theo lời nói của Giản Du Du: "Anh biết đấy, lần thứ hai em quay về, chính là vì bệnh tình của ba em, em chưa hoàn thành nhiệm vụ, là em "tự sát" để rời khỏi thế giới, hiện tại tất cả người làm trong biệt thự đều cho rằng em chỉ là một thế thân của Giản Du mà anh lại tìm tới."
Vu Hạ Khôn gần như không thể hô hấp, Giản Du Du nhìn anh, gằn từng câu từng chữ: "Đưa sách cho em, anh biết mà, ba em quan trọng như thế nào đối với em, anh cũng đã thấy rồi đấy, ngay cả việc ngồi yên một lát mà ông ấy cũng không làm được, vất vả cả đời, khi già đi còn rơi vào kết cục như vậy, ông trời quá không công bằng, ba em lương thiện và thành thật cả đời, em là con gái của ông, không thể làm gì thì thôi đi, nhưng khi có cách thì làm sao em có thể nhìn ông ấy đi tìm chết như vậy chứ?"
Vu Hạ Khôn cầm sách lùi một bước về phía sau, há miệng thở dốc, nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào, nước mắt anh chảy xuống dọc theo gương mặt vặn vẹo, miệng mấp máy rất nhiều lần, mới nói: "Đừng đối xử với anh như vậy... Em nói em yêu anh mà!"
Giản Du Du nhìn Vu Hạ Khôn, có thể nói là vẻ mặt cô bình tĩnh, giọng điệu cũng rất bình thường, thậm chí còn không đỏ mắt.
"Em yêu anh, nhưng không có ba em thì sẽ không có em."
Trong giọng nói của Vu Hạ Khôn phát ra một loại âm thanh giống như con thú nhỏ đáng thương sắp chết bởi vì bị mãnh thú ép đến đường cùng: "Em đừng đối xử với anh như vậy..."
Vu Hạ Khôn đứng không vững, cả người run rẩy kịch liệt, ôm sách nửa quỳ ở trên mép giường, đây là con đường duy nhất để anh có thể đi đến thế giới của người mình yêu, là thứ giúp anh chống trọi sống đến tận bây giờ, anh biết tính cách của mình có thiếu sót, bị tác giả của quyển sách này đắp nặn thành người có tính cách thích thể hiện và coi tình yêu là trên hết.
Anh biết, anh đều biết hết, nhưng anh cũng biết, tình yêu của anh đều là thật, anh điên cuồng, yêu Giản Du Du đến mức đánh mất bản thân, cho dù cô có thay đổi dáng dấp ở trong thế giới hiện thực thì anh cũng không hề thay đổi chút nào.
"Em nhìn anh đi..." Nước mắt của Vu Hạ Khôn thấm ướt lông mi anh, lông mi nhanh chóng run rẩy, anh cất sách đi, dùng cả tay lẫn chân để bò đến mép giường, quỳ gối trên thảm túm lấy tay của Giản Du Du: "Em nhìn anh đi, sờ anh đi, anh là thật, anh có nhiệt độ, con mẹ nó anh là một con người mà Giản Du Du ——"
"Sao em có thể như vậy chứ! Sao có thể như vậy!" Anh hét lên đau đớn đến quặn thắt tim gan, siết chặt tay Giản Du Du, chặt đến mức cô đau tới nhíu mày.
"Sao em dám làm như vậy, em còn muốn anh thế nào nữa Giản Du Du, em đã hứa với anh, em nói em yêu anh, em yêu anh!" Vu Hạ Khôn bắt đầu hơi hơi phát điên, không ngừng lặp lại những lời này.
Giản Du Du nhìn anh không nói gì, Vu Hạ Khôn kéo cô ôm chặt cô vào trong l*иg ngực: "Cầu xin em, đừng đối xử với anh như vậy, anh yêu em, anh yêu em, anh cũng là thật, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, anh cho em tất cả tiền bạc mà anh có, cũng đủ cho em tiêu cả đời không hết..."
Giọng nói của Vu Hạ Khôn tràn ngập tiếng khóc nghẹn ngào, anh ôm mặt Giản Du Du, không nhẹ không nặng mà lắc cô: "Em nói gì đi, em nói gì đi!"
"Em yêu anh đúng không, em..." Cả người Vu Hạ Khôn hơi hơi co giật, anh thấy Giản Du Du nhíu mày, anh tựa vào trán cô mà không hề dùng sức, khóc rống lên đau đớn.
"Anh có thể ở bên em cả đời, cho anh một chút thời gian, anh chắc chắn có thể... Tìm được biện pháp, anh tới làm ba của em, làm chồng của em, làm con trai của em, làm cái gì của em cũng được, đừng bỏ rơi anh, đừng bỏ rơi anh..."
Tim Giản Du Du như bị dao cắt, cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vu Hạ Khôn, thấy đáy mắt anh tràn ngập tơ máu, quả thực như nhỏ ra máu. Cô cắn chặt răng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Anh đưa sách cho em đi."
Tiếng khóc của Vu Hạ Khôn đột nhiên im bặt, động tác của anh cũng đột nhiên ngừng lại, nhưng đây là yên bình trước cơn bão, anh nhanh chóng đứng bật dậy một cách đột ngột, đi một vòng ở mép giường, sau đó cười lạnh: "Em đừng mơ! Đừng mơ! Bây giờ anh sẽ xé rách cuốn sách này, đốt trụi! Phá hủy hoàn toàn! Em bỏ rơi anh, cũng đừng mơ có thể cứu ba của em!"
Vu Hạ Khôn nói xong, mặt mày dữ tợn: "Anh sẽ phá nát nhà em, để cho em nếm thử cảm giác bị bỏ rơi, Giản Du Du, em dám đùa giỡn anh, cho dù anh chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết thì ở thế giới hiện thực, anh cũng có thể làm em sống không được chết không xong!"
"Em đừng nhìn anh như vậy, tại sao em lại nhìn anh như vậy, em luôn luôn như vậy!" Vu Hạ Khôn đi đến bên cạnh bàn, dường như muốn uống nước, nhưng bưng cốc nước lên rồi lại đột nhiên vứt xuống đất: "Anh muốn huỷ hoại em, không ở bên anh thì em đi chết đi!"
Anh nói rất ác độc, mỗi một chữ chỉ nghe cũng giống như trúng độc, quả thật lòng thù hận giống như sắp biến thành thực thể, những hàng chữ như biến thành dao nhỏ, thiên đao vạn quả* lăng trì xử tử Giản Du Du!
*Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh ở Trung Quốc.
Nhưng vẻ mặt của Giản Du Du không hề thay đổi một chút nào, cô luôn luôn có thể vô cùng bình tĩnh trong mọi trường hợp, Vu Hạ Khôn đã từng thích loại bình tĩnh này, cảm thấy ở bên cô, thế giới mới là thật, trong lòng lộ ra sự yên bình vô tận.
Nhưng hiện tại anh lại hận loại bình tĩnh này muốn chết, cứ như thể từ đầu đến cuối, hết thảy đều do một mình anh độc diễn đầy nực cười, cô là người xem duy nhất, nhưng khi anh biểu diễn xong phần tan xương nát thịt, cô còn chẳng buồn vỗ tay một cái cho anh!
Vu Hạ Khôn đứng trên mặt đất, cơ thể run rẩy và cảm xúc tan vỡ, anh chìm xuống dưới cái nhìn bình tĩnh chăm chú của Giản Du Du, chìm tới đáy, biến thành cục diện đáng buồn.
Anh hơi hơi quay đầu đi, đau thương trong ánh mắt cũng dần dần rút đi, chỉ còn hô hấp hỗn loạn, còn có ngón tay út khẽ run run, mới có thể nhìn ra vừa nãy anh đã bộc phát kịch liệt như thế nào.
Anh nhìn Giản Du Du, nhìn đôi môi đỏ đã từng hôn mình vô số lần của cô, đôi môi nói yêu mình, đôi môi đã từng làm anh xao xuyến, lại một lần nữa nói ra mấy chữ kia: "Đưa sách cho em."
Vu Hạ Khôn dường như không còn cảm nhận được sự đau lòng, thậm chí anh còn cười khẽ một tiếng.
"Em nhẫn tâm lắm, từ đầu tới cuối, đối với em, anh chỉ là một lời văn có hình dạng của người trưởng thành. Được lắm." Vu Hạ Khôn gật đầu, sửa sang lại đầu tóc và quần áo của mình, không biết chân đã giẫm lên mảnh sứ vỡ thừ bao giờ, máu chảy nhuốm một chút lên trên mu bàn chân, là màu đỏ.
Là màu đỏ, không phải lục lam tím, vì sao cô chưa bao giờ xem anh là con người chứ?
Vu Hạ Khôn lấy sách ra, đi đến bên cạnh Giản Du Du, ném vào trên mặt cô: "Cút đi, cút xa một chút."
Anh điên rồi, rốt cuộc vẫn không nỡ thật sự làm tổn thương Giản Du Du, từ đầu tới cuối, anh vẫn là như vậy, chỉ có thể gϊếŧ người phóng hỏa bằng miệng mà thôi.
Vu Hạ Khôn nói xong, cũng không dám nhìn nhiều hơn một cái, anh sợ nhìn thấy vẻ mặt nhảy nhót vui sướиɠ của Giản Du Du thì sẽ nhịn không được mà bóp chết cô ở trong ngực.
Anh trực tiếp xoay người đi thẳng về phòng tắm, sống lưng anh thẳng tắp, giữ vững hình người, nhưng vừa mở cửa phòng tắm ra, đi vào, anh lập tức quỳ thẳng gối xuống đất, gục xuống sàn nhà ẩm ướt lạnh lẽo, Vu Hạ Khôn không màng dơ bẩn mà gục sát đầu xuống đó, lại lặng lẽ bật khóc, há miệng, nhưng không phát ra âm thanh.
Giản Du Du cầm sách trong tay, mở trang lót ra, phía trên vẫn là lựa chọn, lần này nhảy nhót càng sinh động hơn, cuốn sách còn liệt kê ra lựa chọn khác, gần như khi có nó, nửa đời sau, Giản Du Du chính là người chiến thắng chân chính trong cuộc đời.
Lần này, Giản Du Du không giơ ngón tay lên nữa, mà là đuổi về phía sau, nhìn về phía phòng tắm.
Rốt cuộc yêu một người có thể nhiều như thế nào?
Giản Du Du chỉ là người đứng ngoài quan sát như vậy mà cũng có loại cảm giác ớn lạnh dựng cả tóc gáy.
Cô tự thấy cả đời cũng không thể yêu ai nhiều như vậy.
Cô giơ tay lên, chữ trên trang lót lập loè không ngừng, cô lại không chạm tay vào chữ "Đồng ý", mà là mở trang lót ra, nắm lấy một tờ, cầm lấy phía trên trang sách: "Soẹt" một tiếng xé lấy một tờ.
Nói cô độc ác cũng được, nhẫn tâm cũng thế, cô nhìn thấy những lọ thuốc kia, chỉ muốn biết rốt cuộc Vu Hạ Khôn điên tới mức nào, có thể làm tổn thương cô dưới tình huống cực đoan hay không. Cô còn muốn biết, đến tột cùng Vu Hạ Khôn sẽ lựa chọn huỷ hoại cô, hay là thật sự sẽ đưa sách cho cô.
Kết quả không thể nghi ngờ là làm cô hài lòng, Vu Hạ Khôn vẫn giống như lúc trước, vẫn là người giống như con trai có vỏ ngoài cứng rắn nhưng trong lòng mềm nhũn, anh cực kì hận nhưng vẫn sẽ không huỷ hoại người anh thích.
Người như vậy, không chỉ đáng giá để cô yêu, mà còn càng đáng giá để làm người thân của cô, người thân của cô cũng không nhiều, ba mẹ, Biện Hạ, Bánh Trôi Nhỏ, kể từ hôm nay trở đi, lại thêm một Vu Hạ Khôn nữa.
Từ chối cơ hội khiến cho ba mình có thể khỏe lại, đổi lấy một người thân, Giản Du Du biết, ba cô có biết thì chắc chắn cũng sẽ ủng hộ cô.
Sống chết có số, đây là lời nói mà sau khi ba cô nằm viện đã nói ra, ông cứ nhắc mãi để an ủi mẹ cô.
Giản Du Du đặt trang sách vừa xé lên trên gối, rồi đặt cuốn sách lên giá sách, thở dài một hơi thật dài.
Sau đó cười rộ lên, đi đến cửa phòng tắm rồi mở cửa ra: "Anh yêu ơi, đừng làm loạn nữa, ngủ thôi!"
Vu Hạ Khôn khóc đến mức giống như con cá chết, nhận ra Giản Du Du không rời đi, thậm chí còn mở cửa cười với anh, khi nói giỡn, đầu tiên là anh mừng như điên, sau đó là nổi giận đùng đùng.
Giản Du Du chịu đựng cơn giận ngút trời của Vu Hạ Khôn cả đêm, ngày hôm sau tỉnh lại ở thế giới hiện thực vào giữa trưa, Vu Hạ Khôn đang ngủ bên cạnh cô, nhưng dấu vết điên cuồng bị vần suốt đêm hôm qua không bị mang tới hiện thực.
Vu Hạ Khôn vẫn còn đang ngủ, Giản Du Du đứng dậy kéo rèm ra, dang hai tay ôm lấy ánh mặt trời, cảm giác Vu Hạ Khôn bóp cổ cô, cắm cho cô muốn vỡ thành từng mảnh, lại còn nói hận cô tàn nhẫn vẫn còn đọng lại ở trong lòng. Thật ra, cô cảm thấy... Ờm rất ngon, có vẻ bệnh tâm thần cũng không nghiêm trọng lắm.
Vậy không cần uống thuốc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.