Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương
Chương 30: Xin Lỗi Đã Làm Phiền Rồi
Tam Nhật Thành Tinh
25/01/2024
Trans: Cam Đá
Giản Du Du càng trò chuyện với Hoắc Kiểu Nguyệt, càng cảm thấy thích kiểu nữ thần này, là một chị gái vô cùng thân thiết và tốt tính, có ai lại không thích người đẹp kia chứ, ngón tay Hoắc Kiểu Nguyệt còn mềm mại nữa nha, Giản Du Du vô tình nắm trúng thì đã muốn cắn cho một cái.
Nữ chính không hổ là nữ chính, Giản Du Du vốn là một kẻ thế thân, lại không hề tự ti trước bản chính một chút nào, hai người suốt cả đêm thân thiết với nhau, Giản Du Du làm cơn gió đêm cuốn lấy từng đợt hương thơm trên người Hoắc Kiểu Nguyệt, mê muội đưa hết mấy cây xiên que ngon nhất cho Hoắc Kiểu Nguyệt.
Hoắc Kiểu Nguyệt không chút bất ngờ khi ăn nhiều thêm...
Nhưng ánh mắt Giản Du Du sáng lấp lánh, đưa xiên que qua cho cô ta như thể dâng lên vật quý, quả thật Hoắc Kiểu Nguyệt hơi khó từ chối.
Cô ta cũng hiểu ra được chút ít, tại sao Vu Hạ Khôn không được khai sáng trong nhiều năm lại thua bởi cô gái nhỏ này, rõ ràng có nhiều khi, có thể từ chối cám dỗ của quyền lợi, có thể từ chối sự mê hoặc bởi nhan sắc. nhưng lại không thể từ chối sự bày tỏ chân thành.
Và Vu Hạ Khôn, cho dù tâm tình bất ngờ tốt đẹp, anh cũng đã rất lâu không ra ngoài cùng với anh trai mình, ngoài miệng cứng nhưng hết sức mong ngóng người thân. Vu Hạ Khôn là một người cảm tình cực kỳ phong phú nhưng tình thân của người khác có được dễ như trở bàn tay thì với anh lại hiếm có lạ thường bởi vì quan hệ gia đình chính là tới cả cô gái mình thích, suy cho cùng, nguyên nhân lớn nhất, vẫn là vì anh phát hiện sự mập mờ giữa Vu Minh Trung và Hoắc Kiểu Nguyệt, nên tranh thủ khi còn chưa thử nghiệm thì đã rút lui.
Trên mặt anh nổi lên sự oán hận Vu Minh Trung trong nhiều năm, nhưng trên thực tế trong lòng anh đã có sự nghiêng lệch, sớm có lựa chọn về sự việc này, anh không thể vì Hoắc Kiểu Nguyệt mà làm tổn hại tình cảm giữa mình và anh trai.
Hiện tại lòng anh đối với sự việc này hoàn toàn tiêu tan, cả đêm Vu Hạ Khôn quấn lấy Vu Minh Trung uống rượu, ăn rất nhiều, mà cũng uống rất nhiều, thỉnh thoảng nhìn về hướng Giản Du Du, ánh mắt vô cùng dịu dàng, anh của đêm nay giống như loài ngọc trai chủ động thoát khỏi mảnh vỏ cứng của mình, để tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy sự dịu dàng của nội tâm anh.
Vu Minh Trung vốn vẫn đang quan sát Giản Du Du và Hoắc Kiểu Nguyệt, nhưng đại khái do mùi cồn xông lên não, càng nhìn Vu Minh Trung càng cảm thấy, hai người này là cặp chị em thất lạc nhau, nói không chừng Giản Du Du là đứa con gái mà ông cụ Hoắc sinh ở bên ngoài.
Vu Minh Trung nghĩ tới ông cụ Hoắc suốt đời sống chặt chẽ cẩn thận, cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả sau khi bị tắt mạch máu lúc ra ngoài cũng mặc đồ vest, bị loại suy nghĩ vô lý của chính mình chọc cười, ông cụ Hoắc hơn ba mươi tuổi thì góa vợ, cả đời không tái hôn, cũng chưa từng có tình nhân nào, một lòng một dạ kinh doanh, thế cho nên cơ thể mới bị ép tới suy sụp, sao có thể có con gái riêng kia chứ?
Vu Minh bưng ly bia lên, cụng ly với Vu Hạ Khôn, nhìn Hoắc Kiều Nguyệt trở nên thân thiết nhiệt tình với Giản Du Du, hai người này sao có thể sống chung đàng hoàng với nhau, Vu Minh Trung nướng một xiên que, tỉ mỉ phân tích một chút, cũng chẳng phân tích ra được nguyên do gì, ông ta thấy các cô gái phần lớn là ngoài mặt tỏ vẻ như chị em, nhưng mà là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, có một số người nhìn không ra, nhưng Vu Minh Trung ở thương trường đã lâu, nhìn nhiều nhất chính là người.
Anh ta có thể nhận ra, Hoắc Kiểu Nguyệt tâm cao khí ngạo (*) như kia là thật lòng quý mến Giản Du.
(*) Thái độ kiêu ngạo tự cho mình cao thượng.
Tại sao chứ?
Vu Minh Trung không hiểu, con mèo hoang này có thể khiến người ta phát điên, giương nanh múa vuốt, bất chấp hậu quả, dáng dấp cũng không phải là dạng vừa nhìn đã khiến người khác chú ý, Vu Minh Trung và cô có hai lần tiếp xúc riêng, đều bị chọc tức tới mức muốn tăng huyết áp.
Nhưng mà anh ta có không hiểu đến mấy thì cũng vô dụng, anh ta đã nhìn ra, nước cờ Hoắc Kiểu Nguyệt này đã đi phí công rồi, mặc dù dòng vốn xoay vòng của công ty gia tộc mình bị trục trặc, nhưng dự án đang nắm trong tay rất có triển vọng, đầu tư cũng không lỗ, cho dù không có anh ta, dựa vào năng lực của Hoắc Kiểu Nguyệt thì cũng đủ khả năng tiếp xúc với nguồn đầu tư.
Lúc ban đầu, anh ta vì nhìn trúng năng lực của Hoắc Kiểu Nguyệt, khác với một số cô gái sinh ra trong gia đình khá giả, chỉ biết hoành hành ngang ngược mua sắm hàng hiệu.
Hoắc Kiểu Nguyệt đã đồng ý trở thành công cụ tấn công người khác cho anh ta, nhưng nếu như con mồi không giống như lời amh ta nói, Vu Minh Trung cũng không thể sai khiến được cô ta.
Anh ta hớp một ngụm bia lớn, đột nhiên có cảm giác hoàn toàn bất lực, trên phương diện công việc anh ta chưa từng có cảm giác này, ngoại trừ công việc, cơ bản là cũng chẳng phải quan tâm tới việc gì trong đời sống, vẫn là lần đầu tiên đυ.ng phải một sự việc nào đó, một người nào đó sinh ra cảm giác bất lực.
Con mèo hoang này khó xử lý ngoài dự đoán của mọi người.
Lại nghiêng đầu nhìn ánh mắt đứa em trai nhìn con mèo hoang, Vu Minh Trung cảm thấy thời điểm này nếu như không dừng chân trước vực, chờ tới khi gương mặt thật của Giản Du bị vạch trần, em trai anh ta nhất định sẽ gánh chịu sự đả kích thật lớn.
Vu Minh Trung chỉ không muốn em trai mình bị tổn thương, về mặt tình cảm anh có chút quá ngây thơ, tổn thương mà gia đình tạo ra cho anh đã đủ rồi.
Vu Minh Trung vừa uống bia, vừa cân nhắc lúc nào lại đi tìm con mèo hoang nữa, cùng nói thẳng thắng công bằng với nhau một lần.
Bốn con người, nướng xiên que tán chuyện trong gió đêm, ngoài trừ thỉnh thoảng có con côn trùng nhỏ của vùng trời nhỏ này vùng vẫy chui vào võng quấy rối, dĩ nhiên càng làm lộ ra sự hài hòa hơn.
Sau khi than tàn, Hoắc Kiểu Nguyệt ăn cũng khá nhiều, từ trước tới nay cô ta vẫn luôn có một bác sĩ dinh dưỡng đảm nhiệm quản lý vóc dáng, đã rất lâu không phóng túng ăn đặc biệt nhiều như này, sau khi về phòng tắm rửa xong xuôi nhưng vẫn còn rất no, sờ sờ cái bụng hơi lộ ra của mình, bất đắc dĩ bật cười, ngủ không yên tâm nên cô ta đành phải ngồi dậy vận động một chút.
Còn Giản Du Du sau khi sắp xếp lại một chút đồ đạc còn chưa lộn xộn lắm, thì cũng không quan tâm thêm nữa, dù sao nơi đây cũng là khách sạn, ngày mai sẽ có người đến dọn dẹp.
Cô chỉ là nhìn trúng cơ hội, đưa Vu Hạ Khôn vào trong phòng sách của mình, nói là có việc muốn thương lượng, tối nay cô nhất định phải quay về, không thể trì hoãn thêm nữa.
Vì vậy cô dỗ dành Vu Hạ Khôn hơi ngấm bia, "Ở chỗ em đi, anh Khôn tốt bụng, em muốn ngủ cùng với anh, phòng trên cây đáng sợ lắm, em sợ lắm lắm luôn."
Vu Hạ Khôn uống tới mức mắt có hơi đỏ, mang theo ý cười nhìn cô, nhưng rồi chỉ lắc đầu, vươn tay chạm lên mũi cô, nói ra từng câu từng chữ, "Không cần thể diện."
"Em cần thể diện làm gì chứ," Giản Du Du hôn lên khuôn mặt anh, "Em chỉ muốn anh."
Sự nhiệt tình vội vã khiến Vu Hạ Khôn có chút chống đỡ không nổi, rượu đốt cháy đầu óc anh sạch sẽ tựa như nước sôi ùng ục, anh ôm chặt Giản Du Du vào lòng, xoa nắn kịch liệt, nhưng trước sau vẫn không đồng ý.
Vẫn là quá nhanh, Vu Hạ Khôn nghĩ, anh vừa vuốt thuận những những suy nghĩ của bản thân, còn chưa kịp chào từ biệt với quá khứ, anh cảm thấy cần phải nói chuyện một lần với Hoắc Kiểu Nguyệt, sau đó mới...
Vu Hạ Khôn hy vọng thận trọng một chút.
Nhưng Giản Du Du không chờ nổi, trễ nhất tối mai là thời hạn cuối cùng, nhưng bây giờ ở thế giới thật trời cũng đã sáng rồi, lúc này nói không chừng mẹ cô cũng đã rời giường, có lúc mẹ cô bận không qua, sẽ gọi cô đến phụ một tay, nếu như vừa đúng lúc mẹ cô gọi cô, cô vừa tỉnh dậy, rồi lại bất thình lình mất tích ở thế giới này, cảm giác thúc giục là điều khó mà tránh khỏi.
Đêm nay nhất định phải xong việc!
Giản Du Du nghĩ vậy nên dùng hết tất cả vốn liếng của bản thân dỗ dành Vu Hạ Khôn, nhưng không hiểu sao lòng dạ Vu Hạ Khôn lại cứng như sắt, như hiện thân của Liễu Hạ Huệ, đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức Giản Du Du có thể cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể anh, nhưng anh vẫn đỏ mắt, cắn chết cũng không mở miệng.
Đậu má, chỉ ngủ với nhau thôi mà, có cần phải vậy không!
Cô cũng không làm gì, thật sự không phải "Chỉ cọ cọ không đi vào" cô chỉ đơn thuần làm theo một tình tiết, nhưng thằng cha cờ hó này cứ không chịu!
Giản Du Du dứt khoát không nói nữa, dù sao đêm nay anh cũng ngủ trong lều, ban ngày cô thấy anh chọn cái đó, cô dứt khoát chui tọt vào trong lều, anh uống say rồi chắc chắn ngủ như chết, không đánh thức anh chỉ nằm kế bên thì cũng coi như là bò lên giường thành công rồi ha.
Quyết định xong xuôi, Giản Du Du mới bắt đầu khuyên Vu Hạ Khôn đi ngủ, thật ra Vu Hạ Khôn cũng miễn cưỡng kìm chế, có chút luyến tiếc không nỡ rời đi, thời gian cũng coi như quá khuya, anh muốn được thân mật với Giản Du Du một lúc.
Giản Du Du bất lực, chỉ đành giả vờ kéo anh về giường, anh mới chịu trở về.
Đợi khoảng tầm một tiếng đồng hồ, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Giản Du Du nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, mười hai giờ rưỡi, chắc giờ này vu Hạ Khôn đã ngủ rồi.
Giản Du Du mở cửa nhà trên cây, thả nhẹ bước chân đi ra ngoài, bốn phía quanh bọn họ đều bật đèn sáng, không tối tăm một chút nào, Giản Du Du lặng lẽ băng qua căn lều của Vu Minh Trung, đi đến lều của Vu Hạ Khôn, căn lều này rất to, không phải dạng lều của một người mà giống như một căn phòng nhỏ bằng lều vải, thậm chí bên trong còn có WC.
Ngoài cửa ra vào thì không còn lối đi nào khác, Giản Du Du có chút ưu sầu, ở nhà Vu Hạ Khôn đi ngủ đều khóa cửa lại, cô sợ hôm nay mình làm quá, có khả năng tối nay mình phải một lần trở về tay không.
Giản Du Du ngẫm nghĩ, lấy tay thử đẩy nhẹ cửa, nhưng không ngờ cô vừa đẩy một cái, cánh cửa nhỏ lặng lẽ hé ra một khe hở.
Vu Hạ Khôn uống nhiều, lúc nãy thức dậy đi WC, lúc về phòng quên chốt cửa lại.
Chuyện này cũng không có gì, nhưng đêm nay anh đã uống nhiều, có chút nhiệt huyết sôi trào, cộng thêm nhìn thấy Hoắc Kiểu Nguyệt, không tìm thấy cảm giác muốn ôn lại chuyện cũ, ngược lại anh rõ ràng thích Giản Du Du hơn, bởi vì Vu Hạ Khôn hiểu rõ một chuyện rất khó mở miệng, nhưng đó cũng là một chuyện rất thực tế.
Anh thích Hoắc Kiểu Nguyệt đã bao nhiêu năm, nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ cùng cô hôn môi hay thân mật, Hoắc Kiểu Nguyệt giống như một ảo ảnh mà thuở thiếu niên anh đã tưởng tượng ra, quá sức thuần khiết, thậm chí còn không hề khơi dậy du͙© vọиɠ trong anh.
Nhưng anh lại nhận ra, Giản Du Du không giống vậy, cô rất dễ dàng khơi dậy cảm giác của anh, cô thẳng thắn bày tỏ ham muốn được cùng anh vui vẻ, khiến mỗi khi Vu Hạ Khôn nghe thấy đều dâng trào cảm xúc, đêm nay có hơi cồn lại càng bộc phát mạnh hơn.
Vì vậy Giản Du Du lẳng lặng đẩy cánh cửa nhỏ ra, bước chân giẫm xuống nền đất nhẹ nhàng không tiếng động như mèo đi, bước vào phòng lòng tràn đầy hứng khởi, đóng cửa lại rồi mò mẫm đi về phía giường nệm.
Sau khi mò được tới chỗ, đang chuẩn bị bò lên nhưng lại nghe thấy trong chăn truyền đến từng nhịp hơi thở trầm thấp, lào xào loạt xoạt nhưng không giống như đang trở mình.
Giản Du Du thích ứng với ánh sáng được một lúc, nhìn thấy đầu Vu Hạ Khôn cũng đang vùi bên trong, tấm chăn đang run trong biên độ nhỏ, Giản Du Du cũng không suy nghĩ nhiều, ngẫm nghĩ lẽ nào anh uống nhiều quá, gặp ác mộng?
Cô chậm rãi leo lên giường, nhưng người trong chăn bất chợt không động đậy nữa, da đầu Giản Du Du nứt toác, trong chớp mắt đã nghĩ đến, má, đừng nói là còn chưa ngủ nha!
Cô xoay người nhìn, lập tức bắt gặp một cánh tay Vu Hạ Khôn đang xốc một cạnh tấm chăn lên, khi tầm mắt hai người giao nhau trong bóng tối, trong lòng Giản Du Du chửi một tiếng má nó.
Vì Vu Hạ Khôn từ từ mở to mắt, mở miệng như thể muốn hô to, da đầu Giản Du Du vỡ tung, vô thức vươn tay ra chặn lại miệng anh.
Âm thanh bị cô chặn giữ quay ngược lại cuống họng Vu Hạ Khôn, cô nghiêng người muốn kéo chăn tiếp tục trùm lên đầu anh, chuẩn bị bỏ trốn, Vu Minh Trung ở cách đây không xa, hai căn lều này ở bên nhau!
Nhưng nào ai có ngờ, tấm chăn mỏng này quá nhỏ, cho nên Vu Hạ Khôn chỉ đắp ở bên cạnh, cô kéo một cái... rốt cuộc cô cũng đã biết Vu Hạ Khôn đang làm gì rồi.
Đêm nay anh có chút rạo rực không tan biến, vẫn cứ luôn nghĩ tới Giản Du Du, có chút khơi thông kiểu trai già còn zin, trằn trọc nghiêng ngả tới lui cũng cả tiếng đồng hồ cũng không ngủ được, anh đi WC trở về, đang lén lút ở trong chăn sục tay.
Tuy căn lều này tối hù hù, chẳng nhìn thấy cái gì rõ ràng, nhưng Giản Du Du nhìn thấy tay Vu Hạ Khôn đang vội vã buông tay mình, lại còn nhanh chóng túm lấy tấm chăn che lại.
Một cảnh tượng xấu hổ, Vu Hạ Khôn cứng ngắc người, thật ra Giản Du Du cũng chẳng có khá hơn là mấy, chung quy đây cũng là lần đầu tiên cô đối diện trực tiếp với loại chuyện này.
Vì vậy hai người giống như cùng lúc bị đờ người, cả nửa buổi trời mà không ai nhúc nhích, sau đó tiếng thở hổn hển không biết là của ai giao thoa trong không gian thu hẹp này.
Sau đó Giản Du Du kiểm soát được tình huống khá hơn lên tiếng, "Em xin lỗi, không biết anh đang bận rộn... em đi trước đây."
Nói xong thì ngồi dậy, buông Vu Hạ Khôn ra, lui xuống dưới giường.
Vu Hạ Khôn thở ra một hơi, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng trong màn đêm u tối, nhưng đang lúc Giản Du Du lục tìm giày, Vu Hạ Khôn cắn chặt hàm răng, ngồi bật dậy vươn cánh tay dài ra, ở bên mép chiếc giường vốn không rộng lắm vớt một cái, ôm được eo của Giản Du Du, sau đó ra sức kéo cô trở về giường.
Tấm chăn mùa hè mỏng mát, ùn ùn kéo đến bao phủ lên hai người, chỉ trong chớp mắt đã ngăn cách mảnh trời đất tối tăm nho nhỏ trong cái ngột ngạt khôn cùng.
Giản Du Du trong thời gian ngắn ngủi giật mình hét lên một tiếng, bị Vu Hạ Khôn chặn miệng lại, thật ra anh rất kìm nén và cũng đã tỉnh rượu, hai người dường như không thể nhìn thấy nhau, Vu Hạ Khôn men theo vầng trán Giản Du Du, hôn thẳng một đường, cúi đầu nói: "Anh không muốn vội vã như thế này..."
Một bên mắt Giản Du Du bị nụ hôn ấn giữ, một bên mắt kia chớp chớp, cảm thấy sự việc phát triển khác với suy nghĩ của cô, cô rối loạn một chút, bám giữ cánh tay và bả vai Vu Hạ Khôn thì đã bị Vu Hạ Khôn bắt được, kéo xuống dưới.
"Đã thế này rồi mà em còn muốn chạy sao?" Vu Hạ Khôn nói xong, sau đó men theo cánh môi Giản Du Du rồi đè xuống.
Những chuyện tiếp theo có chút không đúng lúc, lại giống như phù hợp với logic, Giản Du Du lại không có kiểu suy nghĩ này, nhưng ở trong căn phòng ngột ngạt này, tuổi cô cũng không còn nhỏ, bị Vu Hạ Khôn ngây ngô trêu chọc một hồi, cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ một cách tự nhiên.
Giản Du Du đã từng quen biết bao nhiêu hotboy trường học và học bá, cũng không biết có phải ông trời trêu chọc cô không, thật sự được ăn lại là chỉ là một người giả, ở trong giấc mơ.
Đây là ám chỉ cô nghĩ đến đàn ông, nhưng chỉ có thể làm trong giấc mơ thôi sao?
Đã vậy chất lượng người đàn ông cũng chẳng cao gì cho lắm, Giản Du Du rất nỗ lực phối hợp, anh thật sự là không chịu góp sức.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cũng kết thúc quá bất ngờ, sau khi kết thúc, hai con gà tiểu học lại còn run rẩy lẩy bẩy, chưa kịp lấy lại bình tĩnh, Vu Hạ Khôn ôm Giản Du Du, ôm chặt, chặt tới nỗi muốn ghì chết người.
Giản Du Du bí bách chịu không nổi, đầu chui ra khỏi chăn, thở phì phò vài hơi rồi nói, "Anh buông ra đi, em cũng có chạy đi đâu." Chuyện thì cũng đã làm xong rồi.
Không lên tiếng.
Sau khi cảm giác khoan khoái của Vu Hạ Khôn tan biến, từ từ bắt đầu thấy ngại ngùng, sau đó càng nghĩ càng thấy ái ngại, cả mặt và cơ thể giống như bị cháy muốn chín.
"Anh..."
"Anh ngủ đi." Giản Du Du cắt ngang lời anh, "Em tự về phòng trên cây của em."
Lần này cô làm quá đột ngột, trách cô thật sự không biết nắm bắt, cơ thể Vu Hạ Khôn quá trơn mịn sờ soạng rất thích, phả hơi thở hổn hển bên tai cô quá dễ nghe, dáng dấp cũng tiêu chuẩn so với minh tinh trong thế giới thật, ai mà chịu cho nổi chứ.
Cô vốn chỉ muốn ngủ, nhưng lại thật sự ấy ấy luôn cả nam chính, cô thấy hơi hoảng hốt, phải nhanh chóng đi tìm một nơi để đọc sách để xem cái màn bò lên giường này có thành công hay không, ngủ với nam chính rồi có ảnh hưởng đến mạch truyện chính hay không!
Vì vậy chính vào lúc nam chính Vu Hạ Khôn đang thong thả hồi tưởng lại lần đầu tiên khơi thông trong hai mươi mấy năm làm trai tân, Giản Du Du mặc lại quần xong rời đi.
Đi rồi.
Đã đi rồi...
Vu Hạ Khôn còn không thể kéo giữ lại, bây giờ mặc quần áo cũng khá lao lực, ở phía dưới khớp háng đang ở trạng thái trống không, tìm không thấy qυầи ɭóŧ.
Anh giương mắt nhìn Giản Du Du đẩy cánh cửa nhỏ đi ra, lần mất zin đầu tiên trong đời thì đã gặp tình cảnh này, thậm chí Vu Hạ Khôn còn cảm thấy mình bị chán ghét.
Anh nắm lấy tấm chăn nhỏ, ngây ngốc ngồi trong căn lều, nghĩ tới nghĩ lui xem khi nãy có chỗ nào làm không đúng sao?
Kỹ thuật quá kém à?
Ba phút thật sự có liên quan đến vấn đề kỹ thuật sao?
Vu Hạ Khôn đau khổ cắn góc chăn, ngồi dậy bật đèn đi rửa ráy người, chuẩn bị đi tìm Giản Du Du để nói chuyện cho đàng hoàng, dù gì bọn họ cũng đã thế này rồi, có một số chuyện cần phải nói cho rõ ràng.
Sau đó không giống với Vu Hạ Khôn đang chổng mông thu dọn giường chiếu, Giản Du Du mặc quần rời đi gập lưng cong eo nhanh chóng chạy về phòng mình, cho dù trên ngọn này ngoại trừ bọn họ cũng không còn ai khác, sự chột dạ trong lòng vẫn khiến cô không dám nhìn về phòng Hoắc Kiểu Nguyệt.
Ngủ với chồng tương lai của người ta, sao mà được kia chứ!
Cô đúng thật nhất thời không chống đỡ kịp, nếu như cô khăng khăng không làm, cái tên Vu Hạ Khôn thiếu kỹ năng kia sẽ hoảng sợ quá độ không làm nên chuyện.
Giản Du Du hối hận, cực kỳ hối hận, chuyện cô hối hận không liên quan một xu đến kiểu thiệt thòi vì nam nữ nảy sinh quan hệ mất đi trinh tiết, cô hối hận vì mình quá kích động, chuyện này nếu ảnh hưởng đến tình tiết, không cầm được một đồng phí chia tay nào, chỉ vì ba phút đó của Vu Hạ Khôn thì quả thật là lỗ to mất rồi!
Là năm mươi triệu đấy, năm mươi triệu mua ba phút, cho dù thằng nhỏ của Vu Hạ Khôn có nạm vàng cũng không đáng!
Giản Du Du nghĩ tới đây, bước đi nhanh hơn, ngẫm nghĩ phải nhanh chóng vào phòng rút sách ra xem xem.
Kết quả lúc đi qua căn lều của vu Minh Trung, Giản Du Du bất ngờ bị một người nào đó kéo cánh tay trong màn đêm u tối.
Giản Du Du vốn chột dạ muốn chết, lo sợ run rẩy lạch cạch, hít một hơi thật mạnh, bị bịt miệng lại.
Giản Du Du bị kéo đến gần căn lều của Vu Minh Trung, tập trung lại nhìn kỹ một chút mới nhận ra, người bắt giữ cô là Vu Minh Trung.
"Vì sao cô lại đi ra từ phòng của Tiểu Khôn?" Giọng nói của Vu Minh Trung đè xuống thấp nhất, trong bắp đùi Giản Du Du vẫn còn thứ gì đó đang chảy ra, quần thả lỏng cũng không chặn được bao nhiêu, rất khó để hình dung cái cảm giác chết tiệt này.
Nhưng vì cô mới ấy ấy xong với Vu Hạ Khôn, khó tránh khỏi có chút ái ngại khi đối diện với anh trai của anh, vì vậy nhỏ giọng như tiểu đạo sĩ, "Anh trai còn chưa ngủ ạ, tôi chỉ đi qua xem xem anh Khôn đã ngủ hay chưa, anh không biết chứ lúc ngủ anh ấy hay đạp chăn, tôi đây còn không phải sợ anh ấy bị lạnh gì đó sao..."
Vu Minh Trung đã rửa mặt, mùi cồn trên người rất nhẹ, nhưng vẫn còn, hòa lẫn cùng mùi hương sữa tắm xông thẳng vào mũi Giản Du Du, hai người đứng quá gần nhau, Giản Du Du không khỏi giãy giụa, Vu Minh Trung càng không buông tha cô.
"Nói chuyện đi Giản Du." Trải qua chuyện đêm nay, Vu Minh Trung hoàn toàn không còn ôm hy vọng với Hoắc Kiểu Nguyệt, bây giờ ông ta muốn nói chuyện đàng hoàng với Giản Du, nếu như cô cần tiền, anh ta có thể đưa, Vu Minh Trung chỉ hy vọng em trai mình không bị tổn thương.
Giản Du Du nở nụ cười gượng gạo, nhưng hai chân vẫn giữ chặt, "Anh trai, có thể để tôi về phòng mình trước không..."
"Không thể!" Cả đêm Vu Minh Trung uống không ít với Vu Hạ Khôn, tửu lượng anh ta không nhỏ, uống nhiều như vậy, bây giờ cũng chỉ đang ở trạng thái chếnh choáng.
"Tôi chỉ không trông chừng một lúc, cô đã chui ra từ lều của em trai tôi, cô đừng tưởng tôi không biết cô muốn làm gì." Vu Minh Trung không tháo mắt kính xuống, lúc này đôi mắt hoa đào hiện lên một chút đỏ, trông rất đẹp mắt, dáng vẻ hơi nheo mắt lại cũng rất nguy hiểm.
Giản Du Du thầm nói anh biết cái rắm, tôi muốn làm hay không làm khi nãy cũng làm xong rồi, em trai anh còn đang trần mông trùi trụi đi tìm qυầи ɭóŧ kia kìa, bị tôi treo trên cành cây bên ngoài, anh có kinh hỉ hay không cũng chẳng có gì bất ngờ .
Nhưng hiện tại cô không dám nói gì cả, hoảng sợ chỉ muốn mau chóng thoát thân, "Anh trai, tôi thật sự phải quay về phòng, ở đây lạnh quá, tôi sợ tối, tôi thấy rất sợ, anh mà còn như này nữa là tôi hét lên đó."
Vu Minh Trung hừ một tiếng, một lát sau trên người Giản Du Du có thêm một cái áo khoác, "Tối có gì để sợ, anh trai đi cùng với em." Vu Minh Trung nói không mang theo bất kỳ ngữ điệu gì.
Giản Du Du trong lòng không còn gì để nói, mùi hương của người đàn ông lạ đổ ập xuống, khiến cô hoàn toàn khó chịu, khác hẳn với mùi hương trong trẻo của Vu Hạ Khôn, trên người Vu Minh Trung mang theo một chút mùi nước hoa nam tính, hòa lẫn cùng một vài mùi hương không rõ, rất có tính xâm chiếm.
Giản Du Du suýt chút nữa là há miệng la lên đồ lưu manh, Vu Minh Trung đã nhông tay lẹ mắt bị miệng cô lại, lòng bàn tay bị cắn một chút cũng không buông ra, "Hôm nay không nói chuyện cho rõ thì đừng nghĩ tới bỏ chạy, tôi chẳng có thời gian chơi ú òa với cô đâu!" Mấy ngày nữa là anh ta phải ra nước ngoài lại rồi.
Trước lúc đó, nhất định phải xử lý chuyện này cho sạch sẽ.
Nhưng Giản Du Du cứ không chịu phối hợp, cô còn sốt ruột hơn cả Vu Minh Trung, nghiệp vụ lại càng thêm bận rộn, cô còn muốn đêm nay đi thực tế một chuyến, muốn xem hướng đi của tình tiết trong truyện.
Vu Minh Trung thấy nơi này quả thật không phải nơi để nói chuyện, ở quá gần với căn lều của Vu Hạ Khôn, huống hồ chi nói vài ba câu cũng không thể nói rõ, suốt cả ngày Vu Hạ Khôn và Giản Du Du đều bám riết chung một chỗ với nhau, cũng chẳng có cơ hội để nói chuyện, đêm nay ở đây bắt được cô chính là cơ hội tuyệt hảo.
Thế nên anh ta ngẫm nghĩ, kéo Giản Du Du đi về hướng rừng cây, "Tôi đảm bảo, nếu như cô ngoan ngoãn thì tôi sẽ chỉ trò chuyện với cô mà thôi!"
Giản Du Du giùng giằng, nhưng thật ra cô không sợ Vu Minh Trung, cô không sợ bất kỳ người nào trong thế giới này ngoại trừ Vu Hạ Khôn, hiện tại bị bức ép, biến mất ngay tại chỗ mà còn không dọa bọn họ són ra quần thì coi như bọn họ lợi hại.
Nhưng cô sợ Vu Hạ Khôn, sợ anh hiểu lầm, sợ anh nói chia tay, làm lỡ mất việc kiếm tiền của cô.
Vì vậy cô vừa giãy giụa vừa nhỏ giọng nói, "Anh trai anh có biết mình đang làm gì không hả?! Có phải anh uống nhiều quá rồi!"
"Anh đây là đang kéo em dâu mình chui vào rừng, anh có biết nó có nghĩa là gì không?" Giản Du Du sắc sảo hỏi.
Vu Minh Trung đã sớm biết con mèo hoang này xảo quyệt, cho nên nghe rồi cũng chỉ hừ lạnh lùng, không giảm bớt sức mạnh trên tay một chút nào, "Em dâu? Cô đúng thật là biết dát vàng lên mặt mình, đời này cô không thể nào trở thành em dâu tôi, tôi cũng chả phải anh trai của cô, đừng có mở miệng là gọi anh trai thân thiết như vậy!"
Giản Du Du nhìn thấy Vu Minh Trung đúng là đùa thật rồi, trong thoáng chốc ỷ vào cánh tay cũng coi như mạnh mẽ, ôm lấy một cái cây nhỏ ở kế bên, "Anh mà còn làm vậy nữa là tôi kêu lên đó, anh đoạt người phụ nữ của em trai mình, bây giờ anh đang kéo tôi với ý đồ bất chính, em trai anh có thể còn chưa ngủ! Thấy rồi thì tình cảm anh em của hai người coi như tàn!"
Vu Minh Trung nghe thấy vậy quả nhiên dừng lại, anh ta không thể không kiêng kỵ chuyện này, thế nên lục lọi trong túi áo, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, lắc lắc trước mặt Giản Du Du, "Nhìn thấy chứ, đây là cái gì, nếu như cô nói chuyện với tôi, tôi để cho cô viết ra một con số trên này."
Đúng vậy, Vu Minh Trung cảm thấy tiền có giải quyết được thì cứ cố gắng dùng tiền.
Giản Du Du nhìn rõ mồn một, cũng rung động điên cuồng, tiếc là không phỉ Vu Hạ Khôn đưa thì chẳng có tí ti tác dụng gì! Chỉ là giấy vụn!
Ngay sau đó cô cười lạnh càng ôm chặt cái cây hơn, mắng chửi, "Rút lại đồng tiền dơ bẩn của anh đi, đừng nghĩ dùng tiền có thể mua được tình yêu đích thực của tôi!"
"Tình yêu đích thực?" Vu Minh Trung dứt khoát buông cô ra rồi lên tiếng, "Khuy măng sét thủy tinh của em trai tôi là tình yêu đích thực của cô?"
Giản Du Du giật mình một cái, rắc rắc quay đầu lại nhìn Vu Minh Trung, suýt chút nữa là rơi đầu xuống đất!
Giản Du Du càng trò chuyện với Hoắc Kiểu Nguyệt, càng cảm thấy thích kiểu nữ thần này, là một chị gái vô cùng thân thiết và tốt tính, có ai lại không thích người đẹp kia chứ, ngón tay Hoắc Kiểu Nguyệt còn mềm mại nữa nha, Giản Du Du vô tình nắm trúng thì đã muốn cắn cho một cái.
Nữ chính không hổ là nữ chính, Giản Du Du vốn là một kẻ thế thân, lại không hề tự ti trước bản chính một chút nào, hai người suốt cả đêm thân thiết với nhau, Giản Du Du làm cơn gió đêm cuốn lấy từng đợt hương thơm trên người Hoắc Kiểu Nguyệt, mê muội đưa hết mấy cây xiên que ngon nhất cho Hoắc Kiểu Nguyệt.
Hoắc Kiểu Nguyệt không chút bất ngờ khi ăn nhiều thêm...
Nhưng ánh mắt Giản Du Du sáng lấp lánh, đưa xiên que qua cho cô ta như thể dâng lên vật quý, quả thật Hoắc Kiểu Nguyệt hơi khó từ chối.
Cô ta cũng hiểu ra được chút ít, tại sao Vu Hạ Khôn không được khai sáng trong nhiều năm lại thua bởi cô gái nhỏ này, rõ ràng có nhiều khi, có thể từ chối cám dỗ của quyền lợi, có thể từ chối sự mê hoặc bởi nhan sắc. nhưng lại không thể từ chối sự bày tỏ chân thành.
Và Vu Hạ Khôn, cho dù tâm tình bất ngờ tốt đẹp, anh cũng đã rất lâu không ra ngoài cùng với anh trai mình, ngoài miệng cứng nhưng hết sức mong ngóng người thân. Vu Hạ Khôn là một người cảm tình cực kỳ phong phú nhưng tình thân của người khác có được dễ như trở bàn tay thì với anh lại hiếm có lạ thường bởi vì quan hệ gia đình chính là tới cả cô gái mình thích, suy cho cùng, nguyên nhân lớn nhất, vẫn là vì anh phát hiện sự mập mờ giữa Vu Minh Trung và Hoắc Kiểu Nguyệt, nên tranh thủ khi còn chưa thử nghiệm thì đã rút lui.
Trên mặt anh nổi lên sự oán hận Vu Minh Trung trong nhiều năm, nhưng trên thực tế trong lòng anh đã có sự nghiêng lệch, sớm có lựa chọn về sự việc này, anh không thể vì Hoắc Kiểu Nguyệt mà làm tổn hại tình cảm giữa mình và anh trai.
Hiện tại lòng anh đối với sự việc này hoàn toàn tiêu tan, cả đêm Vu Hạ Khôn quấn lấy Vu Minh Trung uống rượu, ăn rất nhiều, mà cũng uống rất nhiều, thỉnh thoảng nhìn về hướng Giản Du Du, ánh mắt vô cùng dịu dàng, anh của đêm nay giống như loài ngọc trai chủ động thoát khỏi mảnh vỏ cứng của mình, để tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy sự dịu dàng của nội tâm anh.
Vu Minh Trung vốn vẫn đang quan sát Giản Du Du và Hoắc Kiểu Nguyệt, nhưng đại khái do mùi cồn xông lên não, càng nhìn Vu Minh Trung càng cảm thấy, hai người này là cặp chị em thất lạc nhau, nói không chừng Giản Du Du là đứa con gái mà ông cụ Hoắc sinh ở bên ngoài.
Vu Minh Trung nghĩ tới ông cụ Hoắc suốt đời sống chặt chẽ cẩn thận, cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả sau khi bị tắt mạch máu lúc ra ngoài cũng mặc đồ vest, bị loại suy nghĩ vô lý của chính mình chọc cười, ông cụ Hoắc hơn ba mươi tuổi thì góa vợ, cả đời không tái hôn, cũng chưa từng có tình nhân nào, một lòng một dạ kinh doanh, thế cho nên cơ thể mới bị ép tới suy sụp, sao có thể có con gái riêng kia chứ?
Vu Minh bưng ly bia lên, cụng ly với Vu Hạ Khôn, nhìn Hoắc Kiều Nguyệt trở nên thân thiết nhiệt tình với Giản Du Du, hai người này sao có thể sống chung đàng hoàng với nhau, Vu Minh Trung nướng một xiên que, tỉ mỉ phân tích một chút, cũng chẳng phân tích ra được nguyên do gì, ông ta thấy các cô gái phần lớn là ngoài mặt tỏ vẻ như chị em, nhưng mà là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, có một số người nhìn không ra, nhưng Vu Minh Trung ở thương trường đã lâu, nhìn nhiều nhất chính là người.
Anh ta có thể nhận ra, Hoắc Kiểu Nguyệt tâm cao khí ngạo (*) như kia là thật lòng quý mến Giản Du.
(*) Thái độ kiêu ngạo tự cho mình cao thượng.
Tại sao chứ?
Vu Minh Trung không hiểu, con mèo hoang này có thể khiến người ta phát điên, giương nanh múa vuốt, bất chấp hậu quả, dáng dấp cũng không phải là dạng vừa nhìn đã khiến người khác chú ý, Vu Minh Trung và cô có hai lần tiếp xúc riêng, đều bị chọc tức tới mức muốn tăng huyết áp.
Nhưng mà anh ta có không hiểu đến mấy thì cũng vô dụng, anh ta đã nhìn ra, nước cờ Hoắc Kiểu Nguyệt này đã đi phí công rồi, mặc dù dòng vốn xoay vòng của công ty gia tộc mình bị trục trặc, nhưng dự án đang nắm trong tay rất có triển vọng, đầu tư cũng không lỗ, cho dù không có anh ta, dựa vào năng lực của Hoắc Kiểu Nguyệt thì cũng đủ khả năng tiếp xúc với nguồn đầu tư.
Lúc ban đầu, anh ta vì nhìn trúng năng lực của Hoắc Kiểu Nguyệt, khác với một số cô gái sinh ra trong gia đình khá giả, chỉ biết hoành hành ngang ngược mua sắm hàng hiệu.
Hoắc Kiểu Nguyệt đã đồng ý trở thành công cụ tấn công người khác cho anh ta, nhưng nếu như con mồi không giống như lời amh ta nói, Vu Minh Trung cũng không thể sai khiến được cô ta.
Anh ta hớp một ngụm bia lớn, đột nhiên có cảm giác hoàn toàn bất lực, trên phương diện công việc anh ta chưa từng có cảm giác này, ngoại trừ công việc, cơ bản là cũng chẳng phải quan tâm tới việc gì trong đời sống, vẫn là lần đầu tiên đυ.ng phải một sự việc nào đó, một người nào đó sinh ra cảm giác bất lực.
Con mèo hoang này khó xử lý ngoài dự đoán của mọi người.
Lại nghiêng đầu nhìn ánh mắt đứa em trai nhìn con mèo hoang, Vu Minh Trung cảm thấy thời điểm này nếu như không dừng chân trước vực, chờ tới khi gương mặt thật của Giản Du bị vạch trần, em trai anh ta nhất định sẽ gánh chịu sự đả kích thật lớn.
Vu Minh Trung chỉ không muốn em trai mình bị tổn thương, về mặt tình cảm anh có chút quá ngây thơ, tổn thương mà gia đình tạo ra cho anh đã đủ rồi.
Vu Minh Trung vừa uống bia, vừa cân nhắc lúc nào lại đi tìm con mèo hoang nữa, cùng nói thẳng thắng công bằng với nhau một lần.
Bốn con người, nướng xiên que tán chuyện trong gió đêm, ngoài trừ thỉnh thoảng có con côn trùng nhỏ của vùng trời nhỏ này vùng vẫy chui vào võng quấy rối, dĩ nhiên càng làm lộ ra sự hài hòa hơn.
Sau khi than tàn, Hoắc Kiểu Nguyệt ăn cũng khá nhiều, từ trước tới nay cô ta vẫn luôn có một bác sĩ dinh dưỡng đảm nhiệm quản lý vóc dáng, đã rất lâu không phóng túng ăn đặc biệt nhiều như này, sau khi về phòng tắm rửa xong xuôi nhưng vẫn còn rất no, sờ sờ cái bụng hơi lộ ra của mình, bất đắc dĩ bật cười, ngủ không yên tâm nên cô ta đành phải ngồi dậy vận động một chút.
Còn Giản Du Du sau khi sắp xếp lại một chút đồ đạc còn chưa lộn xộn lắm, thì cũng không quan tâm thêm nữa, dù sao nơi đây cũng là khách sạn, ngày mai sẽ có người đến dọn dẹp.
Cô chỉ là nhìn trúng cơ hội, đưa Vu Hạ Khôn vào trong phòng sách của mình, nói là có việc muốn thương lượng, tối nay cô nhất định phải quay về, không thể trì hoãn thêm nữa.
Vì vậy cô dỗ dành Vu Hạ Khôn hơi ngấm bia, "Ở chỗ em đi, anh Khôn tốt bụng, em muốn ngủ cùng với anh, phòng trên cây đáng sợ lắm, em sợ lắm lắm luôn."
Vu Hạ Khôn uống tới mức mắt có hơi đỏ, mang theo ý cười nhìn cô, nhưng rồi chỉ lắc đầu, vươn tay chạm lên mũi cô, nói ra từng câu từng chữ, "Không cần thể diện."
"Em cần thể diện làm gì chứ," Giản Du Du hôn lên khuôn mặt anh, "Em chỉ muốn anh."
Sự nhiệt tình vội vã khiến Vu Hạ Khôn có chút chống đỡ không nổi, rượu đốt cháy đầu óc anh sạch sẽ tựa như nước sôi ùng ục, anh ôm chặt Giản Du Du vào lòng, xoa nắn kịch liệt, nhưng trước sau vẫn không đồng ý.
Vẫn là quá nhanh, Vu Hạ Khôn nghĩ, anh vừa vuốt thuận những những suy nghĩ của bản thân, còn chưa kịp chào từ biệt với quá khứ, anh cảm thấy cần phải nói chuyện một lần với Hoắc Kiểu Nguyệt, sau đó mới...
Vu Hạ Khôn hy vọng thận trọng một chút.
Nhưng Giản Du Du không chờ nổi, trễ nhất tối mai là thời hạn cuối cùng, nhưng bây giờ ở thế giới thật trời cũng đã sáng rồi, lúc này nói không chừng mẹ cô cũng đã rời giường, có lúc mẹ cô bận không qua, sẽ gọi cô đến phụ một tay, nếu như vừa đúng lúc mẹ cô gọi cô, cô vừa tỉnh dậy, rồi lại bất thình lình mất tích ở thế giới này, cảm giác thúc giục là điều khó mà tránh khỏi.
Đêm nay nhất định phải xong việc!
Giản Du Du nghĩ vậy nên dùng hết tất cả vốn liếng của bản thân dỗ dành Vu Hạ Khôn, nhưng không hiểu sao lòng dạ Vu Hạ Khôn lại cứng như sắt, như hiện thân của Liễu Hạ Huệ, đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức Giản Du Du có thể cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể anh, nhưng anh vẫn đỏ mắt, cắn chết cũng không mở miệng.
Đậu má, chỉ ngủ với nhau thôi mà, có cần phải vậy không!
Cô cũng không làm gì, thật sự không phải "Chỉ cọ cọ không đi vào" cô chỉ đơn thuần làm theo một tình tiết, nhưng thằng cha cờ hó này cứ không chịu!
Giản Du Du dứt khoát không nói nữa, dù sao đêm nay anh cũng ngủ trong lều, ban ngày cô thấy anh chọn cái đó, cô dứt khoát chui tọt vào trong lều, anh uống say rồi chắc chắn ngủ như chết, không đánh thức anh chỉ nằm kế bên thì cũng coi như là bò lên giường thành công rồi ha.
Quyết định xong xuôi, Giản Du Du mới bắt đầu khuyên Vu Hạ Khôn đi ngủ, thật ra Vu Hạ Khôn cũng miễn cưỡng kìm chế, có chút luyến tiếc không nỡ rời đi, thời gian cũng coi như quá khuya, anh muốn được thân mật với Giản Du Du một lúc.
Giản Du Du bất lực, chỉ đành giả vờ kéo anh về giường, anh mới chịu trở về.
Đợi khoảng tầm một tiếng đồng hồ, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Giản Du Du nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, mười hai giờ rưỡi, chắc giờ này vu Hạ Khôn đã ngủ rồi.
Giản Du Du mở cửa nhà trên cây, thả nhẹ bước chân đi ra ngoài, bốn phía quanh bọn họ đều bật đèn sáng, không tối tăm một chút nào, Giản Du Du lặng lẽ băng qua căn lều của Vu Minh Trung, đi đến lều của Vu Hạ Khôn, căn lều này rất to, không phải dạng lều của một người mà giống như một căn phòng nhỏ bằng lều vải, thậm chí bên trong còn có WC.
Ngoài cửa ra vào thì không còn lối đi nào khác, Giản Du Du có chút ưu sầu, ở nhà Vu Hạ Khôn đi ngủ đều khóa cửa lại, cô sợ hôm nay mình làm quá, có khả năng tối nay mình phải một lần trở về tay không.
Giản Du Du ngẫm nghĩ, lấy tay thử đẩy nhẹ cửa, nhưng không ngờ cô vừa đẩy một cái, cánh cửa nhỏ lặng lẽ hé ra một khe hở.
Vu Hạ Khôn uống nhiều, lúc nãy thức dậy đi WC, lúc về phòng quên chốt cửa lại.
Chuyện này cũng không có gì, nhưng đêm nay anh đã uống nhiều, có chút nhiệt huyết sôi trào, cộng thêm nhìn thấy Hoắc Kiểu Nguyệt, không tìm thấy cảm giác muốn ôn lại chuyện cũ, ngược lại anh rõ ràng thích Giản Du Du hơn, bởi vì Vu Hạ Khôn hiểu rõ một chuyện rất khó mở miệng, nhưng đó cũng là một chuyện rất thực tế.
Anh thích Hoắc Kiểu Nguyệt đã bao nhiêu năm, nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ cùng cô hôn môi hay thân mật, Hoắc Kiểu Nguyệt giống như một ảo ảnh mà thuở thiếu niên anh đã tưởng tượng ra, quá sức thuần khiết, thậm chí còn không hề khơi dậy du͙© vọиɠ trong anh.
Nhưng anh lại nhận ra, Giản Du Du không giống vậy, cô rất dễ dàng khơi dậy cảm giác của anh, cô thẳng thắn bày tỏ ham muốn được cùng anh vui vẻ, khiến mỗi khi Vu Hạ Khôn nghe thấy đều dâng trào cảm xúc, đêm nay có hơi cồn lại càng bộc phát mạnh hơn.
Vì vậy Giản Du Du lẳng lặng đẩy cánh cửa nhỏ ra, bước chân giẫm xuống nền đất nhẹ nhàng không tiếng động như mèo đi, bước vào phòng lòng tràn đầy hứng khởi, đóng cửa lại rồi mò mẫm đi về phía giường nệm.
Sau khi mò được tới chỗ, đang chuẩn bị bò lên nhưng lại nghe thấy trong chăn truyền đến từng nhịp hơi thở trầm thấp, lào xào loạt xoạt nhưng không giống như đang trở mình.
Giản Du Du thích ứng với ánh sáng được một lúc, nhìn thấy đầu Vu Hạ Khôn cũng đang vùi bên trong, tấm chăn đang run trong biên độ nhỏ, Giản Du Du cũng không suy nghĩ nhiều, ngẫm nghĩ lẽ nào anh uống nhiều quá, gặp ác mộng?
Cô chậm rãi leo lên giường, nhưng người trong chăn bất chợt không động đậy nữa, da đầu Giản Du Du nứt toác, trong chớp mắt đã nghĩ đến, má, đừng nói là còn chưa ngủ nha!
Cô xoay người nhìn, lập tức bắt gặp một cánh tay Vu Hạ Khôn đang xốc một cạnh tấm chăn lên, khi tầm mắt hai người giao nhau trong bóng tối, trong lòng Giản Du Du chửi một tiếng má nó.
Vì Vu Hạ Khôn từ từ mở to mắt, mở miệng như thể muốn hô to, da đầu Giản Du Du vỡ tung, vô thức vươn tay ra chặn lại miệng anh.
Âm thanh bị cô chặn giữ quay ngược lại cuống họng Vu Hạ Khôn, cô nghiêng người muốn kéo chăn tiếp tục trùm lên đầu anh, chuẩn bị bỏ trốn, Vu Minh Trung ở cách đây không xa, hai căn lều này ở bên nhau!
Nhưng nào ai có ngờ, tấm chăn mỏng này quá nhỏ, cho nên Vu Hạ Khôn chỉ đắp ở bên cạnh, cô kéo một cái... rốt cuộc cô cũng đã biết Vu Hạ Khôn đang làm gì rồi.
Đêm nay anh có chút rạo rực không tan biến, vẫn cứ luôn nghĩ tới Giản Du Du, có chút khơi thông kiểu trai già còn zin, trằn trọc nghiêng ngả tới lui cũng cả tiếng đồng hồ cũng không ngủ được, anh đi WC trở về, đang lén lút ở trong chăn sục tay.
Tuy căn lều này tối hù hù, chẳng nhìn thấy cái gì rõ ràng, nhưng Giản Du Du nhìn thấy tay Vu Hạ Khôn đang vội vã buông tay mình, lại còn nhanh chóng túm lấy tấm chăn che lại.
Một cảnh tượng xấu hổ, Vu Hạ Khôn cứng ngắc người, thật ra Giản Du Du cũng chẳng có khá hơn là mấy, chung quy đây cũng là lần đầu tiên cô đối diện trực tiếp với loại chuyện này.
Vì vậy hai người giống như cùng lúc bị đờ người, cả nửa buổi trời mà không ai nhúc nhích, sau đó tiếng thở hổn hển không biết là của ai giao thoa trong không gian thu hẹp này.
Sau đó Giản Du Du kiểm soát được tình huống khá hơn lên tiếng, "Em xin lỗi, không biết anh đang bận rộn... em đi trước đây."
Nói xong thì ngồi dậy, buông Vu Hạ Khôn ra, lui xuống dưới giường.
Vu Hạ Khôn thở ra một hơi, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng trong màn đêm u tối, nhưng đang lúc Giản Du Du lục tìm giày, Vu Hạ Khôn cắn chặt hàm răng, ngồi bật dậy vươn cánh tay dài ra, ở bên mép chiếc giường vốn không rộng lắm vớt một cái, ôm được eo của Giản Du Du, sau đó ra sức kéo cô trở về giường.
Tấm chăn mùa hè mỏng mát, ùn ùn kéo đến bao phủ lên hai người, chỉ trong chớp mắt đã ngăn cách mảnh trời đất tối tăm nho nhỏ trong cái ngột ngạt khôn cùng.
Giản Du Du trong thời gian ngắn ngủi giật mình hét lên một tiếng, bị Vu Hạ Khôn chặn miệng lại, thật ra anh rất kìm nén và cũng đã tỉnh rượu, hai người dường như không thể nhìn thấy nhau, Vu Hạ Khôn men theo vầng trán Giản Du Du, hôn thẳng một đường, cúi đầu nói: "Anh không muốn vội vã như thế này..."
Một bên mắt Giản Du Du bị nụ hôn ấn giữ, một bên mắt kia chớp chớp, cảm thấy sự việc phát triển khác với suy nghĩ của cô, cô rối loạn một chút, bám giữ cánh tay và bả vai Vu Hạ Khôn thì đã bị Vu Hạ Khôn bắt được, kéo xuống dưới.
"Đã thế này rồi mà em còn muốn chạy sao?" Vu Hạ Khôn nói xong, sau đó men theo cánh môi Giản Du Du rồi đè xuống.
Những chuyện tiếp theo có chút không đúng lúc, lại giống như phù hợp với logic, Giản Du Du lại không có kiểu suy nghĩ này, nhưng ở trong căn phòng ngột ngạt này, tuổi cô cũng không còn nhỏ, bị Vu Hạ Khôn ngây ngô trêu chọc một hồi, cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ một cách tự nhiên.
Giản Du Du đã từng quen biết bao nhiêu hotboy trường học và học bá, cũng không biết có phải ông trời trêu chọc cô không, thật sự được ăn lại là chỉ là một người giả, ở trong giấc mơ.
Đây là ám chỉ cô nghĩ đến đàn ông, nhưng chỉ có thể làm trong giấc mơ thôi sao?
Đã vậy chất lượng người đàn ông cũng chẳng cao gì cho lắm, Giản Du Du rất nỗ lực phối hợp, anh thật sự là không chịu góp sức.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cũng kết thúc quá bất ngờ, sau khi kết thúc, hai con gà tiểu học lại còn run rẩy lẩy bẩy, chưa kịp lấy lại bình tĩnh, Vu Hạ Khôn ôm Giản Du Du, ôm chặt, chặt tới nỗi muốn ghì chết người.
Giản Du Du bí bách chịu không nổi, đầu chui ra khỏi chăn, thở phì phò vài hơi rồi nói, "Anh buông ra đi, em cũng có chạy đi đâu." Chuyện thì cũng đã làm xong rồi.
Không lên tiếng.
Sau khi cảm giác khoan khoái của Vu Hạ Khôn tan biến, từ từ bắt đầu thấy ngại ngùng, sau đó càng nghĩ càng thấy ái ngại, cả mặt và cơ thể giống như bị cháy muốn chín.
"Anh..."
"Anh ngủ đi." Giản Du Du cắt ngang lời anh, "Em tự về phòng trên cây của em."
Lần này cô làm quá đột ngột, trách cô thật sự không biết nắm bắt, cơ thể Vu Hạ Khôn quá trơn mịn sờ soạng rất thích, phả hơi thở hổn hển bên tai cô quá dễ nghe, dáng dấp cũng tiêu chuẩn so với minh tinh trong thế giới thật, ai mà chịu cho nổi chứ.
Cô vốn chỉ muốn ngủ, nhưng lại thật sự ấy ấy luôn cả nam chính, cô thấy hơi hoảng hốt, phải nhanh chóng đi tìm một nơi để đọc sách để xem cái màn bò lên giường này có thành công hay không, ngủ với nam chính rồi có ảnh hưởng đến mạch truyện chính hay không!
Vì vậy chính vào lúc nam chính Vu Hạ Khôn đang thong thả hồi tưởng lại lần đầu tiên khơi thông trong hai mươi mấy năm làm trai tân, Giản Du Du mặc lại quần xong rời đi.
Đi rồi.
Đã đi rồi...
Vu Hạ Khôn còn không thể kéo giữ lại, bây giờ mặc quần áo cũng khá lao lực, ở phía dưới khớp háng đang ở trạng thái trống không, tìm không thấy qυầи ɭóŧ.
Anh giương mắt nhìn Giản Du Du đẩy cánh cửa nhỏ đi ra, lần mất zin đầu tiên trong đời thì đã gặp tình cảnh này, thậm chí Vu Hạ Khôn còn cảm thấy mình bị chán ghét.
Anh nắm lấy tấm chăn nhỏ, ngây ngốc ngồi trong căn lều, nghĩ tới nghĩ lui xem khi nãy có chỗ nào làm không đúng sao?
Kỹ thuật quá kém à?
Ba phút thật sự có liên quan đến vấn đề kỹ thuật sao?
Vu Hạ Khôn đau khổ cắn góc chăn, ngồi dậy bật đèn đi rửa ráy người, chuẩn bị đi tìm Giản Du Du để nói chuyện cho đàng hoàng, dù gì bọn họ cũng đã thế này rồi, có một số chuyện cần phải nói cho rõ ràng.
Sau đó không giống với Vu Hạ Khôn đang chổng mông thu dọn giường chiếu, Giản Du Du mặc quần rời đi gập lưng cong eo nhanh chóng chạy về phòng mình, cho dù trên ngọn này ngoại trừ bọn họ cũng không còn ai khác, sự chột dạ trong lòng vẫn khiến cô không dám nhìn về phòng Hoắc Kiểu Nguyệt.
Ngủ với chồng tương lai của người ta, sao mà được kia chứ!
Cô đúng thật nhất thời không chống đỡ kịp, nếu như cô khăng khăng không làm, cái tên Vu Hạ Khôn thiếu kỹ năng kia sẽ hoảng sợ quá độ không làm nên chuyện.
Giản Du Du hối hận, cực kỳ hối hận, chuyện cô hối hận không liên quan một xu đến kiểu thiệt thòi vì nam nữ nảy sinh quan hệ mất đi trinh tiết, cô hối hận vì mình quá kích động, chuyện này nếu ảnh hưởng đến tình tiết, không cầm được một đồng phí chia tay nào, chỉ vì ba phút đó của Vu Hạ Khôn thì quả thật là lỗ to mất rồi!
Là năm mươi triệu đấy, năm mươi triệu mua ba phút, cho dù thằng nhỏ của Vu Hạ Khôn có nạm vàng cũng không đáng!
Giản Du Du nghĩ tới đây, bước đi nhanh hơn, ngẫm nghĩ phải nhanh chóng vào phòng rút sách ra xem xem.
Kết quả lúc đi qua căn lều của vu Minh Trung, Giản Du Du bất ngờ bị một người nào đó kéo cánh tay trong màn đêm u tối.
Giản Du Du vốn chột dạ muốn chết, lo sợ run rẩy lạch cạch, hít một hơi thật mạnh, bị bịt miệng lại.
Giản Du Du bị kéo đến gần căn lều của Vu Minh Trung, tập trung lại nhìn kỹ một chút mới nhận ra, người bắt giữ cô là Vu Minh Trung.
"Vì sao cô lại đi ra từ phòng của Tiểu Khôn?" Giọng nói của Vu Minh Trung đè xuống thấp nhất, trong bắp đùi Giản Du Du vẫn còn thứ gì đó đang chảy ra, quần thả lỏng cũng không chặn được bao nhiêu, rất khó để hình dung cái cảm giác chết tiệt này.
Nhưng vì cô mới ấy ấy xong với Vu Hạ Khôn, khó tránh khỏi có chút ái ngại khi đối diện với anh trai của anh, vì vậy nhỏ giọng như tiểu đạo sĩ, "Anh trai còn chưa ngủ ạ, tôi chỉ đi qua xem xem anh Khôn đã ngủ hay chưa, anh không biết chứ lúc ngủ anh ấy hay đạp chăn, tôi đây còn không phải sợ anh ấy bị lạnh gì đó sao..."
Vu Minh Trung đã rửa mặt, mùi cồn trên người rất nhẹ, nhưng vẫn còn, hòa lẫn cùng mùi hương sữa tắm xông thẳng vào mũi Giản Du Du, hai người đứng quá gần nhau, Giản Du Du không khỏi giãy giụa, Vu Minh Trung càng không buông tha cô.
"Nói chuyện đi Giản Du." Trải qua chuyện đêm nay, Vu Minh Trung hoàn toàn không còn ôm hy vọng với Hoắc Kiểu Nguyệt, bây giờ ông ta muốn nói chuyện đàng hoàng với Giản Du, nếu như cô cần tiền, anh ta có thể đưa, Vu Minh Trung chỉ hy vọng em trai mình không bị tổn thương.
Giản Du Du nở nụ cười gượng gạo, nhưng hai chân vẫn giữ chặt, "Anh trai, có thể để tôi về phòng mình trước không..."
"Không thể!" Cả đêm Vu Minh Trung uống không ít với Vu Hạ Khôn, tửu lượng anh ta không nhỏ, uống nhiều như vậy, bây giờ cũng chỉ đang ở trạng thái chếnh choáng.
"Tôi chỉ không trông chừng một lúc, cô đã chui ra từ lều của em trai tôi, cô đừng tưởng tôi không biết cô muốn làm gì." Vu Minh Trung không tháo mắt kính xuống, lúc này đôi mắt hoa đào hiện lên một chút đỏ, trông rất đẹp mắt, dáng vẻ hơi nheo mắt lại cũng rất nguy hiểm.
Giản Du Du thầm nói anh biết cái rắm, tôi muốn làm hay không làm khi nãy cũng làm xong rồi, em trai anh còn đang trần mông trùi trụi đi tìm qυầи ɭóŧ kia kìa, bị tôi treo trên cành cây bên ngoài, anh có kinh hỉ hay không cũng chẳng có gì bất ngờ .
Nhưng hiện tại cô không dám nói gì cả, hoảng sợ chỉ muốn mau chóng thoát thân, "Anh trai, tôi thật sự phải quay về phòng, ở đây lạnh quá, tôi sợ tối, tôi thấy rất sợ, anh mà còn như này nữa là tôi hét lên đó."
Vu Minh Trung hừ một tiếng, một lát sau trên người Giản Du Du có thêm một cái áo khoác, "Tối có gì để sợ, anh trai đi cùng với em." Vu Minh Trung nói không mang theo bất kỳ ngữ điệu gì.
Giản Du Du trong lòng không còn gì để nói, mùi hương của người đàn ông lạ đổ ập xuống, khiến cô hoàn toàn khó chịu, khác hẳn với mùi hương trong trẻo của Vu Hạ Khôn, trên người Vu Minh Trung mang theo một chút mùi nước hoa nam tính, hòa lẫn cùng một vài mùi hương không rõ, rất có tính xâm chiếm.
Giản Du Du suýt chút nữa là há miệng la lên đồ lưu manh, Vu Minh Trung đã nhông tay lẹ mắt bị miệng cô lại, lòng bàn tay bị cắn một chút cũng không buông ra, "Hôm nay không nói chuyện cho rõ thì đừng nghĩ tới bỏ chạy, tôi chẳng có thời gian chơi ú òa với cô đâu!" Mấy ngày nữa là anh ta phải ra nước ngoài lại rồi.
Trước lúc đó, nhất định phải xử lý chuyện này cho sạch sẽ.
Nhưng Giản Du Du cứ không chịu phối hợp, cô còn sốt ruột hơn cả Vu Minh Trung, nghiệp vụ lại càng thêm bận rộn, cô còn muốn đêm nay đi thực tế một chuyến, muốn xem hướng đi của tình tiết trong truyện.
Vu Minh Trung thấy nơi này quả thật không phải nơi để nói chuyện, ở quá gần với căn lều của Vu Hạ Khôn, huống hồ chi nói vài ba câu cũng không thể nói rõ, suốt cả ngày Vu Hạ Khôn và Giản Du Du đều bám riết chung một chỗ với nhau, cũng chẳng có cơ hội để nói chuyện, đêm nay ở đây bắt được cô chính là cơ hội tuyệt hảo.
Thế nên anh ta ngẫm nghĩ, kéo Giản Du Du đi về hướng rừng cây, "Tôi đảm bảo, nếu như cô ngoan ngoãn thì tôi sẽ chỉ trò chuyện với cô mà thôi!"
Giản Du Du giùng giằng, nhưng thật ra cô không sợ Vu Minh Trung, cô không sợ bất kỳ người nào trong thế giới này ngoại trừ Vu Hạ Khôn, hiện tại bị bức ép, biến mất ngay tại chỗ mà còn không dọa bọn họ són ra quần thì coi như bọn họ lợi hại.
Nhưng cô sợ Vu Hạ Khôn, sợ anh hiểu lầm, sợ anh nói chia tay, làm lỡ mất việc kiếm tiền của cô.
Vì vậy cô vừa giãy giụa vừa nhỏ giọng nói, "Anh trai anh có biết mình đang làm gì không hả?! Có phải anh uống nhiều quá rồi!"
"Anh đây là đang kéo em dâu mình chui vào rừng, anh có biết nó có nghĩa là gì không?" Giản Du Du sắc sảo hỏi.
Vu Minh Trung đã sớm biết con mèo hoang này xảo quyệt, cho nên nghe rồi cũng chỉ hừ lạnh lùng, không giảm bớt sức mạnh trên tay một chút nào, "Em dâu? Cô đúng thật là biết dát vàng lên mặt mình, đời này cô không thể nào trở thành em dâu tôi, tôi cũng chả phải anh trai của cô, đừng có mở miệng là gọi anh trai thân thiết như vậy!"
Giản Du Du nhìn thấy Vu Minh Trung đúng là đùa thật rồi, trong thoáng chốc ỷ vào cánh tay cũng coi như mạnh mẽ, ôm lấy một cái cây nhỏ ở kế bên, "Anh mà còn làm vậy nữa là tôi kêu lên đó, anh đoạt người phụ nữ của em trai mình, bây giờ anh đang kéo tôi với ý đồ bất chính, em trai anh có thể còn chưa ngủ! Thấy rồi thì tình cảm anh em của hai người coi như tàn!"
Vu Minh Trung nghe thấy vậy quả nhiên dừng lại, anh ta không thể không kiêng kỵ chuyện này, thế nên lục lọi trong túi áo, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, lắc lắc trước mặt Giản Du Du, "Nhìn thấy chứ, đây là cái gì, nếu như cô nói chuyện với tôi, tôi để cho cô viết ra một con số trên này."
Đúng vậy, Vu Minh Trung cảm thấy tiền có giải quyết được thì cứ cố gắng dùng tiền.
Giản Du Du nhìn rõ mồn một, cũng rung động điên cuồng, tiếc là không phỉ Vu Hạ Khôn đưa thì chẳng có tí ti tác dụng gì! Chỉ là giấy vụn!
Ngay sau đó cô cười lạnh càng ôm chặt cái cây hơn, mắng chửi, "Rút lại đồng tiền dơ bẩn của anh đi, đừng nghĩ dùng tiền có thể mua được tình yêu đích thực của tôi!"
"Tình yêu đích thực?" Vu Minh Trung dứt khoát buông cô ra rồi lên tiếng, "Khuy măng sét thủy tinh của em trai tôi là tình yêu đích thực của cô?"
Giản Du Du giật mình một cái, rắc rắc quay đầu lại nhìn Vu Minh Trung, suýt chút nữa là rơi đầu xuống đất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.