Chương 52
Thập Tam Sinh
10/08/2020
Người mù bị Thẩm Hi đùa đến đỏ cả mặt, nghiến răng: “Ngươi đúng là
không hiểu được nỗi khổ tâm của ta. Khi đó ta sợ mình sẽ truyền độc sang ngươi nên mới khắc chế, bây giờ đã không cần phải vậy...” Nói đến đây,
hắn cúi xuống nói nhỏ bên tai nàng: “Nương tử, bây giờ chúng ta làm bù
đi, mỗi ngày năm lần được không?”
Đáp án của Thẩm Hi chính là chậm rãi nghiêng người qua, khiêu khích hắn. Người mù bị trêu chọc đến nửa vời, khó chịu đến sắp nổ mạnh. Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, đành vươn tay ấn một cái, Thẩm Hi không động đậy được, Người mù thừa cơ tiến lên, sau đó lại ấn một cái, rốt cuộc ăn đến thịt, bắt đầu cày cấy.
Thẩm Hi cắn một cái lên cánh tay hắn, oán giận: “Ngươi là nam nhân sao? Nằm trên giường với nương tử nhà mình còn giở trò.”
Người mù hôn lấy Thẩm Hi, không để ý đến lời oán niệm của nàng.
...
Hai người đã lâu mới gặp, đúng là củi khô lửa bốc, qua hơn nửa đêm mới xong việc. Thẩm Hi mềm nhũn cả người nằm trong lồng ngực Người mù, thoải mái lười biếng, một thân phong tình xinh đẹp.
Người mù ôm chặt nàng vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ sống lưng nàng, dịu dàng hỏi: “Nương tử, ngươi làm thế nào mà đi ra khỏi thôn trấn được? Có phải đã chịu nhiều khổ lắm rồi đúng không?”
Thẩm Hi mở mắt, giọng nói mềm mại: “Ta tưởng là ngươi đã chết, trong lòng không có gì vướng bận nữa, lại thấy cuộc sống này khó khăn, không muốn cả ngày lo lắng hãi hùng mà sống hôm nay lo ngày mai nên ngồi bệt ở góc tường chờ chết. Chắc phải mấy ngày sau Lý lão tiên sinh đến tìm ta, cứu ta tỉnh. Lý lão tiên sinh ấy ngươi nhớ không? Chính là vị khách quen thường đánh thưởng cho ta một văn tiền, ngày tết còn viết một đôi câu đối cho nhà chúng ta ấy.”
Người mù gật đầu: “Ta có nghe ngươi nói qua. Về sau ta còn tìm được ông ấy.” Thẩm Hi mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi thấy ông ấy? Lão tiên sinh có khỏe không? Nhà ông ấy chuyển đi đâu rồi?” Người mù hôn trán nàng: “Nương tử, ngươi kể chuyện của ngươi trước đi, lát nữa ta sẽ nói cặn kẽ.”
Thẩm Hi gật đầu, tiếp tục kể cho Người mù nghe chuyện xảy ra sau khi hai vợ chồng chia lìa, nàng không giấu giếm những chuyện nguy hiểm gặp phải dọc đường, càng không thêm thắt khoa trương, chỉ đơn giản là tường thuật lại mọi chuyện cho hắn nghe. Nàng cảm thấy những chuyện đã xảy ra với bản thân hoàn toàn không nên giấu giếm, bởi vì nói ra xong sẽ để nam nhân cảm nhận được mọi thứ. Nếu mình chỉ nói qua loa, người khác sẽ đối đãi chuyện này bằng một thái độ hời hợt lạnh nhạt hơn, bởi vì dù bản thân có trả giá đắt đến đâu, người khác cũng không thể biết được. Thẩm Hi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Người mù nghe được thê tử phải chịu nhiều khổ như vậy, không ngừng mà hôn lên trán, lên tóc Thẩm Hi, nói nhỏ: “Nương tử, ngươi quá vất vả rồi. Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta sẽ không để ngươi phải chịu khổ nữa. Những gì ngươi phải chịu, ta sẽ giúp ngươi báo lại, ân huệ được nhận, ta cũng giúp ngươi trả ơn người ta.” Thẩm Hi trải qua một đêm mệt mỏi, đã híp mắt muốn ngủ, nhưng vẫn còn một việc còn chưa lí giải, nàng chưa thể ngủ được, cho nên dù đã mơ màng, Thẩm Hi vẫn hỏi: “Người mù, vì sao ngày đó ngươi đi không nói một lời vậy”
Nam nhân thở dài: “Không phải ta đi không từ biệt. Tối hôm đó có người leo tường đột nhập vào nhà, ta đã nghe được, lúc ngươi đứng dậy đi mở cửa ta sợ bọn chúng ra tay làm bị thương ngươi nên cố ý kéo ngươi một cái, khống chế lực đạo để ngươi ngất đi. Làm như thế để ta có thể chuyên tâm đối phó với bọn chúng, nếu như ngươi thấy con người chung chăn gối cả năm trời tự dưng lợi hại như vậy, ta sợ ngươi cảm thấy bị lừa gạt, lại biết chúng ta không là vợ chồng, ngươi sẽ bỏ ta mà đi. Thêm nữa, ngươi đã ngất đi rồi, bọn chúng sẽ không để ý đến ngươi nữa, nhiều người nên ta sợ không thể bảo vệ ngươi an toàn, đao kiếm không có mắt...”
“Thế rồi về sau chuyện thế nào?”
“Về sau ta giết hết bọn chúng. Ta sợ lúc ngươi tỉnh lại thấy nhiều thi thể nằm ở đó sẽ bị dọa nên khiêng hết những thi thể đó đi ra ngoài thành. Đến khi ta ném xong hai thi thể cuối cùng thì gặp phải người Bắc Nhạc, sát thủ của Trường Phong lâu, chính là bọn người xấu lục soát khắp trấn. Khi đó bọn chúng nhận ra ta, lại phát tín hiệu nên Trường Phong lâu gần như dồn hết lực lượng, người đến ngày càng nhiều, mắt của ta còn chưa khôi phục hết mà chỉ nhìn được bóng người mờ mờ nên đành vừa đánh vừa lui, một ngày đêm sau ta mới giết hết được bọn chúng. Khi đó ta đã cách xa nhà cả ngàn dặm, hơn nữa nghe được tin quân đội Bắc Nhạc đang tiến gần tới kinh thành, tình hình Trung Nhạc nguy tại sớm tối nên ta không có thời gian trở lại tìm ngươi, đành đi thẳng lên chiến trường. Sau khi đi đến chiến trường ta ngay lập tức phái người về tìm ngươi nhưng lại không biết tên trấn nhỏ chúng ta ở, khi trước ta chỉ tùy tiện tìm một chỗ dưỡng thương, mắt lại không nhìn thấy nên chỉ nhớ nơi đó ở hướng tây nam, lại chỉ nghe được tên trấn hình như có chữ Tây, ai ngờ các thành trấn chỗ đó có khá nhiều nới có chữ Tây, bọn họ tìm thật lâu cũng không tìm được ngươi. Sau khi Bắc Nhạc rút quân rồi ta lại trở về tìm ngươi, qua mấy ngày sau mới tìm đúng chỗ, nhưng khi đó thôn trấn đã thành một bãi tro tàn, không thấy ngươi ở đâu.” Nói đến đây, giọng Người mù trầm thấp hẳn, hắn ôm chặt lấy Thẩm Hi, tựa hồ muốn xua tan cảm giác tuyệt vọng đau đớn khi đó.
Thẩm Hi lại cảm thấy đoạn này có điểm quen quen? Hình như đã nghe qua ở đâu đó... Nàng nghĩ nghĩ, bỗng dưng tỉnh cả người, sau đó mắt trợn tròn, đột nhiên ngồi dậy, chỉ tay vào Người mù, thất thanh: “Ngươi... ngươi là... Hoắc... Hoắc Trung Khê?!?”
Không thể nào, quá hoang đường. Tình huống máu chó như vậy lại xảy đến với nàng? Nàng chính là nhân vật giẫm cứt chó hoàng kim, siêu cấp may mắn trong truyền thuyết về Kiếm Thần?
Người mù nhìn bộ dáng kinh ngạc của Thẩm Hi, không có một chút tự hào mà chỉ tự giễu: “Đúng vậy, ta chính là Hoắc Trung Khê có thể bị một quả bom nguyên tử tiên diệt mà ngươi đã nói.”
Hả? Hả? Hắn đang trả thù câu nói trêu chọc mà trước đây nàng nói sao?
Đồ Kiếm Thần hẹp hòi.
Từ từ, hắn là Hoắc Trung Khê?
Như vậy...
Thẩm Hi chưa kịp kích động gì thêm, đã nhớ tới tình cảnh Hoắc Trung Khê, Bản Ngã Sơ Tâm với Phong Triền giằng co trên biển lúc trước. Nàng nằm đè lên người Hoắc Trung Khê, ôm lấy mặt hắn mà gằn từng chữ: “Vậy thì Hoắc – ca – ca, mời ngươi giải thích một chút về quan hệ giữa ngươi với Phong Triền Nguyệt đi.”
Hoắc Trung Khê mờ mịt hỏi: “Nói mụ điên kia làm gì?”
Thẩm Hi bất mãn hừ hừ hai tiếng, oán giận nói: “Nói làm gì? Không phải nàng ta thân thiết gọi ngươi là Hoắc – ca – ca sao?”
Hoắc Trung Khê ngạc nhiên: “Sao ngươi lại biết được? Nàng ta lúc nào chả vậy, tự xem mình là xinh đẹp quyến rũ, thấy nam nhân nào cũng gọi người ta là ca ca, à không, còn có một người không gọi, Hồng Phong đã hơn tám chục tuổi nàng không gọi được.” Khi đó Hoắc Trung Khê từng mỉa mai Phong Triền Nguyệt một lần, giờ nhắc lại vẫn còn độc miệng như vậy, xem ra hai người này có xô xát gì rồi.
Thẩm Hi đang suy nghĩ linh tinh, Hoắc Trung Khê lại hỏi: “Ngươi có gặp qua nàng ta rồi?”
Loại bỏ một tình địch giả định, Thẩm Hi lại bệt mỏi muốn ngủ, nàng lười biếng nằm sấp lên người hắn, trả lời: “Có thấy qua. Ngươi có nhớ hồi tết trung thu năm ngoái đánh nhau trên biển với Bản Ngã Sơ Tâm, Phong Triền Nguyệt không? Ngươi đã cứu một ngư phụ với đứa trẻ trên lưng người đó.”
Hoắc Trung Khê giật mình, thất thanh: “Đó không phải là ngươi với con trai đấy chứ?” Hắn thấy Thẩm Hi gật đầu, giận đến run người, mồ hôi lạnh ướt lưng, nếu như khi đó hắn không cứu hai người, hay ra tay không kịp, để Phong Triền Nguyệt đắc thủ, chắc chắn bây giờ hắn đã hỏng mất.
Phong Triền Nguyệt, Phong Triền Nguyệt... địa bàn của Trung Nhạc có lẽ nên cần mở rộng thêm một chút!
Còn có, về sau nếu cứu người xong nhất định phải xem lại đó là ai, nếu lúc đó hắn để ý lên bờ nhìn một cái thì đã sớm được đoàn tụ với vợ con rồi, chứ không phải chịu nỗi thương nhớ dày vò lâu như vậy!
Hoắc Trung Khê hạ quyết tâm xong, quay sang nhìn thê tử, Thẩm Hi đã ngủ say từ lúc nào rồi, hơi thở đều đều, khuôn mặt hồng hồng còn vương nụ cười hạnh phúc. Hắn kéo chăn lên, đắp lên cho hai người, nụ cười sủng ái dịu dàng, nụ hôn mang theo tình yêu, nỗi tưởng niệm dày đặc rơi xuống má, xuống trán Thẩm Hi. Dù Hoắc Trung Khê đã liên tục lê đường hai ngày hai đêm để tới đây sau khi biết tin nhưng giờ lại không thấy mệt mỏi chút nào, giờ hắn chỉ muốn ôm chặt lấy người con gái trong lòng mất mà tìm lại, bảo vệ chặt chẽ cho nàng, cho đến mãi mãi...
Đến khi bấc đèn cháy hết, ánh sáng le lói trong phòng tắt hẳn, Hoắc Trung Khê mới bình tĩnh lại cảm xúc, nỗi mệt mỏi kéo tới, hắn ôm chặt Thẩm Hi, chìm vào mộng đẹp.
Đáp án của Thẩm Hi chính là chậm rãi nghiêng người qua, khiêu khích hắn. Người mù bị trêu chọc đến nửa vời, khó chịu đến sắp nổ mạnh. Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, đành vươn tay ấn một cái, Thẩm Hi không động đậy được, Người mù thừa cơ tiến lên, sau đó lại ấn một cái, rốt cuộc ăn đến thịt, bắt đầu cày cấy.
Thẩm Hi cắn một cái lên cánh tay hắn, oán giận: “Ngươi là nam nhân sao? Nằm trên giường với nương tử nhà mình còn giở trò.”
Người mù hôn lấy Thẩm Hi, không để ý đến lời oán niệm của nàng.
...
Hai người đã lâu mới gặp, đúng là củi khô lửa bốc, qua hơn nửa đêm mới xong việc. Thẩm Hi mềm nhũn cả người nằm trong lồng ngực Người mù, thoải mái lười biếng, một thân phong tình xinh đẹp.
Người mù ôm chặt nàng vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ sống lưng nàng, dịu dàng hỏi: “Nương tử, ngươi làm thế nào mà đi ra khỏi thôn trấn được? Có phải đã chịu nhiều khổ lắm rồi đúng không?”
Thẩm Hi mở mắt, giọng nói mềm mại: “Ta tưởng là ngươi đã chết, trong lòng không có gì vướng bận nữa, lại thấy cuộc sống này khó khăn, không muốn cả ngày lo lắng hãi hùng mà sống hôm nay lo ngày mai nên ngồi bệt ở góc tường chờ chết. Chắc phải mấy ngày sau Lý lão tiên sinh đến tìm ta, cứu ta tỉnh. Lý lão tiên sinh ấy ngươi nhớ không? Chính là vị khách quen thường đánh thưởng cho ta một văn tiền, ngày tết còn viết một đôi câu đối cho nhà chúng ta ấy.”
Người mù gật đầu: “Ta có nghe ngươi nói qua. Về sau ta còn tìm được ông ấy.” Thẩm Hi mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi thấy ông ấy? Lão tiên sinh có khỏe không? Nhà ông ấy chuyển đi đâu rồi?” Người mù hôn trán nàng: “Nương tử, ngươi kể chuyện của ngươi trước đi, lát nữa ta sẽ nói cặn kẽ.”
Thẩm Hi gật đầu, tiếp tục kể cho Người mù nghe chuyện xảy ra sau khi hai vợ chồng chia lìa, nàng không giấu giếm những chuyện nguy hiểm gặp phải dọc đường, càng không thêm thắt khoa trương, chỉ đơn giản là tường thuật lại mọi chuyện cho hắn nghe. Nàng cảm thấy những chuyện đã xảy ra với bản thân hoàn toàn không nên giấu giếm, bởi vì nói ra xong sẽ để nam nhân cảm nhận được mọi thứ. Nếu mình chỉ nói qua loa, người khác sẽ đối đãi chuyện này bằng một thái độ hời hợt lạnh nhạt hơn, bởi vì dù bản thân có trả giá đắt đến đâu, người khác cũng không thể biết được. Thẩm Hi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Người mù nghe được thê tử phải chịu nhiều khổ như vậy, không ngừng mà hôn lên trán, lên tóc Thẩm Hi, nói nhỏ: “Nương tử, ngươi quá vất vả rồi. Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta sẽ không để ngươi phải chịu khổ nữa. Những gì ngươi phải chịu, ta sẽ giúp ngươi báo lại, ân huệ được nhận, ta cũng giúp ngươi trả ơn người ta.” Thẩm Hi trải qua một đêm mệt mỏi, đã híp mắt muốn ngủ, nhưng vẫn còn một việc còn chưa lí giải, nàng chưa thể ngủ được, cho nên dù đã mơ màng, Thẩm Hi vẫn hỏi: “Người mù, vì sao ngày đó ngươi đi không nói một lời vậy”
Nam nhân thở dài: “Không phải ta đi không từ biệt. Tối hôm đó có người leo tường đột nhập vào nhà, ta đã nghe được, lúc ngươi đứng dậy đi mở cửa ta sợ bọn chúng ra tay làm bị thương ngươi nên cố ý kéo ngươi một cái, khống chế lực đạo để ngươi ngất đi. Làm như thế để ta có thể chuyên tâm đối phó với bọn chúng, nếu như ngươi thấy con người chung chăn gối cả năm trời tự dưng lợi hại như vậy, ta sợ ngươi cảm thấy bị lừa gạt, lại biết chúng ta không là vợ chồng, ngươi sẽ bỏ ta mà đi. Thêm nữa, ngươi đã ngất đi rồi, bọn chúng sẽ không để ý đến ngươi nữa, nhiều người nên ta sợ không thể bảo vệ ngươi an toàn, đao kiếm không có mắt...”
“Thế rồi về sau chuyện thế nào?”
“Về sau ta giết hết bọn chúng. Ta sợ lúc ngươi tỉnh lại thấy nhiều thi thể nằm ở đó sẽ bị dọa nên khiêng hết những thi thể đó đi ra ngoài thành. Đến khi ta ném xong hai thi thể cuối cùng thì gặp phải người Bắc Nhạc, sát thủ của Trường Phong lâu, chính là bọn người xấu lục soát khắp trấn. Khi đó bọn chúng nhận ra ta, lại phát tín hiệu nên Trường Phong lâu gần như dồn hết lực lượng, người đến ngày càng nhiều, mắt của ta còn chưa khôi phục hết mà chỉ nhìn được bóng người mờ mờ nên đành vừa đánh vừa lui, một ngày đêm sau ta mới giết hết được bọn chúng. Khi đó ta đã cách xa nhà cả ngàn dặm, hơn nữa nghe được tin quân đội Bắc Nhạc đang tiến gần tới kinh thành, tình hình Trung Nhạc nguy tại sớm tối nên ta không có thời gian trở lại tìm ngươi, đành đi thẳng lên chiến trường. Sau khi đi đến chiến trường ta ngay lập tức phái người về tìm ngươi nhưng lại không biết tên trấn nhỏ chúng ta ở, khi trước ta chỉ tùy tiện tìm một chỗ dưỡng thương, mắt lại không nhìn thấy nên chỉ nhớ nơi đó ở hướng tây nam, lại chỉ nghe được tên trấn hình như có chữ Tây, ai ngờ các thành trấn chỗ đó có khá nhiều nới có chữ Tây, bọn họ tìm thật lâu cũng không tìm được ngươi. Sau khi Bắc Nhạc rút quân rồi ta lại trở về tìm ngươi, qua mấy ngày sau mới tìm đúng chỗ, nhưng khi đó thôn trấn đã thành một bãi tro tàn, không thấy ngươi ở đâu.” Nói đến đây, giọng Người mù trầm thấp hẳn, hắn ôm chặt lấy Thẩm Hi, tựa hồ muốn xua tan cảm giác tuyệt vọng đau đớn khi đó.
Thẩm Hi lại cảm thấy đoạn này có điểm quen quen? Hình như đã nghe qua ở đâu đó... Nàng nghĩ nghĩ, bỗng dưng tỉnh cả người, sau đó mắt trợn tròn, đột nhiên ngồi dậy, chỉ tay vào Người mù, thất thanh: “Ngươi... ngươi là... Hoắc... Hoắc Trung Khê?!?”
Không thể nào, quá hoang đường. Tình huống máu chó như vậy lại xảy đến với nàng? Nàng chính là nhân vật giẫm cứt chó hoàng kim, siêu cấp may mắn trong truyền thuyết về Kiếm Thần?
Người mù nhìn bộ dáng kinh ngạc của Thẩm Hi, không có một chút tự hào mà chỉ tự giễu: “Đúng vậy, ta chính là Hoắc Trung Khê có thể bị một quả bom nguyên tử tiên diệt mà ngươi đã nói.”
Hả? Hả? Hắn đang trả thù câu nói trêu chọc mà trước đây nàng nói sao?
Đồ Kiếm Thần hẹp hòi.
Từ từ, hắn là Hoắc Trung Khê?
Như vậy...
Thẩm Hi chưa kịp kích động gì thêm, đã nhớ tới tình cảnh Hoắc Trung Khê, Bản Ngã Sơ Tâm với Phong Triền giằng co trên biển lúc trước. Nàng nằm đè lên người Hoắc Trung Khê, ôm lấy mặt hắn mà gằn từng chữ: “Vậy thì Hoắc – ca – ca, mời ngươi giải thích một chút về quan hệ giữa ngươi với Phong Triền Nguyệt đi.”
Hoắc Trung Khê mờ mịt hỏi: “Nói mụ điên kia làm gì?”
Thẩm Hi bất mãn hừ hừ hai tiếng, oán giận nói: “Nói làm gì? Không phải nàng ta thân thiết gọi ngươi là Hoắc – ca – ca sao?”
Hoắc Trung Khê ngạc nhiên: “Sao ngươi lại biết được? Nàng ta lúc nào chả vậy, tự xem mình là xinh đẹp quyến rũ, thấy nam nhân nào cũng gọi người ta là ca ca, à không, còn có một người không gọi, Hồng Phong đã hơn tám chục tuổi nàng không gọi được.” Khi đó Hoắc Trung Khê từng mỉa mai Phong Triền Nguyệt một lần, giờ nhắc lại vẫn còn độc miệng như vậy, xem ra hai người này có xô xát gì rồi.
Thẩm Hi đang suy nghĩ linh tinh, Hoắc Trung Khê lại hỏi: “Ngươi có gặp qua nàng ta rồi?”
Loại bỏ một tình địch giả định, Thẩm Hi lại bệt mỏi muốn ngủ, nàng lười biếng nằm sấp lên người hắn, trả lời: “Có thấy qua. Ngươi có nhớ hồi tết trung thu năm ngoái đánh nhau trên biển với Bản Ngã Sơ Tâm, Phong Triền Nguyệt không? Ngươi đã cứu một ngư phụ với đứa trẻ trên lưng người đó.”
Hoắc Trung Khê giật mình, thất thanh: “Đó không phải là ngươi với con trai đấy chứ?” Hắn thấy Thẩm Hi gật đầu, giận đến run người, mồ hôi lạnh ướt lưng, nếu như khi đó hắn không cứu hai người, hay ra tay không kịp, để Phong Triền Nguyệt đắc thủ, chắc chắn bây giờ hắn đã hỏng mất.
Phong Triền Nguyệt, Phong Triền Nguyệt... địa bàn của Trung Nhạc có lẽ nên cần mở rộng thêm một chút!
Còn có, về sau nếu cứu người xong nhất định phải xem lại đó là ai, nếu lúc đó hắn để ý lên bờ nhìn một cái thì đã sớm được đoàn tụ với vợ con rồi, chứ không phải chịu nỗi thương nhớ dày vò lâu như vậy!
Hoắc Trung Khê hạ quyết tâm xong, quay sang nhìn thê tử, Thẩm Hi đã ngủ say từ lúc nào rồi, hơi thở đều đều, khuôn mặt hồng hồng còn vương nụ cười hạnh phúc. Hắn kéo chăn lên, đắp lên cho hai người, nụ cười sủng ái dịu dàng, nụ hôn mang theo tình yêu, nỗi tưởng niệm dày đặc rơi xuống má, xuống trán Thẩm Hi. Dù Hoắc Trung Khê đã liên tục lê đường hai ngày hai đêm để tới đây sau khi biết tin nhưng giờ lại không thấy mệt mỏi chút nào, giờ hắn chỉ muốn ôm chặt lấy người con gái trong lòng mất mà tìm lại, bảo vệ chặt chẽ cho nàng, cho đến mãi mãi...
Đến khi bấc đèn cháy hết, ánh sáng le lói trong phòng tắt hẳn, Hoắc Trung Khê mới bình tĩnh lại cảm xúc, nỗi mệt mỏi kéo tới, hắn ôm chặt Thẩm Hi, chìm vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.