Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Chương 6

Thập Tam Sinh

04/08/2020

Thẩm Hi lại xem kĩ từng nhà ở chỗ chợ sáng, sau đó tìm một nhà chỉ có hai vợ chồng già, dùng giá một trăm văn tiền một tháng mà thuê lấy sân nhà họ, để đặt bàn ghế trong một góc, có thể múc lấy nước giếng rửa bát. Vị Tôn đại gia tóc đã trắng xóa kia còn dựng một cái lều nói là tránh cho bàn ghế bị mưa hắt đến, Thẩm Hi luôn miệng nói cảm tạ.

Vấn đề phiền toái nhất đã giải quyết xong, nàng lập tức bắt tay vào chuẩn bị các đồ khác. Thẩm Hi đi đến chỗ cửa hàng mộc, nói chuyện với thợ mộc một lúc lâu, mới miễn cưỡng định ra một chiếc xe gần giống xe rùa ở hiện đại, hai thùng để đựng cháo. Hình dáng chiếc xe này là lúc nàng còn chưa đến đây đã đi du lịch đến vùng căn cứ địa cách mạng rồi nhìn thấy, bây giờ vừa vặn có thể lấy ra dùng một chút. Thợ mộc rất ngạc nhiên với thứ đồ mới này, Thẩm Hi cũng biết, lại không tránh khỏi cò kè trả giá một phen, cuối cùng nàng với thợ mộc quyết định: Hắn không lấy tiền làm xe với thùng của Thẩm Hi, nàng sẽ đưa bản vẽ thiết kế hai thứ này cho hắn, về sau cũng không được bán tiếp cho người khác. Còn bàn ghế, thợ mộc bảo nàng không cần đóng mới, đi cửa hàng cầm đồ mua cũng được, tiết kiệm hơn. Đến giờ Thẩm Hi mới biết thì ra hiệu cầm đồ còn bán cả đồ đạc cũ. Nhưng nghĩ lại, những đồ mà người ta cầm đứt kia họ mà không bán, chẳng lẽ để nó mốc meo sao?

Nàng đi đến hiệu cầm đồ, nói với chưởng quỹ mình muốn mua đồ cũ, hắn liền thập phần nhiệt tình mà tiếp đón, lại gọi một hỏa kế dẫn nàng đến hậu viện. Trong hậu viện quả nhiên bày rất nhiều loại đồ, cũ mới đều có, Thẩm Hi chọn một lúc lâu, mới chọn bốn cái bàn, 16 cái ghế dài, hai mươi tô gốm thô, mười mấy đĩa nhỏ, mấy cái bát nhỏ, chưởng quỹ còn khuyến mại tặng thêm hai ống đũa, hơn nữa ở đây nàng còn tìm được thứ gần giống với cái chõ gì đó, tiểu hỏa kế nói là nồi chưng trên bếp lò. Vì toàn là đồ cũ nên giá tiền cũng rẻ, nàng mua hết đống đồ này cũng chưa tiêu đến hai lượng bạc.

Thẩm Hi mua nhiều đồ nên lỉnh kỉnh, nhưng hiệu cầm đồ không đưa hàng đến cửa, nàng đành thuê chiếc xe đưa đồ đến chỗ nhà Tôn đại gia ở chợ sáng.

Đồ bán cháo đã đầy đủ, Thẩm Hi nhìn trời, mặt trời chưa lên cao, liền vòng vo đi đến huyện nha.

Nàng không quên lời Quách thẩm, ngôi nhà mà nàng với người mù ở là quan phủ phát mại, dù nàng không biết thân thể này cùng người mù làm sao sẽ ở trong đó, nhưng luôn cảm thấy nhìn bộ dạng nghèo túng của họ chắc chắn là trộm vào ở. Cho nên nếu không muốn bị quan phủ bắt lấy, mua lại ngôi nhà kia vẫn là tốt hơn.

Đi vào huyện nha, nàng hỏi thăm rõ chỗ giải quyết nhà ở, đất đai rồi đi đến. Người phụ trách việc này là một thư lại họ Vương. Thẩm Hi cũng lưu ý, không có nói thẳng mình muốn mua ngôi nhà hiệc tại mình đang ở mà chỉ nói muốn xem xem mấy ngôi nhà đang được quan phủ phát mại, Vương thư lại lấy ra cuốn sổ, Thẩm Hi nhìn thấy mặt trên có năm chỗ bán, giá rẻ nhất là căn nhà mà nàng đang ở, giá ghi trên đó chính xác như Quách thẩm nói là mười bảy lượng bạc.

Kiếp trước Thẩm Hi cũng là nhân vật trên thương trường, tự nhiên biết chính phủ cũng có việc ăn tiền, vì vậy có mối liên hệ không nhỏ với giới làm ăn, nên nàng muốn thử xem kiểu này có áp dụng được ở đây không. Nhìn nhìn xung quanh không có người nào, nàng đi đến trước mặt Vương thư lại, nói nhỏ: “Vương đại nhân, giá tiền này khá cao, ngài xem có thể giảm cho tiểu nữ chút ít được không?”, từ xưa nào có quan lại nào là tuyệt đối trong sạch, Vương thư lại mỉm cười, ra vẻ nói: “Đây là giá chuẩn rồi, chỉ sợ không thể giảm được.” Thẩm Hi cúi đầu, nói: “Nếu đại nhân giúp đỡ, tiểu nữ tử chắc chắn dâng lễ tạ.” Vương thư lại lấy ra một tờ giấy, viết xuống địa chỉ ngôi nhà, lại viết giá nhà mười lượng bạc, mỉm cười xem Thẩm Hi.

Thẩm Hi nhìn nhìn, quả nhiên giới quan liêu hủ bại, rõ ràng ghi mười bảy lượng, nhưng mười lượng cũng bán được. Nàng không khỏi cười: “Đa tạ đại nhân thành toàn. Đại nhân, có thể ít thêm một chút nữa hay không? Tiền của tiểu nữ còn kém một chút.” Dứt lời, một nén bạc năm lượng đã nhét vào trong ống tay áo của Vương thư lại. Hắn không ngờ Thẩm Hi đưa mình những năm lượng làm tạ lễ, không khỏi ngẩn ra, sau đó liếc Thẩm Hi một cái hàm ý sâu xa, mới lấy ra một tờ giấy khác vung bút lên, mười lượng đã đổi thành năm lượng, vừa viết vừa nói: “Ta chỉ là một kẻ tính tình “tiểu nhân”, kẻ nào có lỗi với ta, ta hoàn lại gấp trăm lần, nếu là tốt với ta, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi người đó.” Không ngờ chỉ cần mười lượng bạc đã mua được ngôi nhà, Thẩm Hi cao hứng đến sắp bay lên, hành đại lễ với Vương thư lại, lại luôn miệng nói cảm tạ.

Viết được một nửa, Vương thư lại hỏi: “Tiểu nương tử, hộ tạ của nhà ngươi là ở đâu? Có mang đến thì trình ra đây.” Thẩm Hi căn bản không biết cái gì là hộ tạ, có lẽ cũng tương đương với sổ hộ khẩu? Thời này đã có sổ hộ khẩu rồi? Nàng nảy ra một ý, nói: “Vương đại nhân, tiểu nữ tử cũng đành nói thật, nguyên tạ tiểu nữ tử ở đâu chính tiểu nữ tử cũng không biết. Lúc tiểu nữ tử còn ở nhà mẹ đẻ cũng chỉ đi loanh quanh thôn, chỉ biết tên thôn là Ỷ Truân, ngay cả trấn trên cũng chưa được đi bao giờ. Nhà tiểu nữ nghèo, ca ca không cưới được tức phụ, cha mẹ bèn lấy tiểu nữa ra hoán thân. Tiểu nữ bị cha mẹ nhốt trong một thùng xe ngựa chật hẹp, đi ba ngày hai đêm mới tới nhà chồng, khoảng cách từ đó đến đâu là bao nhiêu cũng không rõ. Phụ mẫu của phu gia tiểu nữ cũng đều đã mất, phu quân lại là người tàn tật, nói cũng không nói được. Hai chúng ta vừa thành thân được ba ngày, có người trong tộc đã chiếm lấy nhà cửa, ngay đêm tối đuổi tiểu nữ cùng phu quân ra khỏi nhà, nếu không phải phu quân chu đáo, sớm dấu mấy lượng bạc, phu thê tiểu nữ đã sớm lưu lạc đầu đường. Hộ tạ mà đại nhân nói, tiểu nữ quả thật không biết.” Dứt lời, Thẩm Hi lại rớt mấy giọt nước mắt.

Đại khái là thương hại nàng, hoặc là xem năm lượng bạc, Vương thư lại trầm tư một lát, nói: “Tiểu nương tử, như vậy đi, ngươi đưa ta thêm hai lượng bạc, ta tìm một hộ neo đơn mới chết còn chưa xóa hộ rồi treo tên của ngươi, nhưng nếu làm vật, phải đổi họ, hoặc là ngươi hoặc trượng phu, nếu ghi ngươi là con gái người ta, trượng phu của ngươi là ở rể, nếu ghi là con trai, vậy phu quân của ngươi phải đổi họ.”

Thẩm Hi nghe qua cũng hiểu được, đại khái là Vương thư lại sẽ lợi dụng lỗ hổng của pháp luật. Nhưng hai lượng bạc mua được cái hộ tạ, nàng cũng thấy hời, ở hiện đại đi làm hộ khẩu còn khó nữa là, chưa nói đến chỗ cổ đại giai cấp nghiêm khác này. Nàng không muốn bị ăn cơm tù hay người không hộ khẩu.

Thẩm Hi nghĩ nghĩ, dù sao cũng không biết tên người mù là gì, vậy đổi hắn cũng đươc, bèn nói: “Đổi trượng phu của tiểu nữ.” Vương thư lại lấy ra một quyển sổ khác, lật lật: “Vậy thì hộ này đi, Giả Trụ bảy mươi tuổi, trượng phu của ngươi tên là gì? Ta sửa cái họ là được.” Thẩm Hi nghe nói là họ Giả, liền liên tưởng đến câu đối liễn trong Hồng Lâu Mộng – Giả cũng thật thật cũng giả, chỗ vô vi đó có còn không, vì vậy nói: “Vậy thì phiền ngài đổi thành Giả Như Chân.” Vương thư lại cười một tiếng, viết ba chữ Giả Như Chân lên, lại hỏi: “Vậy còn ngươi, đã có hài tử chưa?” “Tiểu nữ tên Thẩm Hi, chưa có hài tử.” Sau đó Thẩm Hi trợn mắt nhìn Vương thư lại viết Giả Thẩm Thị Tây lên sổ, cạnh tên Giả Như Chân.



Giả Thẩm thị...Tây... cái tên bắt mắt như vậy khiến Giả Thẩm thị Tây mới ra là hỗn độn trước gió...

Nắm chặt lấy khế ước nhà cùng bản hộ tạ mới tinh, Thẩm Hi vui sướng trở về nhà. Sau khi về đến nhà, nàng vội tìm tờ giấy dầu gói kĩ hai thứ này, sau đó tìm một cái vò nhỏ nhét vào, đậy nắp lại rồi lấy bùn đắp kín lên trên. làm xong, nàng dấu đến một góc khuất trong bếp, cạnh đó còn đặt hai cái bình sứt. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nếu thật có trộm vào nhà, cái bình sứt cũng sẽ không khiến cho người ta chú ý, không si có thể ngờ trong cái vò mẻ lại chứa đồ quý giá cả. Huống chi thứ này là tài sản quan trọng nhất, cũng là chứng minh cho sự tồn tại của nàng trên thế gian này, không thể làm mất, cũng không thể cho chuột gián gặm cắn mất, Vương thư lại nói nếu phải làm lại sẽ rất phiền phức.

Giấu kĩ đồ, Thẩm Hi tự nhủ về sau định cư ở chỗ này, quan hệ hàng xóm láng giềng phải tốt đẹp mới được, đặc biệt là Quách thẩm nhiệt tình tốt bụng, nên phải cảm tạ nàng. Nghĩ vậy, Thẩm Hi rửa mặt chỉnh tề, lấy một gói điểm tâm đi đến nhà Quách thẩm. Hai người nói chuyện một lát, thành lập được mối quan hệ bát quái tốt đẹp. Từ lời nói của Quách thẩm, nàng biết được vài điều sơ sơ về mấy nhà hàng xóm, nhưng nàng tạm thời chưa muốn đi bái phỏng, nàng còn có chuyện phải làm, chuyện này để sau vậy.

Lúc xế chiều, Thẩm Hi không ra khỏi nhà, mà dự định quét dọn sắp xếp lại chỗ được coi là “Nhà” này. Vật không có tác dụng thì vứt, đồ nào còn dùng được đều chỉnh lí thật chỉnh tề, kể cả mạng nhện trên nóc nhà nàng cũng đạp lên ghế quét dọn sạch sẽ. Hai ngày sau đó, Thẩm Hi chỉ lúi húi trong nhà, thấy thiếu cái gì thì mua thêm cái đó, dần dần, ngôi nhà cũ rách dưới sự tân trang của Thẩm Hi đã thay da đổi thịt, nhuộm đẫm nhân tình vị.

Đến ngày thứ tư, Thẩm Hi đi cửa hàng may lấy áo bông đã đặt trước, vuốt chiếc áo bông mềm mại, nàng vui mừng đến sắp rơi lệ, mấy hôm nay nàng lạnh cóng, mấy đầu ngón tay bị lạnh đến mức sắp lên cước. Mùa đông ở đây lạnh vô cùng, lạnh hơn nhiều ở hiện đại.

Nàng mặc áo bông vào, nhưng sợ dễ dây bẩn nên lại khoác thêm một cái áo đơn ra ngoài, không cần soi gương cũng biết giờ mình không khác gì con gấu béo, nhưng so với việc bị đông lạnh thành kem, nàng vẫn mặc dày tốt hơn.

Áo bông mới của người mù cũng giống áo của nàng, nhưng cỡ lớn hơn, Thẩm Hi mặc cho hắn xong cũng khoác thêm một cái áo đơn lên. Áo đơn của phụ nữ là kiểu trên áo dưới váy, còn kiểu đàn ông là áo trường bào. Áo bông của người mù rất vừa người, cộng với bộ dáng hắn cao gầy, hắn tuy có mặc giống kiểu Thẩm Hi mặc nhưng nhìn lại không to béo như nàng, giờ mặc thêm trường bào, càng hiển thêm khí chất yên lặng trầm ổn. Thẩm Hi cười tủm tỉm nhìn hắn mấy vòng, nhìn được đã con mắt.

Mặc ấm áp, Thẩm Hi đi tới chỗ cửa hàng mộc lấy ce cút kít với thùng đựng cháo, còn đi nhà Tôn đại gia lấy “chõ.” Mọi công việc chuẩn bị cho việc khai trương đã sẵn sàng, bắt đầu từ mai là có thể bán hàng.

Ăn tối xong, nàng đi vo gạo, sau đó ngâm vào trong thùng, chuẩn bị cho gạo hút no nước mai nấu mau nhừ hơn. Lại lấy vò củ cải hôm trươc muối ra nếm thử, đã ăn được. Chuẩn bị xong mấy thứ này, Thẩm Hi mới đi hót sạch tro bụi cũ trong bếp lò, nếu có than đá, cái bếp này sẽ rất tiện lợi, chỉ cần cho gạo với nước vào nồi lò, nhen lửa rồi cho thêm than vào là đun được cả đêm, hôm sau dậy cháo đã nhừ, nàng không cần vất vả đun bếp.

• Chú giải mấy vấn đề (người edit)

Về chuyện thân thế hai người mà Thẩm Hi đã bịa ra với Vương thư lại: Thời cổ chú trọng việc thành thân an gia – người nam nhân đã thành thân đc coi à trưởng thành, có thể cáng đáng một gia đình, cha mẹ có thể phân chia tài sản và cho hai vợ chồng son ra ở riêng, lập một hộ khác. Vậy nên, Vương thư lại sẽ nghĩ đến tình huống “người họ hàng trong tộc” có thể sẽ là trưởng bối, lấy cớ người mù đã thành thân để tự lập môn hộ, do đó đuổi 2 người ra khỏi nhà.

Tên của Thẩm Hi trong hộ tịch: Vương thư lại nghe nhầm, và có thể hắn biết ít chữ nên chữ Hi có nhiều nét, khó viết, nên đổi thành chữ Tây. Chữ Hi và Tây đồng âm là Xi nên dễ nhầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook