Chương 97
Thập Tam Sinh
11/08/2020
Phong Triền Nguyệt không xuất hiện, cả nhà Đường Thi cũng an ổn trở
lại, Đường Thi thoạt nhìn đã nguôi giận, nhàn nhạt khuôn mặt mà làm
việc, chăm con. Bản Ngã Sơ Tâm thì đổi tính lanh mồm, ít nói hơn, quan
tâm chăm sóc Đường Thi đầy đủ, càng thêm kề cận, dạy dỗ con trai chu
đáo. Từ mặt ngoài đến xem thì nhà này đã hòa hợp êm thấm không có vấn đề gì.
Nhà Đường Thi đã an tĩnh, lại đến lúc An Tu Cẩn cùng Tĩnh Huyên rời đi. Thẩm Hi lưu luyến không muốn xa rời Tĩnh Huyên, Hoắc Trung Khê lại nói cho nàng một tin buồn, Trịnh Gia Thanh cũng theo bọn họ đi, về nhà xem tình hình thế nào. Lúc mới đến đây Trịnh Gia Thanh mới chỉ là một cậu nhóc 10 tuổi, giờ đã thành một thiếu niên, thằng bé rời nhà đi lâu như vậy, giờ cũng là lúc nên về thăm nhà.
Tuy Thẩm Hi rất luyến tiếc mấy đứa bé nhưng mỗi người đều có gia đình, nàng không thể cự tuyệt. Nàng cũng là một người mẹ, biết mặc kệ con trẻ ở đâu chăng nữa, cha mẹ vẫn luôn mong nhớ, hẳn nên khiến một nhà đoàn tụ mới phải. Hôm trước ngày bọn họ rời đi, Thẩm Hi lấy chồng ngân phiếu dày cộp kia ra, 3 triệu lượng bạc ngân phiếu riêng biệt của Kiếm thần, một tờ nàng cũng chưa được tiêu, một chồng không thiếu một tờ. Nhìn đống ngân phiếu này, Thẩm Hi thở dài một hơi, nhiều ngân phiếu thế này thì có lợi ích gì, trong rừng rậm này ngoài cả nhà nàng ra một bóng người khác cũng chẳng có, biết tiêu tiền vào đâu, mấy thứ này ngay cả giấy vụn còn chưa bằng, thậm chí chỉ để trưng, miếng vải rách còn có ích hơn.
Thẩm Hi rút ra từng tờ, chia cả chồng ngân phiếu ra, có mấy phần 1 trăm vạn lượng, dự định cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa 100 vạn lượng. Nhà Trịnh Gia Thanh vốn không giàu có lắm, có số tiền này, thằng bé có thể sắp xếp ổn thỏa trong nhà rồi chuyên tâm luyện võ. Tĩnh Huyên ở trong cung cũng cần có tiền bạc trong người, chuẩn bị người hầu tâm phúc, thu mua một ít tin tức, còn có mua quà tặng ngày sinh của Thái hậu, sủng phi hay Hoàng hậu, lễ lạt, thiên tai các thứ cũng cần tiền.
Chỗ bạc này để ở chỗ nàng cũng chỉ có đường mốc meo, mối gặm, chẳng thà cứ cho mấy đứa nhỏ, để bọn trẻ được thoải mái hơn chút còn hơn.
Ngày đi, Trịnh Gia Thanh cầm chồng ngân phiếu để vào ngực, quỳ xuống nghiêm túc khấu đầu với sư phụ sư nương, mà Tĩnh Huyên thì đa cảm, vùi đầu vào ngực Thẩm Hi khóc, đến khi cô bé ngừng lại, đôi mắt đã sưng húp. Trong lòng cô bé biết, tình cảm mẹ nuôi dành cho mình không khác gì người mẹ thứ hai, luôn tinh tế dịu dàng hơn mẹ ruột. Cù Minh Tuyết dành quá nhiều thời gian cho triều chính, dạy dỗ ca ca nàng, thời gian để lại cho nữ nhi thực sự rất ít. Bây giờ phải rời xa ‘mẫu thân’, đi đến nơi khiến nàng khó xử lại sợ hãi kia, trong lòng Tĩnh Huyên thực sự kháng cự, nhưng không thể cãi lời cha, tiểu cô nương chỉ đành lau nước mắt tiễn biệt.
Cuối cùng tiễn biệt cũng kết thúc, An Tu Cẩn dẫn Tĩnh Huyên luôn lau nước mắt cùng Trịnh Gia Thanh, rời đi nơi này. Trước khi đi, Tĩnh Huyên đến trước mặt Thẩm Hi, quỳ gối cung kính bái Hoắc Trung Khê cùng nàng, tỏ lòng biết ơn sự chăm sóc của hai phu thê, sau đó nước mắt ròng ròng mà đi theo dòng người ra khỏi rừng rậm.
Sau khi Tĩnh Huyên cùng Trịnh Gia Thanh rời đi, Thẩm Hi buồn bã rất lâu, làm cái gì cũng không hứng thú. Tình huống chia ly không ngừng này khiến tâm tình của nàng rất kém. Mà không chỉ Thẩm Hi, Hoắc Hiệp cũng như thế. Từ khi Trịnh Gia Thanh đến đây, hai cậu bé luôn ở chung ăn chung, luyện võ cùng nhau, thân thiết như anh em ruột thịt, tầm quan trọng của Trịnh Gia Thanh xem ra còn hơn cả Thẩm Hi. Bây giờ Trịnh Gia Thanh đi rồi, Hoắc Hiệp liền như mất hết hứng thú, cứ thấy thiếu thốn gì đó. May mà trong rừng vẫn còn có Bản Ngã Nghênh, thằng bé mới không quá cô đơn không có bạn chơi cùng.
Ngày tháng trong rừng lại bình tĩnh trở lại, Hoắc Trung Khê cùng Bản Ngã Sơ Tâm ngày ngày dạy con trai mình luyện võ, Thẩm Hi cùng Đường Thi không có việc gì làm, cả ngày tìm xem cách nấu những món mới, may cắt quần áo trẻ con, thời gian trôi dần, đã sắp đến ngày sinh dự tính của Thẩm Hi.
Hoắc Hiệp thụ thai vào khoảng giữa tháng 6, đến mùng 8 tháng 4 sinh, còn đứa nhỏ trong bụng này chắc khoảng cuối tháng 6 có, ngày sinh có lẽ cũng vào khoảng tháng 4 tháng 5. Đến khi bước vào tháng 4, Hoắc Trung Khê lần đầu thấy được sinh mệnh nhỏ bé sắp ra đời có vẻ khẩn trương lên. Mỗi khi hắn nhìn Thẩm Hi bụng tròn vo đi qua đi lại sẽ không ngừng lo lắng đề phòng, sợ nàng trượt chân hay có gì sơ suất. Tâm lí lo âu này không khác gì một người cha sắp có con như bao người bình thường khác.
Đêm ngày 27 tháng tư, Thẩm Hi đang ngủ bỗng nhiên có cảm giác đau bụng, nàng từng sinh con nên biết cảm giác quen thuộc này là gì, bây giờ tuy còn chưa đau đến quặn người nhưng đã có cảm giác nước ối chảy ra, nàng nhanh chóng đẩy đẩy Hoắc Trung Khê đang nằm bên: “Tướng công, mau dậy đi. Ta sắp sinh rồi.”
Hoắc Trung Khê giật mình, muốn nhảy dựng lên, nhưng nghĩ đến hai phu thê đang đắp cùng cái chăn, sợ động tác mạnh làm tổn thương đến thê tử, đang định ngồi dậy từ từ, đã thấy có cái gì ấm ấm chảy đến bên chân mình...
“Nương tử, nàng chảy máu à?!?”
Hoắc Trung Khê bị dọa đến lạc cả giọng, hắn vươn tay ra xốc chăn lên, nhưng xốc chăn lên rồi mới nhận ra đang đêm đen không thấy được cả năm ngón chứ nói gì đến nhì, lại vội xuống giường đốt đèn, mà nhìn thấy người Thẩm Hi không đổ máu mới dừng lại, ngây ngốc ra đó.
Thẩm Hi thấy bộ dáng ngố tàu hiếm có của Kiếm thần đại nhân, buồn cười đến quên đau: “Không sao đâu, đây không phải máu mà là nước ối. Chàng lấy cái đệm giường mà ta để trong ngăn kéo kia mang ra đây, lót xuống dưới người cho ta.” Hoắc Trung Khê đã không có ý thức suy nghĩ gì, chỉ máy móc làm theo, vội vàng lấy tấm đệm ra lót giúp Thẩm Hi, sau đó hỏi: “Bây giờ thì làm gì nữa? Ta đi gọi đại phu, gọi Đường Thi nhé?”
Thẩm Hi vội ngăn hắn lại: “Bây giờ chưa cần đâu, đến lúc sinh còn lâu lắm, cứ tính là nhanh cũng phải đau 2, 3 canh giờ kia, gọi họ đến cũng không làm gì được. Chàng qua đây nói chuyện với ta đi, đợi đến lúc ta thấy chuyển dạ hẵng gọi người.”
Hoắc Trung Khê đắp chăn cho nàng, mình thì mặc quần áo chỉnh tề, hắn sợ nàng lạnh, giúp Thẩm Hi mặc thêm một cái áo khoác rồi mới ngồi đến bên người nàng, cầm chặt lấy tay thê tử, ngốc ngốc nhìn nàng. Mỗi khi thấy Thẩm Hi nhíu mày lên, hắn đều vô thức mà cầm tay nàng thêm chặt.
“Không có việc gì đâu, không cần khẩn trương như thế, bây giờ đau chưa là gì.” Thẩm Hi an ủi Hoắc Trung Khê, người nam nhân này còn gấp gáp hơn bản thân nàng, chuyện này vừa buồn cười lại ấm áp.
“Sao? Còn thêm đau à?!?”
Nghe Thẩm Hi nói vậy, Hoắc Trung Khê càng thêm cuống, tay hắn run lên, mờ mịt hỏi: “Nương tử, nàng muốn gì cứ bảo ta, ta không thấy nữ nhân sinh hài tử bao giờ, không biết làm gì cả, cũng không biết sẽ đau như vậy. Nương tử, nàng nói đi, ta phải làm gì ta sẽ đi làm ngay!”
Cơn đau ngày càng dày đặc, Thẩm Hi muốn cười mà không cười nổi nữa, nàng nắm chặt lấy tay hắn, hít sâu mấy hơi mới nói: “Chàng cứ ngồi yên ở đây, đợi đến khi ta đau sắp chết sẽ kéo tay chàng cắn mấy cái giải hận, ai bảo chàng khiến ta đau thế này?”
Hoắc Trung Khê vội vén tay áo lên, đưa đến bên miệng nàng: “Nương tử, nàng cứ cắn đi, dùng sức cắn, ta không sợ đau đâu.” Thẩm Hi vỗ tay hắn sang một bên, nghiến răng nhịn qua một cơn đau, mới tiếp tục đề tài lúc nãy: “Chàng bảo ta cắn, ta còn đau lòng đây.”
“Nương tử...” Hoắc Trung Khê nhìn Thẩm Hi, đôi mắt hơi ướt.
Hai người cứ câu được câu không mà trò chuyện, thời gian trôi đi, Thẩm Hi ngàng càng đau dần lên, tần suất các cơn đau cũng tăng dần. Lại một cơn đau đi qua, nàng nghiến chặt răng, mồ hôi lạnh túa ra, Hoắc Trung Khê cũng đau lòng mà hít một hơi, lại hoảng hốt không biết làm gì, chỉ đành lải nhải: “Nương tử, nàng đau lắm đúng không? Đau thì cứ cắn ta đi, không sao mà.” Đợi Thẩm Hi đã qua cơn đau, hắn lại vội cầm khăn lau mồ hôi cho nàng.
Thẩm Hi được phu quân phục vụ, không khỏi cảm thán: “Thật tốt khi có chàng ở bên ta, lần trước ta sinh Tiểu Hiệp có Phương tỉ với Vu đại tẩu ở bên giúp đỡ, nhưng các nàng ấy chăm sóc ta chu đáo mà ta vẫn thấy thiếu thiếu, bây giờ mới biết được, thì ra là thiếu chàng.”
“Nương tử, là ta có lỗi với nàng. Khi đó nếu ta dẫn nàng đi cùng, nàng đã không phải chịu nhiều khổ như vậy.” Hoắc Trung Khê nghe Thẩm Hi kể chuyện năm đó, không khỏi hối hận, hắn áy náy ngồi vào cạnh nàng, cầm chặt lấy tay thê tử, tựa hồ muốn qua phương thức này mà chia sẻ nỗi đau với nàng. Thẩm Hi lại nhíu mày, nghiến răng chịu qua một cơn đau, tay nàng bấu chặt lấy tay Hoắc Trung Khê, hắn cảm thấy sức bóp này như sắp làm vỡ xương tay mình.
“Nương tử, nàng đau lắm rồi...” Hoắc Trung Khê mày cũng không nhăn, để Thẩm Hi tùy ý năm tay mình, trong lòng đầy sự trìu mến lo lắng, sợ Thẩm Hi đau đến có chuyện, cố gắng nghĩ cách giúp nàng.
Thẩm Hi đang đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, bỗng có tiếng Hoắc Trung Khê vang lên đầy vui vẻ: “Nương tử, hay là ta dùng nội lực giúp nàng sinh được không? Ta đẩy nội lực vào người nàng để đẩy đẩy nó ra, sớm chút đẩy con ra, nàng sẽ bớt chịu tội, cứ như vậy nàng sẽ không phải chịu đau nữa!”
Đẩy đẩy nó ra...
Đẩy con ra ngoài...
Thẩm Hi đang đau đến sắp ngất rồi, nghe được mấy lời này, giật mình đến quên cả cơn đau. Ý tưởng điên rồ thế này mà hắn cũng nghĩ ra, mạch não của Hoắc Trung Khê đứt rồi à!?
Tên này không phải người ngoài hành tinh đó chứ?
Thấy hắn đang duỗi tay về phía bụng mình, Thẩm Hi vừa thở hổn hển vừa ngăn lại: “Đi qua một bên đi, chỉ biết thêm phiền. Chàng cứ gọi Đường Thi lại đây đi, cô ấy đáng tin cậy hơn chàng nhiều.”
Hoắc Trung Khê vội xuống kháng, chưa từ bỏ ý định: “Nội lực không được sao? Chắc chắn ta sẽ nhẹ tay mà, đảm bảo rất nhẹ nhàng, không tổn thương đến con đâu.”
Câu trả lời của Thẩm Hi là một cái lườm, liếc mắt đến tận chân trời đi.
Hắn thấy vậy, thức thời mà ra cửa đi gọi Đường Thi.
Rất nhanh Đường Thi đã đến, thay Thẩm Hi kiểm tra dưới người rồi nói vẫn còn sớm, ngồi bên cạnh nói chuyện với nàng.
Cơn đau đi qua, Thẩm Hi kể lại chuyện khi nãy cho Đường Thi nghe, không ngờ Đường Thi nghe xong lại không ngạc nhiên: “Lúc ta sinh Tiểu Nghênh cũng thế, phu quân ta cũng định làm như vậy. Trong mắt mấy người nam nhân này nội lực chính là toàn năng, có võ công thì làm gì cũng được.”
Thẩm Hi cạn lời, thì ra nam nhân có lợi hại đến đâu, lần đầu thấy nữ nhân sinh con cũng đều sẽ thoái hóa thành ngu ngốc hết.
Hoắc Trung Khê không chỉ gọi Đường Thi đến mà còn đi sang chỗ thị vệ doanh gọi hết bà đỡ với đại phu sang, các thị nữ thì chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho việc sinh đẻ, giờ chỉ còn chờ đến lúc Thẩm Hi sinh.
Thẩm Hi chịu đau suốt 3 canh giờ, đến rạng sáng ngày 28 tháng 4, nhà nàng đón chào một thành viên mới. Trong lúc đó, Hoắc Trung Khê không tránh đi đâu mà vẫn luôn sát cánh bên Thẩm Hi, thấy thê tử đau đớn như vậy, hạ quyết tâm về sau không hề khiến nàng phải chịu đau đớn như vậy nữa, hơn nữa hắn còn lấy một cái tên đầy tính kỉ niệm cho thành viên mới của gia đình: Thống ( 痛 – đau đớn), cái tên này còn tượng hình hơn tên ‘Người mù’ mà hồi trước nàng đặt cho Hoắc Trung Khê lúc mới gặp.
Hoắc Thống, con trai thứ hai của Hoắc Trung Khê, mang một cái têu rất kêu và rất đặc biệt mà chào đời.
Nhà Đường Thi đã an tĩnh, lại đến lúc An Tu Cẩn cùng Tĩnh Huyên rời đi. Thẩm Hi lưu luyến không muốn xa rời Tĩnh Huyên, Hoắc Trung Khê lại nói cho nàng một tin buồn, Trịnh Gia Thanh cũng theo bọn họ đi, về nhà xem tình hình thế nào. Lúc mới đến đây Trịnh Gia Thanh mới chỉ là một cậu nhóc 10 tuổi, giờ đã thành một thiếu niên, thằng bé rời nhà đi lâu như vậy, giờ cũng là lúc nên về thăm nhà.
Tuy Thẩm Hi rất luyến tiếc mấy đứa bé nhưng mỗi người đều có gia đình, nàng không thể cự tuyệt. Nàng cũng là một người mẹ, biết mặc kệ con trẻ ở đâu chăng nữa, cha mẹ vẫn luôn mong nhớ, hẳn nên khiến một nhà đoàn tụ mới phải. Hôm trước ngày bọn họ rời đi, Thẩm Hi lấy chồng ngân phiếu dày cộp kia ra, 3 triệu lượng bạc ngân phiếu riêng biệt của Kiếm thần, một tờ nàng cũng chưa được tiêu, một chồng không thiếu một tờ. Nhìn đống ngân phiếu này, Thẩm Hi thở dài một hơi, nhiều ngân phiếu thế này thì có lợi ích gì, trong rừng rậm này ngoài cả nhà nàng ra một bóng người khác cũng chẳng có, biết tiêu tiền vào đâu, mấy thứ này ngay cả giấy vụn còn chưa bằng, thậm chí chỉ để trưng, miếng vải rách còn có ích hơn.
Thẩm Hi rút ra từng tờ, chia cả chồng ngân phiếu ra, có mấy phần 1 trăm vạn lượng, dự định cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa 100 vạn lượng. Nhà Trịnh Gia Thanh vốn không giàu có lắm, có số tiền này, thằng bé có thể sắp xếp ổn thỏa trong nhà rồi chuyên tâm luyện võ. Tĩnh Huyên ở trong cung cũng cần có tiền bạc trong người, chuẩn bị người hầu tâm phúc, thu mua một ít tin tức, còn có mua quà tặng ngày sinh của Thái hậu, sủng phi hay Hoàng hậu, lễ lạt, thiên tai các thứ cũng cần tiền.
Chỗ bạc này để ở chỗ nàng cũng chỉ có đường mốc meo, mối gặm, chẳng thà cứ cho mấy đứa nhỏ, để bọn trẻ được thoải mái hơn chút còn hơn.
Ngày đi, Trịnh Gia Thanh cầm chồng ngân phiếu để vào ngực, quỳ xuống nghiêm túc khấu đầu với sư phụ sư nương, mà Tĩnh Huyên thì đa cảm, vùi đầu vào ngực Thẩm Hi khóc, đến khi cô bé ngừng lại, đôi mắt đã sưng húp. Trong lòng cô bé biết, tình cảm mẹ nuôi dành cho mình không khác gì người mẹ thứ hai, luôn tinh tế dịu dàng hơn mẹ ruột. Cù Minh Tuyết dành quá nhiều thời gian cho triều chính, dạy dỗ ca ca nàng, thời gian để lại cho nữ nhi thực sự rất ít. Bây giờ phải rời xa ‘mẫu thân’, đi đến nơi khiến nàng khó xử lại sợ hãi kia, trong lòng Tĩnh Huyên thực sự kháng cự, nhưng không thể cãi lời cha, tiểu cô nương chỉ đành lau nước mắt tiễn biệt.
Cuối cùng tiễn biệt cũng kết thúc, An Tu Cẩn dẫn Tĩnh Huyên luôn lau nước mắt cùng Trịnh Gia Thanh, rời đi nơi này. Trước khi đi, Tĩnh Huyên đến trước mặt Thẩm Hi, quỳ gối cung kính bái Hoắc Trung Khê cùng nàng, tỏ lòng biết ơn sự chăm sóc của hai phu thê, sau đó nước mắt ròng ròng mà đi theo dòng người ra khỏi rừng rậm.
Sau khi Tĩnh Huyên cùng Trịnh Gia Thanh rời đi, Thẩm Hi buồn bã rất lâu, làm cái gì cũng không hứng thú. Tình huống chia ly không ngừng này khiến tâm tình của nàng rất kém. Mà không chỉ Thẩm Hi, Hoắc Hiệp cũng như thế. Từ khi Trịnh Gia Thanh đến đây, hai cậu bé luôn ở chung ăn chung, luyện võ cùng nhau, thân thiết như anh em ruột thịt, tầm quan trọng của Trịnh Gia Thanh xem ra còn hơn cả Thẩm Hi. Bây giờ Trịnh Gia Thanh đi rồi, Hoắc Hiệp liền như mất hết hứng thú, cứ thấy thiếu thốn gì đó. May mà trong rừng vẫn còn có Bản Ngã Nghênh, thằng bé mới không quá cô đơn không có bạn chơi cùng.
Ngày tháng trong rừng lại bình tĩnh trở lại, Hoắc Trung Khê cùng Bản Ngã Sơ Tâm ngày ngày dạy con trai mình luyện võ, Thẩm Hi cùng Đường Thi không có việc gì làm, cả ngày tìm xem cách nấu những món mới, may cắt quần áo trẻ con, thời gian trôi dần, đã sắp đến ngày sinh dự tính của Thẩm Hi.
Hoắc Hiệp thụ thai vào khoảng giữa tháng 6, đến mùng 8 tháng 4 sinh, còn đứa nhỏ trong bụng này chắc khoảng cuối tháng 6 có, ngày sinh có lẽ cũng vào khoảng tháng 4 tháng 5. Đến khi bước vào tháng 4, Hoắc Trung Khê lần đầu thấy được sinh mệnh nhỏ bé sắp ra đời có vẻ khẩn trương lên. Mỗi khi hắn nhìn Thẩm Hi bụng tròn vo đi qua đi lại sẽ không ngừng lo lắng đề phòng, sợ nàng trượt chân hay có gì sơ suất. Tâm lí lo âu này không khác gì một người cha sắp có con như bao người bình thường khác.
Đêm ngày 27 tháng tư, Thẩm Hi đang ngủ bỗng nhiên có cảm giác đau bụng, nàng từng sinh con nên biết cảm giác quen thuộc này là gì, bây giờ tuy còn chưa đau đến quặn người nhưng đã có cảm giác nước ối chảy ra, nàng nhanh chóng đẩy đẩy Hoắc Trung Khê đang nằm bên: “Tướng công, mau dậy đi. Ta sắp sinh rồi.”
Hoắc Trung Khê giật mình, muốn nhảy dựng lên, nhưng nghĩ đến hai phu thê đang đắp cùng cái chăn, sợ động tác mạnh làm tổn thương đến thê tử, đang định ngồi dậy từ từ, đã thấy có cái gì ấm ấm chảy đến bên chân mình...
“Nương tử, nàng chảy máu à?!?”
Hoắc Trung Khê bị dọa đến lạc cả giọng, hắn vươn tay ra xốc chăn lên, nhưng xốc chăn lên rồi mới nhận ra đang đêm đen không thấy được cả năm ngón chứ nói gì đến nhì, lại vội xuống giường đốt đèn, mà nhìn thấy người Thẩm Hi không đổ máu mới dừng lại, ngây ngốc ra đó.
Thẩm Hi thấy bộ dáng ngố tàu hiếm có của Kiếm thần đại nhân, buồn cười đến quên đau: “Không sao đâu, đây không phải máu mà là nước ối. Chàng lấy cái đệm giường mà ta để trong ngăn kéo kia mang ra đây, lót xuống dưới người cho ta.” Hoắc Trung Khê đã không có ý thức suy nghĩ gì, chỉ máy móc làm theo, vội vàng lấy tấm đệm ra lót giúp Thẩm Hi, sau đó hỏi: “Bây giờ thì làm gì nữa? Ta đi gọi đại phu, gọi Đường Thi nhé?”
Thẩm Hi vội ngăn hắn lại: “Bây giờ chưa cần đâu, đến lúc sinh còn lâu lắm, cứ tính là nhanh cũng phải đau 2, 3 canh giờ kia, gọi họ đến cũng không làm gì được. Chàng qua đây nói chuyện với ta đi, đợi đến lúc ta thấy chuyển dạ hẵng gọi người.”
Hoắc Trung Khê đắp chăn cho nàng, mình thì mặc quần áo chỉnh tề, hắn sợ nàng lạnh, giúp Thẩm Hi mặc thêm một cái áo khoác rồi mới ngồi đến bên người nàng, cầm chặt lấy tay thê tử, ngốc ngốc nhìn nàng. Mỗi khi thấy Thẩm Hi nhíu mày lên, hắn đều vô thức mà cầm tay nàng thêm chặt.
“Không có việc gì đâu, không cần khẩn trương như thế, bây giờ đau chưa là gì.” Thẩm Hi an ủi Hoắc Trung Khê, người nam nhân này còn gấp gáp hơn bản thân nàng, chuyện này vừa buồn cười lại ấm áp.
“Sao? Còn thêm đau à?!?”
Nghe Thẩm Hi nói vậy, Hoắc Trung Khê càng thêm cuống, tay hắn run lên, mờ mịt hỏi: “Nương tử, nàng muốn gì cứ bảo ta, ta không thấy nữ nhân sinh hài tử bao giờ, không biết làm gì cả, cũng không biết sẽ đau như vậy. Nương tử, nàng nói đi, ta phải làm gì ta sẽ đi làm ngay!”
Cơn đau ngày càng dày đặc, Thẩm Hi muốn cười mà không cười nổi nữa, nàng nắm chặt lấy tay hắn, hít sâu mấy hơi mới nói: “Chàng cứ ngồi yên ở đây, đợi đến khi ta đau sắp chết sẽ kéo tay chàng cắn mấy cái giải hận, ai bảo chàng khiến ta đau thế này?”
Hoắc Trung Khê vội vén tay áo lên, đưa đến bên miệng nàng: “Nương tử, nàng cứ cắn đi, dùng sức cắn, ta không sợ đau đâu.” Thẩm Hi vỗ tay hắn sang một bên, nghiến răng nhịn qua một cơn đau, mới tiếp tục đề tài lúc nãy: “Chàng bảo ta cắn, ta còn đau lòng đây.”
“Nương tử...” Hoắc Trung Khê nhìn Thẩm Hi, đôi mắt hơi ướt.
Hai người cứ câu được câu không mà trò chuyện, thời gian trôi đi, Thẩm Hi ngàng càng đau dần lên, tần suất các cơn đau cũng tăng dần. Lại một cơn đau đi qua, nàng nghiến chặt răng, mồ hôi lạnh túa ra, Hoắc Trung Khê cũng đau lòng mà hít một hơi, lại hoảng hốt không biết làm gì, chỉ đành lải nhải: “Nương tử, nàng đau lắm đúng không? Đau thì cứ cắn ta đi, không sao mà.” Đợi Thẩm Hi đã qua cơn đau, hắn lại vội cầm khăn lau mồ hôi cho nàng.
Thẩm Hi được phu quân phục vụ, không khỏi cảm thán: “Thật tốt khi có chàng ở bên ta, lần trước ta sinh Tiểu Hiệp có Phương tỉ với Vu đại tẩu ở bên giúp đỡ, nhưng các nàng ấy chăm sóc ta chu đáo mà ta vẫn thấy thiếu thiếu, bây giờ mới biết được, thì ra là thiếu chàng.”
“Nương tử, là ta có lỗi với nàng. Khi đó nếu ta dẫn nàng đi cùng, nàng đã không phải chịu nhiều khổ như vậy.” Hoắc Trung Khê nghe Thẩm Hi kể chuyện năm đó, không khỏi hối hận, hắn áy náy ngồi vào cạnh nàng, cầm chặt lấy tay thê tử, tựa hồ muốn qua phương thức này mà chia sẻ nỗi đau với nàng. Thẩm Hi lại nhíu mày, nghiến răng chịu qua một cơn đau, tay nàng bấu chặt lấy tay Hoắc Trung Khê, hắn cảm thấy sức bóp này như sắp làm vỡ xương tay mình.
“Nương tử, nàng đau lắm rồi...” Hoắc Trung Khê mày cũng không nhăn, để Thẩm Hi tùy ý năm tay mình, trong lòng đầy sự trìu mến lo lắng, sợ Thẩm Hi đau đến có chuyện, cố gắng nghĩ cách giúp nàng.
Thẩm Hi đang đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, bỗng có tiếng Hoắc Trung Khê vang lên đầy vui vẻ: “Nương tử, hay là ta dùng nội lực giúp nàng sinh được không? Ta đẩy nội lực vào người nàng để đẩy đẩy nó ra, sớm chút đẩy con ra, nàng sẽ bớt chịu tội, cứ như vậy nàng sẽ không phải chịu đau nữa!”
Đẩy đẩy nó ra...
Đẩy con ra ngoài...
Thẩm Hi đang đau đến sắp ngất rồi, nghe được mấy lời này, giật mình đến quên cả cơn đau. Ý tưởng điên rồ thế này mà hắn cũng nghĩ ra, mạch não của Hoắc Trung Khê đứt rồi à!?
Tên này không phải người ngoài hành tinh đó chứ?
Thấy hắn đang duỗi tay về phía bụng mình, Thẩm Hi vừa thở hổn hển vừa ngăn lại: “Đi qua một bên đi, chỉ biết thêm phiền. Chàng cứ gọi Đường Thi lại đây đi, cô ấy đáng tin cậy hơn chàng nhiều.”
Hoắc Trung Khê vội xuống kháng, chưa từ bỏ ý định: “Nội lực không được sao? Chắc chắn ta sẽ nhẹ tay mà, đảm bảo rất nhẹ nhàng, không tổn thương đến con đâu.”
Câu trả lời của Thẩm Hi là một cái lườm, liếc mắt đến tận chân trời đi.
Hắn thấy vậy, thức thời mà ra cửa đi gọi Đường Thi.
Rất nhanh Đường Thi đã đến, thay Thẩm Hi kiểm tra dưới người rồi nói vẫn còn sớm, ngồi bên cạnh nói chuyện với nàng.
Cơn đau đi qua, Thẩm Hi kể lại chuyện khi nãy cho Đường Thi nghe, không ngờ Đường Thi nghe xong lại không ngạc nhiên: “Lúc ta sinh Tiểu Nghênh cũng thế, phu quân ta cũng định làm như vậy. Trong mắt mấy người nam nhân này nội lực chính là toàn năng, có võ công thì làm gì cũng được.”
Thẩm Hi cạn lời, thì ra nam nhân có lợi hại đến đâu, lần đầu thấy nữ nhân sinh con cũng đều sẽ thoái hóa thành ngu ngốc hết.
Hoắc Trung Khê không chỉ gọi Đường Thi đến mà còn đi sang chỗ thị vệ doanh gọi hết bà đỡ với đại phu sang, các thị nữ thì chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho việc sinh đẻ, giờ chỉ còn chờ đến lúc Thẩm Hi sinh.
Thẩm Hi chịu đau suốt 3 canh giờ, đến rạng sáng ngày 28 tháng 4, nhà nàng đón chào một thành viên mới. Trong lúc đó, Hoắc Trung Khê không tránh đi đâu mà vẫn luôn sát cánh bên Thẩm Hi, thấy thê tử đau đớn như vậy, hạ quyết tâm về sau không hề khiến nàng phải chịu đau đớn như vậy nữa, hơn nữa hắn còn lấy một cái tên đầy tính kỉ niệm cho thành viên mới của gia đình: Thống ( 痛 – đau đớn), cái tên này còn tượng hình hơn tên ‘Người mù’ mà hồi trước nàng đặt cho Hoắc Trung Khê lúc mới gặp.
Hoắc Thống, con trai thứ hai của Hoắc Trung Khê, mang một cái têu rất kêu và rất đặc biệt mà chào đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.