Chương 37: Hai Cục Xương Lớn
Niên Đại
15/10/2022
Lâm Tư Tư lại chẳng quản nhiều như thế, lúc về đến nhà thì vẫn còn sớm, nhưng mà dù sao hôm nay cũng đã tốn rất nhiều tiền rồi, cho nên vừa về nhà đã cầm kim lên tiếp tục thêu.
Cô dự định tích lũy vài đôi bao gối, xem thử đến lúc tới Hải Thị bên kia có thể bán được với giá cao hay không.
Nếu như có thể, sau này buôn bán cũng không cần phải quanh quẩn trong huyện thành này nữa.
Mãi cho đến hơn sáu giờ Châu Tùng Bách mới từ thị trấn trở về, lúc trở về còn cầm theo một rổ anh đào.
Đây là do anh thấy vợ mình thích ăn, đặc biệt mua từ thành về.
"Chuyện xe đạp trước tiên đừng nói với mẹ, chờ mấy ngày nữa anh dắt xe về đây, sẽ cho mẹ một bất ngờ." Châu Tùng Bách nhỏ giọng nói.
Lâm Tư Tư gật đầu, hỏi: "Có đủ tiền không?"
"Đủ." Châu Tùng Bách lấy từ trong túi ra vài đồng tiền thừa, nói: "Đây là tiền còn dư lại, ngày mai anh sẽ đi lấy xe đạp."
Tuy rằng xe đạp là do anh mua ở trong trạm phế phẩm, nhưng mà anh lại chọn cái tốt nhất, lại đưa qua trạm sửa chữa bên kia tìm một sư phụ già có kinh nghiệm, sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng cũng quyết định xong chuyện này.
Vốn dĩ anh cũng không biết là còn có kiểu này, đây cũng là do vợ đã cho anh linh cảm đấy, để anh biết phải gọi lão sư phụ này tới nhà sửa chữa.
Chuyện này cũng tính là chuyện thầm kín của anh, cho nên lão sư phụ bèn nhận lời anh luôn .
"Vợ, em đúng là thông minh, sao trước đây anh lại không nhìn ra chứ." Châu Tùng Bách thơm một cái lên gì má mịn màng trơn mịn của vợ, cười nói.
Lâm Tư Tư nhỏ giọng nói: "Ban ngày ban mặt, anh đừng làm loạn."
"Không có chuyện gì đâu, hai ta ở trong phòng mà, chắc mẹ sẽ không gọi một tiếng mà đã tiến vào đâu, mẹ sẽ không bất cẩn như thế đâu." Châu Tùng Bách không thèm để ý nói.
Lâm Tư Tư đưa mấy đồng còn dư lại cho anh, một người đàn ông làm việc bên ngoài, trên người không thể không có đồng nào được?
Châu Tùng Bách lại bị vợ mình làm cho cảm động một phen, anh ta cảm thấy mình thật sự đã yêu rồi, anh thật sự yêu vợ mình rồi, tình yêu tới nhanh như gió lốc.
Nếu không phải bây giờ vợ anh đang mang thai, mẹ anh lại nói trước ba tháng anh không thể tới gần, thì anh nhất định phải yêu thương vợ mình một phen.
Lâm Tư Tư lại không nghĩ nhiều như vậy, nói: "Hôm nay em đã về nhà mẹ đẻ."
Châu Tùng Bách biết gia đình nhà vợ không coi trọng mình, mỗi lần thấy mình mắt cũng không thèm nhìn một cái, lỗ mũi cũng chẳng thèm động, cũng không cho anh sắc mặt tốt.
Nếu như trước đây vợ anh nói chuyện này, anh sẽ ừ cho qua chuyện, nhưng mà bây giờ không giống vậy nữa.
Anh thật sự yêu thương vợ mình rồi, cho nên nghe vợ nói như vậy, anh cũng không thể không nói gì: "Lần này anh không tới được, lần sau nếu em muốn về nhà mẹ đẻ thì nói với anh một tiếng, anh với em sẽ cùng nhau về thăm mẹ."
Lâm Tư Tư cười nhìn anh nói: "Vậy lần sau anh trở về với em nhé."
Châu Tùng Bách vừa nhìn dáng vẻ này của vợ thì đã biết biểu hiện này của anh đúng rồi, bèn nói: "Được, lần sau anh sẽ đạp xe, đến lúc đó anh sẽ chở em về!"
Buổi tối bèn ăn cá hấp dưa chua, ăn thêm một đĩa dưa chuột, nhiêu đó thôi cũng rất ngon miệng rồi.
Ban đêm Châu Tùng Bách bèn cầm hồ lô tới chuồng heo.
Từ lần trước lúc heo sinh bệnh, Châu Tùng Bách bèn thích cầm hồ lô chứa nước tới đây cho đám heo uống, tuy rằng vẫn chết mất hai con, nhưng mà Châu Tùng Bách cảm thấy nước thần mình mang tới đây rất có hiệu quả.
Về phần người cộng tác của mình, một thanh niên khỏe mạnh lại đột nhiên bày ra vẻ mặt mê tín hơn cả bà già, Châu Tùng Bách thấy cũng làm như không thấy.
Nói đùa, kế sinh nhai của cả nhà anh ta đều đặt hết ở đây, anh ta có thể không chăm sóc tử tế hay sao, cho dù nói anh ta mê tín thì anh ta cũng nhận!
Bận rộn tới hơn nửa đêm, sau khi thu dọn chuồng lợn sạch sẽ, đàn heo đều ăn no cả rồi, lúc này Châu Tùng Bách mới lấy bánh bao bột mì ra bắt đầu ăn.
Lúc ăn bánh bao, Châu Tùng Bách lại có chút tưởng niệm về những buổi tối có thể ôm vợ ngủ, hbây giờ cuộc sống này đúng là không dễ dàng.
Chuyện này nếu có thể nuôi tại nhà thì tốt biết bao nhiêu?
Anh có thể tự mình nuôi thì có cần phải hợp tác với người khác rồi chia phần không?
Vẫn là do chính sách không cho phép, cũng không biết sau này có thể thay đổi chút nào không.
Châu Tùng Bách canh giữ cả đêm, đàn heo đều rất khỏe mạnh, sau đó anh về nhà, còn đi một chuyến tới lò mổ tìm lão Hồ.
Lão Hồ này cũng là một trong số những đối tác của anh.
Anh mua của ông ta hai cân thịt heo cùng mỡ về để lấy dầu, còn có hai cân xương, vợ anh thích ăn xương hầm, tuy rằng không có thịt, nhưng mà nếu vợ anh đã thích thì anh cứ mua thôi, còn mua chút thịt ba chỉ mà mẹ anh thích ăn, đương nhiên anh cũng thích ăn.
Còn dư lại hai cục xương lớn, anh cũng mua một ít, sau đó trở về nhà.
Cô dự định tích lũy vài đôi bao gối, xem thử đến lúc tới Hải Thị bên kia có thể bán được với giá cao hay không.
Nếu như có thể, sau này buôn bán cũng không cần phải quanh quẩn trong huyện thành này nữa.
Mãi cho đến hơn sáu giờ Châu Tùng Bách mới từ thị trấn trở về, lúc trở về còn cầm theo một rổ anh đào.
Đây là do anh thấy vợ mình thích ăn, đặc biệt mua từ thành về.
"Chuyện xe đạp trước tiên đừng nói với mẹ, chờ mấy ngày nữa anh dắt xe về đây, sẽ cho mẹ một bất ngờ." Châu Tùng Bách nhỏ giọng nói.
Lâm Tư Tư gật đầu, hỏi: "Có đủ tiền không?"
"Đủ." Châu Tùng Bách lấy từ trong túi ra vài đồng tiền thừa, nói: "Đây là tiền còn dư lại, ngày mai anh sẽ đi lấy xe đạp."
Tuy rằng xe đạp là do anh mua ở trong trạm phế phẩm, nhưng mà anh lại chọn cái tốt nhất, lại đưa qua trạm sửa chữa bên kia tìm một sư phụ già có kinh nghiệm, sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng cũng quyết định xong chuyện này.
Vốn dĩ anh cũng không biết là còn có kiểu này, đây cũng là do vợ đã cho anh linh cảm đấy, để anh biết phải gọi lão sư phụ này tới nhà sửa chữa.
Chuyện này cũng tính là chuyện thầm kín của anh, cho nên lão sư phụ bèn nhận lời anh luôn .
"Vợ, em đúng là thông minh, sao trước đây anh lại không nhìn ra chứ." Châu Tùng Bách thơm một cái lên gì má mịn màng trơn mịn của vợ, cười nói.
Lâm Tư Tư nhỏ giọng nói: "Ban ngày ban mặt, anh đừng làm loạn."
"Không có chuyện gì đâu, hai ta ở trong phòng mà, chắc mẹ sẽ không gọi một tiếng mà đã tiến vào đâu, mẹ sẽ không bất cẩn như thế đâu." Châu Tùng Bách không thèm để ý nói.
Lâm Tư Tư đưa mấy đồng còn dư lại cho anh, một người đàn ông làm việc bên ngoài, trên người không thể không có đồng nào được?
Châu Tùng Bách lại bị vợ mình làm cho cảm động một phen, anh ta cảm thấy mình thật sự đã yêu rồi, anh thật sự yêu vợ mình rồi, tình yêu tới nhanh như gió lốc.
Nếu không phải bây giờ vợ anh đang mang thai, mẹ anh lại nói trước ba tháng anh không thể tới gần, thì anh nhất định phải yêu thương vợ mình một phen.
Lâm Tư Tư lại không nghĩ nhiều như vậy, nói: "Hôm nay em đã về nhà mẹ đẻ."
Châu Tùng Bách biết gia đình nhà vợ không coi trọng mình, mỗi lần thấy mình mắt cũng không thèm nhìn một cái, lỗ mũi cũng chẳng thèm động, cũng không cho anh sắc mặt tốt.
Nếu như trước đây vợ anh nói chuyện này, anh sẽ ừ cho qua chuyện, nhưng mà bây giờ không giống vậy nữa.
Anh thật sự yêu thương vợ mình rồi, cho nên nghe vợ nói như vậy, anh cũng không thể không nói gì: "Lần này anh không tới được, lần sau nếu em muốn về nhà mẹ đẻ thì nói với anh một tiếng, anh với em sẽ cùng nhau về thăm mẹ."
Lâm Tư Tư cười nhìn anh nói: "Vậy lần sau anh trở về với em nhé."
Châu Tùng Bách vừa nhìn dáng vẻ này của vợ thì đã biết biểu hiện này của anh đúng rồi, bèn nói: "Được, lần sau anh sẽ đạp xe, đến lúc đó anh sẽ chở em về!"
Buổi tối bèn ăn cá hấp dưa chua, ăn thêm một đĩa dưa chuột, nhiêu đó thôi cũng rất ngon miệng rồi.
Ban đêm Châu Tùng Bách bèn cầm hồ lô tới chuồng heo.
Từ lần trước lúc heo sinh bệnh, Châu Tùng Bách bèn thích cầm hồ lô chứa nước tới đây cho đám heo uống, tuy rằng vẫn chết mất hai con, nhưng mà Châu Tùng Bách cảm thấy nước thần mình mang tới đây rất có hiệu quả.
Về phần người cộng tác của mình, một thanh niên khỏe mạnh lại đột nhiên bày ra vẻ mặt mê tín hơn cả bà già, Châu Tùng Bách thấy cũng làm như không thấy.
Nói đùa, kế sinh nhai của cả nhà anh ta đều đặt hết ở đây, anh ta có thể không chăm sóc tử tế hay sao, cho dù nói anh ta mê tín thì anh ta cũng nhận!
Bận rộn tới hơn nửa đêm, sau khi thu dọn chuồng lợn sạch sẽ, đàn heo đều ăn no cả rồi, lúc này Châu Tùng Bách mới lấy bánh bao bột mì ra bắt đầu ăn.
Lúc ăn bánh bao, Châu Tùng Bách lại có chút tưởng niệm về những buổi tối có thể ôm vợ ngủ, hbây giờ cuộc sống này đúng là không dễ dàng.
Chuyện này nếu có thể nuôi tại nhà thì tốt biết bao nhiêu?
Anh có thể tự mình nuôi thì có cần phải hợp tác với người khác rồi chia phần không?
Vẫn là do chính sách không cho phép, cũng không biết sau này có thể thay đổi chút nào không.
Châu Tùng Bách canh giữ cả đêm, đàn heo đều rất khỏe mạnh, sau đó anh về nhà, còn đi một chuyến tới lò mổ tìm lão Hồ.
Lão Hồ này cũng là một trong số những đối tác của anh.
Anh mua của ông ta hai cân thịt heo cùng mỡ về để lấy dầu, còn có hai cân xương, vợ anh thích ăn xương hầm, tuy rằng không có thịt, nhưng mà nếu vợ anh đã thích thì anh cứ mua thôi, còn mua chút thịt ba chỉ mà mẹ anh thích ăn, đương nhiên anh cũng thích ăn.
Còn dư lại hai cục xương lớn, anh cũng mua một ít, sau đó trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.